Chương 445
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
“Ầm”
Một tiếng vang thật to, hỏa diễm cự kiếm nặng nề đập lên sàn lầu, cả tòa lầu lắc lư, cát bụi đá vụn bay tung tóe xung quanh.
Mặt sàn lập tức xuất hiện một cái hố to, có thể thấy rõ tình huống ở tầng một, những vết nứt nhỏ từ lỗ thủng kéo dài ra xung quanh, cơ hồ phủ khắp cả tầng lầu.
Chờ khi bụi đất tan hết, Thanh Lân lão đạo và năm người Vi Toàn đột nhiên phát hiện vị khách không mời vừa rồi đột nhiên không thấy tung tích.
“Ồ? Người đâu?”
Vi Toàn hơi kì quái ngó nghiêng bốn phía một cái, rồi thò đầu nhìn qua lỗ thủng trên sàn xuống dưới “Chẳng lẽ một kiếm vừa rồi trực tiếp đốt thằng cha đó cháy tiêu cả xương luôn à?”
Vi Toàn nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về phía Thanh Lân lão đạo lại mang vài phần kính sợ.
Bất quá, Thanh Lân lão đạo lại lắc lắc đầu, không lạc quan như Vi Toàn.
Trong lòng lão hết sức rõ ràng, với thực lực mà thanh niên kia vừa triển hiện ra, một kiếm vừa rồi không thể đánh chết đối phương, tối đa là đánh bị thương thôi.
Thế nhưng tình huống hiện tại là thanh niên kì quái đó lại không thấy tung tích đâu cả!
Trong lòng Thanh Lân lão đạo đột nhiên trào lên một dự cảm không lành.
Lão từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Triệu Thụy ngồi khoanh chân, không chút thương tổn đang lơ lửng trên đầu hắn, mặt mang nụ cười uể oải.
Sắc mặt Thanh Lân lão đạo đại biến, theo phản xạ nhảy ra sau một cái, rồi khống chế hỏa diễm cự kiếm chém tới Triệu Thụy lần nữa.
Triệu Thụy tùy ý đưa tay, một cổ hấp lực cường đại tuyệt luân từ lòng bàn tay truyền ra, chụp tới hỏa diễm cự kiếm đó.
Hỏa diễm cự kiếm đó là pháp khí quý giá nhất của Thanh Lân lão đạo, làm sao để người khác đoạt?
Lão điên cuồng rống lên một tiếng, dùng hết toàn lực, nắm chắc chuôi kiếm, muốn kháng cự luồng sức hút cường đại kia.
Triệu Thụy cười cười, năm ngón tay hơi động, hơi tăng thêm một chút sức, thanh hỏa diễm cự kiếm đó “vèo” một tiếng thoát khỏi khống chế của Thanh Lân lão đạo, bay vào trong tay Triệu Thụy.
“Dựa vào thứ đồ phế thải này, cũng muốn giết ta?” Triệu Thụy cầm hỏa diễm cự kiếm nhìn ngó hai cái, hứng thú tùy tiện vặn một cái, lập tức vặn bảo bối đó thành một đống gỗ vụn, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Hai tay Thanh Lân lão đạo bị chấn tóe đầy máu tươi, sắc mặt sợ hãi nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt vừa chấn kinh, vừa oán hận.
Pháp khí trân quý nhất của lão bị người trước mắt đoạt đi, hơn nữa còn bị phá hoại!
Phẫn nộ và oán hận trong lòng đậm đặc như nhựa đường, không cách nào hóa giải nổi.
Thế nhưng, cho dù trong lòng lão cực kì oán hận, lão cũng không dám ra tay với Triệu Thụy, thậm chí đến biểu hiện oán hận cũng không dám lộ ra.
Bởi vì lão hết sức rõ ràng, thanh niên trước mặt đây là tu chân giả hàng thật giá đúng, hơn nữa còn là cường giả hiếm thấy ở tu chân giới, không phải một chút pháp thuật bề ngoài của thuật sĩ giang hồ lão có thể so sánh.
Còn như đám người Vi Toàn lúc này càng kinh hãi tới mức tứ chi cứng đờ, hai chân nhũn ra, đến chạy cũng không chạy nổi!
Bọn họ vốn cho rằng, Thanh Lân lão đạo đã là thế ngoại cao nhân, không ai địch nổi.
Không ngờ thanh niên xuất hiện ở đây, lại mạnh hơn Thanh Lân lão đạo không biết bao nhiêu lần!
Thanh Lân lão đạo uy phong bát diện, ở trước mặt thanh niên này, đúng là không bằng cả con chuột, không có chút sức lực hoàn thủ nào!
Đến Thanh Lân lão đạo cũng không phải là đối thủ, những nhân loại bình thường như họ còn đâu sức phản kháng?
Trong lòng Vi Toàn cực kì hối hận, nếu như sớm biết Hồ Kinh Vĩ có trợ thủ cường đại cỡ này, cho dù cho hắn mượn một vạn túi mật, hắn cũng không dám ra tay với Hồ Lâm!
“Đại… đại tiên!” Vi Toàn nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp cầu khẩn “Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Vẫn hi vọng ngài đại nhân đại lượng, có thể tha cho tôi một cái mạng. Tôi cam đoan, chỉ cần tôi sống một ngày, Vi gia tuyệt đối sẽ không đối địch với Hồ gia!”
Thanh Lân lão đạo cũng vội vàng cầu tình cho mình: “Tiền bối! Tôi… tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, ngài ngàn vạn lần đừng so đo với tôi. Chỉ cần ngài tha tôi một mạng, đại ân của ngài, tôi sẽ cảm kích bất tận.”
“Tha cho các ngươi?” Triệu Thụy từ trên cao nhìn xuống sáu người, nhẹ nhàng cười cười, khí tức yêu ma đậm đặc như mực xen lẫn với uy thế cường đại khiến người nghẹt thở từ trên người hắn tán phát ra, khuếch tán ra xung quanh.
Tòa lầu hai tầng phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, tựa hồ không cách nào chịu nổi uy thế cường đại đó, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mà Thanh Lân Lão Đạo và sáu người Vi Toàn, sắc mặt lại càng trắng bệch, hai chân run rẩy, chỉ thiếu điều ngã khuỵu xuống sàn!
“Ngươi… ngươi không phải là người! Ngươi là… là yêu ma!” Thanh Lân yêu đạo chỉ Triệu Thụy, lắp ba lắp bắp nói.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Triệu Thụy cười nhẹ một tiếng, xòe mười đầu ngón tay, chân khí như ngọn lửa bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay “Nếu như các ngươi có thể tránh khỏi một kích này của ta, ta sẽ tha cho các ngươi, nếu tránh không khỏi, vậy coi như các ngươi xui xẻo!”
Thanh Lân lão đạo vừa nghe, kinh hãi thất sắc.
Tu chân giả như vậy, cho dù không thể hủy thiên diệt địa, chỉ sợ cũng có thể dời núi lấp biển.
Dưới một kích, lão lập tức tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, làm gì còn mạng nữa?
Thế nhưng, nhìn thần tình của Triệu Thụy, quả thật không giống nói đùa, biết sự tình đã không còn vãn hồi được nữa, bèn la lớn một tiếng: “Chạy mau!”
Rồi dốc hết toàn lực, thi triển thuật chạy trốn, điên cuồng bỏ chạy.
Vi Toàn thấy Thanh Lân lão đạo đã bỏ chạy, biết Triệu Thụy đã động sát cơ bèn cũng cùng bốn bảo vệ ôm đầu chạy như chuột.
Tuy hắn biết, với năng lực của hắn, cơ hội chạy thoát đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Thế nhưng, hắn vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng mình có thể chạy thoát một mạng.
Triệu Thụy thấy bốn người chạy trốn thành sáu hướng (?), trên môi lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
Hắn động cổ tay một cái, một luồng chân khí từ trong lòng bàn tay bay lên, phân làm sáu trên không, phân biệt bắn về phía sáu người.
Trong chớp mắt, sáu luồng chân khí đã đuổi tới sáu người.
“Ầm ầm ầm”
Sáu tiếng ầm ầm liền vang lên. Sáu người Thanh Lân và Vi Toàn dưới sự oanh kích của chân khí cường đại, cả thân thể nổ tung trong chớp mắt, tan xương nát thịt!
Sóng khí sinh ra do vụ nổ lan ra xung quanh như sóng thần, dễ dàng san tòa lầu hai tầng thành bình địa.
Gạch võ đá vụn rơi khắp nơi, chôn vùi thi thể xà yêu trong đống đổ nát.
Thật ra từ đầu Triệu Thụy đã không định tha cho sáu người này, Vi Toàn âm ngoan độc lạt, tác ác đa đoan, Thanh Lân lão đạo nuôi dưỡng xà yêu, công kích nhân loại, càng tà ác hơn.
Nếu như tha cho bọn chúng, không biết còn hại oan bao nhiêu tính mạng thị dân bất hạnh.
Đương nhiên, Triệu Thụy cũng không phải hoàn toàn vô tư.
Những thằng cha này đã thấy mặt thật của hắn, tự nhiên không thể lưu lại được.
Làm xong mọi việc, Triệu Thụy liền rời nơi đó, trở về nhà.
Do tòa lầu sụp đổ, thi thể xà yêu tịnh không lập tức bị bên ngoài phát hiện, còn như đám người Vi Toàn bị đánh tan xương nát thịt, tỉ lệ bị phát hiện còn nhỏ hơn.
Thế là, mấy ngày tiếp đó, cả Liên Đảo chìm vào một loại trạng thái bình tĩnh kì dị.
Bất quá, loại bình tình này tịnh không kéo dài được lâu lắm.
Một tuần sau, khi một công ti kiến trúc chuẩn bị thanh lý một tòa lầu hoang tàn sụp đổ, phát hiện ra thi thể sinh vật kỳ quái.
Công nhân ở đó vội vàng báo án cho cảnh sát. Cảnh sát và phóng viên liền vào cuộc, tin tức này liền được đăng lên trang nhất các phương tiện truyền thông ở Liên Đảo.
Hồ Kinh Vĩ nhìn thấy tin tức này trên báo sáng của Liên Đảo, đầu tiên là ngẩn ra, liền đó cảm thấy rất bất ngờ.
Chẳng trách Hồ gia mấy ngày nay toàn thần giới bị, lại không phát sinh bất cứ tình trạng gì.
Thì ra, tu hành giả Vi gia mời tới đã xảy ra vấn đề.
Bất quá, yêu quái khủng bố đó sao lại đột nhiên bị giết!
Tu hành giả khống chế yêu quái lại đi đâu rồi?
Rốt cuộc là ai tiêu diệt yêu quái đó?
Nhân vật thần bí đó vì sao lại làm vậy, rốt cuộc là địch hay bạn?
Từng cái nghi vấn tuôn lên trong lòng Hồ Kinh Vĩ, khiến hắn ăn cũng khó nuốt, đến tâm tình ăn sáng cũng mất sạch.
Đồng thời, người lãnh đạo hiện tại của Vi thị gia tộc Vi lão gia tử cũng nhìn thấy tin tức liên quan trên TV.
Sắc mặt lão liền âm trầm xuống, sự lo lắng bao nhiêu ngày nay, vào lúc này đã được chứng thực.
Từ ngày Vi Toàn và bốn bảo vệ mất tích, lão đã nghi ngờ nhân vật thứ ba của Vi gia này có phải đã biến mất khỏi thế gian rồi không.
Mà Hồ gia sóng yên gió lặng, không chịu thêm công kích nào khác, càng khiến dự cảm của lão về mặt đó nặng thêm.
Đến hôm nay, loại dự cảm chẳng lành đó cuối cùng cũng được chứng thật.
Bất quá, điều khiến lão giật mình là, hiện trường lại phát hiện ra thi thể yêu quái!
Điều này nói lên rằng, chỉ sợ tu hành giả mà Vi Toàn dùng trọng kim mời tới cũng bị người ta giải quyết rồi!
Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?
Rốt cuộc là ai có được thực lực khủng bố như vậy?
Vi lão thái gia chống gậy, đi qua đi lại trong lòng, trong lòng bất an cực độ.
Tuy lão ở trên đỉnh kim tự tháp Liên Đảo, tay nắm đại quyền, có thể hô phong hoán vũ trong thành thị quốc tế này.
Thế nhưng, tình huống hiện tại đã thoát khỏi tầm kiểm soát của lão.
Thứ lão phải đối mặt, là nhân vật thần bí mà thế tục không thể ước thúc, thậm chí không thể phòng chống!
Nếu như nhân vật thần bí đó móc nối với Hồ gia, chỉ sợ Vi thị gia tộc tồn tại mấy trăm năm trên Liên Đảo sẽ bị nhổ tận gốc!
Vi lão thái gia lo lắng phấp phỏng tìm tòi rất lâu, lại cảm thấy quan hệ giữa người thần bí đó với Hồ gia có lẽ không mật thiết như trong tưởng tượng, thậm chí có thể không quan hệ gì.
Bởi vì với tính cách của Hồ Kinh Vĩ, nếu trong tay có một vương bài cường đại như vậy, tuyệt dối đã sử dụng để san Vi gia thành bình địa rồi.
Vi lão thái gia đang suy hơn tính thiệt ở đó, một người làm đột nhiên tiến vào báo cáo:
“Lão gia tử, Uy Kim tiên sinh cầu kiến.”
“Uy Kim?” Vi lão thái gia cau cau mày, vị đổ vương Las Vegas này, tuy trước mắt là đối tượng hợp tác trên ngành cờ bạc giải trí của lão, nhưng đại bản doanh dẫu sao cũng ở Mĩ, lúc này đột nhiên ngàn dặm xa xôi chạy tới Ma Cao làm gì?
“Mời hắn vào đi.” Vi lão thái gia phân phó một câu.
Qua một lúc, một trung niên da trắng năm mươi mấy tuổi, ngậm xì gà, mặc đồ tây, bụng phệ bè bè, hơi béo phì, được người nhà dẫn đường, mặt mày tươi cười tiến vào.
Một tiếng vang thật to, hỏa diễm cự kiếm nặng nề đập lên sàn lầu, cả tòa lầu lắc lư, cát bụi đá vụn bay tung tóe xung quanh.
Mặt sàn lập tức xuất hiện một cái hố to, có thể thấy rõ tình huống ở tầng một, những vết nứt nhỏ từ lỗ thủng kéo dài ra xung quanh, cơ hồ phủ khắp cả tầng lầu.
Chờ khi bụi đất tan hết, Thanh Lân lão đạo và năm người Vi Toàn đột nhiên phát hiện vị khách không mời vừa rồi đột nhiên không thấy tung tích.
“Ồ? Người đâu?”
Vi Toàn hơi kì quái ngó nghiêng bốn phía một cái, rồi thò đầu nhìn qua lỗ thủng trên sàn xuống dưới “Chẳng lẽ một kiếm vừa rồi trực tiếp đốt thằng cha đó cháy tiêu cả xương luôn à?”
Vi Toàn nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về phía Thanh Lân lão đạo lại mang vài phần kính sợ.
Bất quá, Thanh Lân lão đạo lại lắc lắc đầu, không lạc quan như Vi Toàn.
Trong lòng lão hết sức rõ ràng, với thực lực mà thanh niên kia vừa triển hiện ra, một kiếm vừa rồi không thể đánh chết đối phương, tối đa là đánh bị thương thôi.
Thế nhưng tình huống hiện tại là thanh niên kì quái đó lại không thấy tung tích đâu cả!
Trong lòng Thanh Lân lão đạo đột nhiên trào lên một dự cảm không lành.
Lão từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Triệu Thụy ngồi khoanh chân, không chút thương tổn đang lơ lửng trên đầu hắn, mặt mang nụ cười uể oải.
Sắc mặt Thanh Lân lão đạo đại biến, theo phản xạ nhảy ra sau một cái, rồi khống chế hỏa diễm cự kiếm chém tới Triệu Thụy lần nữa.
Triệu Thụy tùy ý đưa tay, một cổ hấp lực cường đại tuyệt luân từ lòng bàn tay truyền ra, chụp tới hỏa diễm cự kiếm đó.
Hỏa diễm cự kiếm đó là pháp khí quý giá nhất của Thanh Lân lão đạo, làm sao để người khác đoạt?
Lão điên cuồng rống lên một tiếng, dùng hết toàn lực, nắm chắc chuôi kiếm, muốn kháng cự luồng sức hút cường đại kia.
Triệu Thụy cười cười, năm ngón tay hơi động, hơi tăng thêm một chút sức, thanh hỏa diễm cự kiếm đó “vèo” một tiếng thoát khỏi khống chế của Thanh Lân lão đạo, bay vào trong tay Triệu Thụy.
“Dựa vào thứ đồ phế thải này, cũng muốn giết ta?” Triệu Thụy cầm hỏa diễm cự kiếm nhìn ngó hai cái, hứng thú tùy tiện vặn một cái, lập tức vặn bảo bối đó thành một đống gỗ vụn, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Hai tay Thanh Lân lão đạo bị chấn tóe đầy máu tươi, sắc mặt sợ hãi nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt vừa chấn kinh, vừa oán hận.
Pháp khí trân quý nhất của lão bị người trước mắt đoạt đi, hơn nữa còn bị phá hoại!
Phẫn nộ và oán hận trong lòng đậm đặc như nhựa đường, không cách nào hóa giải nổi.
Thế nhưng, cho dù trong lòng lão cực kì oán hận, lão cũng không dám ra tay với Triệu Thụy, thậm chí đến biểu hiện oán hận cũng không dám lộ ra.
Bởi vì lão hết sức rõ ràng, thanh niên trước mặt đây là tu chân giả hàng thật giá đúng, hơn nữa còn là cường giả hiếm thấy ở tu chân giới, không phải một chút pháp thuật bề ngoài của thuật sĩ giang hồ lão có thể so sánh.
Còn như đám người Vi Toàn lúc này càng kinh hãi tới mức tứ chi cứng đờ, hai chân nhũn ra, đến chạy cũng không chạy nổi!
Bọn họ vốn cho rằng, Thanh Lân lão đạo đã là thế ngoại cao nhân, không ai địch nổi.
Không ngờ thanh niên xuất hiện ở đây, lại mạnh hơn Thanh Lân lão đạo không biết bao nhiêu lần!
Thanh Lân lão đạo uy phong bát diện, ở trước mặt thanh niên này, đúng là không bằng cả con chuột, không có chút sức lực hoàn thủ nào!
Đến Thanh Lân lão đạo cũng không phải là đối thủ, những nhân loại bình thường như họ còn đâu sức phản kháng?
Trong lòng Vi Toàn cực kì hối hận, nếu như sớm biết Hồ Kinh Vĩ có trợ thủ cường đại cỡ này, cho dù cho hắn mượn một vạn túi mật, hắn cũng không dám ra tay với Hồ Lâm!
“Đại… đại tiên!” Vi Toàn nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp cầu khẩn “Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Vẫn hi vọng ngài đại nhân đại lượng, có thể tha cho tôi một cái mạng. Tôi cam đoan, chỉ cần tôi sống một ngày, Vi gia tuyệt đối sẽ không đối địch với Hồ gia!”
Thanh Lân lão đạo cũng vội vàng cầu tình cho mình: “Tiền bối! Tôi… tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, ngài ngàn vạn lần đừng so đo với tôi. Chỉ cần ngài tha tôi một mạng, đại ân của ngài, tôi sẽ cảm kích bất tận.”
“Tha cho các ngươi?” Triệu Thụy từ trên cao nhìn xuống sáu người, nhẹ nhàng cười cười, khí tức yêu ma đậm đặc như mực xen lẫn với uy thế cường đại khiến người nghẹt thở từ trên người hắn tán phát ra, khuếch tán ra xung quanh.
Tòa lầu hai tầng phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, tựa hồ không cách nào chịu nổi uy thế cường đại đó, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mà Thanh Lân Lão Đạo và sáu người Vi Toàn, sắc mặt lại càng trắng bệch, hai chân run rẩy, chỉ thiếu điều ngã khuỵu xuống sàn!
“Ngươi… ngươi không phải là người! Ngươi là… là yêu ma!” Thanh Lân yêu đạo chỉ Triệu Thụy, lắp ba lắp bắp nói.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Triệu Thụy cười nhẹ một tiếng, xòe mười đầu ngón tay, chân khí như ngọn lửa bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay “Nếu như các ngươi có thể tránh khỏi một kích này của ta, ta sẽ tha cho các ngươi, nếu tránh không khỏi, vậy coi như các ngươi xui xẻo!”
Thanh Lân lão đạo vừa nghe, kinh hãi thất sắc.
Tu chân giả như vậy, cho dù không thể hủy thiên diệt địa, chỉ sợ cũng có thể dời núi lấp biển.
Dưới một kích, lão lập tức tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, làm gì còn mạng nữa?
Thế nhưng, nhìn thần tình của Triệu Thụy, quả thật không giống nói đùa, biết sự tình đã không còn vãn hồi được nữa, bèn la lớn một tiếng: “Chạy mau!”
Rồi dốc hết toàn lực, thi triển thuật chạy trốn, điên cuồng bỏ chạy.
Vi Toàn thấy Thanh Lân lão đạo đã bỏ chạy, biết Triệu Thụy đã động sát cơ bèn cũng cùng bốn bảo vệ ôm đầu chạy như chuột.
Tuy hắn biết, với năng lực của hắn, cơ hội chạy thoát đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Thế nhưng, hắn vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng mình có thể chạy thoát một mạng.
Triệu Thụy thấy bốn người chạy trốn thành sáu hướng (?), trên môi lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
Hắn động cổ tay một cái, một luồng chân khí từ trong lòng bàn tay bay lên, phân làm sáu trên không, phân biệt bắn về phía sáu người.
Trong chớp mắt, sáu luồng chân khí đã đuổi tới sáu người.
“Ầm ầm ầm”
Sáu tiếng ầm ầm liền vang lên. Sáu người Thanh Lân và Vi Toàn dưới sự oanh kích của chân khí cường đại, cả thân thể nổ tung trong chớp mắt, tan xương nát thịt!
Sóng khí sinh ra do vụ nổ lan ra xung quanh như sóng thần, dễ dàng san tòa lầu hai tầng thành bình địa.
Gạch võ đá vụn rơi khắp nơi, chôn vùi thi thể xà yêu trong đống đổ nát.
Thật ra từ đầu Triệu Thụy đã không định tha cho sáu người này, Vi Toàn âm ngoan độc lạt, tác ác đa đoan, Thanh Lân lão đạo nuôi dưỡng xà yêu, công kích nhân loại, càng tà ác hơn.
Nếu như tha cho bọn chúng, không biết còn hại oan bao nhiêu tính mạng thị dân bất hạnh.
Đương nhiên, Triệu Thụy cũng không phải hoàn toàn vô tư.
Những thằng cha này đã thấy mặt thật của hắn, tự nhiên không thể lưu lại được.
Làm xong mọi việc, Triệu Thụy liền rời nơi đó, trở về nhà.
Do tòa lầu sụp đổ, thi thể xà yêu tịnh không lập tức bị bên ngoài phát hiện, còn như đám người Vi Toàn bị đánh tan xương nát thịt, tỉ lệ bị phát hiện còn nhỏ hơn.
Thế là, mấy ngày tiếp đó, cả Liên Đảo chìm vào một loại trạng thái bình tĩnh kì dị.
Bất quá, loại bình tình này tịnh không kéo dài được lâu lắm.
Một tuần sau, khi một công ti kiến trúc chuẩn bị thanh lý một tòa lầu hoang tàn sụp đổ, phát hiện ra thi thể sinh vật kỳ quái.
Công nhân ở đó vội vàng báo án cho cảnh sát. Cảnh sát và phóng viên liền vào cuộc, tin tức này liền được đăng lên trang nhất các phương tiện truyền thông ở Liên Đảo.
Hồ Kinh Vĩ nhìn thấy tin tức này trên báo sáng của Liên Đảo, đầu tiên là ngẩn ra, liền đó cảm thấy rất bất ngờ.
Chẳng trách Hồ gia mấy ngày nay toàn thần giới bị, lại không phát sinh bất cứ tình trạng gì.
Thì ra, tu hành giả Vi gia mời tới đã xảy ra vấn đề.
Bất quá, yêu quái khủng bố đó sao lại đột nhiên bị giết!
Tu hành giả khống chế yêu quái lại đi đâu rồi?
Rốt cuộc là ai tiêu diệt yêu quái đó?
Nhân vật thần bí đó vì sao lại làm vậy, rốt cuộc là địch hay bạn?
Từng cái nghi vấn tuôn lên trong lòng Hồ Kinh Vĩ, khiến hắn ăn cũng khó nuốt, đến tâm tình ăn sáng cũng mất sạch.
Đồng thời, người lãnh đạo hiện tại của Vi thị gia tộc Vi lão gia tử cũng nhìn thấy tin tức liên quan trên TV.
Sắc mặt lão liền âm trầm xuống, sự lo lắng bao nhiêu ngày nay, vào lúc này đã được chứng thực.
Từ ngày Vi Toàn và bốn bảo vệ mất tích, lão đã nghi ngờ nhân vật thứ ba của Vi gia này có phải đã biến mất khỏi thế gian rồi không.
Mà Hồ gia sóng yên gió lặng, không chịu thêm công kích nào khác, càng khiến dự cảm của lão về mặt đó nặng thêm.
Đến hôm nay, loại dự cảm chẳng lành đó cuối cùng cũng được chứng thật.
Bất quá, điều khiến lão giật mình là, hiện trường lại phát hiện ra thi thể yêu quái!
Điều này nói lên rằng, chỉ sợ tu hành giả mà Vi Toàn dùng trọng kim mời tới cũng bị người ta giải quyết rồi!
Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?
Rốt cuộc là ai có được thực lực khủng bố như vậy?
Vi lão thái gia chống gậy, đi qua đi lại trong lòng, trong lòng bất an cực độ.
Tuy lão ở trên đỉnh kim tự tháp Liên Đảo, tay nắm đại quyền, có thể hô phong hoán vũ trong thành thị quốc tế này.
Thế nhưng, tình huống hiện tại đã thoát khỏi tầm kiểm soát của lão.
Thứ lão phải đối mặt, là nhân vật thần bí mà thế tục không thể ước thúc, thậm chí không thể phòng chống!
Nếu như nhân vật thần bí đó móc nối với Hồ gia, chỉ sợ Vi thị gia tộc tồn tại mấy trăm năm trên Liên Đảo sẽ bị nhổ tận gốc!
Vi lão thái gia lo lắng phấp phỏng tìm tòi rất lâu, lại cảm thấy quan hệ giữa người thần bí đó với Hồ gia có lẽ không mật thiết như trong tưởng tượng, thậm chí có thể không quan hệ gì.
Bởi vì với tính cách của Hồ Kinh Vĩ, nếu trong tay có một vương bài cường đại như vậy, tuyệt dối đã sử dụng để san Vi gia thành bình địa rồi.
Vi lão thái gia đang suy hơn tính thiệt ở đó, một người làm đột nhiên tiến vào báo cáo:
“Lão gia tử, Uy Kim tiên sinh cầu kiến.”
“Uy Kim?” Vi lão thái gia cau cau mày, vị đổ vương Las Vegas này, tuy trước mắt là đối tượng hợp tác trên ngành cờ bạc giải trí của lão, nhưng đại bản doanh dẫu sao cũng ở Mĩ, lúc này đột nhiên ngàn dặm xa xôi chạy tới Ma Cao làm gì?
“Mời hắn vào đi.” Vi lão thái gia phân phó một câu.
Qua một lúc, một trung niên da trắng năm mươi mấy tuổi, ngậm xì gà, mặc đồ tây, bụng phệ bè bè, hơi béo phì, được người nhà dẫn đường, mặt mày tươi cười tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.