Chương 364: Ngàn cân treo sợi tóc
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Triệu Thụy nhìn quanh một lần, ngoại trừ dòng người nhộn nhịp, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tiêu Phương.
Trong lòng hắn không khỏi hơi trầm xuống, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Hắn cảm thấy mình có thể đã tới chậm một bước, Tiêu Phương chỉ sợ đã bị người của Hoàng Điểu phát hiện, đồng thời bắt đi rồi!
Triệu Thụy biết thời gian khẩn bách, nếu như không cố gắng tra ra hạ lạc của Tiêu Phương nhanh nhất, chỉ sợ nó sẽ gặp độc thủ của Hoàng Điểu!
Hắn bèn đứng nguyên chỗ cũ, nhắm mắt lại, tĩnh tâm, rồi đưa cảm giác như vòi bạch tuộc, vươn ra xung quanh.
Hoàn cảnh bốn bên như những đoạn phim, tuôn vào đầu hắn như thủy triều.
Xung quanh đó người qua kẻ lại đều không khỏi ném ánh mắt kì quái về Triệu Thụy, không biết hắn đứng ngây ngốc bên đường làm thứ gì.
Triệu Thụy không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hắn dùng cảm giác cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Tiêu Phương, loại bỏ tin tức vô dụng ra khỏi đầu, lưu tin tức hữu dụng lại, không bỏ qua chút xíu tung tích nào.
Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, nếu tìm như vậy mà không ra tung tích của Tiêu Phương, vậy hắn chuẩn bị thả Đệ nhị nguyên thần ra, tiến hành tìm xa hơn.
Đứng ngây ngốc như vậy mấy phút, một tiếng kêu cứu yếu ớt người bình thường tuyệt đối không thể nghe thấy, đột nhiên từ hướng đông bắc truyền vào tai Triệu Thụy.
Triệu Thụy vội vàng đưa cảm giác qua, một hình ảnh rõ ràng nhảy vào đầu hắn.
Đó là một con ngõ nhỏ hẻo lánh phi thường, hai bên là tường cao bao bọc, đến ánh nắng cũng khó chiếu xuống.
Trong con ngõ vừa bẩn vừa loạn, giấy vụn, vỏ trái cây, tàn thuốc lá vứt tứ tung trên đất.
Chỗ sâu nhất trong con hẻm, Tiêu Phương đứng đơn độc một mình, mặt đầy hoảng loạn và kinh sợ.
Bộ dạng nó lúc này rất thê lương, trên đôi gò má tú lệ, nửa bên đã sưng cao lên, mắt cũng sưng thành một khe nhỏ, khóe miệng rách ra, vẫn còn vết máu chưa khô.
Quần áo nó có chỗ rách nát, lộ ra bên trong đều là vết bầm tím.
Bốn đại hán vạm vỡ thần sắc dữ tợn, tay cầm các vũ khí như ống sắt, dao phay… thành nửa vòng tròn bao vây Tiêu Phương, đang dần dần lại gần nó.
Một tên cao gầy đầu đầy tóc vàng, thần thái hung hăng, miệng ngậm điếu thuốc, đứng ở đằng xa, dường như là đại ca của tụi này.
Hắn đại khái là Hoàng Điểu mà Tiêu Phương nói.
Tiêu Phương co người, dường như muốn lui lại, nhưng không còn đường lui, bởi vì đã tới tận cùng ngõ cụt.
Sau lưng nó là bức tường gạch đỏ lạnh băng!
Tiêu Phương há miệng, lớn giọng kêu cứu, nhưng không có hiệu quả gì lớn lắm, con hẻm quá sâu, thanh âm của nó thậm chí không thể lọt ra khỏi hẻm!
Triệu Thụy thu được tin tức này rồi, thu hồi cảm giác lại.
Mặt hắn tái nhợt, một cổ nộ ý cường liệt trào lên từ đáy lòng hắn, xông thẳng lên đầu, theo những gì vừa thấy, rất hiển nhiên, trước khi Tiêu Phương gọi điện thoại cho hắn đã bị đánh mạnh!
Triệu Thụy biết tình hình đã tương đối nguy hiểm, nếu lại không đuổi tới, Tiêu Phương chỉ sợ nguy đến tính mạng.
Hắn liền không nghĩ nhiều, vội vàng xông về phía con hẻm.
Tốc độ Triệu Thụy rất nhanh, không đến nửa phút hắn đã xông vào hẻm, thấy được Tiêu Phương.
Tiêu Phương lúc này đã bị ép tới góc tường, thân hình yếu ớt co lại, run lên cầm cập, làm người ta thương xót.
Bất quá, mấy tên lưu manh đó lại không có lòng thương xót kiểu đó, một tên trong bọn thậm chí đã giơ cao ống sắt trong tay, chuẩn bị hung hăng đập mạnh xuống Tiêu Phương!
Tiêu Phương tuyệt vọng nhắm mắt lại, đưa tay ôm đầu, chuẩn bị gánh chịu cú đánh sắp đến!
“Ngừng tay!”
Triệu Thụy mạnh mẽ áp chế phẫn nộ trong lòng, trầm giọng quát một tiếng, thân hình triển động, nhanh chóng xông lên chắn trước người Tiêu Phương.
Mấy tên lưu manh đó hơi ngẩn ra, đại khái không ngờ lại có một tên liều mạng phá hoại chuyện tốt của chúng.
“Ngươi con mẹ nó là ai?”
Hoàng Điểu nghiêng đầu, phun một vòng khói thuốc, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi, rồi rất khinh thường nhổ nước miếng “Anh hùng cứu mĩ nhân cũng phải xem tình huống. Ngươi chán sống rồi hả? Dám quản chuyện của bọn ta sao?”
“Không muốn chết thì lăn sang một bên, nếu không lão tử chẻ sống ngươi!”
Tên mập đứng bên trái cánh tay xăm hình đầu hổ, múa con dao phay dài một mét trong tay hung ác rống lên.
Mấy tên lưu manh còn lại cũng đều như hung thần ác sát, sát khí đằng đằng nhìn Triệu Thụy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Bất quá, Tiêu Phương thấy Triệu Thụy lại như thấy được cứu tinh, một cổ cuồng hỉ khó bề áp chế dâng lên trong lòng.
Nó lớn giọng la một tiếng: “Triệu đại ca…” rồi nước mắt trào ra gò má, nhỏ tí tách xuống đất thành tiếng.
Vừa rồi lúc nó chờ Triệu Thụy cạnh lữ điếm Anh Thuận, bị đám Hoàng Điểu đại ca và lũ tay chân phát hiện.
Trong lúc hoảng loạn, nó chạy vào con hẻm nhỏ này, ai biết lại rơi vào ngõ cụt.
Nó cho rằng lần này khẳng định sẽ khó thoát kiếp nạn, tuyệt vọng cả người.
Không ngờ Triệu Thụy lại đột nhiên đuổi tới đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Loại mừng rỡ sống sót này khiến nó khó bề áp chế kích động trong lòng!
“Triệu đại ca?”
Hoàng Điểu nghe Tiêu Phương la xong, động tác dừng lại, ánh mắt hướng về Triệu Thụy thêm vài phần thô bạo và sát khí “Là ngươi cổ động đồ hèn này rời khỏi bọn ta? Người nó vừa rồi chờ đợi là ngươi?”
Triệu Thụy lạnh giọng nói: “Không sai, là ta khuyên Tiêu Phương cải tà quy chánh. Bất quá, nó tịnh không hèn, kẻ hèn chân chính là tụi bây! Các ngươi mấy tên đại nam nhân, lại bức một tiểu nữ hài đi ăn trộm, còn đánh người ta thành bộ dạng này, ai còn hèn hơn tụi bây nữa?”
Mấy tên lưu manh thủ hạ Hoàng Điểu nghe câu này liền giận tím mặt, đồng thời nhìn tên tóc vàng đó, la lớn: “Đại ca! Chúng ta chém tên vương bát đản này thôi!”
“Đúng! Chẻ hắn thành tám mảnh!”
“Tiêu diệt hắn!”
Hoàng Điểu trái lại có vài phần phong phạm đại ca, cũng không tức giận, chỉ hung dữ cười với Triệu Thụy: “Ngươi đã tự mình tìm chết, vậy cũng đừng trách bọn ta!”
Nói xong, hắn dùng sức ném điếu thuốc lên mặt đất một cái mạnh, rống một câu: “Phế bỏ hắn!”
Tên mập trọc đầu sớm đã chờ không chịu được, lập tức vớ lấy ống sắt to bằng cánh tay, hung hăng đập xuống đầu Triệu Thụy.
Tên mập này ra tay cực kì ác độc, người bình thường nếu như bị ống sắt này đập trúng, chỉ sợ đầu sẽ lập tức vỡ ra.
Triệu Thụy trong lòng sớm đã phẫn nộ hết mức, hắn mặt không biểu tình ra tay như chớp giật, chụp lấy ống sắt đang đập tới.
Tên mập trọc đầu lập tức cảm thấy vũ khí mình như bị kìm sắt kẹp lại, ngừng giữa không trung!
Hắn cắn răng, dốc hết toàn lực bình sinh, đến mạch máu trên trán cũng căng lên, muốn tiếp tục đập xuống.
Thế nhưng, cái ống sắt vẫn không động đậy chút nào.
“Đồ ngu!” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, hơi dụng lực một tí, ống sắt liền bị đoạt lấy.
Sau đó, hắn lật cổ tay, vung xuống một cái, ống sắt đó mang theo tiếng rít phá không bén nhọn, bắn thẳng ra, nặng nề đập lên đầu tên mập.
“A!”
Tên mập đó phát ra một tiếng kêu thảm, hai mắt trợn lên, ngã ngửa ra sau, máu tươi bắn ra, chảy đầy đầu đầy mặt hắn.
Triệu Thụy rất ít khi nặng tay với người bình thường thế này.
Nhưng lần này nhìn thấy tiểu nữ hài Tiêu Phương đáng thương thế này, lại bị mấy tên tiểu lưu manh đánh cho bầm dập khắp người, sớm đã phẫn nộ khó chịu nổi, ra tay cũng chẳng lưu tình nữa.
Nhìn thấy tên mập đầu trọc bị đánh ngã ngay trước mặt, mấy tên lưu manh còn lại không khỏi ngẩng ra, dường như không ngờ người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này lại khó giải quyết như vậy.
Sau phút sững sờ ngắn ngủi, bọn chúng có phản ứng rất nhanh, cảm giác thố tử hồ bi kích thích bọn chúng càng điên cuồng hơn.Thố tử hồ bi: thỏ chết cáo xót, ý nói thương tiếc người đồng cảnh ngộ.
Mấy tên lưu manh còn lại đồng thời xông lên, dao phay, ống sắt đồng thời nhằm chào hỏi các bộ vị yếu hại của Triệu Thụy.
Bọn chúng muốn đưa Triệu Thụy vào chỗ chết.
“Triệu đại ca! Cẩn thận!”
Tiêu Phương đứng phía sau khẩn trương la lớn lên.
Triệu Thụy bây giờ là chỗ dựa duy nhất của nó, nếu Triệu Thụy bị đánh ngã, nó không dám tưởng tượng kết cục bi thảm của mình.
Hoàng Điểu thì đứng phía sau ba tên thủ hạ, mặt lộ ra nụ cười lạnh tự tin.
Theo hắn thấy, thanh niên đột nhiên chui ra này tuy biết đánh, nhưng lấy một địch ba, cuối cùng cũng chỉ có bị tiêu diệt!
Trong lúc đang nghĩ như vậy, Triệu Thụy đối mặt với những vũ khí đánh tới, không tránh không né, mà nắm ống sắt, dùng lực quét ngang ra.
“Vù” một tiếng, ống sắt mang theo một cổ kình phong cuồng mãnh quét qua, nặng nề đập lên vũ khí ba tên thủ hạ của Hoàng Điểu.
Ba tên đó cảm thấy vũ khí trong tay mình như bị chùy sắt nặng nề đập trúng, căn bản không cách nào giữ nổi, liền bị đập bay ra, chạm lên vách tường con hẻm, đập ra mấy cái lỗ.
Ba tên còn chưa kịp phản ứng, Triệu Thụy đã lật cổ tay một cái, vung tay ngược lại, ống sắt quét trở về, nặng nề đập lên người ba tên.
Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên giòn tang trong hẻm, ba tên kêu thảm một tiếng thảm thiết, bị lực đạo to lớn quét bay ra sau rồi ngã vật xuống, hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Điểu biến sắc mặt, sự tự tin vừa rồi chớp mắt không cánh mà bay.
Hắn vạn vạn lần không ngờ bốn tên thủ hạ của mình lại bị người ta giải quyết dễ dàng như vậy!
Hắn thậm chí còn không nhìn rõ đối phương xuất thủ ra sao!
Hắn vốn cho rằng mình chiếm ưu thế tuyệt đối, chưa từng nghĩ, chớp mắt một cái đã biến thành tư lệnh không có quân đội!
Trong lòng hắn không khỏi hơi trầm xuống, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Hắn cảm thấy mình có thể đã tới chậm một bước, Tiêu Phương chỉ sợ đã bị người của Hoàng Điểu phát hiện, đồng thời bắt đi rồi!
Triệu Thụy biết thời gian khẩn bách, nếu như không cố gắng tra ra hạ lạc của Tiêu Phương nhanh nhất, chỉ sợ nó sẽ gặp độc thủ của Hoàng Điểu!
Hắn bèn đứng nguyên chỗ cũ, nhắm mắt lại, tĩnh tâm, rồi đưa cảm giác như vòi bạch tuộc, vươn ra xung quanh.
Hoàn cảnh bốn bên như những đoạn phim, tuôn vào đầu hắn như thủy triều.
Xung quanh đó người qua kẻ lại đều không khỏi ném ánh mắt kì quái về Triệu Thụy, không biết hắn đứng ngây ngốc bên đường làm thứ gì.
Triệu Thụy không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hắn dùng cảm giác cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Tiêu Phương, loại bỏ tin tức vô dụng ra khỏi đầu, lưu tin tức hữu dụng lại, không bỏ qua chút xíu tung tích nào.
Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, nếu tìm như vậy mà không ra tung tích của Tiêu Phương, vậy hắn chuẩn bị thả Đệ nhị nguyên thần ra, tiến hành tìm xa hơn.
Đứng ngây ngốc như vậy mấy phút, một tiếng kêu cứu yếu ớt người bình thường tuyệt đối không thể nghe thấy, đột nhiên từ hướng đông bắc truyền vào tai Triệu Thụy.
Triệu Thụy vội vàng đưa cảm giác qua, một hình ảnh rõ ràng nhảy vào đầu hắn.
Đó là một con ngõ nhỏ hẻo lánh phi thường, hai bên là tường cao bao bọc, đến ánh nắng cũng khó chiếu xuống.
Trong con ngõ vừa bẩn vừa loạn, giấy vụn, vỏ trái cây, tàn thuốc lá vứt tứ tung trên đất.
Chỗ sâu nhất trong con hẻm, Tiêu Phương đứng đơn độc một mình, mặt đầy hoảng loạn và kinh sợ.
Bộ dạng nó lúc này rất thê lương, trên đôi gò má tú lệ, nửa bên đã sưng cao lên, mắt cũng sưng thành một khe nhỏ, khóe miệng rách ra, vẫn còn vết máu chưa khô.
Quần áo nó có chỗ rách nát, lộ ra bên trong đều là vết bầm tím.
Bốn đại hán vạm vỡ thần sắc dữ tợn, tay cầm các vũ khí như ống sắt, dao phay… thành nửa vòng tròn bao vây Tiêu Phương, đang dần dần lại gần nó.
Một tên cao gầy đầu đầy tóc vàng, thần thái hung hăng, miệng ngậm điếu thuốc, đứng ở đằng xa, dường như là đại ca của tụi này.
Hắn đại khái là Hoàng Điểu mà Tiêu Phương nói.
Tiêu Phương co người, dường như muốn lui lại, nhưng không còn đường lui, bởi vì đã tới tận cùng ngõ cụt.
Sau lưng nó là bức tường gạch đỏ lạnh băng!
Tiêu Phương há miệng, lớn giọng kêu cứu, nhưng không có hiệu quả gì lớn lắm, con hẻm quá sâu, thanh âm của nó thậm chí không thể lọt ra khỏi hẻm!
Triệu Thụy thu được tin tức này rồi, thu hồi cảm giác lại.
Mặt hắn tái nhợt, một cổ nộ ý cường liệt trào lên từ đáy lòng hắn, xông thẳng lên đầu, theo những gì vừa thấy, rất hiển nhiên, trước khi Tiêu Phương gọi điện thoại cho hắn đã bị đánh mạnh!
Triệu Thụy biết tình hình đã tương đối nguy hiểm, nếu lại không đuổi tới, Tiêu Phương chỉ sợ nguy đến tính mạng.
Hắn liền không nghĩ nhiều, vội vàng xông về phía con hẻm.
Tốc độ Triệu Thụy rất nhanh, không đến nửa phút hắn đã xông vào hẻm, thấy được Tiêu Phương.
Tiêu Phương lúc này đã bị ép tới góc tường, thân hình yếu ớt co lại, run lên cầm cập, làm người ta thương xót.
Bất quá, mấy tên lưu manh đó lại không có lòng thương xót kiểu đó, một tên trong bọn thậm chí đã giơ cao ống sắt trong tay, chuẩn bị hung hăng đập mạnh xuống Tiêu Phương!
Tiêu Phương tuyệt vọng nhắm mắt lại, đưa tay ôm đầu, chuẩn bị gánh chịu cú đánh sắp đến!
“Ngừng tay!”
Triệu Thụy mạnh mẽ áp chế phẫn nộ trong lòng, trầm giọng quát một tiếng, thân hình triển động, nhanh chóng xông lên chắn trước người Tiêu Phương.
Mấy tên lưu manh đó hơi ngẩn ra, đại khái không ngờ lại có một tên liều mạng phá hoại chuyện tốt của chúng.
“Ngươi con mẹ nó là ai?”
Hoàng Điểu nghiêng đầu, phun một vòng khói thuốc, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi, rồi rất khinh thường nhổ nước miếng “Anh hùng cứu mĩ nhân cũng phải xem tình huống. Ngươi chán sống rồi hả? Dám quản chuyện của bọn ta sao?”
“Không muốn chết thì lăn sang một bên, nếu không lão tử chẻ sống ngươi!”
Tên mập đứng bên trái cánh tay xăm hình đầu hổ, múa con dao phay dài một mét trong tay hung ác rống lên.
Mấy tên lưu manh còn lại cũng đều như hung thần ác sát, sát khí đằng đằng nhìn Triệu Thụy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Bất quá, Tiêu Phương thấy Triệu Thụy lại như thấy được cứu tinh, một cổ cuồng hỉ khó bề áp chế dâng lên trong lòng.
Nó lớn giọng la một tiếng: “Triệu đại ca…” rồi nước mắt trào ra gò má, nhỏ tí tách xuống đất thành tiếng.
Vừa rồi lúc nó chờ Triệu Thụy cạnh lữ điếm Anh Thuận, bị đám Hoàng Điểu đại ca và lũ tay chân phát hiện.
Trong lúc hoảng loạn, nó chạy vào con hẻm nhỏ này, ai biết lại rơi vào ngõ cụt.
Nó cho rằng lần này khẳng định sẽ khó thoát kiếp nạn, tuyệt vọng cả người.
Không ngờ Triệu Thụy lại đột nhiên đuổi tới đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Loại mừng rỡ sống sót này khiến nó khó bề áp chế kích động trong lòng!
“Triệu đại ca?”
Hoàng Điểu nghe Tiêu Phương la xong, động tác dừng lại, ánh mắt hướng về Triệu Thụy thêm vài phần thô bạo và sát khí “Là ngươi cổ động đồ hèn này rời khỏi bọn ta? Người nó vừa rồi chờ đợi là ngươi?”
Triệu Thụy lạnh giọng nói: “Không sai, là ta khuyên Tiêu Phương cải tà quy chánh. Bất quá, nó tịnh không hèn, kẻ hèn chân chính là tụi bây! Các ngươi mấy tên đại nam nhân, lại bức một tiểu nữ hài đi ăn trộm, còn đánh người ta thành bộ dạng này, ai còn hèn hơn tụi bây nữa?”
Mấy tên lưu manh thủ hạ Hoàng Điểu nghe câu này liền giận tím mặt, đồng thời nhìn tên tóc vàng đó, la lớn: “Đại ca! Chúng ta chém tên vương bát đản này thôi!”
“Đúng! Chẻ hắn thành tám mảnh!”
“Tiêu diệt hắn!”
Hoàng Điểu trái lại có vài phần phong phạm đại ca, cũng không tức giận, chỉ hung dữ cười với Triệu Thụy: “Ngươi đã tự mình tìm chết, vậy cũng đừng trách bọn ta!”
Nói xong, hắn dùng sức ném điếu thuốc lên mặt đất một cái mạnh, rống một câu: “Phế bỏ hắn!”
Tên mập trọc đầu sớm đã chờ không chịu được, lập tức vớ lấy ống sắt to bằng cánh tay, hung hăng đập xuống đầu Triệu Thụy.
Tên mập này ra tay cực kì ác độc, người bình thường nếu như bị ống sắt này đập trúng, chỉ sợ đầu sẽ lập tức vỡ ra.
Triệu Thụy trong lòng sớm đã phẫn nộ hết mức, hắn mặt không biểu tình ra tay như chớp giật, chụp lấy ống sắt đang đập tới.
Tên mập trọc đầu lập tức cảm thấy vũ khí mình như bị kìm sắt kẹp lại, ngừng giữa không trung!
Hắn cắn răng, dốc hết toàn lực bình sinh, đến mạch máu trên trán cũng căng lên, muốn tiếp tục đập xuống.
Thế nhưng, cái ống sắt vẫn không động đậy chút nào.
“Đồ ngu!” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, hơi dụng lực một tí, ống sắt liền bị đoạt lấy.
Sau đó, hắn lật cổ tay, vung xuống một cái, ống sắt đó mang theo tiếng rít phá không bén nhọn, bắn thẳng ra, nặng nề đập lên đầu tên mập.
“A!”
Tên mập đó phát ra một tiếng kêu thảm, hai mắt trợn lên, ngã ngửa ra sau, máu tươi bắn ra, chảy đầy đầu đầy mặt hắn.
Triệu Thụy rất ít khi nặng tay với người bình thường thế này.
Nhưng lần này nhìn thấy tiểu nữ hài Tiêu Phương đáng thương thế này, lại bị mấy tên tiểu lưu manh đánh cho bầm dập khắp người, sớm đã phẫn nộ khó chịu nổi, ra tay cũng chẳng lưu tình nữa.
Nhìn thấy tên mập đầu trọc bị đánh ngã ngay trước mặt, mấy tên lưu manh còn lại không khỏi ngẩng ra, dường như không ngờ người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này lại khó giải quyết như vậy.
Sau phút sững sờ ngắn ngủi, bọn chúng có phản ứng rất nhanh, cảm giác thố tử hồ bi kích thích bọn chúng càng điên cuồng hơn.Thố tử hồ bi: thỏ chết cáo xót, ý nói thương tiếc người đồng cảnh ngộ.
Mấy tên lưu manh còn lại đồng thời xông lên, dao phay, ống sắt đồng thời nhằm chào hỏi các bộ vị yếu hại của Triệu Thụy.
Bọn chúng muốn đưa Triệu Thụy vào chỗ chết.
“Triệu đại ca! Cẩn thận!”
Tiêu Phương đứng phía sau khẩn trương la lớn lên.
Triệu Thụy bây giờ là chỗ dựa duy nhất của nó, nếu Triệu Thụy bị đánh ngã, nó không dám tưởng tượng kết cục bi thảm của mình.
Hoàng Điểu thì đứng phía sau ba tên thủ hạ, mặt lộ ra nụ cười lạnh tự tin.
Theo hắn thấy, thanh niên đột nhiên chui ra này tuy biết đánh, nhưng lấy một địch ba, cuối cùng cũng chỉ có bị tiêu diệt!
Trong lúc đang nghĩ như vậy, Triệu Thụy đối mặt với những vũ khí đánh tới, không tránh không né, mà nắm ống sắt, dùng lực quét ngang ra.
“Vù” một tiếng, ống sắt mang theo một cổ kình phong cuồng mãnh quét qua, nặng nề đập lên vũ khí ba tên thủ hạ của Hoàng Điểu.
Ba tên đó cảm thấy vũ khí trong tay mình như bị chùy sắt nặng nề đập trúng, căn bản không cách nào giữ nổi, liền bị đập bay ra, chạm lên vách tường con hẻm, đập ra mấy cái lỗ.
Ba tên còn chưa kịp phản ứng, Triệu Thụy đã lật cổ tay một cái, vung tay ngược lại, ống sắt quét trở về, nặng nề đập lên người ba tên.
Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên giòn tang trong hẻm, ba tên kêu thảm một tiếng thảm thiết, bị lực đạo to lớn quét bay ra sau rồi ngã vật xuống, hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Điểu biến sắc mặt, sự tự tin vừa rồi chớp mắt không cánh mà bay.
Hắn vạn vạn lần không ngờ bốn tên thủ hạ của mình lại bị người ta giải quyết dễ dàng như vậy!
Hắn thậm chí còn không nhìn rõ đối phương xuất thủ ra sao!
Hắn vốn cho rằng mình chiếm ưu thế tuyệt đối, chưa từng nghĩ, chớp mắt một cái đã biến thành tư lệnh không có quân đội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.