Chương 42: Đại hốt du (Gạt một quả lớn)
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Vân Phi chớp chớp mắt, làm ra vẻ sùng bái: "Anh lợi hại như vậy, có phải đã từng học võ không?"
La Thành ngẩn ra. Hắn nào có học qua võ vẽ gì, cái trận đấu kia thắng được thực chất chỉ do may mắn, hoàn toàn là mèo mù vớ phải cá rán(1), vừa vặn có cao thủ thần bí âm thầm ra tay tương trợ mới có thể đánh bại Lưu Nguy, thu được thắng lợi cuối cùng. Nếu nói về bản lãnh thật sự, hắn vốn không phải là đối thủ của Lưu Nguy.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đem chân tướng sự tình tiết lộ nửa phần, bởi vì hắn đã khoác lác, đêm câu chuyện phóng đại lên(*). Nếu để cho người khác biết được chân tướng thì hình tượng huy hoàng mà hắn đã khổ tâm tạo dựng chẳng phải sẽ sụp đổ trong nháy mắt sao? Bạn học, bằng hữu sau khi biết rồi còn không cười chê hắn? Làm một người như vậy tuyệt đối là một kẻ thất bại(**)!
Vì vậy, hắn đảo cặp mắt ti hí, nói bừa(2): "Tôi từng học qua công phu từ một vũ giả thần bí trong một khoảng thời gian, võ công cũng xem như không tệ, chỉ vì tôi là người khiêm nhường, cho đến giờ vẫn chưa từng phô diễn ở trước mặt người khác. Nếu không phải ngày đó Lưu Nguy hiếp người quá đáng, tôi cũng sẽ không ra tay."
Triệu Thụy nghe xong, không khỏi buồn cười, cảm thấy tên mập xem ra thật đã quên hẳn vết thương lòng. Rõ ràng là đêm hôm đó sau khi Lưu Nguy tìm người tới trả thù, đã bị đánh đến không chút sức chống đỡ. Thế mà bây giờ vừa thấy nữ sinh xinh đẹp, lại đã bắt đầu khoác lác.
" Vũ giả thần bí?"
Vân Phi nháy nháy đôi mắt tròn xinh xắn, tia nhìn hưng phấn trong mắt từng chập từng chập lóe lên. Nàng không ngờ nhanh như vậy mà mình đã moi ra được một cái manh mối quan trọng rồi.
"Anh học võ ở đâu? Ở Đông An hay là quê anh?"
La Thành vốn muốn nói là quê nhà, bởi vì không chứng không cứ(3) nên sẽ không dễ dàng bại lộ, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ giật gân(4), vì vậy hạ thấp giọng xuống, làm ra vẻ thần bí nói: "có lẽ người khác không tin, nhưng tôi nói cho cô, quả thật chính là ở Đông An!"
"Thật sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi tràn đầy hưng phấn, thiếu điều còn muốn nhảy dựng lên, vì sự anh minh thần vũ, cơ trí hơn người của mình mà vỗ tay khen ngợi (tự sướng ^_^). Nàng cảm thấy bản thân mình thật sự có tư chất làm thám tử.
"Tất nhiên là thật." La Thành vẻ mặt nghiêm túc, long trọng thề thốt(5) cam đoan, "tôi chưa bao giờ biết nói láo."
Triệu Thụy bĩu môi, cố nén cười, không để mình cười ra thành tiếng. Tên mập này thật sự là đã nói năng quá lung tung, vậy mà cũng khiến cho tiểu nha đầu Vân Phi âm hiểm và giảo hoạt này bị quay như chong chóng(6).
"Vũ giả thần bí kia, thực lực nhất định phi thường lợi hại đúng không!" Vân Phi hỏi tiếp.
"Thâm sâu khôn lường."
"Anh đã từng tận mắt thấy hắn ra tay chưa? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Diện mạo trông như thế nào? Đã có tới trường chúng ta hay không?" Vân Phi như pháo liên thanh liên tục chất vấn, muốn La Thành đem tất tần tật mọi thứ kể hết một lượt.
"Điều này …… không thể nói được." La Thành lau mồ hôi trán rồi trả lời, “vũ giả thần bí đó từng cảnh báo tôi, không thể tùy tiện đem thông tin của hắn tiết lộ ra ngoài."
Vân Phi sững người. Không ngờ cái tên mập ngốc nghếch hồ đồ trước mặt này cũng thật biết giữ mồm giữ miệng như vậy, tới lúc mấu chốt lại không nói nữa! Điều này khiến cho tâm trạng nàng như bị treo giữa không trung, vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Cô nào có ngờ, không phải là La Thành không muốn nói, mà là nàng hỏi nhiều thứ quá nhanh, khiến cho La Thành nhất thời không thể nói bừa, đành phải tìm một cái cớ tạm chống chế trước.
Vân Phi cũng không vì bị cự tuyệt mà nhụt chí, nàng tiếp tục truy vấn: "Khoảng thời gian trước, võ quán Lực Dũng bị người đến thích quán, có thể nào là cái vũ giả thần bí dạy anh võ công kia làm hay không? Cái hôm sau khi anh bị Lý Lực Dũng đánh thương, võ quán Lực Dũng đã bị phá, chuyện này rất làm cho người ta hoài nghi à?"
La Thành bị dọa đến phát sợ, sự kiện thích quán đã gây nên sự nhốn nháo rất lớn, ngay cả cảnh sát cũng tham gia vào điều tra, hắn cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ không muốn dây dưa bản thân vào sự kiện đó.
Hắn không khỏi có chút hối hận chính mình đã khoác lác quá đà, vì vậy vội vàng bối rối lên tiếng giải vây: "Ắt hẳn là không có quan hệ gì, bởi vì tôi cũng từng hỏi qua, ông ấy nói rằng hôm đó ông ấy vừa vặn có việc."
"Thật chứ?"
Vân Phi đưa mắt nhìn La Thành dò xét, rất là nghi ngờ, cảm giác hắn có vẻ đã không nói thật.
Lúc này Triệu Thụy đã rõ ý đồ của Vân Phi.
Vân Phi sở dĩ đột nhiên thay đổi thái độ, tiếp cận với túc xá bọn họ hóa ra là vì Vân Phi đã bắt đầu hoài nghi kẻ lúc đầu đến võ quán Lực Dũng để thích quán có liên quan với La Thành, cho nên đã cố ý đến đây hỏi.
Triệu Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao tiểu nha đầu Vân Phi này, không đến hỏi vào lúc đó mà phải đợi đến bây giờ? Chẳng lẽ tới bây giờ nàng ta mới bắt đầu có nghi ngờ? Nếu thật sự là như vậy, thì điều gì đã khiến cho nàng dấy lên nghi ngờ?
Hắn khẽ nhíu mày, nhất thời suy nghĩ, cảm thấy mồi lửa(6) của chuyện này rất có thể là vì bản thân mình vô tình đã để lộ thân phận vào tối hai đêm trước.
Vân Phi mặc dù không có mặt ở hiện trường tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi đã nghe qua những lời đồn có liên quan, chỉ e là những mối nghi ngờ chôn dưới đáy lòng bấy lâu này đã bị đốt bùng lên hoàn toàn.
Triệu Thụy liếc thấy Vân Phi đang nhíu mặt cau mày, cúi đầu trầm tư, không khỏi nhếch miệng cười.
Trực giác của tiểu nha đầu này mặc dù vô cùng nhạy bén, chỉ đáng tiếc là đã tìm sai đối tượng, bị “thiên hoa loạn trụy”(8) của La Thành gạt hoàn toàn, khiến cho phương hướng điều tra rơi vào mê đồ, đại khái một đoạn thời gian dài sẽ không có cách nào lần ra manh mối, đủ để làm nàng đau đầu.
Vân Phi trong lòng đang phiền não, vừa quay đầu, vừa vặn bắt gặp cái cười khẩy của Triệu Thụy.
Nàng nghĩ rằng Triệu Thụy đang cười nhạo mình vô dụng, không thể hỏi thêm được tư liệu gì có liên quan đến vũ giả thần bí từ miệng La Thành, trong lòng không khỏi bực tức, phùng má lên, hung dữ nói: "Cười gì mà cười, có gì đáng cười chứ?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cô rất đáng yêu." Triệu Thụy mỉm cười nói.
Vân Phi nghe xong câu này, không khỏi giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến Triệu Thụy lại bất ngờ khen nàng đáng yêu.
Nàng dung mạo kiều diễm, từ nhỏ đến lớn, những người khác cũng không biết đã dành cho nàng bao nhiêu lời khen ngợi(9), nàng sớm đã nghe đến không còn cảm giác. Thế nhưng chẳng biết tại sao, chỉ với một câu đơn thuần(10) của Triệu Thụy đã làm cho nàng có một loại cảm giác đắc ý và vui mừng đã lâu không tận hưởng.
Mặc dù Vân Phi trong lòng mừng và đắc ý, nhưng trên mặt lại tỏ ra hết sức tự nhiên, ngửa đầu một cách kiêu hãnh nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn rất đáng yêu."
Triệu Thụy lắc đầu, cảm thấy cô nàng tiểu nha đầu giảo hoạt này thật sự là bệnh(***) hết thuốc chữa.
Vân Phi ở lại trong túc xá của Triệu Thụy thêm một hồi, cho đến khi không còn có thể moi thêm được gì từ miệng La Thành, thì mới hưng phấn quay trở về. Nàng muốn đem tất cả những manh mối thu họach được hôm nay sắp xếp lại một lượt thật kỹ lưỡng, tranh thủ mau chóng đem cổ vũ giả ẩn nấp trong trường học lôi ra ánh sáng(****).
Chỉ có điều nàng không hề ngờ tới chính là trong trường học lại không có cổ vũ giả gì, mà chỉ có một tu chân giả đang tu luyện viễn cổ yêu quyết. Hơn nữa, người này lại chính là kẻ thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng - Triệu Thụy!
La Thành ngẩn ra. Hắn nào có học qua võ vẽ gì, cái trận đấu kia thắng được thực chất chỉ do may mắn, hoàn toàn là mèo mù vớ phải cá rán(1), vừa vặn có cao thủ thần bí âm thầm ra tay tương trợ mới có thể đánh bại Lưu Nguy, thu được thắng lợi cuối cùng. Nếu nói về bản lãnh thật sự, hắn vốn không phải là đối thủ của Lưu Nguy.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đem chân tướng sự tình tiết lộ nửa phần, bởi vì hắn đã khoác lác, đêm câu chuyện phóng đại lên(*). Nếu để cho người khác biết được chân tướng thì hình tượng huy hoàng mà hắn đã khổ tâm tạo dựng chẳng phải sẽ sụp đổ trong nháy mắt sao? Bạn học, bằng hữu sau khi biết rồi còn không cười chê hắn? Làm một người như vậy tuyệt đối là một kẻ thất bại(**)!
Vì vậy, hắn đảo cặp mắt ti hí, nói bừa(2): "Tôi từng học qua công phu từ một vũ giả thần bí trong một khoảng thời gian, võ công cũng xem như không tệ, chỉ vì tôi là người khiêm nhường, cho đến giờ vẫn chưa từng phô diễn ở trước mặt người khác. Nếu không phải ngày đó Lưu Nguy hiếp người quá đáng, tôi cũng sẽ không ra tay."
Triệu Thụy nghe xong, không khỏi buồn cười, cảm thấy tên mập xem ra thật đã quên hẳn vết thương lòng. Rõ ràng là đêm hôm đó sau khi Lưu Nguy tìm người tới trả thù, đã bị đánh đến không chút sức chống đỡ. Thế mà bây giờ vừa thấy nữ sinh xinh đẹp, lại đã bắt đầu khoác lác.
" Vũ giả thần bí?"
Vân Phi nháy nháy đôi mắt tròn xinh xắn, tia nhìn hưng phấn trong mắt từng chập từng chập lóe lên. Nàng không ngờ nhanh như vậy mà mình đã moi ra được một cái manh mối quan trọng rồi.
"Anh học võ ở đâu? Ở Đông An hay là quê anh?"
La Thành vốn muốn nói là quê nhà, bởi vì không chứng không cứ(3) nên sẽ không dễ dàng bại lộ, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ giật gân(4), vì vậy hạ thấp giọng xuống, làm ra vẻ thần bí nói: "có lẽ người khác không tin, nhưng tôi nói cho cô, quả thật chính là ở Đông An!"
"Thật sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi tràn đầy hưng phấn, thiếu điều còn muốn nhảy dựng lên, vì sự anh minh thần vũ, cơ trí hơn người của mình mà vỗ tay khen ngợi (tự sướng ^_^). Nàng cảm thấy bản thân mình thật sự có tư chất làm thám tử.
"Tất nhiên là thật." La Thành vẻ mặt nghiêm túc, long trọng thề thốt(5) cam đoan, "tôi chưa bao giờ biết nói láo."
Triệu Thụy bĩu môi, cố nén cười, không để mình cười ra thành tiếng. Tên mập này thật sự là đã nói năng quá lung tung, vậy mà cũng khiến cho tiểu nha đầu Vân Phi âm hiểm và giảo hoạt này bị quay như chong chóng(6).
"Vũ giả thần bí kia, thực lực nhất định phi thường lợi hại đúng không!" Vân Phi hỏi tiếp.
"Thâm sâu khôn lường."
"Anh đã từng tận mắt thấy hắn ra tay chưa? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Diện mạo trông như thế nào? Đã có tới trường chúng ta hay không?" Vân Phi như pháo liên thanh liên tục chất vấn, muốn La Thành đem tất tần tật mọi thứ kể hết một lượt.
"Điều này …… không thể nói được." La Thành lau mồ hôi trán rồi trả lời, “vũ giả thần bí đó từng cảnh báo tôi, không thể tùy tiện đem thông tin của hắn tiết lộ ra ngoài."
Vân Phi sững người. Không ngờ cái tên mập ngốc nghếch hồ đồ trước mặt này cũng thật biết giữ mồm giữ miệng như vậy, tới lúc mấu chốt lại không nói nữa! Điều này khiến cho tâm trạng nàng như bị treo giữa không trung, vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Cô nào có ngờ, không phải là La Thành không muốn nói, mà là nàng hỏi nhiều thứ quá nhanh, khiến cho La Thành nhất thời không thể nói bừa, đành phải tìm một cái cớ tạm chống chế trước.
Vân Phi cũng không vì bị cự tuyệt mà nhụt chí, nàng tiếp tục truy vấn: "Khoảng thời gian trước, võ quán Lực Dũng bị người đến thích quán, có thể nào là cái vũ giả thần bí dạy anh võ công kia làm hay không? Cái hôm sau khi anh bị Lý Lực Dũng đánh thương, võ quán Lực Dũng đã bị phá, chuyện này rất làm cho người ta hoài nghi à?"
La Thành bị dọa đến phát sợ, sự kiện thích quán đã gây nên sự nhốn nháo rất lớn, ngay cả cảnh sát cũng tham gia vào điều tra, hắn cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ không muốn dây dưa bản thân vào sự kiện đó.
Hắn không khỏi có chút hối hận chính mình đã khoác lác quá đà, vì vậy vội vàng bối rối lên tiếng giải vây: "Ắt hẳn là không có quan hệ gì, bởi vì tôi cũng từng hỏi qua, ông ấy nói rằng hôm đó ông ấy vừa vặn có việc."
"Thật chứ?"
Vân Phi đưa mắt nhìn La Thành dò xét, rất là nghi ngờ, cảm giác hắn có vẻ đã không nói thật.
Lúc này Triệu Thụy đã rõ ý đồ của Vân Phi.
Vân Phi sở dĩ đột nhiên thay đổi thái độ, tiếp cận với túc xá bọn họ hóa ra là vì Vân Phi đã bắt đầu hoài nghi kẻ lúc đầu đến võ quán Lực Dũng để thích quán có liên quan với La Thành, cho nên đã cố ý đến đây hỏi.
Triệu Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao tiểu nha đầu Vân Phi này, không đến hỏi vào lúc đó mà phải đợi đến bây giờ? Chẳng lẽ tới bây giờ nàng ta mới bắt đầu có nghi ngờ? Nếu thật sự là như vậy, thì điều gì đã khiến cho nàng dấy lên nghi ngờ?
Hắn khẽ nhíu mày, nhất thời suy nghĩ, cảm thấy mồi lửa(6) của chuyện này rất có thể là vì bản thân mình vô tình đã để lộ thân phận vào tối hai đêm trước.
Vân Phi mặc dù không có mặt ở hiện trường tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi đã nghe qua những lời đồn có liên quan, chỉ e là những mối nghi ngờ chôn dưới đáy lòng bấy lâu này đã bị đốt bùng lên hoàn toàn.
Triệu Thụy liếc thấy Vân Phi đang nhíu mặt cau mày, cúi đầu trầm tư, không khỏi nhếch miệng cười.
Trực giác của tiểu nha đầu này mặc dù vô cùng nhạy bén, chỉ đáng tiếc là đã tìm sai đối tượng, bị “thiên hoa loạn trụy”(8) của La Thành gạt hoàn toàn, khiến cho phương hướng điều tra rơi vào mê đồ, đại khái một đoạn thời gian dài sẽ không có cách nào lần ra manh mối, đủ để làm nàng đau đầu.
Vân Phi trong lòng đang phiền não, vừa quay đầu, vừa vặn bắt gặp cái cười khẩy của Triệu Thụy.
Nàng nghĩ rằng Triệu Thụy đang cười nhạo mình vô dụng, không thể hỏi thêm được tư liệu gì có liên quan đến vũ giả thần bí từ miệng La Thành, trong lòng không khỏi bực tức, phùng má lên, hung dữ nói: "Cười gì mà cười, có gì đáng cười chứ?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cô rất đáng yêu." Triệu Thụy mỉm cười nói.
Vân Phi nghe xong câu này, không khỏi giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến Triệu Thụy lại bất ngờ khen nàng đáng yêu.
Nàng dung mạo kiều diễm, từ nhỏ đến lớn, những người khác cũng không biết đã dành cho nàng bao nhiêu lời khen ngợi(9), nàng sớm đã nghe đến không còn cảm giác. Thế nhưng chẳng biết tại sao, chỉ với một câu đơn thuần(10) của Triệu Thụy đã làm cho nàng có một loại cảm giác đắc ý và vui mừng đã lâu không tận hưởng.
Mặc dù Vân Phi trong lòng mừng và đắc ý, nhưng trên mặt lại tỏ ra hết sức tự nhiên, ngửa đầu một cách kiêu hãnh nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn rất đáng yêu."
Triệu Thụy lắc đầu, cảm thấy cô nàng tiểu nha đầu giảo hoạt này thật sự là bệnh(***) hết thuốc chữa.
Vân Phi ở lại trong túc xá của Triệu Thụy thêm một hồi, cho đến khi không còn có thể moi thêm được gì từ miệng La Thành, thì mới hưng phấn quay trở về. Nàng muốn đem tất cả những manh mối thu họach được hôm nay sắp xếp lại một lượt thật kỹ lưỡng, tranh thủ mau chóng đem cổ vũ giả ẩn nấp trong trường học lôi ra ánh sáng(****).
Chỉ có điều nàng không hề ngờ tới chính là trong trường học lại không có cổ vũ giả gì, mà chỉ có một tu chân giả đang tu luyện viễn cổ yêu quyết. Hơn nữa, người này lại chính là kẻ thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng - Triệu Thụy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.