Chương 491: Hoàng Tuyền Địa Cung
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Sau khi hắc quang chớp sáng và co rút, trước mắt Triệu Thụy trở nên tối đen, không nhìn thấy được gì, rất lâu sau mới có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh. Hắn dường như đang ở trong một tòa cung điện khổng lồ tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, xung quanh chỉ có thể thấy những bức tường cung điện thật cao, nhưng không thể thấy được đỉnh tường. Người đứng trước tường, thậm chí còn không to bằng con kiến. Trên trời không có mặt trời, sương mù bao phủ, ánh sáng rất yếu ớt, với thị lực của hắn cũng chỉ lờ mờ thấy được vài vật.
“Đây là đâu? Địa ngục?” Triệu Thụy thấp giọng hỏi, là tự hỏi mình, cũng là hỏi Bàng Thác mang hắn tới đây.
“Không, không phải địa ngục…” Thân thể Bàng Thác gần như đã tan hết, miễn cưỡng lắm mới thấy được dáng người, lúc nói chuyện yếu ớt phều phào, giọng nói rất nhỏ, cơ hồ không nghe rõ “Bất quá, cũng không khác địa ngục bao nhiêu.”
“Ngươi hẳn là biết Hoàng Tuyền Địa Cung chứ? Chính là đây đấy.” Bàng Thác nói trong khi những phần sinh mệnh cuối cùng của hắn cháy hết, mỗi khi nói một câu, bóng người hắn lại mờ thêm vài phần.
“Hoàng Tuyền Địa Cung?” Triệu Thụy mở to mắt, không ngờ hắn lại bị Bàng Thác mang vào trong Hoàng Tuyền Địa Cung này!
“Không sai! Hoàng Tuyền Địa Cung! Rất rộng lớn, không có tận cùng! Ở đây không có ánh mặt trời, không có thực vật, chỉ có yêu vật và vong linh không có ý thức, chỉ biết giết chóc và vồ mồi! Ha ha ha ha!” Bàng Thác điên cuồng cười lên, thân thể hắn lúc ẩn lúc hiện, đã sắp tiêu tan tới nơi rồi.
“Tên phương đông, ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng ở đây, ngươi cũng không sống nổi. Tương lai của ngươi, là sẽ bị yêu ma xé vụn và ăn thịt! Ta tuy sắp chết rồi, nhưng chí ít cũng mang ngươi theo chôn cùng!”
“Đây chỉ là mong ước của ngươi thôi, ta sẽ tìm tới cửa ra.” Triệu Thụy nói xong, cất bước định rời đi, tìm đường ra ngoài.
Bàng Thác đưa ánh mắt hài hước nhìn Triệu Thụy, trên mặt lộ ra vài phần chế nhạo: “Tên phương đông, ngươi quá ngây thơ rồi, rơi vào Hoàng Tuyền Địa Cung, lại còn muốn đi ra! Ha ha! Chỉ mong ngươi thành công, ta chúc ngươi lên đường thuận lợi!”
Bàng Thác nói xong, không chịu nổi nữa, khí đen tạo thành thân thể tán phát ra từng sợi, hoàn toàn biến mất.
Triệu Thụy lạnh lùng bàng quan nhìn Bàng Thác từ từ biến mất, trên mặt không có chút biểu tình nào.
Hoàng Tuyền Địa Cung đối với hắn là một thế giới hoàn toàn chưa biết. Hoàn toàn khác với thế giới hiện thực mà hắn sống.
Trước đây, hắn thậm chí còn chưa từng nghe nói rằng có một địa phương như vậy!
Thế nhưng, bây giờ hắn lại đứng trong cái địa cung rộng không tận cùng này.
Sự việc trên đời thật khó dự liệu được.
Triệu Thụy đánh giá hoàn cảnh xung quanh một cái, khắp nơi đều sương mù dày đặc tối mờ, lượn lờ trong địa cung.
Xung quanh im lặng tới mức hơi đáng sợ, đến tiếng thở của hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Triệu Thụy nhìn ngó nửa ngày, ngoại trừ bản thân hắn ra, không thấy bóng người thứ hai nào nữa, thậm chí đến bóng quỷ cũng không thấy được một cái.
Do gần đó không có mục tiêu rõ ràng, Triệu Thụy bèn tùy tiện chọn phương hướng, lần dò bay qua.
Không biết đã bay bao lâu, Triệu Thụy chỉ sợ đã bay hơn nửa ngày, thế nhưng cảnh vật xung quanh cơ hồ không có thay đổi gì, xung quanh vẫn là những bức tường cao không thấy đỉnh, cùng với sương mù mờ mịt.
Triệu Thụy cuối cùng cũng coi như đã có chút ấn tượng đối với Hoàng Tuyền Địa Cung này.
Trong cảm giác của hắn, Hoàng Tuyền Địa Cung thực quá to lớn, lớn tới mức giống như một thế giới khác, một không gian khác, tựa hồ không có chỗ tận cùng.
Thông đạo trong địa cung, lại càng quanh co uốn khúc, phức tạp biến ảo, giống như mê cung to lớn, khiến người ta lạc mất phương hướng, không biết rốt cuộc mình đang ở đâu!
Triệu Thụy sợ mình hoàn toàn mất phương hướng trong địa cung này, nên thử lưu lại một số kí hiệu trên tường.
Thế nhưng điều khiến hắn kinh dị là, những kí hiệu hắn lưu lại trên tường lại biến mất rất nhanh!
Bức tường của Hoàng Tuyền Địa Cung này lại giống như có sinh mạng, lại có thể tự khôi phục!
Triệu Thụy lúc này cuối cùng cũng hiểu, Bàng Thác vì sao lại cho rằng hắn vĩnh viễn không cách nào ra khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung.
Trong hoàn cảnh như thế này, muốn tìm một thông đạo chính xác, đều chỉ có thể hoàn toàn dựa vào vận khí.
Triệu Thụy hết cách, chỉ có thể đi lung tung trong Hoàng Tuyền Địa Cung, hi vọng mình có thể gặp một lần đại vận, tìm được đường ra.
Đi lung tung như vậy mấy ngày, Triệu Thụy bắt đầu cảm thấy hơi đói khát.
Tuy với tu vi thâm hậu của hắn, trong mấy ngày tịnh không có chuyện gì, nhưng cảm giác đói khác của hắn đặc biệt nghiêm trọng.
Cho dù mấy tháng không ăn không uống, hắn vẫn có thể nắm chắc có thể chịu được.
Nhưng như vậy đối với thể lực và chân khí của hắn mà nói, sẽ có tiêu hao rất lớn.
Nếu hắn cứ không ăn, dưới tình huống không có thể lực, một khi gặp phải vong linh và yêu vật cường đại trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vậy hoàn cảnh của hắn sẽ hết sức nguy hiểm!
Triệu Thụy cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình đang bị mài mòn.
Hắn không biết mình phải đi loanh quanh trong Hoàng Tuyền Địa Cung này bao lâu.
Hắn cảm thấy, cho dù gặp một ít vong linh cũng tốt, nói không chừng còn từ miệng của vong linh có được một số tin tức hữu dụng.
Triệu Thụy vừa phi hành trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vừa nghĩ lung tung, đột nhiên trước mắt bỗng trở nên sáng tỏ lên.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã tới một vùng đất rộng lớn.
Vùng đất rộng lớn này, đại khái gần ngàn mét vuông, trên mặt đất mọc đầy măng đá màu trắng sữa.
Những măng đá này không ngừng tỏa chất lỏng màu trắng sữa ra ngoài.
Một đám sinh vật kì dị đang ở dưới măng đá, há họng uống chất lỏng này.
Bầy sinh vật này đại khái cao hai mét, bốn chân thon dài, da lông màu đen phát sáng, trên đầu mọc một đôi sừng nhọn.
Thoạt nhìn, hơi giống con hưu ở trần gian.
Bất quá, răng của những sinh vật này nhiều hơn so với hưu, cắn một cái là có thể biến măng đá thành mảnh vụn.
Triệu Thụy cẩn thận quan sát, cảm thấy những sinh vật này tựa hồ không chủ động công kích mình, sự cảnh giác trong lòng cũng hơi buông lỏng một chút.
Lúc này hắn đang hơi khát, lại thấy những sinh vật này uống chất lỏng của măng đá, cơ hồ hết sức thơm ngon, nên cũng bước qua, thử uống một ngụm.
Thế nhưng, chất lỏng nhìn như sữa bò, rất hấp dẫn, nhưng uống vào trong thì lại là chuyện khác.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy như mình vừa uống acid sulfuric, cổ họng nóng rát vô cùng, tiếp đó cả người nóng hầm hập, cơ hồ không cách gì phát ra âm thanh.
Không chỉ như vậy, luồng chất lỏng mà hắn uống còn trong cơ thể hắn, lại sinh ra một luồng nhiệt lưu, đâm thẳng vào đan điền của hắn, làm chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Triệu Thụy vội vàng ngồi xuống, điều tiết lại chân khí trong cơ thể, để chúng trở về trạng thái ban đầu.
Điều tiết một hồi, những chân khí hơi hỗn loạn đó cuối cùng cũng trở về bình thường.
Lúc này Triệu Thụy đột nhiên phát hiện, chân khí trong đan điền mình không ngờ lại hơi tăng trưởng!
Chất lỏng trong măng đá này, không ngờ lại có hiệu dụng gia tăng chân khí!
Tuy mức tăng chân khí đối với Triệu Thụy cũng không nhiều lắm.
Nhưng nếu uống suốt năm này qua tháng nọ cũng là chuyện rất đáng kể.
“Ồ? Chẳng lẽ chất lỏng này là Hoàng Tuyền linh nhũ sao?” Triệu Thụy bỗng nhớ lại, Tử Thanh Tiên Y thần điển hình như có ghi.
Hoàng Tuyền linh nhũ này chỉ tồn tại ở chỗ giáp ranh giữa hai giới âm dương, số lượng cực kì hiếm hoi, là thứ thiên tài địa bảo cực kì hiếm thấy, là thành phần không thể thiếu trong rất nhiều loại tiên đan.
Ngoài ra, loại Hoàng Tuyền linh nhũ này, đối với tu chân giả mới tiến vào tu chân giới có hiệu dụng vô cùng, có thể giúp tu chân giả sơ kì xây dựng cơ sở vững chắc, có thể bài trừ rất nhiều chướng ngại sau này.
Loại Hoàng Tuyền linh nhũ này, phóng mắt cả tu chân giới, chỉ sợ cũng không ai có được một giọt.
Bây giờ trước mặt Triệu Thụy lại lấy không hết.
Triệu Thụy đột nhiên nhớ tới Tôn Tiểu Lan, nếu có thể tìm được phương pháp thích hợp cho Tôn Tiểu Lan tu luyện.
Cho Tôn Tiểu Lan dùng những chất lỏng này, sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của cô.
Thế là, Triệu Thụy bắt đầu thu gom một bình lớn, bỏ vào trong Càn Khôn giới chỉ, chuẩn bị để sau này xài.
Những sinh vật kì dị đang uống Hoàng Tuyền linh nhũ đó, lúc đầu còn mang lòng cảnh giác cực lớn đối với Triệu Thụy, vẫn luôn cảnh giác để ý nhất cử nhất động của Triệu Thụy.
Bất quá, qua một lúc, thấy Triệu Thụy tịnh không có hành động gì với chúng, bèn từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tiếp tục uống Hoàng Tuyền linh nhũ.
Thế nhưng, lúc này Triệu Thụy bắt đầu có ý đồ với những sinh vật đó.
Hắn vừa uống Hoàng Tuyền linh nhũ, tuy tăng được một chút chân khí, nhưng trái lại càng khiến hắn cảm thấy đói khát hơn.
Những sinh vật trước mắt đây vừa khéo lại có thể cung cấp nguồn thức ăn cho hắn.
Triệu Thụy chăm chú nhìn vào một con sinh vật trong Hoàng Tuyền Địa Cung, rồi triển động thân hình, bổ tới như chớp.
Triệu Thụy vốn cho rằng, với thực lực của hắn, bắt những sinh vật này hẳn dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, điều khiến hắn bất ngờ là những hoàng tuyền sinh vật giống như hưu đó lại linh động vô cùng, tốc độ hành đồng nhanh tới kinh người.
Triệu Thụy chỉ thấy bóng đen chớp lên trước mắt, trên thân những sinh vật đó bay lên những sợi khí màu đen, trong chớp mắt đã chạy ra xa, trở thành một chấm đen nhỏ.
Triệu Thụy dốc hết toàn lực đuổi theo, nhưng một cọng lông cũng không chạm vào được.
Điều này khiến Triệu Thụy không khỏi hơi buồn bực.
Hắn đuổi theo bầy sinh vật này, đuổi riết không tha, thậm chí còn động dụng Không Gian Thần Trạc, tiến hành truy bắt những sinh vật này.
Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, Triệu Thụy từ từ thu được một ít kinh nghiệm tóm bắt.
Hắn bắt đầu sử dụng Không Gian Thần Trạc không tiếc tiêu hao một lượng lớn chân khí, liên tiếp tiến hành Thuấn gian di động.
Sau ba ngày, Triệu Thụy liên tục tiến hành mười lần thuấn gian di động, cuối cùng thành công tóm được một con.
Hắn chuẩn bị xuống tay trên lưng con sinh vật này.
Con sinh vật này gấp rút, quay lại há miệng cắn Triệu Thụy một cái.
Triệu Thụy lách một cái, tránh khỏi công kích, sau đó nắm đầu sinh vật quay một cái, lập tức vặn đứt cổ sinh vật hoàng tuyền này.
Con sinh vật hoàng tuyền vẫn luôn chạy trốn liền ngã xuống cái rầm.
Triệu Thụy cười híp mắt thi triển pháp thuật nướng con mồi lên, sau đó chuẩn bị há miệng ăn ngay.
Thế nhưng, một tràng tiếng vang kì dị, từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Trong lòng Triệu Thụy liền cảnh giác, nhìn về phía thông đạo đầy sương mù trắng mờ mờ.
Hắn đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ, vô số bộ xương xếp thành đội ngũ hỗn loạn, trong mắt lưu động ngọn lửa âm u, đang sải bước chạy về phía mình.
Triệu Thụy không khỏi hết sức ngạc nhiên, hắn đi lung tung trong Hoàng Tuyền Địa Cung nhiều ngày như vậy, vẫn chưa từng thấy một vong linh nào, sao bây giờ đột nhiên chui ra nhiều thế này?
“Đây là đâu? Địa ngục?” Triệu Thụy thấp giọng hỏi, là tự hỏi mình, cũng là hỏi Bàng Thác mang hắn tới đây.
“Không, không phải địa ngục…” Thân thể Bàng Thác gần như đã tan hết, miễn cưỡng lắm mới thấy được dáng người, lúc nói chuyện yếu ớt phều phào, giọng nói rất nhỏ, cơ hồ không nghe rõ “Bất quá, cũng không khác địa ngục bao nhiêu.”
“Ngươi hẳn là biết Hoàng Tuyền Địa Cung chứ? Chính là đây đấy.” Bàng Thác nói trong khi những phần sinh mệnh cuối cùng của hắn cháy hết, mỗi khi nói một câu, bóng người hắn lại mờ thêm vài phần.
“Hoàng Tuyền Địa Cung?” Triệu Thụy mở to mắt, không ngờ hắn lại bị Bàng Thác mang vào trong Hoàng Tuyền Địa Cung này!
“Không sai! Hoàng Tuyền Địa Cung! Rất rộng lớn, không có tận cùng! Ở đây không có ánh mặt trời, không có thực vật, chỉ có yêu vật và vong linh không có ý thức, chỉ biết giết chóc và vồ mồi! Ha ha ha ha!” Bàng Thác điên cuồng cười lên, thân thể hắn lúc ẩn lúc hiện, đã sắp tiêu tan tới nơi rồi.
“Tên phương đông, ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng ở đây, ngươi cũng không sống nổi. Tương lai của ngươi, là sẽ bị yêu ma xé vụn và ăn thịt! Ta tuy sắp chết rồi, nhưng chí ít cũng mang ngươi theo chôn cùng!”
“Đây chỉ là mong ước của ngươi thôi, ta sẽ tìm tới cửa ra.” Triệu Thụy nói xong, cất bước định rời đi, tìm đường ra ngoài.
Bàng Thác đưa ánh mắt hài hước nhìn Triệu Thụy, trên mặt lộ ra vài phần chế nhạo: “Tên phương đông, ngươi quá ngây thơ rồi, rơi vào Hoàng Tuyền Địa Cung, lại còn muốn đi ra! Ha ha! Chỉ mong ngươi thành công, ta chúc ngươi lên đường thuận lợi!”
Bàng Thác nói xong, không chịu nổi nữa, khí đen tạo thành thân thể tán phát ra từng sợi, hoàn toàn biến mất.
Triệu Thụy lạnh lùng bàng quan nhìn Bàng Thác từ từ biến mất, trên mặt không có chút biểu tình nào.
Hoàng Tuyền Địa Cung đối với hắn là một thế giới hoàn toàn chưa biết. Hoàn toàn khác với thế giới hiện thực mà hắn sống.
Trước đây, hắn thậm chí còn chưa từng nghe nói rằng có một địa phương như vậy!
Thế nhưng, bây giờ hắn lại đứng trong cái địa cung rộng không tận cùng này.
Sự việc trên đời thật khó dự liệu được.
Triệu Thụy đánh giá hoàn cảnh xung quanh một cái, khắp nơi đều sương mù dày đặc tối mờ, lượn lờ trong địa cung.
Xung quanh im lặng tới mức hơi đáng sợ, đến tiếng thở của hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.
Triệu Thụy nhìn ngó nửa ngày, ngoại trừ bản thân hắn ra, không thấy bóng người thứ hai nào nữa, thậm chí đến bóng quỷ cũng không thấy được một cái.
Do gần đó không có mục tiêu rõ ràng, Triệu Thụy bèn tùy tiện chọn phương hướng, lần dò bay qua.
Không biết đã bay bao lâu, Triệu Thụy chỉ sợ đã bay hơn nửa ngày, thế nhưng cảnh vật xung quanh cơ hồ không có thay đổi gì, xung quanh vẫn là những bức tường cao không thấy đỉnh, cùng với sương mù mờ mịt.
Triệu Thụy cuối cùng cũng coi như đã có chút ấn tượng đối với Hoàng Tuyền Địa Cung này.
Trong cảm giác của hắn, Hoàng Tuyền Địa Cung thực quá to lớn, lớn tới mức giống như một thế giới khác, một không gian khác, tựa hồ không có chỗ tận cùng.
Thông đạo trong địa cung, lại càng quanh co uốn khúc, phức tạp biến ảo, giống như mê cung to lớn, khiến người ta lạc mất phương hướng, không biết rốt cuộc mình đang ở đâu!
Triệu Thụy sợ mình hoàn toàn mất phương hướng trong địa cung này, nên thử lưu lại một số kí hiệu trên tường.
Thế nhưng điều khiến hắn kinh dị là, những kí hiệu hắn lưu lại trên tường lại biến mất rất nhanh!
Bức tường của Hoàng Tuyền Địa Cung này lại giống như có sinh mạng, lại có thể tự khôi phục!
Triệu Thụy lúc này cuối cùng cũng hiểu, Bàng Thác vì sao lại cho rằng hắn vĩnh viễn không cách nào ra khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung.
Trong hoàn cảnh như thế này, muốn tìm một thông đạo chính xác, đều chỉ có thể hoàn toàn dựa vào vận khí.
Triệu Thụy hết cách, chỉ có thể đi lung tung trong Hoàng Tuyền Địa Cung, hi vọng mình có thể gặp một lần đại vận, tìm được đường ra.
Đi lung tung như vậy mấy ngày, Triệu Thụy bắt đầu cảm thấy hơi đói khát.
Tuy với tu vi thâm hậu của hắn, trong mấy ngày tịnh không có chuyện gì, nhưng cảm giác đói khác của hắn đặc biệt nghiêm trọng.
Cho dù mấy tháng không ăn không uống, hắn vẫn có thể nắm chắc có thể chịu được.
Nhưng như vậy đối với thể lực và chân khí của hắn mà nói, sẽ có tiêu hao rất lớn.
Nếu hắn cứ không ăn, dưới tình huống không có thể lực, một khi gặp phải vong linh và yêu vật cường đại trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vậy hoàn cảnh của hắn sẽ hết sức nguy hiểm!
Triệu Thụy cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình đang bị mài mòn.
Hắn không biết mình phải đi loanh quanh trong Hoàng Tuyền Địa Cung này bao lâu.
Hắn cảm thấy, cho dù gặp một ít vong linh cũng tốt, nói không chừng còn từ miệng của vong linh có được một số tin tức hữu dụng.
Triệu Thụy vừa phi hành trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vừa nghĩ lung tung, đột nhiên trước mắt bỗng trở nên sáng tỏ lên.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã tới một vùng đất rộng lớn.
Vùng đất rộng lớn này, đại khái gần ngàn mét vuông, trên mặt đất mọc đầy măng đá màu trắng sữa.
Những măng đá này không ngừng tỏa chất lỏng màu trắng sữa ra ngoài.
Một đám sinh vật kì dị đang ở dưới măng đá, há họng uống chất lỏng này.
Bầy sinh vật này đại khái cao hai mét, bốn chân thon dài, da lông màu đen phát sáng, trên đầu mọc một đôi sừng nhọn.
Thoạt nhìn, hơi giống con hưu ở trần gian.
Bất quá, răng của những sinh vật này nhiều hơn so với hưu, cắn một cái là có thể biến măng đá thành mảnh vụn.
Triệu Thụy cẩn thận quan sát, cảm thấy những sinh vật này tựa hồ không chủ động công kích mình, sự cảnh giác trong lòng cũng hơi buông lỏng một chút.
Lúc này hắn đang hơi khát, lại thấy những sinh vật này uống chất lỏng của măng đá, cơ hồ hết sức thơm ngon, nên cũng bước qua, thử uống một ngụm.
Thế nhưng, chất lỏng nhìn như sữa bò, rất hấp dẫn, nhưng uống vào trong thì lại là chuyện khác.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy như mình vừa uống acid sulfuric, cổ họng nóng rát vô cùng, tiếp đó cả người nóng hầm hập, cơ hồ không cách gì phát ra âm thanh.
Không chỉ như vậy, luồng chất lỏng mà hắn uống còn trong cơ thể hắn, lại sinh ra một luồng nhiệt lưu, đâm thẳng vào đan điền của hắn, làm chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Triệu Thụy vội vàng ngồi xuống, điều tiết lại chân khí trong cơ thể, để chúng trở về trạng thái ban đầu.
Điều tiết một hồi, những chân khí hơi hỗn loạn đó cuối cùng cũng trở về bình thường.
Lúc này Triệu Thụy đột nhiên phát hiện, chân khí trong đan điền mình không ngờ lại hơi tăng trưởng!
Chất lỏng trong măng đá này, không ngờ lại có hiệu dụng gia tăng chân khí!
Tuy mức tăng chân khí đối với Triệu Thụy cũng không nhiều lắm.
Nhưng nếu uống suốt năm này qua tháng nọ cũng là chuyện rất đáng kể.
“Ồ? Chẳng lẽ chất lỏng này là Hoàng Tuyền linh nhũ sao?” Triệu Thụy bỗng nhớ lại, Tử Thanh Tiên Y thần điển hình như có ghi.
Hoàng Tuyền linh nhũ này chỉ tồn tại ở chỗ giáp ranh giữa hai giới âm dương, số lượng cực kì hiếm hoi, là thứ thiên tài địa bảo cực kì hiếm thấy, là thành phần không thể thiếu trong rất nhiều loại tiên đan.
Ngoài ra, loại Hoàng Tuyền linh nhũ này, đối với tu chân giả mới tiến vào tu chân giới có hiệu dụng vô cùng, có thể giúp tu chân giả sơ kì xây dựng cơ sở vững chắc, có thể bài trừ rất nhiều chướng ngại sau này.
Loại Hoàng Tuyền linh nhũ này, phóng mắt cả tu chân giới, chỉ sợ cũng không ai có được một giọt.
Bây giờ trước mặt Triệu Thụy lại lấy không hết.
Triệu Thụy đột nhiên nhớ tới Tôn Tiểu Lan, nếu có thể tìm được phương pháp thích hợp cho Tôn Tiểu Lan tu luyện.
Cho Tôn Tiểu Lan dùng những chất lỏng này, sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của cô.
Thế là, Triệu Thụy bắt đầu thu gom một bình lớn, bỏ vào trong Càn Khôn giới chỉ, chuẩn bị để sau này xài.
Những sinh vật kì dị đang uống Hoàng Tuyền linh nhũ đó, lúc đầu còn mang lòng cảnh giác cực lớn đối với Triệu Thụy, vẫn luôn cảnh giác để ý nhất cử nhất động của Triệu Thụy.
Bất quá, qua một lúc, thấy Triệu Thụy tịnh không có hành động gì với chúng, bèn từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tiếp tục uống Hoàng Tuyền linh nhũ.
Thế nhưng, lúc này Triệu Thụy bắt đầu có ý đồ với những sinh vật đó.
Hắn vừa uống Hoàng Tuyền linh nhũ, tuy tăng được một chút chân khí, nhưng trái lại càng khiến hắn cảm thấy đói khát hơn.
Những sinh vật trước mắt đây vừa khéo lại có thể cung cấp nguồn thức ăn cho hắn.
Triệu Thụy chăm chú nhìn vào một con sinh vật trong Hoàng Tuyền Địa Cung, rồi triển động thân hình, bổ tới như chớp.
Triệu Thụy vốn cho rằng, với thực lực của hắn, bắt những sinh vật này hẳn dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, điều khiến hắn bất ngờ là những hoàng tuyền sinh vật giống như hưu đó lại linh động vô cùng, tốc độ hành đồng nhanh tới kinh người.
Triệu Thụy chỉ thấy bóng đen chớp lên trước mắt, trên thân những sinh vật đó bay lên những sợi khí màu đen, trong chớp mắt đã chạy ra xa, trở thành một chấm đen nhỏ.
Triệu Thụy dốc hết toàn lực đuổi theo, nhưng một cọng lông cũng không chạm vào được.
Điều này khiến Triệu Thụy không khỏi hơi buồn bực.
Hắn đuổi theo bầy sinh vật này, đuổi riết không tha, thậm chí còn động dụng Không Gian Thần Trạc, tiến hành truy bắt những sinh vật này.
Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, Triệu Thụy từ từ thu được một ít kinh nghiệm tóm bắt.
Hắn bắt đầu sử dụng Không Gian Thần Trạc không tiếc tiêu hao một lượng lớn chân khí, liên tiếp tiến hành Thuấn gian di động.
Sau ba ngày, Triệu Thụy liên tục tiến hành mười lần thuấn gian di động, cuối cùng thành công tóm được một con.
Hắn chuẩn bị xuống tay trên lưng con sinh vật này.
Con sinh vật này gấp rút, quay lại há miệng cắn Triệu Thụy một cái.
Triệu Thụy lách một cái, tránh khỏi công kích, sau đó nắm đầu sinh vật quay một cái, lập tức vặn đứt cổ sinh vật hoàng tuyền này.
Con sinh vật hoàng tuyền vẫn luôn chạy trốn liền ngã xuống cái rầm.
Triệu Thụy cười híp mắt thi triển pháp thuật nướng con mồi lên, sau đó chuẩn bị há miệng ăn ngay.
Thế nhưng, một tràng tiếng vang kì dị, từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Trong lòng Triệu Thụy liền cảnh giác, nhìn về phía thông đạo đầy sương mù trắng mờ mờ.
Hắn đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ, vô số bộ xương xếp thành đội ngũ hỗn loạn, trong mắt lưu động ngọn lửa âm u, đang sải bước chạy về phía mình.
Triệu Thụy không khỏi hết sức ngạc nhiên, hắn đi lung tung trong Hoàng Tuyền Địa Cung nhiều ngày như vậy, vẫn chưa từng thấy một vong linh nào, sao bây giờ đột nhiên chui ra nhiều thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.