Chương 585: Kế hoạch cướp ngục
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Vị Lôi Thần tướng kia tựa hồ cũng nhận thấy được không khí có chút không đúng, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
Triệu Thụy trong lòng rùng mình, nếu tình thế cứ như vậy phát triển đi xuống, chỉ sợ không thể vãn hồi được. Hắn trong lòng cảnh giác nhưng sắc mặt thần sắc lại không hề thay đổi, tiến về phía trước hai bước, đến trước mặt Lôi Thần Tướng, hơi hơi khom người, cười nói: "Đây là một người thân thích của ta đã lâu không gặp, sáng sớm hôm nay đặc biệt tới đón chúng ta đi đến nhà nàng thăm một chút. Nhà của nàng cách chỗ này không xa lắm, ngài nếu không tin không ngại theo chúng ta cùng đi nhìn xem một chút"
Lôi Thần tướng nhếch miệng, nghiêm mặt lại không nói không rằng, thế nhưng dùng ánh mắt ở tại trên người Đổng Tú Linh quét tới quét lui.
Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người, thần kinh đều căng thẳng quá mức, rất sợ chính mình ngụy trang bị Lôi Thần Tương nhìn thấu.
Qua một hồi lâu, Lôi Thần tướng kia không có nhìn ra cái manh mối gì, vì thế dùng một loại ngữ khí hoài nghi, truy vấn một câu: "Ngươi, lời nói là thật chứ?"
"Tuyệt đối là thật." Triệu Thụy nói dối nói được. Ngay cả ánh mắt cũng không nhấp nháy một tí tẹo nào.
Lôi Thần Tướng rốt cục khoát tay áo nói: "Nếu đã như vậy, vậy các ngươi đi đi thôi". Nói xong, nhảy lên tường vân mang theo thủ hạ là Lôi Thần binh bay lên trời nhanh chóng rời đi.
Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người thấy nguy cơ đã được giải trừ, liền thở ra một hơi thật dài, hòn đá tảng treo ở trong tâm cuối cùng cũng được gỡ xuống tại chỗ, thần kinh căng thẳng lúc này cũng buông lỏng xuống.
Đôn Triệt mở miệng liên tục reo lên: "Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa tên kia nhìn thấu rồi!"
Đổng Tú Linh cũng day day nhẹ trán, phụ họa thêm: "Quả là nguy hiểm thật. Nếu thân phận bại lộ, cho dù chúng ta có thể đem tên Lôi Thần tướng cùng với Lôi Thần binh diệt trừ, nhưng cũng sẽ đưa tới đám Lôi Thần binh ở gần đây, đến lúc đó bọn họ cùng lên một lượt, chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi"
Triệu Thụy mỉm cười nói: "Pháp thuật của ta làm sao có dễ dàng bị nhìn thấu như vậy? Các ngươi rất quá lo lắng rồi. Vì để đảm bảo an toàn ... chúng ta trước tiên ở phụ cận đi lòng vòng, sau lại đi đến tòa nhà kia a". Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước, Đổng Tú Linh cùng với Đôn Triệt hai người vội vàng theo sau. Ở phụ cận đi lòng vòng một hồi, xác định không có Lôi Thần binh theo dõi giám thị, ba người lại lần nữa đi đến trước của ngôi nhà kia.
Đổng Tú Linh nắm quyền trước ước định ám hiệu. Tiến lên gõ gõ cửa, một lát sau, "Chi nha" một tiếng, cửa mở ra là một gã nam tử cao cao gầy gầy, trên mặt không có nhiều lắm biểu tình ra mở cửa. Ngay khi hắn nhìn thấy Đổng Tú Linh tim hơi hơi đập mạnh và loạn nhịp một chút, hiển nhiên là không có nhận ra nữ nhân hắc béo (vừa đen vừa mập như heo) đang ở trước mắt này chính là đệ nhất mỹ nữ danh chấn toàn bộ Tiên Ma Giới - Đổng Tú Linh.
"Các ngươi tìm ai?" Nam tử lạnh như băng kia mở miệng hỏi nói.
Đổng Tú Linh lúc đầu sửng sốt liền lập tức hiểu được, nàng ra hiệu cho Triệu Thụy giải trừ pháp thuật trên người mình, biến trở về bộ dạng ban đầu.
"Đổng Chinh, là ta. Phía sau là hai vị ân nhân cứu mạng của ta"
"A! Công chúa!"
Tên nam tử kia kêu là Đổng Chinh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng dẫn Đổng Tú Linh cùng Triệu Thụy ba người đưa vào trong nhà, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
"Công chúa đã trở về!"
Đổng Chinh hô to lên một tiếng, ngay lập lúc hơn mười bóng người từ trong các phòng vọt ra.
"Công chúa!"
"Công chúa, ngươi cuối cùng đã trở về!"
"Vừa rồi trong nội thành đều lùng bắt ngươi! Ngươi không có bị thương chứ. Thật làm cho chúng ta lo lắng gần muốn chết!"
"..."
"..."
Mọi người đem Đổng Tú Linh vây quanh ở giữa, tất cả đều kinh hỉ dò hỏi.
"Ta không sao". Đổng Tú Linh mỉm cười, xoay qua chỉ chỉ Triệu Thụy cùng Đôn Triệt: "Ít nhiều cũng nhờ hai vị tiên trưởng đây không ngại nguy hiểm đã xuất thủ tương trợ ta. Nếu không ta hiện tại chỉ sợ đã bị Lôi Thần tướng bắt được rồi"
Mọi người vừa nghe xong vội vàng hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt thật sâu thi lễ, hướng hai người tỏ vẻ cảm tạ.
Sau khi tạ ơn Triệu Thụy cùng Đôn Triệt xong, mọi người vây quanh Đổng Tú Linh rồi đi vào bên trong phòng. Vừa mới bước lên bậc thang, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi xuống.
Đổng Tú Linh thấy người này trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Đổng Hoàn! Sao ngươi lại tới đây?"
Đổng Hoàn đối Đổng Tú Linh hơi hơi khom người nói: "Ta trở lại Thiên Hằng thành vừa đúng lúc bạo động, nghe nói thành chủ đã bị Lôi Thần bắt đi, Tú Linh công chúa và rất nhiều bộ hạ cũng không biết tung tích. Căn cứ tính cách thường ngày của công chúa, ta đoán công chúa có thể đã đi vào Lôi Thần pháo đài, chuẩn bị giải cứu thành chủ, cho nên nhanh chạy lại đây"
"Cũng là ngươi hiểu biết ta." Đổng Tú Linh nở nụ cười: "Thật vất vả cho ngươi a, ngựa không dừng vó địa tới rồi xa như vậy đường, thân phận của ngươi không có bại lộ chứ"
Đổng Hoàn đáp: "Hẳn là không có, ta là thủ lĩnh thương đội dẫn theo một thương đội tiến vào Lôi Thần pháo đài hẳn là không bị người nào nhìn ra". Nói tới đây, hắn nhìn nhìn Triệu Thụy cùng với Đôn Triệt hai người ở phía sau Đổng Tú Linh, tiếp theo mỉm cười nói: "Ít nhất, hai vị tiên trưởng ở phía sau công chúa thì nhìn không ra"
Đổng Tú Linh có chút kinh ngạc nhìn nhìn Triệu Thụy liếc mắt một cái, hỏi: "Các ngươi quen biết nhau?"
Triệu Thụy cười gật gật đầu nói: "Thật đúng là xảo a, chia tay nhau không đến nửa ngày, cư nhiên lại cùng với Đổng Hoàn tiên sinh gặp mặt lần nữa. Hai chúng ta vừa tới Tiên Ma Giới, nhân sinh địa không quen, vừa lúc gặp được thương đội của Đổng Hoàn tiên sinh và đưa chúng ta đưa đến Lôi Thần pháo đài"
Đổng Hoàn cười nói: "Vậy, đại khái cái này gọi là duyên phận a. Thiện có thiện báo, ác hữu ác báo. Nếu không phải ta trong lúc vô ý mang theo hai vị đưa đến Lôi Thần pháo đài, chỉ sợ công chúa đêm nay cũng khó có thoát hiểm được"
Đổng Tú Linh hướng Đổng Hoàn khom người, tạ ơn nói: "Ta đây cám ơn ngươi"
Đổng Hoàn vội vàng đáp lễ, liên thanh nói không dám.
Triệu Thụy đợi cho Đổng Hoàn cùng Đổng Tú Linh nói xong, lúc này mới hỏi: "Đổng Hoàn tiên sinh, thân phận chân thật của ngươi hẳn không phải là thương nhân rồi, vậy rốt cuộc là cái gì?"
Đổng Hoàn đáp: "Ta là tài vụ cùng tổng quản thương đội của Thiên Hằng thành chủ quản, lần trước bởi vì trong người có nhiệm vụ không dám tùy ý bại lộ thân phận, cho nên giấu diếm, thỉnh hai vị đại tiên không nên trách tội a"
"Không có việc gì, không có việc gì. Ta cùng với Triệu Thụy huynh đệ cũng không để ý". Đôn Triệt khoát tay áo, tùy tiện nói.
Đổng Tú Linh hé miệng cười cười, sau đó quay đầu hỏi Đổng Hoàn: "Ngươi lần này tới tìm ta, là có chuyện gì sao?"
Đổng Hoàn làm mặt nghiêm nói: "Đúng vậy, ta lần này đến đây là muốn khuyên công chúa không cần tiếp tục mạo hiểm thêm, ngài lần này có thể thoát hiểm đó là may mắn, lần sau chắc chắn không có như vậy may mắn nữa"
Đổng Tú Linh thần sắc lạnh xuống: "Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy trơ mắt nhìn cha ta bị giam ở Lôi Thần thiên lao chịu đủ mọi tra tấn sao? Cuối cùng nhìn người (cha) bị đưa lên pháp trường sao?"
Đổng Hoàn cật lực khuyên nhủ: "Chuyện nghĩ cách cứu viện thành chủ chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn. Nếu còn bốc đồng như thế này khi đi cứu người, không chỉ có khó có thể đạt được mục tiêu, mà ngài thậm chí toàn bộ Thiên Hằng thành đưa tới tai họa diệt vong! Một khi Lôi Thần nổi cơn giận lôi đình. Đối với bất luận kẻ nào đều không thể thừa nhận a!"
Đổng Tú Linh đưa tay ngăn lại bằng giọng chém đinh chặt sắc: "Ta chủ ý đã quyết, bất luận như thế nào đều phải nhanh nhanh một chút, đem cha ta từ trong thiên lao cứu ra!"
Đổng Hoàn thấy Đổng Tú Linh đã nói kiên quyết như thế, biết sự tình đã không có đường cứu vãn nữa rồi, đành thở dài không khuyên nhủ nữa.
Triệu Thụy lúc này đã đi tới bên cạnh Đổng Tú Linh, hắn tuy rằng đối Lôi Thần bạo ngược cũng đồng dạng bất mãn. Chỉ là hắn vừa mới đi vào Tiên Ma Giới cũng không có chịu thòi gì, bởi vậy cũng không nghĩ tham dự vào kế hoạch của Đổng Tú Linh. Dù sao, chuyện này cùng hắn quan hệ không lớn, mục tiêu của hắn là tìm manh mối có liên quan đến viễn cổ chiến tranh. Vì vậy, hắn hướng Đổng Tú Linh cáo từ: "Công chúa, ngươi hiện tại đã an toàn, hơn nữa chúng ta còn có việc liền cáo từ trước"
Đổng Tú Linh liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái nói: "Các ngươi lần này cứu tánh mạng của ta, ta vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu thực có cơ hội ta nhất định báo đáp"
Triệu Thụy gật gật đầu dẫn Đôn Triệt chuẩn bị rời đi. Hắn còn chưa đi được hai bước, đột nhiên tiếng hô của Đổng Hoàn vang lên: "Hai vị tiên nhân, xin dừng bước!"
"Oh? Đổng Hoàn tiên sinh, không biết ngươi còn có chuyện gì sao?" Triệu Thụy xoay người lại nhìn Đổng Hoàn, có chút kinh ngạc hỏi.
"Là như thế này" Đổng Hoàn ho khan một tiếng, đại khái là ta cảm thấy có chút khó mở miệng quá, "Công chúa chúng ta muốn công phá Lôi Thần thiên lao, đem thành chủ cứu ra, nhưng chúng ta nhân thủ có chút đơn bạc (yếu ớt), không biết hai vị có hay không nguyện ý lưu lại trợ chúng ta giúp một tay? Đương nhiên, chúng ta sẽ không để cho hai vị không công khi thay nhóm ta đi mạo hiểm. Mặc kệ sự tình có hay không thành công, chúng ta đều đối hai vị thâm tâm cảm tạ. Hy vọng hai vị nghĩ đến tình hữu nghị giữa hai chúng ta, mong hai vị không có cự tuyệt". Đổng Hoàn nói xong lời như vậy, ánh mắt liền thẳng đến trên người Đôn Triệt.
Hắn cùng với Triệu Thụy và Đôn Triệt ở chung nhiều ngày, đã phi thường hiểu biết tính cách hai người. Triệu Thụy bình tĩnh cương nghị, nếu muốn bằng vào mấy câu nói này mà đả động hắn là phi thường không có cơ hội. Nhưng, Đôn Triệt tính cách đơn thuần ngay thẳng, nếu như có thể đủ đả động đến hắn, lấy tình huynh đệ nồng hậu giữa hai người. Triệu Thụy đáp ứng có thể tính là rất lớn.
Chỉ là Đổng Hoàn lại không ngờ rằng, Đôn Triệt tuy rằng đơn thuần ngay thẳng, nhưng chẳng phải là tên ngu ngốc gì. Sau mấy ngày ở Tiên Ma Giới, hắn đã nhìn, đã thấy, đã hiểu biết thực lực Lôi Thần có bao nhiêu khủng bố, thế lực Lôi Thần có bao nhiêu sao khổng lồ. Bởi vậy, hắn cũng không xen mồm vào mà nhìn Triệu Thụy chờ đợi hắn đưa quyết định cuối cùng.
"Thật có lỗi, chúng ta không có hứng thú" Triệu Thụy lễ phép cự tuyệt nói.
Ở Lôi Thần pháo đài được phòng vệ nghiêm mật, mà xúc động muốn thực thi một cái kế hoạch cứu viện, khả năng thành công có thể tính là cực kỳ bé nhỏ. Tuy rằng hắn rất đồng tình khi nhìn thấy Đổng Tú Linh đối với Lôi Thần bạo ngược thập phần bất mãn, nhưng hắn cũng không muốn mình và Đôn Triệt lâm vào hiểm cảnh. Dù sao chuyện này cùng với hắn không quan hệ gì, mặt khác, hắn cùng Đổng Hoàn và Đổng Tú Linh giao tình cũng không sâu đậm, quen biết nhiều nhất chỉ là mấy ngày mà thôi. Về phần hắn nợ cái nhân tình Đổng Hoàn thì hắn đã cứu Đổng Tú Linh, cũng như đưa Đổng Tú Linh đến an toàn nơi, đã đủ để đem cái nhân tình kia xóa đi.
Đổng Hoàn thấy Triệu Thụy cự tuyệt, từ tận đáy lòng không khỏi hơi hơi có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết, Triệu Thụy quả thật không có lý do gì để giúp hắn, nên đành phải thở dài không cưỡng cầu nữa.
Triệu Thụy đang chuẩn bị lại lần nữa bước đi, lúc này, Đổng Tú Linh đột nhiên mở miệng : "Triệu Thụy, ta nhớ rõ ngươi hình như đối viễn cổ chiến tranh có chút hứng thú. Như vậy, ngươi có nghĩ là đi tìm tòi nghiên cứu viễn cổ chiến tranh đích thực không?"
Triệu Thụy dừng cước bộ, nhìn Đổng Tú Linh chậm rãi nói: "Ta nhớ rất rõ, ngươi hình như có nói qua, ngươi đối viễn cổ chiến tranh cũng không như thế nào hiểu biết mà"
"Không sai, đúng là ta không biết" Đổng Tú Linh không có phủ nhận, "Nhưng, phụ thân ta đối viễn cổ chiến tranh lại phi thường hiểu biết. Bởi vì, cha ta chính là hậu duệ viễn cổ chi thần, đương nhiên ta cũng vậy. Mà cha ta đối đoạn lịch sử kia biết ít nhiều sự thật. Ta chỉ ngẫu nhiên biết một tí râu ria ở trong là do cha ta giảng cho ta nghe. Bất quá, ta dám xác định người đối đoạn lịch sử kia biết được rất nhiều!"
Triệu Thụy trầm mặc xuống, bắt đầu phán đoán tính chính xác trong lời nói lần này của Đổng Tú Linh. Hắn mơ hồ cảm thấy Đổng Tú Linh tựa hồ cũng không có nói dối. Mặt khác, ở Bộ lạc lông đài gặp được thần bí thầy tướng số tiên sư, cũng từng chỉ điểm hắn đi vào Lôi Thần pháo đài. Như vậy có phải hay không ý nghĩa phụ thân Đổng Tú Linh chính là manh mối mà hắn phải tìm?
Cẩn thận cân nhắc một hồi, Triệu Thụy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đổng Tú Linh ánh mắt, chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi không cần lừa gạt ta"
Đổng Tú Linh hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng như tuyết: "Nếu đến lúc đó ngươi không có đáp án mà ngươi muốn biết. Như vậy, ngươi có thể ra tay đối tính mạng của ta"
"Ta muốn tánh mạng của ngươi có ích lợi gì?" Triệu Thụy cười cười, "Được rồi, chúng ta thương lượng một chút, nghiên cứu kỹ càng một kế hoạch cướp ngục, nếu như làm việc lỗ mãng xằng bậy, chỉ biết tìm đến cái chết vô nghĩa"
Đổng Tú Linh thấy Triệu Thụy đáp ứng tương trợ, không khỏi vô cùng vui sướng. Nhiều người liền tăng thêm một phần thực lực, huống chi là một gã tiên nhân Nhất Trọng Thiên. Tuy rằng, Đổng Tú Linh chính mình cũng có được thực lực Nhất Trọng Thiên, lại trong đám bộ hạ cũng có hơn Nhất Trọng Thiên cường giả. Nhưng nhiều hơn hai người, cũng làm cho thực lực của nàng lớn mạnh không ít, kế hoạch cứu phụ thân lại tăng thêm vài phần hy vọng thành công.
Mọi người đi vào phòng, phân chủ khách ngồi xong.
Lập tức Đổng Hoàn đưa tay hoa lên hư không thi triển một cái tiểu pháp thuật, một đạo màu tím ánh sáng từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, một mô hình Lôi Thần pháo đài thu nhỏ liền xuất hiện ở giữa không trung. Mô hình mặc dù nhỏ nhưng mỗi một con đường phố, mỗi một quần thể kiến trúc đều có thể thấy được rõ ràng, quả thực giống như toàn bộ hình ảnh kỹ thuật số.
"Ta sợ Tú Linh công chúa sẽ không nghĩ ra kế hoạch cướp ngục, cho nên trước đây bỏ ra một số tiền lớn mua một bức kiến trúc đồ như vậy. Nơi này chính là thiên lao là nơi giam giữ trọng phạm". Đổng Hoàn đưa ngón tay chỉ vào một khối kiến trúc ở phía Đông Lôi Thần pháo đài.
Chợt, từ trong quần thể kiến trúc kia một mô hình nhỏ liền tách ra bay lên ở trên không trung xoay tròn, hướng mọi người triển lãm.
Đổng Hoàn nói tiếp: "Thiên lao bởi vì được canh giữ cực kỳ nghiêm mật, tình huống bên trong chúng ta không rõ lắm. Chỉ biết là, thiên lao gồm có tầng năm, hai tầng nằm ở trên đất, ba tầng được xây ngầm dưới đất. Đại khái có ba trăm tên Lôi Thần binh trông coi, có ba vị Lôi Thần tướng thủ lĩnh. Chúng ta đã sử dụng rất nhiều biện pháp mới có được tin tức chính xác là cha ta bị giam áp ở tầng thứ năm ở trong thiên lao, nằm phía tây trong lao ngục. Lôi Thần thiên lao điều kiện dị thường ác liệt. Nghe nói, thân thể thành chủ dưới sự tra tấn của Lôi Thần binh đã phi thường suy yếu, tình huống tương đối không tốt, nếu không mau chóng đem hắn cứu ra chỉ sợ không đợi Lôi Thần đem hắn đưa lên pháp trường, hắn cũng đã chết đi!"
Triệu Thụy cân nhắc một chút, hỏi: "Người của ngươi đã nghĩ cách cướp ngục Thiên Hằng thành chủ, kia hẳn là chuẩn bị một kế hoạch chu đáo a"
Đổng Tú Linh lắc đầu nói: "Nếu có được kế hoạch, ta cũng không cần phải phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy đi ám sát Lôi Thần làm gì"
Đổng Hoàn lại nói nói: "Lúc ta ở trên đường cũng đã nghĩ ra một cái kế hoạch, Nhưng do Tú Linh công chúa đã đả thảo kinh xà, không biết bây giờ còn có được hay không"
Triệu Thụy nói: "Bất luận như thế nào ngươi cứ nói ra trước đi để chúng ta nghe nghe xem sao"
Đổng Hoàn nói: "Thiên lao phòng vệ nghiêm mật, thần binh đông đúc, nếu muốn trực tiếp sát nhập tiến vào đi cứu người là phi thường khó khăn. Mặt khác, cho dù có thể tiến nhập thiên lao cứu được thành chủ, lại kinh động đến Lôi Thần binh đang đóng quân ở địa phương khác trong nội thành, thậm chí cũng kinh động bản thân Lôi Thần. Đến lúc đó, bọn họ xúm lại lại đây. Cứu người không được ngược lại tự chúng ta “nguyện ý” đi vào chỗ chết.
Cho nên ta tính đem thủ hạ chia làm hai tổ, một tổ tiến công thiên lao, một tổ còn lại là ở trong nội thành phóng hỏa gây ra sự bát nháo tạo thành cảnh tượng hỗn loạn, hấp dẫn sự lực chú ý của quân đội Lôi Thần binh chủ lực. Chờ chúng ta cứu thành chủ ra khỏi, lập tức nghĩ biện pháp rời đi Lôi Thần pháo đài. Chỉ là, hiện tại bởi vì Tú Linh công chúa đi ám sát Lôi Thần làm cho trong nội thành phòng vệ trở nên sâm nghiêm hơn, dẫn đến thực hiện kế hoạch khó khăn lại gia tăng thêm một bậc"
Triệu Thụy suy nghĩ một hồi, nói: "Một kế hoạch như thế không có sai xót nhiều lắm, tuy rằng hiện tại khó khăn có chút tăng thêm, nhưng như trước vẫn có thể thực hiện được. Chỉ có vài thứ còn cần bổ sung. Thí dụ nha: muốn tấn công Lôi Thần thiên lao cách tốt nhất là có thể mua chuộc Lôi Thần binh canh giữ ngục giam, lấy danh nghĩa thăm hỏi phạm nhân, đầu tiên mang vài người đi vào. Đợi đến lúc tấn công cũng là lúc nội ứng ngoại hợp. Kia có phải dễ dàng hơn nhiều không. Mặt khác, chúng ta còn phải phái vài tên cường giả mai phục bên cạnh cửa thành, đợi cho sau khi cứu được Thiên Hằng thành chủ mới có thể lập tức mở cửa thành ra, rời đi Lôi Thần pháo đài"
Đổng Tú Linh nghe xong, vung tay lên nói: "Tốt! Cứ làm như vậy đi!"
Đúng lúc này, Đổng Chinh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không có hé răng một lời đột nhiên nói: "Tú Linh công chúa, kế hoạch này tuy rằng không sai, nhưng chúng ta cũng lo lắng một chút đến hậu quả của sự thất bại. Một khi thất bại, chúng ta làm sao thừa nhận cơn giận lôi đình của Lôi Thần khủng bố kia! Còn có, cho dù thành công đi nữa, một khi thân phận của chúng ta bại lộ, chắc chắn Lôi Thần sẽ nổi giận nhất định sẽ phái ra đại quân, đem toàn bộ Thiên Hằng thành đạp thành bằng phẳng! Ngài hay là muốn nghĩ lại đi!"
"Nếu không muốn bại lộ, vậy phải tận lực ẩn nấp tốt thân phận của mình đi" Đổng Tú Linh lạnh lùng nói: "Chuyện này ta đã quyết định, sẽ không lại có gì sửa đổi. Nếu thật sự ngươi sợ hãi, hiện tại rời khỏi đây cũng chưa muộn!"
Đổng Chinh trầm mặc xuống, sắc mặt hắn không chút thay đổi vẫn đứng tại chỗ một hồi, sau đó nói: "Nếu Tú Linh công chúa đã quyết định ta đây sẽ không phản đối nữa, ta mang hết sức mình trợ giúp ngài hoàn thành kế hoạch cướp ngục"
Trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của nàng lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: "Tốt, Đổng Chinh, ta đây giao cho ngươi một cái nhiệm vụ trọng yếu. Ngươi mang những người này mai phục ở cửa thành, một khi chúng ta cứu được thành chủ, ngươi lập tức mở cửa thành rồi theo chúng ta cùng nhau rời đi Lôi Thần pháo đài!"
"Ta nhất định làm được!" Đổng Chinh gật gật đầu nói.
Đổng Hoàn nhìn Đổng Chinh liếc mắt một cái, hơi hơi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng … nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra.
Đổng Tú Linh lại nói: "Về phần chuyện mua chuộc cai ngục thiên lao giao cho Đổng Hoàn"
"Việc này không thành vấn đề, ta đối loại sự tình này rất là thuận buồm xuôi gió". Đổng Hoàn cười nói.
Đổng Tú Linh lại phân phối một số người ở chung quanh trong nội thành phóng hỏa gây hỗn loạn. Sau cùng, nàng mới đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Thụy.
"Triệu Thụy, nếu như có thể mua chuộc được cai ngục thiên lao, ta nghĩ ngươi theo ta cùng nhau tiến vào thiên lao, nghĩ cách cứu cha ta. Đương nhiên, đây là nhất nhiệm vụ nguy hiểm, không biết ngươi có nguyện ý hay không?"
Triệu Thụy nhún vai nói: "Ta thì không sao cả, không biết vị huynh đệ của ta Đôn Triệt, hắn có nguyện ý hay không mà thôi"
Đôn Triệt nhếch miệng cười: "Triệu Thụy huynh đệ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó"
Đổng Tú Linh vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: "Tốt, như vậy đã quyết định rồi nha. Thời gian không nhiều lắm, hiện tại bắt đầu hành động đi thôi"
Vì thế mọi người đều tán đi, bắt đầu chuẩn bị nhiệm vụ của mình.
Triệu Thụy cùng với Đôn Triệt hai người trở lại lữ điếm, một bên tu luyện, một bên chờ đợi tin tức từ Đổng Tú Linh.
Triệu Thụy trong lòng rùng mình, nếu tình thế cứ như vậy phát triển đi xuống, chỉ sợ không thể vãn hồi được. Hắn trong lòng cảnh giác nhưng sắc mặt thần sắc lại không hề thay đổi, tiến về phía trước hai bước, đến trước mặt Lôi Thần Tướng, hơi hơi khom người, cười nói: "Đây là một người thân thích của ta đã lâu không gặp, sáng sớm hôm nay đặc biệt tới đón chúng ta đi đến nhà nàng thăm một chút. Nhà của nàng cách chỗ này không xa lắm, ngài nếu không tin không ngại theo chúng ta cùng đi nhìn xem một chút"
Lôi Thần tướng nhếch miệng, nghiêm mặt lại không nói không rằng, thế nhưng dùng ánh mắt ở tại trên người Đổng Tú Linh quét tới quét lui.
Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người, thần kinh đều căng thẳng quá mức, rất sợ chính mình ngụy trang bị Lôi Thần Tương nhìn thấu.
Qua một hồi lâu, Lôi Thần tướng kia không có nhìn ra cái manh mối gì, vì thế dùng một loại ngữ khí hoài nghi, truy vấn một câu: "Ngươi, lời nói là thật chứ?"
"Tuyệt đối là thật." Triệu Thụy nói dối nói được. Ngay cả ánh mắt cũng không nhấp nháy một tí tẹo nào.
Lôi Thần Tướng rốt cục khoát tay áo nói: "Nếu đã như vậy, vậy các ngươi đi đi thôi". Nói xong, nhảy lên tường vân mang theo thủ hạ là Lôi Thần binh bay lên trời nhanh chóng rời đi.
Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người thấy nguy cơ đã được giải trừ, liền thở ra một hơi thật dài, hòn đá tảng treo ở trong tâm cuối cùng cũng được gỡ xuống tại chỗ, thần kinh căng thẳng lúc này cũng buông lỏng xuống.
Đôn Triệt mở miệng liên tục reo lên: "Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa tên kia nhìn thấu rồi!"
Đổng Tú Linh cũng day day nhẹ trán, phụ họa thêm: "Quả là nguy hiểm thật. Nếu thân phận bại lộ, cho dù chúng ta có thể đem tên Lôi Thần tướng cùng với Lôi Thần binh diệt trừ, nhưng cũng sẽ đưa tới đám Lôi Thần binh ở gần đây, đến lúc đó bọn họ cùng lên một lượt, chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi"
Triệu Thụy mỉm cười nói: "Pháp thuật của ta làm sao có dễ dàng bị nhìn thấu như vậy? Các ngươi rất quá lo lắng rồi. Vì để đảm bảo an toàn ... chúng ta trước tiên ở phụ cận đi lòng vòng, sau lại đi đến tòa nhà kia a". Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước, Đổng Tú Linh cùng với Đôn Triệt hai người vội vàng theo sau. Ở phụ cận đi lòng vòng một hồi, xác định không có Lôi Thần binh theo dõi giám thị, ba người lại lần nữa đi đến trước của ngôi nhà kia.
Đổng Tú Linh nắm quyền trước ước định ám hiệu. Tiến lên gõ gõ cửa, một lát sau, "Chi nha" một tiếng, cửa mở ra là một gã nam tử cao cao gầy gầy, trên mặt không có nhiều lắm biểu tình ra mở cửa. Ngay khi hắn nhìn thấy Đổng Tú Linh tim hơi hơi đập mạnh và loạn nhịp một chút, hiển nhiên là không có nhận ra nữ nhân hắc béo (vừa đen vừa mập như heo) đang ở trước mắt này chính là đệ nhất mỹ nữ danh chấn toàn bộ Tiên Ma Giới - Đổng Tú Linh.
"Các ngươi tìm ai?" Nam tử lạnh như băng kia mở miệng hỏi nói.
Đổng Tú Linh lúc đầu sửng sốt liền lập tức hiểu được, nàng ra hiệu cho Triệu Thụy giải trừ pháp thuật trên người mình, biến trở về bộ dạng ban đầu.
"Đổng Chinh, là ta. Phía sau là hai vị ân nhân cứu mạng của ta"
"A! Công chúa!"
Tên nam tử kia kêu là Đổng Chinh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng dẫn Đổng Tú Linh cùng Triệu Thụy ba người đưa vào trong nhà, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
"Công chúa đã trở về!"
Đổng Chinh hô to lên một tiếng, ngay lập lúc hơn mười bóng người từ trong các phòng vọt ra.
"Công chúa!"
"Công chúa, ngươi cuối cùng đã trở về!"
"Vừa rồi trong nội thành đều lùng bắt ngươi! Ngươi không có bị thương chứ. Thật làm cho chúng ta lo lắng gần muốn chết!"
"..."
"..."
Mọi người đem Đổng Tú Linh vây quanh ở giữa, tất cả đều kinh hỉ dò hỏi.
"Ta không sao". Đổng Tú Linh mỉm cười, xoay qua chỉ chỉ Triệu Thụy cùng Đôn Triệt: "Ít nhiều cũng nhờ hai vị tiên trưởng đây không ngại nguy hiểm đã xuất thủ tương trợ ta. Nếu không ta hiện tại chỉ sợ đã bị Lôi Thần tướng bắt được rồi"
Mọi người vừa nghe xong vội vàng hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt thật sâu thi lễ, hướng hai người tỏ vẻ cảm tạ.
Sau khi tạ ơn Triệu Thụy cùng Đôn Triệt xong, mọi người vây quanh Đổng Tú Linh rồi đi vào bên trong phòng. Vừa mới bước lên bậc thang, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi xuống.
Đổng Tú Linh thấy người này trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Đổng Hoàn! Sao ngươi lại tới đây?"
Đổng Hoàn đối Đổng Tú Linh hơi hơi khom người nói: "Ta trở lại Thiên Hằng thành vừa đúng lúc bạo động, nghe nói thành chủ đã bị Lôi Thần bắt đi, Tú Linh công chúa và rất nhiều bộ hạ cũng không biết tung tích. Căn cứ tính cách thường ngày của công chúa, ta đoán công chúa có thể đã đi vào Lôi Thần pháo đài, chuẩn bị giải cứu thành chủ, cho nên nhanh chạy lại đây"
"Cũng là ngươi hiểu biết ta." Đổng Tú Linh nở nụ cười: "Thật vất vả cho ngươi a, ngựa không dừng vó địa tới rồi xa như vậy đường, thân phận của ngươi không có bại lộ chứ"
Đổng Hoàn đáp: "Hẳn là không có, ta là thủ lĩnh thương đội dẫn theo một thương đội tiến vào Lôi Thần pháo đài hẳn là không bị người nào nhìn ra". Nói tới đây, hắn nhìn nhìn Triệu Thụy cùng với Đôn Triệt hai người ở phía sau Đổng Tú Linh, tiếp theo mỉm cười nói: "Ít nhất, hai vị tiên trưởng ở phía sau công chúa thì nhìn không ra"
Đổng Tú Linh có chút kinh ngạc nhìn nhìn Triệu Thụy liếc mắt một cái, hỏi: "Các ngươi quen biết nhau?"
Triệu Thụy cười gật gật đầu nói: "Thật đúng là xảo a, chia tay nhau không đến nửa ngày, cư nhiên lại cùng với Đổng Hoàn tiên sinh gặp mặt lần nữa. Hai chúng ta vừa tới Tiên Ma Giới, nhân sinh địa không quen, vừa lúc gặp được thương đội của Đổng Hoàn tiên sinh và đưa chúng ta đưa đến Lôi Thần pháo đài"
Đổng Hoàn cười nói: "Vậy, đại khái cái này gọi là duyên phận a. Thiện có thiện báo, ác hữu ác báo. Nếu không phải ta trong lúc vô ý mang theo hai vị đưa đến Lôi Thần pháo đài, chỉ sợ công chúa đêm nay cũng khó có thoát hiểm được"
Đổng Tú Linh hướng Đổng Hoàn khom người, tạ ơn nói: "Ta đây cám ơn ngươi"
Đổng Hoàn vội vàng đáp lễ, liên thanh nói không dám.
Triệu Thụy đợi cho Đổng Hoàn cùng Đổng Tú Linh nói xong, lúc này mới hỏi: "Đổng Hoàn tiên sinh, thân phận chân thật của ngươi hẳn không phải là thương nhân rồi, vậy rốt cuộc là cái gì?"
Đổng Hoàn đáp: "Ta là tài vụ cùng tổng quản thương đội của Thiên Hằng thành chủ quản, lần trước bởi vì trong người có nhiệm vụ không dám tùy ý bại lộ thân phận, cho nên giấu diếm, thỉnh hai vị đại tiên không nên trách tội a"
"Không có việc gì, không có việc gì. Ta cùng với Triệu Thụy huynh đệ cũng không để ý". Đôn Triệt khoát tay áo, tùy tiện nói.
Đổng Tú Linh hé miệng cười cười, sau đó quay đầu hỏi Đổng Hoàn: "Ngươi lần này tới tìm ta, là có chuyện gì sao?"
Đổng Hoàn làm mặt nghiêm nói: "Đúng vậy, ta lần này đến đây là muốn khuyên công chúa không cần tiếp tục mạo hiểm thêm, ngài lần này có thể thoát hiểm đó là may mắn, lần sau chắc chắn không có như vậy may mắn nữa"
Đổng Tú Linh thần sắc lạnh xuống: "Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy trơ mắt nhìn cha ta bị giam ở Lôi Thần thiên lao chịu đủ mọi tra tấn sao? Cuối cùng nhìn người (cha) bị đưa lên pháp trường sao?"
Đổng Hoàn cật lực khuyên nhủ: "Chuyện nghĩ cách cứu viện thành chủ chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn. Nếu còn bốc đồng như thế này khi đi cứu người, không chỉ có khó có thể đạt được mục tiêu, mà ngài thậm chí toàn bộ Thiên Hằng thành đưa tới tai họa diệt vong! Một khi Lôi Thần nổi cơn giận lôi đình. Đối với bất luận kẻ nào đều không thể thừa nhận a!"
Đổng Tú Linh đưa tay ngăn lại bằng giọng chém đinh chặt sắc: "Ta chủ ý đã quyết, bất luận như thế nào đều phải nhanh nhanh một chút, đem cha ta từ trong thiên lao cứu ra!"
Đổng Hoàn thấy Đổng Tú Linh đã nói kiên quyết như thế, biết sự tình đã không có đường cứu vãn nữa rồi, đành thở dài không khuyên nhủ nữa.
Triệu Thụy lúc này đã đi tới bên cạnh Đổng Tú Linh, hắn tuy rằng đối Lôi Thần bạo ngược cũng đồng dạng bất mãn. Chỉ là hắn vừa mới đi vào Tiên Ma Giới cũng không có chịu thòi gì, bởi vậy cũng không nghĩ tham dự vào kế hoạch của Đổng Tú Linh. Dù sao, chuyện này cùng hắn quan hệ không lớn, mục tiêu của hắn là tìm manh mối có liên quan đến viễn cổ chiến tranh. Vì vậy, hắn hướng Đổng Tú Linh cáo từ: "Công chúa, ngươi hiện tại đã an toàn, hơn nữa chúng ta còn có việc liền cáo từ trước"
Đổng Tú Linh liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái nói: "Các ngươi lần này cứu tánh mạng của ta, ta vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu thực có cơ hội ta nhất định báo đáp"
Triệu Thụy gật gật đầu dẫn Đôn Triệt chuẩn bị rời đi. Hắn còn chưa đi được hai bước, đột nhiên tiếng hô của Đổng Hoàn vang lên: "Hai vị tiên nhân, xin dừng bước!"
"Oh? Đổng Hoàn tiên sinh, không biết ngươi còn có chuyện gì sao?" Triệu Thụy xoay người lại nhìn Đổng Hoàn, có chút kinh ngạc hỏi.
"Là như thế này" Đổng Hoàn ho khan một tiếng, đại khái là ta cảm thấy có chút khó mở miệng quá, "Công chúa chúng ta muốn công phá Lôi Thần thiên lao, đem thành chủ cứu ra, nhưng chúng ta nhân thủ có chút đơn bạc (yếu ớt), không biết hai vị có hay không nguyện ý lưu lại trợ chúng ta giúp một tay? Đương nhiên, chúng ta sẽ không để cho hai vị không công khi thay nhóm ta đi mạo hiểm. Mặc kệ sự tình có hay không thành công, chúng ta đều đối hai vị thâm tâm cảm tạ. Hy vọng hai vị nghĩ đến tình hữu nghị giữa hai chúng ta, mong hai vị không có cự tuyệt". Đổng Hoàn nói xong lời như vậy, ánh mắt liền thẳng đến trên người Đôn Triệt.
Hắn cùng với Triệu Thụy và Đôn Triệt ở chung nhiều ngày, đã phi thường hiểu biết tính cách hai người. Triệu Thụy bình tĩnh cương nghị, nếu muốn bằng vào mấy câu nói này mà đả động hắn là phi thường không có cơ hội. Nhưng, Đôn Triệt tính cách đơn thuần ngay thẳng, nếu như có thể đủ đả động đến hắn, lấy tình huynh đệ nồng hậu giữa hai người. Triệu Thụy đáp ứng có thể tính là rất lớn.
Chỉ là Đổng Hoàn lại không ngờ rằng, Đôn Triệt tuy rằng đơn thuần ngay thẳng, nhưng chẳng phải là tên ngu ngốc gì. Sau mấy ngày ở Tiên Ma Giới, hắn đã nhìn, đã thấy, đã hiểu biết thực lực Lôi Thần có bao nhiêu khủng bố, thế lực Lôi Thần có bao nhiêu sao khổng lồ. Bởi vậy, hắn cũng không xen mồm vào mà nhìn Triệu Thụy chờ đợi hắn đưa quyết định cuối cùng.
"Thật có lỗi, chúng ta không có hứng thú" Triệu Thụy lễ phép cự tuyệt nói.
Ở Lôi Thần pháo đài được phòng vệ nghiêm mật, mà xúc động muốn thực thi một cái kế hoạch cứu viện, khả năng thành công có thể tính là cực kỳ bé nhỏ. Tuy rằng hắn rất đồng tình khi nhìn thấy Đổng Tú Linh đối với Lôi Thần bạo ngược thập phần bất mãn, nhưng hắn cũng không muốn mình và Đôn Triệt lâm vào hiểm cảnh. Dù sao chuyện này cùng với hắn không quan hệ gì, mặt khác, hắn cùng Đổng Hoàn và Đổng Tú Linh giao tình cũng không sâu đậm, quen biết nhiều nhất chỉ là mấy ngày mà thôi. Về phần hắn nợ cái nhân tình Đổng Hoàn thì hắn đã cứu Đổng Tú Linh, cũng như đưa Đổng Tú Linh đến an toàn nơi, đã đủ để đem cái nhân tình kia xóa đi.
Đổng Hoàn thấy Triệu Thụy cự tuyệt, từ tận đáy lòng không khỏi hơi hơi có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết, Triệu Thụy quả thật không có lý do gì để giúp hắn, nên đành phải thở dài không cưỡng cầu nữa.
Triệu Thụy đang chuẩn bị lại lần nữa bước đi, lúc này, Đổng Tú Linh đột nhiên mở miệng : "Triệu Thụy, ta nhớ rõ ngươi hình như đối viễn cổ chiến tranh có chút hứng thú. Như vậy, ngươi có nghĩ là đi tìm tòi nghiên cứu viễn cổ chiến tranh đích thực không?"
Triệu Thụy dừng cước bộ, nhìn Đổng Tú Linh chậm rãi nói: "Ta nhớ rất rõ, ngươi hình như có nói qua, ngươi đối viễn cổ chiến tranh cũng không như thế nào hiểu biết mà"
"Không sai, đúng là ta không biết" Đổng Tú Linh không có phủ nhận, "Nhưng, phụ thân ta đối viễn cổ chiến tranh lại phi thường hiểu biết. Bởi vì, cha ta chính là hậu duệ viễn cổ chi thần, đương nhiên ta cũng vậy. Mà cha ta đối đoạn lịch sử kia biết ít nhiều sự thật. Ta chỉ ngẫu nhiên biết một tí râu ria ở trong là do cha ta giảng cho ta nghe. Bất quá, ta dám xác định người đối đoạn lịch sử kia biết được rất nhiều!"
Triệu Thụy trầm mặc xuống, bắt đầu phán đoán tính chính xác trong lời nói lần này của Đổng Tú Linh. Hắn mơ hồ cảm thấy Đổng Tú Linh tựa hồ cũng không có nói dối. Mặt khác, ở Bộ lạc lông đài gặp được thần bí thầy tướng số tiên sư, cũng từng chỉ điểm hắn đi vào Lôi Thần pháo đài. Như vậy có phải hay không ý nghĩa phụ thân Đổng Tú Linh chính là manh mối mà hắn phải tìm?
Cẩn thận cân nhắc một hồi, Triệu Thụy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đổng Tú Linh ánh mắt, chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi không cần lừa gạt ta"
Đổng Tú Linh hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng như tuyết: "Nếu đến lúc đó ngươi không có đáp án mà ngươi muốn biết. Như vậy, ngươi có thể ra tay đối tính mạng của ta"
"Ta muốn tánh mạng của ngươi có ích lợi gì?" Triệu Thụy cười cười, "Được rồi, chúng ta thương lượng một chút, nghiên cứu kỹ càng một kế hoạch cướp ngục, nếu như làm việc lỗ mãng xằng bậy, chỉ biết tìm đến cái chết vô nghĩa"
Đổng Tú Linh thấy Triệu Thụy đáp ứng tương trợ, không khỏi vô cùng vui sướng. Nhiều người liền tăng thêm một phần thực lực, huống chi là một gã tiên nhân Nhất Trọng Thiên. Tuy rằng, Đổng Tú Linh chính mình cũng có được thực lực Nhất Trọng Thiên, lại trong đám bộ hạ cũng có hơn Nhất Trọng Thiên cường giả. Nhưng nhiều hơn hai người, cũng làm cho thực lực của nàng lớn mạnh không ít, kế hoạch cứu phụ thân lại tăng thêm vài phần hy vọng thành công.
Mọi người đi vào phòng, phân chủ khách ngồi xong.
Lập tức Đổng Hoàn đưa tay hoa lên hư không thi triển một cái tiểu pháp thuật, một đạo màu tím ánh sáng từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, một mô hình Lôi Thần pháo đài thu nhỏ liền xuất hiện ở giữa không trung. Mô hình mặc dù nhỏ nhưng mỗi một con đường phố, mỗi một quần thể kiến trúc đều có thể thấy được rõ ràng, quả thực giống như toàn bộ hình ảnh kỹ thuật số.
"Ta sợ Tú Linh công chúa sẽ không nghĩ ra kế hoạch cướp ngục, cho nên trước đây bỏ ra một số tiền lớn mua một bức kiến trúc đồ như vậy. Nơi này chính là thiên lao là nơi giam giữ trọng phạm". Đổng Hoàn đưa ngón tay chỉ vào một khối kiến trúc ở phía Đông Lôi Thần pháo đài.
Chợt, từ trong quần thể kiến trúc kia một mô hình nhỏ liền tách ra bay lên ở trên không trung xoay tròn, hướng mọi người triển lãm.
Đổng Hoàn nói tiếp: "Thiên lao bởi vì được canh giữ cực kỳ nghiêm mật, tình huống bên trong chúng ta không rõ lắm. Chỉ biết là, thiên lao gồm có tầng năm, hai tầng nằm ở trên đất, ba tầng được xây ngầm dưới đất. Đại khái có ba trăm tên Lôi Thần binh trông coi, có ba vị Lôi Thần tướng thủ lĩnh. Chúng ta đã sử dụng rất nhiều biện pháp mới có được tin tức chính xác là cha ta bị giam áp ở tầng thứ năm ở trong thiên lao, nằm phía tây trong lao ngục. Lôi Thần thiên lao điều kiện dị thường ác liệt. Nghe nói, thân thể thành chủ dưới sự tra tấn của Lôi Thần binh đã phi thường suy yếu, tình huống tương đối không tốt, nếu không mau chóng đem hắn cứu ra chỉ sợ không đợi Lôi Thần đem hắn đưa lên pháp trường, hắn cũng đã chết đi!"
Triệu Thụy cân nhắc một chút, hỏi: "Người của ngươi đã nghĩ cách cướp ngục Thiên Hằng thành chủ, kia hẳn là chuẩn bị một kế hoạch chu đáo a"
Đổng Tú Linh lắc đầu nói: "Nếu có được kế hoạch, ta cũng không cần phải phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy đi ám sát Lôi Thần làm gì"
Đổng Hoàn lại nói nói: "Lúc ta ở trên đường cũng đã nghĩ ra một cái kế hoạch, Nhưng do Tú Linh công chúa đã đả thảo kinh xà, không biết bây giờ còn có được hay không"
Triệu Thụy nói: "Bất luận như thế nào ngươi cứ nói ra trước đi để chúng ta nghe nghe xem sao"
Đổng Hoàn nói: "Thiên lao phòng vệ nghiêm mật, thần binh đông đúc, nếu muốn trực tiếp sát nhập tiến vào đi cứu người là phi thường khó khăn. Mặt khác, cho dù có thể tiến nhập thiên lao cứu được thành chủ, lại kinh động đến Lôi Thần binh đang đóng quân ở địa phương khác trong nội thành, thậm chí cũng kinh động bản thân Lôi Thần. Đến lúc đó, bọn họ xúm lại lại đây. Cứu người không được ngược lại tự chúng ta “nguyện ý” đi vào chỗ chết.
Cho nên ta tính đem thủ hạ chia làm hai tổ, một tổ tiến công thiên lao, một tổ còn lại là ở trong nội thành phóng hỏa gây ra sự bát nháo tạo thành cảnh tượng hỗn loạn, hấp dẫn sự lực chú ý của quân đội Lôi Thần binh chủ lực. Chờ chúng ta cứu thành chủ ra khỏi, lập tức nghĩ biện pháp rời đi Lôi Thần pháo đài. Chỉ là, hiện tại bởi vì Tú Linh công chúa đi ám sát Lôi Thần làm cho trong nội thành phòng vệ trở nên sâm nghiêm hơn, dẫn đến thực hiện kế hoạch khó khăn lại gia tăng thêm một bậc"
Triệu Thụy suy nghĩ một hồi, nói: "Một kế hoạch như thế không có sai xót nhiều lắm, tuy rằng hiện tại khó khăn có chút tăng thêm, nhưng như trước vẫn có thể thực hiện được. Chỉ có vài thứ còn cần bổ sung. Thí dụ nha: muốn tấn công Lôi Thần thiên lao cách tốt nhất là có thể mua chuộc Lôi Thần binh canh giữ ngục giam, lấy danh nghĩa thăm hỏi phạm nhân, đầu tiên mang vài người đi vào. Đợi đến lúc tấn công cũng là lúc nội ứng ngoại hợp. Kia có phải dễ dàng hơn nhiều không. Mặt khác, chúng ta còn phải phái vài tên cường giả mai phục bên cạnh cửa thành, đợi cho sau khi cứu được Thiên Hằng thành chủ mới có thể lập tức mở cửa thành ra, rời đi Lôi Thần pháo đài"
Đổng Tú Linh nghe xong, vung tay lên nói: "Tốt! Cứ làm như vậy đi!"
Đúng lúc này, Đổng Chinh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không có hé răng một lời đột nhiên nói: "Tú Linh công chúa, kế hoạch này tuy rằng không sai, nhưng chúng ta cũng lo lắng một chút đến hậu quả của sự thất bại. Một khi thất bại, chúng ta làm sao thừa nhận cơn giận lôi đình của Lôi Thần khủng bố kia! Còn có, cho dù thành công đi nữa, một khi thân phận của chúng ta bại lộ, chắc chắn Lôi Thần sẽ nổi giận nhất định sẽ phái ra đại quân, đem toàn bộ Thiên Hằng thành đạp thành bằng phẳng! Ngài hay là muốn nghĩ lại đi!"
"Nếu không muốn bại lộ, vậy phải tận lực ẩn nấp tốt thân phận của mình đi" Đổng Tú Linh lạnh lùng nói: "Chuyện này ta đã quyết định, sẽ không lại có gì sửa đổi. Nếu thật sự ngươi sợ hãi, hiện tại rời khỏi đây cũng chưa muộn!"
Đổng Chinh trầm mặc xuống, sắc mặt hắn không chút thay đổi vẫn đứng tại chỗ một hồi, sau đó nói: "Nếu Tú Linh công chúa đã quyết định ta đây sẽ không phản đối nữa, ta mang hết sức mình trợ giúp ngài hoàn thành kế hoạch cướp ngục"
Trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của nàng lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: "Tốt, Đổng Chinh, ta đây giao cho ngươi một cái nhiệm vụ trọng yếu. Ngươi mang những người này mai phục ở cửa thành, một khi chúng ta cứu được thành chủ, ngươi lập tức mở cửa thành rồi theo chúng ta cùng nhau rời đi Lôi Thần pháo đài!"
"Ta nhất định làm được!" Đổng Chinh gật gật đầu nói.
Đổng Hoàn nhìn Đổng Chinh liếc mắt một cái, hơi hơi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng … nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra.
Đổng Tú Linh lại nói: "Về phần chuyện mua chuộc cai ngục thiên lao giao cho Đổng Hoàn"
"Việc này không thành vấn đề, ta đối loại sự tình này rất là thuận buồm xuôi gió". Đổng Hoàn cười nói.
Đổng Tú Linh lại phân phối một số người ở chung quanh trong nội thành phóng hỏa gây hỗn loạn. Sau cùng, nàng mới đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Thụy.
"Triệu Thụy, nếu như có thể mua chuộc được cai ngục thiên lao, ta nghĩ ngươi theo ta cùng nhau tiến vào thiên lao, nghĩ cách cứu cha ta. Đương nhiên, đây là nhất nhiệm vụ nguy hiểm, không biết ngươi có nguyện ý hay không?"
Triệu Thụy nhún vai nói: "Ta thì không sao cả, không biết vị huynh đệ của ta Đôn Triệt, hắn có nguyện ý hay không mà thôi"
Đôn Triệt nhếch miệng cười: "Triệu Thụy huynh đệ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó"
Đổng Tú Linh vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: "Tốt, như vậy đã quyết định rồi nha. Thời gian không nhiều lắm, hiện tại bắt đầu hành động đi thôi"
Vì thế mọi người đều tán đi, bắt đầu chuẩn bị nhiệm vụ của mình.
Triệu Thụy cùng với Đôn Triệt hai người trở lại lữ điếm, một bên tu luyện, một bên chờ đợi tin tức từ Đổng Tú Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.