Chương 303: Giới thiệu
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Tôn Tiểu Lan xin vào Thương Hải đệ nhất bệnh viện, được phân làm ở phòng cán bộ.
Phòng cán bộ nằm ở góc tây bắc của bệnh viện, hoàn cảnh thanh u, muốn vào thăm bệnh phải đăng kí, ít có người làm phiền.
Các loại điều kiện của phòng cán bộ so với phòng bệnh thường đều tốt hơn nhiều, bệnh nhân nhập viện trị liệu ở đây toàn bộ đều là quan viên chính phủ đã từ chức hoặc còn tại chức, trong đó không hiếm quan chức cao cấp trong chính quyền thành phố.
Tôn Tiểu Lan công tác ở đây một tuần, do tính tình ôn hòa rộng rãi, rất nhanh đã kết thân với các bác sĩ và y tá trong khoa, quan hệ với bệnh nhân cũng tương đối tốt đẹp, nhân duyên thập phần không tệ.
Cùng khoa có vị nữ bác sĩ kêu là Lưu Vũ, vừa khéo lại ở cùng khu tập thể với cô.
Vì vậy, quan hệ giữa hai người lại thân mật hơn một chút.
Sáng sớm hôm nay, Tôn Tiểu Lan với đồng sự Lưu Vũ cùng ăn sáng ở bên ngoài, đang chuẩn bị vào phòng bệnh làm việc.
Lúc đi ngang qua bãi giữ xe, thấy một chiếc Audi A8 vừa vào bãi.
Liền đó, một người trung niên năm mươi mấy tuổi, để râu mép, thân thể hơi mập, từ trên xe bước xuống.
Những bác sĩ, y tá đi ngang qua gần đó, nhìn thấy người này rồi, trên mặt liền lộ nét cười, xúm lại chào hỏi thân mật.
Trung niên đó thì gật gật đầu hơi có vẻ kiêu ngạo, coi như đáp lại.
Tôn Tiểu Lan không khỏi có chút hiếu kì về thân phận của người này, cô quay đầu, dò hỏi Lưu Vũ bên cạnh: “Người này là ai? Dường như kiêu căng quá nhỉ?” “Đó là nhân vật số một của bệnh viện ta Trần Tân Vũ - Trần viện trưởng!” Lưu Vũ nhỏ giọng giải thích “Ông ta nắm quyền sinh sát chúng ta, có quyền uy tuyệt đối trong bệnh viện. Ngươi phải chú ý, ngàn vạn lần đừng đắc tội Trần viện trưởng, nếu không, ngươi liền phải cuốn gói đi ngay.”
Tôn Tiểu Lan “há” nhỏ một tiếng, nghĩ bụng thảo nào người này kiêu căng đến thế, thì ra là viện trưởng Thương Hải đệ nhất bệnh viện.
“Ta ăn ở không đắc tội viện trưởng làm gì?” Tôn Tiểu Lan nhỏ giọng cười nói “Ta phải thành thành thật thật làm việc mới đúng. Còn cao tầng trong bệnh viện như viện trưởng, ắt hẳn chẳng có quan hệ gì với ta, nhiều nhất cũng chỉ gặp qua một lần lúc thị sát công tác hay mở đại hôi.”
“Nói vậy cũng đúng.” Lưu Vũ thấy cô nói chuyện có duyên, không khỏi cười lên.
Hai người tiến vào tòa nhà phòng cán bộ, đến văn phòng, nghỉ một chút, đang chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Đúng lúc này, hai cô chợt thấy Trần Tân Vũ viện trưởng dẫn cơ hồ toàn bộ cao tầng bệnh viện ra khỏi thang máy, vội vội vàng vàng theo hành lang chạy tới phòng 315.
“Ồ? Lãnh đạo bệnh viện toàn bộ xuất động? Chẳng lẽ có đại nhân vật nào đó, đêm qua vào phòng bệnh ở tầng này sao?” Lưu Vũ thấy một màn này, trên mặt không khỏi có chút kinh dị.
Tuy nói lãnh đạo bệnh viện bình thường cũng đi thị sát thăm coi phòng cán bộ.
Thế nhưng, tình huống toàn bộ cao tầng lãnh đạo bệnh viện đều đi thế này, cô tiến vào bệnh viện này hơn một năm, cũng chỉ mới thấy có một lần!
Dẫu sao, bệnh viện lớn như Thương Hải đệ nhất bệnh viện này, cao tầng lãnh đạo bệnh viện đều là nhân vật có thân phận địa vị, có thể được bọn họ trọng thị thế này, cả Thương Hải e rằng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đúng đó! Thật là khá kì quái!” Tôn Tiểu Lan nói theo một câu, rồi quay đầu hỏi y tá trực ban bên cạnh: “Tiểu Lưu, hôm qua phòng 315 có bệnh nhân vào phải không?”
Y tá đó nhìn bảng đăng kí một cái rồi gật gật đầu nói phải.
“Thế ngươi có biết bệnh nhân mới tới đó là ai không?” Tôn Tiểu Lan hiếu kì hỏi tiếp.
“Đó là Lâm Vạn Hòa cục trưởng cục vệ sinh thành phố, chuyển đến trong đêm.” Y tá đó đáp “Lãnh đạo bệnh viện rất khẩn trương nha! Đều đến phòng bệnh xem xét.”
“Đó là đương nhiên, Lâm cục trưởng tổng quản bệnh viện, trạm phòng dịch toàn thành phố, là lãnh đạo trực tiếp của viện trưởng, có thể không trọng thị sao? Chúng ta cũng phải phấn khởi tinh thần lên, vị này chính là nhân vật số một số hai của hệ thống y tế thành phố đấy, vạn nhất chăm sóc không tốt, chén cơm của chúng ta cũng bị phá đó.” Lưu Vũ nửa đùa nửa thật nói.
“Chính xác, chính xác.”
Tôn Tiểu Lan và y tá kia cũng đồng cảm gật gật đầu.
Mấy ngày tiếp đó, Tôn Tiểu Lan đều ở trong trạng thái phi thường bận rộn.
Bệnh nhân trong phòng cán bộ, thân phận đặc thù, việc chăm sóc tương đối rắc rối, cần phải đặc biệt cẩn thận.
Bất quá cô rất chu đáo, nhân duyên cũng thực không tệ, thậm chí đến Lâm cục trưởng phòng 315 cũng dần dần quen thuộc.
Đã từng nói chuyện, cô biết bệnh của Lâm cục trưởng là chứng thiếu máu cục bộ ở đầu xương đùi, hoại tử, sụp vào, hay tấn công người trung niên, thường dẫn đến trở ngại nghiêm trọng chức năng khớp hông, là một trong những bệnh thường thấy nhưng khó chữa, cho dù trong giới y học, cũng không có cách nào đặc biệt tốt, được xếp vào vấn đề khó khăn cấp thế giới.
Lâm cục trưởng mắc phải loại bệnh này đã một đoạn thời gian rất lâu, bệnh tình tương đối nghiêm trọng.
Chính vì vậy, tâm tình của ông có lúc tương đối chán nản.
Tôn Tiểu Lan thấy vậy, suy nghĩ rất lâu, quyết định giúp vị cục trưởng này một tay.
Đương nhiên, cô giúp cũng là có nguyên nhân.
Một là, bình thường tiếp xúc với Lâm cục trưởng, cảm thấy ông ta làm người cũng không tệ.
Ngoài ra, một nguyên nhân khác là phòng mạch Lan Thụy cho tới nay cũng chưa có bất cứ giấy phép nào, nếu như giúp vị cục trưởng này một tay, có lẽ về sau, mặt này cũng có chỗ giúp đỡ.
Thế là, sáng sớm lúc kiểm tra phòng, vào phòng 315, lúc nói chuyện về bệnh tình, rất vô ý nói với Lâm cục trưởng:
“Tôi nghe nói, ở khu ngoại thành phía nam có một phòng mạch Lan Thụy, chuyên môn chữa trị những bệnh nan y, rất có danh khí ở đó đấy, đến bệnh nhân phong thấp mãn tính giai đoạn cuối cũng dễ dàng trị khỏi, nếu như ông có hứng thú, không ngại tới đó xem thử.”
Lâm Vạn Hòa nghe câu này không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tôn Tiểu Lan, trong lòng chỉ cảm thấy hết sức hoang đường.
Trình độ trị liệu của Thương Hải đệ nhất bệnh viện, trong cả thành phố Thương Hải, thậm chí toàn tỉnh, cũng xứng gọi là cao nhất.
Nếu như bệnh tật đến chỗ này cũng không trị nổi, thì ở bệnh viện khác cũng rất khó có đột phá gì.
Thế mà, nữ bác sĩ xinh đẹp ở phòng cán bộ này lại bảo hắn tới một phòng mạch nhỏ trước giờ chưa từng nghe tới!
Đây đúng là chuyện trên trời dưới đất!
Lâm Vạn Hòa hắn chính là cục trưởng cục vệ sinh Thương Hải, xuất thân y khoa, tịnh không phải dân chúng bình thường hoàn toàn không hiểu biết y học.
Hắn không thể tin một phòng mạch nhỏ trang bị thô sơ ở bên ngoài, có thể trị khỏi bệnh tật của hắn!
Thật ra, trong mắt hắn, bác sĩ giang hồ trong phòng mạch nhỏ đó, cơ hồ không khác gì đồ bịp bợm!
Sau phút kinh ngạc, sắc mặt Lâm Vạn Hòa trầm xuống, hắn lạnh giọng phê bình:
“Cô nói đùa chắc? Cô chính là bác sĩ của Thương Hải đệ nhất bệnh viện! Sao lại không tin vào trình độ trị liệu của bệnh viện mình, mà lại tin vào một phòng mạch nhỏ không chút tiếng tăm? Cô cảm thấy mình xứng với chức vụ sao? Tôi hỏi cô, có phải cô có quan hệ lợi ích gì với phòng mạch Lan Thụy đó không?”
Nếu đổi là bác sĩ khác, thấy cục trưởng vệ sinh nổi giận, chỉ sợ đã sớm trong lòng thấp thỏm, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.
Thế nhưng, Tôn Tiểu Lan tịnh không lo lắng về chuyện đó.
Cô chỉ không ngờ, mình một phen hảo tâm, lại khiến đối phương phê bình.
Hơi ngẩn ra một chút, Tôn Tiểu Lan thọc tay vào túi áo, phi thường bình tĩnh nói: “Lâm cục trưởng, tôi chỉ đưa một đề nghị thôi, ông biết đấy, Thương Hải đệ nhất bệnh viện đã không trị khỏi, vì sao không thử thêm một lần? Có lẽ sẽ phát sinh tình huống mà ông không ngờ tới đó. Đương nhiên, quyền quyết định sau cùng nằm trong tay ông. Nếu ông không tin loại phòng mạch ấy, hoàn toàn có thể không đi, chỉ là cá nhân tôi cho rằng, ông tới đó khám, đối với ông không có chỗ nào xấu. Chi phí chẩn trị ở đó rất thấp, cơ hồ là làm công ích. Phòng mạch đó tịnh không trông chờ kiếm tiền từ bệnh nhân.”
Tôn Tiểu Lan nói xong, cũng không chờ Lâm Vạn Hòa tỏ ý, xoay người rời khỏi phòng bệnh, bỏ lại hắn trong phòng một mình.
Lâm Vạn Hòa trong lòng không khỏi hết sức không vui, không ngờ một nữ bác sĩ trẻ tuổi như vầy, lại dám dùng loại ngữ khí đó nói chuyện với hắn.
Phải biết, hắn là quan chức cao cấp chủ quản trị liệu vệ sinh, có đủ quyền quyết định tiền đồ của một bác sĩ!
Cho dù viện trưởng Thương Hải đệ nhất bệnh viện, ở trước mặt hắn cũng cung cung kính kính, thận trọng dè dặt.
Thế mà, bác sĩ kêu là Tôn Tiểu Lan này, vừa rồi lại không mềm không cứng nói với hắn, toàn bộ đều là bảo hắn ra khám bên ngoài!
Lâm Vạn Hòa lúc đầu muốn khiếu nại với viện trưởng Trần Tân Vũ, khiến nữ bác sĩ không biết trời cao đất dày này cuốn gói cút đi.
Nhưng sau khi bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy lời của Tôn Tiểu Lan lại không phải hoàn toàn vô lý.
Loại bệnh này của hắn, ở đệ nhất bệnh viện đã không cách nào trị lành, có lẽ ở chỗ khác lại gặp được kì tích không chừng.
Lâm Vạn Hòa đối với việc mình có cách nghĩ này hết sức giật mình.
Bởi vì, hắn trước giờ chưa từng tin tưởng đám bác sĩ giang hồ.
Thế nhưng, bệnh gấp thì vái tứ phương, Thương Hải đệ nhất bệnh viện đã bó tay hết cách với bệnh của hắn, thế không bằng đi phòng mạch Lan Thụy đó thử vận khí xem.
Ngoài ra, thái độ lãnh tĩnh của Tôn Tiểu Lan đó cũng có tác dụng thúc đẩy nhất định, khiến hắn cảm thấy thử một lần cũng không việc gì.
Cẩn thận suy nghĩ một trận, Lâm Vạn Hòa lại gọi Tôn Tiểu Lan vào phòng bệnh, cẩn thận dò hỏi địa chỉ của phòng mạch Lan Thụy.
Thế rồi, ngay buổi chiều hôm đó, hắn liền mang tâm trạng bán tín bán nghi ngồi xe tới đó.
Phòng cán bộ nằm ở góc tây bắc của bệnh viện, hoàn cảnh thanh u, muốn vào thăm bệnh phải đăng kí, ít có người làm phiền.
Các loại điều kiện của phòng cán bộ so với phòng bệnh thường đều tốt hơn nhiều, bệnh nhân nhập viện trị liệu ở đây toàn bộ đều là quan viên chính phủ đã từ chức hoặc còn tại chức, trong đó không hiếm quan chức cao cấp trong chính quyền thành phố.
Tôn Tiểu Lan công tác ở đây một tuần, do tính tình ôn hòa rộng rãi, rất nhanh đã kết thân với các bác sĩ và y tá trong khoa, quan hệ với bệnh nhân cũng tương đối tốt đẹp, nhân duyên thập phần không tệ.
Cùng khoa có vị nữ bác sĩ kêu là Lưu Vũ, vừa khéo lại ở cùng khu tập thể với cô.
Vì vậy, quan hệ giữa hai người lại thân mật hơn một chút.
Sáng sớm hôm nay, Tôn Tiểu Lan với đồng sự Lưu Vũ cùng ăn sáng ở bên ngoài, đang chuẩn bị vào phòng bệnh làm việc.
Lúc đi ngang qua bãi giữ xe, thấy một chiếc Audi A8 vừa vào bãi.
Liền đó, một người trung niên năm mươi mấy tuổi, để râu mép, thân thể hơi mập, từ trên xe bước xuống.
Những bác sĩ, y tá đi ngang qua gần đó, nhìn thấy người này rồi, trên mặt liền lộ nét cười, xúm lại chào hỏi thân mật.
Trung niên đó thì gật gật đầu hơi có vẻ kiêu ngạo, coi như đáp lại.
Tôn Tiểu Lan không khỏi có chút hiếu kì về thân phận của người này, cô quay đầu, dò hỏi Lưu Vũ bên cạnh: “Người này là ai? Dường như kiêu căng quá nhỉ?” “Đó là nhân vật số một của bệnh viện ta Trần Tân Vũ - Trần viện trưởng!” Lưu Vũ nhỏ giọng giải thích “Ông ta nắm quyền sinh sát chúng ta, có quyền uy tuyệt đối trong bệnh viện. Ngươi phải chú ý, ngàn vạn lần đừng đắc tội Trần viện trưởng, nếu không, ngươi liền phải cuốn gói đi ngay.”
Tôn Tiểu Lan “há” nhỏ một tiếng, nghĩ bụng thảo nào người này kiêu căng đến thế, thì ra là viện trưởng Thương Hải đệ nhất bệnh viện.
“Ta ăn ở không đắc tội viện trưởng làm gì?” Tôn Tiểu Lan nhỏ giọng cười nói “Ta phải thành thành thật thật làm việc mới đúng. Còn cao tầng trong bệnh viện như viện trưởng, ắt hẳn chẳng có quan hệ gì với ta, nhiều nhất cũng chỉ gặp qua một lần lúc thị sát công tác hay mở đại hôi.”
“Nói vậy cũng đúng.” Lưu Vũ thấy cô nói chuyện có duyên, không khỏi cười lên.
Hai người tiến vào tòa nhà phòng cán bộ, đến văn phòng, nghỉ một chút, đang chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Đúng lúc này, hai cô chợt thấy Trần Tân Vũ viện trưởng dẫn cơ hồ toàn bộ cao tầng bệnh viện ra khỏi thang máy, vội vội vàng vàng theo hành lang chạy tới phòng 315.
“Ồ? Lãnh đạo bệnh viện toàn bộ xuất động? Chẳng lẽ có đại nhân vật nào đó, đêm qua vào phòng bệnh ở tầng này sao?” Lưu Vũ thấy một màn này, trên mặt không khỏi có chút kinh dị.
Tuy nói lãnh đạo bệnh viện bình thường cũng đi thị sát thăm coi phòng cán bộ.
Thế nhưng, tình huống toàn bộ cao tầng lãnh đạo bệnh viện đều đi thế này, cô tiến vào bệnh viện này hơn một năm, cũng chỉ mới thấy có một lần!
Dẫu sao, bệnh viện lớn như Thương Hải đệ nhất bệnh viện này, cao tầng lãnh đạo bệnh viện đều là nhân vật có thân phận địa vị, có thể được bọn họ trọng thị thế này, cả Thương Hải e rằng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đúng đó! Thật là khá kì quái!” Tôn Tiểu Lan nói theo một câu, rồi quay đầu hỏi y tá trực ban bên cạnh: “Tiểu Lưu, hôm qua phòng 315 có bệnh nhân vào phải không?”
Y tá đó nhìn bảng đăng kí một cái rồi gật gật đầu nói phải.
“Thế ngươi có biết bệnh nhân mới tới đó là ai không?” Tôn Tiểu Lan hiếu kì hỏi tiếp.
“Đó là Lâm Vạn Hòa cục trưởng cục vệ sinh thành phố, chuyển đến trong đêm.” Y tá đó đáp “Lãnh đạo bệnh viện rất khẩn trương nha! Đều đến phòng bệnh xem xét.”
“Đó là đương nhiên, Lâm cục trưởng tổng quản bệnh viện, trạm phòng dịch toàn thành phố, là lãnh đạo trực tiếp của viện trưởng, có thể không trọng thị sao? Chúng ta cũng phải phấn khởi tinh thần lên, vị này chính là nhân vật số một số hai của hệ thống y tế thành phố đấy, vạn nhất chăm sóc không tốt, chén cơm của chúng ta cũng bị phá đó.” Lưu Vũ nửa đùa nửa thật nói.
“Chính xác, chính xác.”
Tôn Tiểu Lan và y tá kia cũng đồng cảm gật gật đầu.
Mấy ngày tiếp đó, Tôn Tiểu Lan đều ở trong trạng thái phi thường bận rộn.
Bệnh nhân trong phòng cán bộ, thân phận đặc thù, việc chăm sóc tương đối rắc rối, cần phải đặc biệt cẩn thận.
Bất quá cô rất chu đáo, nhân duyên cũng thực không tệ, thậm chí đến Lâm cục trưởng phòng 315 cũng dần dần quen thuộc.
Đã từng nói chuyện, cô biết bệnh của Lâm cục trưởng là chứng thiếu máu cục bộ ở đầu xương đùi, hoại tử, sụp vào, hay tấn công người trung niên, thường dẫn đến trở ngại nghiêm trọng chức năng khớp hông, là một trong những bệnh thường thấy nhưng khó chữa, cho dù trong giới y học, cũng không có cách nào đặc biệt tốt, được xếp vào vấn đề khó khăn cấp thế giới.
Lâm cục trưởng mắc phải loại bệnh này đã một đoạn thời gian rất lâu, bệnh tình tương đối nghiêm trọng.
Chính vì vậy, tâm tình của ông có lúc tương đối chán nản.
Tôn Tiểu Lan thấy vậy, suy nghĩ rất lâu, quyết định giúp vị cục trưởng này một tay.
Đương nhiên, cô giúp cũng là có nguyên nhân.
Một là, bình thường tiếp xúc với Lâm cục trưởng, cảm thấy ông ta làm người cũng không tệ.
Ngoài ra, một nguyên nhân khác là phòng mạch Lan Thụy cho tới nay cũng chưa có bất cứ giấy phép nào, nếu như giúp vị cục trưởng này một tay, có lẽ về sau, mặt này cũng có chỗ giúp đỡ.
Thế là, sáng sớm lúc kiểm tra phòng, vào phòng 315, lúc nói chuyện về bệnh tình, rất vô ý nói với Lâm cục trưởng:
“Tôi nghe nói, ở khu ngoại thành phía nam có một phòng mạch Lan Thụy, chuyên môn chữa trị những bệnh nan y, rất có danh khí ở đó đấy, đến bệnh nhân phong thấp mãn tính giai đoạn cuối cũng dễ dàng trị khỏi, nếu như ông có hứng thú, không ngại tới đó xem thử.”
Lâm Vạn Hòa nghe câu này không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tôn Tiểu Lan, trong lòng chỉ cảm thấy hết sức hoang đường.
Trình độ trị liệu của Thương Hải đệ nhất bệnh viện, trong cả thành phố Thương Hải, thậm chí toàn tỉnh, cũng xứng gọi là cao nhất.
Nếu như bệnh tật đến chỗ này cũng không trị nổi, thì ở bệnh viện khác cũng rất khó có đột phá gì.
Thế mà, nữ bác sĩ xinh đẹp ở phòng cán bộ này lại bảo hắn tới một phòng mạch nhỏ trước giờ chưa từng nghe tới!
Đây đúng là chuyện trên trời dưới đất!
Lâm Vạn Hòa hắn chính là cục trưởng cục vệ sinh Thương Hải, xuất thân y khoa, tịnh không phải dân chúng bình thường hoàn toàn không hiểu biết y học.
Hắn không thể tin một phòng mạch nhỏ trang bị thô sơ ở bên ngoài, có thể trị khỏi bệnh tật của hắn!
Thật ra, trong mắt hắn, bác sĩ giang hồ trong phòng mạch nhỏ đó, cơ hồ không khác gì đồ bịp bợm!
Sau phút kinh ngạc, sắc mặt Lâm Vạn Hòa trầm xuống, hắn lạnh giọng phê bình:
“Cô nói đùa chắc? Cô chính là bác sĩ của Thương Hải đệ nhất bệnh viện! Sao lại không tin vào trình độ trị liệu của bệnh viện mình, mà lại tin vào một phòng mạch nhỏ không chút tiếng tăm? Cô cảm thấy mình xứng với chức vụ sao? Tôi hỏi cô, có phải cô có quan hệ lợi ích gì với phòng mạch Lan Thụy đó không?”
Nếu đổi là bác sĩ khác, thấy cục trưởng vệ sinh nổi giận, chỉ sợ đã sớm trong lòng thấp thỏm, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.
Thế nhưng, Tôn Tiểu Lan tịnh không lo lắng về chuyện đó.
Cô chỉ không ngờ, mình một phen hảo tâm, lại khiến đối phương phê bình.
Hơi ngẩn ra một chút, Tôn Tiểu Lan thọc tay vào túi áo, phi thường bình tĩnh nói: “Lâm cục trưởng, tôi chỉ đưa một đề nghị thôi, ông biết đấy, Thương Hải đệ nhất bệnh viện đã không trị khỏi, vì sao không thử thêm một lần? Có lẽ sẽ phát sinh tình huống mà ông không ngờ tới đó. Đương nhiên, quyền quyết định sau cùng nằm trong tay ông. Nếu ông không tin loại phòng mạch ấy, hoàn toàn có thể không đi, chỉ là cá nhân tôi cho rằng, ông tới đó khám, đối với ông không có chỗ nào xấu. Chi phí chẩn trị ở đó rất thấp, cơ hồ là làm công ích. Phòng mạch đó tịnh không trông chờ kiếm tiền từ bệnh nhân.”
Tôn Tiểu Lan nói xong, cũng không chờ Lâm Vạn Hòa tỏ ý, xoay người rời khỏi phòng bệnh, bỏ lại hắn trong phòng một mình.
Lâm Vạn Hòa trong lòng không khỏi hết sức không vui, không ngờ một nữ bác sĩ trẻ tuổi như vầy, lại dám dùng loại ngữ khí đó nói chuyện với hắn.
Phải biết, hắn là quan chức cao cấp chủ quản trị liệu vệ sinh, có đủ quyền quyết định tiền đồ của một bác sĩ!
Cho dù viện trưởng Thương Hải đệ nhất bệnh viện, ở trước mặt hắn cũng cung cung kính kính, thận trọng dè dặt.
Thế mà, bác sĩ kêu là Tôn Tiểu Lan này, vừa rồi lại không mềm không cứng nói với hắn, toàn bộ đều là bảo hắn ra khám bên ngoài!
Lâm Vạn Hòa lúc đầu muốn khiếu nại với viện trưởng Trần Tân Vũ, khiến nữ bác sĩ không biết trời cao đất dày này cuốn gói cút đi.
Nhưng sau khi bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy lời của Tôn Tiểu Lan lại không phải hoàn toàn vô lý.
Loại bệnh này của hắn, ở đệ nhất bệnh viện đã không cách nào trị lành, có lẽ ở chỗ khác lại gặp được kì tích không chừng.
Lâm Vạn Hòa đối với việc mình có cách nghĩ này hết sức giật mình.
Bởi vì, hắn trước giờ chưa từng tin tưởng đám bác sĩ giang hồ.
Thế nhưng, bệnh gấp thì vái tứ phương, Thương Hải đệ nhất bệnh viện đã bó tay hết cách với bệnh của hắn, thế không bằng đi phòng mạch Lan Thụy đó thử vận khí xem.
Ngoài ra, thái độ lãnh tĩnh của Tôn Tiểu Lan đó cũng có tác dụng thúc đẩy nhất định, khiến hắn cảm thấy thử một lần cũng không việc gì.
Cẩn thận suy nghĩ một trận, Lâm Vạn Hòa lại gọi Tôn Tiểu Lan vào phòng bệnh, cẩn thận dò hỏi địa chỉ của phòng mạch Lan Thụy.
Thế rồi, ngay buổi chiều hôm đó, hắn liền mang tâm trạng bán tín bán nghi ngồi xe tới đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.