Chương 570: Điều kiện của Ma Đế
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Triệu Thụy vội vàng kéo Đôn Triệt lui về phía sau.
Bốn cái bóng đen kia bổ nhào xuống đầu họ, lăng không trên hai cánh, phân tán ra bao vây Triệu Thụy và Đôn Triệt vào giữa.
“WOW! Đây là quái vật gì vậy?” Đôn Triệt lúc này mới thấy rõ được bốn cái bóng đen vừa tập kích mình, la to lên. Nguyên lai bốn cái bóng đen nay lại là bốn con hổ trắng to có vằn. Bốn con hổ này hình thể dị thường khổng lồ, thân thể dài tới mười thước, đứng trước mặt bọn hắn như bốn tòa núi nhỏ. Sau lưng bọn chúng mọc lên hai đôi cánh dơi màu trắng, trong mồm mọc ra răng nanh dài, nhìn qua vô cùng hung ác.
Bốn con hổ to lớn này hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, trong con ngươi to như một quả bóng đá, phát ra hung quang bốn phía.
Hai người và bốn hổ giằng co một hồi, bốn con hổ đó kiềm chế không được liền đồng thời rống lên làm chấn động cả cành lá chung quang, sau đó hóa thành một cơn gió tanh vòng về phía sau Triệu Thụy và Đôn Triệt đánh móc lốp.
Bốn con hổ lớn này mặc dù lợi hại, nhưng Triệu Thụy lúc này cũng là Đại Thừa kì tu chân giả, làm sao lại e ngại? Hắn hừ lạnh một tiếng, quát to một câu: "Nghiệt súc! "
Sau đó xòe năm ngón tay ngưng tụ chân khí thành một đạo quang nhận (mũi nhọn), vung lên về phía bốn con hổ. Chỉ thấy lưu quang chợt lóe, quang nhận như tia chớp xé gió đâm lên người bốn con hổ.
Chúng kêu lên một tiếng thê lương trong không trung rồi đâm sầm xuống mặt đất, biến thành tám đoạn.
Đôn Triệt nhìn vào thi thể của bốn con hổ lớn, cười hì hì, nói: “Có mấy con mèo con này mà định đối phó với chúng ta à, không nhìn xem đối tượng là ai?”
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, chợt một tiếng thét từ trên trời truyền đến: “Triệu Thụy! Ngươi thật to gan! Không những ngươi tự tiện xâm nhập vào Vân Trung Sơn lại còn đánh chết Vân Văn Ma Hổ của Ma Tông chúng ta nữa! Ngươi biết tội chưa!”
Triệu Thụy nhìn lại phía phát ra âm thanh thấy Ma tông Ma sư Mai Ngũ Liễu dẫn theo 7,8 Ma Tông đệ tử cùng cưỡi trên 4 con cự hổ giống như bốn con mới vừa rồi, lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn hắn. Triệu Thụy đột nhiên hiểu ra là từ khi hắn bắt đầu bước chân lên bậc thang mây, thì hắn đã tự đâm đầu vào bẫy rồi! Ma Tông này đang cố ý dụ hắn vào Vân Trung Sơn, lại cố ý thả Vân Văn Ma Hổ ra cho hắn chém chết để thêu dệt thêm tội danh cho hắn, sau đó lấy cớ để đánh giết!
Hắn nghĩa thông suốt được điều này, biết được sự tình hôm nay đã không thể thân thiện được nữa, vì thế cười giận dữ nói ngang: “Giết thì sao? Ngươi có khả năng ngăn ta lại không?”
Ma Tông đệ tử vừa nghe thế nhất thời giận tím mặt, giận dữ mắng chửi dồn dập. Còn Mai Ngũ Liễu lại mừng thầm trong bụng vì cảm thấy kế hoạch của mình đã sắp thành công.
Hắn âm hiểm cười một tiếng, hung tợn nói: “Triệu Thụy! Ngươi trước tiên đã giết Ma Sư Ma Tông ta, bây giờ lại xông vào Ma Tông thánh địa Vân Trung Sơn giết Thần thú Ma Tông, tội ác tày trời, chết không hết tội! Ta hôm nay sẽ thay mặt Ma Đế trừng trị cuồng đồ ngươi!”
“Thật không?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng. “Ta lại muốn nhìn một chút xem cuối cùng là ngươi trừng trị ta như thế nào!”. Triệu Thụy nói xong, chân khí mãnh liệt trên người hắn phán ra uy thế cường đại tuyệt luân, hướng Mai Ngũ Liễu và môn nhân Ma tông ép thẳng qua.
Đám người Mai Ngũ Liễu chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cuồn cuộn kéo đến ép chặt bọn hắn hạ xuống mặt đất, cơ hồ không thể động đậy. Hắn không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới thực lực của Triệu Thụy lại cường đại đến như vậy! Đây chính là uy thế chỉ có ở đỉnh cấp cường giả. Làm sao mà Triệu Thụy lại phát ra như thế được. Xem như cả hắn và đám Ma Tông đệ tử này đồng loạt liên thủ cũng không thể giữ chân được Triệu Thụy!
Hai bên đang giằng co nhau thì lúc này đột nhiên có một tiếng quát to: “Dừng tay! Còn không mau ngừng lại cho ta!”
Triệu Thụy theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lý Vĩnh Triết vội vội vàng vàng từ đàng xa vọt tới.
“Mai Ngũ Liễu! Ngươi định làm cái gì thế? Triệu Thụy đến đây ngươi lại không bẩm báo cho Ma Đế mà đi vây công hắn?!” Lý Vĩnh Triết đến gần Mai Ngũ Liễu hỏi có chút không vui.
“Ma Tông chúng ta bị giết một tên Ma Sư, chẳng lẽ còn không đi báo thù sao!”
Lí Vĩnh Triết hơi hơi nhíu mày nói: “Nhạc Lam không phải đã nói qua rồi à? Tra Phi Hùng vì muốn báo thì cho gia tộc nên ám sát Triệu Thụy, Triệu Thụy phải bắt buộc phản kích mới làm hắn phải chết. Thế này không trách được hắn! Ta biết ngươi cùng Tra Phi Hùng xưa nay giao hảo nhưng cũng không thể lấy việc công mà báo tư thù được. Triệu Thụy thực lực không tầm thường, hơn nữa lại có đại ân với nhiều tu chân phái, ngươi nếu làm thương tổn hắn không phải khơi mào lên tranh đấu giữa Ma Tông ta cùng các đại môn phái sao?”
Mai Ngũ Liễu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhạc Lam nói mà tin được à? Hắn và lão Tra bằng mặt không bằng lòng, ngăn cách rất sâu. Ngay tại Ma Tông thì người người đều biết rằng, hắn chỉ sợ hận lão Tra không thể chết sớm hơn. Bây giờ Triệu Thụy đã xử lý lão Tra rồi, hắn cao hứng còn không kịp, đương nhiên phải nói tốt cho hắn rồi.”
Lý Vĩnh Triết trầm mặt xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngũ Liễu, ta nói chuyện với ngươi là có căn cứ. Chuyện này Ma Đế đã tự mình quyết định. Nếu ngươi định tự mình làm chủ thì cẩn thận Ma Đế trách phạt đấy!”
Mai Ngũ Liễu vừa nghe nói đến Ma Đế muốn đích thân xử lý chuyện này, trong lòng hắn mặc dù khó chịu nhưng đành phải bỏ qua.
Lý Vĩnh Triết dẹp được trận chiến sắp diễn ra sau đó huýt sáo một tiếng sắc nhọn. Một lát sau, dày đặc tiếng vỗ cánh vang lên, ba con chim khổng lổ thân thể bằng phẳng, dài đến 7,8 thước từ trên không trung hạ xuống, lơ lửng bên cạnh mọi người. Đây là Đa Ma Điểu màu xám xanh, da bóng loáng không có lông và mắt, cánh và thân gắn thành một thể (DG: Không thì cánh cắm vào chân à >.< - Biên: Ông TG này chắc là hoang tưởng) có vài phần tương tự như loài cá ma quỷ ở thâm hải.
“Lên đây đi. Đa Ma Điểu sẽ đưa chúng ta đi Ma Cung”. Lý Vĩnh Triết nói một tiếng, dẫn đầu leo lên lưng Đa Ma Điểu.
Triệu Thụy và Đôn Triệt làm theo cũng leo lên ngồi trên lưng chim.
Đa Ma Điểu đợi cho mọi người ngồi cần thận xong khe khẽ vỗ cánh, thân thể liền trôi nổi lên, hướng Ma Cung trên đỉnh Vân Trung Sơn bay đi.
Mai Ngũ Liễu mang theo vài tên Ma Tông đệ tử cưỡi Vân Văn Ma Hổ theo sát đằng sau hai người, giám sát Triệu Thụy và Đôn Triệt đang cưỡi trên Đa Ma Điểu, theo Lý Vĩnh Triết đi vào đỉnh núi, một tòa cung điện kim bích huy hoàng, khí thế hoành tráng chợt hiện tra trước mắt hắn. Xung quanh cung điện, ma âm lượn lờ, mây mù bao phủ rất thần bí và trang nghiêm.
“Nơi này thật là xinh đep!”
Đôn Triệt lớn lên tại Hoàng Tuyền Địa Cung, từ bé cũng chưa từng thấy một kiến trúc nguy nga tráng lệ như thế, nên nhất thời mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng tán thưởng có vẻ rất là hưng phấn.
“Đây chính là hành cung của Ma Đế chúng ta” Lý Vĩnh Triết trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười giải thích.
Mai Ngũ Liễu lại hừ một tiếng châm chọc: “Đúng là tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngạc nhiên làm gì chứ"
Lí Vĩnh Triết nhíu mày, có chút tức giận. Hắn mặc dù không cùng Triệu Thụy kết giao, chỉ gặp qua hai lần nhưng đối với Triệu Thụy từ dũng cảm kiên nghị đến tu vi cao thâm thì cũng thấy kính nể, trong lòng không coi Triệu Thụy là kẻ địch. Đối với Mai Ngũ Liễu lúc nào cũng soi mói tìm lỗi của Triệu thụy, hắn có chút bất mãn, chỉ là vì tình đồng môn nên hắn không trực tiếp phản bác.
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn Mai Ngũ Liễu lườm một cái, không thèm liều mạng cùng tốn nước miếng với ngươi làm gì, kéo Đôn Triệt hiên ngang ưỡn ngực đi đến Ma Điện. Bước lên trăm bậc thềm đá, xuyên qua cánh cửa cực lớn cao tới trăm mét, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cuối cùng cũng đi vào Ma Điện. Một con đường trải thảm tơ vàng thật dài dẫn từ cửa lớn đến tận cuối Ma Điện. Nhìn vào hai bên cứ cách trăm thước đều có một cái trụ rất lớn, đứng vững vàng cạnh đó là một người mặc kim giáp, cầm trong tay kim kích, uy thí thí sĩ.
Bên trong Ma Điện chiếm diện tích rộng lớn, lúc này có hơn mấy trăm chiến binh vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hai bên, không một người nào phát ra tiếng động, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng đều nghe thấy. Ngay cuối thảm dài có một bức rèm hạt châu che chắn tầm mắt của Triệu Thụy. Tuy nhiên qua khe hở của bức rèm, Triệu Thụy vẫn có thể nhìn thoáng qua được một số tình huống sau bức rèm.
Sau bức rèm che có một tòa cầu thang màu vàng dẫn lên đài cao. Trên đó đặt ngay ngắn một cái ngai bạc chạm trổ rồng phượng. Trên ngai bạc có một nữ nhân thân hình trác tuyệt mặc hoa phục đang ngồi.
Mặc dù Triệu Thụy không nhìn rõ dung mạo của nữ nhân, nhưng là vẫn có thể cảm giác được trên người nàng phát ra uy thế bức người bao phủ cả tòa đại điện. Nữ nhân cao cao tại thượng này nhất định là Ma Đế không thể nghi ngờ!
Quả nhiên, Lí Vĩnh Triết và Mai Ngũ Liễu cùng các Ma Tông để tử khi đi đến trung tâm đại điện đồng thời cung kính hướng về nữ nhân đang ngồi sau tấm rèm kia làm đại lễ và bẩm báo: “Ma Đế bệ hạ, Triệu Thụy đã đến”
“Triệu Thụy? Chính là tên hung thủ đã giết hại một trong Ma Tông Lục đạo Ma Sư Tra Phi Hùng sao?” Giọng nói của nữ nhân này du dương mà uy nghiêm từ trên cao truyền xuống.
“Đúng vậy, đúng là hắn” Mai Ngũ Liễu bước từng bước lên phía trước, lớn tiếng nói. “Ma Đế bệ hạ, Triệu Thụy giết Ma Sư, tội ác tày trời, dựa theo luật pháp của Ma Tông phải xử cực hình để đền nợ máu!”
Lý Vĩnh Triết vừa nghe xong đã cảm thấy thập phần không ổn, phản bác nói: “Ma Đế bệ hạ, việc này cần phải xem xét lại. Triệu Thụy có ân với từng môn phái tại Tu Chân Giới, lại cùng Thiên Âm đại sư và Lý Lăng Phong đều là cường giả giao hảo, phải cẩn thận xử trí. Mặt khác, Tra Phi Hùng lại ra tay đả thương người trước, Triệu Thụy chỉ là phải tự vệ mới đánh chết Tra Phi Hùng. Tra Phi Hùng bất chấp đại cục, thiếu chút nữa hại chết Ma Sư Nhạc Lam, có thể nói là tự tìm chết, không thể trách được Triệu Thụy. Việc này Nhạc Lam có thể làm chứng!”
Mai Ngũ Liễu hừ một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Vĩnh Triết: “Lý Ma Sư, ý của ngươi là gì, ngươi làm sao lại nói giúp cho người ngoài thế? Chẳng lẽ ngươi lén cùng Triệu Thụy giao dịch cái gì đó, và là bằng hữu của hắn?”
Lý Vĩnh Triết căm tức nhìn Mai Ngũ Liễu, lớn tiếng nói: “Nói hươu nói vượn! Ta là nghĩ hoàn toàn cho Ma Tông, không có nửa điểm tư tâm! Chỉ có ngươi mới lấy việc công báo thù riêng! Hoàn toàn không để ý đến an nguy của Ma Tông!”
“Đủ rồi!” Ma Đế quát một tiếng chặn hai người đang cãi nhau lại. “Hai các ngươi đều là Lục đạo Ma Sư lại cãi nhau trên Ma Điện thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Mai Ngũ Liễu và Lý Vĩnh Triết thấy Ma Đế giận dữ nói vậy, nhất thời câm như hến, lập tức cúi đầu tạ tội, không dám nói thêm câu nào.
Ma Đế hướng mắt sang Triệu Thụy vẻ đánh giá thêm vài lần rồi thản nhiên nói: “Triệu Thụy, ngươi có gì muốn nói không?”
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Ma Đế lợi hại như đao, phảng phất như nhìn thấu được cả lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không khuất phục dưới uy áp vô cùng của Ma Đế mà là ngẩng cao đầu nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người, còn nếu đã động đến ta thì ta tất phải phản lại rồi. Ta đánh chết Tra Phi Hùng, bất quá là lấy cách thức của hắn đối đãi hắn mà thôi" (DG: Gậy ông đập lưng ông )
Trong đại điện mọi người đồng loạt biến sắc, Ma Đế tôn sư chưa từng có người nào dám đứng trước mặt chống đối cả mà Triệu Thụy lại cố tình làm như vậy. Mai Ngũ Liễu do việc Tra Phi Hùng bị giết vẫn một lòng oán hận Triệu Thụy, lúc này nắm lấy cơ hội, lớn tiếng quát : “Triệu Thụy! Ngươi thật là to gan! Dám dùng lời lẽ như thế để nói chuyện cùng Ma Đế! Quả thật là không đem Ma Đế, thậm chí toàn bộ Ma Tông để vào mắt!”
Quát xong , hắn dẫn đầu hướng Triệu Thụy áp sát tới. Kim giáp chiến binh ở bốn phía đại điện cũng đồng thời quát lên một tiếng uy thế rung trời, cầm trường kích trong tay, ùn ùn xúm lại chuẩn bị vây bắt Triệu Thụy. Bầu không khí trong đại điện nhất thời khẩn trương lên, giương cung bạt kiếm với nhau.
Lý Vĩnh Triết trong lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi, trong lòng không nén nổi oán giận Triệu Thụy đã quá xúc động. Tuy nói Triệu Thụy tu vi tinh thâm, nhưng nơi đây là Ma Tông thánh điện, là trái tim của Ma Tông, cường giả vô số. Mỗi tên kim giáp chiến binh kia bất kì một ai cũng có tu vi không yếu. Huống chi nơi này còn có Ma Đế tự mình tọa trấn. Cho dù Triệu Thụy có năng lực thông thiên đi nữa cũng chỉ có đường chết. Lý Vĩnh Triết nguyên bản muốn giải vây cho Triệu Thụy, thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp.
Đôn Triệt mặc dù xưa nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng bị nhiều người tiếp cận như vậy cũng không dám khinh thường, vội vàng vận chân khí toàn thân, chuẩn bị tiến hành đại chiến một hồi.
Trong nháy mắt, Mai Ngũ Liễu đã dẫn khoảng một ngàn kim giáp chiến binh vọt tới trước mặt Triệu Thụy, hàn quang lấp lánh trên trường kích có thể thấy được rõ ràng.
Đúng lúc này Triệu Thụy đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ mở hai mắt. Một cỗ linh áp cường đại tuyệt luân từ trên người hắn đột nhiên bạo phát, khuếch tán ra bốn phía!
Mai Ngũ Liễu khi đến gần Triệu Thụy chỉ cảm thấy ngực giống như chịu một búa sắt đánh ầm một cái, thân thể chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Những tên kim giáo chiến binh cũng bị cỗ linh áp cường đại này ngăn cản, tốc độ chậm hẳn lại.
Mai Ngũ Liễu trong lòng không khỏi hoảng sợ, quả thật khó có thể tin được! Ngay tại mấy ngày trước khi hội tụ tại Long Hổ Sơn, hắn còn cùng Triệu Thụy gặp qua một lần. Khi đó Tu vi của Triệu Thụy vẫn thể hiện ra ở Độ Kiếp kì. Nhưng mà ngắn ngủi vài ngày sau, thực lực của Triệu Thụy tăng như tên lửa, trực tiếp tăng lên một tầng, đạt tới Đại Thừa kì! Điều này không khỏi quá khoa trương đi sao! Tu chân một đường càng về sau càng gian nan, tiêu phí thời gian càng dài. Chênh lệch giữa từng cảnh giới càng lúc càng lớn. Song Triệu Thụy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tăng tốc đạt tới Đại Thừa kì.
Làm sao mà hắn không khiếp sợ cho được.
Lý Vĩnh Triết đồng thời cũng đang kinh hãi. Hắn đối với Triệu Thụy khi mới lộ diện cường giả ở Tu Chân Giới, hắn đã từng hỏi thăm qua một ít tình huống của Triệu Thụy. Hắn biết được Triệu Thụy bước vào tu chân không được bao nhiêu lâu. Nhưng mà, bây giờ mà hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa kì, trở thành đỉnh phong cường giả, tại sao không làm hắn giật mình được. Như vậy tốc độ tu luyện có thể nói là chưa bao giờ có từ trước tới nay và sau này chắc chả ai bằng! Hắn không khỏi sợ hãi than rằng, Triệu Thụy rốt cuộc là gặp kì ngộ như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới ngày hôm nay.
Uy thế của Triệu Thụy bộc phát như một vụ nổ hạt nhân phát ra dư chấn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không ai có thể ngăn cản được. Nhưng mà, cỗ linh áp này lan ra đến trước bức rèm che thì như đụng phải một tấm màn sắt dày không thể tiến thêm được nửa phần!
“Không thể tưởng tượng được, ngươi tuổi còn trẻ mà cũng đạt tới được cảnh giới Đại Thừa kì! Thật là làm cho người ta phải ngạc nhiên!” Thanh âm Ma Đế bình thản không vang vọng, từ phía sau bức rèm truyền ra. “Khó trách ngươi có thanh danh vang dội tại Tu Chân Giới. Quả thật là có chỗ bất phàm”
Trong lúc Ma Đế đang nói bao trùm xuống, một quang cầu màu xanh từ sau bức rèm châu bay ra, lơ lửng trên không trung. Cơ hồ trong nháy mắt, linh áp cường đại mà triệu Thụy phát ra đã bị quang cầu này hút đi toàn bộ. Mai Ngũ Liễu cùng một đám kim giáp chiến binh nhất thời cảm thấy áp lực trên người buông lỏng, không khỏi đồng thời thở ra một hơi.
“Ma Điện chiến binh, các ngươi hãy lui hết ra. Người tới là khách, làm sao lại để người ta thấy có vẻ chúng ta không có tí khoan dung nào?” Vừa tiêu trừ uy thế của Triệu Thụy, tiếng Ma Đế trách cứ từ cao trên ngai bạc truyền xuống. “Mai Ngũ Liễu, vừa rồi ngươi quá làm càn. Dám bao biện làm thay, xúi giục Ma Điện chiến binh tập kích khách nhân!”
Mai Ngũ Liễu run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng phủ phục trên mặt đất, thỉnh cầu Ma Đế khoan thứ.
“Lần này ta tha cho ngươi, lần sau thì không có lí do lí trấu gì hết” (DG: P). Ma Đế trách cứ Mai Ngũ Liễu xong quay sang Triệu Thụy nói: “ Triệu Thụy, Tra Phi Hùng đánh ngươi, lại bị ngươi đánh chết đó là do hắn tu vi không tinh, không trách được người khác. Tuy nhiên hắn dù sao cũng là Ma Sư Ma Tông của ta, thân là đứng đầu Ma Tông, nếu không thay hắn báo thù thì không khỏi làm cho đệ tử Ma Tông có chút thất vọng, đau khổ. Như vậy đi, nếu ngươi có thể ở lại Đại Hoang Chi Địa trong 10 ngày thì ân oán giữa ngươi và Ma Tông liền xóa bỏ”
“Ở lại tại Đại Hoang Chi Địa!” Mai Ngũ Liễu và Lý Vĩnh Triết đồng thời hô lên kinh ngạc. Chẳng qua cảm tình của mỗi người là khác nhau. Một là vui sướng, một là khiếp sợ.
“Đại Hoang Chi Địa??” Triệu Thụy đi vào Tu Chân Giới thời gian dài như thế đều chưa nghe qua địa danh này. “Đây là địa phương nào thế?"
Lý Vĩnh Triết nhỏ giọng giải thích: “Đại Hoang chi Địa chính là một khu vực còn lưu lại sự hoang dã. Nghe nói nó hình thành từ thời viễn cổ. Do thời đó Hoàng Đế và Hoàng Vưu tiến hành chiến đấu sinh tử. Đến thời điểm kịch liệt thì thi triển ra cấm kị pháp thuật sản sinh năng lượng cực lớn làm cho khối đại lục của thế giới hiện thực vỡ ra. Làm cho nhật nguyệt hiện thực thế giới sinh ra biến hóa long trời lở đất. Nhưng tại Đại Hoang Chi Địa vì có kết giới bảo hộ vô cùng cường đại nên vẫn giữ được bộ dáng hoang dã vốn có cho đến nay. Chỗ đó đều là hoang dã mãnh thú, độc trùng quái xà, hung hiểm dị thường.
Thông qua con đường hình ống đặc biệt, tu chân giả đến được Đại Hoang Chi Địa bình thường đều là cửu tử nhất sinh, ít người còn có thể sống sót. Ma Tông đệ tử chúng ta chỉ có hai tình huống phải đi vào đó. Một là phạm vào tội nghiệt nghiêm trọng thì bị lưu đày đến Đại Hoang Chi Địa, hai là người thừa kế Ma Đế chuẩn bị tiếp nhận chức vị phải đến Đại Hoang Chi Địa để lịch lãm.
Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ từ Đại Hoang Chi Địa mà an toàn trở về Như vậy thì đầu tiên sẽ là thanh tẩy tội nghiệt, sau đó sẽ được kế thừa nghiệp lớn của Ma Tông. Nhưng mà từ khi Ma Tông thành lập đến nay, những người bị lưu đày ở đây chưa hề có ai trở lại được. Cho dù là người chuẩn bị tiếp nhận thừa kế Ma Đế, ở Tu Chân Giới cũng là những nhân vật vĩ đại đứng đầu, một khi đi vào Đại Hoang Chi Địa cũng dữ nhiều lành ít, sống sót ra được thì có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cái loại địa phương kia cho dù là lấy thực lực của Ma Đế bệ hạ cũng không muốn đi lại lần thứ hai.
Bốn cái bóng đen kia bổ nhào xuống đầu họ, lăng không trên hai cánh, phân tán ra bao vây Triệu Thụy và Đôn Triệt vào giữa.
“WOW! Đây là quái vật gì vậy?” Đôn Triệt lúc này mới thấy rõ được bốn cái bóng đen vừa tập kích mình, la to lên. Nguyên lai bốn cái bóng đen nay lại là bốn con hổ trắng to có vằn. Bốn con hổ này hình thể dị thường khổng lồ, thân thể dài tới mười thước, đứng trước mặt bọn hắn như bốn tòa núi nhỏ. Sau lưng bọn chúng mọc lên hai đôi cánh dơi màu trắng, trong mồm mọc ra răng nanh dài, nhìn qua vô cùng hung ác.
Bốn con hổ to lớn này hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, trong con ngươi to như một quả bóng đá, phát ra hung quang bốn phía.
Hai người và bốn hổ giằng co một hồi, bốn con hổ đó kiềm chế không được liền đồng thời rống lên làm chấn động cả cành lá chung quang, sau đó hóa thành một cơn gió tanh vòng về phía sau Triệu Thụy và Đôn Triệt đánh móc lốp.
Bốn con hổ lớn này mặc dù lợi hại, nhưng Triệu Thụy lúc này cũng là Đại Thừa kì tu chân giả, làm sao lại e ngại? Hắn hừ lạnh một tiếng, quát to một câu: "Nghiệt súc! "
Sau đó xòe năm ngón tay ngưng tụ chân khí thành một đạo quang nhận (mũi nhọn), vung lên về phía bốn con hổ. Chỉ thấy lưu quang chợt lóe, quang nhận như tia chớp xé gió đâm lên người bốn con hổ.
Chúng kêu lên một tiếng thê lương trong không trung rồi đâm sầm xuống mặt đất, biến thành tám đoạn.
Đôn Triệt nhìn vào thi thể của bốn con hổ lớn, cười hì hì, nói: “Có mấy con mèo con này mà định đối phó với chúng ta à, không nhìn xem đối tượng là ai?”
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, chợt một tiếng thét từ trên trời truyền đến: “Triệu Thụy! Ngươi thật to gan! Không những ngươi tự tiện xâm nhập vào Vân Trung Sơn lại còn đánh chết Vân Văn Ma Hổ của Ma Tông chúng ta nữa! Ngươi biết tội chưa!”
Triệu Thụy nhìn lại phía phát ra âm thanh thấy Ma tông Ma sư Mai Ngũ Liễu dẫn theo 7,8 Ma Tông đệ tử cùng cưỡi trên 4 con cự hổ giống như bốn con mới vừa rồi, lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn hắn. Triệu Thụy đột nhiên hiểu ra là từ khi hắn bắt đầu bước chân lên bậc thang mây, thì hắn đã tự đâm đầu vào bẫy rồi! Ma Tông này đang cố ý dụ hắn vào Vân Trung Sơn, lại cố ý thả Vân Văn Ma Hổ ra cho hắn chém chết để thêu dệt thêm tội danh cho hắn, sau đó lấy cớ để đánh giết!
Hắn nghĩa thông suốt được điều này, biết được sự tình hôm nay đã không thể thân thiện được nữa, vì thế cười giận dữ nói ngang: “Giết thì sao? Ngươi có khả năng ngăn ta lại không?”
Ma Tông đệ tử vừa nghe thế nhất thời giận tím mặt, giận dữ mắng chửi dồn dập. Còn Mai Ngũ Liễu lại mừng thầm trong bụng vì cảm thấy kế hoạch của mình đã sắp thành công.
Hắn âm hiểm cười một tiếng, hung tợn nói: “Triệu Thụy! Ngươi trước tiên đã giết Ma Sư Ma Tông ta, bây giờ lại xông vào Ma Tông thánh địa Vân Trung Sơn giết Thần thú Ma Tông, tội ác tày trời, chết không hết tội! Ta hôm nay sẽ thay mặt Ma Đế trừng trị cuồng đồ ngươi!”
“Thật không?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng. “Ta lại muốn nhìn một chút xem cuối cùng là ngươi trừng trị ta như thế nào!”. Triệu Thụy nói xong, chân khí mãnh liệt trên người hắn phán ra uy thế cường đại tuyệt luân, hướng Mai Ngũ Liễu và môn nhân Ma tông ép thẳng qua.
Đám người Mai Ngũ Liễu chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cuồn cuộn kéo đến ép chặt bọn hắn hạ xuống mặt đất, cơ hồ không thể động đậy. Hắn không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới thực lực của Triệu Thụy lại cường đại đến như vậy! Đây chính là uy thế chỉ có ở đỉnh cấp cường giả. Làm sao mà Triệu Thụy lại phát ra như thế được. Xem như cả hắn và đám Ma Tông đệ tử này đồng loạt liên thủ cũng không thể giữ chân được Triệu Thụy!
Hai bên đang giằng co nhau thì lúc này đột nhiên có một tiếng quát to: “Dừng tay! Còn không mau ngừng lại cho ta!”
Triệu Thụy theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lý Vĩnh Triết vội vội vàng vàng từ đàng xa vọt tới.
“Mai Ngũ Liễu! Ngươi định làm cái gì thế? Triệu Thụy đến đây ngươi lại không bẩm báo cho Ma Đế mà đi vây công hắn?!” Lý Vĩnh Triết đến gần Mai Ngũ Liễu hỏi có chút không vui.
“Ma Tông chúng ta bị giết một tên Ma Sư, chẳng lẽ còn không đi báo thù sao!”
Lí Vĩnh Triết hơi hơi nhíu mày nói: “Nhạc Lam không phải đã nói qua rồi à? Tra Phi Hùng vì muốn báo thì cho gia tộc nên ám sát Triệu Thụy, Triệu Thụy phải bắt buộc phản kích mới làm hắn phải chết. Thế này không trách được hắn! Ta biết ngươi cùng Tra Phi Hùng xưa nay giao hảo nhưng cũng không thể lấy việc công mà báo tư thù được. Triệu Thụy thực lực không tầm thường, hơn nữa lại có đại ân với nhiều tu chân phái, ngươi nếu làm thương tổn hắn không phải khơi mào lên tranh đấu giữa Ma Tông ta cùng các đại môn phái sao?”
Mai Ngũ Liễu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhạc Lam nói mà tin được à? Hắn và lão Tra bằng mặt không bằng lòng, ngăn cách rất sâu. Ngay tại Ma Tông thì người người đều biết rằng, hắn chỉ sợ hận lão Tra không thể chết sớm hơn. Bây giờ Triệu Thụy đã xử lý lão Tra rồi, hắn cao hứng còn không kịp, đương nhiên phải nói tốt cho hắn rồi.”
Lý Vĩnh Triết trầm mặt xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngũ Liễu, ta nói chuyện với ngươi là có căn cứ. Chuyện này Ma Đế đã tự mình quyết định. Nếu ngươi định tự mình làm chủ thì cẩn thận Ma Đế trách phạt đấy!”
Mai Ngũ Liễu vừa nghe nói đến Ma Đế muốn đích thân xử lý chuyện này, trong lòng hắn mặc dù khó chịu nhưng đành phải bỏ qua.
Lý Vĩnh Triết dẹp được trận chiến sắp diễn ra sau đó huýt sáo một tiếng sắc nhọn. Một lát sau, dày đặc tiếng vỗ cánh vang lên, ba con chim khổng lổ thân thể bằng phẳng, dài đến 7,8 thước từ trên không trung hạ xuống, lơ lửng bên cạnh mọi người. Đây là Đa Ma Điểu màu xám xanh, da bóng loáng không có lông và mắt, cánh và thân gắn thành một thể (DG: Không thì cánh cắm vào chân à >.< - Biên: Ông TG này chắc là hoang tưởng) có vài phần tương tự như loài cá ma quỷ ở thâm hải.
“Lên đây đi. Đa Ma Điểu sẽ đưa chúng ta đi Ma Cung”. Lý Vĩnh Triết nói một tiếng, dẫn đầu leo lên lưng Đa Ma Điểu.
Triệu Thụy và Đôn Triệt làm theo cũng leo lên ngồi trên lưng chim.
Đa Ma Điểu đợi cho mọi người ngồi cần thận xong khe khẽ vỗ cánh, thân thể liền trôi nổi lên, hướng Ma Cung trên đỉnh Vân Trung Sơn bay đi.
Mai Ngũ Liễu mang theo vài tên Ma Tông đệ tử cưỡi Vân Văn Ma Hổ theo sát đằng sau hai người, giám sát Triệu Thụy và Đôn Triệt đang cưỡi trên Đa Ma Điểu, theo Lý Vĩnh Triết đi vào đỉnh núi, một tòa cung điện kim bích huy hoàng, khí thế hoành tráng chợt hiện tra trước mắt hắn. Xung quanh cung điện, ma âm lượn lờ, mây mù bao phủ rất thần bí và trang nghiêm.
“Nơi này thật là xinh đep!”
Đôn Triệt lớn lên tại Hoàng Tuyền Địa Cung, từ bé cũng chưa từng thấy một kiến trúc nguy nga tráng lệ như thế, nên nhất thời mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng tán thưởng có vẻ rất là hưng phấn.
“Đây chính là hành cung của Ma Đế chúng ta” Lý Vĩnh Triết trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười giải thích.
Mai Ngũ Liễu lại hừ một tiếng châm chọc: “Đúng là tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngạc nhiên làm gì chứ"
Lí Vĩnh Triết nhíu mày, có chút tức giận. Hắn mặc dù không cùng Triệu Thụy kết giao, chỉ gặp qua hai lần nhưng đối với Triệu Thụy từ dũng cảm kiên nghị đến tu vi cao thâm thì cũng thấy kính nể, trong lòng không coi Triệu Thụy là kẻ địch. Đối với Mai Ngũ Liễu lúc nào cũng soi mói tìm lỗi của Triệu thụy, hắn có chút bất mãn, chỉ là vì tình đồng môn nên hắn không trực tiếp phản bác.
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn Mai Ngũ Liễu lườm một cái, không thèm liều mạng cùng tốn nước miếng với ngươi làm gì, kéo Đôn Triệt hiên ngang ưỡn ngực đi đến Ma Điện. Bước lên trăm bậc thềm đá, xuyên qua cánh cửa cực lớn cao tới trăm mét, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cuối cùng cũng đi vào Ma Điện. Một con đường trải thảm tơ vàng thật dài dẫn từ cửa lớn đến tận cuối Ma Điện. Nhìn vào hai bên cứ cách trăm thước đều có một cái trụ rất lớn, đứng vững vàng cạnh đó là một người mặc kim giáp, cầm trong tay kim kích, uy thí thí sĩ.
Bên trong Ma Điện chiếm diện tích rộng lớn, lúc này có hơn mấy trăm chiến binh vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hai bên, không một người nào phát ra tiếng động, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng đều nghe thấy. Ngay cuối thảm dài có một bức rèm hạt châu che chắn tầm mắt của Triệu Thụy. Tuy nhiên qua khe hở của bức rèm, Triệu Thụy vẫn có thể nhìn thoáng qua được một số tình huống sau bức rèm.
Sau bức rèm che có một tòa cầu thang màu vàng dẫn lên đài cao. Trên đó đặt ngay ngắn một cái ngai bạc chạm trổ rồng phượng. Trên ngai bạc có một nữ nhân thân hình trác tuyệt mặc hoa phục đang ngồi.
Mặc dù Triệu Thụy không nhìn rõ dung mạo của nữ nhân, nhưng là vẫn có thể cảm giác được trên người nàng phát ra uy thế bức người bao phủ cả tòa đại điện. Nữ nhân cao cao tại thượng này nhất định là Ma Đế không thể nghi ngờ!
Quả nhiên, Lí Vĩnh Triết và Mai Ngũ Liễu cùng các Ma Tông để tử khi đi đến trung tâm đại điện đồng thời cung kính hướng về nữ nhân đang ngồi sau tấm rèm kia làm đại lễ và bẩm báo: “Ma Đế bệ hạ, Triệu Thụy đã đến”
“Triệu Thụy? Chính là tên hung thủ đã giết hại một trong Ma Tông Lục đạo Ma Sư Tra Phi Hùng sao?” Giọng nói của nữ nhân này du dương mà uy nghiêm từ trên cao truyền xuống.
“Đúng vậy, đúng là hắn” Mai Ngũ Liễu bước từng bước lên phía trước, lớn tiếng nói. “Ma Đế bệ hạ, Triệu Thụy giết Ma Sư, tội ác tày trời, dựa theo luật pháp của Ma Tông phải xử cực hình để đền nợ máu!”
Lý Vĩnh Triết vừa nghe xong đã cảm thấy thập phần không ổn, phản bác nói: “Ma Đế bệ hạ, việc này cần phải xem xét lại. Triệu Thụy có ân với từng môn phái tại Tu Chân Giới, lại cùng Thiên Âm đại sư và Lý Lăng Phong đều là cường giả giao hảo, phải cẩn thận xử trí. Mặt khác, Tra Phi Hùng lại ra tay đả thương người trước, Triệu Thụy chỉ là phải tự vệ mới đánh chết Tra Phi Hùng. Tra Phi Hùng bất chấp đại cục, thiếu chút nữa hại chết Ma Sư Nhạc Lam, có thể nói là tự tìm chết, không thể trách được Triệu Thụy. Việc này Nhạc Lam có thể làm chứng!”
Mai Ngũ Liễu hừ một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Vĩnh Triết: “Lý Ma Sư, ý của ngươi là gì, ngươi làm sao lại nói giúp cho người ngoài thế? Chẳng lẽ ngươi lén cùng Triệu Thụy giao dịch cái gì đó, và là bằng hữu của hắn?”
Lý Vĩnh Triết căm tức nhìn Mai Ngũ Liễu, lớn tiếng nói: “Nói hươu nói vượn! Ta là nghĩ hoàn toàn cho Ma Tông, không có nửa điểm tư tâm! Chỉ có ngươi mới lấy việc công báo thù riêng! Hoàn toàn không để ý đến an nguy của Ma Tông!”
“Đủ rồi!” Ma Đế quát một tiếng chặn hai người đang cãi nhau lại. “Hai các ngươi đều là Lục đạo Ma Sư lại cãi nhau trên Ma Điện thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Mai Ngũ Liễu và Lý Vĩnh Triết thấy Ma Đế giận dữ nói vậy, nhất thời câm như hến, lập tức cúi đầu tạ tội, không dám nói thêm câu nào.
Ma Đế hướng mắt sang Triệu Thụy vẻ đánh giá thêm vài lần rồi thản nhiên nói: “Triệu Thụy, ngươi có gì muốn nói không?”
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Ma Đế lợi hại như đao, phảng phất như nhìn thấu được cả lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tuy nhiên hắn cũng không khuất phục dưới uy áp vô cùng của Ma Đế mà là ngẩng cao đầu nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người, còn nếu đã động đến ta thì ta tất phải phản lại rồi. Ta đánh chết Tra Phi Hùng, bất quá là lấy cách thức của hắn đối đãi hắn mà thôi" (DG: Gậy ông đập lưng ông )
Trong đại điện mọi người đồng loạt biến sắc, Ma Đế tôn sư chưa từng có người nào dám đứng trước mặt chống đối cả mà Triệu Thụy lại cố tình làm như vậy. Mai Ngũ Liễu do việc Tra Phi Hùng bị giết vẫn một lòng oán hận Triệu Thụy, lúc này nắm lấy cơ hội, lớn tiếng quát : “Triệu Thụy! Ngươi thật là to gan! Dám dùng lời lẽ như thế để nói chuyện cùng Ma Đế! Quả thật là không đem Ma Đế, thậm chí toàn bộ Ma Tông để vào mắt!”
Quát xong , hắn dẫn đầu hướng Triệu Thụy áp sát tới. Kim giáp chiến binh ở bốn phía đại điện cũng đồng thời quát lên một tiếng uy thế rung trời, cầm trường kích trong tay, ùn ùn xúm lại chuẩn bị vây bắt Triệu Thụy. Bầu không khí trong đại điện nhất thời khẩn trương lên, giương cung bạt kiếm với nhau.
Lý Vĩnh Triết trong lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi, trong lòng không nén nổi oán giận Triệu Thụy đã quá xúc động. Tuy nói Triệu Thụy tu vi tinh thâm, nhưng nơi đây là Ma Tông thánh điện, là trái tim của Ma Tông, cường giả vô số. Mỗi tên kim giáp chiến binh kia bất kì một ai cũng có tu vi không yếu. Huống chi nơi này còn có Ma Đế tự mình tọa trấn. Cho dù Triệu Thụy có năng lực thông thiên đi nữa cũng chỉ có đường chết. Lý Vĩnh Triết nguyên bản muốn giải vây cho Triệu Thụy, thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp.
Đôn Triệt mặc dù xưa nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng bị nhiều người tiếp cận như vậy cũng không dám khinh thường, vội vàng vận chân khí toàn thân, chuẩn bị tiến hành đại chiến một hồi.
Trong nháy mắt, Mai Ngũ Liễu đã dẫn khoảng một ngàn kim giáp chiến binh vọt tới trước mặt Triệu Thụy, hàn quang lấp lánh trên trường kích có thể thấy được rõ ràng.
Đúng lúc này Triệu Thụy đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ mở hai mắt. Một cỗ linh áp cường đại tuyệt luân từ trên người hắn đột nhiên bạo phát, khuếch tán ra bốn phía!
Mai Ngũ Liễu khi đến gần Triệu Thụy chỉ cảm thấy ngực giống như chịu một búa sắt đánh ầm một cái, thân thể chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Những tên kim giáo chiến binh cũng bị cỗ linh áp cường đại này ngăn cản, tốc độ chậm hẳn lại.
Mai Ngũ Liễu trong lòng không khỏi hoảng sợ, quả thật khó có thể tin được! Ngay tại mấy ngày trước khi hội tụ tại Long Hổ Sơn, hắn còn cùng Triệu Thụy gặp qua một lần. Khi đó Tu vi của Triệu Thụy vẫn thể hiện ra ở Độ Kiếp kì. Nhưng mà ngắn ngủi vài ngày sau, thực lực của Triệu Thụy tăng như tên lửa, trực tiếp tăng lên một tầng, đạt tới Đại Thừa kì! Điều này không khỏi quá khoa trương đi sao! Tu chân một đường càng về sau càng gian nan, tiêu phí thời gian càng dài. Chênh lệch giữa từng cảnh giới càng lúc càng lớn. Song Triệu Thụy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tăng tốc đạt tới Đại Thừa kì.
Làm sao mà hắn không khiếp sợ cho được.
Lý Vĩnh Triết đồng thời cũng đang kinh hãi. Hắn đối với Triệu Thụy khi mới lộ diện cường giả ở Tu Chân Giới, hắn đã từng hỏi thăm qua một ít tình huống của Triệu Thụy. Hắn biết được Triệu Thụy bước vào tu chân không được bao nhiêu lâu. Nhưng mà, bây giờ mà hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa kì, trở thành đỉnh phong cường giả, tại sao không làm hắn giật mình được. Như vậy tốc độ tu luyện có thể nói là chưa bao giờ có từ trước tới nay và sau này chắc chả ai bằng! Hắn không khỏi sợ hãi than rằng, Triệu Thụy rốt cuộc là gặp kì ngộ như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới ngày hôm nay.
Uy thế của Triệu Thụy bộc phát như một vụ nổ hạt nhân phát ra dư chấn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không ai có thể ngăn cản được. Nhưng mà, cỗ linh áp này lan ra đến trước bức rèm che thì như đụng phải một tấm màn sắt dày không thể tiến thêm được nửa phần!
“Không thể tưởng tượng được, ngươi tuổi còn trẻ mà cũng đạt tới được cảnh giới Đại Thừa kì! Thật là làm cho người ta phải ngạc nhiên!” Thanh âm Ma Đế bình thản không vang vọng, từ phía sau bức rèm truyền ra. “Khó trách ngươi có thanh danh vang dội tại Tu Chân Giới. Quả thật là có chỗ bất phàm”
Trong lúc Ma Đế đang nói bao trùm xuống, một quang cầu màu xanh từ sau bức rèm châu bay ra, lơ lửng trên không trung. Cơ hồ trong nháy mắt, linh áp cường đại mà triệu Thụy phát ra đã bị quang cầu này hút đi toàn bộ. Mai Ngũ Liễu cùng một đám kim giáp chiến binh nhất thời cảm thấy áp lực trên người buông lỏng, không khỏi đồng thời thở ra một hơi.
“Ma Điện chiến binh, các ngươi hãy lui hết ra. Người tới là khách, làm sao lại để người ta thấy có vẻ chúng ta không có tí khoan dung nào?” Vừa tiêu trừ uy thế của Triệu Thụy, tiếng Ma Đế trách cứ từ cao trên ngai bạc truyền xuống. “Mai Ngũ Liễu, vừa rồi ngươi quá làm càn. Dám bao biện làm thay, xúi giục Ma Điện chiến binh tập kích khách nhân!”
Mai Ngũ Liễu run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng phủ phục trên mặt đất, thỉnh cầu Ma Đế khoan thứ.
“Lần này ta tha cho ngươi, lần sau thì không có lí do lí trấu gì hết” (DG: P). Ma Đế trách cứ Mai Ngũ Liễu xong quay sang Triệu Thụy nói: “ Triệu Thụy, Tra Phi Hùng đánh ngươi, lại bị ngươi đánh chết đó là do hắn tu vi không tinh, không trách được người khác. Tuy nhiên hắn dù sao cũng là Ma Sư Ma Tông của ta, thân là đứng đầu Ma Tông, nếu không thay hắn báo thù thì không khỏi làm cho đệ tử Ma Tông có chút thất vọng, đau khổ. Như vậy đi, nếu ngươi có thể ở lại Đại Hoang Chi Địa trong 10 ngày thì ân oán giữa ngươi và Ma Tông liền xóa bỏ”
“Ở lại tại Đại Hoang Chi Địa!” Mai Ngũ Liễu và Lý Vĩnh Triết đồng thời hô lên kinh ngạc. Chẳng qua cảm tình của mỗi người là khác nhau. Một là vui sướng, một là khiếp sợ.
“Đại Hoang Chi Địa??” Triệu Thụy đi vào Tu Chân Giới thời gian dài như thế đều chưa nghe qua địa danh này. “Đây là địa phương nào thế?"
Lý Vĩnh Triết nhỏ giọng giải thích: “Đại Hoang chi Địa chính là một khu vực còn lưu lại sự hoang dã. Nghe nói nó hình thành từ thời viễn cổ. Do thời đó Hoàng Đế và Hoàng Vưu tiến hành chiến đấu sinh tử. Đến thời điểm kịch liệt thì thi triển ra cấm kị pháp thuật sản sinh năng lượng cực lớn làm cho khối đại lục của thế giới hiện thực vỡ ra. Làm cho nhật nguyệt hiện thực thế giới sinh ra biến hóa long trời lở đất. Nhưng tại Đại Hoang Chi Địa vì có kết giới bảo hộ vô cùng cường đại nên vẫn giữ được bộ dáng hoang dã vốn có cho đến nay. Chỗ đó đều là hoang dã mãnh thú, độc trùng quái xà, hung hiểm dị thường.
Thông qua con đường hình ống đặc biệt, tu chân giả đến được Đại Hoang Chi Địa bình thường đều là cửu tử nhất sinh, ít người còn có thể sống sót. Ma Tông đệ tử chúng ta chỉ có hai tình huống phải đi vào đó. Một là phạm vào tội nghiệt nghiêm trọng thì bị lưu đày đến Đại Hoang Chi Địa, hai là người thừa kế Ma Đế chuẩn bị tiếp nhận chức vị phải đến Đại Hoang Chi Địa để lịch lãm.
Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ từ Đại Hoang Chi Địa mà an toàn trở về Như vậy thì đầu tiên sẽ là thanh tẩy tội nghiệt, sau đó sẽ được kế thừa nghiệp lớn của Ma Tông. Nhưng mà từ khi Ma Tông thành lập đến nay, những người bị lưu đày ở đây chưa hề có ai trở lại được. Cho dù là người chuẩn bị tiếp nhận thừa kế Ma Đế, ở Tu Chân Giới cũng là những nhân vật vĩ đại đứng đầu, một khi đi vào Đại Hoang Chi Địa cũng dữ nhiều lành ít, sống sót ra được thì có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cái loại địa phương kia cho dù là lấy thực lực của Ma Đế bệ hạ cũng không muốn đi lại lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.