Chương 513
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Chân Quân Động Phủ nằm ở một hang động gần đỉnh Tề Vân Phong.
Cửa vào động phủ chỉ là một hang đá đủ cho hai người nghiêng mình đi lọt.
Thế nhưng, càng vào bên trong thì lại càng rộng.
Đến sâu trong động sẽ phát hiện, cả ruột núi cơ hồ đã bị khoét rỗng, những điện đường khí thế hùng vĩ tòa này nối tòa kia, tầng này nối tầng kia.
Mà đại điện huy hoàng tráng lệ nằm ở vị trí cao nhất, chính là chỗ tu luyện của chưởng giáo Chân Quân Động Phủ, Hoa Dương Chân Quân.
Bất quá, Hoa Dương Chân Quân lúc này tịnh không ở trong động, sớm đã ra ngoài được mấy tháng, biệt vô âm tín, chỉ có sư đệ hắn, Minh Tùng chân nhân ở trong điện xử lý công việc hằng ngày.
Minh Tùng chân nhân nghe ngoài động quật động đất rung núi, không khỏi giật mình, không biết bên ngoài xảy ra biến cố to lớn gì, đang chuẩn bị ra lệnh cho môn hạ đệ tử ra ngoài kiểm ta tình hình.
Lúc này, một đệ tử chịu trách nhiệm tiếp khách lụp chụp xông vào bẩm báo: “Sư thúc, chúng con vừa phát hiện chưởng giáo Tam Sinh Quan Tam Sinh Đạo Nhân ngoài cửa động, ông ta đã bị trọng thương, bây giờ đã hôn mê rồi.”
“Tam Sinh Đạo Nhân bị thương rồi?”
Minh Tùng chân nhân vừa nghe đã hiểu, khẳng định là Tam Sinh Quan xảy ra đại sự, nếu không sẽ không dẫn tới chưởng giáo cũng bị trọng thương.
Thế là hắn vội vàng phân phó: “Mau mời Tam Sinh đạo hữu vào.”
Đệ tử đó nói làm sao mà mời, người ta đã hôn mê rồi.
Nói vậy nhưng dưới chân cũng không dám chậm trễ, vội vã bay ra, cùng đồng bạn khiêng Tam Sinh Đạo Nhân vào.
Minh Tùng chân nhân vừa thấy bộ dạng của Tam Sinh Đạo Nhân, không khỏi lại giật mình.
Thương thế mà Tam Sinh Đạo Nhân chịu không phải là nặng bình thường.
Bất kể thế nào, hắn cũng là tu chân giả đã tiến vào cảnh giới Phân Thần kì, làm sao mà thảm hại tới mức này, rốt lại đã động đến kẻ thù phương nào?
Do Chân Quân Động Phủ và Tam Sinh Quan vốn có uyên nguyên, Minh Tùng chân nhân tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Tam Sinh Đạo Nhân chết đi như vậy.
Thế là hắn vội ra lệnh cho môn hạ đệ tử lấy thánh dược trị thương trong môn là Tam Động Phục Hồn Đan cho Tam Sinh Đạo Nhân uống.
Tiếp đó, hắn lại trút một tia chân khí vào trong cơ thể Tam Sinh Đạo Nhân, để dược lực mau chóng tan ra.
Qua một lúc, Tam Sinh Đạo Nhân rên rỉ nho nhỏ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê, qua hẳn một lúc hắn mới nhận ra đạo nhân trước mặt là lão bằng hữu nhiều năm Minh Tùng.
“Minh… Minh Tùng đạo hữu…” Tam Sinh Đạo Nhân hơi cật lực kêu nhỏ một câu “Là… là ngươi cứu… cứu ta? Đây là… là đâu? Chân Quân Động Phủ?”
Minh Tùng chân nhân vội vàng nói: “Không sai, đây là Chân Quân Động Phủ. Tam Sinh đạo hữu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bị ai đả thương thành thế này?”
“Thi… Thi gia, viện thủ do Thượng Hải Thi gia mời tới!” Do hiệu quả của Tam Động Phục Hồn Đan mà Minh Tùng chân nhân cho, Tam Sinh Đạo Nhân cuối cùng cũng lấy lại hơi, nói chuyện cũng dần dần lưu loát.
Hắn đem tất cả tiền nhân hậu quả câu chuyện kể lại chi tiết cho Minh Tùng chân nhân một phen.
Trong đó không khỏi bôi nhọ Triệu Thụy, Đôn Triệt và Thi gia một phen, miêu tả mình hành chính nghĩa ra sao, đáng thương ra sao.
Nói tới sau cùng, Tam Sinh Đạo Nhân chửi mắng: “Minh Tùng đạo hữu, Tam Sinh Quan chúng ta bị hủy rồi. Thậm chí cả Vạn Thọ Phong cũng bị hai tên dã man đó san thành bình địa! Chân Quân Động Phủ ở tu chân giới cũng là đại phái đỉnh đỉnh nổi danh, Tam Sinh Quan vốn có uyên nguyên với Chân Quân Động Phủ, nhất định phải giúp ta đòi công đạo nhé!”
Minh Tùng chân nhân đập bàn trà trước mặt, tức giận nói: “Hai thằng tu chân giả do Thi gia thỉnh tới đó thật ngông cuồng! Không ngờ lại dám san bằng cả Tam Sinh Quan đến Vạn Thọ Phong dưới mắt Chân Quân Động Phủ chúng ta! Đúng là chẳng để bọn ta vào mắt!
Tam Sinh đạo hữu, ngươi yên tâm, với giao tình giữa hai phái chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, đòi công đạo ở Thi gia!
Ngươi thân mang trọng thương, trước tiên cứ ở chỗ ta dưỡng thương một đoạn thời gian, những chuyện khác cứ để ta xử lý.”
Tam Sinh Đạo Nhân vừa nghe, cho rằng Minh Tùng chân nhân thay mình trả thù, trong lòng không khỏi hết sức cảm kích, luôn miệng cảm ơn.
Chờ Tam Sinh Đạo Nhân ra khỏi phòng khách, một đệ tử của Chân Quân Động Phủ dò hỏi Minh Tùng chân nhân: “Sư thúc, ngài thật sự định ra mặt báo thù cho Tam Sinh Quan sao?”
Minh Tùng chân nhân nhướng nhướng mí mắt lên, hỏi: “Ta có nói vậy sao?”
Đệ tử đó ngẩn ra: “Ngài… vừa rổi chẳng phải nói là…”
“Đó chỉ là an ủi Tam Sinh đạo hữu một chút thôi.” Minh Tùng chân nhân lạnh nhạt nói “Hai tu chân giả Thi gia mời tới đã dễ dàng san bằng từ Tam Sinh Quan tới Vạn Thọ Phong, tu vi chí ít cũng phải đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì.
Hiện tại, chưởng giáo vì tìm kiếm vết tích Long Cung thời cổ, ra đi mấy tháng chưa về.
Cả Chân Quân Động Phủ chỉ có một mình ta có tu vi Hợp Thể kì.
Ngươi cảm thấy, ta có thể lấy sức một mình, đơn độc khiêu chiến hai vị Hợp Thể kì cường giả sao?
Lại nói, chuyện này thật ra cũng là Tam Sinh Quan tự làm tự chịu.
Chuyện Tam Sinh Quan đã làm, ta cũng có nghe, nếu không phải hắn quá hung hăng ngang ngược, đẩy Thi gia vào tuyệt cảnh, người ta sao có thể báo thù mãnh liệt như vậy?”
“Thế nhưng, sư thúc. Hai người mà Thi gia mời tới không khỏi hơi quá phận rồi, không ngờ lại hủy diệt Tam Sinh Quan trước mắt chúng ta! Nếu như chúng ta không quản không hỏi, sẽ có động chạm tới thanh danh của chúng ta trên tu chân giới!”
Minh Tùng chân nhân nhìn đê tử đó một cái, nói: “Đương nhiên phải quản, bất quá chuyện đó chờ chưởng giáo về đã rồi nói. Huyền Thạch, sao ngươi lại thấy hứng thú với chuyện này như vậy? Ủa, nhớ lại rồi. Hình như ngươi hết sức thân thiết với một đệ tử của Tam Sinh Quan. Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, thế nhưng, ngươi phải hiểu lập trường của ta, tuyệt đối không thể vì ân oán cá nhân mà đẩy bản môn vào nguy hiểm, hiểu chưa hả?”
Nói tới sau cùng, Minh Tùng chân nhân cả mặt lẫn giọng đều giận dữ!
Đệ tử Huyền Thạch đó bị uy thế của Minh Tùng chân nhân tán phát ra dọa cho nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, luôn miệng khen phải.
Minh Tùng chân nhân xua xua tay, ra hiệu cho Huyền Thạch lui, mình thì nhìn lò hương bên phải đang bốc khói nhẹ nhàng, chìm vào trầm tư.
Tam Sinh Quan bị hủy, Vạn Thọ Phong bị san bằng, là lãnh tụ của đông đảo tu chân giả ở Tề Vân Sơn, Chân Quân Động Phủ thật sự hơi mất mặt.
Trong lòng Minh Tùng thật ra cảm thấy hết sức bực tức.
Chỉ là hai tu chân giả do Thi gia mời tới thực sự quá cường hãn, không ngờ đều đã tiến vào cảnh giới Hợp Thể kì!
Minh Tùng không khỏi ngầm lấy làm kì quái, Thượng Hải Thi gia trong tu chân giới bất quá cũng chỉ là có chút danh khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là gia tộc tu chân hạng trung.
Một tu chân gia tộc nhỏ thanh danh không nổi như vậy, làm sao mời được tu chân giả Hợp Thể kì giúp đỡ?
Hơn nữa còn thỉnh tới hai vị!
Trong lòng Minh Tùng chân nhân hết sức rõ ràng, dưới tình huống chưởng giáo sư huynh không có mặt, Chân Quân Động Phủ thật sự khó có thể đồng thời đối phó hai vị Hợp Thể kì cường giả.
Đương nhiên, một khi Hoa Dương Chân Quân trở về động phủ, mọi sự đều sẽ khác xa, tu chân giả Hợp Thể kì sẽ chẳng tạo thành uy hiếp gì nữa.
Đừng nói hai vị Hợp Thể kì tu chân giả, cho dù mười vị, hai mươi vị, Hoa Dương Chân Quân cũng sẽ giải quyết dễ dàng thế thôi!
Bởi vì, tu vi của Hoa Dương Chân Quân đã tiến vào Độ Kiếp kì, hơn nữa cơ hồ đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
Thực lực cường đại của tu chân giả Độ Kiếp kì, hoàn toàn không phải là tu chân giả Hợp Thể kì có thể so sánh!
Minh Tùng chân nhân tin chắc, chờ khi Hoa Dương Chân Quân trở về rồi, sỉ nhục mà Chân Quân Động Phủ hiện tại phải chịu sẽ được gột rửa sạch sẽ!
Điều hắn cần làm bây giờ chính là tạm thời nhẫn nại.
o0o
Hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt cho rằng Tam Sinh Quan đã bị san bằng, Tam Sinh Đạo Nhân cũng bị Yêu Hồn thiểm đánh cho hồn phi phách tán, sẽ không có ai biết thân phận bọn hắn, càng không liên lụy tới Vân Phương.
Cho nên, hắn rất yên tâm trở về Thượng Hải.
Trở về tổng bộ Thi gia ở Thượng Hải, Triệu Thụy trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Vân Phương.
Lúc này, trong phòng làm việc không chỉ có một mình Vân Phương, lão tổ tông duy nhất còn lại của Thi gia cũng đang ở đó, hai người đang vây quanh bàn làm việc thương lượng điều gì đó.
Vừa thấy Triệu Thụy và Đôn Triệt vào cửa, Vân Phương liền hỏi: “Vừa rồi các ngươi đi đâu? Sao tìm khắp nơi không thấy tung tích các ngươi?”
“Đi một chuyến tới Tề Vân Sơn, san bằng Tam Sinh Quan rồi.” Triệu Thụy hời hợt nói một câu.
Vân Phương và Thi Thận liền ngẩn ra, chấn kinh trợn tròn mắt, nhìn sững Triệu Thụy và Đôn Triệt!
Bất quá chỉ hai ba tiếng đồng hồ không thấy, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đã làm ra chuyện chấn động cả tu chân giới như vậy!
Điều này không khỏi quá kinh người rồi!
Qua một lúc, Thi Thận mới tỉnh táo lại, mặt đầy vẻ chấn kinh nói: “Các ngươi… các ngươi thật sự đã san bằng Tam Sinh Quan?”
“Đúng vậy.” Triệu Thụy gật gật đầu “Thuận tiện san bằng cả Vạn Thọ Phong luôn. Đôn Triệt làm, cho nên, từ nay về sau các ngươi có thể yên tâm, Tam Sinh Quan sẽ không tìm các ngươi làm phiền nữa.”
“Nhưng… nhưng Tam Sinh Quan và Chân Quân Động Phủ có uyên nguyên rất sâu, các ngươi diệt Tam Sinh Quan, Chân Quân Động Phủ khẳng định sẽ trả thù cho Tam Sinh Quan!” Thi Thận lo lắng thấp thỏm nói.
“Cái đó không cần phải lo.” Đôn Triệt toét miệng cười lớn “Chúng ta làm hết sức gọn gàng sạch sẽ, cả Tam Sinh Quan hẳn không ai còn sống. Cho nên sẽ không ai biết chuyện này là do chúng ta làm, càng không liên tưởng đến các ngươi.”
“Chỉ mong như vậy.” Trong lòng Thi Thận vẫn còn lo lắng, bất quá so với vừa rồi vẫn yên ổn hơn nhiều.
Nhìn quanh một hồi, Thi Thận và Đôn Triệt hai người rời khỏi phòng làm việc lưu lại hai người Triệu Thụy và Vân Phương ở lại.
Vân Phương dùng đôi mắt đẹp cảm kích nhìn Triệu Thụy, dịu dàng nói: “Cảm ơn ngươi giải quyết giùm chúng ta phiền phức lớn như vậy. Ta không biết phải báo đáp ngươi sao cho phải.”
Triệu Thụy không để ý nói: “Chuyện nhỏ, đừng quá để ý.”
Vân Phương chăm chăm nhìn Triệu Thụy: “Ta đương nhiên để ý, ngươi làm nhiều chuyện vì ta như vậy, nếu ta không có chút gì báo đáp, trong lòng ta sẽ rất bất an.”
Triệu Thụy nhướng nhướng mày, cười: “Ai bảo không có báo đáp?”
Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy cái eo mềm mại của Vân Phương, sau đó hôn chặt lấy đôi môi mọng của Vân Phương.
Cửa vào động phủ chỉ là một hang đá đủ cho hai người nghiêng mình đi lọt.
Thế nhưng, càng vào bên trong thì lại càng rộng.
Đến sâu trong động sẽ phát hiện, cả ruột núi cơ hồ đã bị khoét rỗng, những điện đường khí thế hùng vĩ tòa này nối tòa kia, tầng này nối tầng kia.
Mà đại điện huy hoàng tráng lệ nằm ở vị trí cao nhất, chính là chỗ tu luyện của chưởng giáo Chân Quân Động Phủ, Hoa Dương Chân Quân.
Bất quá, Hoa Dương Chân Quân lúc này tịnh không ở trong động, sớm đã ra ngoài được mấy tháng, biệt vô âm tín, chỉ có sư đệ hắn, Minh Tùng chân nhân ở trong điện xử lý công việc hằng ngày.
Minh Tùng chân nhân nghe ngoài động quật động đất rung núi, không khỏi giật mình, không biết bên ngoài xảy ra biến cố to lớn gì, đang chuẩn bị ra lệnh cho môn hạ đệ tử ra ngoài kiểm ta tình hình.
Lúc này, một đệ tử chịu trách nhiệm tiếp khách lụp chụp xông vào bẩm báo: “Sư thúc, chúng con vừa phát hiện chưởng giáo Tam Sinh Quan Tam Sinh Đạo Nhân ngoài cửa động, ông ta đã bị trọng thương, bây giờ đã hôn mê rồi.”
“Tam Sinh Đạo Nhân bị thương rồi?”
Minh Tùng chân nhân vừa nghe đã hiểu, khẳng định là Tam Sinh Quan xảy ra đại sự, nếu không sẽ không dẫn tới chưởng giáo cũng bị trọng thương.
Thế là hắn vội vàng phân phó: “Mau mời Tam Sinh đạo hữu vào.”
Đệ tử đó nói làm sao mà mời, người ta đã hôn mê rồi.
Nói vậy nhưng dưới chân cũng không dám chậm trễ, vội vã bay ra, cùng đồng bạn khiêng Tam Sinh Đạo Nhân vào.
Minh Tùng chân nhân vừa thấy bộ dạng của Tam Sinh Đạo Nhân, không khỏi lại giật mình.
Thương thế mà Tam Sinh Đạo Nhân chịu không phải là nặng bình thường.
Bất kể thế nào, hắn cũng là tu chân giả đã tiến vào cảnh giới Phân Thần kì, làm sao mà thảm hại tới mức này, rốt lại đã động đến kẻ thù phương nào?
Do Chân Quân Động Phủ và Tam Sinh Quan vốn có uyên nguyên, Minh Tùng chân nhân tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Tam Sinh Đạo Nhân chết đi như vậy.
Thế là hắn vội ra lệnh cho môn hạ đệ tử lấy thánh dược trị thương trong môn là Tam Động Phục Hồn Đan cho Tam Sinh Đạo Nhân uống.
Tiếp đó, hắn lại trút một tia chân khí vào trong cơ thể Tam Sinh Đạo Nhân, để dược lực mau chóng tan ra.
Qua một lúc, Tam Sinh Đạo Nhân rên rỉ nho nhỏ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê, qua hẳn một lúc hắn mới nhận ra đạo nhân trước mặt là lão bằng hữu nhiều năm Minh Tùng.
“Minh… Minh Tùng đạo hữu…” Tam Sinh Đạo Nhân hơi cật lực kêu nhỏ một câu “Là… là ngươi cứu… cứu ta? Đây là… là đâu? Chân Quân Động Phủ?”
Minh Tùng chân nhân vội vàng nói: “Không sai, đây là Chân Quân Động Phủ. Tam Sinh đạo hữu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bị ai đả thương thành thế này?”
“Thi… Thi gia, viện thủ do Thượng Hải Thi gia mời tới!” Do hiệu quả của Tam Động Phục Hồn Đan mà Minh Tùng chân nhân cho, Tam Sinh Đạo Nhân cuối cùng cũng lấy lại hơi, nói chuyện cũng dần dần lưu loát.
Hắn đem tất cả tiền nhân hậu quả câu chuyện kể lại chi tiết cho Minh Tùng chân nhân một phen.
Trong đó không khỏi bôi nhọ Triệu Thụy, Đôn Triệt và Thi gia một phen, miêu tả mình hành chính nghĩa ra sao, đáng thương ra sao.
Nói tới sau cùng, Tam Sinh Đạo Nhân chửi mắng: “Minh Tùng đạo hữu, Tam Sinh Quan chúng ta bị hủy rồi. Thậm chí cả Vạn Thọ Phong cũng bị hai tên dã man đó san thành bình địa! Chân Quân Động Phủ ở tu chân giới cũng là đại phái đỉnh đỉnh nổi danh, Tam Sinh Quan vốn có uyên nguyên với Chân Quân Động Phủ, nhất định phải giúp ta đòi công đạo nhé!”
Minh Tùng chân nhân đập bàn trà trước mặt, tức giận nói: “Hai thằng tu chân giả do Thi gia thỉnh tới đó thật ngông cuồng! Không ngờ lại dám san bằng cả Tam Sinh Quan đến Vạn Thọ Phong dưới mắt Chân Quân Động Phủ chúng ta! Đúng là chẳng để bọn ta vào mắt!
Tam Sinh đạo hữu, ngươi yên tâm, với giao tình giữa hai phái chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, đòi công đạo ở Thi gia!
Ngươi thân mang trọng thương, trước tiên cứ ở chỗ ta dưỡng thương một đoạn thời gian, những chuyện khác cứ để ta xử lý.”
Tam Sinh Đạo Nhân vừa nghe, cho rằng Minh Tùng chân nhân thay mình trả thù, trong lòng không khỏi hết sức cảm kích, luôn miệng cảm ơn.
Chờ Tam Sinh Đạo Nhân ra khỏi phòng khách, một đệ tử của Chân Quân Động Phủ dò hỏi Minh Tùng chân nhân: “Sư thúc, ngài thật sự định ra mặt báo thù cho Tam Sinh Quan sao?”
Minh Tùng chân nhân nhướng nhướng mí mắt lên, hỏi: “Ta có nói vậy sao?”
Đệ tử đó ngẩn ra: “Ngài… vừa rổi chẳng phải nói là…”
“Đó chỉ là an ủi Tam Sinh đạo hữu một chút thôi.” Minh Tùng chân nhân lạnh nhạt nói “Hai tu chân giả Thi gia mời tới đã dễ dàng san bằng từ Tam Sinh Quan tới Vạn Thọ Phong, tu vi chí ít cũng phải đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì.
Hiện tại, chưởng giáo vì tìm kiếm vết tích Long Cung thời cổ, ra đi mấy tháng chưa về.
Cả Chân Quân Động Phủ chỉ có một mình ta có tu vi Hợp Thể kì.
Ngươi cảm thấy, ta có thể lấy sức một mình, đơn độc khiêu chiến hai vị Hợp Thể kì cường giả sao?
Lại nói, chuyện này thật ra cũng là Tam Sinh Quan tự làm tự chịu.
Chuyện Tam Sinh Quan đã làm, ta cũng có nghe, nếu không phải hắn quá hung hăng ngang ngược, đẩy Thi gia vào tuyệt cảnh, người ta sao có thể báo thù mãnh liệt như vậy?”
“Thế nhưng, sư thúc. Hai người mà Thi gia mời tới không khỏi hơi quá phận rồi, không ngờ lại hủy diệt Tam Sinh Quan trước mắt chúng ta! Nếu như chúng ta không quản không hỏi, sẽ có động chạm tới thanh danh của chúng ta trên tu chân giới!”
Minh Tùng chân nhân nhìn đê tử đó một cái, nói: “Đương nhiên phải quản, bất quá chuyện đó chờ chưởng giáo về đã rồi nói. Huyền Thạch, sao ngươi lại thấy hứng thú với chuyện này như vậy? Ủa, nhớ lại rồi. Hình như ngươi hết sức thân thiết với một đệ tử của Tam Sinh Quan. Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, thế nhưng, ngươi phải hiểu lập trường của ta, tuyệt đối không thể vì ân oán cá nhân mà đẩy bản môn vào nguy hiểm, hiểu chưa hả?”
Nói tới sau cùng, Minh Tùng chân nhân cả mặt lẫn giọng đều giận dữ!
Đệ tử Huyền Thạch đó bị uy thế của Minh Tùng chân nhân tán phát ra dọa cho nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, luôn miệng khen phải.
Minh Tùng chân nhân xua xua tay, ra hiệu cho Huyền Thạch lui, mình thì nhìn lò hương bên phải đang bốc khói nhẹ nhàng, chìm vào trầm tư.
Tam Sinh Quan bị hủy, Vạn Thọ Phong bị san bằng, là lãnh tụ của đông đảo tu chân giả ở Tề Vân Sơn, Chân Quân Động Phủ thật sự hơi mất mặt.
Trong lòng Minh Tùng thật ra cảm thấy hết sức bực tức.
Chỉ là hai tu chân giả do Thi gia mời tới thực sự quá cường hãn, không ngờ đều đã tiến vào cảnh giới Hợp Thể kì!
Minh Tùng không khỏi ngầm lấy làm kì quái, Thượng Hải Thi gia trong tu chân giới bất quá cũng chỉ là có chút danh khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là gia tộc tu chân hạng trung.
Một tu chân gia tộc nhỏ thanh danh không nổi như vậy, làm sao mời được tu chân giả Hợp Thể kì giúp đỡ?
Hơn nữa còn thỉnh tới hai vị!
Trong lòng Minh Tùng chân nhân hết sức rõ ràng, dưới tình huống chưởng giáo sư huynh không có mặt, Chân Quân Động Phủ thật sự khó có thể đồng thời đối phó hai vị Hợp Thể kì cường giả.
Đương nhiên, một khi Hoa Dương Chân Quân trở về động phủ, mọi sự đều sẽ khác xa, tu chân giả Hợp Thể kì sẽ chẳng tạo thành uy hiếp gì nữa.
Đừng nói hai vị Hợp Thể kì tu chân giả, cho dù mười vị, hai mươi vị, Hoa Dương Chân Quân cũng sẽ giải quyết dễ dàng thế thôi!
Bởi vì, tu vi của Hoa Dương Chân Quân đã tiến vào Độ Kiếp kì, hơn nữa cơ hồ đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
Thực lực cường đại của tu chân giả Độ Kiếp kì, hoàn toàn không phải là tu chân giả Hợp Thể kì có thể so sánh!
Minh Tùng chân nhân tin chắc, chờ khi Hoa Dương Chân Quân trở về rồi, sỉ nhục mà Chân Quân Động Phủ hiện tại phải chịu sẽ được gột rửa sạch sẽ!
Điều hắn cần làm bây giờ chính là tạm thời nhẫn nại.
o0o
Hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt cho rằng Tam Sinh Quan đã bị san bằng, Tam Sinh Đạo Nhân cũng bị Yêu Hồn thiểm đánh cho hồn phi phách tán, sẽ không có ai biết thân phận bọn hắn, càng không liên lụy tới Vân Phương.
Cho nên, hắn rất yên tâm trở về Thượng Hải.
Trở về tổng bộ Thi gia ở Thượng Hải, Triệu Thụy trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Vân Phương.
Lúc này, trong phòng làm việc không chỉ có một mình Vân Phương, lão tổ tông duy nhất còn lại của Thi gia cũng đang ở đó, hai người đang vây quanh bàn làm việc thương lượng điều gì đó.
Vừa thấy Triệu Thụy và Đôn Triệt vào cửa, Vân Phương liền hỏi: “Vừa rồi các ngươi đi đâu? Sao tìm khắp nơi không thấy tung tích các ngươi?”
“Đi một chuyến tới Tề Vân Sơn, san bằng Tam Sinh Quan rồi.” Triệu Thụy hời hợt nói một câu.
Vân Phương và Thi Thận liền ngẩn ra, chấn kinh trợn tròn mắt, nhìn sững Triệu Thụy và Đôn Triệt!
Bất quá chỉ hai ba tiếng đồng hồ không thấy, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đã làm ra chuyện chấn động cả tu chân giới như vậy!
Điều này không khỏi quá kinh người rồi!
Qua một lúc, Thi Thận mới tỉnh táo lại, mặt đầy vẻ chấn kinh nói: “Các ngươi… các ngươi thật sự đã san bằng Tam Sinh Quan?”
“Đúng vậy.” Triệu Thụy gật gật đầu “Thuận tiện san bằng cả Vạn Thọ Phong luôn. Đôn Triệt làm, cho nên, từ nay về sau các ngươi có thể yên tâm, Tam Sinh Quan sẽ không tìm các ngươi làm phiền nữa.”
“Nhưng… nhưng Tam Sinh Quan và Chân Quân Động Phủ có uyên nguyên rất sâu, các ngươi diệt Tam Sinh Quan, Chân Quân Động Phủ khẳng định sẽ trả thù cho Tam Sinh Quan!” Thi Thận lo lắng thấp thỏm nói.
“Cái đó không cần phải lo.” Đôn Triệt toét miệng cười lớn “Chúng ta làm hết sức gọn gàng sạch sẽ, cả Tam Sinh Quan hẳn không ai còn sống. Cho nên sẽ không ai biết chuyện này là do chúng ta làm, càng không liên tưởng đến các ngươi.”
“Chỉ mong như vậy.” Trong lòng Thi Thận vẫn còn lo lắng, bất quá so với vừa rồi vẫn yên ổn hơn nhiều.
Nhìn quanh một hồi, Thi Thận và Đôn Triệt hai người rời khỏi phòng làm việc lưu lại hai người Triệu Thụy và Vân Phương ở lại.
Vân Phương dùng đôi mắt đẹp cảm kích nhìn Triệu Thụy, dịu dàng nói: “Cảm ơn ngươi giải quyết giùm chúng ta phiền phức lớn như vậy. Ta không biết phải báo đáp ngươi sao cho phải.”
Triệu Thụy không để ý nói: “Chuyện nhỏ, đừng quá để ý.”
Vân Phương chăm chăm nhìn Triệu Thụy: “Ta đương nhiên để ý, ngươi làm nhiều chuyện vì ta như vậy, nếu ta không có chút gì báo đáp, trong lòng ta sẽ rất bất an.”
Triệu Thụy nhướng nhướng mày, cười: “Ai bảo không có báo đáp?”
Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy cái eo mềm mại của Vân Phương, sau đó hôn chặt lấy đôi môi mọng của Vân Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.