Chương 140: Kỳ tích.
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Chung Ái Dân cùng Chung Viễn vốn dĩ là anh em ruột, hai người cùng sống trong một khu biệt thự hào hoa, cách nhau không xa, vài phút đồng hồ là có thể chạy tới.
Bước nhanh vào biệt thư của Chung Viễn, Chung Ái Dân trực tiếp đi tới mật thất bên ngoài thư phòng, bấm chuông, sau đó phi thường cung kính đứng ở một bên đợi Chung Viễn từ mật thất đi ra.
Mặc dù là hai người là anh em ruột nhưng Chung Ái Dân cực kì khâm phục đại ca của hắn.
Bởi vì Việt Tú tập đoàn có thành tựu cùng quy mô rộng lớn như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của một mình Chung Viễn. Còn những người khác trong Chung gia bất quá chỉ là được thơm lây của Chung Viễn mà thôi.
Trong thư phòng rất an tĩnh, Chung Viễn hồi lâu không có đi ra, Chung Ái Dân không hề vội vã đứng ở bên ngoài, chỉ là sắc mặt có chút lo lắng.
Lại qua thêm một lúc, cánh cửa mật thất mở ra, một nam tử chừng năm mươi tuổi từ mật thất đi ra.
Nam tử này mày rậm mắt to, mặt rộng mũi lân, các đường nét rõ ràng, trên người có một cỗ uy thế không giận mà uy, khiến cho người ta không dám khinh thị.
“Ái Dân hả? Tìm ta có chuyện gì?” Chung Viễn liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái rồi, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Đại ca, không tốt rồi. Chung Tĩnh đã xảy ra chuyện! Tính mạng hết sức nguy cấp, đang cấp cứu ở trong bệnh viện.” Chung Ái Dân vội vàng nói.
Vốn đang trấn định, sắc mặt Chung Viễn thoắt một cái liền biến đổi, bắt lấy cánh tay của Chung Ái Dân trầm giọng hỏi: ”Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?”
Chung Ái Dân nghẹt thở, cảm giác cánh tay của đại ca hệt như là kiềm sắt, thiếu chút nữa là bóp nát xương của hắn.
Hắn nhịn đau nhức, đáp nhanh: ”Tiểu Tĩnh đang trên đường trở về, không biết làm thế nào lại xảy ra tai nạn xe, bảo tiêu đều chết hết, cháu nó chỉ còn lại một hơi thở, bây giờ đang ở bệnh viện số một của Bắc Giang để giải phẫu!”
“Đến bệnh viện ngay lập tức, nhanh!”. Chung Viễn sầm mặt, vội vàng phân phó một câu, từ sau khi thê tử mất đi, con hắn là quan trọng nhất, vô luận như thế nào cũng không thể mất đi.
Chung Ái Dân vội vâng một tiếng, sau đó đi theo sau Chung Viễn.
Lúc hai người chạy tới bệnh viện, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện số một ở Bắc Giang bị triệu tập ngay trong đêm tới phòng mổ làm phẫu thuật.
Vài vị quan viên bên Cục giao thông khi biết được tin tức lập tức chạy tới hỏi thăm tình huống, thậm chí ngay cả thị trưởng Bắc Giang cùng bị kinh động, ngay trong đêm đã phái thư kí tới an ủi.
Chung Viễn mặt mày đờ đẫn, thực sự là không có tâm tình, vì vậy để đệ đệ của hắn đi ứng phó.
Phẫu thụât tiến hành rất lâu, mãi đến hừng đông, đèn trong phòng phẫu thuật mới tắt báo hiệu phẫu thuật đã kết thúc. Mấy vị bác sĩ thuật vẻ mặt mệt mỏi từ trong phòng phẫu thuật đi ra.
“Con gái của tôi thế nào?” Chung Viễn xông lên trước tiên, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Đúng, đúng, Chung tiểu thư sao rồi?” Mấy vị quan viên Cục giao thông cũng khẩn trương chạy tới đến hỏi.
Chung Viễn không chỉ là ông trùm trong thương giới, trong chính giới cũng có ảnh hưởng rất lớn, có mối quan hệ rất tốt đẹp với những quan viên cao cấp. Nếu như Chung Viễn vì chuyện này giận lây sang Cục giao thông Bắc Giang, chỉ sợ cuộc sống cục trưởng Cục giao thông Bắc Giang sẽ không thể nào tốt đẹp được.
Một vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt trầm trọng nói: ”Chung tiên sinh, nội tạng của con gái ông bị chấn động quá lớn, các cơ quan như gan, lá lách đều bị thương nghiêm trọng, không chỉ có như thế, yết hầu cô ấy hình như còn động vật cắn nát. Nói thật, có thể sống tới bây giờ, chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Mặc dù chúng tôi đã làm giải phẫu, khâu lại vết thương, nhưng tôi phải báo trước, tỉ lệ sống sót của nữ nhi ngài không lớn, ngài cần phải có tâm lí chuẩn bị sẵn sàng.”
Cơ mặt Chung Viễn co rút vài lần, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, một cỗ khí thế sắc bén từ trên người tỏa ra, làm cho mọi người ở phụ cận không khỏi biến sắc, lặng lẽ lui ra sau vài bước, tránh làm vật hi sinh dưới cơn phẫn nộ của hắn.
“Tỉ lệ sống sót không lớn, bác sĩ, ngài xác định chứ?” Chung Viễn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, Chung tiên sinh, thầy thuốc giỏi nhất của bệnh viện số một ở Bắc Giang đều ở đây, kết quả chuẩn đoán của bọn họ là nhất trí.”
Chung Viễn trầm mặc một hồi lâu rồi phất tay, ý bảo bọn họ đem Chung Tĩnh vào phòng điều trị tốt nhất
Nhìn nữ nhi nằm bất tỉnh trên giường, trên người cắm đầy các ống dẫn, Chung Viễn nổi lên một cỗ cảm giác bất lực
. Mặc dù hắn là một ông trùm trong thương giới, mặc dù hắn tại chính kinh (chính trị và kinh doanh) lưỡng giới, hắc bạch lưỡng giới đều có quan hệ cùng thế lực rộng lớn, nhưng hắn lại không có cách nào cứu sống con gái mình.
Những bác sĩ ban nãy, không chỉ là nổi danh ở thành phố Bắc Giang mà còn nổi danh khắp toàn tỉnh, nếu bọn họ đều nhất trí rằng khả năng sống sót của Chung Tĩnh là không lớn, thì chứng tỏ, đích xác như vậy rồi.
Đại khái là chỉ có kì tích, Chung Tĩnh mới có thể khởi tử hồi sinh.
Giờ khắc này Chung Viễn vô cùng hi vọng rằng có kì tích xảy ra.
Viện trưởng của bệnh viện số một Bắc Giang đã phân phối bác sĩ, y tá giỏi nhất cùng với trang thiết bị tốt nhất.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cái này chỉ là bề ngoài, những gì họ có thể làm rất có hạn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi tử thần giáng lâm với Chung Tĩnh.
Thời gian dần qua đi, thoắt một cái đã tới giữa trưa.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng Chung Tĩnh đã không còn thuốc chữa, đột nhiên, Chung Tĩnh ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt, mơ màng nhìn bốn phía, nàng nhỏ giọng làu bàu: ”Đây là đâu? Ta làm sao mà lại tới đây?”
“A!Chung… Chung tiểu thư… tỉnh… tỉnh rồi!” Y tá phụ trách chăm sóc nhìn thấy Chung Tĩnh ngồi dậy, cả kinh đến mức tròng mắt thiếu chút nữa lọt ra ngoài, ngay đến nói cũng lắp bắp.
Qua một hồi lâu nàng mới phục hồi tinh thần, hướng ra ngoài hô một câu: ”Chung tiểu thư tỉnh lại rồi!”
“Cái gì! Chung tiểu thư tỉnh rồi?”
“Tiểu Tĩnh tỉnh rồi?”
Mọi người cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, đều vội vàng chạy tới bức tường thủy tinh bên ngoài phòng bệnh, quan sát bên trong.
Khiến cho mọi người kinh hãi chính là Chung Tĩnh giống hệt như người chưa từng bị thương, sắc mặt hồng nhuận, rất có tinh thần.
Bất quá chuyện khiến cho người khác càng thêm kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
Các bác sĩ sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể Chung Tĩnh, phát hiện các cơ năng của thân thể nàng hoàn toàn bình thường, thậm có một số chỉ tiêu so với người khỏe mạnh còn cao hơn! Thậm chí vết thương trên thân thể đã hoàn toàn biến mất, không hề để lại một tí dấu vết nào!
Đây là chuyện gì chứ!
Ngày hôm qua không phải đã kề cận cái chết hay sao! Như thế nào mà bây giờ so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ trên thế gian này còn có cái gọi là kì tích hay sao?
Tất cả các bác sĩ đều trợn mắt há mồm, bụng đầy nghi vấn, vô luận như thế nào cũng không suy nghĩ thông được.
Chung Viễn cũng không thể tin được, hắn nóng lòng muốn hiểu rõ tình huống của con gái nên đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, phái bảo tiêu canh giữ ở cửa, không cho bất cứ ai vào, chỉ để lại đệ đệ Chung Ái Dân bên người.
“Tiểu Tĩnh, con còn nhớ rõ tình huống lúc xảy ra tai nạn không?” Chung viễn xoa xoa đầu con gái, nhẹ giọng hỏi.
Chung Tĩnh gật gật đầu, trên mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ, sự việc xảy ra đêm qua, nàng cả đời khó quên được.
“Ngày hôm qua, trong lúc con đang ngồi trên xe về nhà. Đột nhiên từ trên không trung rơi xuống một người hết sức cổ quái, da tay màu xanh, cả người cứng ngắc, tựa như… là cương thi trên TV vậy! Hắn một quyền đã đập hỏng xe hơi, giết chết bảo tiêu, sau đó cắn vào cổ của con!”
Nói đến đây,Chung Tĩnh chui vào lòng cha, lộ vẻ hết sức sợ hãi.
“Con trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người đi tới trước mặt con, nói với con cái gì đó. Sau đó nhét vào miệng con một vật,vật đó vừa ăn xong, trên người dần dần trở nên ấm áp, hết sức thoải mái. Sau đó con ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại,thì đã nằm trong bệnh viện.”
Chung Ái Dân nghe Chung Tĩnh nói xong không khỏi có cảm giác bất khả tư nghị, bởi vì điều này không giống bình thường chút nào, đem ánh mắt hướng đến Chung Viễn, hắn hỏi: “Đại ca, huynh thấy chuyện này thế nào?”
Chung Viễn trầm ngâm một lúc lâu, kéo Chung Ái Dân đi qua một bên, nhẹ giọng nói: ”Tiểu Tĩnh rất may mắn, đươc một thần bí cao nhân giúp, nếu không lúc này nó đã mất mạng rồi.”
“Thần bí cao nhân?” Chung Ái Dân có chút kinh ngạc nhìn đại ca của mình: ”Huynh rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?”
Chung Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, thở dài nói: ”Ái Dân, có một số việc đệ không biết, trên đời này có một loại tồn tại vượt trên người bình thường, gọi là tu chân giả. Bọn họ thần bí vô cùng, có sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường, Cứu người hay giết người vô số cũng chỉ cách nhau có một suy nghĩ mà thôi. Thứ Chung Tĩnh ban đầu gặp phải hẳn là cương thi, nhưng sau đó có thể là được một vị thần bí tu chân giả cứu cho nên mới có thể khởi tử hồi sinh.”
“Không thể nào! Đại ca! Huynh… huynh không ngờ lại tin chuyện này!” Chung Ái Dân kinh hãi lắp bắp, nói không nên lời. Nếu không phải đại ca của hắn nói chuyện có đầu đuôi rõ ràng, hắn quả thực tưởng rằng đại ca mình đã điên rồi.
“Ta vốn cũng không tin, nhưng qua một lần cơ hội ngẫu nhiên, ta đã được chứng kiến sức mạnh của tu chân giả, từ đó về sau đã không còn nghi ngờ. Ta thậm chí còn bởi vì cơ duyên xảo hợp lấy đươc một chút tu chân khẩu quyết, biết vì sao sau chín giờ ta luôn tiến vào mật thất không? Đó là vì ta muốn dốc lòng tu luyện. Mặc dù cái ta có chỉ là chút bề ngoài nhưng ta cũng có thu hoạch rất lớn! Đệ chẳng lẽ không cảm giác được cơ thể, khí sắc của ta đều tốt hơn trước kia rất nhiều hay sao, ngay cả sức lực cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều?”
“Đúng vậy,đúng vậy.” Sự thật xảy ra trước mắt, Chung Ái Dân mặc dù vẫn có cảm giác khó có thể tin được nhưng không giống như lúc ban đầu, cảm thấy vô cùng hoang đường, ”Như vậy xem ra tiểu Tĩnh đúng là phúc lớn mạng lớn, có cao nhân cứu giúp. Chẳng biết vị cao nhân có còn ở Bắc Giang hay không?”
“Rất có thể! Ừm, Ái Dân, đệ phát động nhân thủ, quan hệ trong cả hắc bạch lưỡng đao cũng khỏi động, truy tìm cho ta, vô luận như thế nào cũng phải tìm ra vị tu chân giả kia! Việc này đối với Chung gia chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn, mặt khác, đối phó với cương thi cũng cần đến sự trợ giúp của vị tu chân giả kia! Nhớ kĩ, vạn nhất phát hiện, nghìn vạn lần phải lễ tiết chu đáo, không thể có nửa điểm chậm trễ, biết rồi chứ?”
“Vâng, đại ca, đệ đi đây.” Chung Ái Dân gật gật đầu, ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu đi điều tra.
Bước nhanh vào biệt thư của Chung Viễn, Chung Ái Dân trực tiếp đi tới mật thất bên ngoài thư phòng, bấm chuông, sau đó phi thường cung kính đứng ở một bên đợi Chung Viễn từ mật thất đi ra.
Mặc dù là hai người là anh em ruột nhưng Chung Ái Dân cực kì khâm phục đại ca của hắn.
Bởi vì Việt Tú tập đoàn có thành tựu cùng quy mô rộng lớn như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của một mình Chung Viễn. Còn những người khác trong Chung gia bất quá chỉ là được thơm lây của Chung Viễn mà thôi.
Trong thư phòng rất an tĩnh, Chung Viễn hồi lâu không có đi ra, Chung Ái Dân không hề vội vã đứng ở bên ngoài, chỉ là sắc mặt có chút lo lắng.
Lại qua thêm một lúc, cánh cửa mật thất mở ra, một nam tử chừng năm mươi tuổi từ mật thất đi ra.
Nam tử này mày rậm mắt to, mặt rộng mũi lân, các đường nét rõ ràng, trên người có một cỗ uy thế không giận mà uy, khiến cho người ta không dám khinh thị.
“Ái Dân hả? Tìm ta có chuyện gì?” Chung Viễn liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái rồi, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Đại ca, không tốt rồi. Chung Tĩnh đã xảy ra chuyện! Tính mạng hết sức nguy cấp, đang cấp cứu ở trong bệnh viện.” Chung Ái Dân vội vàng nói.
Vốn đang trấn định, sắc mặt Chung Viễn thoắt một cái liền biến đổi, bắt lấy cánh tay của Chung Ái Dân trầm giọng hỏi: ”Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?”
Chung Ái Dân nghẹt thở, cảm giác cánh tay của đại ca hệt như là kiềm sắt, thiếu chút nữa là bóp nát xương của hắn.
Hắn nhịn đau nhức, đáp nhanh: ”Tiểu Tĩnh đang trên đường trở về, không biết làm thế nào lại xảy ra tai nạn xe, bảo tiêu đều chết hết, cháu nó chỉ còn lại một hơi thở, bây giờ đang ở bệnh viện số một của Bắc Giang để giải phẫu!”
“Đến bệnh viện ngay lập tức, nhanh!”. Chung Viễn sầm mặt, vội vàng phân phó một câu, từ sau khi thê tử mất đi, con hắn là quan trọng nhất, vô luận như thế nào cũng không thể mất đi.
Chung Ái Dân vội vâng một tiếng, sau đó đi theo sau Chung Viễn.
Lúc hai người chạy tới bệnh viện, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện số một ở Bắc Giang bị triệu tập ngay trong đêm tới phòng mổ làm phẫu thuật.
Vài vị quan viên bên Cục giao thông khi biết được tin tức lập tức chạy tới hỏi thăm tình huống, thậm chí ngay cả thị trưởng Bắc Giang cùng bị kinh động, ngay trong đêm đã phái thư kí tới an ủi.
Chung Viễn mặt mày đờ đẫn, thực sự là không có tâm tình, vì vậy để đệ đệ của hắn đi ứng phó.
Phẫu thụât tiến hành rất lâu, mãi đến hừng đông, đèn trong phòng phẫu thuật mới tắt báo hiệu phẫu thuật đã kết thúc. Mấy vị bác sĩ thuật vẻ mặt mệt mỏi từ trong phòng phẫu thuật đi ra.
“Con gái của tôi thế nào?” Chung Viễn xông lên trước tiên, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Đúng, đúng, Chung tiểu thư sao rồi?” Mấy vị quan viên Cục giao thông cũng khẩn trương chạy tới đến hỏi.
Chung Viễn không chỉ là ông trùm trong thương giới, trong chính giới cũng có ảnh hưởng rất lớn, có mối quan hệ rất tốt đẹp với những quan viên cao cấp. Nếu như Chung Viễn vì chuyện này giận lây sang Cục giao thông Bắc Giang, chỉ sợ cuộc sống cục trưởng Cục giao thông Bắc Giang sẽ không thể nào tốt đẹp được.
Một vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt trầm trọng nói: ”Chung tiên sinh, nội tạng của con gái ông bị chấn động quá lớn, các cơ quan như gan, lá lách đều bị thương nghiêm trọng, không chỉ có như thế, yết hầu cô ấy hình như còn động vật cắn nát. Nói thật, có thể sống tới bây giờ, chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Mặc dù chúng tôi đã làm giải phẫu, khâu lại vết thương, nhưng tôi phải báo trước, tỉ lệ sống sót của nữ nhi ngài không lớn, ngài cần phải có tâm lí chuẩn bị sẵn sàng.”
Cơ mặt Chung Viễn co rút vài lần, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, một cỗ khí thế sắc bén từ trên người tỏa ra, làm cho mọi người ở phụ cận không khỏi biến sắc, lặng lẽ lui ra sau vài bước, tránh làm vật hi sinh dưới cơn phẫn nộ của hắn.
“Tỉ lệ sống sót không lớn, bác sĩ, ngài xác định chứ?” Chung Viễn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, Chung tiên sinh, thầy thuốc giỏi nhất của bệnh viện số một ở Bắc Giang đều ở đây, kết quả chuẩn đoán của bọn họ là nhất trí.”
Chung Viễn trầm mặc một hồi lâu rồi phất tay, ý bảo bọn họ đem Chung Tĩnh vào phòng điều trị tốt nhất
Nhìn nữ nhi nằm bất tỉnh trên giường, trên người cắm đầy các ống dẫn, Chung Viễn nổi lên một cỗ cảm giác bất lực
. Mặc dù hắn là một ông trùm trong thương giới, mặc dù hắn tại chính kinh (chính trị và kinh doanh) lưỡng giới, hắc bạch lưỡng giới đều có quan hệ cùng thế lực rộng lớn, nhưng hắn lại không có cách nào cứu sống con gái mình.
Những bác sĩ ban nãy, không chỉ là nổi danh ở thành phố Bắc Giang mà còn nổi danh khắp toàn tỉnh, nếu bọn họ đều nhất trí rằng khả năng sống sót của Chung Tĩnh là không lớn, thì chứng tỏ, đích xác như vậy rồi.
Đại khái là chỉ có kì tích, Chung Tĩnh mới có thể khởi tử hồi sinh.
Giờ khắc này Chung Viễn vô cùng hi vọng rằng có kì tích xảy ra.
Viện trưởng của bệnh viện số một Bắc Giang đã phân phối bác sĩ, y tá giỏi nhất cùng với trang thiết bị tốt nhất.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cái này chỉ là bề ngoài, những gì họ có thể làm rất có hạn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi tử thần giáng lâm với Chung Tĩnh.
Thời gian dần qua đi, thoắt một cái đã tới giữa trưa.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng Chung Tĩnh đã không còn thuốc chữa, đột nhiên, Chung Tĩnh ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt, mơ màng nhìn bốn phía, nàng nhỏ giọng làu bàu: ”Đây là đâu? Ta làm sao mà lại tới đây?”
“A!Chung… Chung tiểu thư… tỉnh… tỉnh rồi!” Y tá phụ trách chăm sóc nhìn thấy Chung Tĩnh ngồi dậy, cả kinh đến mức tròng mắt thiếu chút nữa lọt ra ngoài, ngay đến nói cũng lắp bắp.
Qua một hồi lâu nàng mới phục hồi tinh thần, hướng ra ngoài hô một câu: ”Chung tiểu thư tỉnh lại rồi!”
“Cái gì! Chung tiểu thư tỉnh rồi?”
“Tiểu Tĩnh tỉnh rồi?”
Mọi người cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, đều vội vàng chạy tới bức tường thủy tinh bên ngoài phòng bệnh, quan sát bên trong.
Khiến cho mọi người kinh hãi chính là Chung Tĩnh giống hệt như người chưa từng bị thương, sắc mặt hồng nhuận, rất có tinh thần.
Bất quá chuyện khiến cho người khác càng thêm kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
Các bác sĩ sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể Chung Tĩnh, phát hiện các cơ năng của thân thể nàng hoàn toàn bình thường, thậm có một số chỉ tiêu so với người khỏe mạnh còn cao hơn! Thậm chí vết thương trên thân thể đã hoàn toàn biến mất, không hề để lại một tí dấu vết nào!
Đây là chuyện gì chứ!
Ngày hôm qua không phải đã kề cận cái chết hay sao! Như thế nào mà bây giờ so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ trên thế gian này còn có cái gọi là kì tích hay sao?
Tất cả các bác sĩ đều trợn mắt há mồm, bụng đầy nghi vấn, vô luận như thế nào cũng không suy nghĩ thông được.
Chung Viễn cũng không thể tin được, hắn nóng lòng muốn hiểu rõ tình huống của con gái nên đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, phái bảo tiêu canh giữ ở cửa, không cho bất cứ ai vào, chỉ để lại đệ đệ Chung Ái Dân bên người.
“Tiểu Tĩnh, con còn nhớ rõ tình huống lúc xảy ra tai nạn không?” Chung viễn xoa xoa đầu con gái, nhẹ giọng hỏi.
Chung Tĩnh gật gật đầu, trên mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ, sự việc xảy ra đêm qua, nàng cả đời khó quên được.
“Ngày hôm qua, trong lúc con đang ngồi trên xe về nhà. Đột nhiên từ trên không trung rơi xuống một người hết sức cổ quái, da tay màu xanh, cả người cứng ngắc, tựa như… là cương thi trên TV vậy! Hắn một quyền đã đập hỏng xe hơi, giết chết bảo tiêu, sau đó cắn vào cổ của con!”
Nói đến đây,Chung Tĩnh chui vào lòng cha, lộ vẻ hết sức sợ hãi.
“Con trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người đi tới trước mặt con, nói với con cái gì đó. Sau đó nhét vào miệng con một vật,vật đó vừa ăn xong, trên người dần dần trở nên ấm áp, hết sức thoải mái. Sau đó con ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại,thì đã nằm trong bệnh viện.”
Chung Ái Dân nghe Chung Tĩnh nói xong không khỏi có cảm giác bất khả tư nghị, bởi vì điều này không giống bình thường chút nào, đem ánh mắt hướng đến Chung Viễn, hắn hỏi: “Đại ca, huynh thấy chuyện này thế nào?”
Chung Viễn trầm ngâm một lúc lâu, kéo Chung Ái Dân đi qua một bên, nhẹ giọng nói: ”Tiểu Tĩnh rất may mắn, đươc một thần bí cao nhân giúp, nếu không lúc này nó đã mất mạng rồi.”
“Thần bí cao nhân?” Chung Ái Dân có chút kinh ngạc nhìn đại ca của mình: ”Huynh rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?”
Chung Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, thở dài nói: ”Ái Dân, có một số việc đệ không biết, trên đời này có một loại tồn tại vượt trên người bình thường, gọi là tu chân giả. Bọn họ thần bí vô cùng, có sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường, Cứu người hay giết người vô số cũng chỉ cách nhau có một suy nghĩ mà thôi. Thứ Chung Tĩnh ban đầu gặp phải hẳn là cương thi, nhưng sau đó có thể là được một vị thần bí tu chân giả cứu cho nên mới có thể khởi tử hồi sinh.”
“Không thể nào! Đại ca! Huynh… huynh không ngờ lại tin chuyện này!” Chung Ái Dân kinh hãi lắp bắp, nói không nên lời. Nếu không phải đại ca của hắn nói chuyện có đầu đuôi rõ ràng, hắn quả thực tưởng rằng đại ca mình đã điên rồi.
“Ta vốn cũng không tin, nhưng qua một lần cơ hội ngẫu nhiên, ta đã được chứng kiến sức mạnh của tu chân giả, từ đó về sau đã không còn nghi ngờ. Ta thậm chí còn bởi vì cơ duyên xảo hợp lấy đươc một chút tu chân khẩu quyết, biết vì sao sau chín giờ ta luôn tiến vào mật thất không? Đó là vì ta muốn dốc lòng tu luyện. Mặc dù cái ta có chỉ là chút bề ngoài nhưng ta cũng có thu hoạch rất lớn! Đệ chẳng lẽ không cảm giác được cơ thể, khí sắc của ta đều tốt hơn trước kia rất nhiều hay sao, ngay cả sức lực cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều?”
“Đúng vậy,đúng vậy.” Sự thật xảy ra trước mắt, Chung Ái Dân mặc dù vẫn có cảm giác khó có thể tin được nhưng không giống như lúc ban đầu, cảm thấy vô cùng hoang đường, ”Như vậy xem ra tiểu Tĩnh đúng là phúc lớn mạng lớn, có cao nhân cứu giúp. Chẳng biết vị cao nhân có còn ở Bắc Giang hay không?”
“Rất có thể! Ừm, Ái Dân, đệ phát động nhân thủ, quan hệ trong cả hắc bạch lưỡng đao cũng khỏi động, truy tìm cho ta, vô luận như thế nào cũng phải tìm ra vị tu chân giả kia! Việc này đối với Chung gia chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn, mặt khác, đối phó với cương thi cũng cần đến sự trợ giúp của vị tu chân giả kia! Nhớ kĩ, vạn nhất phát hiện, nghìn vạn lần phải lễ tiết chu đáo, không thể có nửa điểm chậm trễ, biết rồi chứ?”
“Vâng, đại ca, đệ đi đây.” Chung Ái Dân gật gật đầu, ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu đi điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.