Chương 39: Hỉ sự (Chuyện vui)
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Không thèm trả lời ba cái tên này, Triệu Thụy cầm điện thoại di động ra ngoài túc xá, gọi cho Tôn Tiểu Lan.
"Chị Tiểu Lan, ăn cơm chưa vậy?"
"Vẫn chưa đâu." Giọng nói của Tôn Tiểu Lan từ bên đầu dây bên kia truyền tới.
"Em có mời mấy người đồng học trong túc xá ăn cơm, chị cũng đến đây luôn đi!"
"Gặp được chuyện vui gì mà mời người khác ăn cơm vậy?" Tôn Tiểu Lan ở đầu điện thoại bên kia cười êm dịu.
"Không có gì, chỉ là tâm tình đang tốt mà thôi. Em đứng ở dưới tầng chờ chị."
"Được. Chị lập tức xuống ngay." Tôn Tiểu Lan nói xong liền ngắt điện thoại.
Triệu Thụy để cho ba người bọn La Thành đi tới quán Xuyên Du Thái trước giữ chỗ và gọi món, còn mình thì đi đến dưới túc xá của Tôn Tiểu Lan chờ nàng.
Lúc này vừa vặn là giờ ăn, nơi này lại là khu túc xá nữ sinh, nên nữ sinh tới lui liên miên không dứt. Chỉ có rất ít nam sinh đứng rải rác dưới lầu túc xá đợi bạn gái của mình.
Triệu Thụy bởi vì được cơ nhân của yêu ma viễn cổ cải tạo qua thân thể, hơn nữa những lúc có thời gian lại âm thầm tu luyện (Bát Hoang Lục Tiên Quyết) cho nên dung mạo ngày thêm anh tuấn, khí chất cũng dần dần trở nên thần bí, bởi vậy có không ít nữ sinh liên tục ném cái nhìn về phía hắn.
Triệu Thụy mặc dù tương đối khiêm nhường, không thích trở thành tâm điểm chú ý của người khác. Chỉ là lúc này điều đó cũng không còn do hắn kiểm sóat.
Đợi một hồi, Tôn Tiểu Lan từ trong tòa nhà túc xá bước ra, chiếc váy ngắn hai dây trắng hồng(*) tôn vinh cặp đùi thon thả nõn nà, xinh đẹp đến rung động lòng người(1).
"Đi đâu ăn đây?" Nàng bước tới trước mặt Triệu Thụy hỏi một câu.
"Quán Xuyên Du Thái."
"Vậy thì đi thôi." Tôn Tiểu Lan nói, kéo lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên.
"Được rồi, tiểu Thụy, bây giờ kiếm tiền không có dễ, ngươi đó nha, có thể tiết kiệm được thì phải nên tiết kiệm một chút, đừng nên cứ tiêu xài hoang phí, biết chưa!"
Với gia cảnh(2) bây giờ của Triệu Thụy, hắn vốn chẳng quan tâm đến chút tiền cỏn con ấy, nhưng vẫn cười cười lên tiếng đồng ý. Từ tận đáy lòng hắn một cảm giác ấm áp nhàn nhạt dấy lên, lan tỏa khắp toàn thân.
Tôn Tiểu Lan mặc dù trên thực tế chỉ lớn hơn hắn một tuổi, kinh nghiệm xã hội cũng không phong phú hơn hắn, lại còn luôn thích dùng giọng trưởng bối để khuyên bảo hắn. Bất quá, hắn cho tới bây giờ đều để ý.
Bởi vì, ở trên thế gian này, đại khái cũng chỉ có Tôn Tiểu Lan mới có thể có sự quan tâm chiếu cố kỹ lưỡng(3) với hắn đến như vậy.
Lúc hai người đến quán Xuyên Du Thái, ba người bọn La Thành đã lấy được một gian phòng nhỏ. Hiện tại vừa vặn là thời gian ăn tối của nhiều người, mà sinh ý của quán Xuyên Du Thái lại tốt, có thể chiếm được một cái gian nhỏ tương đối không dễ.
"Ai nha, lão Đại, chị Tiểu Lan, hai người cuối cùng đã tới rồi." La Thành vừa thấy hai người bọn họ liền lớn tiếng la lên, "Còn không đến là chúng ta sẽ có thể chết đói đó."
Liền đó, hắn lại lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ: "Dọn đồ ăn ra, dọn đồ ăn ra, mau mau dọn đồ ra. Cho thêm bốn chai bia nữa. Chị Tiểu Lan, uống bia không?"
"Không, cho tôi một chai nước ngọt là được rồi." Tôn Tiểu Lan nói.
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan vừa ngồi xuống, Chu Vĩ cầm lấy thực đơn đưa đến: "Bọn tớ đã gọi trước ba món rồi, không biết hai người thích ăn cái gì nên mấy người tự mình gọi đi nghen."
Triệu Thụy cầm lấy thực đơn, lại gọi thêm bốn món, sau đó trả lại cho nhân viên phục vụ. La Thành và Hàn Tinh đều có thể ăn rất nhiều, nên dù mỗi món thức ăn trong nhà hàng này tương đối nhiều, nhưng năm người cũng phải gọi bảy món mới tính là đủ ăn.
Đợi một hồi, thức ăn được bưng lên, năm người vừa cao hứng vui vẻ uống rượu dùng món, vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất(4). Đặc biệt La Thành vốn nói nhiều, uống rượu vào lại càng thêm nói dữ, khiến cho không khí chỗ bọn họ vô cùng náo nhiệt.
"Được rồi, tiểu Thụy, nói với cậu một chuyện. Gia đình chị năm ngoái ở hoa viên Tân Thành đã mua một căn hộ khá tốt, mẹ chị chuẩn bị vài ngày tới sẽ đi xem đó!" Tôn Tiểu Lan đột nhiên kề sát bên tai Triệu Thụy, nhỏ giọng nói một câu.
"Gia đình chị muốn dọn đi?" Triệu Thụy hết sức bất ngờ, vội vàng ngưng đũa, quay đầu nhìn nàng. Hắn cùng Tôn Tiểu Lan làm hàng xóm đã hai mươi năm, quan hệ vẫn luôn phi thường tốt đẹp. Bây giờ đột nhiên nghe nói bọn họ cả nhà dời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút trống trải mất mát(5).
"Cha mẹ chị có thể sẽ phải dọn đi. Bởi vì căn hộ cũ cũng đã ở suốt cả hai mươi năm, diện tích lại cũng chẳng có rộng rãi gì. Hơn nữa gia đình chị lại đông như vậy, ba người ở bên trong thật sự là rất bất tiện. Tuy nhiên, chị tạm thời sẽ không dọn đi."
"Ồ? Tại sao?"
"Bởi vì một người ở tương đối thoải mái. Hơn nữa, nếu như không có mặt chị, thì bình thường ai sẽ quan tâm đến em đây?"
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng lại trêu nói: "Em còn tưởng rằng sau này không có chị thao thao bất tuyệt, thì sẽ được thanh tịnh một chút đây! Dè đâu, chị vẫn sẽ ở lại a!"
"Chết đi Tiểu Thụy! Ta vốn có lòng tốt lại bị biến thành ý xấu(6)." Tôn Tiểu Lan hung hăng với tay nhéo mạnh vào phần thịt mềm bên eo hắn một cái, khiến hắn phải nhăn mặt rít một hơi lạnh vào miệng vì đau(**).
"Lão Đại, cậu bị sao vậy?" La Thành thấy thần sắc của hắn có điều không phải, nên vừa gặm chiếc đùi gà béo ngậy vừa hỏi.
"Cắn phải ớt rồi, quả ớt này quả thật là rất cay." Triệu Thụy cười khổ tìm đại một cái lý do cho qua chuyện.
Bữa ăn này của bọn họ khá là lâu, đến gần bảy giờ mới vãn tiệc. Tôn Tiểu Lan trở về phòng học của mình đọc sách, ba người bọn La Thành cũng người nào việc nấy. Triệu Thụy một mình đi đến một căn nhà bỏ hoang đang chuẩn bị được tháo dỡ để tái xây dựng ở góc tây bắc khuôn viên trường để tu luyện “Bát Hoang Lục Tiên Quyết”.
Đây là một nơi hẻo lánh, công trình xây dựng vẫn chưa bắt đầu, vắng người qua lại, là nơi thích hợp để tu luyện hằng ngày.
Tính cách của Triệu Thụy thực ra có chỗ mâu thuẫn. Một mặt, hắn thích một cuộc sống bình lặng, thích cùng Tôn Tiểu Lan nói cười một chỗ, thích cùng bọn huynh đệ trong ký túc xá ở một chỗ gây náo nhiệt, thậm chí cảm giác thấy cùng tiểu nha đầu Vân Phi kia đấu võ mồm cũng là một niềm vui thú.
Nhưng ở một mặt khác, đối với việc tu chân hắn cũng có một loại khát vọng mãnh liệt. Hắn hy vọng thông qua tu luyện, chân khí trong cơ thể sẽ không ngừng lớn mạnh, thực lực của bản thân sẽ không ngừng được tăng cường. Hắn hy vọng sẽ có một ngày có thể phi thăng thành tiên, khảo nghiệm nhiều hơn nữa về thiên địa bao la.
Triệu Thụy lấy từ trong Nhẫn Càn Khôn ra một cây tiên sâm vạn năm, bỏ vào trong miệng, nhai một cách từ tốn.
Tiên sâm vạn năm có thể tăng cường chân khí trong cơ thể hắn, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn. Đối với một tu chân giả mà nói, đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Còn về phần nó trân quý thế nào, đáng giá bao nhiêu, những cái đó đều là thứ yếu.
Đối với một tu chân giả mà nói, bảo vật phải triệt để sử dụng mới là đáng giá. Bo bo cất giữ không dùng ngược lại sẽ chỉ làm cho nó mất giá.
Bởi một khi tu luyện tiến vào giai đoạn càng cao, tác dụng của tiên sâm vạn năm cũng sẽ càng chậm, càng ít.
Triệu Thụy dựa theo pháp quyết ghi trên bức quang đồ thứ hai của (Bát Hoang Lục Tiên Quyết), chầm chậm luyện hóa tiên sâm vạn năm đã bị hấp thu.
Từng có kinh nghiệm qua mấy lần dùng tiên sâm vạn năm, hắn bắt đầu luyện hóa. Lần luyện hóa này có thể nói là nhẹ nhàng mà thuận lợi(6), hắn cũng không còn bị lượng linh khí khổng lồ chứa trong tiên sâm vạn năm làm cho xịt máu mũi lần nữa.
Tiên sâm vạn năm ăn vào bụng xong, sau một lát, từ trong đan điền, một cổ nhiệt lưu tựa như nước sôi đun trào lập tức mãnh liệt bốc lên.
Triệu Thụy căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, cẩn thận dẫn cổ nhiệt lưu này tiến vào kinh mạch. Nếu như ngay từ đầu mà không khống chế thật tốt, thì cổ nhiệt lưu này một khi phân tán ra sẽ lập tức chạy loạn khắp(7) trong cơ thể, lúc đó sẽ lại rất phiền toái.
Hắn cẩn thận khống chế cổ nhiệt lưu này, để cho nó lưu động tuần hoàn trong kinh mạch, từng chút từng chút một chuyển hóa thành chân khí, cuối cùng lặng lẽ chảy về đan điền.
"Chị Tiểu Lan, ăn cơm chưa vậy?"
"Vẫn chưa đâu." Giọng nói của Tôn Tiểu Lan từ bên đầu dây bên kia truyền tới.
"Em có mời mấy người đồng học trong túc xá ăn cơm, chị cũng đến đây luôn đi!"
"Gặp được chuyện vui gì mà mời người khác ăn cơm vậy?" Tôn Tiểu Lan ở đầu điện thoại bên kia cười êm dịu.
"Không có gì, chỉ là tâm tình đang tốt mà thôi. Em đứng ở dưới tầng chờ chị."
"Được. Chị lập tức xuống ngay." Tôn Tiểu Lan nói xong liền ngắt điện thoại.
Triệu Thụy để cho ba người bọn La Thành đi tới quán Xuyên Du Thái trước giữ chỗ và gọi món, còn mình thì đi đến dưới túc xá của Tôn Tiểu Lan chờ nàng.
Lúc này vừa vặn là giờ ăn, nơi này lại là khu túc xá nữ sinh, nên nữ sinh tới lui liên miên không dứt. Chỉ có rất ít nam sinh đứng rải rác dưới lầu túc xá đợi bạn gái của mình.
Triệu Thụy bởi vì được cơ nhân của yêu ma viễn cổ cải tạo qua thân thể, hơn nữa những lúc có thời gian lại âm thầm tu luyện (Bát Hoang Lục Tiên Quyết) cho nên dung mạo ngày thêm anh tuấn, khí chất cũng dần dần trở nên thần bí, bởi vậy có không ít nữ sinh liên tục ném cái nhìn về phía hắn.
Triệu Thụy mặc dù tương đối khiêm nhường, không thích trở thành tâm điểm chú ý của người khác. Chỉ là lúc này điều đó cũng không còn do hắn kiểm sóat.
Đợi một hồi, Tôn Tiểu Lan từ trong tòa nhà túc xá bước ra, chiếc váy ngắn hai dây trắng hồng(*) tôn vinh cặp đùi thon thả nõn nà, xinh đẹp đến rung động lòng người(1).
"Đi đâu ăn đây?" Nàng bước tới trước mặt Triệu Thụy hỏi một câu.
"Quán Xuyên Du Thái."
"Vậy thì đi thôi." Tôn Tiểu Lan nói, kéo lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên.
"Được rồi, tiểu Thụy, bây giờ kiếm tiền không có dễ, ngươi đó nha, có thể tiết kiệm được thì phải nên tiết kiệm một chút, đừng nên cứ tiêu xài hoang phí, biết chưa!"
Với gia cảnh(2) bây giờ của Triệu Thụy, hắn vốn chẳng quan tâm đến chút tiền cỏn con ấy, nhưng vẫn cười cười lên tiếng đồng ý. Từ tận đáy lòng hắn một cảm giác ấm áp nhàn nhạt dấy lên, lan tỏa khắp toàn thân.
Tôn Tiểu Lan mặc dù trên thực tế chỉ lớn hơn hắn một tuổi, kinh nghiệm xã hội cũng không phong phú hơn hắn, lại còn luôn thích dùng giọng trưởng bối để khuyên bảo hắn. Bất quá, hắn cho tới bây giờ đều để ý.
Bởi vì, ở trên thế gian này, đại khái cũng chỉ có Tôn Tiểu Lan mới có thể có sự quan tâm chiếu cố kỹ lưỡng(3) với hắn đến như vậy.
Lúc hai người đến quán Xuyên Du Thái, ba người bọn La Thành đã lấy được một gian phòng nhỏ. Hiện tại vừa vặn là thời gian ăn tối của nhiều người, mà sinh ý của quán Xuyên Du Thái lại tốt, có thể chiếm được một cái gian nhỏ tương đối không dễ.
"Ai nha, lão Đại, chị Tiểu Lan, hai người cuối cùng đã tới rồi." La Thành vừa thấy hai người bọn họ liền lớn tiếng la lên, "Còn không đến là chúng ta sẽ có thể chết đói đó."
Liền đó, hắn lại lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ: "Dọn đồ ăn ra, dọn đồ ăn ra, mau mau dọn đồ ra. Cho thêm bốn chai bia nữa. Chị Tiểu Lan, uống bia không?"
"Không, cho tôi một chai nước ngọt là được rồi." Tôn Tiểu Lan nói.
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan vừa ngồi xuống, Chu Vĩ cầm lấy thực đơn đưa đến: "Bọn tớ đã gọi trước ba món rồi, không biết hai người thích ăn cái gì nên mấy người tự mình gọi đi nghen."
Triệu Thụy cầm lấy thực đơn, lại gọi thêm bốn món, sau đó trả lại cho nhân viên phục vụ. La Thành và Hàn Tinh đều có thể ăn rất nhiều, nên dù mỗi món thức ăn trong nhà hàng này tương đối nhiều, nhưng năm người cũng phải gọi bảy món mới tính là đủ ăn.
Đợi một hồi, thức ăn được bưng lên, năm người vừa cao hứng vui vẻ uống rượu dùng món, vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất(4). Đặc biệt La Thành vốn nói nhiều, uống rượu vào lại càng thêm nói dữ, khiến cho không khí chỗ bọn họ vô cùng náo nhiệt.
"Được rồi, tiểu Thụy, nói với cậu một chuyện. Gia đình chị năm ngoái ở hoa viên Tân Thành đã mua một căn hộ khá tốt, mẹ chị chuẩn bị vài ngày tới sẽ đi xem đó!" Tôn Tiểu Lan đột nhiên kề sát bên tai Triệu Thụy, nhỏ giọng nói một câu.
"Gia đình chị muốn dọn đi?" Triệu Thụy hết sức bất ngờ, vội vàng ngưng đũa, quay đầu nhìn nàng. Hắn cùng Tôn Tiểu Lan làm hàng xóm đã hai mươi năm, quan hệ vẫn luôn phi thường tốt đẹp. Bây giờ đột nhiên nghe nói bọn họ cả nhà dời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút trống trải mất mát(5).
"Cha mẹ chị có thể sẽ phải dọn đi. Bởi vì căn hộ cũ cũng đã ở suốt cả hai mươi năm, diện tích lại cũng chẳng có rộng rãi gì. Hơn nữa gia đình chị lại đông như vậy, ba người ở bên trong thật sự là rất bất tiện. Tuy nhiên, chị tạm thời sẽ không dọn đi."
"Ồ? Tại sao?"
"Bởi vì một người ở tương đối thoải mái. Hơn nữa, nếu như không có mặt chị, thì bình thường ai sẽ quan tâm đến em đây?"
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng lại trêu nói: "Em còn tưởng rằng sau này không có chị thao thao bất tuyệt, thì sẽ được thanh tịnh một chút đây! Dè đâu, chị vẫn sẽ ở lại a!"
"Chết đi Tiểu Thụy! Ta vốn có lòng tốt lại bị biến thành ý xấu(6)." Tôn Tiểu Lan hung hăng với tay nhéo mạnh vào phần thịt mềm bên eo hắn một cái, khiến hắn phải nhăn mặt rít một hơi lạnh vào miệng vì đau(**).
"Lão Đại, cậu bị sao vậy?" La Thành thấy thần sắc của hắn có điều không phải, nên vừa gặm chiếc đùi gà béo ngậy vừa hỏi.
"Cắn phải ớt rồi, quả ớt này quả thật là rất cay." Triệu Thụy cười khổ tìm đại một cái lý do cho qua chuyện.
Bữa ăn này của bọn họ khá là lâu, đến gần bảy giờ mới vãn tiệc. Tôn Tiểu Lan trở về phòng học của mình đọc sách, ba người bọn La Thành cũng người nào việc nấy. Triệu Thụy một mình đi đến một căn nhà bỏ hoang đang chuẩn bị được tháo dỡ để tái xây dựng ở góc tây bắc khuôn viên trường để tu luyện “Bát Hoang Lục Tiên Quyết”.
Đây là một nơi hẻo lánh, công trình xây dựng vẫn chưa bắt đầu, vắng người qua lại, là nơi thích hợp để tu luyện hằng ngày.
Tính cách của Triệu Thụy thực ra có chỗ mâu thuẫn. Một mặt, hắn thích một cuộc sống bình lặng, thích cùng Tôn Tiểu Lan nói cười một chỗ, thích cùng bọn huynh đệ trong ký túc xá ở một chỗ gây náo nhiệt, thậm chí cảm giác thấy cùng tiểu nha đầu Vân Phi kia đấu võ mồm cũng là một niềm vui thú.
Nhưng ở một mặt khác, đối với việc tu chân hắn cũng có một loại khát vọng mãnh liệt. Hắn hy vọng thông qua tu luyện, chân khí trong cơ thể sẽ không ngừng lớn mạnh, thực lực của bản thân sẽ không ngừng được tăng cường. Hắn hy vọng sẽ có một ngày có thể phi thăng thành tiên, khảo nghiệm nhiều hơn nữa về thiên địa bao la.
Triệu Thụy lấy từ trong Nhẫn Càn Khôn ra một cây tiên sâm vạn năm, bỏ vào trong miệng, nhai một cách từ tốn.
Tiên sâm vạn năm có thể tăng cường chân khí trong cơ thể hắn, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn. Đối với một tu chân giả mà nói, đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Còn về phần nó trân quý thế nào, đáng giá bao nhiêu, những cái đó đều là thứ yếu.
Đối với một tu chân giả mà nói, bảo vật phải triệt để sử dụng mới là đáng giá. Bo bo cất giữ không dùng ngược lại sẽ chỉ làm cho nó mất giá.
Bởi một khi tu luyện tiến vào giai đoạn càng cao, tác dụng của tiên sâm vạn năm cũng sẽ càng chậm, càng ít.
Triệu Thụy dựa theo pháp quyết ghi trên bức quang đồ thứ hai của (Bát Hoang Lục Tiên Quyết), chầm chậm luyện hóa tiên sâm vạn năm đã bị hấp thu.
Từng có kinh nghiệm qua mấy lần dùng tiên sâm vạn năm, hắn bắt đầu luyện hóa. Lần luyện hóa này có thể nói là nhẹ nhàng mà thuận lợi(6), hắn cũng không còn bị lượng linh khí khổng lồ chứa trong tiên sâm vạn năm làm cho xịt máu mũi lần nữa.
Tiên sâm vạn năm ăn vào bụng xong, sau một lát, từ trong đan điền, một cổ nhiệt lưu tựa như nước sôi đun trào lập tức mãnh liệt bốc lên.
Triệu Thụy căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, cẩn thận dẫn cổ nhiệt lưu này tiến vào kinh mạch. Nếu như ngay từ đầu mà không khống chế thật tốt, thì cổ nhiệt lưu này một khi phân tán ra sẽ lập tức chạy loạn khắp(7) trong cơ thể, lúc đó sẽ lại rất phiền toái.
Hắn cẩn thận khống chế cổ nhiệt lưu này, để cho nó lưu động tuần hoàn trong kinh mạch, từng chút từng chút một chuyển hóa thành chân khí, cuối cùng lặng lẽ chảy về đan điền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.