Chương 455: Đồng ý
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Lão già đó râu tóc đều bạc, mũi diều hâu, mặt mày gầy guộc, trong hai mắt lấp lóe tinh mang, trên mặt mang nụ cười ôn hòa ấm áp, nhưng trên thân tán phát ra uy nghiêm vô hình, khiến bất cứ ai cũng không dám nảy nên tới nửa ý niệm bất kính.
Nhìn bên ngoài, hắn là một bộ dạng trưởng lão hiền từ mà uy nghiêm, bất cứ ai cũng không thể liên hệ hắn với thích khách chi vương uy chấn hoàn vũ.
Bất quá, đối với Uy Kim mà nói, cho dù người trước mắt có hóa thành tro, hắn cũng vẫn nhận ra được.
Ấn tượng lúc nhỏ thật sự đã khắc quá sâu.
Bất quá, đáy lòng hắn lại hơi kì quái, khí tức máu tanh nồng nặc khiến người ta nghẹt thở trên người Tát Tân rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Sao hiện tại hoàn toàn không cảm thấy được?
Tát Tân để hai tay sau lưng, từ trên cao quét mắt xuống mọi người đang nằm rạp trên mặt đất, sau đó đưa ánh mắt tới trên mặt Uy Kim.
“Ngươi đã mang hoàng kim chủy thủ của ta tới, vậy ngươi hẳn phải là hậu duệ của Bố Lỗ Tư (Bruce) gia tộc rồi, ngươi tên gì?”
Uy Kim vội vàng cung cung kính kính hành một lễ, đáp: “Tát Tân Sơn Lão tôn kính! Tôi xác thật là hậu duệ của gia tộc Bruce, tên Uy Kim. Thật ra, khi tôi còn rất nhỏ, đã từng có cơ may được ngài tiếp kiến, hơn nữa ngài còn tự thân ban phúc cho tôi!”
“Thì ra là ngươi, Uy Kim!” Tát Tân dường như nhớ lại, than thở nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật, loáng cái đã bốn mươi năm. Hồi đó ngươi còn nhỏ xíu, đảo mắt cái đã thành trung niên rồi.”
Uy Kim cười nói: “Không ngờ Sơn Lão đại nhân lại còn nhớ tới tôi.”
Trên mặt Tát Tân lộ ra nụ cười: “Đương nhiên là nhớ, đời này ta chỉ ban phúc cho ba người, ngươi là người thứ ba!”
“Đó chính là vinh hạnh của tôi!” Uy Kim hơi thụ sủng nhược kinh, vội vàng khiêm tốn khom eo, hành một lễ thật sâu với Tát Tân.
Đối với một người mập như hắn mà nói, khom eo là một chuyện rất đau khổ.
Bất quá, hắn lại hoàn thành động tác này hết sức hoàn mĩ, cơ hồ không tìm ra được nửa điểm tì vết.
Hắn muốn nỗ lực biểu hiện sự thành kính của mình trước mặt vị thích khách chi vương này.
Tất Tân tựa hồ hết sức hài lòng với sự khiêm tốn của Uy Kim, bèn cười cười, bắt đầu hỏi: “Uy Kim, ngươi có muốn biết, kết cục của hai vị được ta ban phước trước kia không?”
“Há? Bọn họ có kết cục thế nào?” Uy Kim nỗ lực khiến mình có bộ dạng hứng thú.
Tát Tân nói ngắn gọn: “Chết đột ngột nơi đầu đường.”
Uy Kim dường như bị người ta trút một gáo nước đá lên đầu, chút hưng phấn vừa rồi liền tiêu tan mây khói, hắn hì hì cười bồi, không biết lời này của Tát Tân có ý tứ gì.
Qua một lúc, hắn mới cười khan một tiếng, hỏi: “Chỉ mong tôi không giống với họ.”
Tát Tân hơi gật đầu nói: “Đây cũng chính là hi vọng của ta, ta không muốn sự ban phước của ta biến thành trớ chú lấy mạng.”
Nói tới đây, hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “Lần này ngươi tìm ta, hẳn là yêu cầu ta tự thân xuất thủ, giết giùm ngươi một người phải không?”
Uy Kim biết không cần phải vòng vo, bèn thừa nhận: “Chính là như vậy. Với trí tuệ của ngài, đúng là không gì che giấu nổi.”
Tát Tân không lý đến mông ngựa của hắn, nói tiếp: “Thật ra, ngươi muốn ta ra tay, cũng không phải là không thể. Bất quá, ta có hai vấn đề, ngươi phải thành thành thật thật trả lời.”
Uy Kim nghe giọng Tát Tân, tựa hồ có hi vọng tự thân ra tay, trong lòng sớm đã nở hoa, vội vàng gật cái đầu tròn vo như gà mổ thóc.
Tát Tân hỏi: “Thứ nhất, có phải ngươi đang lâm vào cảnh sinh tử quan đầu không?”
“Phải.” Uy Kim không chút do dự đáp.
“Thứ hai, có phải ngươi…” (Nguyên văn chỗ này thiếu – lsqk) Uy Kim không biết Tát Tân hỏi vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng vẫn trả lời hết sức dứt khoát.
Tát Tân hơi gật đầu nói: “Ngươi đã tới mời ta xuất thủ, khẳng định là gặp chuyện liên quan tới tính mạng người thân.
Tổ tiên của ngươi, khi ta còn nhỏ, đã từng cứu ta một mạng. Để báo ân, ta đưa một cây hoàng kim chủy thủ cho hắn, đồng thời lập một lời thề trước chủ nhân thực sự, chỉ cần con cháu gia tộc Bruce mang cây chủy thủ này tới tìm ta, bất luận là nhiệm vụ khó khăn tới đâu, ta cũng dốc hết sức hoàn thành!
Ta đã chờ mấy trăm năm, cuối cùng cũng có người mang hoàng kim chủy thủ tới tìm ta.
Ta nhất định phải thực hiện lời thề của ta.
Bất quá, Uy Kim ngươi cũng phải nhớ, tổ tiên ngươi mấy trăm năm trước đã từng cứu ta một mạng, bây giờ, ta cứu con cháu hắn một mạng, duy trì gia tộc của hắn.
Từ nay, ta và gia tộc của ngươi, không ai nợ ai, ngươi hiểu ý ta chưa?”
“Tôi hiểu rồi.” Uy Kim tỏ vẻ cung kính đáp, trong lòng lại mừng không nén nổi.
Tát Tân đã gần trăm năm nay không ra tay, hắn vốn lo lắng, Tát Tân có thể giữ gìn thân phận, không chịu ra tay.
Không ngờ đối phương lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Tát Tân mấy trăm năm nay đều được khen là Thích khách chi vương.
Chỉ cần Tát Tân xuất thủ, Uy Kim tin chắc, sát thủ mang mặt nạ bạc thần bí đó tuyệt đối không thể sống nổi!
Uy Kim vội vàng cảm tạ Tát Tân không thôi, đồng thời tỏ ý sẽ dâng lên một lượng tài phú lớn làm thù lao.
Tát Tân cũng không cự tuyệt, tiếp nhận lời cảm tạ của Uy Kim.
Lấy tiền tài của người, giúp người giải trừ tai nạn, vốn là truyền thống của Sơn Lão ám sát đoàn.
Đòi Uy Kim tư liệu về mục tiêu, Tát Tân lạnh nhạt nói: “Ta sẽ mang đầu của mục tiêu về giao tới tay ngươi trong thời gian nhanh nhất!”
Uy Kim mừng ngoài tưởng tượng, hắn biết, với uy danh mấy trăm năm của Tát Tân, nói được, tuyệt đối sẽ làm được!
Trong khi Uy Kim thỉnh thích khách chi vương Tát Tân, mục tiêu Triệu Thụy của bọn họ, đang ở sòng bạc Duy Ni, tiếp tục công tác của mình.
Trong khi Triệu Thụy làm việc, có hơi không tập trung.
Bởi vì trước mắt hắn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tựa hồ đã tới bình cảnh, tiến cảnh chậm chạp dị thường.
Lại thêm viễn cổ trớ chú phát tác càng lúc càng lợi hại, khiến hắn cơ hồ khó tu luyện tiếp.
Đêm qua, hắn tiêu diệt ám ảnh thích khách, lúc trở về nhà tu luyện như bình thường, đã phát tác một lần.
Tuy trên mặt Triệu Thụy tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng xác thật hơi nóng ruột.
Sơn Lão ám sát đoàn uy chấn Trung Đông mấy trăm năm, không đạt mục đích quyết không dừng tay.
Lần này nhiệm vụ của bọn chúng thất bại, khẳng định sẽ quay lại tiếp tục.
Bất quá, điều khiến Triệu Thụy e ngại chính là Sơn lão đời thứ ba của Sơn Lão ám sát đoàn Tát Tân, được xưng là Thích khách chi vương.
Thích khách khủng bố tu vi tinh thâm này, cơ hồ trước giờ chưa từng thất thủ!
Tuy Tát Tân gần trăm năm nay im hơi lặng tiếng, không tự thân xuất thủ nữa.
Nhưng, sự đời khó ngờ, ai biết có ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình không?
Triệu Thụy không biết thực lực của Thích khách chi vương Tát Tân đã tới bước nào rồi.
Hắn chỉ nghe nói, trước khi Tát Tân ẩn giấu tung tích, lúc tiếp nhận nhiệm vụ sau cùng, là tiêu diệt một vị Phân Thần kì tu chân giả.
Theo đó mà tính, một trăm năm trước, thực lực của Tát Tân tối thiểu cũng phải là Phân Thần kì.
Trải qua trăm năm, Triệu Thụy cảm thấy, Tát Tân không chừng đã tới cảnh giới Hợp Thể.
Con đường tu chân càng về sau càng khó khăn.
Bất quá, khác biệt giữa hai cảnh giới cũng càng xa hơn.
Nếu trước mắt Tát Tân quả thực đạt tới Hợp Thể kì, lại thêm kinh nghiệm thích sát phong phú của hắn, với tu vi trước mắt của Triệu Thụy, chính diện đối quyết cơ hồ không có bất kì phần thắng nào!
Bất quá, Triệu Thụy cảm thấy, nếu mình có thể đột phá “Bát Hoang lục tiên quyết” Luyện Thần hậu kì, tiến vào cảnh giới Phân Thể tiền kì, tương đương với tu chân giả Hợp thể kì, đứng cùng một mức với Thích khách chi vương.
Vậy có lẽ hắn có thể toàn lực đánh một trận với Tát Tân.
Chỉ là, cho dù với bí pháp viễn cổ độc đáo Bát Hoang lục tiên quyết, muốn khiến Triệu Thụy tiến thêm một tầng trong thời gian ngắn là một chuyện quá khó khăn.
Trong lòng Triệu Thụy tuy hơi sốt ruột, nhưng tịnh không khẩn trương.
Hắn cảm thấy Thích khách chi vương Tát Tân tuy có khả năng xuất hiện, nhưng tương đối nhỏ.
Hơn nữa, cho dù xuất hiện, thứ tự xuất trường hẳn phải tương đối trễ.
Sơn Lão ám sát đoàn nhân tài lớp lớp, thích khách cường hãn không biết bao nhiêu mà kể.
Cho dù Tát Tân ra tay cũng không nhanh tới mức đó.
Nếu là thích khách khác tới, Triệu Thụy lại không lo lắng gì, hắn tin tưởng, tới bao nhiêu, hắn diệt bấy nhiêu.
Trong lòng Triệu Thụy nghĩ thế, Mễ Văn không biết từ đâu nhảy ra, dọa hắn nhảy dựng một cái!
“Đúng rồi, Triệu Thụy, ta nghe nói, đêm qua ngươi tham dự dạ hội ở Hồ phủ?” Mễ Văn mở đôi mắt sáng long lanh, trong mắt lấp lánh vẻ bà tám.
“Đúng đó, sao vậy?” Triệu Thụy liếc cô một cái, biết Mễ Văn muốn nghe ngóng tin tức gì ở mình.
“Ngươi… có gặp Diệp Minh không?”
“Gặp rồi.” Triệu Thụy trả lời thành thật. Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, hắn sớm đã quên chuyện đó, bây giờ Mễ Văn nhắc lại hắn mới nhớ
“Thật sao?” Mễ Văn sáng mắt lên.
“Đương nhiên là thật, hơn nữa còn ngồi nói chuyện rất lâu.”
“Oa! Không ngờ ngươi lại nói chuyện với Diệp Minh!” Mễ Văn phát ra một tiếng kinh hô, tựa hồ khó mà tin nổi “Cô ta chính là hoàng hậu điện ảnh nổi tiếng nhất hiện nay đó!”
“Vậy thì sao chứ?” Triệu Thụy nhún nhún vai “Đêm qua tham da dạ tiệc, ngoại trừ ta ra, tùy tiện một người nào cũng đều là đại nhân vật thanh danh hiển hách, Diệp Minh chỉ có thể tính là một trong số đó thôi.”
“Ồ! Không phải chỉ là tham gia một buổi dạ tiệc thôi sao? Nhìn bộ dạng của ngươi, đến ngôi sao như Diệp Minh cũng không để vào mắt.” Mễ Văn xì một tiếng, rồi rất quan tâm hỏi: “Vậy cô ta có đẹp không? So với trong phim thì thế nào?”
“Không đẹp bằng ngươi.” Triệu Thụy cười nịnh một câu.
Mễ Văn vừa nghe, mặt hoa liền đỏ lên, trong lòng mừng không nén nổi, nhưng miệng lại nói: “Miệng lưỡi trơn tuột, chỉ tổ làm cho nữ nhân ưa thích. Chẳng trách có thể nói chuyện với Diệp Minh lâu như vậy.”
“Ha! Đó cũng là bản lĩnh của Triệu huynh đệ.” Lý Bưu không biết tới lúc nào, hắn cười lớn chen vào một câu, rồi nắm vai Triệu Thụy, thấp giọng nói: “Đừng cứ nói mấy chuyện vô dụng này với nó mãi thế. Ta có chuyện chính cần hỏi ngươi.”
“Chuyện chính? Chuyện gì vậy?” Triệu Thụy hơi kì quái, quen biết Lý Bưu bao lâu, vẫn chưa từng thấy hắn làm được mấy chuyện chính.
Lý Bưu nhỏ giọng nói: “Ta nghe đêm qua Hồ phủ xảy ra đại loạn, chết không ít người, tổng tài Hồ Kinh Vĩ và cả Lâm tiểu thư đều gặp thích sát, may mắn có sát thủ mặt nạ bạc thần bí xuất hiện cứu mạng, tiêu diệt thích khách, bọn họ mới thoát thân. Không biết chuyện này là thật hay giả?”
Nhìn bên ngoài, hắn là một bộ dạng trưởng lão hiền từ mà uy nghiêm, bất cứ ai cũng không thể liên hệ hắn với thích khách chi vương uy chấn hoàn vũ.
Bất quá, đối với Uy Kim mà nói, cho dù người trước mắt có hóa thành tro, hắn cũng vẫn nhận ra được.
Ấn tượng lúc nhỏ thật sự đã khắc quá sâu.
Bất quá, đáy lòng hắn lại hơi kì quái, khí tức máu tanh nồng nặc khiến người ta nghẹt thở trên người Tát Tân rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Sao hiện tại hoàn toàn không cảm thấy được?
Tát Tân để hai tay sau lưng, từ trên cao quét mắt xuống mọi người đang nằm rạp trên mặt đất, sau đó đưa ánh mắt tới trên mặt Uy Kim.
“Ngươi đã mang hoàng kim chủy thủ của ta tới, vậy ngươi hẳn phải là hậu duệ của Bố Lỗ Tư (Bruce) gia tộc rồi, ngươi tên gì?”
Uy Kim vội vàng cung cung kính kính hành một lễ, đáp: “Tát Tân Sơn Lão tôn kính! Tôi xác thật là hậu duệ của gia tộc Bruce, tên Uy Kim. Thật ra, khi tôi còn rất nhỏ, đã từng có cơ may được ngài tiếp kiến, hơn nữa ngài còn tự thân ban phúc cho tôi!”
“Thì ra là ngươi, Uy Kim!” Tát Tân dường như nhớ lại, than thở nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật, loáng cái đã bốn mươi năm. Hồi đó ngươi còn nhỏ xíu, đảo mắt cái đã thành trung niên rồi.”
Uy Kim cười nói: “Không ngờ Sơn Lão đại nhân lại còn nhớ tới tôi.”
Trên mặt Tát Tân lộ ra nụ cười: “Đương nhiên là nhớ, đời này ta chỉ ban phúc cho ba người, ngươi là người thứ ba!”
“Đó chính là vinh hạnh của tôi!” Uy Kim hơi thụ sủng nhược kinh, vội vàng khiêm tốn khom eo, hành một lễ thật sâu với Tát Tân.
Đối với một người mập như hắn mà nói, khom eo là một chuyện rất đau khổ.
Bất quá, hắn lại hoàn thành động tác này hết sức hoàn mĩ, cơ hồ không tìm ra được nửa điểm tì vết.
Hắn muốn nỗ lực biểu hiện sự thành kính của mình trước mặt vị thích khách chi vương này.
Tất Tân tựa hồ hết sức hài lòng với sự khiêm tốn của Uy Kim, bèn cười cười, bắt đầu hỏi: “Uy Kim, ngươi có muốn biết, kết cục của hai vị được ta ban phước trước kia không?”
“Há? Bọn họ có kết cục thế nào?” Uy Kim nỗ lực khiến mình có bộ dạng hứng thú.
Tát Tân nói ngắn gọn: “Chết đột ngột nơi đầu đường.”
Uy Kim dường như bị người ta trút một gáo nước đá lên đầu, chút hưng phấn vừa rồi liền tiêu tan mây khói, hắn hì hì cười bồi, không biết lời này của Tát Tân có ý tứ gì.
Qua một lúc, hắn mới cười khan một tiếng, hỏi: “Chỉ mong tôi không giống với họ.”
Tát Tân hơi gật đầu nói: “Đây cũng chính là hi vọng của ta, ta không muốn sự ban phước của ta biến thành trớ chú lấy mạng.”
Nói tới đây, hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “Lần này ngươi tìm ta, hẳn là yêu cầu ta tự thân xuất thủ, giết giùm ngươi một người phải không?”
Uy Kim biết không cần phải vòng vo, bèn thừa nhận: “Chính là như vậy. Với trí tuệ của ngài, đúng là không gì che giấu nổi.”
Tát Tân không lý đến mông ngựa của hắn, nói tiếp: “Thật ra, ngươi muốn ta ra tay, cũng không phải là không thể. Bất quá, ta có hai vấn đề, ngươi phải thành thành thật thật trả lời.”
Uy Kim nghe giọng Tát Tân, tựa hồ có hi vọng tự thân ra tay, trong lòng sớm đã nở hoa, vội vàng gật cái đầu tròn vo như gà mổ thóc.
Tát Tân hỏi: “Thứ nhất, có phải ngươi đang lâm vào cảnh sinh tử quan đầu không?”
“Phải.” Uy Kim không chút do dự đáp.
“Thứ hai, có phải ngươi…” (Nguyên văn chỗ này thiếu – lsqk) Uy Kim không biết Tát Tân hỏi vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng vẫn trả lời hết sức dứt khoát.
Tát Tân hơi gật đầu nói: “Ngươi đã tới mời ta xuất thủ, khẳng định là gặp chuyện liên quan tới tính mạng người thân.
Tổ tiên của ngươi, khi ta còn nhỏ, đã từng cứu ta một mạng. Để báo ân, ta đưa một cây hoàng kim chủy thủ cho hắn, đồng thời lập một lời thề trước chủ nhân thực sự, chỉ cần con cháu gia tộc Bruce mang cây chủy thủ này tới tìm ta, bất luận là nhiệm vụ khó khăn tới đâu, ta cũng dốc hết sức hoàn thành!
Ta đã chờ mấy trăm năm, cuối cùng cũng có người mang hoàng kim chủy thủ tới tìm ta.
Ta nhất định phải thực hiện lời thề của ta.
Bất quá, Uy Kim ngươi cũng phải nhớ, tổ tiên ngươi mấy trăm năm trước đã từng cứu ta một mạng, bây giờ, ta cứu con cháu hắn một mạng, duy trì gia tộc của hắn.
Từ nay, ta và gia tộc của ngươi, không ai nợ ai, ngươi hiểu ý ta chưa?”
“Tôi hiểu rồi.” Uy Kim tỏ vẻ cung kính đáp, trong lòng lại mừng không nén nổi.
Tát Tân đã gần trăm năm nay không ra tay, hắn vốn lo lắng, Tát Tân có thể giữ gìn thân phận, không chịu ra tay.
Không ngờ đối phương lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Tát Tân mấy trăm năm nay đều được khen là Thích khách chi vương.
Chỉ cần Tát Tân xuất thủ, Uy Kim tin chắc, sát thủ mang mặt nạ bạc thần bí đó tuyệt đối không thể sống nổi!
Uy Kim vội vàng cảm tạ Tát Tân không thôi, đồng thời tỏ ý sẽ dâng lên một lượng tài phú lớn làm thù lao.
Tát Tân cũng không cự tuyệt, tiếp nhận lời cảm tạ của Uy Kim.
Lấy tiền tài của người, giúp người giải trừ tai nạn, vốn là truyền thống của Sơn Lão ám sát đoàn.
Đòi Uy Kim tư liệu về mục tiêu, Tát Tân lạnh nhạt nói: “Ta sẽ mang đầu của mục tiêu về giao tới tay ngươi trong thời gian nhanh nhất!”
Uy Kim mừng ngoài tưởng tượng, hắn biết, với uy danh mấy trăm năm của Tát Tân, nói được, tuyệt đối sẽ làm được!
Trong khi Uy Kim thỉnh thích khách chi vương Tát Tân, mục tiêu Triệu Thụy của bọn họ, đang ở sòng bạc Duy Ni, tiếp tục công tác của mình.
Trong khi Triệu Thụy làm việc, có hơi không tập trung.
Bởi vì trước mắt hắn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tựa hồ đã tới bình cảnh, tiến cảnh chậm chạp dị thường.
Lại thêm viễn cổ trớ chú phát tác càng lúc càng lợi hại, khiến hắn cơ hồ khó tu luyện tiếp.
Đêm qua, hắn tiêu diệt ám ảnh thích khách, lúc trở về nhà tu luyện như bình thường, đã phát tác một lần.
Tuy trên mặt Triệu Thụy tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng xác thật hơi nóng ruột.
Sơn Lão ám sát đoàn uy chấn Trung Đông mấy trăm năm, không đạt mục đích quyết không dừng tay.
Lần này nhiệm vụ của bọn chúng thất bại, khẳng định sẽ quay lại tiếp tục.
Bất quá, điều khiến Triệu Thụy e ngại chính là Sơn lão đời thứ ba của Sơn Lão ám sát đoàn Tát Tân, được xưng là Thích khách chi vương.
Thích khách khủng bố tu vi tinh thâm này, cơ hồ trước giờ chưa từng thất thủ!
Tuy Tát Tân gần trăm năm nay im hơi lặng tiếng, không tự thân xuất thủ nữa.
Nhưng, sự đời khó ngờ, ai biết có ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình không?
Triệu Thụy không biết thực lực của Thích khách chi vương Tát Tân đã tới bước nào rồi.
Hắn chỉ nghe nói, trước khi Tát Tân ẩn giấu tung tích, lúc tiếp nhận nhiệm vụ sau cùng, là tiêu diệt một vị Phân Thần kì tu chân giả.
Theo đó mà tính, một trăm năm trước, thực lực của Tát Tân tối thiểu cũng phải là Phân Thần kì.
Trải qua trăm năm, Triệu Thụy cảm thấy, Tát Tân không chừng đã tới cảnh giới Hợp Thể.
Con đường tu chân càng về sau càng khó khăn.
Bất quá, khác biệt giữa hai cảnh giới cũng càng xa hơn.
Nếu trước mắt Tát Tân quả thực đạt tới Hợp Thể kì, lại thêm kinh nghiệm thích sát phong phú của hắn, với tu vi trước mắt của Triệu Thụy, chính diện đối quyết cơ hồ không có bất kì phần thắng nào!
Bất quá, Triệu Thụy cảm thấy, nếu mình có thể đột phá “Bát Hoang lục tiên quyết” Luyện Thần hậu kì, tiến vào cảnh giới Phân Thể tiền kì, tương đương với tu chân giả Hợp thể kì, đứng cùng một mức với Thích khách chi vương.
Vậy có lẽ hắn có thể toàn lực đánh một trận với Tát Tân.
Chỉ là, cho dù với bí pháp viễn cổ độc đáo Bát Hoang lục tiên quyết, muốn khiến Triệu Thụy tiến thêm một tầng trong thời gian ngắn là một chuyện quá khó khăn.
Trong lòng Triệu Thụy tuy hơi sốt ruột, nhưng tịnh không khẩn trương.
Hắn cảm thấy Thích khách chi vương Tát Tân tuy có khả năng xuất hiện, nhưng tương đối nhỏ.
Hơn nữa, cho dù xuất hiện, thứ tự xuất trường hẳn phải tương đối trễ.
Sơn Lão ám sát đoàn nhân tài lớp lớp, thích khách cường hãn không biết bao nhiêu mà kể.
Cho dù Tát Tân ra tay cũng không nhanh tới mức đó.
Nếu là thích khách khác tới, Triệu Thụy lại không lo lắng gì, hắn tin tưởng, tới bao nhiêu, hắn diệt bấy nhiêu.
Trong lòng Triệu Thụy nghĩ thế, Mễ Văn không biết từ đâu nhảy ra, dọa hắn nhảy dựng một cái!
“Đúng rồi, Triệu Thụy, ta nghe nói, đêm qua ngươi tham dự dạ hội ở Hồ phủ?” Mễ Văn mở đôi mắt sáng long lanh, trong mắt lấp lánh vẻ bà tám.
“Đúng đó, sao vậy?” Triệu Thụy liếc cô một cái, biết Mễ Văn muốn nghe ngóng tin tức gì ở mình.
“Ngươi… có gặp Diệp Minh không?”
“Gặp rồi.” Triệu Thụy trả lời thành thật. Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, hắn sớm đã quên chuyện đó, bây giờ Mễ Văn nhắc lại hắn mới nhớ
“Thật sao?” Mễ Văn sáng mắt lên.
“Đương nhiên là thật, hơn nữa còn ngồi nói chuyện rất lâu.”
“Oa! Không ngờ ngươi lại nói chuyện với Diệp Minh!” Mễ Văn phát ra một tiếng kinh hô, tựa hồ khó mà tin nổi “Cô ta chính là hoàng hậu điện ảnh nổi tiếng nhất hiện nay đó!”
“Vậy thì sao chứ?” Triệu Thụy nhún nhún vai “Đêm qua tham da dạ tiệc, ngoại trừ ta ra, tùy tiện một người nào cũng đều là đại nhân vật thanh danh hiển hách, Diệp Minh chỉ có thể tính là một trong số đó thôi.”
“Ồ! Không phải chỉ là tham gia một buổi dạ tiệc thôi sao? Nhìn bộ dạng của ngươi, đến ngôi sao như Diệp Minh cũng không để vào mắt.” Mễ Văn xì một tiếng, rồi rất quan tâm hỏi: “Vậy cô ta có đẹp không? So với trong phim thì thế nào?”
“Không đẹp bằng ngươi.” Triệu Thụy cười nịnh một câu.
Mễ Văn vừa nghe, mặt hoa liền đỏ lên, trong lòng mừng không nén nổi, nhưng miệng lại nói: “Miệng lưỡi trơn tuột, chỉ tổ làm cho nữ nhân ưa thích. Chẳng trách có thể nói chuyện với Diệp Minh lâu như vậy.”
“Ha! Đó cũng là bản lĩnh của Triệu huynh đệ.” Lý Bưu không biết tới lúc nào, hắn cười lớn chen vào một câu, rồi nắm vai Triệu Thụy, thấp giọng nói: “Đừng cứ nói mấy chuyện vô dụng này với nó mãi thế. Ta có chuyện chính cần hỏi ngươi.”
“Chuyện chính? Chuyện gì vậy?” Triệu Thụy hơi kì quái, quen biết Lý Bưu bao lâu, vẫn chưa từng thấy hắn làm được mấy chuyện chính.
Lý Bưu nhỏ giọng nói: “Ta nghe đêm qua Hồ phủ xảy ra đại loạn, chết không ít người, tổng tài Hồ Kinh Vĩ và cả Lâm tiểu thư đều gặp thích sát, may mắn có sát thủ mặt nạ bạc thần bí xuất hiện cứu mạng, tiêu diệt thích khách, bọn họ mới thoát thân. Không biết chuyện này là thật hay giả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.