Chương 199: Tốc chiến , tốc thắng
Wo Wo
24/07/2022
Bạch Long tay đang cầm ly trà thì dừng lại.
“Tôi không quan tâm ông vì lý do gì mà làm vậy, nhưng hôm nay… có lẽ nên đặt dấu chấm hết.”
Ánh mắt Hồ Cửu lạnh nhạt nhìn ông ta, dù sao anh cũng từng nghĩ nể mặt Lão Bạch vài phần, anh cũng sẽ có thể khuyên nhủ ông ta tự buông tay.
Hoặc tự chủ động từ bỏ, may ra được chút khoan hồng với chuyện ông ta đã làm.
Chỉ là…
Chuyện này đã đi quá xa rồi.
Không thể quay đầu, Bạch Long đi đến bước này, xem như là không còn đường quay đầu, ông ta chính là tự tay cắt đứt con đường của mình.
“Chiến thần! Cậu quá tự tin!”
Bạch Long nhẹ cười, cứ như ông ta phảng phất như không màn gì cả.
“Đúng! Vì tôi là Chiến thần, tôi có cơ sở để tự tin!”
“Còn ông? Lấy gì tự tin? Là vài ký bom đặt dưới hầm này, hay là… vài lọ thuốc sinh học.”
Hồ Cửu chất vất, từng bước ép sát, không cho Bạch Long một con đường thối lui.
“Xem ra cậu biết khá nhiều. Nhưng biết thì sao chứ? Bom vẫn ở đây, mà thuốc thì…”
Nói xong hắn nhếch miệng cười, vô cùng bí ẩn, Hồ Cửu cảm nhận được Bạch Long đã tự tin như vậy thì chắc chắn có lý do để hắn tự tin như thế.
Chỉ là khi nhắc tới thuốc sinh học, có vẻ như hắn có ẩn giấu gì đó…
“Tôi nói rồi, từng thứ một, tôi đều muốn dẹp.”
“Ông có thể tư lợi, ông cũng có thế tìm kiếm quyền lực. Nhưng ảnh hưởng tới Đông Uy, ảnh hưởng tới cục diện chung, chắc chắn ông chỉ có một đường duy nhất.”
Hồ Cửu cứng rắn nói.
Dù là Long chủ, chỉ là muốn bảo đảm cho cuộc sống bình an cho người thân cùng những người từng đồng hành cùng anh mà thôi.
Muốn đảm bảo cho họ một đời an yên sau khi cống hiến hết sức.
Nhưng nếu đã là động tới an nguy đất nước, thì Hồ Cửu chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Thậm chí là sẽ cho họ nhận lấy sự trừng trị thích đáng.
“Hoặc ông tự mình dẫn tôi đi đến mật thất.”
“Hoặc…”
Hồ Cửu nói đến đây thì Bạch Long đã đứng dậy, kéo đi chiếc chiếu trúc dưới chỗ ngồi.
Tại đó lộ ra một cửa hầm.
“Cậu muốn đi? Tôi dẫn.”
Bạch Long ánh mắt tự tin nhìn Hồ Cửu.
Mà khi này Hồ Cửu hơi nhíu mày cũng đi theo, đồng thời làm một ám hiệu cho mọi người bên ngoài âm thầm theo dõi phía sau.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu khí thế không giảm, khoan thai vô cùng.
Không có chút sợ hãi.
Trong lòng anh biết, Bạch Long có thể dễ dàng để anh vào đây thì đã có chuẩn bị, cũng sẽ có hậu chiêu.
Nhưng cũng không sao, Hồ Cửu muốn biết hồ lô của hắn có gì, hắn còn muốn làm tới mức nào.
“Ngài không sợ sao? Chiến thần?”
Bạch Long dò hỏi.
Ông ta cười mỉm, có chút bí hiểm, cũng có chút tán thưởng.
Dù sao thì việc có thể đủ can đảm đi vào nơi không rõ, lại còn biết chắc đối phương đã có chuẩn bị thì đây chính là một kẻ tự tin với bản thân, đủ bản lĩnh.
Hoặc cũng có thể là kẻ cao ngạo tầm thường mà thôi.
“Tôi sợ? Sợ chuyện gì? Sợ ông làm gì tôi hay sợ bản thân không thể làm gì?”
Hồ Cửu cười chế giễu.
“Ông có lòng mời, tôi còn có thể từ chối?”
Nói xong Hồ Cửu cũng chú ý một chút hoàn cảnh xung quanh, muốn bản thân ghi nhớ kỹ.
Mật thất khá tối, lại còn ẩm ướt, có thể nói đi một đoạn, Hồ Cửu có thể thấy được phòng nghiên cứu dưới sâu lòng đất.
Quả thật, ở đây không chỉ có bom mà còn một số vũ khí quân trang khác.
“Xem ra ông cũng khá đây! Có thể đưa được số lượng vũ khí này tới đây, làm khó cho ông rồi.”
Nói xong lời này Hồ Cửu cũng có chút tán thưởng, cũng có chút lo lắng trong lòng.
Xem ra quản lý khâu vận chuyển và rà soát này có chút bất cẩn rồi.
Có thể để một lượng lớn vũ khí tuồn vào mà không biết, thì ngoại trừ quản lý chưa tốt thì chắc chắn nội bộ có tay trong.
Mà kẻ này có lẻ còn rất giỏi, là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ.
“Chiến thần khen ngợi, xem như tôi cũng có chút thành tựu.”
“Cũng không phải nói, ông cùng vị Ôn Chủ tịch kia khá thân thiết.”
Hồ Cửu tuy ngoài miệng nói lời khẳng định, trong lòng chỉ là ý tứ thăm dò.
“Dễ đoán vậy sao?”
Bạch Long lúc này hơi nhíu mày.
“Còn khó sao? Ông muốn đưa bom vào Đông Uy, hẳn là nên cần người chống lưng đủ lớn, qua mắt được Tổng chỉ huy và ra đa… trừ khi người có đủ thực quyền điều động được bọn họ làm nhiệm vụ gì đó.”
“Ngoài vị Ôn chủ tịch ngoài mặt cười nói nội tâm khó dò kia… còn ai nữa sao?”
Hồ Cửu lúc này khẳng định hơn.
Anh không phải chỉ nghi ngờ vị kia ngày một ngày hai, mà đã lâu rồi.
Từ khi trận chiến ở các bộ tộc nổ ra, anh đã nghi ngờ rằng có người động tay động chân.
Gây ra xích mích, mà mục đích cuối cùng là kéo sự chú ý của anh đi nơi khác.
Còn có kéo luôn thuộc hạ của anh vào cuộc.
Tuy là chiến thắng vinh danh này nọ, nhưng Hồ Cửu làm sao không để ý được chứ.
“Chẳng qua các người muốn một vị trí thay thế Chiến thần mà thôi, tốn công vậy sao?”
“Qua mất thời gian, lại vô cùng ngu ngốc.”
Hồ Cửu cảm thán, thái độ hơi thất vọng vì mưu đồ này quá mức cẩn thận lại bị lộ tẩy.
“Cậu thì biết gì?”
“Chính vì bọn họ… mà cô của tôi Bạch Nhược…”
“Đừng lấy lý do đó!”
Hồ Cửu lạnh lùng đáp.
Thật ra chuyện này anh cũng tra ra một chín một mười, chỉ là nguyên nhân này lại đủ làm cho Bạch Long có thể gầy dựng đến hôm nay, lừa cả cha mình thì quả thật có chút….
Thái quá!
“Bà ta lựa chọn ẩn cư, lựa chọn rời đi. Chính là vì muốn bảo toàn một nhà Bạch gia.”
“Nếu ông có thể trả thù, tại sao không dùng thực lực cải tổ bọn họ, đá bay những kẻ bén rể ở Ban Chính trị.”
“Ông cũng đang câu kết với họ, lợi dụng họ sau đó đánh đổ họ. Vậy ông khác gì họ?”
Hồ Cửu tàn nhẫn nói.
Đừng lấy lý do này nọ để bào chữa cho hành động của mình, đừng lấp cái tham vọng của mình bằng những hành vi xấu xa tàn nhẫn.
Sau đó lại lấy lý do thương cảm để che đi hành vi xấu xa kia, hợp thức nó.
Vậy có khác gì bọn người ở Ban Chính trị?
Thứ cần là cải tổ, dẹp yên Ban Chính trị, khiến người ở đó chỉ là những người có tài đức nhất.
Vì Đông Uy nhất!
Chứ không phải tạo một thế lực gây nguy hại Đông Uy.
Thế lực không sao, kiếm tiền tư lợi không sao. Nhưng đừng cổ xúy rồi làm cho mọi hành động của bản thân trở thành đúng đắn!
“Tôi khác! Tôi căn bản là muốn động vào. Nhưng căn cơ đó, gốc đó quá chắc… tôi không lợi dụng họ thì làm gì chứ?’
Bạch Long có chút ẩn ẩn tức giận khi bị nói trúng tim đen.
“Vậy tôi cho ông thấy cái gì là thực lực thật sự, cái gì là đúng sai thật sự!”
“Một chuyện đừng nói đúng hay sai ở đây! Ông gây nguy hại cho người dân Đông Uy, tôi tuyệt không thể bỏ qua.”
Nói xong Hồ Cửu giơ tay, ám hiệu thả ra.
Một đội nhỏ quân lính tràn vào vây quanh Bạch Long.
“Cậu nghĩ dễ dàng bắt tôi?”
Ánh mắt hắn ta tự tin vô cùng.
Cảm giác như mọi chuyện trong tầm tay hắn.
Nhưng có một chuyện hắn không ngờ.
Ngoài là Chiến thần, Hồ Cửu còn là Long chủ thế giới ngầm kia.
“Tôi không quan tâm ông vì lý do gì mà làm vậy, nhưng hôm nay… có lẽ nên đặt dấu chấm hết.”
Ánh mắt Hồ Cửu lạnh nhạt nhìn ông ta, dù sao anh cũng từng nghĩ nể mặt Lão Bạch vài phần, anh cũng sẽ có thể khuyên nhủ ông ta tự buông tay.
Hoặc tự chủ động từ bỏ, may ra được chút khoan hồng với chuyện ông ta đã làm.
Chỉ là…
Chuyện này đã đi quá xa rồi.
Không thể quay đầu, Bạch Long đi đến bước này, xem như là không còn đường quay đầu, ông ta chính là tự tay cắt đứt con đường của mình.
“Chiến thần! Cậu quá tự tin!”
Bạch Long nhẹ cười, cứ như ông ta phảng phất như không màn gì cả.
“Đúng! Vì tôi là Chiến thần, tôi có cơ sở để tự tin!”
“Còn ông? Lấy gì tự tin? Là vài ký bom đặt dưới hầm này, hay là… vài lọ thuốc sinh học.”
Hồ Cửu chất vất, từng bước ép sát, không cho Bạch Long một con đường thối lui.
“Xem ra cậu biết khá nhiều. Nhưng biết thì sao chứ? Bom vẫn ở đây, mà thuốc thì…”
Nói xong hắn nhếch miệng cười, vô cùng bí ẩn, Hồ Cửu cảm nhận được Bạch Long đã tự tin như vậy thì chắc chắn có lý do để hắn tự tin như thế.
Chỉ là khi nhắc tới thuốc sinh học, có vẻ như hắn có ẩn giấu gì đó…
“Tôi nói rồi, từng thứ một, tôi đều muốn dẹp.”
“Ông có thể tư lợi, ông cũng có thế tìm kiếm quyền lực. Nhưng ảnh hưởng tới Đông Uy, ảnh hưởng tới cục diện chung, chắc chắn ông chỉ có một đường duy nhất.”
Hồ Cửu cứng rắn nói.
Dù là Long chủ, chỉ là muốn bảo đảm cho cuộc sống bình an cho người thân cùng những người từng đồng hành cùng anh mà thôi.
Muốn đảm bảo cho họ một đời an yên sau khi cống hiến hết sức.
Nhưng nếu đã là động tới an nguy đất nước, thì Hồ Cửu chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Thậm chí là sẽ cho họ nhận lấy sự trừng trị thích đáng.
“Hoặc ông tự mình dẫn tôi đi đến mật thất.”
“Hoặc…”
Hồ Cửu nói đến đây thì Bạch Long đã đứng dậy, kéo đi chiếc chiếu trúc dưới chỗ ngồi.
Tại đó lộ ra một cửa hầm.
“Cậu muốn đi? Tôi dẫn.”
Bạch Long ánh mắt tự tin nhìn Hồ Cửu.
Mà khi này Hồ Cửu hơi nhíu mày cũng đi theo, đồng thời làm một ám hiệu cho mọi người bên ngoài âm thầm theo dõi phía sau.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu khí thế không giảm, khoan thai vô cùng.
Không có chút sợ hãi.
Trong lòng anh biết, Bạch Long có thể dễ dàng để anh vào đây thì đã có chuẩn bị, cũng sẽ có hậu chiêu.
Nhưng cũng không sao, Hồ Cửu muốn biết hồ lô của hắn có gì, hắn còn muốn làm tới mức nào.
“Ngài không sợ sao? Chiến thần?”
Bạch Long dò hỏi.
Ông ta cười mỉm, có chút bí hiểm, cũng có chút tán thưởng.
Dù sao thì việc có thể đủ can đảm đi vào nơi không rõ, lại còn biết chắc đối phương đã có chuẩn bị thì đây chính là một kẻ tự tin với bản thân, đủ bản lĩnh.
Hoặc cũng có thể là kẻ cao ngạo tầm thường mà thôi.
“Tôi sợ? Sợ chuyện gì? Sợ ông làm gì tôi hay sợ bản thân không thể làm gì?”
Hồ Cửu cười chế giễu.
“Ông có lòng mời, tôi còn có thể từ chối?”
Nói xong Hồ Cửu cũng chú ý một chút hoàn cảnh xung quanh, muốn bản thân ghi nhớ kỹ.
Mật thất khá tối, lại còn ẩm ướt, có thể nói đi một đoạn, Hồ Cửu có thể thấy được phòng nghiên cứu dưới sâu lòng đất.
Quả thật, ở đây không chỉ có bom mà còn một số vũ khí quân trang khác.
“Xem ra ông cũng khá đây! Có thể đưa được số lượng vũ khí này tới đây, làm khó cho ông rồi.”
Nói xong lời này Hồ Cửu cũng có chút tán thưởng, cũng có chút lo lắng trong lòng.
Xem ra quản lý khâu vận chuyển và rà soát này có chút bất cẩn rồi.
Có thể để một lượng lớn vũ khí tuồn vào mà không biết, thì ngoại trừ quản lý chưa tốt thì chắc chắn nội bộ có tay trong.
Mà kẻ này có lẻ còn rất giỏi, là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ.
“Chiến thần khen ngợi, xem như tôi cũng có chút thành tựu.”
“Cũng không phải nói, ông cùng vị Ôn Chủ tịch kia khá thân thiết.”
Hồ Cửu tuy ngoài miệng nói lời khẳng định, trong lòng chỉ là ý tứ thăm dò.
“Dễ đoán vậy sao?”
Bạch Long lúc này hơi nhíu mày.
“Còn khó sao? Ông muốn đưa bom vào Đông Uy, hẳn là nên cần người chống lưng đủ lớn, qua mắt được Tổng chỉ huy và ra đa… trừ khi người có đủ thực quyền điều động được bọn họ làm nhiệm vụ gì đó.”
“Ngoài vị Ôn chủ tịch ngoài mặt cười nói nội tâm khó dò kia… còn ai nữa sao?”
Hồ Cửu lúc này khẳng định hơn.
Anh không phải chỉ nghi ngờ vị kia ngày một ngày hai, mà đã lâu rồi.
Từ khi trận chiến ở các bộ tộc nổ ra, anh đã nghi ngờ rằng có người động tay động chân.
Gây ra xích mích, mà mục đích cuối cùng là kéo sự chú ý của anh đi nơi khác.
Còn có kéo luôn thuộc hạ của anh vào cuộc.
Tuy là chiến thắng vinh danh này nọ, nhưng Hồ Cửu làm sao không để ý được chứ.
“Chẳng qua các người muốn một vị trí thay thế Chiến thần mà thôi, tốn công vậy sao?”
“Qua mất thời gian, lại vô cùng ngu ngốc.”
Hồ Cửu cảm thán, thái độ hơi thất vọng vì mưu đồ này quá mức cẩn thận lại bị lộ tẩy.
“Cậu thì biết gì?”
“Chính vì bọn họ… mà cô của tôi Bạch Nhược…”
“Đừng lấy lý do đó!”
Hồ Cửu lạnh lùng đáp.
Thật ra chuyện này anh cũng tra ra một chín một mười, chỉ là nguyên nhân này lại đủ làm cho Bạch Long có thể gầy dựng đến hôm nay, lừa cả cha mình thì quả thật có chút….
Thái quá!
“Bà ta lựa chọn ẩn cư, lựa chọn rời đi. Chính là vì muốn bảo toàn một nhà Bạch gia.”
“Nếu ông có thể trả thù, tại sao không dùng thực lực cải tổ bọn họ, đá bay những kẻ bén rể ở Ban Chính trị.”
“Ông cũng đang câu kết với họ, lợi dụng họ sau đó đánh đổ họ. Vậy ông khác gì họ?”
Hồ Cửu tàn nhẫn nói.
Đừng lấy lý do này nọ để bào chữa cho hành động của mình, đừng lấp cái tham vọng của mình bằng những hành vi xấu xa tàn nhẫn.
Sau đó lại lấy lý do thương cảm để che đi hành vi xấu xa kia, hợp thức nó.
Vậy có khác gì bọn người ở Ban Chính trị?
Thứ cần là cải tổ, dẹp yên Ban Chính trị, khiến người ở đó chỉ là những người có tài đức nhất.
Vì Đông Uy nhất!
Chứ không phải tạo một thế lực gây nguy hại Đông Uy.
Thế lực không sao, kiếm tiền tư lợi không sao. Nhưng đừng cổ xúy rồi làm cho mọi hành động của bản thân trở thành đúng đắn!
“Tôi khác! Tôi căn bản là muốn động vào. Nhưng căn cơ đó, gốc đó quá chắc… tôi không lợi dụng họ thì làm gì chứ?’
Bạch Long có chút ẩn ẩn tức giận khi bị nói trúng tim đen.
“Vậy tôi cho ông thấy cái gì là thực lực thật sự, cái gì là đúng sai thật sự!”
“Một chuyện đừng nói đúng hay sai ở đây! Ông gây nguy hại cho người dân Đông Uy, tôi tuyệt không thể bỏ qua.”
Nói xong Hồ Cửu giơ tay, ám hiệu thả ra.
Một đội nhỏ quân lính tràn vào vây quanh Bạch Long.
“Cậu nghĩ dễ dàng bắt tôi?”
Ánh mắt hắn ta tự tin vô cùng.
Cảm giác như mọi chuyện trong tầm tay hắn.
Nhưng có một chuyện hắn không ngờ.
Ngoài là Chiến thần, Hồ Cửu còn là Long chủ thế giới ngầm kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.