Chương 197: Nguy cơ trong nguy cơ
Wo Wo
22/07/2022
“Quả không hổ danh là Chiến thần!”
Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt.
“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được.”
Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết.
“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ‘ngài’ khá lớn với cậu đấy.”
“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.”
Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói.
Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người.
Xem ra Bạch Long thất sách rồi.
Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra.
Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp.
Không phải ở ẩn là không biết gì.
Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình.
Nếu cứ bị vây giam thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng,
Mà Ngài Tuệ kia nhìn qua chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, luyện tới trận pháp dạng này thì có lẽ ở đây cũng ngót hơn bảy năm.
Vậy là Bạch Long phải thu nhận khá nhiều kẻ có độ tuổi khá nhỏ hoặc thậm chí là con nít.
Tu dưỡng bọn họ làm việc cho mình, tôn sùng mình!
Hồ Cửu có chút cảm thán.
“Đừng nhiều lời!”
Ngài Tuệ nghe Hồ Cửu nói lời châm chọc thì tức giận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm.
“Chỉ vài trận pháp nhỏ… cậu nói xem… đáng không.”
Dứt lời, toàn bộ trận pháp mà Ngài Tuệ dày công cả một đêm không ngủ để giăng ra.
Vậy mà Hồ Cửu không làm gì cả, trận pháp biến mất, đây là thể loại gì vậy.
“Anh…”
Ngài Tuệ lùi lại một chút.
“Đúng rồi, nên đứng xa tôi một chút, người tôi chỉ có một mùi… mùi của thi thể.”
Nói xong Hồ Cửu như làm ký hiệu gì đó rất lạ.
Một loạt tiếng súng vang lên, trận pháp vừa hạ, bảy quân nhân theo Hồ Cửu nhắm chuẩn mục tiêu diệt gọn đám người kia.
Phải nói là họ không là hao phí đạn vô ích.
“Còn cậu… muốn tôi làm gì.”
“Hừ, tôi không sợ anh, Chiến thần thì oai sao?”
Ngài Tuệ tuy cũng cảm thấy thực lực của bản thân cùng Hồ Cửu chênh lệch nhưng lại có chút không cam tâm.
Hắn nhanh chóng lấy ra thứ gì đó trong tay uống vào, một chất lỏng màu xanh lục nhàn nhạt mùi hương vô cùng thơm.
Nhưng…
“Ngắn hắn lại, đừng cho hắn uống nó…”
Bạch Thố chạy lên hét lớn.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Ngài Tuệ đã uống cạn lo thuốc kia, vứt mạnh lo thuốc này xuống, ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, cả người như có một luồng sức mạnh muốn bức phá ra ngoài.
“Hồ Cửu, nhanh tránh ra, nhanh lên!”
Bạch Thố tuyệt vọng hét lớn.
Sao cô lại quên chuyện quan trọng này nhỉ?
Chính Ngài Thiện đã sáng chế ra một loại thuốc, loại thuốc này có thể kích thích ba mươi phần trăm sức mạnh cơ thể, giúp não hoạt động rất tốt.
Có thể nói, đây là chất kích thích, nhưng là kích thích thể lực cùng ý chí chiến đấu.
Tuy có tác dụng phụ là sau khi hết công dụng của thuốc thì người dùng thuốc sẽ bị mất sức cả tháng, yếu ớt không thể tả được.
Trừ khi cần thiết… nếu không Ngài Thiện sẽ không cho ai dùng.
Này… Ngài Tuệ này quá mức hiếu chiến rồi.
Ngài Tuệ ánh mắt đục ngầu, từng tơ máu như lộ ra rõ ràng cứ như muốn nổ tung.
“Chiến thần sao? Tôi sẽ cho các người thấy…”.
||||| Truyện đề cử: Say Tình |||||
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nhìn thấy vậy Hồ Cửu muốn gạt Bạch Thố qua một bên, dù Ngài Tuệ này có kích thích sức mạnh đến đâu cũng không thể qua kinh nghiệm chinh chiến của Hồ Cửu.
Nếu mọi thứ có thể giải quyết bằng sức mạnh thì tốt rồi, đáng tiếc đều không phải thế.
“Đừng!”
Hồ Cửu nhíu mày hoảng hốt, trong một giây phút chụp được tay Bạch Thố kéo ra, nhưng vì tay áo của cô bị cành cây mài mòn đã không còn chịu đủ lực kéo.
Roẹt!
Tay của Hồ Cửu chỉ nằm được ống tay áo của Bạch Thố.
Mà Ngài Tuệ đánh bằng tất cả sức lực, tốc độ nhanh hơn, lực công phá rất lớn, đập mạnh vào người Bạch Thố.
Hự!
“Á…”
Bạch Thố chỉ kịp kêu lên, cả người tung ra xa, đập vào thân cây gần đó rơi xuống đất.
Chính là giây phút này, lòng Hồ Cửu trống rỗng, ánh mắt nhìn Ngài Tuệ như nhìn kẻ đã chết.
“Hồn thuật!”
Ấn ký cùng oán hận tạo ra một trận gió man mát, chỉ là… mỗi nơi cơn gió đi qua đều cắt xén các vật xung quanh.
“Nhanh, núp dưới đá.”
Bảy quân nhân kia nghe được giọng Hồ Cửu thì kéo vội cơ thể Bạch Thố, cùng ôm đầu nằm sát phía dưới các tảng đá lớn.
Ngài Tuệ mắt thấy cơn gió đến gần, nhanh chóng tiếp tục xông lên phía Hồ Cửu, cũng không quan tâm tình hình Bạch Thố.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Tấm trí hắn chỉ lặp đi lặp lại “giết chết Chiến thần!”
Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt.
“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được.”
Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết.
“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ‘ngài’ khá lớn với cậu đấy.”
“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.”
Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói.
Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người.
Xem ra Bạch Long thất sách rồi.
Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra.
Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp.
Không phải ở ẩn là không biết gì.
Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình.
Nếu cứ bị vây giam thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng,
Mà Ngài Tuệ kia nhìn qua chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, luyện tới trận pháp dạng này thì có lẽ ở đây cũng ngót hơn bảy năm.
Vậy là Bạch Long phải thu nhận khá nhiều kẻ có độ tuổi khá nhỏ hoặc thậm chí là con nít.
Tu dưỡng bọn họ làm việc cho mình, tôn sùng mình!
Hồ Cửu có chút cảm thán.
“Đừng nhiều lời!”
Ngài Tuệ nghe Hồ Cửu nói lời châm chọc thì tức giận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm.
“Chỉ vài trận pháp nhỏ… cậu nói xem… đáng không.”
Dứt lời, toàn bộ trận pháp mà Ngài Tuệ dày công cả một đêm không ngủ để giăng ra.
Vậy mà Hồ Cửu không làm gì cả, trận pháp biến mất, đây là thể loại gì vậy.
“Anh…”
Ngài Tuệ lùi lại một chút.
“Đúng rồi, nên đứng xa tôi một chút, người tôi chỉ có một mùi… mùi của thi thể.”
Nói xong Hồ Cửu như làm ký hiệu gì đó rất lạ.
Một loạt tiếng súng vang lên, trận pháp vừa hạ, bảy quân nhân theo Hồ Cửu nhắm chuẩn mục tiêu diệt gọn đám người kia.
Phải nói là họ không là hao phí đạn vô ích.
“Còn cậu… muốn tôi làm gì.”
“Hừ, tôi không sợ anh, Chiến thần thì oai sao?”
Ngài Tuệ tuy cũng cảm thấy thực lực của bản thân cùng Hồ Cửu chênh lệch nhưng lại có chút không cam tâm.
Hắn nhanh chóng lấy ra thứ gì đó trong tay uống vào, một chất lỏng màu xanh lục nhàn nhạt mùi hương vô cùng thơm.
Nhưng…
“Ngắn hắn lại, đừng cho hắn uống nó…”
Bạch Thố chạy lên hét lớn.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Ngài Tuệ đã uống cạn lo thuốc kia, vứt mạnh lo thuốc này xuống, ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, cả người như có một luồng sức mạnh muốn bức phá ra ngoài.
“Hồ Cửu, nhanh tránh ra, nhanh lên!”
Bạch Thố tuyệt vọng hét lớn.
Sao cô lại quên chuyện quan trọng này nhỉ?
Chính Ngài Thiện đã sáng chế ra một loại thuốc, loại thuốc này có thể kích thích ba mươi phần trăm sức mạnh cơ thể, giúp não hoạt động rất tốt.
Có thể nói, đây là chất kích thích, nhưng là kích thích thể lực cùng ý chí chiến đấu.
Tuy có tác dụng phụ là sau khi hết công dụng của thuốc thì người dùng thuốc sẽ bị mất sức cả tháng, yếu ớt không thể tả được.
Trừ khi cần thiết… nếu không Ngài Thiện sẽ không cho ai dùng.
Này… Ngài Tuệ này quá mức hiếu chiến rồi.
Ngài Tuệ ánh mắt đục ngầu, từng tơ máu như lộ ra rõ ràng cứ như muốn nổ tung.
“Chiến thần sao? Tôi sẽ cho các người thấy…”.
||||| Truyện đề cử: Say Tình |||||
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nhìn thấy vậy Hồ Cửu muốn gạt Bạch Thố qua một bên, dù Ngài Tuệ này có kích thích sức mạnh đến đâu cũng không thể qua kinh nghiệm chinh chiến của Hồ Cửu.
Nếu mọi thứ có thể giải quyết bằng sức mạnh thì tốt rồi, đáng tiếc đều không phải thế.
“Đừng!”
Hồ Cửu nhíu mày hoảng hốt, trong một giây phút chụp được tay Bạch Thố kéo ra, nhưng vì tay áo của cô bị cành cây mài mòn đã không còn chịu đủ lực kéo.
Roẹt!
Tay của Hồ Cửu chỉ nằm được ống tay áo của Bạch Thố.
Mà Ngài Tuệ đánh bằng tất cả sức lực, tốc độ nhanh hơn, lực công phá rất lớn, đập mạnh vào người Bạch Thố.
Hự!
“Á…”
Bạch Thố chỉ kịp kêu lên, cả người tung ra xa, đập vào thân cây gần đó rơi xuống đất.
Chính là giây phút này, lòng Hồ Cửu trống rỗng, ánh mắt nhìn Ngài Tuệ như nhìn kẻ đã chết.
“Hồn thuật!”
Ấn ký cùng oán hận tạo ra một trận gió man mát, chỉ là… mỗi nơi cơn gió đi qua đều cắt xén các vật xung quanh.
“Nhanh, núp dưới đá.”
Bảy quân nhân kia nghe được giọng Hồ Cửu thì kéo vội cơ thể Bạch Thố, cùng ôm đầu nằm sát phía dưới các tảng đá lớn.
Ngài Tuệ mắt thấy cơn gió đến gần, nhanh chóng tiếp tục xông lên phía Hồ Cửu, cũng không quan tâm tình hình Bạch Thố.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Tấm trí hắn chỉ lặp đi lặp lại “giết chết Chiến thần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.