Chương 201: Diệt gọn
Wo Wo
24/07/2022
Chợt!
Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.
Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?
Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.
Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?
“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”
“Nhanh vậy sao?”
Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.
“Lâu không gặp.”
Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.
Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”
“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”
Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.
Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.
“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”
“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
Hồ Cửu có hỏi tức giận.
Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.
Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.
“Được thôi. Tùy ông vậy!”
Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.
Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.
‘Các người… không sợ tôi chạy?”
“Ông có chỗ để đi sao?”
Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.
Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
Nhìn Hữu Thủ rồi Hồ Cửu ra lệnh.
“Từ Chấn Nam, cậu đem quân tới giữ kỹ chỗ này, đồng thời đưa chuyên gia tới vô hiệu hóa tất cả. Đảm bảo nó không thể nổ cho tôi.”
Anh nghiêm giọng giao phó xong thì bắt đầu về căn cứ, hiện tại ở đây không thể làm gì.
Bạch Long cũng đã bỏ trốn thành công, chuyện cần làm là diệt gọn ổ nghiên cứu sinh học kia, chỉ cần ổ nghiên cứu này bị dẹp thì Bạch Long mới xuất hiện.
Hoặc nói hắn đã chuẩn bị tốt, không xuất hiện cũng không sao. Anh có rất nhiều cách đuổi cùng diệt tận hắn ta.
Quay về căn cứ, một người lại một người vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
“Hồ Cửu… anh về rồi.”
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
‘Đừng khóc…”
Nhìn Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ, lòng Hồ Cửu ấm áp.
Bạch Thố cũng vừa về tới cửa, đã thấy cảnh này, lòng có chút chua xót, nhưng cũng được mọi người đỡ lại.
“Bạch Thố, cô sao… vậy?”
Túc Trì lo lắng hỏi.
“Tôi…”
“Ổn chứ?”
Hồ Cửu lúc này xoay người nhìn cô.
“Thuốc sinh học kia… cô biết Bạch Long điều chế ở đâu chứ?”
“Thật sự tôi không biết. Nhưng đều từ phương Bắc chuyển về.”
Nhìn anh, cô thành thật nói.
Cô biết lúc này là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm lại một chút lòng tin của mọi người.
“Túc Trì, cậu lo thương thế cho Bạch Thố đi.”
Nói xong Hồ Cửu quay đầu bỏ đi, đỡ theo Lục Thạc.
Anh biết bây giờ quá quan tâm Bạch Thố chỉ làm cô đau lòng hơn mà thôi.
“Em không sao.”
Bạch Thố nói với theo, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Hồ Cửu hơi dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ gật gật tỏ vẻ đã biết rồi đi tiếp.
Sau khi đưa Lục Thạc vào trong phòng, ánh mắt Hồ Cửu có chút phức tạp.
“Đau sao?”
Anh nhìn gót chân do ma sát đã bật máu, có lẽ cô rất đau.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
“Phòng này là của em, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
“Chờ anh quay lại, cần gì cứ gọi bọn họ.”
Hồ Cửu cười rất lạ, tuy là yêu thương nhưng có gì đó… hơi xa lạ.
Anh đi ra ngoài, ra hiệu cho Hữu Thủ theo mình.
“Thanh Ngũ đâu?”
“Còn ở phòng phía dưới.”
Hữu Thủ nhanh chóng trả lời.
‘Hồ Lâm ở đó?’
Hữu Thủ gật gật đầu.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
“Ông ta đâu?’
Thanh Ngũ nhìn thấy Hồ Cửu nhanh chóng dẫn anh tới phòng cuối cùng.
“Là cậu?”
Hồ Lâm thấy Hồ Cửu đã vô cùng bất ngờ.
Ông ta không ngờ Hồ Cửu lại có thế lực bậc này.
“Ông còn gặp được tôi… chính vì ông có chuyện cần nói với tôi đấy!”
“Nói rõ cho tôi, năm đó tại sao mẹ tôi lại chết? Còn có… cha tôi là ai?”
Hồ Lâm cũng khá bất ngờ, nhưng ông ta cũng nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Tôi nói… cậu đảm bảo Hồ gia không sao chứ?”
Cuối cùng ông ta vẫn không buông bỏ được Hồ gia.
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Hoặc ông nói, hoặc là… không cần nói. Tôi không thích bị người khác đặc điều kiện.”
“Hồ gia bị diệt là điều chắc chắn!”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
“Nhưng… đó cũng là… ông ngoại cậu.”
“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”
“Được, tôi nói.”
Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.
“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”
Hồ Lâm có chút khó nói.
“Sau đó có tôi?”
“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”
‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”
Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.
“Tại nạn xe là sao?”
“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.
“Tiếp đi!”
“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”
“Tại sao?”
“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”
“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”
Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.
“Cha tôi?”
“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”
“Bạch gia?”
Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.
“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”
“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”
Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.
“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”
‘Được!”
Hồ Lâm được một vài người áo đen đưa ra ngoài.
Hồ Cửu cũng không rời khỏi mật thất.
Bạch gia chỉ có một Bạch Long là độc đinh.
Mà… năm đó, quả thực Bạch Long có từng tới phương Bắc… Vì anh từng điều tra mọi chuyện của Bạch Long, anh nhớ rõ.
“Nếu vậy… Bạch Thố, Bạch Thương… Bạch Cư…”
Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.
Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?
Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.
Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?
“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”
“Nhanh vậy sao?”
Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.
“Lâu không gặp.”
Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.
Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”
“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”
Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.
Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.
“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”
“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
Hồ Cửu có hỏi tức giận.
Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.
Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.
“Được thôi. Tùy ông vậy!”
Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.
Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.
‘Các người… không sợ tôi chạy?”
“Ông có chỗ để đi sao?”
Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.
Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
Nhìn Hữu Thủ rồi Hồ Cửu ra lệnh.
“Từ Chấn Nam, cậu đem quân tới giữ kỹ chỗ này, đồng thời đưa chuyên gia tới vô hiệu hóa tất cả. Đảm bảo nó không thể nổ cho tôi.”
Anh nghiêm giọng giao phó xong thì bắt đầu về căn cứ, hiện tại ở đây không thể làm gì.
Bạch Long cũng đã bỏ trốn thành công, chuyện cần làm là diệt gọn ổ nghiên cứu sinh học kia, chỉ cần ổ nghiên cứu này bị dẹp thì Bạch Long mới xuất hiện.
Hoặc nói hắn đã chuẩn bị tốt, không xuất hiện cũng không sao. Anh có rất nhiều cách đuổi cùng diệt tận hắn ta.
Quay về căn cứ, một người lại một người vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
“Hồ Cửu… anh về rồi.”
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
‘Đừng khóc…”
Nhìn Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ, lòng Hồ Cửu ấm áp.
Bạch Thố cũng vừa về tới cửa, đã thấy cảnh này, lòng có chút chua xót, nhưng cũng được mọi người đỡ lại.
“Bạch Thố, cô sao… vậy?”
Túc Trì lo lắng hỏi.
“Tôi…”
“Ổn chứ?”
Hồ Cửu lúc này xoay người nhìn cô.
“Thuốc sinh học kia… cô biết Bạch Long điều chế ở đâu chứ?”
“Thật sự tôi không biết. Nhưng đều từ phương Bắc chuyển về.”
Nhìn anh, cô thành thật nói.
Cô biết lúc này là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm lại một chút lòng tin của mọi người.
“Túc Trì, cậu lo thương thế cho Bạch Thố đi.”
Nói xong Hồ Cửu quay đầu bỏ đi, đỡ theo Lục Thạc.
Anh biết bây giờ quá quan tâm Bạch Thố chỉ làm cô đau lòng hơn mà thôi.
“Em không sao.”
Bạch Thố nói với theo, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Hồ Cửu hơi dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ gật gật tỏ vẻ đã biết rồi đi tiếp.
Sau khi đưa Lục Thạc vào trong phòng, ánh mắt Hồ Cửu có chút phức tạp.
“Đau sao?”
Anh nhìn gót chân do ma sát đã bật máu, có lẽ cô rất đau.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
“Phòng này là của em, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
“Chờ anh quay lại, cần gì cứ gọi bọn họ.”
Hồ Cửu cười rất lạ, tuy là yêu thương nhưng có gì đó… hơi xa lạ.
Anh đi ra ngoài, ra hiệu cho Hữu Thủ theo mình.
“Thanh Ngũ đâu?”
“Còn ở phòng phía dưới.”
Hữu Thủ nhanh chóng trả lời.
‘Hồ Lâm ở đó?’
Hữu Thủ gật gật đầu.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
“Ông ta đâu?’
Thanh Ngũ nhìn thấy Hồ Cửu nhanh chóng dẫn anh tới phòng cuối cùng.
“Là cậu?”
Hồ Lâm thấy Hồ Cửu đã vô cùng bất ngờ.
Ông ta không ngờ Hồ Cửu lại có thế lực bậc này.
“Ông còn gặp được tôi… chính vì ông có chuyện cần nói với tôi đấy!”
“Nói rõ cho tôi, năm đó tại sao mẹ tôi lại chết? Còn có… cha tôi là ai?”
Hồ Lâm cũng khá bất ngờ, nhưng ông ta cũng nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Tôi nói… cậu đảm bảo Hồ gia không sao chứ?”
Cuối cùng ông ta vẫn không buông bỏ được Hồ gia.
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Hoặc ông nói, hoặc là… không cần nói. Tôi không thích bị người khác đặc điều kiện.”
“Hồ gia bị diệt là điều chắc chắn!”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
“Nhưng… đó cũng là… ông ngoại cậu.”
“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”
“Được, tôi nói.”
Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.
“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”
Hồ Lâm có chút khó nói.
“Sau đó có tôi?”
“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”
‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”
Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.
“Tại nạn xe là sao?”
“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.
“Tiếp đi!”
“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”
“Tại sao?”
“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”
“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”
Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.
“Cha tôi?”
“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”
“Bạch gia?”
Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.
“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”
“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”
Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.
“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”
‘Được!”
Hồ Lâm được một vài người áo đen đưa ra ngoài.
Hồ Cửu cũng không rời khỏi mật thất.
Bạch gia chỉ có một Bạch Long là độc đinh.
Mà… năm đó, quả thực Bạch Long có từng tới phương Bắc… Vì anh từng điều tra mọi chuyện của Bạch Long, anh nhớ rõ.
“Nếu vậy… Bạch Thố, Bạch Thương… Bạch Cư…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.