Chương 122: Không thể hứa hẹn
Wo Wo
13/07/2022
“Ý anh là…”
Bạch Thố dùng ánh mắt khó tin nhìn Hồ Cửu.
“Tôi không thể cho em cái gọi là tình cảm gì đó. Chỉ có thể đảm bảo cho em một đời an yên mà thôi.”
“Ừm… tôi chỉ có thể đảm bảo điều đó.”
Hồ Cửu nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Thố, có chút không nỡ, nhưng cũng phải nói sự thật.
Anh không muốn người con gái này vì anh mà bỏ lỡ.
“Nếu sau này em tìm được người tốt, có thể tự do không cần bận lòng đến tôi.”
“Nếu em nguyện ý bên cạnh tôi, thì thật sự tôi chỉ có thể đảm bảo cuộc sống của em sẽ không cần lo nghĩ vật chất, cũng sẽ bảo vệ em cùng gia đình an toàn.”
“Tôi không muốn hứa chuyện gì vượt quá khả năng của mình.”
Nói xong anh nhìn thẳng Bạch Thố, muốn cô có thể hiểu được rõ ràng chuyện này.
Tình cảm Bạch Thố dành cho anh, hay là sự quan tâm chăm sóc anh đều hiểu rõ.
Nói không cảm động, không chút động lòng là nói dối.
Chỉ là mọi thứ chỉ dừng lại ở đó.
Cảm động cùng động lòng chỉ là cảm giác tức thời, là thấu hiểu cho tình cảm của đối phương.
Còn về đáp lại tình cảm, e rằng rất khó.
Mà Hồ Cửu hiện tại không muốn vấn vương quá nhiều chuyện tình cảm, đổ vỡ hôn nhân với Lục Thạc cũng xem như làm anh triệt để mất đi niềm tin vào cái gọi là tình cảm đơn thuần.
Ngay khi Hồ Cửu cho rằng Bạch Thố từ chối, cô nhanh chóng chạy tới gần anh, kéo tay anh lại.
“Chuyện em có tình cảm với anh, chỉ là chuyện của em. Em không cầu anh có thể đáp lại.”
“Dù có ra sao em cũng nguyện ý, ở sau lưng anh, luôn là nơi để anh quay về, vậy là đủ.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Dáng người bé nhỏ của cô đứng cùng Hồ Cửu lại cảm giác vô cùng mong manh, ai nhìn cũng muốn ôm ấp bảo vệ.
“Haizzz. Long chủ nhà chúng ta quá khó tính rồi. Nhìn đi… Bạch tiểu thư có gì không tốt.” Hữu Thủ thì thầm với Túc Trì.
Nhưng Túc Trì lại không cho là vậy, lắc lắc đầu, tỏ ý không tán thành.
“Người như Long chủ, không nên vướng bận, cho cô ấy một lời hứa đảm bảo một đời vô lo đã là quá mức rồi.”
“Nhìn Lục Thạc đi… có gì tốt? Chỉ thêm phiền.”
Túc Trì nói xong thì quăng cho Hữu Thủ một ánh mắt khinh bỉ, cảm thấy Hữu Thủ mới là đồ đầu đất, tấm chiếu mới chưa trải sự đời mới đúng.
“Tên ngu ngốc này, cậu biết cái gì là phong tình hả? Cái gì là lãng mạn, cái gì gọi là tình cảm.”
Nghe Túc Trì nói xong Hữu Thủ tức giận, nhìn càng không vừa mắt Túc Trì.
Túc Trì còn định lên tiếng thì đã thấy Hồ Cửu nhìn lại đây.
Cả hai nhất thời im lặng không dám nói thêm điều gì.
“Ừm…” Hồ Cửu chỉ nhìn Bạch Thố gật đầu.
Xem như đây là sự đồng ý, cô vô cùng vui vẻ.
“Anh bảo trọng, em đợi!”
Nói xong Bạch Thố buông tay Hồ Cửu ra.
Như chợt nhớ gì đó, cô vội lấy một ít bánh quy tự làm cho vào túi giấy, thuận tiện đưa cho Hữu Thủ cùng Túc Trì.
“Các anh cũng cẩn thận. Bánh vừa mới làm rất nóng.”
Vừa đưa vừa nói, nụ cười rạng rõ trên gương mặt Bạch Thố làm cho Hữu Thủ vui vẻ hơn.
Lúc này anh ta quay sang nhìn Túc Trì, tiện tay giật lấy bịch bánh trên tay Túc Trì.
“Bạch tiểu thư à, sau này có bánh cứ để tôi, Bạch tiểu thư đừng để ý tới hắn.”
Nói xong Hữu Thủ vừa ôm hai bịch bánh quy vừa ăn ngon lành.
“Không sao! Ở đây còn nhiều, cứ lấy đi.” Bạch Thố không quên dúi thêm cho Túc Trì một bịch.
Hữu Thủ thấy vậy cũng tiện tay lấy đi, sau đó quay người rời đi.
Túc Trì chỉ biết gãi đầu đi theo sau.
“Này… anh có thể mang theo không.”
Bạch Thố nói xong đưa ra một chiếc hộp nhỏ đã gói kỹ.
“Được.”
Hồ Cửu gật đầu, cũng tiện tay cầm lấy, sau đó quay người đi.
Nhìn theo bóng dáng Hồ Cửu, trong lòng Bạch Thố vui vẻ không thôi.
“Con gái ngốc, tên đó như khúc gỗ khô, có gì mà con thích chứ.” Mỹ Họa lúc này mới đi ra.
Bà thấy tất cả, tuy cũng xem như có chỗ dựa, chỉ là Bạch Thố thiệt thòi quá rồi.
“Con nguyện ý là được.”
Nói xong Bạch Thố biểu lộ một sắc thái hoàn toàn khác, không càng là vẻ trong veo vốn có.
….
Mà lúc đó, Hồ Cửu đã đến căn cứ phía Tây.
“Trần tiểu thư bên kia thế nào rồi?”
“Đã được đưa tới viện…”
Túc Trì nhanh chóng báo lại.
Tuy anh ta không thấy tận mắt nhưng nghe Hoàng Đàn kể lại, Trần Giai Linh kia quả thật vô cùng thảm.
Hoàng Đàn tuy cũng là kẻ có yếu tố tâm lý mạnh, nhưng chứng kiến cảnh đó vẫn có chút hoang mang.
Hồ Cửu nhìn nét mặt của Túc Trì cũng đoán được vài phần.
“Đại gia tộc bên kia lại có thể dung túng ra hành vi như vậy… xem ra chúng ta không cần dây dưa.”
Nói xong câu này, ánh mắt Hồ Cửu xẹt qua tia nguy hiểm.
Túc Trì cùng Hữu Thủ vô nghe vậy thì thẳng người.
Lâu rồi họ còn chưa được chiến đấu một trận ra trò, xem ra thời của họ tới rồi.
“Nói với Lão Lý, tối nay chúng ta sẽ dọn dẹp tên giả mạo kia…”
“Đồng thời, tên đi cùng hắn ta tôi nghi ngờ chính là người của gia tộc bí ẩn kia. Để Lão Lý tìm cách tóm hắn ta trước khi tiệc bắt đầu đi.”
“Bảo Hoàng Đàn nhanh chóng dùng Trấn Hồn Tụ dẫn dụ bọn gia tộc bí ẩn kia.”
Nghĩ một chút, Hồ Cửu như đang cảm thấy có gì đó không đúng.
“Khoan đã. Bọn người gia tộc bí ẩn này, có lẽ cũng sẽ dùng cách này dẫn dụ chúng ta.”
- --------------------
Update trước một chương nhé
Hẹn cả nhà tối khuya sẽ bù thêm chương
Bạch Thố dùng ánh mắt khó tin nhìn Hồ Cửu.
“Tôi không thể cho em cái gọi là tình cảm gì đó. Chỉ có thể đảm bảo cho em một đời an yên mà thôi.”
“Ừm… tôi chỉ có thể đảm bảo điều đó.”
Hồ Cửu nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Thố, có chút không nỡ, nhưng cũng phải nói sự thật.
Anh không muốn người con gái này vì anh mà bỏ lỡ.
“Nếu sau này em tìm được người tốt, có thể tự do không cần bận lòng đến tôi.”
“Nếu em nguyện ý bên cạnh tôi, thì thật sự tôi chỉ có thể đảm bảo cuộc sống của em sẽ không cần lo nghĩ vật chất, cũng sẽ bảo vệ em cùng gia đình an toàn.”
“Tôi không muốn hứa chuyện gì vượt quá khả năng của mình.”
Nói xong anh nhìn thẳng Bạch Thố, muốn cô có thể hiểu được rõ ràng chuyện này.
Tình cảm Bạch Thố dành cho anh, hay là sự quan tâm chăm sóc anh đều hiểu rõ.
Nói không cảm động, không chút động lòng là nói dối.
Chỉ là mọi thứ chỉ dừng lại ở đó.
Cảm động cùng động lòng chỉ là cảm giác tức thời, là thấu hiểu cho tình cảm của đối phương.
Còn về đáp lại tình cảm, e rằng rất khó.
Mà Hồ Cửu hiện tại không muốn vấn vương quá nhiều chuyện tình cảm, đổ vỡ hôn nhân với Lục Thạc cũng xem như làm anh triệt để mất đi niềm tin vào cái gọi là tình cảm đơn thuần.
Ngay khi Hồ Cửu cho rằng Bạch Thố từ chối, cô nhanh chóng chạy tới gần anh, kéo tay anh lại.
“Chuyện em có tình cảm với anh, chỉ là chuyện của em. Em không cầu anh có thể đáp lại.”
“Dù có ra sao em cũng nguyện ý, ở sau lưng anh, luôn là nơi để anh quay về, vậy là đủ.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Dáng người bé nhỏ của cô đứng cùng Hồ Cửu lại cảm giác vô cùng mong manh, ai nhìn cũng muốn ôm ấp bảo vệ.
“Haizzz. Long chủ nhà chúng ta quá khó tính rồi. Nhìn đi… Bạch tiểu thư có gì không tốt.” Hữu Thủ thì thầm với Túc Trì.
Nhưng Túc Trì lại không cho là vậy, lắc lắc đầu, tỏ ý không tán thành.
“Người như Long chủ, không nên vướng bận, cho cô ấy một lời hứa đảm bảo một đời vô lo đã là quá mức rồi.”
“Nhìn Lục Thạc đi… có gì tốt? Chỉ thêm phiền.”
Túc Trì nói xong thì quăng cho Hữu Thủ một ánh mắt khinh bỉ, cảm thấy Hữu Thủ mới là đồ đầu đất, tấm chiếu mới chưa trải sự đời mới đúng.
“Tên ngu ngốc này, cậu biết cái gì là phong tình hả? Cái gì là lãng mạn, cái gì gọi là tình cảm.”
Nghe Túc Trì nói xong Hữu Thủ tức giận, nhìn càng không vừa mắt Túc Trì.
Túc Trì còn định lên tiếng thì đã thấy Hồ Cửu nhìn lại đây.
Cả hai nhất thời im lặng không dám nói thêm điều gì.
“Ừm…” Hồ Cửu chỉ nhìn Bạch Thố gật đầu.
Xem như đây là sự đồng ý, cô vô cùng vui vẻ.
“Anh bảo trọng, em đợi!”
Nói xong Bạch Thố buông tay Hồ Cửu ra.
Như chợt nhớ gì đó, cô vội lấy một ít bánh quy tự làm cho vào túi giấy, thuận tiện đưa cho Hữu Thủ cùng Túc Trì.
“Các anh cũng cẩn thận. Bánh vừa mới làm rất nóng.”
Vừa đưa vừa nói, nụ cười rạng rõ trên gương mặt Bạch Thố làm cho Hữu Thủ vui vẻ hơn.
Lúc này anh ta quay sang nhìn Túc Trì, tiện tay giật lấy bịch bánh trên tay Túc Trì.
“Bạch tiểu thư à, sau này có bánh cứ để tôi, Bạch tiểu thư đừng để ý tới hắn.”
Nói xong Hữu Thủ vừa ôm hai bịch bánh quy vừa ăn ngon lành.
“Không sao! Ở đây còn nhiều, cứ lấy đi.” Bạch Thố không quên dúi thêm cho Túc Trì một bịch.
Hữu Thủ thấy vậy cũng tiện tay lấy đi, sau đó quay người rời đi.
Túc Trì chỉ biết gãi đầu đi theo sau.
“Này… anh có thể mang theo không.”
Bạch Thố nói xong đưa ra một chiếc hộp nhỏ đã gói kỹ.
“Được.”
Hồ Cửu gật đầu, cũng tiện tay cầm lấy, sau đó quay người đi.
Nhìn theo bóng dáng Hồ Cửu, trong lòng Bạch Thố vui vẻ không thôi.
“Con gái ngốc, tên đó như khúc gỗ khô, có gì mà con thích chứ.” Mỹ Họa lúc này mới đi ra.
Bà thấy tất cả, tuy cũng xem như có chỗ dựa, chỉ là Bạch Thố thiệt thòi quá rồi.
“Con nguyện ý là được.”
Nói xong Bạch Thố biểu lộ một sắc thái hoàn toàn khác, không càng là vẻ trong veo vốn có.
….
Mà lúc đó, Hồ Cửu đã đến căn cứ phía Tây.
“Trần tiểu thư bên kia thế nào rồi?”
“Đã được đưa tới viện…”
Túc Trì nhanh chóng báo lại.
Tuy anh ta không thấy tận mắt nhưng nghe Hoàng Đàn kể lại, Trần Giai Linh kia quả thật vô cùng thảm.
Hoàng Đàn tuy cũng là kẻ có yếu tố tâm lý mạnh, nhưng chứng kiến cảnh đó vẫn có chút hoang mang.
Hồ Cửu nhìn nét mặt của Túc Trì cũng đoán được vài phần.
“Đại gia tộc bên kia lại có thể dung túng ra hành vi như vậy… xem ra chúng ta không cần dây dưa.”
Nói xong câu này, ánh mắt Hồ Cửu xẹt qua tia nguy hiểm.
Túc Trì cùng Hữu Thủ vô nghe vậy thì thẳng người.
Lâu rồi họ còn chưa được chiến đấu một trận ra trò, xem ra thời của họ tới rồi.
“Nói với Lão Lý, tối nay chúng ta sẽ dọn dẹp tên giả mạo kia…”
“Đồng thời, tên đi cùng hắn ta tôi nghi ngờ chính là người của gia tộc bí ẩn kia. Để Lão Lý tìm cách tóm hắn ta trước khi tiệc bắt đầu đi.”
“Bảo Hoàng Đàn nhanh chóng dùng Trấn Hồn Tụ dẫn dụ bọn gia tộc bí ẩn kia.”
Nghĩ một chút, Hồ Cửu như đang cảm thấy có gì đó không đúng.
“Khoan đã. Bọn người gia tộc bí ẩn này, có lẽ cũng sẽ dùng cách này dẫn dụ chúng ta.”
- --------------------
Update trước một chương nhé
Hẹn cả nhà tối khuya sẽ bù thêm chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.