Chương 263: Diệt giáo (3)
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Mấy chục đặc cảnh vũ trang tận răng, thu lấy khí thế xông vào chủ điện Thanh Diệp quán.
Bọn họ phát hiện, mười bảy mười tám đạo nhân thân mặc đạo bào, thần sắc hung ác, mắt lộ hung quang, phân thành nửa hình tròn, đứng đối diện với bọn họ.
Trong tay một số đạo nhân trong đám còn có cầm một số loại dụng cụ cổ quái.
“Nằm xuống! Đặt tay sau gáy! Tất cả nằm xuống!”
Viên đặc cảnh xông vào đầu tiên, như lâm đại địch, chĩa mũi súng vào các đạo nhân ấy, nghiêm giọng quát lớn.
Bọn họ đều biết, thân phận thực sự của những đạo nhân này là giáo đồ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
“Trừ giáo chủ vạn năng ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn ta!” Một đạo nhân đứng đầu đột nhiên khàn giọng quát một tiếng, giơ cao một lá bùa bằng máu tươi, trong miệng bắt đầu ngâm niệm chú văn.
“Vù” một tiếng, lá bùa bốc cháy, hóa thành một con phi xà màu xanh lục sẫm, bắn về viên đặc cảnh ấy nhanh như chớp.
Viên đặc cảnh ấy cho dù vẫn luôn giữ cảnh giác, nhưng vẫn giật nảy mình, vội vàng ngắm chuẩn con phi xà ấy bắn một phát.
Anh ta bắn súng cực chuẩn, một phát đã làm con phi xà nổ tung, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe ra xung quanh.
Viên đặc cảnh ấy mới vừa thở hổn hểnh, mấy giọt chất lỏng đã rơi lên người anh ta.
Một tiếng “xèo” nhẹ vang lên, chất lỏng ấy phi thường dễ dàng ăn mòn lớp da thịt bên ngoài của anh ta, tiếp tục ăn mòn tới nội tạng anh ta!
Viên đặc cảnh ấy kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, sau đó ngã lăn ra đất, chết ngay.
Những viên đặc cảnh khác không khỏi trên mặt biến sắc, vừa sợ vừa giận, không ngờ pháp thuật của những giáo đồ tà giáo này lại tà ác như vậy, không thể phòng bị.
“Nổ súng!’
Đội trưởng đặc cảnh rống to một tiếng.
Cơ hồ đồng thời, mấy chục khẩu vi xung “tạch tạch” phun lưỡi lửa ra, đạn dày đặc như mưa đập lên người tên đạo nhân ấy, bắn hắn bay ra, biến thành một đống thịt vụn.
Những đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo giả làm đạo sĩ ấy đều là những giáo chúng cực kì cuồng nhiệt, thấy thủ lĩnh bị bắn chết, không những không đầu hàng, trái lại còn kêu lên những tiếng sắc nhọn kì quái, miệng niệm những chú văn cổ quái, ào ào thi triển tà pháp, triển khai cuộc chiến liều chết với những đặc cảnh xông vào đại điện.
Nhất thời, trong chủ điện tiếng súng nổ vang, lửa xanh bay loạn, đôi khi còn có tiếng kêu thảm sắp chết từ trong chủ điện truyền ra.
Nội vi đệ tử của Linh Nguyên Chân Tiên giáo chủ yếu tập trung ở hang động dưới đất, nhân số trong Thanh Diệp quán tịnh không nhiều lắm, tổng cộng không đến hai chục người.
Cảnh sát lại có đến mấy trăm người, một khi có cảnh sát tử trận, lập tức sẽ có người lên thay, hỏa lực không hề yếu đi nửa phần.
Trên nhân số, Linh Nguyên Chân Tiên giáo đã ở vào thế kém.
Thêm vào đó tà pháp mà những đệ tử này tu luyện đều chỉ là những da lông bên ngoài, tịnh không có pháp thuật đặc biệt lợi hại, do đó trong chiến đấu dần dần rơi vào hạ phong.
Sau một trận giao chiến ngắn ngủi, những giáo đồ tà giáo có trong chủ điện toàn bộ đều bị bắn chết, thi thể nằm trên mặt đất, rải rác khắp nơi.
Bất quá, thắng lợi của phía cảnh sát đến tịnh không dễ dàng.
Bọn họ tổng cộng có mười lăm người tử trận, không có ai bị thương, bởi vì, chỉ cần trúng phải tà pháp, sẽ lập tức mất mạng, không có đường sống.
Công kích chủ điện xong, Lý Hữu Hùng lập tức ra lệnh Ngô Xuân Ba tìm ra cửa vào thông đạo xuống hang động trong lòng đất, sau đó ông mang mấy trăm cảnh sát nối đuôi nhau vào.
Triệu Thụy vẫn luôn ở phía sau, chờ cảnh sát vào hang động bên dưới rồi, hắn cũng len lén chui vào, không xa không gần bám đuôi theo.
Trận chiến đấu ở hang động dưới lòng đất so với trên chủ điện còn kịch liệt hơn, đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo chống lại cũng điên cuồng hơn.
Bất quá lần này, Lý Hữu Hùng thông minh hơn nhiều, khiêm tốn nghe ý kiến của Ngô Xuân Ba, điều động cảnh sát dưới quyền, từng chút tiến hành bắt giữ đối với giáo đồ tà giáo trong động.
Sau khi trả một cái giá to lớn, cảnh sát An huyện cuối cùng cũng thanh trừ tuyệt đại đa số giáo đồ tà giáo trong hang động, bắn chết ba mươi người, bắt sống cũng hơn hai mươi người.
Bất quá, theo tin tình báo mà Ngô Xuân Ba cung cấp, tựa hồ còn có mười mấy đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo lọt lưới.
“Những tên còn lại trốn đâu cả rồi? Các đồng chí đã kiểm tra cẩn thận chưa?” Lý Hữu Hùng xụ mặt, chất vấn một sĩ quan cảnh sát cao cấp.
“Kiểm tra hết rồi, ngoại trừ chỗ đó.” Viên sĩ quan cảnh sát ấy duỗi tay chỉ về phía bên phải, nói.
Lý Hữu Hùng quay đầu nhìn qua, liền thấy một cánh cửa đá màu đen nặng đến vạn tấn xuất hiện trước mắt.
Lý Hữu Hùng chậm rãi bước qua, lúc này mới phát hiện, cánh cửa đá này vậy mà cao tới mười mét, to lớn vô cùng, người đứng trước cửa đá, tỏ ra nhỏ bé hết mức, dường như yếu ớt không chịu nổi một kích.
Còn như bề ngoài cánh cửa đá đen nhánh như mực tàu, lại càng khiến ông cảm thấy cực kì yêu dị.
Không biết tại sao, trong lòng Lý Hữu Hùng có một thứ cảm giác bất an, dường như trong cánh cửa đá này, có thứ gì đó đáng sợ, đang chờ đợi ông.
Đang lo lắng ở đó, viên sĩ quan cảnh sát kia báo cáo tiếp: “Vừa rồi có người nhìn thấy giáo đồ còn sót lại lui vào sau cánh cửa đá màu đen ấy. Nhưng bọn tôi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, phát hiện cánh cửa đá ấy dày nặng vô cùng, căn bản không có cách nào mở ra, cũng không phát hiện có cơ quan nào có thể mở cửa.”
Lý Hữu Hùng gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Ngô Xuân Ba, gọi lão đến bên mình.
Dẫu sao Ngô Xuân Ba này cũng là đại trưởng lão của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, đối với tình huống trong giáo quen thuộc phi thường, nghe nhiều ý kiến của lão, ắt hẳn có thể giúp đỡ được.
“Cánh cửa đá này, có thể mở từ bên ngoài được không?”
“Không biết.” Ngoài dự liệu của mọi người, Ngô Xuân Ba lại lắc đầu.
“Không biết? Ông không phải là đại trưởng lão trong giáo sao, sao lại hoàn toàn không biết?” Lý Hữu Hùng hơi ngẩn ra, liền đó sắc mặt trầm xuống, cất cao giọng “Có phải ngươi còn lưu luyến với tà giáo, nên hối hận đấy à?”
“Lưu luyến cái rắm!”
Ngô Xuân Ba tuy trước mắt mang thân phận tù nhân, nhưng với thực lực cường hoành của lão, đối với phó cục trưởng công an An huyện, hoàn toàn không có nửa điểm cung kính “Ta chỉ mong các ngươi có thể triệt để diệt trừ Linh Nguyên Chân Tiên giáo, nếu không, ta sẽ phiền phức không thôi! Vấn đề là, ta xác xác thật thật không biết!”
Lý Hữu Hùng bị Ngô Xuân Ba đốp lại một câu, trong lòng rất không vui, nhưng lúc này cũng không tiện phát tác, liền xụ mặt, hỏi tiếp: “Thế sau cánh cửa đá này rốt cuộc có thứ gì, ngươi hẳn phải biết chứ?”
Ngô Xuân Ba trở nên trầm mặc, qua nửa ngày mới sắc mặt ngưng trọng chậm chạp đáp: “Sau cánh cửa đá này là cấm địa của tiên giáo – chỗ ở của giáo chủ. Trừ giáo chủ ra, ai cũng không được tiến vào. Nếu không, tất chết không phải nghi ngờ.”
“Thật sao?” Lý Hữu Hùng lộ ra thần sắc hoài nghi “Thủ hạ ta nói, những đệ tử tà giáo còn lại ấy, đều lui vào trong cánh cửa đá.”
“Điều đó cho thấy, giáo chủ đã biết mọi chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên mới đặc biệt cho phép những giáo đồ ấy tiến vào cấm địa tiên giáo, tiến hành bảo hộ đối với bọn họ!”
Ngô Xuân Ba trở nên hoảng sợ, trong suy nghĩ của lão, giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo là một tồn tại giống như thần tiên, cao thâm mạt trắc, không gì không làm được.
Bây giờ mang cảnh sát giết vào tổng bộ tiên giáo, có thể nói, tương đương với phản bội tiên giáo.
Nếu như lần này cảnh sát không thể diệt trừ giáo chủ tiên giáo, thế thì dù lão có chạy đến chân trời góc bể, chỉ sợ cũng sẽ bị giáo chủ túm về, tiến hành đày đọa tàn khốc, sống không bằng chết!
“Đáng chết thật. Mấy tên cảnh sát này chỉ sợ không quá đáng tin.” Ngô Xuân Ba không chịu được nhỏ giọng càu nhàu một câu “Nếu đổi lại là người mang mặt nạ bạc ra tay, còn có mấy phần trông đợi.”
“Ngươi một mình cằn nhằn cử nhử cái gì đó?” Lý Hữu Hùng có chút kì quái hỏi một câu.
“Không có gì, ta nói, nếu không mở được cánh cửa đá này, sao ngươi không thử dùng thuốc nổ?” Ngô Xuân Ba thuận miệng đối phó một câu.
“Há? Đây lại là chủ ý hay à!” Lý Hữu Hùng hai mắt sáng lên, liền chuẩn bị tìm chuyên gia chất nổ lại, xem thử muốn phá nổ cánh cửa đá này, cần bao nhiêu thuốc nổ.
Chính vào lúc này, tiếng động ầm ầm đột nhiên vọng tới, cánh cửa đá to lớn ấy, không một dấu hiệu báo trước, lại bắt đầu chầm chậm mở ra.
Hàn phong âm lãnh, xen lẫn với mùi tanh tửi nồng nặc từ bên trong thổi ra, làm mấy trăm cảnh sát đứng bên ngoài đồng thời giật mình phát run.
Nghĩ đến giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo sắp xuất hiện từ trong cửa đá, mọi người đều không kìm được trở nên hồi hộp, nín thở nắm chặt lấy súng, đồng loạt hướng ánh mắt vào trong.
Giáo đồ bình thường đã cực kì lợi hại, tạo thành tổn thất to lớn cho bọn họ, vị giáo chủ thần bí mạt trắc kia, sẽ càng là bộ dạng gì? Rột cuộc cường đại đến mức nào?
Đến Triệu Thụy cũng không khỏi nổi lòng hiếu kì, nhón mũi bàn chân, không ngừng nhìn về phía trong cánh cửa đá.
Bên trong cửa đá là một hang động rộng lớn mà trống trải, diện tích cơ hồ không thua gì một sân bóng.
Ở giữa hang động nhô lên một tế đàn lớn cao đến hai mươi mét.
Tế đàn hoàn toàn do nham thạch to lớn xây dựng mà thành, trên tế đàn khắp nơi đều là vết máu đã ngả màu đen, xương trắng chồng chất, phi thường tùy ý chất khắp nơi trên tế đàn.
Trên đỉnh tế đàn, có một kiến trúc như cung điện do nham thạch xây dựng nên.
Mười mấy giáo đồ còn sót lại của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, lúc này đang cung cung kính kính đứng bên ngoài thạch điện, trên mặt đầy thần sắc sợ hãi và thành kính xen lẫn với nhau.
Mấy trăm cảnh sát ngoài cửa đá lúc này khỏi cần nghĩ cũng biết, bên trong đó chính là mục tiêu cuối cùng của hành động đêm nay của họ!
Bọn họ phát hiện, mười bảy mười tám đạo nhân thân mặc đạo bào, thần sắc hung ác, mắt lộ hung quang, phân thành nửa hình tròn, đứng đối diện với bọn họ.
Trong tay một số đạo nhân trong đám còn có cầm một số loại dụng cụ cổ quái.
“Nằm xuống! Đặt tay sau gáy! Tất cả nằm xuống!”
Viên đặc cảnh xông vào đầu tiên, như lâm đại địch, chĩa mũi súng vào các đạo nhân ấy, nghiêm giọng quát lớn.
Bọn họ đều biết, thân phận thực sự của những đạo nhân này là giáo đồ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
“Trừ giáo chủ vạn năng ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn ta!” Một đạo nhân đứng đầu đột nhiên khàn giọng quát một tiếng, giơ cao một lá bùa bằng máu tươi, trong miệng bắt đầu ngâm niệm chú văn.
“Vù” một tiếng, lá bùa bốc cháy, hóa thành một con phi xà màu xanh lục sẫm, bắn về viên đặc cảnh ấy nhanh như chớp.
Viên đặc cảnh ấy cho dù vẫn luôn giữ cảnh giác, nhưng vẫn giật nảy mình, vội vàng ngắm chuẩn con phi xà ấy bắn một phát.
Anh ta bắn súng cực chuẩn, một phát đã làm con phi xà nổ tung, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe ra xung quanh.
Viên đặc cảnh ấy mới vừa thở hổn hểnh, mấy giọt chất lỏng đã rơi lên người anh ta.
Một tiếng “xèo” nhẹ vang lên, chất lỏng ấy phi thường dễ dàng ăn mòn lớp da thịt bên ngoài của anh ta, tiếp tục ăn mòn tới nội tạng anh ta!
Viên đặc cảnh ấy kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, sau đó ngã lăn ra đất, chết ngay.
Những viên đặc cảnh khác không khỏi trên mặt biến sắc, vừa sợ vừa giận, không ngờ pháp thuật của những giáo đồ tà giáo này lại tà ác như vậy, không thể phòng bị.
“Nổ súng!’
Đội trưởng đặc cảnh rống to một tiếng.
Cơ hồ đồng thời, mấy chục khẩu vi xung “tạch tạch” phun lưỡi lửa ra, đạn dày đặc như mưa đập lên người tên đạo nhân ấy, bắn hắn bay ra, biến thành một đống thịt vụn.
Những đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo giả làm đạo sĩ ấy đều là những giáo chúng cực kì cuồng nhiệt, thấy thủ lĩnh bị bắn chết, không những không đầu hàng, trái lại còn kêu lên những tiếng sắc nhọn kì quái, miệng niệm những chú văn cổ quái, ào ào thi triển tà pháp, triển khai cuộc chiến liều chết với những đặc cảnh xông vào đại điện.
Nhất thời, trong chủ điện tiếng súng nổ vang, lửa xanh bay loạn, đôi khi còn có tiếng kêu thảm sắp chết từ trong chủ điện truyền ra.
Nội vi đệ tử của Linh Nguyên Chân Tiên giáo chủ yếu tập trung ở hang động dưới đất, nhân số trong Thanh Diệp quán tịnh không nhiều lắm, tổng cộng không đến hai chục người.
Cảnh sát lại có đến mấy trăm người, một khi có cảnh sát tử trận, lập tức sẽ có người lên thay, hỏa lực không hề yếu đi nửa phần.
Trên nhân số, Linh Nguyên Chân Tiên giáo đã ở vào thế kém.
Thêm vào đó tà pháp mà những đệ tử này tu luyện đều chỉ là những da lông bên ngoài, tịnh không có pháp thuật đặc biệt lợi hại, do đó trong chiến đấu dần dần rơi vào hạ phong.
Sau một trận giao chiến ngắn ngủi, những giáo đồ tà giáo có trong chủ điện toàn bộ đều bị bắn chết, thi thể nằm trên mặt đất, rải rác khắp nơi.
Bất quá, thắng lợi của phía cảnh sát đến tịnh không dễ dàng.
Bọn họ tổng cộng có mười lăm người tử trận, không có ai bị thương, bởi vì, chỉ cần trúng phải tà pháp, sẽ lập tức mất mạng, không có đường sống.
Công kích chủ điện xong, Lý Hữu Hùng lập tức ra lệnh Ngô Xuân Ba tìm ra cửa vào thông đạo xuống hang động trong lòng đất, sau đó ông mang mấy trăm cảnh sát nối đuôi nhau vào.
Triệu Thụy vẫn luôn ở phía sau, chờ cảnh sát vào hang động bên dưới rồi, hắn cũng len lén chui vào, không xa không gần bám đuôi theo.
Trận chiến đấu ở hang động dưới lòng đất so với trên chủ điện còn kịch liệt hơn, đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo chống lại cũng điên cuồng hơn.
Bất quá lần này, Lý Hữu Hùng thông minh hơn nhiều, khiêm tốn nghe ý kiến của Ngô Xuân Ba, điều động cảnh sát dưới quyền, từng chút tiến hành bắt giữ đối với giáo đồ tà giáo trong động.
Sau khi trả một cái giá to lớn, cảnh sát An huyện cuối cùng cũng thanh trừ tuyệt đại đa số giáo đồ tà giáo trong hang động, bắn chết ba mươi người, bắt sống cũng hơn hai mươi người.
Bất quá, theo tin tình báo mà Ngô Xuân Ba cung cấp, tựa hồ còn có mười mấy đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo lọt lưới.
“Những tên còn lại trốn đâu cả rồi? Các đồng chí đã kiểm tra cẩn thận chưa?” Lý Hữu Hùng xụ mặt, chất vấn một sĩ quan cảnh sát cao cấp.
“Kiểm tra hết rồi, ngoại trừ chỗ đó.” Viên sĩ quan cảnh sát ấy duỗi tay chỉ về phía bên phải, nói.
Lý Hữu Hùng quay đầu nhìn qua, liền thấy một cánh cửa đá màu đen nặng đến vạn tấn xuất hiện trước mắt.
Lý Hữu Hùng chậm rãi bước qua, lúc này mới phát hiện, cánh cửa đá này vậy mà cao tới mười mét, to lớn vô cùng, người đứng trước cửa đá, tỏ ra nhỏ bé hết mức, dường như yếu ớt không chịu nổi một kích.
Còn như bề ngoài cánh cửa đá đen nhánh như mực tàu, lại càng khiến ông cảm thấy cực kì yêu dị.
Không biết tại sao, trong lòng Lý Hữu Hùng có một thứ cảm giác bất an, dường như trong cánh cửa đá này, có thứ gì đó đáng sợ, đang chờ đợi ông.
Đang lo lắng ở đó, viên sĩ quan cảnh sát kia báo cáo tiếp: “Vừa rồi có người nhìn thấy giáo đồ còn sót lại lui vào sau cánh cửa đá màu đen ấy. Nhưng bọn tôi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, phát hiện cánh cửa đá ấy dày nặng vô cùng, căn bản không có cách nào mở ra, cũng không phát hiện có cơ quan nào có thể mở cửa.”
Lý Hữu Hùng gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Ngô Xuân Ba, gọi lão đến bên mình.
Dẫu sao Ngô Xuân Ba này cũng là đại trưởng lão của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, đối với tình huống trong giáo quen thuộc phi thường, nghe nhiều ý kiến của lão, ắt hẳn có thể giúp đỡ được.
“Cánh cửa đá này, có thể mở từ bên ngoài được không?”
“Không biết.” Ngoài dự liệu của mọi người, Ngô Xuân Ba lại lắc đầu.
“Không biết? Ông không phải là đại trưởng lão trong giáo sao, sao lại hoàn toàn không biết?” Lý Hữu Hùng hơi ngẩn ra, liền đó sắc mặt trầm xuống, cất cao giọng “Có phải ngươi còn lưu luyến với tà giáo, nên hối hận đấy à?”
“Lưu luyến cái rắm!”
Ngô Xuân Ba tuy trước mắt mang thân phận tù nhân, nhưng với thực lực cường hoành của lão, đối với phó cục trưởng công an An huyện, hoàn toàn không có nửa điểm cung kính “Ta chỉ mong các ngươi có thể triệt để diệt trừ Linh Nguyên Chân Tiên giáo, nếu không, ta sẽ phiền phức không thôi! Vấn đề là, ta xác xác thật thật không biết!”
Lý Hữu Hùng bị Ngô Xuân Ba đốp lại một câu, trong lòng rất không vui, nhưng lúc này cũng không tiện phát tác, liền xụ mặt, hỏi tiếp: “Thế sau cánh cửa đá này rốt cuộc có thứ gì, ngươi hẳn phải biết chứ?”
Ngô Xuân Ba trở nên trầm mặc, qua nửa ngày mới sắc mặt ngưng trọng chậm chạp đáp: “Sau cánh cửa đá này là cấm địa của tiên giáo – chỗ ở của giáo chủ. Trừ giáo chủ ra, ai cũng không được tiến vào. Nếu không, tất chết không phải nghi ngờ.”
“Thật sao?” Lý Hữu Hùng lộ ra thần sắc hoài nghi “Thủ hạ ta nói, những đệ tử tà giáo còn lại ấy, đều lui vào trong cánh cửa đá.”
“Điều đó cho thấy, giáo chủ đã biết mọi chuyện phát sinh bên ngoài, cho nên mới đặc biệt cho phép những giáo đồ ấy tiến vào cấm địa tiên giáo, tiến hành bảo hộ đối với bọn họ!”
Ngô Xuân Ba trở nên hoảng sợ, trong suy nghĩ của lão, giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo là một tồn tại giống như thần tiên, cao thâm mạt trắc, không gì không làm được.
Bây giờ mang cảnh sát giết vào tổng bộ tiên giáo, có thể nói, tương đương với phản bội tiên giáo.
Nếu như lần này cảnh sát không thể diệt trừ giáo chủ tiên giáo, thế thì dù lão có chạy đến chân trời góc bể, chỉ sợ cũng sẽ bị giáo chủ túm về, tiến hành đày đọa tàn khốc, sống không bằng chết!
“Đáng chết thật. Mấy tên cảnh sát này chỉ sợ không quá đáng tin.” Ngô Xuân Ba không chịu được nhỏ giọng càu nhàu một câu “Nếu đổi lại là người mang mặt nạ bạc ra tay, còn có mấy phần trông đợi.”
“Ngươi một mình cằn nhằn cử nhử cái gì đó?” Lý Hữu Hùng có chút kì quái hỏi một câu.
“Không có gì, ta nói, nếu không mở được cánh cửa đá này, sao ngươi không thử dùng thuốc nổ?” Ngô Xuân Ba thuận miệng đối phó một câu.
“Há? Đây lại là chủ ý hay à!” Lý Hữu Hùng hai mắt sáng lên, liền chuẩn bị tìm chuyên gia chất nổ lại, xem thử muốn phá nổ cánh cửa đá này, cần bao nhiêu thuốc nổ.
Chính vào lúc này, tiếng động ầm ầm đột nhiên vọng tới, cánh cửa đá to lớn ấy, không một dấu hiệu báo trước, lại bắt đầu chầm chậm mở ra.
Hàn phong âm lãnh, xen lẫn với mùi tanh tửi nồng nặc từ bên trong thổi ra, làm mấy trăm cảnh sát đứng bên ngoài đồng thời giật mình phát run.
Nghĩ đến giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên giáo sắp xuất hiện từ trong cửa đá, mọi người đều không kìm được trở nên hồi hộp, nín thở nắm chặt lấy súng, đồng loạt hướng ánh mắt vào trong.
Giáo đồ bình thường đã cực kì lợi hại, tạo thành tổn thất to lớn cho bọn họ, vị giáo chủ thần bí mạt trắc kia, sẽ càng là bộ dạng gì? Rột cuộc cường đại đến mức nào?
Đến Triệu Thụy cũng không khỏi nổi lòng hiếu kì, nhón mũi bàn chân, không ngừng nhìn về phía trong cánh cửa đá.
Bên trong cửa đá là một hang động rộng lớn mà trống trải, diện tích cơ hồ không thua gì một sân bóng.
Ở giữa hang động nhô lên một tế đàn lớn cao đến hai mươi mét.
Tế đàn hoàn toàn do nham thạch to lớn xây dựng mà thành, trên tế đàn khắp nơi đều là vết máu đã ngả màu đen, xương trắng chồng chất, phi thường tùy ý chất khắp nơi trên tế đàn.
Trên đỉnh tế đàn, có một kiến trúc như cung điện do nham thạch xây dựng nên.
Mười mấy giáo đồ còn sót lại của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, lúc này đang cung cung kính kính đứng bên ngoài thạch điện, trên mặt đầy thần sắc sợ hãi và thành kính xen lẫn với nhau.
Mấy trăm cảnh sát ngoài cửa đá lúc này khỏi cần nghĩ cũng biết, bên trong đó chính là mục tiêu cuối cùng của hành động đêm nay của họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.