Chương 1: Thân phận là gì?
Wo Wo
13/07/2022
Mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng.
“Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.”
Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo.
“Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.”
Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này.
“Về thành phố Gia?”
Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt.
“Đúng. Đi trong đêm nay.”
Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị.
Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ.
Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ.
Trước khi đi vào con đường quân nhân này, Thiết Soái cũng từng là một doanh nhân thành đạt cùng người bạn thân là Dung Vị. Nhưng không rõ nguồn cơn thế nào, cả hai đều bị người hãm hại, người thì rơi vào tù tội, kẻ thì lưu lạc.
Chính vị lưu lạc nên Thiết Soái đã gặp được người thầy của mình, từng bước trở thành chiến thần lừng lẫy.
Vẻn vẹn ba năm, uy danh Thiết Soái Chiến thần đã vang danh khắp nơi, các thế gia Đông Uy muốn kết thân, thế lực ngoại quốc cũng muốn làm thân. Nhưng có lẽ chịu quá nhiều hãm hại lúc trước, Thiết Soái đều lãnh đạm.
Thành phố Gia,
Lục gia, biệt thự Hồ Di
“Thiết Soái, đây là…”
Nhìn căn biệt thự hoa lệ xa lạ kia, Hữu Thủ hơi hoài nghi.
“Từ giờ đừng gọi tôi là Thiết Soái, thân phận của tôi là tuyệt mật. Gọi tôi là Hồ Cửu là được.”
Vẫn dáng vẻ uy nghi thường ngày, nhưng giọng nói có hơn ba phần dịu dàng khi nhìn về phía khu biệt thự.
Đây là mái ấm của anh và Lục Thạc, cô ấy vì anh đã chịu khổ cực. Năm đó bị người hãm hại, bỏ lại vợ một mình. Anh đau đớn vô cùng, hôm nay vinh quy hồi hương, anh muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
“Đi thôi.”
Hồ Cửu lên tiếng ra hiệu cho Hữu Thủ.
Hữu thủ luống cuống theo sau, vẻ mặt như đang đặt ra hàng ngày câu hỏi.
Ngay tại phòng khách của khu biệt thự sa hoa, không khí vô cùng căng thẳng.
“Lục Thạc, con nghĩ kỹ đi, hôm nay ta chỉ cho con hai sự lựa chọn, một là cuốn gói xéo khỏi đây, hai là cưới Phúc thiếu gia.”
Ông cụ chống quải trượng, tóc hoa râm, trên người có uy thế gia chủ. Lục lão gia chủ Lục Quân, cũng là ông nội của Lục Thạc đang vô cùng tức giận.
“Con...con không thích Phúc thiếu gia kia. Anh ta…”
Lục Thạc vừa nói vừa khóc không thành câu, cô vô cùng tủi thân. Người chồng vô dụng kia của cô bỏ đi bao năm qua, mình cô chống đỡ mọi thứ, giờ lại còn ép cưới. Trong lòng cô vô cùng đau đớn.
“Dù sao con cũng đã là người đã có chồng, sao có thể…”
“Ầm”
Tiếng quải trượng đậm mạnh lên sàn như muốn thể hiện uy nghiêm của chủ nhân.
“Chuyện đó có gì khó, chỉ cần ta muốn thì trong hôm nay con nhận ngay giấy xác nhận ly hôn.”
Giọng nói như thống báo cho Lục Thạc biết, không phải để hỏi ý kiến. Lục Quân là gia chủ Lục gia nhiều năm qua, chưa ai dám cãi ông ta một lời nào. Lời ông ta nói ra như mệnh lệnh, chỉ có thể đáp có, không được nói không.
Vốn đã quen với việc này, nên việc ngày hôm nay như đã định. Ông chỉ muốn Lục Thạc gả đi mang lại lợi ích cho Lục gia, Phúc gia là gia tộc lớn, lại có nhiều mối quan hệ cần thiết cho Lục gia.
Chỉ hi sinh một đứa cháu gái vô dụng mà đổi được các mối quan hệ lớn kia, ông không tiếc.
“Cha...Lục Thạc, nó...nó...không thể...ai cũng biết...Phúc thiếu gia kia nổi tiếng...dâm loạn.”
Nhìn con gái khóc lóc thảm thiết, Lục Chỉ cha của Lục Thạc không cầm lòng được. Tuy rất sợ hãi người cha Lục Quân này, nhưng Lục Chỉ cũng chỉ có một đứa con gái này, ông không nỡ, dù sao mẹ Lục Thạc cũng đã mất sớm.
“Im miệng. Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Thứ vô dụng.”
Lục Quân tức giận.
Mọi người xung quanh nhìn Lục Chỉ cùng Lục Thạc, xem đó làm vui. Dù sao thì trong Lục gia, Lục Chỉ luôn bị mọi người coi thường.
Ba năm trước, Lục Thạc lấy được Hồ Cửu được xem là thiếu niên xuất chúng, ai ai cũng ngưỡng mộ. Bọn họ còn nể mặt vài phần.
Nhưng từ sau khi tập đoàn Thiên La của Hồ Cứu cùng Dung Vị bị người khác thâu tóm, hai người kia kẻ thì tù tội, kẻ phải lưu lạc đến nay không có tung tích, thì Lục Chỉ tồn tại trong nhà như một kẻ ăn mày không hơn.
Lục Thạc thì còn chút thực lực làm việc tại Lục thị, giúp Lục thị lấy được nhiều dự án, ít ra còn chút giá trị.
Giờ đây cô còn lọt vào mắt Phúc thiếu gia, đừng nói hắn ta dâm loạn, dù là hắn ta muốn Lục Thạc là công cụ phát tiết thì Lục gia cũng vui vẻ dâng hai tay.
“Ông nội, con không lấy, nhất quyết không lấy. Dù sao Hồ Cửu có là một kẻ vô dụng vẫn là chồng con, chồng con chưa tung tích, con không thể lấy người khác.”
“Huống hồ, con không thích Phúc thiếu gia.”
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của những người thân kia, Lục Thạc nhìn cha mình khúm núm cầu xin, cô vô cùng đau lòng, cô lấy hết can đảm phản bác Lục Quân một cách rành mạch.
“Ngu xuẩn.”
“Sao Lục gia lại có hai kẻ vừa ngu vừa vô dụng như vậy chứ.”
Người Lục gia mỗi người góp một câu, sợ rằng chuyện không loạn.
Lục Quân lần đầu bị người khác phản bác, cảm thấy như uy quyền gia chủ bị xúc phạm, vô cùng tức giận, mặt ông ta đen lại.
“Khốn kiếp, đồ vô dụng. Ngu xuẩn.”
“Tao nuôi lo cho bọn mày để bọn mày cãi tao thế này à. Thằng oắt con Hồ Cửu kia giờ đã là ăn mày ở nơi nào rồi, thoát được nó mày phải mừng chứ. Còn mày, đã không làm được gì cho Lục gia thì đừng có cản trở Lục gia của tao thăng tiến.”
Vừa nói Lục Quân vừa dùng quải trượng xỉa vào mặt Lục Thạc cùng Lục Chỉ, thuận chân đạp lên người Lục Chỉ.
Vì quá bất ngờ Lục Chỉ té nhào, Lục Thạc vội đến đỡ cha lên.
“Ông nội, ông tức giận cứ đánh cháu. Cha cháu không có lỗi gì cả, ông ấy đang mang bệnh, xin ông nội…”
Lục Thạc vừa khóc vừa ôm cha mình. Ở trong Lục gia này cha con cô chịu bao nhiêu ấm ức không thể kể xiết. Nhưng vì không nơi nương tựa, bênh cha cô cần thuốc thang đắt đỏ, cô cắn răng chịu đựng Lục gia sỉ nhục cô.
Thậm chí họ lợi dụng cô, cô cũng biết, chỉ là cô vì cha cô.
“Mày còn nói được câu đó. Cha mày tốn của Lục gia này bao nhiêu thuốc thang đắt đỏ, mày lấy Phúc thiếu gia có phải xong rồi không.”
“Tao không nói nhiều, hoặc tự nguyện tối nay tới tìm Phúc thiếu gia, hoặc hai cha con mày cuốn gói đi khỏi đây đi.”
Lục Quân ngồi xuống, giọng nói như ra lệnh, lòng ông ta cùng người Lục gia chắc chắn Lục Thạc đồng ý.
Chỉ vì người cha bệnh tật kia thì Lục Thạc cần phải suy nghĩ rồi.
Lục Chỉ lúc này không biết lấy đau ra sức lực, kéo Lục Thạc lại, lớn tiếng nói.
“Không được, Lục Thạc, con không được lấy tên xấu xa đó. Cha có chết cũng không cho con lấy Phúc thiếu gia gì kia.”
Nhìn một màn này, Lục Quân tức giận ném chén trà về phía Lục Chỉ, nhưng vì quá chậm chạp, Lục Chỉ bị chén trà đập trúng đầu.
Dường như chưa hả giận, Lục Quân cầm quải trượng định đánh đến người Lục Chỉ, Lục Thạc sợ hãi vội ôm lấy cha mình.
Nhưng quải trượng dừng trên không trung, vẫn không thể hạ xuống.
“Ai cho ông cái quyền đánh cha vợ của tôi?”
Giọng nói đầy uy áp như muốn bức Lục Quân lùi lại.
Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng.
“Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.”
Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo.
“Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.”
Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này.
“Về thành phố Gia?”
Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt.
“Đúng. Đi trong đêm nay.”
Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị.
Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ.
Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ.
Trước khi đi vào con đường quân nhân này, Thiết Soái cũng từng là một doanh nhân thành đạt cùng người bạn thân là Dung Vị. Nhưng không rõ nguồn cơn thế nào, cả hai đều bị người hãm hại, người thì rơi vào tù tội, kẻ thì lưu lạc.
Chính vị lưu lạc nên Thiết Soái đã gặp được người thầy của mình, từng bước trở thành chiến thần lừng lẫy.
Vẻn vẹn ba năm, uy danh Thiết Soái Chiến thần đã vang danh khắp nơi, các thế gia Đông Uy muốn kết thân, thế lực ngoại quốc cũng muốn làm thân. Nhưng có lẽ chịu quá nhiều hãm hại lúc trước, Thiết Soái đều lãnh đạm.
Thành phố Gia,
Lục gia, biệt thự Hồ Di
“Thiết Soái, đây là…”
Nhìn căn biệt thự hoa lệ xa lạ kia, Hữu Thủ hơi hoài nghi.
“Từ giờ đừng gọi tôi là Thiết Soái, thân phận của tôi là tuyệt mật. Gọi tôi là Hồ Cửu là được.”
Vẫn dáng vẻ uy nghi thường ngày, nhưng giọng nói có hơn ba phần dịu dàng khi nhìn về phía khu biệt thự.
Đây là mái ấm của anh và Lục Thạc, cô ấy vì anh đã chịu khổ cực. Năm đó bị người hãm hại, bỏ lại vợ một mình. Anh đau đớn vô cùng, hôm nay vinh quy hồi hương, anh muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
“Đi thôi.”
Hồ Cửu lên tiếng ra hiệu cho Hữu Thủ.
Hữu thủ luống cuống theo sau, vẻ mặt như đang đặt ra hàng ngày câu hỏi.
Ngay tại phòng khách của khu biệt thự sa hoa, không khí vô cùng căng thẳng.
“Lục Thạc, con nghĩ kỹ đi, hôm nay ta chỉ cho con hai sự lựa chọn, một là cuốn gói xéo khỏi đây, hai là cưới Phúc thiếu gia.”
Ông cụ chống quải trượng, tóc hoa râm, trên người có uy thế gia chủ. Lục lão gia chủ Lục Quân, cũng là ông nội của Lục Thạc đang vô cùng tức giận.
“Con...con không thích Phúc thiếu gia kia. Anh ta…”
Lục Thạc vừa nói vừa khóc không thành câu, cô vô cùng tủi thân. Người chồng vô dụng kia của cô bỏ đi bao năm qua, mình cô chống đỡ mọi thứ, giờ lại còn ép cưới. Trong lòng cô vô cùng đau đớn.
“Dù sao con cũng đã là người đã có chồng, sao có thể…”
“Ầm”
Tiếng quải trượng đậm mạnh lên sàn như muốn thể hiện uy nghiêm của chủ nhân.
“Chuyện đó có gì khó, chỉ cần ta muốn thì trong hôm nay con nhận ngay giấy xác nhận ly hôn.”
Giọng nói như thống báo cho Lục Thạc biết, không phải để hỏi ý kiến. Lục Quân là gia chủ Lục gia nhiều năm qua, chưa ai dám cãi ông ta một lời nào. Lời ông ta nói ra như mệnh lệnh, chỉ có thể đáp có, không được nói không.
Vốn đã quen với việc này, nên việc ngày hôm nay như đã định. Ông chỉ muốn Lục Thạc gả đi mang lại lợi ích cho Lục gia, Phúc gia là gia tộc lớn, lại có nhiều mối quan hệ cần thiết cho Lục gia.
Chỉ hi sinh một đứa cháu gái vô dụng mà đổi được các mối quan hệ lớn kia, ông không tiếc.
“Cha...Lục Thạc, nó...nó...không thể...ai cũng biết...Phúc thiếu gia kia nổi tiếng...dâm loạn.”
Nhìn con gái khóc lóc thảm thiết, Lục Chỉ cha của Lục Thạc không cầm lòng được. Tuy rất sợ hãi người cha Lục Quân này, nhưng Lục Chỉ cũng chỉ có một đứa con gái này, ông không nỡ, dù sao mẹ Lục Thạc cũng đã mất sớm.
“Im miệng. Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Thứ vô dụng.”
Lục Quân tức giận.
Mọi người xung quanh nhìn Lục Chỉ cùng Lục Thạc, xem đó làm vui. Dù sao thì trong Lục gia, Lục Chỉ luôn bị mọi người coi thường.
Ba năm trước, Lục Thạc lấy được Hồ Cửu được xem là thiếu niên xuất chúng, ai ai cũng ngưỡng mộ. Bọn họ còn nể mặt vài phần.
Nhưng từ sau khi tập đoàn Thiên La của Hồ Cứu cùng Dung Vị bị người khác thâu tóm, hai người kia kẻ thì tù tội, kẻ phải lưu lạc đến nay không có tung tích, thì Lục Chỉ tồn tại trong nhà như một kẻ ăn mày không hơn.
Lục Thạc thì còn chút thực lực làm việc tại Lục thị, giúp Lục thị lấy được nhiều dự án, ít ra còn chút giá trị.
Giờ đây cô còn lọt vào mắt Phúc thiếu gia, đừng nói hắn ta dâm loạn, dù là hắn ta muốn Lục Thạc là công cụ phát tiết thì Lục gia cũng vui vẻ dâng hai tay.
“Ông nội, con không lấy, nhất quyết không lấy. Dù sao Hồ Cửu có là một kẻ vô dụng vẫn là chồng con, chồng con chưa tung tích, con không thể lấy người khác.”
“Huống hồ, con không thích Phúc thiếu gia.”
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của những người thân kia, Lục Thạc nhìn cha mình khúm núm cầu xin, cô vô cùng đau lòng, cô lấy hết can đảm phản bác Lục Quân một cách rành mạch.
“Ngu xuẩn.”
“Sao Lục gia lại có hai kẻ vừa ngu vừa vô dụng như vậy chứ.”
Người Lục gia mỗi người góp một câu, sợ rằng chuyện không loạn.
Lục Quân lần đầu bị người khác phản bác, cảm thấy như uy quyền gia chủ bị xúc phạm, vô cùng tức giận, mặt ông ta đen lại.
“Khốn kiếp, đồ vô dụng. Ngu xuẩn.”
“Tao nuôi lo cho bọn mày để bọn mày cãi tao thế này à. Thằng oắt con Hồ Cửu kia giờ đã là ăn mày ở nơi nào rồi, thoát được nó mày phải mừng chứ. Còn mày, đã không làm được gì cho Lục gia thì đừng có cản trở Lục gia của tao thăng tiến.”
Vừa nói Lục Quân vừa dùng quải trượng xỉa vào mặt Lục Thạc cùng Lục Chỉ, thuận chân đạp lên người Lục Chỉ.
Vì quá bất ngờ Lục Chỉ té nhào, Lục Thạc vội đến đỡ cha lên.
“Ông nội, ông tức giận cứ đánh cháu. Cha cháu không có lỗi gì cả, ông ấy đang mang bệnh, xin ông nội…”
Lục Thạc vừa khóc vừa ôm cha mình. Ở trong Lục gia này cha con cô chịu bao nhiêu ấm ức không thể kể xiết. Nhưng vì không nơi nương tựa, bênh cha cô cần thuốc thang đắt đỏ, cô cắn răng chịu đựng Lục gia sỉ nhục cô.
Thậm chí họ lợi dụng cô, cô cũng biết, chỉ là cô vì cha cô.
“Mày còn nói được câu đó. Cha mày tốn của Lục gia này bao nhiêu thuốc thang đắt đỏ, mày lấy Phúc thiếu gia có phải xong rồi không.”
“Tao không nói nhiều, hoặc tự nguyện tối nay tới tìm Phúc thiếu gia, hoặc hai cha con mày cuốn gói đi khỏi đây đi.”
Lục Quân ngồi xuống, giọng nói như ra lệnh, lòng ông ta cùng người Lục gia chắc chắn Lục Thạc đồng ý.
Chỉ vì người cha bệnh tật kia thì Lục Thạc cần phải suy nghĩ rồi.
Lục Chỉ lúc này không biết lấy đau ra sức lực, kéo Lục Thạc lại, lớn tiếng nói.
“Không được, Lục Thạc, con không được lấy tên xấu xa đó. Cha có chết cũng không cho con lấy Phúc thiếu gia gì kia.”
Nhìn một màn này, Lục Quân tức giận ném chén trà về phía Lục Chỉ, nhưng vì quá chậm chạp, Lục Chỉ bị chén trà đập trúng đầu.
Dường như chưa hả giận, Lục Quân cầm quải trượng định đánh đến người Lục Chỉ, Lục Thạc sợ hãi vội ôm lấy cha mình.
Nhưng quải trượng dừng trên không trung, vẫn không thể hạ xuống.
“Ai cho ông cái quyền đánh cha vợ của tôi?”
Giọng nói đầy uy áp như muốn bức Lục Quân lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.