Chương 524
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
“Vậy ngươi còn không quăng Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết qua đây cho ta.” Cho rằng mình đã thắng lợi, Hoa Dương Chân Quân bèn vênh mặt, ra lệnh cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy rung tay một cái, ném Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết vào giữa hai người, rồi nói: “Đầu tiên đưa ngươi một kiện, ngươi phải thả huynh đệ của ta ra mới được!”
“Ngươi còn tư cách trả giá với ta sao?” Giọng Hoa Dương Chân Quân liền cao lên, hung dữ nói: “Tính mạng huynh đệ của ngươi còn nằm trong tay ta! Mau quẳng Long Vương Kim Huyết qua đây cho ta! Nếu không, ta bóp chết yêu quái này!”
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, nói như chém đinh chặt sắt: “Hoa Dương Chân Quân, nếu ta giao cả hai bảo vật cho ngươi, ngươi còn thả huynh đệ của ta ra sao? Ngươi coi ta là thằng ngu sao? Bây giờ Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết ta đã quăng ra giữa hai người, ngươi phải để cho huynh đệ của ta đi vào giữa hai người.
Chờ tới lúc đó, ta mới giao Long Vương Kim Huyết cho ngươi.
Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta liền chia tay tại đây. Ngươi tốt nhất đừng bức ta, ta chuyện gì cũng làm được đấy!”
Hoa Dương Chân Quân trừng mắt nhìn Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá một hồi, thấy Triệu Thụy thần tình kiên định, biết không thể làm khó nữa được.
Hắn cũng thật sự sợ Triệu Thụy bỏ mặc hắn mà chạy, chỉ đành lui một bước.
“Tốt! Ta thả hắn qua, ta cảnh cáo các ngươi, đừng có giở trò với ta, nếu không, ta lúc nào cũng có thể khiến các ngươi hồn phi phách tán! Rõ chưa?”
Nói xong, Hoa Dương Chân Quân thả năm ngón tay, thu hồi chân khí, thả Đôn Triệt ra.
Đôn Triệt liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, hắn thở gấp một hơi, từ từ đi về phía Triệu Thụy.
Hoa Dương Chân Quân chăm chăm nhìn Đôn Triệt, mấy trăm quang kiếm năm màu lơ lửng trên không, tùy thời bắn ra.
Chỉ cần cử động của Đôn Triệt có gì không đúng, hắn sẽ khống chế những quang kiếm này bắn chết Đôn Triệt!
Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt đi tới, đồng thời cũng chú ý Hoa Dương Chân Quân, xem hắn có cử động nào lạ không.
Không chỉ như vậy, hắn còn chú ý kĩ tới bộ hài cốt thần long được Long Vương Kim Huyết nhỏ xuống.
Hắn và Đôn Triệt có thể thuận lợi thoát khỏi bàn tay Hoa Dương Chân Quân hay không, thậm chí đoạt lại hai kiện bảo vật về được hay không, phải xem bộ hài cốt thần long này cuối cùng có như hắn dự đoán, sống lại hay không!
Theo Đôn Triệt càng đi tới gần, trong lòng Triệu Thụy càng gấp rút.
Đôn Triệt vừa đi tới chính giữa, hắn phải ném Long Vương Kim Huyết cho Hoa Dương Chân Quân, nếu không quang kiếm của Hoa Dương Chân Quân sẽ bắn chết Đôn Triệt.
Cho nên, hài cốt của thần long phải sống lại trước đó.
Khoảng cách giữa hai người Triệu Thụy và Hoa Dương Chân Quân không tính là dài.
Đôn Triệt rất nhanh đã đi tới vị trí chính giữa.
“Ném Long Vương Kim Huyết qua!” Hoa Dương Chân Quân không chế Thiên Thanh Tiên Lô, nghiêm giọng nói.
Triệu Thụy liếc hài cốt thần long qua khóe mắt.
Bộ hài cốt thần long này, sau khi hấp thu Long Vương Kim Huyết, đúng là có hơi động đậy.
Không chỉ có vậy, hắn còn cảm nhận rõ ràng linh hồn của thần long sau khi chết còn lại trên hài cốt cũng đang từ từ tỉnh lại!
“Tốt! Ta giao Long Vương Kim Huyết cho ngươi!” Triệu Thụy lớn giọng đáp ứng, rồi cầm Long Vương Kim Huyết ném qua cho Hoa Dương Chân Quân.
Ống thạch anh tròn chứa Long Vương Kim Huyết vạch một đường cong trên không trung.
Hoa Dương Chân Quân gấp không chờ được, xóe năm ngón tay ra, chộp vào hư không, Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết đang nằm chính giữa và Long Vương Kim Huyết đều bay về phía hắn.
“Vù” một tiếng, hai bảo vật bị Hoa Dương Chân Quân nắm lấy.
Bảo vật mất rồi lại được, tâm tình Hoa Dương Chân Quân rất tốt, hắn không nén nổi vui sướng trong lòng, cười lớn lên: “Là của ta, cuối cùng cũng là của ta, ai cũng đừng mơ tranh đoạt với ta! Hai con chuột bỉ ổi các ngươi không ngờ còn muốn cướp hai bảo vật này trong tay ta! Hiện nay bảo vật đã về tay ta, liền khai đao với các ngươi!”
Nói xong, hắn thúc đẩy Thiên Thanh Tiên Lô, chuẩn bị phát động thế công mãnh liệt đối với Triệu Thụy và Đôn Triệt.
“Triệu Thụy huynh đệ! Chúng ta đi mau!” Đôn Triệt thấy tình thế không hay, vội vàng la lớn.
Thế nhưng, khiến hắn ngạc nhiên là, Triệu Thụy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề động đậy, hoàn toàn không có ý tứ chạy trốn gì cả.
Đôn Triệt không khỏi vừa gấp rút vừa nghi hoặc, không hiểu vì sao trong tình thế gấp rút như vầy mà Triệu Thụy lại tỏ vẻ thong dong như vậy.
Hắn hết sức rõ ràng, một khi Hoa Dương Chân Quân phát động thế công, hai người bọn hắn chỉ sợ quả thật sẽ chôn thân tại tòa Long Vương đại điện này.
Thật ra, không chỉ Đôn Triệt cảm thấy kì quái, các tu chân giả khác trong Long Vương đại điện, thậm chí đến bản thân Hoa Dương Chân Quân cũng cảm thấy hết sức kì quái, không biết tu chân giả trẻ tuổi này rốt cuộc có ý đồ gì.
“Hừ! Giả thần giả quỷ!” Hoa Dương Chân Quân sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, liền hiện ra đầy vẻ khinh thường.
Hắn đang chuẩn bị thúc đẩy Thiên Thanh Tiên Lô, công kích về phía Triệu Thụy, chính vào lúc này, bộ xương cự long to lớn dài tới trăm mét vẫn nằm trên mặt đất đột nhiên bật người dậy, chắn trước mặt Hoa Dương Chân Quân!
Con rồng xương năm vuốt thể hình to lớn này vung vẩy móng vuốt, há cái miệng to như chậu máu, lắc lư cái đầu rồng, hung hăng nhìn chăm chăm Hoa Dương Chân Quân.
Long uy cường đại từ trên thân nó tán phát ra lấp đầy cả đại điện!
Sắc mặt Hoa Dương Chân Quân đại biến, chấn kinh không nói nên lời.
Hắn vạn vạn lần không ngờ ngũ trảo thần long đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi, không ngờ lại sống lại ngay trước mắt hắn!
Hơn nữa dường như còn đầy địch ý đối với hắn!
Ngũ trảo thần long này, tuy chỉ còn lại bộ xương, nhưng từ long uy mà nó tán phát ra đã biết, lực lượng của con ngũ trảo cốt long này tuyệt đối cường hãn tới mức khiến người ta sợ hãi!
Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Bộ hài cốt thần long này vì sao đột nhiên sống lại? Hơn nữa còn đúng ngay lúc hắn sắp động thủ với hai tên trộm bảo vật?
Điều này không khỏi quá trùng hợp rồi!
Trong lòng Hoa Dương Chân Quân vừa buồn bực vừa phẫn nộ, nghĩ nát óc không hiểu tại sao.
Những tu chân giả khác trong đại điện, thấy cảnh này cũng không khỏi tròn mắt, hết sức chấn kinh.
Có một số tu chân giả lớn gan, thậm chí còn ngừng chạy trốn, muốn nhìn xem giữa Hoa Dương Chân Quân và con rồng xương năm vuốt này rốt cuộc có xảy ra một trận đại chiến không!
Hoa Dương Chân Quân đứng cứng ngắc tại chỗ, ngẩng đầu nhìn con ngũ trảo cốt long, không dám tùy ý động đậy.
Bởi vì hắn sợ, một khi cử động của hắn hơi không để ý chọc giận con ngũ trảo cốt long, khẳng định sẽ dẫn tới công kích mãnh liệt.
Hắn không muốn có xung đột gì với một con ngũ trảo cốt long khủng bố như vậy.
Bởi vì đó sẽ là một trường tai nạn.
Ngũ trảo cốt long hung hăng nhìn chăm chăm Hoa Dương Chân Quân một hồi, ánh mắt của nó đột nhiên rơi lên ống Long Vương Kim Huyết trên tay Hoa Dương Chân Quân.
Long Vương Kim Huyết đựng trong ống đầy sức hấp dẫn đối với con ngũ trảo cốt long này, dường như đang kêu gọi nó!
Ngũ trảo cốt long ngẩng cái đầu rồng to lớn, phát ra một tiếng gầm rung trời, sau đó há cái miệng trắng nhởn, táp lấy Hoa Dương Chân Quân!
Triệu Thụy rung tay một cái, ném Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết vào giữa hai người, rồi nói: “Đầu tiên đưa ngươi một kiện, ngươi phải thả huynh đệ của ta ra mới được!”
“Ngươi còn tư cách trả giá với ta sao?” Giọng Hoa Dương Chân Quân liền cao lên, hung dữ nói: “Tính mạng huynh đệ của ngươi còn nằm trong tay ta! Mau quẳng Long Vương Kim Huyết qua đây cho ta! Nếu không, ta bóp chết yêu quái này!”
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, nói như chém đinh chặt sắt: “Hoa Dương Chân Quân, nếu ta giao cả hai bảo vật cho ngươi, ngươi còn thả huynh đệ của ta ra sao? Ngươi coi ta là thằng ngu sao? Bây giờ Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết ta đã quăng ra giữa hai người, ngươi phải để cho huynh đệ của ta đi vào giữa hai người.
Chờ tới lúc đó, ta mới giao Long Vương Kim Huyết cho ngươi.
Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta liền chia tay tại đây. Ngươi tốt nhất đừng bức ta, ta chuyện gì cũng làm được đấy!”
Hoa Dương Chân Quân trừng mắt nhìn Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá một hồi, thấy Triệu Thụy thần tình kiên định, biết không thể làm khó nữa được.
Hắn cũng thật sự sợ Triệu Thụy bỏ mặc hắn mà chạy, chỉ đành lui một bước.
“Tốt! Ta thả hắn qua, ta cảnh cáo các ngươi, đừng có giở trò với ta, nếu không, ta lúc nào cũng có thể khiến các ngươi hồn phi phách tán! Rõ chưa?”
Nói xong, Hoa Dương Chân Quân thả năm ngón tay, thu hồi chân khí, thả Đôn Triệt ra.
Đôn Triệt liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, hắn thở gấp một hơi, từ từ đi về phía Triệu Thụy.
Hoa Dương Chân Quân chăm chăm nhìn Đôn Triệt, mấy trăm quang kiếm năm màu lơ lửng trên không, tùy thời bắn ra.
Chỉ cần cử động của Đôn Triệt có gì không đúng, hắn sẽ khống chế những quang kiếm này bắn chết Đôn Triệt!
Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt đi tới, đồng thời cũng chú ý Hoa Dương Chân Quân, xem hắn có cử động nào lạ không.
Không chỉ như vậy, hắn còn chú ý kĩ tới bộ hài cốt thần long được Long Vương Kim Huyết nhỏ xuống.
Hắn và Đôn Triệt có thể thuận lợi thoát khỏi bàn tay Hoa Dương Chân Quân hay không, thậm chí đoạt lại hai kiện bảo vật về được hay không, phải xem bộ hài cốt thần long này cuối cùng có như hắn dự đoán, sống lại hay không!
Theo Đôn Triệt càng đi tới gần, trong lòng Triệu Thụy càng gấp rút.
Đôn Triệt vừa đi tới chính giữa, hắn phải ném Long Vương Kim Huyết cho Hoa Dương Chân Quân, nếu không quang kiếm của Hoa Dương Chân Quân sẽ bắn chết Đôn Triệt.
Cho nên, hài cốt của thần long phải sống lại trước đó.
Khoảng cách giữa hai người Triệu Thụy và Hoa Dương Chân Quân không tính là dài.
Đôn Triệt rất nhanh đã đi tới vị trí chính giữa.
“Ném Long Vương Kim Huyết qua!” Hoa Dương Chân Quân không chế Thiên Thanh Tiên Lô, nghiêm giọng nói.
Triệu Thụy liếc hài cốt thần long qua khóe mắt.
Bộ hài cốt thần long này, sau khi hấp thu Long Vương Kim Huyết, đúng là có hơi động đậy.
Không chỉ có vậy, hắn còn cảm nhận rõ ràng linh hồn của thần long sau khi chết còn lại trên hài cốt cũng đang từ từ tỉnh lại!
“Tốt! Ta giao Long Vương Kim Huyết cho ngươi!” Triệu Thụy lớn giọng đáp ứng, rồi cầm Long Vương Kim Huyết ném qua cho Hoa Dương Chân Quân.
Ống thạch anh tròn chứa Long Vương Kim Huyết vạch một đường cong trên không trung.
Hoa Dương Chân Quân gấp không chờ được, xóe năm ngón tay ra, chộp vào hư không, Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết đang nằm chính giữa và Long Vương Kim Huyết đều bay về phía hắn.
“Vù” một tiếng, hai bảo vật bị Hoa Dương Chân Quân nắm lấy.
Bảo vật mất rồi lại được, tâm tình Hoa Dương Chân Quân rất tốt, hắn không nén nổi vui sướng trong lòng, cười lớn lên: “Là của ta, cuối cùng cũng là của ta, ai cũng đừng mơ tranh đoạt với ta! Hai con chuột bỉ ổi các ngươi không ngờ còn muốn cướp hai bảo vật này trong tay ta! Hiện nay bảo vật đã về tay ta, liền khai đao với các ngươi!”
Nói xong, hắn thúc đẩy Thiên Thanh Tiên Lô, chuẩn bị phát động thế công mãnh liệt đối với Triệu Thụy và Đôn Triệt.
“Triệu Thụy huynh đệ! Chúng ta đi mau!” Đôn Triệt thấy tình thế không hay, vội vàng la lớn.
Thế nhưng, khiến hắn ngạc nhiên là, Triệu Thụy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề động đậy, hoàn toàn không có ý tứ chạy trốn gì cả.
Đôn Triệt không khỏi vừa gấp rút vừa nghi hoặc, không hiểu vì sao trong tình thế gấp rút như vầy mà Triệu Thụy lại tỏ vẻ thong dong như vậy.
Hắn hết sức rõ ràng, một khi Hoa Dương Chân Quân phát động thế công, hai người bọn hắn chỉ sợ quả thật sẽ chôn thân tại tòa Long Vương đại điện này.
Thật ra, không chỉ Đôn Triệt cảm thấy kì quái, các tu chân giả khác trong Long Vương đại điện, thậm chí đến bản thân Hoa Dương Chân Quân cũng cảm thấy hết sức kì quái, không biết tu chân giả trẻ tuổi này rốt cuộc có ý đồ gì.
“Hừ! Giả thần giả quỷ!” Hoa Dương Chân Quân sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, liền hiện ra đầy vẻ khinh thường.
Hắn đang chuẩn bị thúc đẩy Thiên Thanh Tiên Lô, công kích về phía Triệu Thụy, chính vào lúc này, bộ xương cự long to lớn dài tới trăm mét vẫn nằm trên mặt đất đột nhiên bật người dậy, chắn trước mặt Hoa Dương Chân Quân!
Con rồng xương năm vuốt thể hình to lớn này vung vẩy móng vuốt, há cái miệng to như chậu máu, lắc lư cái đầu rồng, hung hăng nhìn chăm chăm Hoa Dương Chân Quân.
Long uy cường đại từ trên thân nó tán phát ra lấp đầy cả đại điện!
Sắc mặt Hoa Dương Chân Quân đại biến, chấn kinh không nói nên lời.
Hắn vạn vạn lần không ngờ ngũ trảo thần long đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi, không ngờ lại sống lại ngay trước mắt hắn!
Hơn nữa dường như còn đầy địch ý đối với hắn!
Ngũ trảo thần long này, tuy chỉ còn lại bộ xương, nhưng từ long uy mà nó tán phát ra đã biết, lực lượng của con ngũ trảo cốt long này tuyệt đối cường hãn tới mức khiến người ta sợ hãi!
Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Bộ hài cốt thần long này vì sao đột nhiên sống lại? Hơn nữa còn đúng ngay lúc hắn sắp động thủ với hai tên trộm bảo vật?
Điều này không khỏi quá trùng hợp rồi!
Trong lòng Hoa Dương Chân Quân vừa buồn bực vừa phẫn nộ, nghĩ nát óc không hiểu tại sao.
Những tu chân giả khác trong đại điện, thấy cảnh này cũng không khỏi tròn mắt, hết sức chấn kinh.
Có một số tu chân giả lớn gan, thậm chí còn ngừng chạy trốn, muốn nhìn xem giữa Hoa Dương Chân Quân và con rồng xương năm vuốt này rốt cuộc có xảy ra một trận đại chiến không!
Hoa Dương Chân Quân đứng cứng ngắc tại chỗ, ngẩng đầu nhìn con ngũ trảo cốt long, không dám tùy ý động đậy.
Bởi vì hắn sợ, một khi cử động của hắn hơi không để ý chọc giận con ngũ trảo cốt long, khẳng định sẽ dẫn tới công kích mãnh liệt.
Hắn không muốn có xung đột gì với một con ngũ trảo cốt long khủng bố như vậy.
Bởi vì đó sẽ là một trường tai nạn.
Ngũ trảo cốt long hung hăng nhìn chăm chăm Hoa Dương Chân Quân một hồi, ánh mắt của nó đột nhiên rơi lên ống Long Vương Kim Huyết trên tay Hoa Dương Chân Quân.
Long Vương Kim Huyết đựng trong ống đầy sức hấp dẫn đối với con ngũ trảo cốt long này, dường như đang kêu gọi nó!
Ngũ trảo cốt long ngẩng cái đầu rồng to lớn, phát ra một tiếng gầm rung trời, sau đó há cái miệng trắng nhởn, táp lấy Hoa Dương Chân Quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.