Chương 203: Chờ đợi
Wo Wo
16/08/2022
Khi Hồ Cửu đi ra đại sảnh, Bạch Thố đã chờ ở đó rồi, cô đã được chăm sóc một chút, tinh thần cũng ổn hơn.
Cô muốn chờ Hồ Cửu, thật sự cô vô cùng mong đợi thái độ của Hồ Cửu.
Lúc này, Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Thố, tâm trạng lại vô cùng khó chịu, anh không biết lấy tâm thế gì nói chuyện với cô, cũng không biết nên đối xử thế nào?
“Anh Hồ Cửu…”
Bạch Thố nhanh chóng đi tới trước Hồ Cửu.
Nhưng theo quán tính, anh lùi lại một chút, tỏ rõ thái độ muốn tránh né.
Chỉ là nhìn như vậy Bạch Thố không biết làm sao, cho rằng Hồ Cửu vẫn không muốn dính dáng tới cô, gương mặt cô có chút thất vọng.
Nhưng vẫn là sự chấp nhận!
Bạch Thố lùi lại, cúi đầu, như muốn nhường đường cho anh đi.
“Nếu như… Bạch Long phải chết! Tôi sẽ xem em là em gái mà chăm sóc.”
Hồ Cửu nói xong rồi bước đi.
Nghe được cha mình sẽ chết, Bạch Thố có chút rối loạn, vô tình níu tay Hồ Cửu.
Nhưng có lẽ anh cũng còn sự bài xích sâu trong thâm tâm, cho nên theo quán tính tránh né lần nữa.
“Anh… có thể tha cho cha em một mạng… được không?”
Nhìn bàn tay trống rỗng, Bạch Thố dự cảm không lành.
“Không thể!”
Giọng nói lạnh nhạt của Hồ Cửu vang lên, cả Túc Trì, Hữu Thủ, cùng Từ Chấn Nam, Thanh Ngũ đều bất ngờ.
Vẫn biết Chiến thần trước giờ không lộ biểu cảm, chỉ là với Bạch Thố, có lẽ gay gắt quá mức.
Hồ cửu đi thẳng ra ngoài, mà Túc Trì lúc này mới tiến gần Bạch Thố.
“Nếu có thể, cô nên về núi Hàng, ít nhất cũng an yên một đời.”
Anh ta chỉ là thực tâm quan tâm muốn điều tốt cho Bạch Thố.
“Còn có thể sao?”
Ánh mắt vô hồn của Bạch Thố càng làm Túc Trì đau lòng.
Nhưng dù đau lòng thì sao chứ?
Cũng không thể khác đi!
Bạch Long nếu như không thể quay đầu chỉ có thể có một hậu quả!
Chính là cái chết!
Bạch Thố chỉ có thể lựa chọn.
Hữu Thủ lúc này chạy nhanh theo Hồ Cửu.
“Anh… có chuyện?”
Hữu Thủ dè dặt hỏi.
“Tôi mệt mỏi.”
Khi chuẩn bị lên xe, Hồ Cửu nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
…
Hữu Thủ không biết phải nói gì.
Lúc này, Từ Chấn Nam từ bên trong chạy ra ngoài vẻ mặt gấp gáp.
“Tìm ra rồi…”
“Bạch Long dùng đường buôn lậu để di chuyển thuốc…Hắn cho người vận chuyển theo đường suối. Suối này dẫn tới một con sông lớn ở vùng đồng bằng, từ đó ra cửa biển…”
Từ Chấn Nam ngắn gọn thuật lại chi tiết.
Bạch Long này quá thông minh, khó vậy mà ông ta cũng nghĩ ra.
“Hừ… xem như ông ta có bản lĩnh.”
Nghe Từ Chấn Nam báo cáo, Hồ Cửu có chút suy nghĩ.
“Trong suốt quá trình đó, Bạch Long có lộ diện?”
“Thưa Chiến thần, không có.”
Từ Chấn Nam suy nghĩ lại thì trả lời ngay.
“Vậy làm sao cậu biết đó là thuốc của Bạch Long?”
“Phía cảnh sát cùng đội điều tra đã xác nhận, số thuốc còn ở suối khá nhiều, còn có một số được vớt lên thuyền ở cửa sông.”
Từ Chấn Nam hơi nhíu mày, quả thật có chút bất thường, lẽ ra Bạch Long nên có mặt mới phải.
“Cảnh sát biển cũng đã bắt giữ một số tàu thuyền chứa loại thuốc này.”
“Chắc chắn vẫn còn, tiếp tục cho người tra đi.”
Hồ Cửu nghe xong thì chắc chắn, đây không phải con đường vận chuyển duy nhất, cũng chưa phải tất cả.
“Tốt nhất nên tìm ra cơ sở nghiên cứu sản xuất, san bằng nó đi, đảm bảo không còn sót cái nào.”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
‘Vâng.”
Từ Chấn Nam nghiêm chỉnh tuân lệnh.
“Ngài vẫn đi tới Nam Sơn?”
“Bạch Long ở đó!”
Nhìn mọi người, Hồ Cửu khẳng định.
Là người Bạch gia, Bạch Long thừa biết cánh cửa kia có ý nghĩa gì, nếu không tới đó kịp lúc, thì phải chờ đợi đến chu kỳ tiếp theo.
“Lên xe rồi nói tiếp.”
Hồ Cửu nhìn đồng hồ, cảm thấy không kịp.
“Vâng.”
Mọi người đều lên xe, chờ nghe phân phó tiếp theo từ Hồ Cửu.
Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, tuy không rõ tại sao, nhưng từ Hồ Cửu bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng nhất.
“Liên lạc Lão Lý, để ông ta chèn ép Thẩm gia một chút, đưa Thẩm Lương tới gặp tôi đi!”
“Trần gia, Hồ gia, Vinh gia… nên đổi rồi. Bọn họ không xứng!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nghe giọng điệu của Hồ Cửu, mọi người vô cùng ớn lạnh, kia như tu la từ địa ngục trỗi dậy vậy.
Không một ai dám thắc mắc.
“Thẩm Thanh Hương dùng Mộc Thúy Lan là con cờ… Vậy để cô ta quỳ xuống mà cầu xin Dung Vị đi. Thẩm Thanh Hương kia cứ giữ mạng đó, tôi sẽ xử lý sau.”
Hồ Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.
Nhưng lần nãy giống như là một đi không trở lại, đây là giao phó sao?
“Cô Lục bên kia… hay là tôi đưa cô ấy đi cùng Ngài.”
Hữu Thủ có chút ý kiến.
Dù sao Lục Thạc cũng là người mà Hồ Cửu quan tâm, để Lục Thạc đi theo cùng đồng sinh cộng khổ không có gì không được.
“Không thể!”
Hồ Cửu nhíu mày.
“Bên Vinh gia, để ý gia đình Vinh Thúy Hà một chút, chiếu cố cô ấy cùng gia đình đi. Đừng để Vinh gia ảnh hưởng tới họ.”
“Còn Lục Thạc…”
“Tôi sẽ tự nói chuyện với cô ấy.”
Hồ Cửu nhắm mắt lại không muốn nói nữa.
Mọi người nhìn nhau, biết là Hồ Cửu cần tĩnh tâm.
Ai làm việc người đó liên tục liên hệ đến những người ở các thành phố, tỉnh khác, thậm chí thế lực của Long chủ.
Dù là hắc bạch gì đó, cũng sau một đêm đều sôi động hẳn lên, không biết người đứng sau là ai nhưng lại xoay chuyển được cục diện Chính trị cùng thế giới ngầm.
Đây là quá bá đạo.
Mà chủ tịch Ôn bên Ban Chính trị lúc này đứng ngồi không yên.
“Hừ, tên Bạch Long kia nghĩ Chiến thần ngu ngốc sao? Nếu tôi bị sờ đến thì các người cũng không yên.”
Ông ta tức giận vô cùng quát thẳng vào mặt gia chủ của Trần gia.
Đúng vậy!
Trần gia đứng về phía Chủ tịch Ôn cũng không chọn Lão Lý, mà đây chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất của bọn họ.
Cô muốn chờ Hồ Cửu, thật sự cô vô cùng mong đợi thái độ của Hồ Cửu.
Lúc này, Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Thố, tâm trạng lại vô cùng khó chịu, anh không biết lấy tâm thế gì nói chuyện với cô, cũng không biết nên đối xử thế nào?
“Anh Hồ Cửu…”
Bạch Thố nhanh chóng đi tới trước Hồ Cửu.
Nhưng theo quán tính, anh lùi lại một chút, tỏ rõ thái độ muốn tránh né.
Chỉ là nhìn như vậy Bạch Thố không biết làm sao, cho rằng Hồ Cửu vẫn không muốn dính dáng tới cô, gương mặt cô có chút thất vọng.
Nhưng vẫn là sự chấp nhận!
Bạch Thố lùi lại, cúi đầu, như muốn nhường đường cho anh đi.
“Nếu như… Bạch Long phải chết! Tôi sẽ xem em là em gái mà chăm sóc.”
Hồ Cửu nói xong rồi bước đi.
Nghe được cha mình sẽ chết, Bạch Thố có chút rối loạn, vô tình níu tay Hồ Cửu.
Nhưng có lẽ anh cũng còn sự bài xích sâu trong thâm tâm, cho nên theo quán tính tránh né lần nữa.
“Anh… có thể tha cho cha em một mạng… được không?”
Nhìn bàn tay trống rỗng, Bạch Thố dự cảm không lành.
“Không thể!”
Giọng nói lạnh nhạt của Hồ Cửu vang lên, cả Túc Trì, Hữu Thủ, cùng Từ Chấn Nam, Thanh Ngũ đều bất ngờ.
Vẫn biết Chiến thần trước giờ không lộ biểu cảm, chỉ là với Bạch Thố, có lẽ gay gắt quá mức.
Hồ cửu đi thẳng ra ngoài, mà Túc Trì lúc này mới tiến gần Bạch Thố.
“Nếu có thể, cô nên về núi Hàng, ít nhất cũng an yên một đời.”
Anh ta chỉ là thực tâm quan tâm muốn điều tốt cho Bạch Thố.
“Còn có thể sao?”
Ánh mắt vô hồn của Bạch Thố càng làm Túc Trì đau lòng.
Nhưng dù đau lòng thì sao chứ?
Cũng không thể khác đi!
Bạch Long nếu như không thể quay đầu chỉ có thể có một hậu quả!
Chính là cái chết!
Bạch Thố chỉ có thể lựa chọn.
Hữu Thủ lúc này chạy nhanh theo Hồ Cửu.
“Anh… có chuyện?”
Hữu Thủ dè dặt hỏi.
“Tôi mệt mỏi.”
Khi chuẩn bị lên xe, Hồ Cửu nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
…
Hữu Thủ không biết phải nói gì.
Lúc này, Từ Chấn Nam từ bên trong chạy ra ngoài vẻ mặt gấp gáp.
“Tìm ra rồi…”
“Bạch Long dùng đường buôn lậu để di chuyển thuốc…Hắn cho người vận chuyển theo đường suối. Suối này dẫn tới một con sông lớn ở vùng đồng bằng, từ đó ra cửa biển…”
Từ Chấn Nam ngắn gọn thuật lại chi tiết.
Bạch Long này quá thông minh, khó vậy mà ông ta cũng nghĩ ra.
“Hừ… xem như ông ta có bản lĩnh.”
Nghe Từ Chấn Nam báo cáo, Hồ Cửu có chút suy nghĩ.
“Trong suốt quá trình đó, Bạch Long có lộ diện?”
“Thưa Chiến thần, không có.”
Từ Chấn Nam suy nghĩ lại thì trả lời ngay.
“Vậy làm sao cậu biết đó là thuốc của Bạch Long?”
“Phía cảnh sát cùng đội điều tra đã xác nhận, số thuốc còn ở suối khá nhiều, còn có một số được vớt lên thuyền ở cửa sông.”
Từ Chấn Nam hơi nhíu mày, quả thật có chút bất thường, lẽ ra Bạch Long nên có mặt mới phải.
“Cảnh sát biển cũng đã bắt giữ một số tàu thuyền chứa loại thuốc này.”
“Chắc chắn vẫn còn, tiếp tục cho người tra đi.”
Hồ Cửu nghe xong thì chắc chắn, đây không phải con đường vận chuyển duy nhất, cũng chưa phải tất cả.
“Tốt nhất nên tìm ra cơ sở nghiên cứu sản xuất, san bằng nó đi, đảm bảo không còn sót cái nào.”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
‘Vâng.”
Từ Chấn Nam nghiêm chỉnh tuân lệnh.
“Ngài vẫn đi tới Nam Sơn?”
“Bạch Long ở đó!”
Nhìn mọi người, Hồ Cửu khẳng định.
Là người Bạch gia, Bạch Long thừa biết cánh cửa kia có ý nghĩa gì, nếu không tới đó kịp lúc, thì phải chờ đợi đến chu kỳ tiếp theo.
“Lên xe rồi nói tiếp.”
Hồ Cửu nhìn đồng hồ, cảm thấy không kịp.
“Vâng.”
Mọi người đều lên xe, chờ nghe phân phó tiếp theo từ Hồ Cửu.
Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, tuy không rõ tại sao, nhưng từ Hồ Cửu bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng nhất.
“Liên lạc Lão Lý, để ông ta chèn ép Thẩm gia một chút, đưa Thẩm Lương tới gặp tôi đi!”
“Trần gia, Hồ gia, Vinh gia… nên đổi rồi. Bọn họ không xứng!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nghe giọng điệu của Hồ Cửu, mọi người vô cùng ớn lạnh, kia như tu la từ địa ngục trỗi dậy vậy.
Không một ai dám thắc mắc.
“Thẩm Thanh Hương dùng Mộc Thúy Lan là con cờ… Vậy để cô ta quỳ xuống mà cầu xin Dung Vị đi. Thẩm Thanh Hương kia cứ giữ mạng đó, tôi sẽ xử lý sau.”
Hồ Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.
Nhưng lần nãy giống như là một đi không trở lại, đây là giao phó sao?
“Cô Lục bên kia… hay là tôi đưa cô ấy đi cùng Ngài.”
Hữu Thủ có chút ý kiến.
Dù sao Lục Thạc cũng là người mà Hồ Cửu quan tâm, để Lục Thạc đi theo cùng đồng sinh cộng khổ không có gì không được.
“Không thể!”
Hồ Cửu nhíu mày.
“Bên Vinh gia, để ý gia đình Vinh Thúy Hà một chút, chiếu cố cô ấy cùng gia đình đi. Đừng để Vinh gia ảnh hưởng tới họ.”
“Còn Lục Thạc…”
“Tôi sẽ tự nói chuyện với cô ấy.”
Hồ Cửu nhắm mắt lại không muốn nói nữa.
Mọi người nhìn nhau, biết là Hồ Cửu cần tĩnh tâm.
Ai làm việc người đó liên tục liên hệ đến những người ở các thành phố, tỉnh khác, thậm chí thế lực của Long chủ.
Dù là hắc bạch gì đó, cũng sau một đêm đều sôi động hẳn lên, không biết người đứng sau là ai nhưng lại xoay chuyển được cục diện Chính trị cùng thế giới ngầm.
Đây là quá bá đạo.
Mà chủ tịch Ôn bên Ban Chính trị lúc này đứng ngồi không yên.
“Hừ, tên Bạch Long kia nghĩ Chiến thần ngu ngốc sao? Nếu tôi bị sờ đến thì các người cũng không yên.”
Ông ta tức giận vô cùng quát thẳng vào mặt gia chủ của Trần gia.
Đúng vậy!
Trần gia đứng về phía Chủ tịch Ôn cũng không chọn Lão Lý, mà đây chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.