Chương 503
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Đám yêu linh càng nghĩ càng cảm thấy vong linh chiến sĩ trước mắt chỉ sợ chính là Thạch Hổ.
Phóng mắt cả Hoàng Tuyền Địa Cung, chỉ có Thạch Hổ mới có thể suất lĩnh nhiều vong linh như vậy.
Thế nhưng, với lực lượng của Thạch Hổ, mấy trăm năm nay đều không cách nào công phá bộ lạc yêu linh, vì sao hôm nay hắn lại có lực lượng cường đại như vậy. Chỉ vẻn vẹn một kích đã phá hoại pháp trận phòng ngự của bộ lạc yêu linh!
Chẳng lẽ là… nghi thức thần bí mà Thạch Hổ cử hành đó đã hoàn thành rồi?
Hắn cuối cùng đã đột phá bình cảnh, tu vi tăng cao, chính thức tiến vào Độ Kiếp kì?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng tất cả yêu linh đều không khỏi hồi hộp.
Nếu Thạch Hổ quả thật đã tiến vào Độ Kiếp kì, vậy hắn sẽ trở thành cơn ác mộng của cả bộ lạc yêu linh!
Yêu linh bộ lạc bị hủy diệt, chỉ sợ là ngay trong hôm nay!
Đôn Ngân đột nhiên nhớ lại, Thạch Hổ đã ở đây, vậy hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt ra sao rồi?
Có phải đã bị Thạch Hổ tiêu diệt rồi không?
Đôn Ngân chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, lục thần vô chủ.
Lúc này, Mi Thiên đứng trên tế đài từ từ mở miệng: “Thạch Hổ, không ngờ ngươi lại đột phá được Hợp Thể kì, tiến vào Độ Kiếp kì, so với ta dự tính còn nhanh hơn nhỉ.”
“Mi Thiên, chuyện ngươi nghĩ không ra còn nhiều lắm.” Thạch Hổ lạnh lùng cười, gỡ khôi giáp trên đầu ra.
Trên mặt Mi Thiên lộ vẻ giật mình: “Ngươi… không ngờ lại có nhục thân!”
“Không sai! Vì để khôi phục nhục thân. Ta phải tốn rất nhiều năm thắng, cuối cùng mới thành công. Bây giờ, ta đã mạnh hơn trước, hung hãn hơn trước!”
Mi Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Chẳng trách ngươi cần nhiều máu thịt của yêu vật như vậy, thì ra là để khôi phục nhục thân. Oài, động tác của ta vẫn chậm một bước.”
“Chậm một bước, đã đủ cho ngươi vĩnh viễn không trở mình dậy được.” Thạch Hổ lạnh lùng giơ thanh kiếm lớn màu đen lên, chỉ về phía trước một cái.
Mấy vạn vong linh phía sau hắn lập tức phát ra tiếng gào sắc nhọn, tràn về phía đám yêu linh Đôn Ngân như thủy triều!
“Vù vù!”
Hai đại đao lấp lóe hắc quang mờ mờ từ trên không cấp tốc lao xuống, sượt qua thân thể Đôn Ngân, chém xuống.
Lưỡi đao bén nhọn lạnh lẽo chém hết quá nửa lông trên thân thể Đôn Ngân xuống.
“Những vong linh đáng chết các ngươi!”
Đôn Ngân chửi văng nước miếng tung tóe, đưa tay móc trong tai một cái, móc ra hai vật rất nhỏ.
Đôn Ngân cấp tốc niệm một câu chú ngữ, hai vật nhỏ đó nhanh chóng lớn lên trong tay cô, sau cùng biến thành hai cây Phật Mẫu tử kim chùy lấp lóe tử kim sắc!
“Đi chết đi!” Đôn Ngân quát lớn một tiếng, vung mạnh hai quả chùy lớn một cái, một luồng cuồng phong liền từ mặt đất tuôn ra.
“Boong boong boong.”
Chỉ nghe một tràng tiếng va chạm trầm muộn cấp tốc vang lên, những con rối sắt thép xung quanh Đôn Ngân bị hai quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy đập trúng, bộ giáp dày nặng lập tức biến thành một khối sắt vụn, trực tiếp bay ra.
Những yêu linh khác thấy Đôn Ngân đại phát thần uy, sĩ khí tăng mạnh, liền tự triển thần thông, đại chiến với vong linh xâm nhập.
Nhất thời, tiếng nổ, tiếng la giết, tiếng vong linh kêu gào vang lên rung trời chuyển đất.
Đôn Ngân đang lúc hăng hái, tiêu diệt một hơi năm con rối sắt thép, đang chuẩn bị nghỉ lấy hơi, bỗng nhiên phát hiện những vong linh trước mắt đã bổ tới cuồn cuộn không dứt, giống như vô cùng vô tận.
Cô bực mình, ném hai quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy lên không, trong miệng niệm niệm gì đó.
Chỉ thấy hai quả chùy lớn lấp lóe tử kim quang bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, tại không trung một biến thành mười, mười biến thành trăm, không ngờ lại ảo hóa ra mấy trăm quả đại chùy!
Sau đó Đôn Ngân bắt chỉ quyết, chỉ thằng vào vong linh trước mặt, la lớn một tiếng: “Rơi!”
Mấy trăm quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy liền gào rít từ trên không đập xuống như mưa.
“Ầm ầm ầm!”
Những Tử Kim Chùy này đập chuẩn xác lên những con rối sắt thép và những khô lâu pháp sư.
Con rối sắt thép bị lực đập cường đại đánh vỡ ra từng mảnh, khô lâu pháp sư càng bị Tử Kim Chùy đập cho vỡ nát, tung tóe khắp nơi.
“Ha ha! Không hổ là Đôn Ngân đại tỉ, quả nhiên lợi hại.” Một con Hoàng Tuyền song đầu thử cười vui nói.
“Quả nhiên đủ bưu hãn!”
Những yêu linh khác cũng đồng thời khen ngợi.
Tiếng cười của họ còn chưa dứt, một luồng hắc sắc kiếm quang lăng lệ vô cùng, đột nhiên xé rách không gian, quét ngang qua.
Mấy trăm quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy đang lơ lửng trên không, dường như bị quái thú cắn nuốt, biến mất trong chớp mắt.
“Lui mau! Đôn Ngân!” Mi Thiên nhìn ra sự bất thường đầu tiên, vội cao giọng nhắc nhở.
Thế nhưng, lời nhắc nhở này đã quá muộn.
Kiếm mang lăng lệ chuyển một cái trên không, nhanh như chớp xông tới trước mặt Đôn Ngân.
Đôn Ngân còn chưa kịp phản ứng, kiếm mang đã như độc xà, đập lên người cô.
Đôn Ngân phun mạnh một ngụm máu tươi, kinh mạch, xương cốt toàn thân lập tức vỡ nát, thân thể nặng nề cao tới ba mét giống như một tờ giấy, nhẹ nhàng bay lên, bay ra tới mấy trăm mét, nặng nề đập lên tế đài, làm tế đài sụp xuống một mảng lớn!
“Đôn Ngân!”
“Đôn Ngân đại tỉ!”
“…”
“…”
Tất cả yêu linh đều không khỏi biến sắc mặt, thất thanh kêu lên.
Thế nhưng, bất luận bọn họ kêu gào thế nào, Đôn Ngân cũng không có trả lời trả vốn gì cả.
Đám yêu linh trợn to mắt, khóe mắt vì bi phẫn, xém chút nữa rách ra!
Tuy đều là những yêu linh khác chủng loại, nhưng bọn họ cùng Đôn Ngân sinh hoạt một chỗ mấy trăm năm, thân như anh chị em ruột.
Bọn họ đã quen với tính cách tùy tiện cẩu thả cùng cá kính kì quái của Đôn Ngân.
Thế nhưng bây giờ Đôn Ngân lại bị Thạch Hổ một kiếm đập chết như vậy!
Điều này sao không khiến họ bi phẫn!
Đám yêu linh trợn cặp mắt đỏ ké, trừng trừng nhìn Thạch Hổ, đồng loạt điên cuồng rống lên, bổ tới Thạch Hổ, muốn liều mạng với Thạch Hổ!
“Về lại! Về lại cho ta! Mau trở về tế đài!” Mi Thiên nỗ lực áp chế bi phẫn của mình, lớn giọng hạ lệnh.
Bởi vì ông hết sức rõ ràng, thực lực trước mắt của Thạch Hổ rốt cục cường đại tới đâu.
Những đệ tử này của ông xông lên, bất quá chỉ là chết uổng!
Tuy ông cũng hận không thể lập tức xông lên tiêu diệt Thạch Hổ, thế nhưng, ông phải giữ bình tĩnh, để khỏi khiến cả bộ lạc yêu linh bị diệt.
Đám yêu linh không dám chống lại mệnh lệnh của Mi Thiên, ngừng xông lên trước, mạnh mẽ đè nén sự đau đớn trong lòng, bắt đầu lui lại.
Những con rối sắt thép và vong linh pháp sư đó thì khí thế bừng bừng truy kích phía sau không chịu buông tha.
Mi Thiên đứng trên tế đài cao nhìn xuống vong linh đen kịt bên dưới, thần tình trên mặt ngưng trọng vô cùng.
Ông ta chắp hai tay lại, trong miệng không ngừng ngâm tụng chú văn, không ngừng thúc đẩy pháp lực.
Chỉ thấy vòng sáng hình tròn từ trong tế đài bắn ra, từng vong một khuếch tán ra ngoài.
Mấy trăm bức tượng yêu ma vây quanh tế đài, ánh mắt từ từ sáng lên, phát ra quang mang mờ mờ.
Liền đó, những bức tượng yêu ma giống như tỉnh lại từ giấc ngủ say, từ từ hoạt động, đồng tác từ cứng ngắc chậm chạp dần dần trở nên linh hoạt nhanh nhẹn.
“Giết!”
Mi Thiên vẫn luôn hiền lành phúc hậu dựng thẳng đôi lồng mày, giống như nộ mục kim cương, sát khí đằng đằng ra lệnh.
Những bức tượng yêu ma đó đồng thời chuyển động, nhìn đại quân vong linh đang tràn tới, xông lên không chút sợ sệt.
“Ầm!”
Hai thế lực như hai dòng chảy va mạnh vào nhau.
Tuy nói vong linh chiếm ưu thế về số lượng, nhưng mỗi pho tượng yêu ma này đều được trút vào năng lượng to lớn, sức chiến đấu cực kì khủng bố.
Những vong linh bình thường căn bản không cách gì ngăn trở công kích của chúng.
Những con rối sắt thép xông lên trước nhất muốn thử ngăn cản bước tiến của những pho tượng yêu ma, lại bị mấy trăm pho tượng yêu ma đấm một phát văng lên không, rồi rơi xuống, vỡ ra từng mảnh.
Những khô lâu pháp sư cách xa hơn một chút, vừa chuẩn bị dùng công kích tầm xa, những pho tượng yêu ma đột nhiên há to miệng, những tia sáng to bằng miệng bát liền từ trong miệng bắn ra.
“Xì xì xì!”
Thân thể của những khô lâu pháp sư ấy liền bị luồng sáng xuyên qua, cả người cơ hồ bị tan chảy!
Không chỉ như vậy, những tia sáng đó còn tiếp tục tiến tới, như những lưỡi dao bén, nơi chúng đi qua, bất kể vong lình gì cũng không có sức phản kháng, bị đánh thành phấn!
Chỉ trong khoảnh khắc, những tia sáng chi chít cơ hồ đã tiêu diệt quá nửa vong linh!
Những vong linh còn lại đều kinh hoảng, bắt đầu né ra bốn bên, tránh né công kích của nhưng pho tượng đó.
“Thiên Yêu Diệt Hồn Trận đích xác hết sức kì diệu!” Thạch Hổ hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Lúc trước, ta xém chút đã mất mạng dưới pháp trận này. Mi Thiên, ngươi dựa vào pháp trận này kéo dài hơi tàn được mấy trăm năm. Bất quá, đối với ta bây giờ, nó đã trở thành quá khứ, không thể ngăn cản được ta nữa!”
Nói xong, Thạch Hổ quát lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Đám vong linh thủ hạ của hắn giống như lũ thỏ bị dọa sợ, lập tức nhảy ra hai bên.
Thạch Hổ một tay kéo thanh kiếm lớn, long hành hổ bộ, sải bước tiến lên.
Một bức tượng yêu ma xông tới trước mặt hắn, đang chuẩn bị đấm hắn một quyền.
Thạch Hổ rung tay một cái, đại kiếm màu đen mang theo một luồng cuồng phong, mạnh mẽ từ phía sau bay vòng lại, chém mạnh lên eo bức tượng.
Cơ hồ trong chớp mắt, bức tượng yêu ma đó đã bị thanh kiếm chém thành hai khúc, rơi xuống đất.
Thạch Hổ giẫm một chân lên đầu bức tượng, hơi dùng lực, cái đầu bức tượng đó liền bị giẫm thành một bãi bùn.
Hắn gác đại kiếm lên vai, tiếp tục bước lên phía trước, thân hình không trở ngại chút nào.
Trái lại Mi Thiên, do pho tượng yêu ma bị hủy, thân thể hơi rung một cái, cơ hồ hơi khó chịu.
Thạch Hổ sải bước đi về phía tế đài, những pho tượng gần đó, dưới sự chỉ huy của Mi Thiên, không ngừng xông lên, muốn ngăn cản bước tiến của Thạch Hổ.
Thế nhưng, không có bất cứ một pho tượng ác ma nào có thể lại gần Thạch Hổ, toàn bộ đều bị Thạch Hổ chém sạch!
Thạch Hổ chém chết một pho tượng yêu ma, thân thể Mi Thiên lại hơi rung một cái, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần.
Chờ cho mấy trăm pho tượng yêu ma đều bị Thạch Hổ hủy diệt, sắc mặt Mi Thiên đã không còn chút máu nào, khóe môi cùng có tia máu nhỏ tràn ra, cả người đột nhiên trở nên già đi rất nhiều!
“Sư phụ! Ngài sao rồi?”
“Sư phụ! Ngài không sao chứ?”
“Sư phụ!...”
“…”
Những yêu linh trên tế đài thấy thần sắc Mi Thiên không ổn, không khỏi kinh hãi thất sắc, nhao nhao chạy tới gần Mi Thiên, quan tâm hỏi.
Mi Thiên động đậy khóe môi, muốn an ủi đệ tử mình, ai biết, vừa hé miệng, một ngụm máu tươi đã phun thẳng ra!
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
Phóng mắt cả Hoàng Tuyền Địa Cung, chỉ có Thạch Hổ mới có thể suất lĩnh nhiều vong linh như vậy.
Thế nhưng, với lực lượng của Thạch Hổ, mấy trăm năm nay đều không cách nào công phá bộ lạc yêu linh, vì sao hôm nay hắn lại có lực lượng cường đại như vậy. Chỉ vẻn vẹn một kích đã phá hoại pháp trận phòng ngự của bộ lạc yêu linh!
Chẳng lẽ là… nghi thức thần bí mà Thạch Hổ cử hành đó đã hoàn thành rồi?
Hắn cuối cùng đã đột phá bình cảnh, tu vi tăng cao, chính thức tiến vào Độ Kiếp kì?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng tất cả yêu linh đều không khỏi hồi hộp.
Nếu Thạch Hổ quả thật đã tiến vào Độ Kiếp kì, vậy hắn sẽ trở thành cơn ác mộng của cả bộ lạc yêu linh!
Yêu linh bộ lạc bị hủy diệt, chỉ sợ là ngay trong hôm nay!
Đôn Ngân đột nhiên nhớ lại, Thạch Hổ đã ở đây, vậy hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt ra sao rồi?
Có phải đã bị Thạch Hổ tiêu diệt rồi không?
Đôn Ngân chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, lục thần vô chủ.
Lúc này, Mi Thiên đứng trên tế đài từ từ mở miệng: “Thạch Hổ, không ngờ ngươi lại đột phá được Hợp Thể kì, tiến vào Độ Kiếp kì, so với ta dự tính còn nhanh hơn nhỉ.”
“Mi Thiên, chuyện ngươi nghĩ không ra còn nhiều lắm.” Thạch Hổ lạnh lùng cười, gỡ khôi giáp trên đầu ra.
Trên mặt Mi Thiên lộ vẻ giật mình: “Ngươi… không ngờ lại có nhục thân!”
“Không sai! Vì để khôi phục nhục thân. Ta phải tốn rất nhiều năm thắng, cuối cùng mới thành công. Bây giờ, ta đã mạnh hơn trước, hung hãn hơn trước!”
Mi Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Chẳng trách ngươi cần nhiều máu thịt của yêu vật như vậy, thì ra là để khôi phục nhục thân. Oài, động tác của ta vẫn chậm một bước.”
“Chậm một bước, đã đủ cho ngươi vĩnh viễn không trở mình dậy được.” Thạch Hổ lạnh lùng giơ thanh kiếm lớn màu đen lên, chỉ về phía trước một cái.
Mấy vạn vong linh phía sau hắn lập tức phát ra tiếng gào sắc nhọn, tràn về phía đám yêu linh Đôn Ngân như thủy triều!
“Vù vù!”
Hai đại đao lấp lóe hắc quang mờ mờ từ trên không cấp tốc lao xuống, sượt qua thân thể Đôn Ngân, chém xuống.
Lưỡi đao bén nhọn lạnh lẽo chém hết quá nửa lông trên thân thể Đôn Ngân xuống.
“Những vong linh đáng chết các ngươi!”
Đôn Ngân chửi văng nước miếng tung tóe, đưa tay móc trong tai một cái, móc ra hai vật rất nhỏ.
Đôn Ngân cấp tốc niệm một câu chú ngữ, hai vật nhỏ đó nhanh chóng lớn lên trong tay cô, sau cùng biến thành hai cây Phật Mẫu tử kim chùy lấp lóe tử kim sắc!
“Đi chết đi!” Đôn Ngân quát lớn một tiếng, vung mạnh hai quả chùy lớn một cái, một luồng cuồng phong liền từ mặt đất tuôn ra.
“Boong boong boong.”
Chỉ nghe một tràng tiếng va chạm trầm muộn cấp tốc vang lên, những con rối sắt thép xung quanh Đôn Ngân bị hai quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy đập trúng, bộ giáp dày nặng lập tức biến thành một khối sắt vụn, trực tiếp bay ra.
Những yêu linh khác thấy Đôn Ngân đại phát thần uy, sĩ khí tăng mạnh, liền tự triển thần thông, đại chiến với vong linh xâm nhập.
Nhất thời, tiếng nổ, tiếng la giết, tiếng vong linh kêu gào vang lên rung trời chuyển đất.
Đôn Ngân đang lúc hăng hái, tiêu diệt một hơi năm con rối sắt thép, đang chuẩn bị nghỉ lấy hơi, bỗng nhiên phát hiện những vong linh trước mắt đã bổ tới cuồn cuộn không dứt, giống như vô cùng vô tận.
Cô bực mình, ném hai quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy lên không, trong miệng niệm niệm gì đó.
Chỉ thấy hai quả chùy lớn lấp lóe tử kim quang bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, tại không trung một biến thành mười, mười biến thành trăm, không ngờ lại ảo hóa ra mấy trăm quả đại chùy!
Sau đó Đôn Ngân bắt chỉ quyết, chỉ thằng vào vong linh trước mặt, la lớn một tiếng: “Rơi!”
Mấy trăm quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy liền gào rít từ trên không đập xuống như mưa.
“Ầm ầm ầm!”
Những Tử Kim Chùy này đập chuẩn xác lên những con rối sắt thép và những khô lâu pháp sư.
Con rối sắt thép bị lực đập cường đại đánh vỡ ra từng mảnh, khô lâu pháp sư càng bị Tử Kim Chùy đập cho vỡ nát, tung tóe khắp nơi.
“Ha ha! Không hổ là Đôn Ngân đại tỉ, quả nhiên lợi hại.” Một con Hoàng Tuyền song đầu thử cười vui nói.
“Quả nhiên đủ bưu hãn!”
Những yêu linh khác cũng đồng thời khen ngợi.
Tiếng cười của họ còn chưa dứt, một luồng hắc sắc kiếm quang lăng lệ vô cùng, đột nhiên xé rách không gian, quét ngang qua.
Mấy trăm quả Phật Mẫu Tử Kim Chùy đang lơ lửng trên không, dường như bị quái thú cắn nuốt, biến mất trong chớp mắt.
“Lui mau! Đôn Ngân!” Mi Thiên nhìn ra sự bất thường đầu tiên, vội cao giọng nhắc nhở.
Thế nhưng, lời nhắc nhở này đã quá muộn.
Kiếm mang lăng lệ chuyển một cái trên không, nhanh như chớp xông tới trước mặt Đôn Ngân.
Đôn Ngân còn chưa kịp phản ứng, kiếm mang đã như độc xà, đập lên người cô.
Đôn Ngân phun mạnh một ngụm máu tươi, kinh mạch, xương cốt toàn thân lập tức vỡ nát, thân thể nặng nề cao tới ba mét giống như một tờ giấy, nhẹ nhàng bay lên, bay ra tới mấy trăm mét, nặng nề đập lên tế đài, làm tế đài sụp xuống một mảng lớn!
“Đôn Ngân!”
“Đôn Ngân đại tỉ!”
“…”
“…”
Tất cả yêu linh đều không khỏi biến sắc mặt, thất thanh kêu lên.
Thế nhưng, bất luận bọn họ kêu gào thế nào, Đôn Ngân cũng không có trả lời trả vốn gì cả.
Đám yêu linh trợn to mắt, khóe mắt vì bi phẫn, xém chút nữa rách ra!
Tuy đều là những yêu linh khác chủng loại, nhưng bọn họ cùng Đôn Ngân sinh hoạt một chỗ mấy trăm năm, thân như anh chị em ruột.
Bọn họ đã quen với tính cách tùy tiện cẩu thả cùng cá kính kì quái của Đôn Ngân.
Thế nhưng bây giờ Đôn Ngân lại bị Thạch Hổ một kiếm đập chết như vậy!
Điều này sao không khiến họ bi phẫn!
Đám yêu linh trợn cặp mắt đỏ ké, trừng trừng nhìn Thạch Hổ, đồng loạt điên cuồng rống lên, bổ tới Thạch Hổ, muốn liều mạng với Thạch Hổ!
“Về lại! Về lại cho ta! Mau trở về tế đài!” Mi Thiên nỗ lực áp chế bi phẫn của mình, lớn giọng hạ lệnh.
Bởi vì ông hết sức rõ ràng, thực lực trước mắt của Thạch Hổ rốt cục cường đại tới đâu.
Những đệ tử này của ông xông lên, bất quá chỉ là chết uổng!
Tuy ông cũng hận không thể lập tức xông lên tiêu diệt Thạch Hổ, thế nhưng, ông phải giữ bình tĩnh, để khỏi khiến cả bộ lạc yêu linh bị diệt.
Đám yêu linh không dám chống lại mệnh lệnh của Mi Thiên, ngừng xông lên trước, mạnh mẽ đè nén sự đau đớn trong lòng, bắt đầu lui lại.
Những con rối sắt thép và vong linh pháp sư đó thì khí thế bừng bừng truy kích phía sau không chịu buông tha.
Mi Thiên đứng trên tế đài cao nhìn xuống vong linh đen kịt bên dưới, thần tình trên mặt ngưng trọng vô cùng.
Ông ta chắp hai tay lại, trong miệng không ngừng ngâm tụng chú văn, không ngừng thúc đẩy pháp lực.
Chỉ thấy vòng sáng hình tròn từ trong tế đài bắn ra, từng vong một khuếch tán ra ngoài.
Mấy trăm bức tượng yêu ma vây quanh tế đài, ánh mắt từ từ sáng lên, phát ra quang mang mờ mờ.
Liền đó, những bức tượng yêu ma giống như tỉnh lại từ giấc ngủ say, từ từ hoạt động, đồng tác từ cứng ngắc chậm chạp dần dần trở nên linh hoạt nhanh nhẹn.
“Giết!”
Mi Thiên vẫn luôn hiền lành phúc hậu dựng thẳng đôi lồng mày, giống như nộ mục kim cương, sát khí đằng đằng ra lệnh.
Những bức tượng yêu ma đó đồng thời chuyển động, nhìn đại quân vong linh đang tràn tới, xông lên không chút sợ sệt.
“Ầm!”
Hai thế lực như hai dòng chảy va mạnh vào nhau.
Tuy nói vong linh chiếm ưu thế về số lượng, nhưng mỗi pho tượng yêu ma này đều được trút vào năng lượng to lớn, sức chiến đấu cực kì khủng bố.
Những vong linh bình thường căn bản không cách gì ngăn trở công kích của chúng.
Những con rối sắt thép xông lên trước nhất muốn thử ngăn cản bước tiến của những pho tượng yêu ma, lại bị mấy trăm pho tượng yêu ma đấm một phát văng lên không, rồi rơi xuống, vỡ ra từng mảnh.
Những khô lâu pháp sư cách xa hơn một chút, vừa chuẩn bị dùng công kích tầm xa, những pho tượng yêu ma đột nhiên há to miệng, những tia sáng to bằng miệng bát liền từ trong miệng bắn ra.
“Xì xì xì!”
Thân thể của những khô lâu pháp sư ấy liền bị luồng sáng xuyên qua, cả người cơ hồ bị tan chảy!
Không chỉ như vậy, những tia sáng đó còn tiếp tục tiến tới, như những lưỡi dao bén, nơi chúng đi qua, bất kể vong lình gì cũng không có sức phản kháng, bị đánh thành phấn!
Chỉ trong khoảnh khắc, những tia sáng chi chít cơ hồ đã tiêu diệt quá nửa vong linh!
Những vong linh còn lại đều kinh hoảng, bắt đầu né ra bốn bên, tránh né công kích của nhưng pho tượng đó.
“Thiên Yêu Diệt Hồn Trận đích xác hết sức kì diệu!” Thạch Hổ hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Lúc trước, ta xém chút đã mất mạng dưới pháp trận này. Mi Thiên, ngươi dựa vào pháp trận này kéo dài hơi tàn được mấy trăm năm. Bất quá, đối với ta bây giờ, nó đã trở thành quá khứ, không thể ngăn cản được ta nữa!”
Nói xong, Thạch Hổ quát lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Đám vong linh thủ hạ của hắn giống như lũ thỏ bị dọa sợ, lập tức nhảy ra hai bên.
Thạch Hổ một tay kéo thanh kiếm lớn, long hành hổ bộ, sải bước tiến lên.
Một bức tượng yêu ma xông tới trước mặt hắn, đang chuẩn bị đấm hắn một quyền.
Thạch Hổ rung tay một cái, đại kiếm màu đen mang theo một luồng cuồng phong, mạnh mẽ từ phía sau bay vòng lại, chém mạnh lên eo bức tượng.
Cơ hồ trong chớp mắt, bức tượng yêu ma đó đã bị thanh kiếm chém thành hai khúc, rơi xuống đất.
Thạch Hổ giẫm một chân lên đầu bức tượng, hơi dùng lực, cái đầu bức tượng đó liền bị giẫm thành một bãi bùn.
Hắn gác đại kiếm lên vai, tiếp tục bước lên phía trước, thân hình không trở ngại chút nào.
Trái lại Mi Thiên, do pho tượng yêu ma bị hủy, thân thể hơi rung một cái, cơ hồ hơi khó chịu.
Thạch Hổ sải bước đi về phía tế đài, những pho tượng gần đó, dưới sự chỉ huy của Mi Thiên, không ngừng xông lên, muốn ngăn cản bước tiến của Thạch Hổ.
Thế nhưng, không có bất cứ một pho tượng ác ma nào có thể lại gần Thạch Hổ, toàn bộ đều bị Thạch Hổ chém sạch!
Thạch Hổ chém chết một pho tượng yêu ma, thân thể Mi Thiên lại hơi rung một cái, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần.
Chờ cho mấy trăm pho tượng yêu ma đều bị Thạch Hổ hủy diệt, sắc mặt Mi Thiên đã không còn chút máu nào, khóe môi cùng có tia máu nhỏ tràn ra, cả người đột nhiên trở nên già đi rất nhiều!
“Sư phụ! Ngài sao rồi?”
“Sư phụ! Ngài không sao chứ?”
“Sư phụ!...”
“…”
Những yêu linh trên tế đài thấy thần sắc Mi Thiên không ổn, không khỏi kinh hãi thất sắc, nhao nhao chạy tới gần Mi Thiên, quan tâm hỏi.
Mi Thiên động đậy khóe môi, muốn an ủi đệ tử mình, ai biết, vừa hé miệng, một ngụm máu tươi đã phun thẳng ra!
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.