Thần Ma Chi Mộ

Chương 143: Cú phát bóng xảo quyệt.

Phong Cuồng Khô Lâu

28/03/2013

Qua hai ngày, khoảng hai giờ trưa , Tôn Tiểu Lan đã tới, nói là Bạch Danh Dương gọi điện, hiện đang chờ ở ngoài sân tennis.

Vì thế Triệu Thụy không nói thêm cái gì nữa,cùng Tôn Tiểu Lan đi taxi đến sân tennis.

Khi hai người đến nơi, Bạch Danh Dương đã ngồi được một lúc, khi thấy Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan cùng nhau đi đến, sắc mặt hắn trở nên âm trầm hơn, lúc nhìn về phía Triệu Thụy, sâu trong ánh mắt hắn thể hiện ra sự ghen ghét và oán hận.

Bất quá, hắn nhanh chóng nở nụ cười che giấu, đi tới nói:” Các ngươi đến rồi à? Ta đã đợi hơn nửa ngày trời rồi!”

“Để ngươi đợi lâu rồi!” Tôn Tiểu Lan thản nhiên trả lời, hiển nhiên không quan tâm.

Bạch Danh Dương biết mình dẫm phải đinh, tự nhiên liền trút giận lên Triệu Thụy, hắn nhếc mép, liếc Triệu Thụy một cái, hỏi một cách châm chọc:”Có biết đánh tennis không ?”

“Chưa từng đánh bao giờ.” Triệu Thụy thuận miệng trả lời.

Mặc dù không thể nói tennis là trò chơi chỉ dành cho người giàu có, nhưng mà trong túi không có tiền, ít nhất, đối với nhiều người mà nói, đánh tennis vẫn là tương đối xa xỉ, thà dùng số tiền này để cải thiện sinh hoạt còn hơn.

Trong suốt hai mươi năm, Triệu Thụy vốn là không có duyên với hai chữ giàu có, về sau tuy bán được nhân sâm ngàn năm trở nên giàu có, nhưng vì phải tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết” nên cũng không có thời gian đi chơi mấy thứ này.

“Ô, vậy nói trước, chỉ sợ ngươi không phải đối thủ của ta a! Vạn nhất nếu thua thảm quá ta chỉ sợ ngươi chịu không nổi a!”

“Không sao cả, chơi vui thôi mà, so đấu là thứ yếu, hữu nghị mới là trọng yếu, đúng không?” Triệu Thụy cười cười, chính mình cũng không tin tưởng những gì mình nói a.

Bạch Danh Dương mặt ngoài tươi cười nhưng trong lòng thì đang tính xem một lúc nữa nên đùa bỡn tên tiểu tử đáng ghét này như thế nào.

Triệu Thụy thấy vẻ mặt Bạch Danh Dương, khẳng định là hắn đang có ý nghĩ đen tối trong đầu. Nhưng Triệu Thụy cũng chả lo, mặc dù kĩ xảo và trình độ đánh tennis của hắn kém xa Bạch Danh Dương, nhưng hắn tới đây vốn không phải là để chơi bóng, mà là để “chỉnh” người!

Khi ba người vào trong sân, Bạch Danh Dương đã chỉ định, muốn đánh một ván với Triệu Thụy.

Triệu Thụy đương nhiên không phản đối, Tôn Tiểu Lan ngấm ngầm cười, cũng gật đầu đồng ý, sau đó đứng sang một bên, chờ xem kịch vui.

Bất quá, điều khiến Tôn Tiểu Lan mở rộng tầm mắt chính là, biểu hiện của Triệu Thụy thật mất phong độ, chạy tới chạy lui, ngay cả bóng cũng không tiếp được, còn gà hơn cả gà ba phần!

Thấy bộ dáng Triệu Thụy có vẻ rất chật vật, Bạch Danh Dương cảm thấy thật thoải mái. Cục tức tích tụ trong lòng hắn trong khoảng thời gian vừa qua cuối cùng cũng phát tiết được rồi.

Hắn hướng Tôn Tiểu Lan vẫy tay một cách đắc ý thỏa mãn. Phảng phất như đang tuyên bố, hắn mới là người chiến thắng còn Triệu Thụy chăng qua là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.

Tôn Tiểu Lan tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ đắc ý đáng ghét đó.

Nàng oán hận nhìn chằm chằm Triệu Thụy, trong lòng lẩm bẩm:” Tiểu Thụy đáng chết. Ngươi đến cùng là đang làm gì vậy? Đừng nói với ta là ngay cả người này ngươi cũng không đối phó được.”

Triệu Thụy có thể rõ ràng cảm nhận được oán hận và oán khí trong ánh mắt Tôn Tiểu Lan, bất quá hắn chỉ cười cười.



Bởi vì trò vui vừa mới bắt đầu thôi, bây giờ Bạch Danh Dương càng đắc ý, vậy lát nữa hắn thất bại lại càng thê thảm.

Triệu Thụy thích cảm giác nhìn thấy đối thủ giống như từ trên trời bị ném xuống đất, như vậy mới kích thích.

“Làm lại, làm lại!” Triệu Thụy lớn tiếng hướng về phía Bạch Danh Dương hô một câu.

“Làm lại? Thua thảm như vậy vẫn muốn đánh nữa à?”

Bạch Danh Dương cười cười vẻ khinh thường, sau đó cúi đầu, cắn răng hung hăng nói:”Đến đây đi, đến đây đi, hôm nay làm cho ngươi hoàn toàn mất mặt! ”

Nói xong, hăn dùng lực vung vợt lên phát bóng ra.

“Vù” một tiếng, quả bóng đã bay tới gần Triệu Thụy, lúc này Triệu Thụy không hề giả vờ nữa, đập mạnh một cái, quả bóng giống như đạn pháo bay thẳng trở về, nện vào người Bạch Danh Dương.

“Ái rồi ôi!” Bạch Danh Dương kêu lên một tiếng, chưa kịp phản ứng đã bị quả bóng đập một phát vào ngực, đau đến nghiến răng nghiến lợi, liên tục hít vào.

“Ái chà! Xin lỗi! Xin lỗi! Lỡ tay đánh mạnh quá rồi!Không sao chứ.” Triệu Thụy mỉm cười hỏi.

“Không có gì……Không có gì!” Bạch Danh Dương cố nén đau, trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng không thể phát tác, chỉ có thể trừng mắt ngoan độc nhìn Triệu Thụy, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào bụng.

“ Làm lại! Đến lượt ta phát bóng, cẩn thận nhé!” Triệu Thụy hảo tâm nhắc nhở một câu, sau đó nhẹ nhàng phát bóng.

“Thật sự là gà, phát bóng kém như vậy!”

Bạch Danh Dương nghĩ như vậy, liền tiếp bóng .

Với vẻ cực kỳ coi thường, ai ngờ quả bóng đột nhiên bay theo một đường vòng cung kì quái, sau đó đột nhiên tăng tốc, nặng nề đập vào hạ bộ của hắn.

“Ác~~ oa~~”

Bạch Danh Dương kêu lên thảm thiết như vịt bị cắt tiết, vứt chiếc vợt tennis sang một bên, ôm hạ bộ, cả người run lên như bị sốt rét.

Lúc này trên trán hắn nổi đầy gân xanh, mồ hôi hột không ngừng nhở xuống, mặt hắn co quắp không ngừng, nửa như khóc nửa như cười, vô cùng cổ quái.

Nửa tháng trước hạ bộ của hắn vừa bị một cô gái dùng giày cao gót dẫm nát, còn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại bị Triệu Thụy đánh trúng thế này, bảo Bạch Danh Dương làm sao chịu nổi!

Mặc dù Tôn Tiểu Lan đoán được rằng Triệu Thụy sẽ hung hăng trừng phạt Bạch Danh Dương, nhưng nàng cũng không nghĩ đến Triệu Thụy lại trừng phạt tàn nhẫn như vậy.

Không khỏi kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, vẻ mặt nàng vừa là muốn cười lại phải nhịn cười, có vẻ vô cùng khổ cực.

Triệu Thụy “Ái chà” một câu, tựa như vừa rồi hắn không hề đánh ra quả bóng ác độc đó.

Bạch Danh Dương trừng mắt nhìn Triệu Thụy một cách oán độc, chậm rãi vươn tay chỉ vào hắn, run rấy muốn mở mồm mắng to, nhưng chưa kịp mắng ra tiếng, hắn đã không trụ được, “bịch” một tiếng ngã xuống đât bất tỉnh.



“Tiểu Lan tỷ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ khoảng hơn một năm rưỡi hắn sẽ không thể làm phiền ngươi nữa.” Triệu Thụy cũng không vội gọi xe cứu thương, mà cười hì hì nói như vậy với Tôn Tiểu Lan.

“Nói không chừng, hắn cả đời này cũng không thể làm phiền phụ nữ nữa. Tiểu Thụy, ngươi xuống tay đúng là độc ác thật.” Tôn Tiểu Lan rất quyến rũ liếc nhìn Triệu Thụy một cái, trong giọng nói không che giấu tí nào sự hài lòng của mình.

Một lần nữa Bạch Danh Dương lại được xe cứu thương đưa vào bệnh viện. Không còn bị Bạch Danh Dương quấy rầy, Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan thoải mái chơi tennis một lúc lâu rồi mới về nhà.

Triệu Thụy trở lại túc xá, liếc mắt một cái đã thấy Thạch Cảnh Lam đang nằm trên giường xem TV, có vẻ vô cùng thoải mái.

“Vừa đi đâu về vậy?” Thạch Cảnh Lam thăy hắn đã trở về, thuận miệng hỏi.

“Đi đánh tennis.”

Triệu Thụy trả lời, đem một gói bánh quy mua được ở trên đường về ném cho hắn.

“Đi cùng bạn gái à? Bồi dưỡng cảm tình hả ? Ngươi sướng thật !” Thạch Cảnh Lam có chút hâm mộ nói.

“Có cả những người khác cơ!” Triệu Thụy nhớ đến bộ dạng thê thảm của Bạch Thanh Dương, cười cười.

Liếc qua TV một cái, hắn hỏi:”Đúng rồi,ngươi vì sao thích xem Bắc Giang tin tức thế! Lại cũng chả có nội dung gì cả.”

“Biên tập viên rất xinh đẹp a!” Thạch Cảnh Lam vừa anh bánh quy vừa nói, “Trong đoan trang lại lộ quyến rũ. Ta thích nhất loại phụ nữ này.”

“Ngươi đúng là…” Triệu Thụy không khỏi cười lắc đầu.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy trên biên tập viên trên TV nói, đêm hôm qua, phát hiện trên đường Đông Ba có một thi thể của cảnh sát, nguyên nhân tử vong là bị cắn nát yết hầu, mất máu quá nhiều. Đây đã là vụ án mạng thứ tư trong tháng này, cảnh sát đang rất chấn động, vẫn đang tiến hành điều tra.

“Fuck! Ai mà ghê gớm vậy, ngay cả cảnh sát cũng dám giết!” Thạch Cảnh Lam không khỏi kêu lên kinh ngạc,”Yết hầu bị cắn nát!”

“Quỷ hút máu? Cương thi?” Triệu Thụy được hắn gợi ý, trong đầu lóe lên một tia linh quang.

Hắn nhớ tới chuyện hai ngày trước phát sinh, thiên kim tiểu thư Chung Tĩnh của tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú bị tấn công, yết hầu của tên bảo tiêu bị chết trong xe và yết hầu của Chung Tĩnh hình như đều bị yêu vật gì đó cắn.

Lúc đó hắn không thể đoán được là do loại yêu vật gì gây nên, nhưng bây giờ nghĩ lại, nói không chừng có thể đúng là yêu vật như kiểu cương thi đây.

“Thạch Cảnh Lam, trí tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú a!” Triệu Thụy khen một câu, ”Nói không chừng đúng thật là bị cương thi cắn đấy chứ!”

Thạch Cảnh Lam tưởng rằng Triệu Thụy đang nói đùa, vì vậy phá lên cười, tự biên tự diễn: ”Đương nhiên, ngươi cũng không xem ta là ai, ta là thần toán nha! Có cần ta xem tướng cho ngươi không? Yên tâm, vì ngươi và ta là bạn học, ta sẽ giảm giá cho ngươi.”

Triệu Thụy thấy hắn tưởng mình nói đùa, cũng không giải thích gì thêm, trong lòng chỉ là lo lắng, tại sao con cương thi này lại xuất hiện ở Bắc Giang.

Nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra cái gì, thế nên hắn bỏ đi không nghĩ nữa, bởi vì, dù sao thì chuyện này hình như cũng chẳng quan hệ gì đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ma Chi Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook