Chương 555: Giết nhạn (1)
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Mười ngày sau, Triệu Thụy và Đôn Triệt mang theo Tôn Tiểu Lan bay tới Long Hổ Sơn.
Do Triệu Thụy và Đôn Triệt đã từng hai lần xung đột với Long Hổ Sơn, để tránh phiền phức không cần thiết, bọn hắn mang hai cái áo khoách màu đen và mặt nạ đeo lên.
Lúc này Long Hổ Sơn đã tụ tập một lượng lớn tu chân giả, số lượng có tới hơn vạn người!
Long Hổ Sơn trước nay trang nghiêm, giới bị cẩn thận, bây giờ đã náo nhiệt như một cái chợ lớn, người đi kẻ lại, ồn ào ầm ĩ.
Tuyệt đại bộ phận tu chân giả đều hưởng ứng lời kêu gọi của Long Hổ Thiên Sư, nhưng cũng có không ít người tới xem nhiệt náo.
Cho dù sự kiện lần này không liên quan gì tới họ, họ cũng tới xem một chuyến.
Nón lá đen và mặt nạ của Triệu Thụy tịnh không làm ai chú ý, rất nhiều tu chân giả đều có kẻ thù, sợ trong hoàn cảnh náo nhiệt hỗn loạn này bị kẻ thù đánh lén, cho nên cũng dùng các loại thủ đoạn để ẩn giấu thân phận, không ít người ăn mặc tương tự với bọn Triệu Thụy.
“Ê! Chỗ này thật náo nhiệt à!” Đôn Triệt vừa quay đầu nhìn tứ phía vừa nói “Sức kêu gọi của Trương Tụng Li thật không nhỏ.”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Trương Tụng Li là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo lại là môn phái lớn nhất tu chân giới, sức kêu gọi đương nhiên không nhỏ. Lại nói, bây giờ Ma Tông tập kích các môn phái tu chân lớn khắp nơi, ai nấy cũng đều thấy mình bị nguy hiểm, lại thêm Lý Lăng Phong mất tích, Thiên Âm đại sư thoái ẩn, ngoại trừ Trương Tụng Li ra, những tu chân giả thực lực hơi yếu cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Ba người vừa nói vừa đánh giá xung quanh.
Chỉ thấy đạo quan của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo từng tòa nối tiếp nhau, xây dựng theo thế núi.
Mỗi tòa một uy vũ hơn.
Ở giữa sườn núi có một quảng trường to lớn, tu chân giả các phái tới tham gia đại hội đều tụ tập trên quảng trường này, đưa mắt nhìn chỉ thấy biển người đen kịt.
Cường giả các phái trên tu chân giới cơ hồ toàn bộ đều đến, thậm chí mấy vị chân quân Độ Kiếp kì cũng đều tới.
Một số đệ tử Thiên Sư đạo thân mặc đạo bào màu vàng cũng tận lực kêu gọi các vị tu chân giả, giữ gìn trật tự trên quảng trường.
Giữa đông đảo các môn phái tu chân, hấp dẫn người ta nhất tự nhiên chính là Thục Sơn Kiếm Phái mới vừa xảy ra đại biến, tuy nói chưởng giáo tiền nhiệm Lý Lăng Phong đột nhiên mất tích, khiến thực lực của Thục Sơn Kiếm Phái giảm mạnh, nhưng Thục Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là một trong tứ đại danh môn, dư uy vẫn còn, vẫn là một trong mấy thế lực lớn nhất tu chân giới.
Lý Kinh Nhạn ngồi ngay ngắn ở đầu bắc quảng trường, đệ tử Thục Sơn quây xung quanh hắn, thật là uy phong.
Những tu chân giả khác thì theo môn phái của mình mà tìm chỗ đứng. Những tu chân giả một mình một bóng, hoặc lưu lãng tứ xứ thì ắt là những tu chân giả vô môn vô phái, một mình tu luyện.
Những tu chân giả trên quảng trường vừa chờ Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li xuất hiện, vừa thuận miệng tán gẫu.
“Thiên Sư đạo bày ra thế trận lớn thế này, xem ra là chuẩn bị đại động can qua với Ma Tông rồi!”
“Ừm, ta cũng thấy thế. Bất quá, Long Hổ Sơn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, Ma Tông sắp xui xẻo lớn rồi.”
“Ngươi đừng nói bậy, Ma Tông lập tông gần vạn năm, nhiều lần bị các phái liên hợp vây quét, nhưng mỗi lần đều an toàn vô sự, kéo dài mãi tới ngày nay, đâu có dễ dàng như thế? Lại nói, Ma Đế của Ma Tông, thần bí mạc trắc, nào có dễ chọc?”
“Ma Đế đúng là cường đại tuyệt luân, nhưng Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li cũng là đỉnh phong cường giả một đời mà! Có chỗ nào kém hơn Ma Đế? Ngoài ra, ta còn nghe nói, Trương Tụng Li đang tu luyện bí mật bất truyền của Thiên Sư đạo, Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, một khi luyện thành bí pháp, hè hè, uy lực đủ để xoay chuyển thiên địa càn khôn, cho dù ba đỉnh phong cường giả kia liên hợp lại, chỉ sợ cũng không đủ làm đối thú của Trương Tụng Li.”
“Tào lao bí đao. Ở đâu ra bí pháp mạnh thế?”
“Đúng vậy, tam đại đỉnh phong cường giả liên hợp, chỉ sợ thực lực đủ để liều mạng một trận với thần tiên rồi.”
“…”
“…”
Các tu chân giả mồm năm miệng mười, mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình.
Dẫu sao đối với bọn họ mà nói, những đỉnh phong cường giả đó đều là những đại nhân vật xa không với tới, có nghị luận tới đâu cũng đều sẽ không kiếm bọn họ gây phiền phức.
Những tu chân giả đó nói đi nói lại, đề tài đột nhiên chuyển lên người Lý Kinh Nhạn.
“Đúng rồi, ngươi nói Lý Kinh Nhạn đó chưa nghe danh tiếng gì trên tu chân giới, sao lại đột nhiên ngồi lên vị trí chưởng môn của Thục Sơn Kiếm Phái?”
“Đúng vậy, xem ra tuổi trẻ như vậy, tu vi hẳn cũng không quá mạnh đi. Chẳng lẽ Thục Sơn Kiếm Phái hết người rồi sao? Sao lại tìm một thằng nhóc lên làm chưởng giáo?”
Lúc này, một tu chân giả lông mày trắng phản bác: “Các ngươi đừng xem thường người ta, Thục Sơn Kiếm Phái tuy chủ yếu dựa vào Lý Lăng Phong chống đỡ, nhưng trong kiếm phái cũng không phải không có cường giả khác. Hắn có thể trở thành chưởng giáo, khẳng định có chỗ hơn người của hắn, nếu không, sao có thể khiến mọi người tin phục?”
Trong khi mọi người bàn tán lao xao, nói qua nói lại, từ trên Long Hổ Sơn có mấy người bay xuống, đều mặc đạo bào, khí tức tiêu sái, có vẻ phiêu phiêu xuất trần.
“Nhìn kìa, là năm sư đệ của Trương Tụng Li!”
Không biết ai la lên một tiếng, quảng trường lập tức yên tĩnh lại.
Tuy Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li còn chưa xuất hiện, nhưng năm sư đệ của hắn, không ai không phải là cường giả trên tu chân giới, đủ để ổn định tình hình.
Năm đạo nhân đó sau khi đáp xuống, đi thẳng tới cạnh Lý Kinh Nhạn, nói: “Lý chưởng giáo, ngươi mang Thục Sơn Kiếm Phái tới tham gia cuộc họp này, thật khiến trên dưới Long Hổ Sơn nhờ đó mà được vinh hạnh.” Lý Kinh Nhạn lạnh nhạt cười nói: “Ma Tông là đại địch chung của cả tu chân giới, sư tôn Lý Lăng Phong của tôi từng lập chí phải trừ diệt Ma Tông. Đáng tiếc là ông ta đã đột nhiên mất tích. Tuy tôi mới vừa tiếp nhiệm chức chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái, nhưng cũng kế thừa ý chí của sư tôn, góp một phần cống hiến cho tu chân giới.”
Năm trưởng lão của Thiên Sư đạo đều mỉm cười, cùng gật đầu.
Lý Kinh Nhạn nói như vậy, có thể nói là cho Thiên Sư đạo thể diện to lớn, bọn họ tự nhiên phải cao hứng.
Bọn họ và Lý Kinh Nhạn hàn huyên vài câu, chuẩn bị rời đi chào hỏi những cường giả Độ Kiếp kì khác.
Lúc này, một đệ tử Thục Sơn mặt đầy râu ria, tướng mạo hơi già đột nhiên từ trong đám người nhảy ra, la lớn: “Năm vị tiền bối, xin chờ một chút.”
Lý Kinh Nhạn quay đầu nhìn lại, phát hiện người này là một đệ tử lâu năm của Thục Sơn, tu vi dường như đã gần tới Hợp Thể kì, tên là Lý Lộ Vân gì đó. Bất quá, do tính cách không hợp, trước nay hắn rất ít khi giao tiếp với Lý Lộ Vân.
Lý Kinh Nhạn cau mày lại, không vui nói: “Lý Lộ Vân, sao ngươi không có quy củ như vậy! Còn không lui xuống!”
Lý Lộ Vân không đếm xỉa tới Lý Kinh Nhạn, hành lễ thật sâu với năm trưởng lão của Thiên Sư đạo cùng với các tu chân giả trên quảng trường, sau đó cao giọng nói: “Tại hạ là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lộ Vân, ra mắt các vị tiền bối và đồng đạo.”
Lý Lộ Vân này cử chỉ hữu lễ, khiến mọi người sinh hảo cảm, bất quá đại đa số mọi người ở đây chỉ muốn biết hắn định nói cái gì.
Lý Lộ Vân thi lễ xong, xoay người lại đối mặt với Lý Kinh Nhạn, lớn giọng nói: “Lý Kinh Nhạn, tên nghịch tặc lòng lang dạ sói ngươi! Vừa rồi còn dám nhắc tới sư tôn?”
Lý Kinh Nhạn biến sắc mặt, nghiêm giọng: “Ngươi nói bậy gì đấy? Còn không mau lui xuống cho ta!”
Lý Lộ Vân hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Lý Kinh Nhạn, sư tôn khổ cực nuôi dạy ngươi, hết lòng tài bồi ngươi, dạy hết tuyệt học cả đời cho ngươi, sao ngươi có thể nhân lúc sư tôn không đề phòng, hạ độc hại ông ta, sau đó hút hết công lực một đời của ông ta? Ngươi làm chuyện khi sư diệt tổ như vậy, không sợ ngũ lôi oanh đỉnh sao?”
Lời của Lý Lộ Vân như một quả bom, “ầm” một tiếng nổ tung giữa mọi người.
Các tu chân giả ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, tin tức này thật khiến người ta chấn kinh quá.
Bất quá, bọn họ tuy không toàn bộ tin lời Lý Lộ Vân nói, nhưng đại đa số người đã bắt đầu phân tích.
Lý Lăng Phong là chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái, một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, chỉ có hai khả năng, hoặc là tự mình không từ mà biệt, hoặc là bị người ta hại.
Với tính cách của Lý Lăng Phong, cùng với tác phong hành sự ngày thường, ông ta không thể đột nhiên ra đi một cách vô trách nhiệm như vậy. Khả năng bị hại là hết sức lớn.
Thế nhưng với tu vi của Lý Lăng Phong, đã là cường giả đỉnh phong nhất trên tu chân giới, ai có thể vô thanh vô tức tiêu diệt ông ta?
Trừ phi là người Lý Lăng Phong đặc biệt tín nhiệm, lén lút ra tay, mới có khả năng đả thương được ông ta.
Cứ phân tích như vậy, chuyện Lý Lộ Vân nói rất có khả năng là sự thật!
“Lý Kinh Nhạn! Lộ Vân hắn nói có thật không?”
“Đúng, Lý Kinh Nhạn ngươi phải nói cho rõ ràng!”
“…”
“…”
Những trưởng lão của Thục Sơn Kiếm Phái là những người đầu tiên nhịn không được lớn giọng hỏi Lý Kinh Nhạn. Những người khác cũng đưa ánh mắt hoài nghi về phía hắn.
Lý Kinh Nhạn sắc mặt đã biến càng thêm biến, cười lạnh nói: “Chư vị trưởng lão, chỉ bằng vào lời một phía của Lộ Vân sư huynh, các người đã hoài nghi ta? Không phải là quá khinh suất sao? Lộ Vân sư huynh, ngươi nhập môn sớm hơn ta, tu vi cao hơn ta. Nhưng ta may mắn được sư tôn sủng ái, sư tôn không chỉ truyền thụ cho ta sở học cả đời, còn thường cho ta xử lý công việc trong Thục Sơn Kiếm Phái. Ta biết ngươi vẫn luôn hết sức đố kị với ta, bất quá ngươi cũng không thể bôi nhọ ta như vậy! Khi sư diệt tổ là đại kị trên tu chân giới, sao có thể thuận miệng nói bậy! Lý Kinh Nhạn ta ở đây phát thệ, nếu ta làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ gặp thiên khiển! Lộ Vân sư huynh, nếu ngươi muốn tố cáo ta, vậy xin lấy chứng cứ ra!” Nói tới sau cùng, Lý Kinh Nhạn vẻ mặt chính khí lẫm nhiên, dường như những gì Lý Lộ Vân nói đều không liên quan tới hắn.
Tất cả tu chân giả ở đây đều kinh nghi bất định, không biết phải tin ai.
Lý Lộ Vân nói hợp tình hợp lý, nhưng Lý Kinh Nhạn nói dường như cũng có khả năng, đại bộ phận chọn lựa tiếp tục nghe tiếp, không xen vào.
Lý Lộ Vân dường như đã sớm dự liệu Lý Kinh Nhạn sẽ nói như vậy, lạnh lùng nói: “Các vị tiền bối, các vị đồng đạo, Lý Kinh Nhạn làm chuyện này thập phần bí mật. Đến trong Thục Sơn Kiếm Phái cũng không có mấy người biết. Nhưng vừa khéo là, khi hắn hạ thủ với chưởng giáo, lại đúng lúc bị ta nhìn thấy. Chỉ là Lý Kinh Nhạn thực lực cường đại, tâm ngoan thủ lạt, tại Thục Sơn lại có thế lực cực lớn. Cho nên ta không dám lộ ra nửa điểm phong thanh. Bây giờ, có nhiều tiền bối và đồng đạo trên tu chân giới như vậy tập hợp ở đây, ta mới dám nói bí mật tày trời này ra! Lý Kinh Nhạn muốn ta lấy chứng cứ ra, tốt, ta có chứng cứ. Đó chính là Lý Lăng Phong tịnh không bị giết, mà bị Lý Kinh Nhạn hút hết chân khí, giam giữ trong Triêu Dương Động ở Thục Sơn. Nếu không phải Lý Kinh Nhạn muốn từ miệng chưởng giáo bức hỏi ra nơi hạ lạc của trấn phái chi bảo Thái A thần kiếm, e rằng chưởng giáo sớm đã chết trong tay hắn rồi!”
Lần này đúng là một viên đá dấy lên ngàn lớp sóng, Lý Lộ Vân nói ra cả nơi Lý Lăng Phong bị giam giữ, còn có thể giả sao?
Khi sư diệt tổ, chính là chuyện tu chân giới kị nhất, chuyện ác lớn nhất!
============
Do Triệu Thụy và Đôn Triệt đã từng hai lần xung đột với Long Hổ Sơn, để tránh phiền phức không cần thiết, bọn hắn mang hai cái áo khoách màu đen và mặt nạ đeo lên.
Lúc này Long Hổ Sơn đã tụ tập một lượng lớn tu chân giả, số lượng có tới hơn vạn người!
Long Hổ Sơn trước nay trang nghiêm, giới bị cẩn thận, bây giờ đã náo nhiệt như một cái chợ lớn, người đi kẻ lại, ồn ào ầm ĩ.
Tuyệt đại bộ phận tu chân giả đều hưởng ứng lời kêu gọi của Long Hổ Thiên Sư, nhưng cũng có không ít người tới xem nhiệt náo.
Cho dù sự kiện lần này không liên quan gì tới họ, họ cũng tới xem một chuyến.
Nón lá đen và mặt nạ của Triệu Thụy tịnh không làm ai chú ý, rất nhiều tu chân giả đều có kẻ thù, sợ trong hoàn cảnh náo nhiệt hỗn loạn này bị kẻ thù đánh lén, cho nên cũng dùng các loại thủ đoạn để ẩn giấu thân phận, không ít người ăn mặc tương tự với bọn Triệu Thụy.
“Ê! Chỗ này thật náo nhiệt à!” Đôn Triệt vừa quay đầu nhìn tứ phía vừa nói “Sức kêu gọi của Trương Tụng Li thật không nhỏ.”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Trương Tụng Li là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo lại là môn phái lớn nhất tu chân giới, sức kêu gọi đương nhiên không nhỏ. Lại nói, bây giờ Ma Tông tập kích các môn phái tu chân lớn khắp nơi, ai nấy cũng đều thấy mình bị nguy hiểm, lại thêm Lý Lăng Phong mất tích, Thiên Âm đại sư thoái ẩn, ngoại trừ Trương Tụng Li ra, những tu chân giả thực lực hơi yếu cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Ba người vừa nói vừa đánh giá xung quanh.
Chỉ thấy đạo quan của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo từng tòa nối tiếp nhau, xây dựng theo thế núi.
Mỗi tòa một uy vũ hơn.
Ở giữa sườn núi có một quảng trường to lớn, tu chân giả các phái tới tham gia đại hội đều tụ tập trên quảng trường này, đưa mắt nhìn chỉ thấy biển người đen kịt.
Cường giả các phái trên tu chân giới cơ hồ toàn bộ đều đến, thậm chí mấy vị chân quân Độ Kiếp kì cũng đều tới.
Một số đệ tử Thiên Sư đạo thân mặc đạo bào màu vàng cũng tận lực kêu gọi các vị tu chân giả, giữ gìn trật tự trên quảng trường.
Giữa đông đảo các môn phái tu chân, hấp dẫn người ta nhất tự nhiên chính là Thục Sơn Kiếm Phái mới vừa xảy ra đại biến, tuy nói chưởng giáo tiền nhiệm Lý Lăng Phong đột nhiên mất tích, khiến thực lực của Thục Sơn Kiếm Phái giảm mạnh, nhưng Thục Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là một trong tứ đại danh môn, dư uy vẫn còn, vẫn là một trong mấy thế lực lớn nhất tu chân giới.
Lý Kinh Nhạn ngồi ngay ngắn ở đầu bắc quảng trường, đệ tử Thục Sơn quây xung quanh hắn, thật là uy phong.
Những tu chân giả khác thì theo môn phái của mình mà tìm chỗ đứng. Những tu chân giả một mình một bóng, hoặc lưu lãng tứ xứ thì ắt là những tu chân giả vô môn vô phái, một mình tu luyện.
Những tu chân giả trên quảng trường vừa chờ Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li xuất hiện, vừa thuận miệng tán gẫu.
“Thiên Sư đạo bày ra thế trận lớn thế này, xem ra là chuẩn bị đại động can qua với Ma Tông rồi!”
“Ừm, ta cũng thấy thế. Bất quá, Long Hổ Sơn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, Ma Tông sắp xui xẻo lớn rồi.”
“Ngươi đừng nói bậy, Ma Tông lập tông gần vạn năm, nhiều lần bị các phái liên hợp vây quét, nhưng mỗi lần đều an toàn vô sự, kéo dài mãi tới ngày nay, đâu có dễ dàng như thế? Lại nói, Ma Đế của Ma Tông, thần bí mạc trắc, nào có dễ chọc?”
“Ma Đế đúng là cường đại tuyệt luân, nhưng Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li cũng là đỉnh phong cường giả một đời mà! Có chỗ nào kém hơn Ma Đế? Ngoài ra, ta còn nghe nói, Trương Tụng Li đang tu luyện bí mật bất truyền của Thiên Sư đạo, Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, một khi luyện thành bí pháp, hè hè, uy lực đủ để xoay chuyển thiên địa càn khôn, cho dù ba đỉnh phong cường giả kia liên hợp lại, chỉ sợ cũng không đủ làm đối thú của Trương Tụng Li.”
“Tào lao bí đao. Ở đâu ra bí pháp mạnh thế?”
“Đúng vậy, tam đại đỉnh phong cường giả liên hợp, chỉ sợ thực lực đủ để liều mạng một trận với thần tiên rồi.”
“…”
“…”
Các tu chân giả mồm năm miệng mười, mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình.
Dẫu sao đối với bọn họ mà nói, những đỉnh phong cường giả đó đều là những đại nhân vật xa không với tới, có nghị luận tới đâu cũng đều sẽ không kiếm bọn họ gây phiền phức.
Những tu chân giả đó nói đi nói lại, đề tài đột nhiên chuyển lên người Lý Kinh Nhạn.
“Đúng rồi, ngươi nói Lý Kinh Nhạn đó chưa nghe danh tiếng gì trên tu chân giới, sao lại đột nhiên ngồi lên vị trí chưởng môn của Thục Sơn Kiếm Phái?”
“Đúng vậy, xem ra tuổi trẻ như vậy, tu vi hẳn cũng không quá mạnh đi. Chẳng lẽ Thục Sơn Kiếm Phái hết người rồi sao? Sao lại tìm một thằng nhóc lên làm chưởng giáo?”
Lúc này, một tu chân giả lông mày trắng phản bác: “Các ngươi đừng xem thường người ta, Thục Sơn Kiếm Phái tuy chủ yếu dựa vào Lý Lăng Phong chống đỡ, nhưng trong kiếm phái cũng không phải không có cường giả khác. Hắn có thể trở thành chưởng giáo, khẳng định có chỗ hơn người của hắn, nếu không, sao có thể khiến mọi người tin phục?”
Trong khi mọi người bàn tán lao xao, nói qua nói lại, từ trên Long Hổ Sơn có mấy người bay xuống, đều mặc đạo bào, khí tức tiêu sái, có vẻ phiêu phiêu xuất trần.
“Nhìn kìa, là năm sư đệ của Trương Tụng Li!”
Không biết ai la lên một tiếng, quảng trường lập tức yên tĩnh lại.
Tuy Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li còn chưa xuất hiện, nhưng năm sư đệ của hắn, không ai không phải là cường giả trên tu chân giới, đủ để ổn định tình hình.
Năm đạo nhân đó sau khi đáp xuống, đi thẳng tới cạnh Lý Kinh Nhạn, nói: “Lý chưởng giáo, ngươi mang Thục Sơn Kiếm Phái tới tham gia cuộc họp này, thật khiến trên dưới Long Hổ Sơn nhờ đó mà được vinh hạnh.” Lý Kinh Nhạn lạnh nhạt cười nói: “Ma Tông là đại địch chung của cả tu chân giới, sư tôn Lý Lăng Phong của tôi từng lập chí phải trừ diệt Ma Tông. Đáng tiếc là ông ta đã đột nhiên mất tích. Tuy tôi mới vừa tiếp nhiệm chức chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái, nhưng cũng kế thừa ý chí của sư tôn, góp một phần cống hiến cho tu chân giới.”
Năm trưởng lão của Thiên Sư đạo đều mỉm cười, cùng gật đầu.
Lý Kinh Nhạn nói như vậy, có thể nói là cho Thiên Sư đạo thể diện to lớn, bọn họ tự nhiên phải cao hứng.
Bọn họ và Lý Kinh Nhạn hàn huyên vài câu, chuẩn bị rời đi chào hỏi những cường giả Độ Kiếp kì khác.
Lúc này, một đệ tử Thục Sơn mặt đầy râu ria, tướng mạo hơi già đột nhiên từ trong đám người nhảy ra, la lớn: “Năm vị tiền bối, xin chờ một chút.”
Lý Kinh Nhạn quay đầu nhìn lại, phát hiện người này là một đệ tử lâu năm của Thục Sơn, tu vi dường như đã gần tới Hợp Thể kì, tên là Lý Lộ Vân gì đó. Bất quá, do tính cách không hợp, trước nay hắn rất ít khi giao tiếp với Lý Lộ Vân.
Lý Kinh Nhạn cau mày lại, không vui nói: “Lý Lộ Vân, sao ngươi không có quy củ như vậy! Còn không lui xuống!”
Lý Lộ Vân không đếm xỉa tới Lý Kinh Nhạn, hành lễ thật sâu với năm trưởng lão của Thiên Sư đạo cùng với các tu chân giả trên quảng trường, sau đó cao giọng nói: “Tại hạ là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lộ Vân, ra mắt các vị tiền bối và đồng đạo.”
Lý Lộ Vân này cử chỉ hữu lễ, khiến mọi người sinh hảo cảm, bất quá đại đa số mọi người ở đây chỉ muốn biết hắn định nói cái gì.
Lý Lộ Vân thi lễ xong, xoay người lại đối mặt với Lý Kinh Nhạn, lớn giọng nói: “Lý Kinh Nhạn, tên nghịch tặc lòng lang dạ sói ngươi! Vừa rồi còn dám nhắc tới sư tôn?”
Lý Kinh Nhạn biến sắc mặt, nghiêm giọng: “Ngươi nói bậy gì đấy? Còn không mau lui xuống cho ta!”
Lý Lộ Vân hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Lý Kinh Nhạn, sư tôn khổ cực nuôi dạy ngươi, hết lòng tài bồi ngươi, dạy hết tuyệt học cả đời cho ngươi, sao ngươi có thể nhân lúc sư tôn không đề phòng, hạ độc hại ông ta, sau đó hút hết công lực một đời của ông ta? Ngươi làm chuyện khi sư diệt tổ như vậy, không sợ ngũ lôi oanh đỉnh sao?”
Lời của Lý Lộ Vân như một quả bom, “ầm” một tiếng nổ tung giữa mọi người.
Các tu chân giả ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, tin tức này thật khiến người ta chấn kinh quá.
Bất quá, bọn họ tuy không toàn bộ tin lời Lý Lộ Vân nói, nhưng đại đa số người đã bắt đầu phân tích.
Lý Lăng Phong là chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái, một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, chỉ có hai khả năng, hoặc là tự mình không từ mà biệt, hoặc là bị người ta hại.
Với tính cách của Lý Lăng Phong, cùng với tác phong hành sự ngày thường, ông ta không thể đột nhiên ra đi một cách vô trách nhiệm như vậy. Khả năng bị hại là hết sức lớn.
Thế nhưng với tu vi của Lý Lăng Phong, đã là cường giả đỉnh phong nhất trên tu chân giới, ai có thể vô thanh vô tức tiêu diệt ông ta?
Trừ phi là người Lý Lăng Phong đặc biệt tín nhiệm, lén lút ra tay, mới có khả năng đả thương được ông ta.
Cứ phân tích như vậy, chuyện Lý Lộ Vân nói rất có khả năng là sự thật!
“Lý Kinh Nhạn! Lộ Vân hắn nói có thật không?”
“Đúng, Lý Kinh Nhạn ngươi phải nói cho rõ ràng!”
“…”
“…”
Những trưởng lão của Thục Sơn Kiếm Phái là những người đầu tiên nhịn không được lớn giọng hỏi Lý Kinh Nhạn. Những người khác cũng đưa ánh mắt hoài nghi về phía hắn.
Lý Kinh Nhạn sắc mặt đã biến càng thêm biến, cười lạnh nói: “Chư vị trưởng lão, chỉ bằng vào lời một phía của Lộ Vân sư huynh, các người đã hoài nghi ta? Không phải là quá khinh suất sao? Lộ Vân sư huynh, ngươi nhập môn sớm hơn ta, tu vi cao hơn ta. Nhưng ta may mắn được sư tôn sủng ái, sư tôn không chỉ truyền thụ cho ta sở học cả đời, còn thường cho ta xử lý công việc trong Thục Sơn Kiếm Phái. Ta biết ngươi vẫn luôn hết sức đố kị với ta, bất quá ngươi cũng không thể bôi nhọ ta như vậy! Khi sư diệt tổ là đại kị trên tu chân giới, sao có thể thuận miệng nói bậy! Lý Kinh Nhạn ta ở đây phát thệ, nếu ta làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ gặp thiên khiển! Lộ Vân sư huynh, nếu ngươi muốn tố cáo ta, vậy xin lấy chứng cứ ra!” Nói tới sau cùng, Lý Kinh Nhạn vẻ mặt chính khí lẫm nhiên, dường như những gì Lý Lộ Vân nói đều không liên quan tới hắn.
Tất cả tu chân giả ở đây đều kinh nghi bất định, không biết phải tin ai.
Lý Lộ Vân nói hợp tình hợp lý, nhưng Lý Kinh Nhạn nói dường như cũng có khả năng, đại bộ phận chọn lựa tiếp tục nghe tiếp, không xen vào.
Lý Lộ Vân dường như đã sớm dự liệu Lý Kinh Nhạn sẽ nói như vậy, lạnh lùng nói: “Các vị tiền bối, các vị đồng đạo, Lý Kinh Nhạn làm chuyện này thập phần bí mật. Đến trong Thục Sơn Kiếm Phái cũng không có mấy người biết. Nhưng vừa khéo là, khi hắn hạ thủ với chưởng giáo, lại đúng lúc bị ta nhìn thấy. Chỉ là Lý Kinh Nhạn thực lực cường đại, tâm ngoan thủ lạt, tại Thục Sơn lại có thế lực cực lớn. Cho nên ta không dám lộ ra nửa điểm phong thanh. Bây giờ, có nhiều tiền bối và đồng đạo trên tu chân giới như vậy tập hợp ở đây, ta mới dám nói bí mật tày trời này ra! Lý Kinh Nhạn muốn ta lấy chứng cứ ra, tốt, ta có chứng cứ. Đó chính là Lý Lăng Phong tịnh không bị giết, mà bị Lý Kinh Nhạn hút hết chân khí, giam giữ trong Triêu Dương Động ở Thục Sơn. Nếu không phải Lý Kinh Nhạn muốn từ miệng chưởng giáo bức hỏi ra nơi hạ lạc của trấn phái chi bảo Thái A thần kiếm, e rằng chưởng giáo sớm đã chết trong tay hắn rồi!”
Lần này đúng là một viên đá dấy lên ngàn lớp sóng, Lý Lộ Vân nói ra cả nơi Lý Lăng Phong bị giam giữ, còn có thể giả sao?
Khi sư diệt tổ, chính là chuyện tu chân giới kị nhất, chuyện ác lớn nhất!
============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.