Chương 574: Bạch Tuyết Ma Long
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
"Uy! Không phải là chỉ tìm Ma Đan sao có cái gì buồn cười đâu" Đôn Triệt giọng trách cứ nói.
Ngô Cương thật vất vả mới ngưng cười toan tính nói: "Ta chỉ là cười các ngươi không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả giao dịch như vậy cũng dám làm. Đại Hoang Chi Địa là địa phương hung hiểm nhất trên trần đời. Ta nghĩ các ngươi cũng đã cảm nhận được, nhưng mà Hoàng Vưu Thần Miếu chính là chỗ hung hiểm nhất, đáng sợ nhất ở nơi này. Đừng nói đi vào cho dù là tới gần địa phương kia, đều phải trả giá thật lớn!
Triệu Thụy biết nhiệm vụ của mình cũng không dễ dàng nên giữ im lặng.
Bất quá, Đôn Triệt lại có vẻ có chút không phục: "Ngươi cũng quá nói chuyện giật gân đi, ta cũng đã trải qua không thiếu sóng gió, sẽ không bị ngươi nói mấy câu thì bị dọa cho chạy mất"
"Thật đúng là có khí phách a?” Ngô cười cười, "Các ngươi thật đúng là người không nếm thử không biết sợ a! Ta nói cho các ngươi biết một tí về Hoàng Vưu Ma Đan nha, kỳ thật Ma Đế các đời trước cũng đều đánh chủ ý vào nó, Ma Đế tiền nhiệm cũng không ngoại lệ, bởi vì Hoàng Vưu Ma Đan ngưng tụ một phần Hoàng Vưu lực lượng của ma thần, nếu dùng lời nói nhẹ nhàng thì thực lực tăng vọt, nặng thì trực tiếp phi thăng. Có thể nói thần kỳ vô cùng. Chính là, qua nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ một lần Ma Đế thành công đạt được Hoàng Vưu Ma Đan, ngươi có biết đây là tại sao không? Bởi vì Hoàng Vưu Thần Miếu mơ hồ bất định, làm người ta khó xác định vị trí của nó, nguyên nhân trọng yếu hơn là Hoàng Vưu Thần Miếu có một người thủ hộ cực kỳ khủng bố, đó là hoang dã mãnh thú - Băng Tuyết Ma Long!"
"Băng Tuyết Ma Long?"
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày, có lẽ là lịch lãm của hắn còn chưa đủ, hắn cũng không có nghe nói qua có một loại mãnh thú như vậy. Bất quá, vừa nghe thấy khẩu khí Ngô Cương, hắn bản năng cảm giác được đầu mãnh thú này dị thường hung mãnh cường hãn, khó có thể giao thủ trực tiếp.
Quả nhiên, Ngô Cương tiếp nói: "Đó là hoang dã mãnh thú ở Đại Hoang Chi Địa cường đại nhất, hung hãn nhất, tại mảnh đất hung hiểm này nó là Vô Miện Chi Vương! Nó phun ra long tức có thể đem hết thảy mọi vật đều đóng băng. Nó có cuồng bạo lực lượng, có thể đem hết thảy đều xé thành mảnh nhỏ. Phàm là nơi nó đi qua thì địa phương đó cũng trở thành nơi không có sinh mạng tồn tại! Các ngươi đại khái không biết, đương nhiệm Ma Đế trước khi kế vị kỳ thật tiến đến Đại Hoang Chi Địa tiến hành lịch lãm. Khi đó, nàng cũng đã là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng cũng cùng với các ngươi đồng dạng, muốn nếm thử đi thần miếu ăn cắp Ma Đan. Hơn nữa lúc trước, nàng cũng gặp phải ta, cũng được sự trợ giúp của ta. Chính là, chúng ta còn chưa có đi vào thần miếu, cũng đã trả giá thật lớn rồi.
Nói tới đây, Ngô cương bỏ thứ che khuất hơn một nửa gương mặt dài, hướng lên trên kéo lên.
Triệu Thụy tựu nhìn đến, Ngô Cương mắt phải chỉ còn lại có một cái lỗ thủng tối om.
"Đây là kiệt tác của Băng Tuyết Ma Long sao?" Triệu Thụy hỏi một câu.
"Ngoại trừ nó ra còn có ai chứ”.
Ngô Cương như là đang nhớ lại chuyện cũ, trên khuôn mặt lộ ra một tia sợ hãi, "Chúng ta cách thần miếu còn một đoạn đã bị Băng Tuyết Ma Long phát hiện. Tận lực bồi tiếp một phen chiến đấu kịch liệt, kỳ thật vậy cũng không tính là một hồi chiến đấu kịch liệt, cứ việc ta cùng với Ma Đế liên thủ nhưng ở trước mặt Băng Tuyết Ma Long rất nhanh đã bị đánh tan rã, cơ hồ không có lực hoàn thủ. Đương nhiệm Ma Đế thân chịu trọng thương. Lúc ấy thiếu chút nữa chết đi, ta liều chết bảo hộ nàng trốn thoát, đồng dạng cũng nhận lấy thương nặng. Không chỉ có đánh mất một con mắt, hơn nữa tu dưỡng mười năm thương thế mới có thể khỏi hẳn"
Đôn Triệt chắc chắc lưỡi nói : "Đầu Ma Long kia thế nhưng lợi hại như vậy! Khó trách Lý Vĩnh Triết nói qua, cho dù là Ma Đế cũng đã không muốn lại đến Đại Hoang lần thứ hai, hóa ra là kẻ bại dưới tay Băng Tuyết Ma Long. Phải từ Băng Tuyết Ma Long cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan đây quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi! Ma Đế nữ nhân kia rất giảo hoạt a!"
Triệu Thụy cũng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy được mảnh vỡ Phong Thần Chi Thư đối với bất kỳ người nào mà nói đều là một kiện chí bảo. Ma Đế muốn hắn dùng Hoàng Vưu nội đan trao đổi tính là phi thường công bình, đồng giá trao đổi, dù sao ai cũng không muốn làm lỗ vốn sinh ý. Hắn cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bắt đầu lẳng lặng tự hỏi. Không hề nghi ngờ, đi Hoàng Vưu Thần Miếu, cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan là một nhiệm vụ cực độ nguy hiểm, tỷ lệ thành công cũng không cao lắm. Nhưng mà, nếu không thể đến đó lấy được Hoàng Vưu Ma Đan, Ma Đế tuyệt đối sẽ không đem mảnh vỡ Phong Thần Chi Thư giao cho hắn. Mà hắn cũng không cách nào thu hồi tất cả mảnh vỡ, càng không cách nào đả thông Thông Thiên Chi Lộ đi Tiên Ma Giới! Đi Tiên Ma Giới chính là động lực lớn nhất, đốc xúc hắn vất vả cần cù tu luyện, cũng là mục tiêu lớn nhất của hắn. Triệu Thụy cảm thấy được không cho phép chính mình thất bại trong gang tấc.
Hắn hít sâu một hơi, làm ra quyết định: "Tiền bối, Băng Tuyết Ma Long quả thật đáng sợ, cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan xác xuất thành công cũng quả thật không lớn. Nhưng là vì thu hồi Phong Thần Chi Thư ta không có lựa chọn nào khác"
Ngô Cương nhìn thật sâu hắn liếc mắt một cái nói: "Mỗi người đều có chấp niệm, bất quá chấp niệm của ngươi, ta thấy là nặng nhất, có đôi khi chấp niệm quá nặng cũng không là một chuyện tốt. Phong Thần Chi Thư đối với ngươi mà nói trọng yếu như vậy sao?"
Triệu Thụy trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng phi thường trọng yếu! Ta hy vọng tiền bối, có thể cho ta một ít trợ giúp"
Ngô Cương không có lập tức đáp ứng, mà là thản nhiên nói: "Ta không muốn cầm tánh mạng của mình đi mạo hiểm. Mặt khác, ta cũng đã không chiếm được chỗ tốt gì"
Triệu Thụy kiên nhẫn thuyết phục nói : "Tiền bối cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần giúp chúng ta tìm được Hoàng Vưu Thần Miếu. Như thế nào cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan tự chúng ta sẽ làm, về phần ngài muốn có chỗ tốt gì ta quả thật cấp không được, cũng đã không có gì mà cấp. Bất quá tiền bối, ngài đánh mất một con mắt ở trong tay Băng Tuyết Ma Long, hơn nữa bị thương hơn mười năm, chẳng lẽ cũng không muốn báo thù sao?"
Ngô Cương hướng Triệu Thụy nhếch miệng cười: "Phép khích tướng? Ta không để mình bị đẩy vào vòng khó khăn như vậy đâu“
“Bề ngoài thì thô kệch nhưng thực tế là tên gia hỏa cáo già". Triệu Thụy ở trong lòng thầm mắng một câu, đối với Ngô Cương cũng không có biện pháp gì.
"Nếu tiền bối không chịu hỗ trợ, quên đi. Tự chúng ta chậm rãi tìm”. Triệu Thụy có chút thất vọng nói.
Ngô Cương phất phất tay: "Tạm biệt, không tiễn a"
Triệu Thụy dở khóc dở cười lại đang trong bụng oán thầm Ngô Cương một trận, chuẩn bị dẫn Đôn Triệt rời đi. Đúng lúc này, tiếng tê hống kinh thiên động địa giống như sấm sét từ hướng Tây Bắc cuồn cuộn mà đến, đinh tai nhức óc làm cả mặt đất hơi hơi lắc động.
Sát khí hung lệ tuyệt luân mang theo thanh âm gào thét truyền khắp cả Đại Hoang Chi Địa, làm lòng người sợ sệt hai chân run rẩy. Mãnh thú thực lực hơi yếu một chút nghe thấy tiếng tê hống này cũng đều kinh hãi phủ phục trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, trốn ở trong động cũng không dám đi ra. Mà ngay cả cuồng bạo ương ngạnh, hung hãn không sợ chết như Liệt Viêm Ma Sư, nghe thế cũng đều lộ ra bộ dáng sợ hãi lắc lắc sư đuôi, ngậm lên hai tiểu ma sư, chạy nhanh rời xa nơi này.
"Đây là mãnh thú gì? " Triệu Thụy trong lòng hơi kinh hãi, dò hỏi.
Ngô Cương ánh mắt phức tạp nhìn đến phương hướng tiếng truyền đến đáp: "Cũng không biết là ngươi vận khí tốt hay là ngươi đen đủi nữa”. Thanh âm gào thét đó chính là người thủ hộ Hoàng Vưu Thần Miếu mà ngươi vẫn tìm kiếm - Băng Tuyết Ma Long.
"Phải không?"
Triệu Thụy trong lòng vừa mừng vừa sợ, điều này thật sự là đi mòn gót giày cũng không tìm ra, nhưng lại không phí chút công phu tìm kiếm khắp nơi, Hoàng Vưu Thần Miếu dĩ nhiên lại cách đó không xa!
Ngô Cương lúc này mới đột nhiên hỏi Triệu Thụy một câu: "Ngươi có biết thanh âm gào thét đó có hàm nghĩa gì không?"
“Như thế nào hàm nghĩa?"
Ngô Cương sắc mặt ngưng trọng giải thích nói : "Đó là cảnh cáo cho tất cả Đại Hoang mãnh thú lãng vãng ở vùng phụ cận Hoàng Vưu Thần Miếu, ở trong phạm vi mười dặm bất cứ sinh vật nào cũng không được tồn tại, nếu không giết không tha!"
Triệu Thụy cũng không bị hù cho ngã ngửa. Hắn hướng Ngô Cương ôm quyền cúi người thi lễ, sau đó nói: "Đa tạ tiền bối báo cho một tiếng. Ta có việc trong người, đi trước một bước ha". Nói xong, dẫn Đôn Triệt hướng ngọn nguồn thanh âm chạy đi.
"Đúng là một tên gia hỏa không đến địa ngục chưa từ bỏ ý định" Ngô Cương nhìn bóng lưng Triệu Thụy lẩm bẩm một câu: "Quên đi, lão phu dù sao cũng là nhàn rỗi, liền cùng các ngươi qua đi xem đi". Hắn tự cho mình một cái lý do, sau đó mũi chân điểm trên mặt đất một cái, hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đuổi theo.
Ba người Triệu Thụy hướng Hoàng Vưu Thần Miếu bay nhanh.
Trên đường, chỉ thấy các Đại Hoang mãnh thú có nhiều hình thù kỳ quái tạo thành quần đội từ phương hướng Tây Bắc chạy như điên mà đến. Những thú dữ này nguyên bản đều là sinh vật vô cùng khát máu hung tàn, nhưng bây giờ một đám có vẻ vô cùng kinh hoảng, kêu ré chỉ lo chạy trối chết, không rảnh đối với sinh vật khác chủ động công kích. Chúng nó hình thành một sự hòa bình kỳ lạ!
Đôn Triệt nhìn thấy được loại hiện tượng này thập phần thú vị. Bất quá, Triệu Thụy lại một chút cũng không có cảm giác buồn cười, tâm tình ngược lại càng thêm trầm trọng. Bởi vì, tất cả chuyện này đều xác minh một sự thật rằng: Băng Tuyết Ma Long tại Đại Hoang Chi Địa là mãnh thú cường đại nhất, làm người ta sợ hãi nhất. Ba người càng đi về phía trước liền phát hiện trong rừng rậm nhiệt độ không khí càng thấp, hàn khí càng nặng. Đại Hoang Chi Địa hiện tại khí hậu nhiệt đới nóng bức ẩm ướt, nhưng bây giờ giống như tiến nhập trời đông giá rét, đông lạnh làm người không thể đứng thẳng run run rẩy rẩy. Triệu Thụy thỉnh thoảng có thể thấy trên bề mặt bị đông cứng cương các loại thi thể mãnh thú. Cứ như vậy tiến lên trong rừng rậm một đoạn thời gian rất dài, đang đi ở phía trước Ngô Cương đột nhiên làm ra một cái thủ thế.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt vội vàng chậm dần cước bộ, ngừng thở, khom người đi theo Ngô Cương, trốn sau một khối đá lớn.
“Chính là ở phía trước, hai người các ngươi tự xem đi" Ngô Cương dùng thanh âm nhẹ như ruồi muỗi nói.
Triệu Thụy chậm rãi ló đầu ra nhìn, rốt cục nhìn thấy được mục đích của chuyến đi này: Hoàng Vưu Thần Miếu. Hoàng Vưu Thần Miếu có kiến trúc to lớn cự đại làm cho người khác khiếp sợ, bốn khối kiến trúc cao tới trăm mét đẽo gọt chỉnh sửa tạo nên chủ thể hình dáng thần miếu. Bên ngoài thần miếu vách tường đơn giản là đường cong. Bao vòng quanh động tiểu đồ đằng xa xưa. Đại môn cao mấy chục thước, thềm đá rộng vài trăm mét, đơn giản, chất phác, thần bí, đánh vào thị giác làm cho người ta không tự chủ được từ đáy lòng sinh ra loại tình cảm sợ hãi.
Đây tuyệt đối không phải kiến trúc nhân loại có thể kiến tạo được. Cho dù là kiến trúc kỹ thuật hiện đại đỉnh cao nhất cũng không cách nào kiến tạo ra một tòa thần miếu như vậy. Mà đang đứng ở trên nóc tòa nhà kiến trúc to lớn này là sinh vật kinh khủng nhất tại Đại Hoang Chi Địa - Băng Tuyết Ma Long, thân thể nó nằm úp sấp ở trước mặt, đuôi rồng thật dài buông thõng xuống.
Triệu Thụy từng nghe Ngô Cương miêu tả qua Băng Tuyết Ma Long, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm giác được cái loại mãnh liệt rung động này!
Băng Tuyết Ma Long dài đến 50 thước, cao tới mười mét, lúc nó ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ tất cả diện mạo của nó. Thân thể của nó hoàn toàn do hàn băng Băng Tinh trong suốt tạo thành, có thể nhìn xuyên qua bề ngoài, thậm chí có thể thấy rõ ràng nội tạng của nó. Cái miệng của nó thật lớn, miệng đầy răng sắc giống như cương đao, bốn Băng trảo cũng đã lóe ra hàn quang làm người ta sợ hãi. Cả người được bao bọc bởi Băng lân thật dày, trên lưng đều mang một cặp Băng dực thật lớn, cái đuôi dựng thẳng có một loạt băng thứ vừa nhọn vừa dài. Lúc nó chuyển động thân hình Băng Tuyết Ma Long thật lớn tựa như một tòa băng sơn di động, làm cho người ta có cảm giác áp bách!
Băng Tuyết Ma Long mỗi một lần hô hấp, đều có đại lượng màu trắng hàn khí theo hai cái lỗ mũi thật lớn phun ra, tại không khí hình thành bông tuyết màu trắng, chậm rãi phiêu du rơi xuống. Đại Hoang Chi Địa thời tiết phi thường ẩm ướt cùng nóng bức giống như mùa hạ. Nhưng mà phụ cận khu vực Băng Tuyết Ma Long Lại như là trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương, thế giới là một màu trắng như tuyết, thậm chí cả cây cối cũng đều bao trùm lên một tầng băng thật dày.
Bốn phía im ắng, không có chim hót côn trùng kêu vang, càng nghe không được mãnh thú nào gào thét, ngoại trừ ba người Triệu Thụy ra không tồn tại bất cứ sinh vật nào. Cho dù là Đại Hoang thế giới hung hãn nhất mãnh thú cũng đều cụp đuôi cách nơi này rất xa.
Băng tuyết thế giới ở nơi này là vương quốc của Băng Tuyết Ma Long!
"Má ơi! Tên kia cũng đã quá khổng lồ đi!". Đôn Triệt nhìn đầu Băng Tuyết Ma Long , trợn mắt há mồm. Xem như hắn chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi bắt đầu bồn chồn.
"Chúng ta tại trước mặt nó đại khái cùng con kiến không sai biệt lắm!". Triệu Thụy cười khổ một cái, sau đó nhìn Ngô Cương liếc mắt một cái, hắn đối với tiền nhiệm Ma Tông trưởng lão không khỏi thêm vài phần tôn kính.
Nhìn thấy Băng Tuyết Ma Long phía trước, hắn nghe Ngô Cương đem Băng Tuyết Ma Long miêu tả đáng sợ như vậy, miệng không nói trong lòng kỳ thật có điểm không cho là đúng. Đường đường một cái Ma Tông trưởng lão, Tu Chân Giới đỉnh phong cường giả, thế nhưng đối một đầu mãnh thú sợ hãi thành như vậy, không khỏi có chút không đúng. Nhưng mà, khi hắn gặp được Băng Tuyết Ma Long. Hắn mới phát hiện bản thân đối với Băng Tuyết Ma Long lực lượng quá mức xem nhẹ. Băng Tuyết Ma Long tràn ra long uy cũng đủ để làm cho người ta tê liệt, hoàn toàn đánh mất chí chiến đấu. Mà Ngô Cương cùng sinh vật khủng bố như vậy ngay mặt chiến đấu kịch liệt, hơn nữa bây giờ lại còn bồi hắn là người không có quan hệ gì tiếp tục đi vào Hoàng Vưu Thần Miếu. Phần đảm lượng này và cả thực lực quả thật làm người ta dấy lên sự ngưỡng mộ!
Ngô Cương đại khái cũng đã đã nhận ra thái độ biến hóa của Triệu Thụy, hướng Triệu Thụy thân mật cười cười, sau đó chỉ phía sau, ý bảo hắn rời đi.
Triệu Thụy cũng hiểu được tình huống điều tra không sai biệt lắm, hắn tạm thời cũng không có cái phương pháp gì có thể giấu diếm được Băng Tuyết Ma Long đi vào Vưu Thần Miếu. Vì thế, hắn quyết định kêu Đôn Triệt cùng nhau rời đi rời cái địa phương nguy hiểm này.
Ba người xoay người hướng về phía sau lui dần, tận lực làm ra động tác khẽ khàng nhất sợ kinh động đến Băng Tuyết Ma Long , thì đó chính là một hồi tai họa thật lớn! Cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi một dặm đường, ngay tại lúc mọi người nghĩ đến có thể an toàn rời đi.
Đôn Triệt một lúc thất thần làm gãy một khối băng lăng một trên cây. Tiếng băng lăng gãy vang giòn truyền ra rất xa. Ở nơi thế giới tĩnh mịch như thế này có vẻ vô cùng chói tai!
Đang cuộn mình tại trên đỉnh Hoàng Vưu Thần Miếu ngủ gật, Băng Tuyết Ma Long bỗng chốc bị đánh thức. Nó mạnh mẽ mở thật lớn Long Nhãn, ánh mắt hung lệ giống như đèn pha trên cao nhìn xuống đảo qua mỗi một tấc đất trên băng tuyết vương quốc.
Triệu Thụy, Đôn Triệt cho đến Ngô Cương ba người không có chỗ nào trốn lập tức đã bị Băng Tuyết Ma Long phát giác!
Có người xâm nhập địa bàn của mình, Băng Tuyết Ma Long ngẩng Long đầu, phẫn nộ gào thét ra một tiếng lôi minh. Hết thảy mọi sinh vật đều có chút sợ run, Long Uy giống như gió từ bốn phía khuếch tán bùng nổ ra!
"Không tốt! Chúng ta bị Băng Tuyết Ma Long phát hiện ra!" Ngô Cương hét to một tiếng, "Đi mau! Chúng ta nhanh chạy rời khỏi nơi này!". Nói xong dùng toàn bộ lực lượng, hướng rời xa cái địa phương của Băng Tuyết Ma Long bay đi. Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cũng biết đại sự không ổn, hai người bọn họ vội vàng chạy theo Ngô Cương.
Băng Tuyết Ma Long mặc dù thân hình thật lớn, tuy nhiên nó dị thường nhanh nhẹn, phi hành tốc độ cực nhanh, cho dù ba người Triệu Thụy ở trong rừng rậm đi vội mà không bao lâu vẫn bị Băng Tuyết Ma Long vượt qua. Băng Tuyết Ma Long giống như là một tòa sông băng to lớn có thể di động bay đến đỉnh đầu của bọn hắn, triển khai hai cánh che khuất bầu trời, tại trong rừng là một khoảng tối thui. Nó mở miệng rồng, một đoàn vụ hình dáng bạch khí tại trong miệng nó thành hình.
"Là băng tuyết long tức! Mau tránh ra!" Ngô Cương lớn tiếng nhắc nhở một câu, sau đó hướng bên cạnh nhảy đi. Triệu Thụy cùng Đôn Triệt vội vàng noi theo.
"Ầm! "
Băng tuyết long tức từ trong miệng Ma Long phun ra rơi vào nơi Triệu Thụy vừa đứng. Một tiếng gầm rú thật lớn đột nhiên vang lên, giống như núi lở, mặt đất mãnh liệt chấn động một cái, một hố sâu to như cái sân bóng rổ nhỏ nháy mắt xuất hiện! Cuồng bạo khí lãng đem cổ thụ hoàn toàn dập nát, bùn đất cát đá xung quang đó làm bốc thẳng hướng lên trời cao bay tung tóe khắp nơi.
Băng tuyết long tức tạo thành phá hư không chỉ như vậy. Long tức rét lạnh khuếch tán mở ra làm cho phụ cận độ ấm tụt giảm, toàn bộ hết thảy đông cứng đem chúng bao trùm trong tầng băng thật dày, làm cho người ta có cảm giác là đi tới Bắc Cực vậy. Nếu không phải Triệu Thụy ba người đúng lúc đó bay đến giữa không trung, khẳng định cũng bị đông lạnh thành băng côn.
Ngô Cương tại Đại Hoang Chi Địa sinh sống nhiều năm như vậy, hơn nữa đã từng cùng Băng Tuyết Ma Long đã giao thủ, thần sắc vẫn còn tính trấn định.
Bất quá, Đôn Triệt cũng rất là kinh hãi. Hắn chưa hề có nhìn thấy qua yêu thú cường đại như thế, kinh khủng như thế. Thậm chí cả Tu Chân giả cường hãn như vậy đều cũng chưa thấy qua! Cho dù đã từng uy chấn Tu Chân Giới Trương Tụng Ly cũng đều xa xa không bằng. Chỉ sợ ngay cả Ma Đế cũng khó khăn thừa nhận nổi Băng Tuyết Ma Long công kích!
Triệu Thụy trong lòng đồng dạng tương đối giật mình, Băng Tuyết Ma Long lực lượng quả thật vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Đầu Ma Long này lực lượng tuyệt đối đã đạt tới thực lực Tiên Ma Giới đê giai! Bất quá, bởi vì thường xuyên tại trong vòng sinh tử nên thần kinh của hắn đã rèn luyện phi thường cứng cỏi, trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng là trên mặt lại nửa điểm cũng đã không biểu hiện ra.
Ngô Cương thấy Triệu Thụy tuổi còn trẻ trấn định như vậy không khỏi âm thầm gật gật đầu, thập phần thưởng thức. Đối mặt mãnh thú khủng bố như vậy có thể trấn định như thế, quả thật không phải người bình thường.
Băng Tuyết Ma Long phun ra băng tuyết long tức cũng không có lập tức rời đi. Nó cảm giác được, mấy tên bọ chó ý đồ xâm lấn thần miếu, quấy rầy giấc ngủ trưa của nó cũng không xong đời, vẫn như cũ trong rừng rậm chạy trốn với ý đồ thoát được một mạng. Nó có chút không kiên nhẫn liền phát ra tiếng trầm trầm rít gào, nó phải nhanh một chút giải quyết mấy con bọ chó chán ghét, phản hồi thần miếu tiếp tục giấc ngủ trưa của mình.
Ngô Cương thật vất vả mới ngưng cười toan tính nói: "Ta chỉ là cười các ngươi không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả giao dịch như vậy cũng dám làm. Đại Hoang Chi Địa là địa phương hung hiểm nhất trên trần đời. Ta nghĩ các ngươi cũng đã cảm nhận được, nhưng mà Hoàng Vưu Thần Miếu chính là chỗ hung hiểm nhất, đáng sợ nhất ở nơi này. Đừng nói đi vào cho dù là tới gần địa phương kia, đều phải trả giá thật lớn!
Triệu Thụy biết nhiệm vụ của mình cũng không dễ dàng nên giữ im lặng.
Bất quá, Đôn Triệt lại có vẻ có chút không phục: "Ngươi cũng quá nói chuyện giật gân đi, ta cũng đã trải qua không thiếu sóng gió, sẽ không bị ngươi nói mấy câu thì bị dọa cho chạy mất"
"Thật đúng là có khí phách a?” Ngô cười cười, "Các ngươi thật đúng là người không nếm thử không biết sợ a! Ta nói cho các ngươi biết một tí về Hoàng Vưu Ma Đan nha, kỳ thật Ma Đế các đời trước cũng đều đánh chủ ý vào nó, Ma Đế tiền nhiệm cũng không ngoại lệ, bởi vì Hoàng Vưu Ma Đan ngưng tụ một phần Hoàng Vưu lực lượng của ma thần, nếu dùng lời nói nhẹ nhàng thì thực lực tăng vọt, nặng thì trực tiếp phi thăng. Có thể nói thần kỳ vô cùng. Chính là, qua nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ một lần Ma Đế thành công đạt được Hoàng Vưu Ma Đan, ngươi có biết đây là tại sao không? Bởi vì Hoàng Vưu Thần Miếu mơ hồ bất định, làm người ta khó xác định vị trí của nó, nguyên nhân trọng yếu hơn là Hoàng Vưu Thần Miếu có một người thủ hộ cực kỳ khủng bố, đó là hoang dã mãnh thú - Băng Tuyết Ma Long!"
"Băng Tuyết Ma Long?"
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày, có lẽ là lịch lãm của hắn còn chưa đủ, hắn cũng không có nghe nói qua có một loại mãnh thú như vậy. Bất quá, vừa nghe thấy khẩu khí Ngô Cương, hắn bản năng cảm giác được đầu mãnh thú này dị thường hung mãnh cường hãn, khó có thể giao thủ trực tiếp.
Quả nhiên, Ngô Cương tiếp nói: "Đó là hoang dã mãnh thú ở Đại Hoang Chi Địa cường đại nhất, hung hãn nhất, tại mảnh đất hung hiểm này nó là Vô Miện Chi Vương! Nó phun ra long tức có thể đem hết thảy mọi vật đều đóng băng. Nó có cuồng bạo lực lượng, có thể đem hết thảy đều xé thành mảnh nhỏ. Phàm là nơi nó đi qua thì địa phương đó cũng trở thành nơi không có sinh mạng tồn tại! Các ngươi đại khái không biết, đương nhiệm Ma Đế trước khi kế vị kỳ thật tiến đến Đại Hoang Chi Địa tiến hành lịch lãm. Khi đó, nàng cũng đã là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng cũng cùng với các ngươi đồng dạng, muốn nếm thử đi thần miếu ăn cắp Ma Đan. Hơn nữa lúc trước, nàng cũng gặp phải ta, cũng được sự trợ giúp của ta. Chính là, chúng ta còn chưa có đi vào thần miếu, cũng đã trả giá thật lớn rồi.
Nói tới đây, Ngô cương bỏ thứ che khuất hơn một nửa gương mặt dài, hướng lên trên kéo lên.
Triệu Thụy tựu nhìn đến, Ngô Cương mắt phải chỉ còn lại có một cái lỗ thủng tối om.
"Đây là kiệt tác của Băng Tuyết Ma Long sao?" Triệu Thụy hỏi một câu.
"Ngoại trừ nó ra còn có ai chứ”.
Ngô Cương như là đang nhớ lại chuyện cũ, trên khuôn mặt lộ ra một tia sợ hãi, "Chúng ta cách thần miếu còn một đoạn đã bị Băng Tuyết Ma Long phát hiện. Tận lực bồi tiếp một phen chiến đấu kịch liệt, kỳ thật vậy cũng không tính là một hồi chiến đấu kịch liệt, cứ việc ta cùng với Ma Đế liên thủ nhưng ở trước mặt Băng Tuyết Ma Long rất nhanh đã bị đánh tan rã, cơ hồ không có lực hoàn thủ. Đương nhiệm Ma Đế thân chịu trọng thương. Lúc ấy thiếu chút nữa chết đi, ta liều chết bảo hộ nàng trốn thoát, đồng dạng cũng nhận lấy thương nặng. Không chỉ có đánh mất một con mắt, hơn nữa tu dưỡng mười năm thương thế mới có thể khỏi hẳn"
Đôn Triệt chắc chắc lưỡi nói : "Đầu Ma Long kia thế nhưng lợi hại như vậy! Khó trách Lý Vĩnh Triết nói qua, cho dù là Ma Đế cũng đã không muốn lại đến Đại Hoang lần thứ hai, hóa ra là kẻ bại dưới tay Băng Tuyết Ma Long. Phải từ Băng Tuyết Ma Long cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan đây quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi! Ma Đế nữ nhân kia rất giảo hoạt a!"
Triệu Thụy cũng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy được mảnh vỡ Phong Thần Chi Thư đối với bất kỳ người nào mà nói đều là một kiện chí bảo. Ma Đế muốn hắn dùng Hoàng Vưu nội đan trao đổi tính là phi thường công bình, đồng giá trao đổi, dù sao ai cũng không muốn làm lỗ vốn sinh ý. Hắn cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bắt đầu lẳng lặng tự hỏi. Không hề nghi ngờ, đi Hoàng Vưu Thần Miếu, cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan là một nhiệm vụ cực độ nguy hiểm, tỷ lệ thành công cũng không cao lắm. Nhưng mà, nếu không thể đến đó lấy được Hoàng Vưu Ma Đan, Ma Đế tuyệt đối sẽ không đem mảnh vỡ Phong Thần Chi Thư giao cho hắn. Mà hắn cũng không cách nào thu hồi tất cả mảnh vỡ, càng không cách nào đả thông Thông Thiên Chi Lộ đi Tiên Ma Giới! Đi Tiên Ma Giới chính là động lực lớn nhất, đốc xúc hắn vất vả cần cù tu luyện, cũng là mục tiêu lớn nhất của hắn. Triệu Thụy cảm thấy được không cho phép chính mình thất bại trong gang tấc.
Hắn hít sâu một hơi, làm ra quyết định: "Tiền bối, Băng Tuyết Ma Long quả thật đáng sợ, cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan xác xuất thành công cũng quả thật không lớn. Nhưng là vì thu hồi Phong Thần Chi Thư ta không có lựa chọn nào khác"
Ngô Cương nhìn thật sâu hắn liếc mắt một cái nói: "Mỗi người đều có chấp niệm, bất quá chấp niệm của ngươi, ta thấy là nặng nhất, có đôi khi chấp niệm quá nặng cũng không là một chuyện tốt. Phong Thần Chi Thư đối với ngươi mà nói trọng yếu như vậy sao?"
Triệu Thụy trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng phi thường trọng yếu! Ta hy vọng tiền bối, có thể cho ta một ít trợ giúp"
Ngô Cương không có lập tức đáp ứng, mà là thản nhiên nói: "Ta không muốn cầm tánh mạng của mình đi mạo hiểm. Mặt khác, ta cũng đã không chiếm được chỗ tốt gì"
Triệu Thụy kiên nhẫn thuyết phục nói : "Tiền bối cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần giúp chúng ta tìm được Hoàng Vưu Thần Miếu. Như thế nào cướp lấy Hoàng Vưu Ma Đan tự chúng ta sẽ làm, về phần ngài muốn có chỗ tốt gì ta quả thật cấp không được, cũng đã không có gì mà cấp. Bất quá tiền bối, ngài đánh mất một con mắt ở trong tay Băng Tuyết Ma Long, hơn nữa bị thương hơn mười năm, chẳng lẽ cũng không muốn báo thù sao?"
Ngô Cương hướng Triệu Thụy nhếch miệng cười: "Phép khích tướng? Ta không để mình bị đẩy vào vòng khó khăn như vậy đâu“
“Bề ngoài thì thô kệch nhưng thực tế là tên gia hỏa cáo già". Triệu Thụy ở trong lòng thầm mắng một câu, đối với Ngô Cương cũng không có biện pháp gì.
"Nếu tiền bối không chịu hỗ trợ, quên đi. Tự chúng ta chậm rãi tìm”. Triệu Thụy có chút thất vọng nói.
Ngô Cương phất phất tay: "Tạm biệt, không tiễn a"
Triệu Thụy dở khóc dở cười lại đang trong bụng oán thầm Ngô Cương một trận, chuẩn bị dẫn Đôn Triệt rời đi. Đúng lúc này, tiếng tê hống kinh thiên động địa giống như sấm sét từ hướng Tây Bắc cuồn cuộn mà đến, đinh tai nhức óc làm cả mặt đất hơi hơi lắc động.
Sát khí hung lệ tuyệt luân mang theo thanh âm gào thét truyền khắp cả Đại Hoang Chi Địa, làm lòng người sợ sệt hai chân run rẩy. Mãnh thú thực lực hơi yếu một chút nghe thấy tiếng tê hống này cũng đều kinh hãi phủ phục trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, trốn ở trong động cũng không dám đi ra. Mà ngay cả cuồng bạo ương ngạnh, hung hãn không sợ chết như Liệt Viêm Ma Sư, nghe thế cũng đều lộ ra bộ dáng sợ hãi lắc lắc sư đuôi, ngậm lên hai tiểu ma sư, chạy nhanh rời xa nơi này.
"Đây là mãnh thú gì? " Triệu Thụy trong lòng hơi kinh hãi, dò hỏi.
Ngô Cương ánh mắt phức tạp nhìn đến phương hướng tiếng truyền đến đáp: "Cũng không biết là ngươi vận khí tốt hay là ngươi đen đủi nữa”. Thanh âm gào thét đó chính là người thủ hộ Hoàng Vưu Thần Miếu mà ngươi vẫn tìm kiếm - Băng Tuyết Ma Long.
"Phải không?"
Triệu Thụy trong lòng vừa mừng vừa sợ, điều này thật sự là đi mòn gót giày cũng không tìm ra, nhưng lại không phí chút công phu tìm kiếm khắp nơi, Hoàng Vưu Thần Miếu dĩ nhiên lại cách đó không xa!
Ngô Cương lúc này mới đột nhiên hỏi Triệu Thụy một câu: "Ngươi có biết thanh âm gào thét đó có hàm nghĩa gì không?"
“Như thế nào hàm nghĩa?"
Ngô Cương sắc mặt ngưng trọng giải thích nói : "Đó là cảnh cáo cho tất cả Đại Hoang mãnh thú lãng vãng ở vùng phụ cận Hoàng Vưu Thần Miếu, ở trong phạm vi mười dặm bất cứ sinh vật nào cũng không được tồn tại, nếu không giết không tha!"
Triệu Thụy cũng không bị hù cho ngã ngửa. Hắn hướng Ngô Cương ôm quyền cúi người thi lễ, sau đó nói: "Đa tạ tiền bối báo cho một tiếng. Ta có việc trong người, đi trước một bước ha". Nói xong, dẫn Đôn Triệt hướng ngọn nguồn thanh âm chạy đi.
"Đúng là một tên gia hỏa không đến địa ngục chưa từ bỏ ý định" Ngô Cương nhìn bóng lưng Triệu Thụy lẩm bẩm một câu: "Quên đi, lão phu dù sao cũng là nhàn rỗi, liền cùng các ngươi qua đi xem đi". Hắn tự cho mình một cái lý do, sau đó mũi chân điểm trên mặt đất một cái, hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đuổi theo.
Ba người Triệu Thụy hướng Hoàng Vưu Thần Miếu bay nhanh.
Trên đường, chỉ thấy các Đại Hoang mãnh thú có nhiều hình thù kỳ quái tạo thành quần đội từ phương hướng Tây Bắc chạy như điên mà đến. Những thú dữ này nguyên bản đều là sinh vật vô cùng khát máu hung tàn, nhưng bây giờ một đám có vẻ vô cùng kinh hoảng, kêu ré chỉ lo chạy trối chết, không rảnh đối với sinh vật khác chủ động công kích. Chúng nó hình thành một sự hòa bình kỳ lạ!
Đôn Triệt nhìn thấy được loại hiện tượng này thập phần thú vị. Bất quá, Triệu Thụy lại một chút cũng không có cảm giác buồn cười, tâm tình ngược lại càng thêm trầm trọng. Bởi vì, tất cả chuyện này đều xác minh một sự thật rằng: Băng Tuyết Ma Long tại Đại Hoang Chi Địa là mãnh thú cường đại nhất, làm người ta sợ hãi nhất. Ba người càng đi về phía trước liền phát hiện trong rừng rậm nhiệt độ không khí càng thấp, hàn khí càng nặng. Đại Hoang Chi Địa hiện tại khí hậu nhiệt đới nóng bức ẩm ướt, nhưng bây giờ giống như tiến nhập trời đông giá rét, đông lạnh làm người không thể đứng thẳng run run rẩy rẩy. Triệu Thụy thỉnh thoảng có thể thấy trên bề mặt bị đông cứng cương các loại thi thể mãnh thú. Cứ như vậy tiến lên trong rừng rậm một đoạn thời gian rất dài, đang đi ở phía trước Ngô Cương đột nhiên làm ra một cái thủ thế.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt vội vàng chậm dần cước bộ, ngừng thở, khom người đi theo Ngô Cương, trốn sau một khối đá lớn.
“Chính là ở phía trước, hai người các ngươi tự xem đi" Ngô Cương dùng thanh âm nhẹ như ruồi muỗi nói.
Triệu Thụy chậm rãi ló đầu ra nhìn, rốt cục nhìn thấy được mục đích của chuyến đi này: Hoàng Vưu Thần Miếu. Hoàng Vưu Thần Miếu có kiến trúc to lớn cự đại làm cho người khác khiếp sợ, bốn khối kiến trúc cao tới trăm mét đẽo gọt chỉnh sửa tạo nên chủ thể hình dáng thần miếu. Bên ngoài thần miếu vách tường đơn giản là đường cong. Bao vòng quanh động tiểu đồ đằng xa xưa. Đại môn cao mấy chục thước, thềm đá rộng vài trăm mét, đơn giản, chất phác, thần bí, đánh vào thị giác làm cho người ta không tự chủ được từ đáy lòng sinh ra loại tình cảm sợ hãi.
Đây tuyệt đối không phải kiến trúc nhân loại có thể kiến tạo được. Cho dù là kiến trúc kỹ thuật hiện đại đỉnh cao nhất cũng không cách nào kiến tạo ra một tòa thần miếu như vậy. Mà đang đứng ở trên nóc tòa nhà kiến trúc to lớn này là sinh vật kinh khủng nhất tại Đại Hoang Chi Địa - Băng Tuyết Ma Long, thân thể nó nằm úp sấp ở trước mặt, đuôi rồng thật dài buông thõng xuống.
Triệu Thụy từng nghe Ngô Cương miêu tả qua Băng Tuyết Ma Long, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm giác được cái loại mãnh liệt rung động này!
Băng Tuyết Ma Long dài đến 50 thước, cao tới mười mét, lúc nó ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ tất cả diện mạo của nó. Thân thể của nó hoàn toàn do hàn băng Băng Tinh trong suốt tạo thành, có thể nhìn xuyên qua bề ngoài, thậm chí có thể thấy rõ ràng nội tạng của nó. Cái miệng của nó thật lớn, miệng đầy răng sắc giống như cương đao, bốn Băng trảo cũng đã lóe ra hàn quang làm người ta sợ hãi. Cả người được bao bọc bởi Băng lân thật dày, trên lưng đều mang một cặp Băng dực thật lớn, cái đuôi dựng thẳng có một loạt băng thứ vừa nhọn vừa dài. Lúc nó chuyển động thân hình Băng Tuyết Ma Long thật lớn tựa như một tòa băng sơn di động, làm cho người ta có cảm giác áp bách!
Băng Tuyết Ma Long mỗi một lần hô hấp, đều có đại lượng màu trắng hàn khí theo hai cái lỗ mũi thật lớn phun ra, tại không khí hình thành bông tuyết màu trắng, chậm rãi phiêu du rơi xuống. Đại Hoang Chi Địa thời tiết phi thường ẩm ướt cùng nóng bức giống như mùa hạ. Nhưng mà phụ cận khu vực Băng Tuyết Ma Long Lại như là trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương, thế giới là một màu trắng như tuyết, thậm chí cả cây cối cũng đều bao trùm lên một tầng băng thật dày.
Bốn phía im ắng, không có chim hót côn trùng kêu vang, càng nghe không được mãnh thú nào gào thét, ngoại trừ ba người Triệu Thụy ra không tồn tại bất cứ sinh vật nào. Cho dù là Đại Hoang thế giới hung hãn nhất mãnh thú cũng đều cụp đuôi cách nơi này rất xa.
Băng tuyết thế giới ở nơi này là vương quốc của Băng Tuyết Ma Long!
"Má ơi! Tên kia cũng đã quá khổng lồ đi!". Đôn Triệt nhìn đầu Băng Tuyết Ma Long , trợn mắt há mồm. Xem như hắn chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi bắt đầu bồn chồn.
"Chúng ta tại trước mặt nó đại khái cùng con kiến không sai biệt lắm!". Triệu Thụy cười khổ một cái, sau đó nhìn Ngô Cương liếc mắt một cái, hắn đối với tiền nhiệm Ma Tông trưởng lão không khỏi thêm vài phần tôn kính.
Nhìn thấy Băng Tuyết Ma Long phía trước, hắn nghe Ngô Cương đem Băng Tuyết Ma Long miêu tả đáng sợ như vậy, miệng không nói trong lòng kỳ thật có điểm không cho là đúng. Đường đường một cái Ma Tông trưởng lão, Tu Chân Giới đỉnh phong cường giả, thế nhưng đối một đầu mãnh thú sợ hãi thành như vậy, không khỏi có chút không đúng. Nhưng mà, khi hắn gặp được Băng Tuyết Ma Long. Hắn mới phát hiện bản thân đối với Băng Tuyết Ma Long lực lượng quá mức xem nhẹ. Băng Tuyết Ma Long tràn ra long uy cũng đủ để làm cho người ta tê liệt, hoàn toàn đánh mất chí chiến đấu. Mà Ngô Cương cùng sinh vật khủng bố như vậy ngay mặt chiến đấu kịch liệt, hơn nữa bây giờ lại còn bồi hắn là người không có quan hệ gì tiếp tục đi vào Hoàng Vưu Thần Miếu. Phần đảm lượng này và cả thực lực quả thật làm người ta dấy lên sự ngưỡng mộ!
Ngô Cương đại khái cũng đã đã nhận ra thái độ biến hóa của Triệu Thụy, hướng Triệu Thụy thân mật cười cười, sau đó chỉ phía sau, ý bảo hắn rời đi.
Triệu Thụy cũng hiểu được tình huống điều tra không sai biệt lắm, hắn tạm thời cũng không có cái phương pháp gì có thể giấu diếm được Băng Tuyết Ma Long đi vào Vưu Thần Miếu. Vì thế, hắn quyết định kêu Đôn Triệt cùng nhau rời đi rời cái địa phương nguy hiểm này.
Ba người xoay người hướng về phía sau lui dần, tận lực làm ra động tác khẽ khàng nhất sợ kinh động đến Băng Tuyết Ma Long , thì đó chính là một hồi tai họa thật lớn! Cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi một dặm đường, ngay tại lúc mọi người nghĩ đến có thể an toàn rời đi.
Đôn Triệt một lúc thất thần làm gãy một khối băng lăng một trên cây. Tiếng băng lăng gãy vang giòn truyền ra rất xa. Ở nơi thế giới tĩnh mịch như thế này có vẻ vô cùng chói tai!
Đang cuộn mình tại trên đỉnh Hoàng Vưu Thần Miếu ngủ gật, Băng Tuyết Ma Long bỗng chốc bị đánh thức. Nó mạnh mẽ mở thật lớn Long Nhãn, ánh mắt hung lệ giống như đèn pha trên cao nhìn xuống đảo qua mỗi một tấc đất trên băng tuyết vương quốc.
Triệu Thụy, Đôn Triệt cho đến Ngô Cương ba người không có chỗ nào trốn lập tức đã bị Băng Tuyết Ma Long phát giác!
Có người xâm nhập địa bàn của mình, Băng Tuyết Ma Long ngẩng Long đầu, phẫn nộ gào thét ra một tiếng lôi minh. Hết thảy mọi sinh vật đều có chút sợ run, Long Uy giống như gió từ bốn phía khuếch tán bùng nổ ra!
"Không tốt! Chúng ta bị Băng Tuyết Ma Long phát hiện ra!" Ngô Cương hét to một tiếng, "Đi mau! Chúng ta nhanh chạy rời khỏi nơi này!". Nói xong dùng toàn bộ lực lượng, hướng rời xa cái địa phương của Băng Tuyết Ma Long bay đi. Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cũng biết đại sự không ổn, hai người bọn họ vội vàng chạy theo Ngô Cương.
Băng Tuyết Ma Long mặc dù thân hình thật lớn, tuy nhiên nó dị thường nhanh nhẹn, phi hành tốc độ cực nhanh, cho dù ba người Triệu Thụy ở trong rừng rậm đi vội mà không bao lâu vẫn bị Băng Tuyết Ma Long vượt qua. Băng Tuyết Ma Long giống như là một tòa sông băng to lớn có thể di động bay đến đỉnh đầu của bọn hắn, triển khai hai cánh che khuất bầu trời, tại trong rừng là một khoảng tối thui. Nó mở miệng rồng, một đoàn vụ hình dáng bạch khí tại trong miệng nó thành hình.
"Là băng tuyết long tức! Mau tránh ra!" Ngô Cương lớn tiếng nhắc nhở một câu, sau đó hướng bên cạnh nhảy đi. Triệu Thụy cùng Đôn Triệt vội vàng noi theo.
"Ầm! "
Băng tuyết long tức từ trong miệng Ma Long phun ra rơi vào nơi Triệu Thụy vừa đứng. Một tiếng gầm rú thật lớn đột nhiên vang lên, giống như núi lở, mặt đất mãnh liệt chấn động một cái, một hố sâu to như cái sân bóng rổ nhỏ nháy mắt xuất hiện! Cuồng bạo khí lãng đem cổ thụ hoàn toàn dập nát, bùn đất cát đá xung quang đó làm bốc thẳng hướng lên trời cao bay tung tóe khắp nơi.
Băng tuyết long tức tạo thành phá hư không chỉ như vậy. Long tức rét lạnh khuếch tán mở ra làm cho phụ cận độ ấm tụt giảm, toàn bộ hết thảy đông cứng đem chúng bao trùm trong tầng băng thật dày, làm cho người ta có cảm giác là đi tới Bắc Cực vậy. Nếu không phải Triệu Thụy ba người đúng lúc đó bay đến giữa không trung, khẳng định cũng bị đông lạnh thành băng côn.
Ngô Cương tại Đại Hoang Chi Địa sinh sống nhiều năm như vậy, hơn nữa đã từng cùng Băng Tuyết Ma Long đã giao thủ, thần sắc vẫn còn tính trấn định.
Bất quá, Đôn Triệt cũng rất là kinh hãi. Hắn chưa hề có nhìn thấy qua yêu thú cường đại như thế, kinh khủng như thế. Thậm chí cả Tu Chân giả cường hãn như vậy đều cũng chưa thấy qua! Cho dù đã từng uy chấn Tu Chân Giới Trương Tụng Ly cũng đều xa xa không bằng. Chỉ sợ ngay cả Ma Đế cũng khó khăn thừa nhận nổi Băng Tuyết Ma Long công kích!
Triệu Thụy trong lòng đồng dạng tương đối giật mình, Băng Tuyết Ma Long lực lượng quả thật vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Đầu Ma Long này lực lượng tuyệt đối đã đạt tới thực lực Tiên Ma Giới đê giai! Bất quá, bởi vì thường xuyên tại trong vòng sinh tử nên thần kinh của hắn đã rèn luyện phi thường cứng cỏi, trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng là trên mặt lại nửa điểm cũng đã không biểu hiện ra.
Ngô Cương thấy Triệu Thụy tuổi còn trẻ trấn định như vậy không khỏi âm thầm gật gật đầu, thập phần thưởng thức. Đối mặt mãnh thú khủng bố như vậy có thể trấn định như thế, quả thật không phải người bình thường.
Băng Tuyết Ma Long phun ra băng tuyết long tức cũng không có lập tức rời đi. Nó cảm giác được, mấy tên bọ chó ý đồ xâm lấn thần miếu, quấy rầy giấc ngủ trưa của nó cũng không xong đời, vẫn như cũ trong rừng rậm chạy trốn với ý đồ thoát được một mạng. Nó có chút không kiên nhẫn liền phát ra tiếng trầm trầm rít gào, nó phải nhanh một chút giải quyết mấy con bọ chó chán ghét, phản hồi thần miếu tiếp tục giấc ngủ trưa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.