Chương 114: Đối lập nhau
Wo Wo
13/07/2022
Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh nhìn thấy thái độ của Hồ Lâm với Hồ Cửu, hai người nhìn nhau cũng thấy được Hồ Lâm luôn chĩa mũi nhọn về phía Hồ Cửu.
“Không biết anh đây là…” Vinh Y Tiếu tỏ ra khách khí nói.
Tuy ngữ điệu có sự khách khí, nhưng ánh mắt hắn cũng không mấy coi trọng Hồ Cửu.
Vì người nhận thiệp mời là Túc Trì, mà Hồ Cửu chỉ là đi theo, nhưng dù sao là bạn bè hay quân nhân thuộc cấp dưới cũng được.
Vị trí quân nhân ở Đông Uy rất cao cấp, không phải ai đều có thể dễ dàng đầu quân. Càng là quân nhân thuộc Túc gia quân hay của Chiến thần thì lại càng có địa vị.
Chính vì vậy mục tiêu các quân nhân khi nhập ngũ chính là cố gắng tôi luyện để có thể gia nhập vào đội quân tinh nhuệ của Chiến thần.
“Hồ Cửu.” Anh cũng không muốn giấu giếm gì cả.
Chỉ là bọn họ quá ngốc, không nhận ra thân phận của anh mà thôi.
Đây là anh đánh đố họ rồi, thân phận Chiến thần là tuyệt mật, ở vị trí cấp cao phương Bắc kia chưa chắc có mấy người biết được hồ sơ mật này đâu.
“Ồ, đều là Hồ gia sao…” Trần Giai Linh hơi nhíu mày.
Nếu Hồ gia có người là quân nhân thì lại khác rồi, cơ hội nâng cao vị thế gia tộc lại càng lớn.
Chỉ là nhìn thái độ kia của Hồ Lâm, xem ra cũng không giống họ nghĩ.
Nếu Hồ Cửu quả thực là quân nhân thì Hồ Lâm nên vui mừng đưa rước, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp.
Làm gì có chuyện chạy tới đây mà nhìn sắc mặt bọn họ chứ?
“Hồ gia cùng tôi không có quan hệ.” Hồ Cửu ung dung đáp.
“Nếu đã không có chuyện gì, vẫn là nên rời đi.” Nói xong anh quay lưng đi.
Mà người bên cạnh Vinh Y Tiếu như nói gì thì thầm vào tai hắn ta, chợt hắn nở nụ cười tính toán.
“Anh Hồ, dừng một chút. Dù sao ba ngày tới cũng có một buổi gặp mặt nhỏ. Mong anh tới dự, tôi sẽ gửi thiệp tới anh.” Vẻ mặt Vinh Y Tiếu cười tươi, ánh mắt đầy sự tính toán.
Túc Trì cùng Hồ Cửu nhìn thôi cũng biết, bọn họ có lẽ tra ra một hai chuyện, tỷ như Hồ Lâm nhận Hồ Cửu nhưng bị từ chối.
“Vinh thiếu, cậu chắc chắn mời tên nhãi này chứ?” Hồ Lâm hé mắt khinh thường nhìn Vinh thiếu.
“Dù sao nó cũng chỉ là một tên ất ơ mà thôi…” Hồ Lâm cười như Vinh thiếu vừa đặt cược sai chỗ.
Trần Giai Linh cũng hơi níu tay Vinh Y Tiếu, dù nhìn Hồ Cửu vẫn có khí chất bá đạo, nhưng cô ta vẫn không thích tiệc của mình có kẻ không ra gì.
Huống hồ hôm đó ‘Chiến thần’ Trình Vũ kia cũng có mặt.
Còn có một số người quan trọng, cô ta thực sự không muốn kẻ vô danh xuất hiện.
Túc Trì nhìn Hồ Lâm, anh ta muốn trêu tức ông ta một chút.
Dù sao Hồ gia chẳng phải đi tìm người? Đi một vòng lớn lại đánh mất người quan trọng nhất, không biết vẻ mặt ông ta sẽ ra sao.
“Thật ra, anh Hồ cũng là quân nhân… Có thể sắp tới chức vị còn cao hơn tôi.” Túc Trì nở nụ cười giảo hoạt nhìn Hồ Cửu mà nói.
Hồ Cửu lạnh nhạt, cũng không biểu hiện gì, ngoài mặt cũng không có chút gì là vui mừng.
Anh biết Túc Trì là muốn làm Hồ Lâm hối mà không kịp.
“Vẫn nên đi.” Hồ Cửu nói xong đi thẳng.
“Chúng tôi sẽ chờ hai vị.” Vinh Y Tiếu cùng Trân Giai Linh cúi đầu tỏ sự kính trọng.
Mà Hồ Lâm bây giờ hơi lảo đảo.
Ông ta choáng váng, Hồ Cửu sao có thể là quân nhân?
Mấy lần ông ta thấy Hồ Cửu cùng một tên đầu đường xó chợ, ăn mặc không giống ai, còn gây sự vô cớ.
Bọn họ còn khử khá nhiều người Hồ gia cử đến, thậm chí tốp người đi cướp Dung Vị cũng bị bọn họ xử lý ác độc.
Mà quân nhân thì làm sao có thể làm được những việc đó chứ?
Hồ Lâm hối hận có thừa, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không cam tâm.
Chợt ông ta nghĩ ra gì đó.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, Hồ Lâm tôi có việc cần xử lý. Hẹn gặp các vị thời gian tới.” Nói rồi ông quay đầu vội vàng đi.
Vinh Y Tiếu nhìn dáng vẻ ông ta, cười lớn thành tiếng.
“Giai Linh, em xem kia… ha ha ha. Đứa cháu mình coi thường lại là nơi mình có thể dựa vào. Hồ gia biết được thì em nghĩ xem, Hồ Lâm thảm rồi.” Vinh Y Tiếu nhiều lần ăn thiệt bởi Hồ Lâm.
Sao hắn ta có thể bỏ qua cơ hội này.
Chưa kể Hồ Cửu quả thật là tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn cần nắm bắt ngay, không thể để bất kỳ mối quan hệ quý giá nào tuột mất tầm tay.
“Y Tiếu, về phòng đi… hôm nay em có quà cho anh.” Trần Giai Linh đỏ mặt nói.
Vinh thiếu nhìn ra dáng vẻ kia, xem ra là điều hắn đang nghĩ.
“Được, nên về nghỉ ngơi.”
Hắn vội vàng phân phó, sau đó đưa Trần Giai Linh lên phòng.
Quả nhiên Trần Giai Linh cùng hắn uống thêm chút rượu tăng thêm kịch tình, còn có cô ta viện cớ lần đầu ngại ngùng, muốn tắt hết đèn.
Mà Vinh Y Tiếu thực sự tin tưởng, lại cho rằng dù sao Trần Giai Linh cũng là tiểu thư danh gia, cũng nên nhẹ nhàng.
Chỉ là hắn quá bất ngờ khi Trần Giai Linh chủ động.
Một đêm trôi qua, có lẽ Vinh Y Tiếu là kẻ đắc ý nhất, Trần Giai Linh cũng thành công thực hiện âm mưu của mình.
Sáng hôm sau, khi Hồ Cửu đang xem xét tất cả tư liệu năm đó mà Hồ gia che giấu.
Anh chợt phát hiện, mẹ anh là Hồ Thúy có thai, nhưng không ai biết ai là tác giả của cái thai, có thể nói, hiện tại cha anh là ai cũng là ẩn số,
Cả đêm suy tư, Hồ Cửu cũng không muốn nghĩ nữa.
Dù là ai cũng không còn liên quan đến anh nữa, nếu họ thực sự quan tâm thì đã tìm mẹ anh, tìm Hồ gia, tìm anh.
Hoặc cũng có thể anh là kết quả của một sự sỉ nhục nào đó…
Vậy thì có gì phải nghĩ?
“Long chủ, bên Trần gia cùng Vinh gia đang ra sức tranh phiếu tín nhiệm. Có vẻ không được khả quan.”
Hữu Thủ đặt thêm một số tài liệu lên bàn Hồ Cửu đang ngồi.
“Vậy nên bọn họ muốn kết thân với Chiến thần?” Hồ Cửu cười cười, nhìn chồng tư liệu kia.
Anh cũng không mở ra xem, dù sao anh cũng biết trong đó biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn.
“Vinh gia bên kia dường như để cho Vinh Thúy Hà tới thành phố Gia, có lẽ…” Hữu Thủ nói đến đây chợt ngừng lại, nhìn Hồ Cửu.
Anh nhìn ánh mắt Hữu Thủ, cũng hiểu anh ta muốn nói gì.
“Chuyện đó còn lạ sao? Đưa người lên giường Chiến thần!” Hồ Cửu lắc lắc đầu nói.
Anh không hiểu bọn người này nghĩ gì, một người phụ nữ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích?
Nếu là chơi chán bỏ đi, thì lợi ích coi như mất, vậy lại tìm người khác?
Bao nhiêu người chứ?
Anh rất không thích cách mà bọn người này làm, nếu có bản lĩnh tự thân đi lấy, tự bản thân tạo quan hệ. Sao cứ phải dùng phụ nữ đổi lấy, khi họ không có gì lại vứt bỏ?
Nhìn Lục gia lúc trước cũng thấy, bọn họ có thể hy sinh Lục Thạc không chút suy nghĩ, vậy đám người này làm còn mạnh tay hơn.
“Trần gia không có động tĩnh sao?” Hồ Cửu chợt hỏi.
“Không có! Nhưng Trân tiểu thư kia được mọi người tán tụng là tính toán sắc bén, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ có chuẩn bị.” Hữu Thủ gãi gãi đầu nói.
“Cái này cậu cũng nghĩ ra được?” Hồ Cửu nhướng mày nhìn Hữu Thủ hỏi.
“Là…Lão Lý nói…” Anh ta ấp úng.
Cùng là quân nhân, anh ta không có cái diễm phúc bị người vây quanh như thế, sao biết được cái gì là phức tạp quan hệ?
Cứ dùng bạo lực có phải là xong rồi sao?
“Vẫn nên đi học hỏi Lão Lý nhiều hơn đi.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.
“Gọi Lão Lý cùng Hoàng Đàn vào đây.” Anh phân phó.
Hữu Thủ nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi.
Dạo này anh ta thường bị mọi người lấy ra làm trò đùa nha, không chạy mới lạ.
Bọn họ toàn nói gì gì đó khó hiểu, anh ta hỏi người nào cũng nhìn anh ta cười bí hiểm.
Quá ức hiếp người mà!
“Long chủ.” Hoàng Đàn cùng Lão Lý cúi đầu chào cung kính.
“Trần gia hiện tại có gì đặc biệt?”
“Trần gia gần đây lép vé so với Vinh gia, nhỉnh hơn Hồ gia một chút. Vì vậy bọn họ mới có chuyện liên hôn.” Hoàng Đàn nhìn qua cũng nắm rõ tình hình.
Hồ Cửu gật đầu.
“Vinh gia bên kia cũng có chỗ đứng.” Hồ Cửu cảm thán nói.
“Người của gia tộc bí ẩn hành động rồi. Họ giúp đỡ Vinh gia nhiều hơn, còn có Hồ gia dường như bị cô lập. Chưa kể…”
Lão Lý hơi ngập ngừng.
“Nói rõ đi.” Hồ Cửu hiểu ông ta muốn nói gì.
“Thật ra ‘Chiến thần’ giả kia e là muốn để Chiến thần thật là Ngài xuất đầu lộ diện. Hoặc làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngài.” Lão Lý nhíu mày lo lắng.
Hồ Cửu gật đầu rất hài lòng biểu hiện của Lão Lý.
“Có thể hiểu tường tận như ông không phải dễ.” Anh lên tiếng khen ngợi.
Lão Lý cúi đầu kích động không thôi.
Ông là đang được vị Chiến thần trong truyền thuyết khen ngợi đó nha, không tự hào thì thật có lỗi với bản thân.
“Không biết anh đây là…” Vinh Y Tiếu tỏ ra khách khí nói.
Tuy ngữ điệu có sự khách khí, nhưng ánh mắt hắn cũng không mấy coi trọng Hồ Cửu.
Vì người nhận thiệp mời là Túc Trì, mà Hồ Cửu chỉ là đi theo, nhưng dù sao là bạn bè hay quân nhân thuộc cấp dưới cũng được.
Vị trí quân nhân ở Đông Uy rất cao cấp, không phải ai đều có thể dễ dàng đầu quân. Càng là quân nhân thuộc Túc gia quân hay của Chiến thần thì lại càng có địa vị.
Chính vì vậy mục tiêu các quân nhân khi nhập ngũ chính là cố gắng tôi luyện để có thể gia nhập vào đội quân tinh nhuệ của Chiến thần.
“Hồ Cửu.” Anh cũng không muốn giấu giếm gì cả.
Chỉ là bọn họ quá ngốc, không nhận ra thân phận của anh mà thôi.
Đây là anh đánh đố họ rồi, thân phận Chiến thần là tuyệt mật, ở vị trí cấp cao phương Bắc kia chưa chắc có mấy người biết được hồ sơ mật này đâu.
“Ồ, đều là Hồ gia sao…” Trần Giai Linh hơi nhíu mày.
Nếu Hồ gia có người là quân nhân thì lại khác rồi, cơ hội nâng cao vị thế gia tộc lại càng lớn.
Chỉ là nhìn thái độ kia của Hồ Lâm, xem ra cũng không giống họ nghĩ.
Nếu Hồ Cửu quả thực là quân nhân thì Hồ Lâm nên vui mừng đưa rước, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp.
Làm gì có chuyện chạy tới đây mà nhìn sắc mặt bọn họ chứ?
“Hồ gia cùng tôi không có quan hệ.” Hồ Cửu ung dung đáp.
“Nếu đã không có chuyện gì, vẫn là nên rời đi.” Nói xong anh quay lưng đi.
Mà người bên cạnh Vinh Y Tiếu như nói gì thì thầm vào tai hắn ta, chợt hắn nở nụ cười tính toán.
“Anh Hồ, dừng một chút. Dù sao ba ngày tới cũng có một buổi gặp mặt nhỏ. Mong anh tới dự, tôi sẽ gửi thiệp tới anh.” Vẻ mặt Vinh Y Tiếu cười tươi, ánh mắt đầy sự tính toán.
Túc Trì cùng Hồ Cửu nhìn thôi cũng biết, bọn họ có lẽ tra ra một hai chuyện, tỷ như Hồ Lâm nhận Hồ Cửu nhưng bị từ chối.
“Vinh thiếu, cậu chắc chắn mời tên nhãi này chứ?” Hồ Lâm hé mắt khinh thường nhìn Vinh thiếu.
“Dù sao nó cũng chỉ là một tên ất ơ mà thôi…” Hồ Lâm cười như Vinh thiếu vừa đặt cược sai chỗ.
Trần Giai Linh cũng hơi níu tay Vinh Y Tiếu, dù nhìn Hồ Cửu vẫn có khí chất bá đạo, nhưng cô ta vẫn không thích tiệc của mình có kẻ không ra gì.
Huống hồ hôm đó ‘Chiến thần’ Trình Vũ kia cũng có mặt.
Còn có một số người quan trọng, cô ta thực sự không muốn kẻ vô danh xuất hiện.
Túc Trì nhìn Hồ Lâm, anh ta muốn trêu tức ông ta một chút.
Dù sao Hồ gia chẳng phải đi tìm người? Đi một vòng lớn lại đánh mất người quan trọng nhất, không biết vẻ mặt ông ta sẽ ra sao.
“Thật ra, anh Hồ cũng là quân nhân… Có thể sắp tới chức vị còn cao hơn tôi.” Túc Trì nở nụ cười giảo hoạt nhìn Hồ Cửu mà nói.
Hồ Cửu lạnh nhạt, cũng không biểu hiện gì, ngoài mặt cũng không có chút gì là vui mừng.
Anh biết Túc Trì là muốn làm Hồ Lâm hối mà không kịp.
“Vẫn nên đi.” Hồ Cửu nói xong đi thẳng.
“Chúng tôi sẽ chờ hai vị.” Vinh Y Tiếu cùng Trân Giai Linh cúi đầu tỏ sự kính trọng.
Mà Hồ Lâm bây giờ hơi lảo đảo.
Ông ta choáng váng, Hồ Cửu sao có thể là quân nhân?
Mấy lần ông ta thấy Hồ Cửu cùng một tên đầu đường xó chợ, ăn mặc không giống ai, còn gây sự vô cớ.
Bọn họ còn khử khá nhiều người Hồ gia cử đến, thậm chí tốp người đi cướp Dung Vị cũng bị bọn họ xử lý ác độc.
Mà quân nhân thì làm sao có thể làm được những việc đó chứ?
Hồ Lâm hối hận có thừa, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không cam tâm.
Chợt ông ta nghĩ ra gì đó.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, Hồ Lâm tôi có việc cần xử lý. Hẹn gặp các vị thời gian tới.” Nói rồi ông quay đầu vội vàng đi.
Vinh Y Tiếu nhìn dáng vẻ ông ta, cười lớn thành tiếng.
“Giai Linh, em xem kia… ha ha ha. Đứa cháu mình coi thường lại là nơi mình có thể dựa vào. Hồ gia biết được thì em nghĩ xem, Hồ Lâm thảm rồi.” Vinh Y Tiếu nhiều lần ăn thiệt bởi Hồ Lâm.
Sao hắn ta có thể bỏ qua cơ hội này.
Chưa kể Hồ Cửu quả thật là tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn cần nắm bắt ngay, không thể để bất kỳ mối quan hệ quý giá nào tuột mất tầm tay.
“Y Tiếu, về phòng đi… hôm nay em có quà cho anh.” Trần Giai Linh đỏ mặt nói.
Vinh thiếu nhìn ra dáng vẻ kia, xem ra là điều hắn đang nghĩ.
“Được, nên về nghỉ ngơi.”
Hắn vội vàng phân phó, sau đó đưa Trần Giai Linh lên phòng.
Quả nhiên Trần Giai Linh cùng hắn uống thêm chút rượu tăng thêm kịch tình, còn có cô ta viện cớ lần đầu ngại ngùng, muốn tắt hết đèn.
Mà Vinh Y Tiếu thực sự tin tưởng, lại cho rằng dù sao Trần Giai Linh cũng là tiểu thư danh gia, cũng nên nhẹ nhàng.
Chỉ là hắn quá bất ngờ khi Trần Giai Linh chủ động.
Một đêm trôi qua, có lẽ Vinh Y Tiếu là kẻ đắc ý nhất, Trần Giai Linh cũng thành công thực hiện âm mưu của mình.
Sáng hôm sau, khi Hồ Cửu đang xem xét tất cả tư liệu năm đó mà Hồ gia che giấu.
Anh chợt phát hiện, mẹ anh là Hồ Thúy có thai, nhưng không ai biết ai là tác giả của cái thai, có thể nói, hiện tại cha anh là ai cũng là ẩn số,
Cả đêm suy tư, Hồ Cửu cũng không muốn nghĩ nữa.
Dù là ai cũng không còn liên quan đến anh nữa, nếu họ thực sự quan tâm thì đã tìm mẹ anh, tìm Hồ gia, tìm anh.
Hoặc cũng có thể anh là kết quả của một sự sỉ nhục nào đó…
Vậy thì có gì phải nghĩ?
“Long chủ, bên Trần gia cùng Vinh gia đang ra sức tranh phiếu tín nhiệm. Có vẻ không được khả quan.”
Hữu Thủ đặt thêm một số tài liệu lên bàn Hồ Cửu đang ngồi.
“Vậy nên bọn họ muốn kết thân với Chiến thần?” Hồ Cửu cười cười, nhìn chồng tư liệu kia.
Anh cũng không mở ra xem, dù sao anh cũng biết trong đó biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn.
“Vinh gia bên kia dường như để cho Vinh Thúy Hà tới thành phố Gia, có lẽ…” Hữu Thủ nói đến đây chợt ngừng lại, nhìn Hồ Cửu.
Anh nhìn ánh mắt Hữu Thủ, cũng hiểu anh ta muốn nói gì.
“Chuyện đó còn lạ sao? Đưa người lên giường Chiến thần!” Hồ Cửu lắc lắc đầu nói.
Anh không hiểu bọn người này nghĩ gì, một người phụ nữ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích?
Nếu là chơi chán bỏ đi, thì lợi ích coi như mất, vậy lại tìm người khác?
Bao nhiêu người chứ?
Anh rất không thích cách mà bọn người này làm, nếu có bản lĩnh tự thân đi lấy, tự bản thân tạo quan hệ. Sao cứ phải dùng phụ nữ đổi lấy, khi họ không có gì lại vứt bỏ?
Nhìn Lục gia lúc trước cũng thấy, bọn họ có thể hy sinh Lục Thạc không chút suy nghĩ, vậy đám người này làm còn mạnh tay hơn.
“Trần gia không có động tĩnh sao?” Hồ Cửu chợt hỏi.
“Không có! Nhưng Trân tiểu thư kia được mọi người tán tụng là tính toán sắc bén, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ có chuẩn bị.” Hữu Thủ gãi gãi đầu nói.
“Cái này cậu cũng nghĩ ra được?” Hồ Cửu nhướng mày nhìn Hữu Thủ hỏi.
“Là…Lão Lý nói…” Anh ta ấp úng.
Cùng là quân nhân, anh ta không có cái diễm phúc bị người vây quanh như thế, sao biết được cái gì là phức tạp quan hệ?
Cứ dùng bạo lực có phải là xong rồi sao?
“Vẫn nên đi học hỏi Lão Lý nhiều hơn đi.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.
“Gọi Lão Lý cùng Hoàng Đàn vào đây.” Anh phân phó.
Hữu Thủ nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi.
Dạo này anh ta thường bị mọi người lấy ra làm trò đùa nha, không chạy mới lạ.
Bọn họ toàn nói gì gì đó khó hiểu, anh ta hỏi người nào cũng nhìn anh ta cười bí hiểm.
Quá ức hiếp người mà!
“Long chủ.” Hoàng Đàn cùng Lão Lý cúi đầu chào cung kính.
“Trần gia hiện tại có gì đặc biệt?”
“Trần gia gần đây lép vé so với Vinh gia, nhỉnh hơn Hồ gia một chút. Vì vậy bọn họ mới có chuyện liên hôn.” Hoàng Đàn nhìn qua cũng nắm rõ tình hình.
Hồ Cửu gật đầu.
“Vinh gia bên kia cũng có chỗ đứng.” Hồ Cửu cảm thán nói.
“Người của gia tộc bí ẩn hành động rồi. Họ giúp đỡ Vinh gia nhiều hơn, còn có Hồ gia dường như bị cô lập. Chưa kể…”
Lão Lý hơi ngập ngừng.
“Nói rõ đi.” Hồ Cửu hiểu ông ta muốn nói gì.
“Thật ra ‘Chiến thần’ giả kia e là muốn để Chiến thần thật là Ngài xuất đầu lộ diện. Hoặc làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngài.” Lão Lý nhíu mày lo lắng.
Hồ Cửu gật đầu rất hài lòng biểu hiện của Lão Lý.
“Có thể hiểu tường tận như ông không phải dễ.” Anh lên tiếng khen ngợi.
Lão Lý cúi đầu kích động không thôi.
Ông là đang được vị Chiến thần trong truyền thuyết khen ngợi đó nha, không tự hào thì thật có lỗi với bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.