Chương 540: Phiền phức
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Vân Hùng nhìn Triệu Thụy một cái, trầm mặc lại.
Ông vốn không muốn nói chuyện Vân gia đang rơi vào phiền phức cho Triệu Thụy, bởi vì ông cảm thấy nói cho Triệu Thụy tịnh không có tác dụng, chỉ kéo Triệu Thụy rơi vào phiền phức mà thôi.
Theo Vân Hùng thấy, thời gian Triệu Thụy tiến vào tu chân giới còn tương đối ngắn, tuy lúc trước con gái Vân Phương gọi điện thoại cho ông từng nói, tu vi của Triệu Thụy tăng lên cực nhanh, nhưng ông cảm thấy có nhanh tới đâu cũng không thể thoắt cái biến thành cường giả hàng đầu tu chân giới.
Mà ông và Vân gia đang đối mặt, chính là tu chân giới đệ nhất đại phái!
Bất quá, bây giờ Triệu Thụy đã nhìn ra đầu mối, hơn nữa còn hỏi tới chuyện này, ông không tiện giấu giếm nữa.
Thế là, Vân Hùng từ từ nói: “Chuyện như thế này, một tháng trước, ta vì làm ăn mà quen biết với một người tên là Lưu Chung Nam, đối phương cũng là gia tộc làm ăn, làm rất lớn. Sau mấy lần giao tiếp, hắn bỗng nói muốn kết thân gia với ta, cưới Vân Phi nhà ta!
Lưu Chung Nam này năm nay tuổi đã gần bốn chục, Vân Phi nhà ta mới khoảng hai mươi, lại thêm, Lưu Chung Nam ăn uống chơi bời, bài bạc đĩ điếm, phẩm tính cực xấu, Vân Phi căn bản không coi được hắn, nếu như gả cho một thằng cha như vậy, không phải làm lỡ một đời Vân Phi sao?
Cho nên, lúc đó ta nghiêm khắc cự tuyệt.
Không ngờ là, tằng tằng tổ phụ của Lưu Chung Nam tu hành trong tu chân giới đệ nhất đại phái – Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo. Lưu Chung Nam mời hắn ra gây áp lực cho nhà ta!
Lưu Chung Nam tuyên bố, nếu không gả Vân Phi cho hắn, là không nể mặt mũi hắn, cũng không nể mặt mũi Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo.
Chọc giận Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, đến lúc đó đừng trách bọn hắn tâm ngoan thủ lạt, coi chừng Vân gia bị diệt tộc!
Lúc đó ta mới biết, tuy bên ngoài bọn hắn muốn kết thân gia, nhưng trên thực tế là muốn nuốt gọn cơ nghiệp trên ngàn năm của Vân gia.
Ài, Vân gia chúng ta tuy ở Đông An tính là hào môn đại tộc, trên cổ võ giới cũng tính là thanh danh hiển hách, nhưng chúng ta dẫu sao cũng là phàm nhân.
Tu chân giới đối với bọn ta mà nói, đúng là một thế giới khác.
Mà những tu chân giả đó càng thần thông quảng đại, không phải bọn ta có thể với tới được. Càng huống chi, đối phương còn là tu chân giả của tu chân giới đệ nhất đại môn phái, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo!
Chúng ta thật sự đắc tội không được a!
Lúc đó ta báo ra danh hiệu của Thi gia, hi vọng mấy vị đại sư của Thiên Sư đạo đó nể mặt mũi Thi gia mà tha bọn ta một lần.
Thế nhưng, lai lịch đối phương thật sự quá lớn, hoàn toàn không để Thi gia vào mắt, còn nói, nếu như Thi gia nhúng tay vào, đến Thi gia cũng bị diệt tộc!
Ta không muốn làm khó Vân Phương, cũng không dám nói chuyện này cho nó, chỉ tìm cớ đưa Vân Phi tới chỗ nó nấp vài ngày, xem có biện pháp nào giải quyết chuyện này không.”
Nói tới đây, Vân Hùng nặng nề thở ra một hơi, mặt đầy vẻ nặng nề, lưng cũng hơi khom xuống, tỏ ra già hơn rất nhiều.
Những cao tầng khác của Vân gia đều không nói gì, đứng cúi đầu ở hai bên , tỏ và vừa khó xử vừa bất lực.
Vân gia của họ nói đến cũng là đại gia tộc lịch sử ngàn năm, tài hùng thế đại, trong mắt người bình thường, bọn họ là danh nhân trong xã hội thượng lưu, được tôn kính và hâm mộ.
Thế nhưng trước mặt tu chân giả, bọn họ lại tỏ ra yếu ớt như vậy, đến Vân Phi cũng không cách nào bảo vệ. Điều này bảo họ làm sao không khó chịu? Làm sao không phẫn nộ?
Chỉ là, sự phẫn nộ của bọn họ cũng chỉ có thể ẩn giấu sâu trong đáy lòng, không dám lộ ra ngoài, càng không dám để đám thiên sư của Long Hổ Sơn phát hiện ra, nếu không, chỉ mang tới tai bay và gió cho họ!
Triệu Thụy nghe xong, cau mày lại.
Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, hắn đã trực tiếp gián tiếp qua lại hai lần, mà hai lần này đều không lưu lại ấn tượng tốt cho hắn.
Hắn cảm thấy, thiên sư đạo vì khuếch trương, không từ một thủ đoạn nào, không đếm xỉa gì tới đạo nghĩa, hơn nữa còn tương đối buông thả môn hạ đệ tử của mình, để mặc bọn chúng làm uy làm phúc.
Loại tác phong hành sự này đã không giống một danh môn chính phái, mà giống với một số tà ma ngoại đạo hơn!
Triệu Thụy vốn định chỉ ôn lại chuyện cũ với Vân Hùng rồi cáo từ ra đi. Nhưng thấy tình hình hôm nay, hắn thay đổi chủ ý, quyết định gặp Lưu Chung Nam và tên thiên sư Long Hổ Sơn đó một lần, giúp đỡ Vân gia vượt qua khó khăn này.
Hắn và Vân gia có giao tình cực sâu, trước đó lại chịu ân huệ của Vân gia, khẳng định phải báo đáp.
Lại nói, Vân Phi là bạn tốt của hắn, quan hệ với hắn hết sức mật thiết. Bất kể thế nào hắn cũng không ngồi nhìn Vân Phi bị loại đàn ông như Lưu Chung Nam lấy về!
Thế là hắn nói: “Vân lão gia tử, Lưu Chung Nam đó bao giờ quay lại Vân gia? Đến lúc đó, tôi ra gặp hắn, thế nào?”
Vân Hùng nghe ra ý tứ giúp đỡ của Triệu Thụy, vội vàng khuyên can: “Triệu Thụy, ý tốt của ngươi ta biết, ta cũng biết, ngươi bây giờ là tu chân giả của tu chân giới, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nhưng đối phương là tu chân giới đệ nhất đại phái, thế lực lớn thực lực mạnh, khiến phàm nhân như ta không cách nào tưởng tượng nổi! Ngươi thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của Thiên Sư đạo. Ngươi đừng nên nhúng tay vào, nếu không, vạn nhất bị cuốn vào, chẳng những ngươi giúp không được mà tự mình còn bị vạ lây, như thế không đáng.”
Triệu Thụy không để ý cười cười, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo thế lực đích xác to lớn, Thiên Sư đạo chưởng giáo Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li càng là đỉnh phong cường giả trong tu chân giới, uy chấn vũ nội, nếu như Trương Tụng Li tự thân tới, có lẽ hắn không có biện pháp.
Nhưng đối phương bất quá chỉ là một thiên sư bình thường của Thiên Sư đạo, mà Triệu Thụy hắn tu vi đã tới Độ Kiếp kì, là cường giả thứ năm trong tu chân giới, đến Hoa Dương Chân Quân cũng bị hắn giết chết tại chỗ, một thiên sư be bé của Thiên Sư đạo, hắn làm sao để trong mắt! Làm sao không giải quyết được?
Hắn cười an ủi: “Vân lão gia tử, chuyện này tôi đã quyết định rồi, ông cứ yên tâm đi. Chỉ cần tôi ở đây, Lưu Chung Nam tuyệt đối không thể mang Vân Phi đi!”
Câu này của Triệu Thụy trông có vẻ sơ sài đơn giản, nhưng Vân Hùng nghe được sự quyết liệt trong đó, bất kể khuyên ngăn thế nào cũng không thể thay đổi được chủ ý của Triệu Thụy.
Vân Hùng trong lòng không khỏi thập phần cảm động, người đời đã quen xu lợi tị hại, nếu gặp phải chuyện phiền phức thế này, tránh đi còn không kịp, càng khỏi nói tới chuyện giúp đỡ.
Thế nhưng, Triệu Thụy vì tình cảm ngày trước, lại không tiếc kết oán với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được!
Vân Hùng dùng sức vỗ vỗ lên tay Triệu Thụy, than thở: “Triệu Thụy à, ngày đó ta quả nhiên đã không nhìn nhầm, ngươi xác thật là một bằng hữu đáng giá để kết giao, có ngươi lần này, cũng không uổng giao tình chúng ta nhiều năm nay.”
Triệu Thụy cười nói: “Chuyện nhỏ, ngài đừng quá để ý. Vốn tôi định hôm nay rời khỏi Đông An, đã gặp chuyện này, ở lại vài ngày cũng tốt. Nếu như thằng cha Lưu Chung Nam đó tìm tới cửa, ông cứ thông báo tôi một tiếng, tôi sẽ tới xử lý.”
Vân Hùng từ từ gật đầu, nhưng trong lòng đã quyết định chủ ý, không để Triệu Thụy rơi vào vũng nước đục này.
Triệu Thụy cho rằng Vân Hùng đã đáp ứng, bèn nói chuyện thêm vài câu, rồi cáo từ ra đi, sau đó tìm khách sạn ở lại.
Ở Đông An ba ngày, tới trưa ngày thứ tư, lão quản gia của Vân gia đột nhiên gọi điện tới, gấp gáp nói với Triệu Thụy, Lưu Chung Nam mang thiên sư của Thiên Sư đạo tới Vân gia, hi vọng Triệu Thụy đi qua một chuyến.
Do Tôn Tiểu Lan lúc đó cũng đang ở trong khách sạn, Triệu Thụy gác điện thoại xong, bèn mang Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan chạy thẳng tới Vân gia đại viện.
Triệu Thụy vừa tiến vào cổng liền cảm thấy không khí không đúng, hơn nữa còn hết sức không đúng!
Dọc đường đi vào, sắc mặt Vân gia đệ tử đều hết sức khó coi, mang theo vài phần phẫn nộ, vài phần bất lực, lại có vài phần sợ hãi.
Vân gia đối với đệ tử yêu cầu rất nghiêm ngặt. Đệ tử Vân gia từ nhỏ đã được huấn luyện tương đối nghiêm khắc, tính cách tương đối cương nghị, lớn gan cẩn thận, không thể lay chuyển, nhưng bây giờ lại tỏ ra bất lực và sợ hãi như vậy.
Nếu không phải xảy ra dị biến cực lớn, hơn nữa đối phương cường đại tới mức họ không thể kháng cự, bọn họ không thể lộ ra thần tình như vậy!
Triệu Thụy nhún chân, vọt một cái mấy chục mét, trực tiếp xuyên qua phòng ốc, tới bên ngoài đại sảnh tiếp khách của Vân Hùng.
Hắn lập tức phát hiện không khí trong này càng ngụy dị hơn.
Đại sảnh im lặng, một cây kim rơi xuống cũng nghe được, thế nhưng, hai bên đại sảnh đã đứng đầy cao tầng của Vân gia, nhân số lên tới mấy chục!
Tất cả đều cúi đầu, trầm mặt, im hơi lặng tiếng, cố gắng áp chế hô hấp của mình, cố gắng không phát ra thanh âm, giống như chỉ cần phát ra một thanh âm rất nhỏ, cũng sẽ mang tới họa sát thân cho mình.
Trên chiếc sofa da dê của Ý giữa đại sảnh có ba người ngồi, một là Vân gia gia chủ Vân Hùng, hai người kia, Triệu Thụy không nhận ra.
Triệu Thụy cẩn thận đánh giá hai người kia một cái, trong đó có một lão già mập mạp, trên người mặc âm dương đạo bào, sau lưng mang trường kiếm màu đen có khắc phù chú.
Lão đầu dựa vào sofa, đầu hất lên cao ngạo, mắt hơi khép lại, trên mặt không có biểu tình gì, giống như chuyện không liên quan tới mình, lại giống như một pho tượng thần cao cao tại thượng.
Tính mạng người thân tất cả người trong đại sảnh đều nắm trong tay hắn, hắn muốn ai sống, người đó được sống, hắn muốn ai chết, người đó phải chết.
Ngồi cạnh đạo nhân mập mạp là một trung niên còn mập hơn. Người trung niên này mặt đầy vẻ già nua, xem ra đã gần bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, người như cái thùng phuy, đỉnh đầu hơi hói, trên mặt đầy vẻ huênh hoang cuồng ngạo, dường như không xem Vân Hùng vào mắt.
Vân Hùng ngồi một bên, thân thể cao thẳng hơi khom lại, khuôn mặt trước giờ uy nghiêm, lúc này lộ ra nụ cười nịnh nọt hiếm có.
Với thân phận tôn quý của ông, mấy chục năm nay chưa từng phải thấp giọng nhún nhường thế này.
Thế nhưng vì Vân thị gia tộc, vì đứa cháu gái Vân Phi duy nhất của ông, ông không thể không kéo khuôn mặt già, đau khổ cầu xin Lưu Chung Nam và vị thiên sư Long Hổ Sơn kia hạ thủ lưu tình.
Vân Hùng trong lòng đau khổ, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra nửa phần.
“Vân lão gia tử, ta tới rồi.” Triệu Thụy cười, sải bước đi vào.
Vân Hùng ngẩng lên nhìn Triệu Thụy, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ông ta không gọi điện cho Triệu Thụy, không biết tại sao Triệu Thụy lại tới đây.
“Lão gia tử, là tôi gọi điện cho Triệu Thụy.” Vân lão quản gia bước lên một bước, thấp giọng nói.
Vân Hùng thở dài, lắc lắc đầu, ông không muốn lôi Triệu Thụy vào, nhưng đã như vậy, cũng không có cách nào.
“Triệu Thụy à, hai vị này, một vị là Lưu Chung Nam Lưu tổng, vị kia là tằng tằng tổ phụ của ông ta, Cảnh Dương thiên sư của Thiên Sư đạo.” Ông ta đứng lên, giới thiệu hai người cho Triệu Thụy.
Cảnh Dương thiên sư ngồi trên sofa, mi mắt không nhấc lên lấy một cái, coi ba người Triệu Thụy như không khí. Lưu Chung Nam nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt một cái, ánh mắt cuối cùng rơi lên ngươì Tôn Tiểu Lan.
Đôi mắt nhỏ của hắn liền sáng lên, lộ ra vẻ mê say.
Vẻ đẹp thanh xuân của Tôn Tiểu Lan khiến hắn sắc tâm đại động.
Ông vốn không muốn nói chuyện Vân gia đang rơi vào phiền phức cho Triệu Thụy, bởi vì ông cảm thấy nói cho Triệu Thụy tịnh không có tác dụng, chỉ kéo Triệu Thụy rơi vào phiền phức mà thôi.
Theo Vân Hùng thấy, thời gian Triệu Thụy tiến vào tu chân giới còn tương đối ngắn, tuy lúc trước con gái Vân Phương gọi điện thoại cho ông từng nói, tu vi của Triệu Thụy tăng lên cực nhanh, nhưng ông cảm thấy có nhanh tới đâu cũng không thể thoắt cái biến thành cường giả hàng đầu tu chân giới.
Mà ông và Vân gia đang đối mặt, chính là tu chân giới đệ nhất đại phái!
Bất quá, bây giờ Triệu Thụy đã nhìn ra đầu mối, hơn nữa còn hỏi tới chuyện này, ông không tiện giấu giếm nữa.
Thế là, Vân Hùng từ từ nói: “Chuyện như thế này, một tháng trước, ta vì làm ăn mà quen biết với một người tên là Lưu Chung Nam, đối phương cũng là gia tộc làm ăn, làm rất lớn. Sau mấy lần giao tiếp, hắn bỗng nói muốn kết thân gia với ta, cưới Vân Phi nhà ta!
Lưu Chung Nam này năm nay tuổi đã gần bốn chục, Vân Phi nhà ta mới khoảng hai mươi, lại thêm, Lưu Chung Nam ăn uống chơi bời, bài bạc đĩ điếm, phẩm tính cực xấu, Vân Phi căn bản không coi được hắn, nếu như gả cho một thằng cha như vậy, không phải làm lỡ một đời Vân Phi sao?
Cho nên, lúc đó ta nghiêm khắc cự tuyệt.
Không ngờ là, tằng tằng tổ phụ của Lưu Chung Nam tu hành trong tu chân giới đệ nhất đại phái – Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo. Lưu Chung Nam mời hắn ra gây áp lực cho nhà ta!
Lưu Chung Nam tuyên bố, nếu không gả Vân Phi cho hắn, là không nể mặt mũi hắn, cũng không nể mặt mũi Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo.
Chọc giận Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, đến lúc đó đừng trách bọn hắn tâm ngoan thủ lạt, coi chừng Vân gia bị diệt tộc!
Lúc đó ta mới biết, tuy bên ngoài bọn hắn muốn kết thân gia, nhưng trên thực tế là muốn nuốt gọn cơ nghiệp trên ngàn năm của Vân gia.
Ài, Vân gia chúng ta tuy ở Đông An tính là hào môn đại tộc, trên cổ võ giới cũng tính là thanh danh hiển hách, nhưng chúng ta dẫu sao cũng là phàm nhân.
Tu chân giới đối với bọn ta mà nói, đúng là một thế giới khác.
Mà những tu chân giả đó càng thần thông quảng đại, không phải bọn ta có thể với tới được. Càng huống chi, đối phương còn là tu chân giả của tu chân giới đệ nhất đại môn phái, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo!
Chúng ta thật sự đắc tội không được a!
Lúc đó ta báo ra danh hiệu của Thi gia, hi vọng mấy vị đại sư của Thiên Sư đạo đó nể mặt mũi Thi gia mà tha bọn ta một lần.
Thế nhưng, lai lịch đối phương thật sự quá lớn, hoàn toàn không để Thi gia vào mắt, còn nói, nếu như Thi gia nhúng tay vào, đến Thi gia cũng bị diệt tộc!
Ta không muốn làm khó Vân Phương, cũng không dám nói chuyện này cho nó, chỉ tìm cớ đưa Vân Phi tới chỗ nó nấp vài ngày, xem có biện pháp nào giải quyết chuyện này không.”
Nói tới đây, Vân Hùng nặng nề thở ra một hơi, mặt đầy vẻ nặng nề, lưng cũng hơi khom xuống, tỏ ra già hơn rất nhiều.
Những cao tầng khác của Vân gia đều không nói gì, đứng cúi đầu ở hai bên , tỏ và vừa khó xử vừa bất lực.
Vân gia của họ nói đến cũng là đại gia tộc lịch sử ngàn năm, tài hùng thế đại, trong mắt người bình thường, bọn họ là danh nhân trong xã hội thượng lưu, được tôn kính và hâm mộ.
Thế nhưng trước mặt tu chân giả, bọn họ lại tỏ ra yếu ớt như vậy, đến Vân Phi cũng không cách nào bảo vệ. Điều này bảo họ làm sao không khó chịu? Làm sao không phẫn nộ?
Chỉ là, sự phẫn nộ của bọn họ cũng chỉ có thể ẩn giấu sâu trong đáy lòng, không dám lộ ra ngoài, càng không dám để đám thiên sư của Long Hổ Sơn phát hiện ra, nếu không, chỉ mang tới tai bay và gió cho họ!
Triệu Thụy nghe xong, cau mày lại.
Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, hắn đã trực tiếp gián tiếp qua lại hai lần, mà hai lần này đều không lưu lại ấn tượng tốt cho hắn.
Hắn cảm thấy, thiên sư đạo vì khuếch trương, không từ một thủ đoạn nào, không đếm xỉa gì tới đạo nghĩa, hơn nữa còn tương đối buông thả môn hạ đệ tử của mình, để mặc bọn chúng làm uy làm phúc.
Loại tác phong hành sự này đã không giống một danh môn chính phái, mà giống với một số tà ma ngoại đạo hơn!
Triệu Thụy vốn định chỉ ôn lại chuyện cũ với Vân Hùng rồi cáo từ ra đi. Nhưng thấy tình hình hôm nay, hắn thay đổi chủ ý, quyết định gặp Lưu Chung Nam và tên thiên sư Long Hổ Sơn đó một lần, giúp đỡ Vân gia vượt qua khó khăn này.
Hắn và Vân gia có giao tình cực sâu, trước đó lại chịu ân huệ của Vân gia, khẳng định phải báo đáp.
Lại nói, Vân Phi là bạn tốt của hắn, quan hệ với hắn hết sức mật thiết. Bất kể thế nào hắn cũng không ngồi nhìn Vân Phi bị loại đàn ông như Lưu Chung Nam lấy về!
Thế là hắn nói: “Vân lão gia tử, Lưu Chung Nam đó bao giờ quay lại Vân gia? Đến lúc đó, tôi ra gặp hắn, thế nào?”
Vân Hùng nghe ra ý tứ giúp đỡ của Triệu Thụy, vội vàng khuyên can: “Triệu Thụy, ý tốt của ngươi ta biết, ta cũng biết, ngươi bây giờ là tu chân giả của tu chân giới, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nhưng đối phương là tu chân giới đệ nhất đại phái, thế lực lớn thực lực mạnh, khiến phàm nhân như ta không cách nào tưởng tượng nổi! Ngươi thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của Thiên Sư đạo. Ngươi đừng nên nhúng tay vào, nếu không, vạn nhất bị cuốn vào, chẳng những ngươi giúp không được mà tự mình còn bị vạ lây, như thế không đáng.”
Triệu Thụy không để ý cười cười, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo thế lực đích xác to lớn, Thiên Sư đạo chưởng giáo Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li càng là đỉnh phong cường giả trong tu chân giới, uy chấn vũ nội, nếu như Trương Tụng Li tự thân tới, có lẽ hắn không có biện pháp.
Nhưng đối phương bất quá chỉ là một thiên sư bình thường của Thiên Sư đạo, mà Triệu Thụy hắn tu vi đã tới Độ Kiếp kì, là cường giả thứ năm trong tu chân giới, đến Hoa Dương Chân Quân cũng bị hắn giết chết tại chỗ, một thiên sư be bé của Thiên Sư đạo, hắn làm sao để trong mắt! Làm sao không giải quyết được?
Hắn cười an ủi: “Vân lão gia tử, chuyện này tôi đã quyết định rồi, ông cứ yên tâm đi. Chỉ cần tôi ở đây, Lưu Chung Nam tuyệt đối không thể mang Vân Phi đi!”
Câu này của Triệu Thụy trông có vẻ sơ sài đơn giản, nhưng Vân Hùng nghe được sự quyết liệt trong đó, bất kể khuyên ngăn thế nào cũng không thể thay đổi được chủ ý của Triệu Thụy.
Vân Hùng trong lòng không khỏi thập phần cảm động, người đời đã quen xu lợi tị hại, nếu gặp phải chuyện phiền phức thế này, tránh đi còn không kịp, càng khỏi nói tới chuyện giúp đỡ.
Thế nhưng, Triệu Thụy vì tình cảm ngày trước, lại không tiếc kết oán với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được!
Vân Hùng dùng sức vỗ vỗ lên tay Triệu Thụy, than thở: “Triệu Thụy à, ngày đó ta quả nhiên đã không nhìn nhầm, ngươi xác thật là một bằng hữu đáng giá để kết giao, có ngươi lần này, cũng không uổng giao tình chúng ta nhiều năm nay.”
Triệu Thụy cười nói: “Chuyện nhỏ, ngài đừng quá để ý. Vốn tôi định hôm nay rời khỏi Đông An, đã gặp chuyện này, ở lại vài ngày cũng tốt. Nếu như thằng cha Lưu Chung Nam đó tìm tới cửa, ông cứ thông báo tôi một tiếng, tôi sẽ tới xử lý.”
Vân Hùng từ từ gật đầu, nhưng trong lòng đã quyết định chủ ý, không để Triệu Thụy rơi vào vũng nước đục này.
Triệu Thụy cho rằng Vân Hùng đã đáp ứng, bèn nói chuyện thêm vài câu, rồi cáo từ ra đi, sau đó tìm khách sạn ở lại.
Ở Đông An ba ngày, tới trưa ngày thứ tư, lão quản gia của Vân gia đột nhiên gọi điện tới, gấp gáp nói với Triệu Thụy, Lưu Chung Nam mang thiên sư của Thiên Sư đạo tới Vân gia, hi vọng Triệu Thụy đi qua một chuyến.
Do Tôn Tiểu Lan lúc đó cũng đang ở trong khách sạn, Triệu Thụy gác điện thoại xong, bèn mang Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan chạy thẳng tới Vân gia đại viện.
Triệu Thụy vừa tiến vào cổng liền cảm thấy không khí không đúng, hơn nữa còn hết sức không đúng!
Dọc đường đi vào, sắc mặt Vân gia đệ tử đều hết sức khó coi, mang theo vài phần phẫn nộ, vài phần bất lực, lại có vài phần sợ hãi.
Vân gia đối với đệ tử yêu cầu rất nghiêm ngặt. Đệ tử Vân gia từ nhỏ đã được huấn luyện tương đối nghiêm khắc, tính cách tương đối cương nghị, lớn gan cẩn thận, không thể lay chuyển, nhưng bây giờ lại tỏ ra bất lực và sợ hãi như vậy.
Nếu không phải xảy ra dị biến cực lớn, hơn nữa đối phương cường đại tới mức họ không thể kháng cự, bọn họ không thể lộ ra thần tình như vậy!
Triệu Thụy nhún chân, vọt một cái mấy chục mét, trực tiếp xuyên qua phòng ốc, tới bên ngoài đại sảnh tiếp khách của Vân Hùng.
Hắn lập tức phát hiện không khí trong này càng ngụy dị hơn.
Đại sảnh im lặng, một cây kim rơi xuống cũng nghe được, thế nhưng, hai bên đại sảnh đã đứng đầy cao tầng của Vân gia, nhân số lên tới mấy chục!
Tất cả đều cúi đầu, trầm mặt, im hơi lặng tiếng, cố gắng áp chế hô hấp của mình, cố gắng không phát ra thanh âm, giống như chỉ cần phát ra một thanh âm rất nhỏ, cũng sẽ mang tới họa sát thân cho mình.
Trên chiếc sofa da dê của Ý giữa đại sảnh có ba người ngồi, một là Vân gia gia chủ Vân Hùng, hai người kia, Triệu Thụy không nhận ra.
Triệu Thụy cẩn thận đánh giá hai người kia một cái, trong đó có một lão già mập mạp, trên người mặc âm dương đạo bào, sau lưng mang trường kiếm màu đen có khắc phù chú.
Lão đầu dựa vào sofa, đầu hất lên cao ngạo, mắt hơi khép lại, trên mặt không có biểu tình gì, giống như chuyện không liên quan tới mình, lại giống như một pho tượng thần cao cao tại thượng.
Tính mạng người thân tất cả người trong đại sảnh đều nắm trong tay hắn, hắn muốn ai sống, người đó được sống, hắn muốn ai chết, người đó phải chết.
Ngồi cạnh đạo nhân mập mạp là một trung niên còn mập hơn. Người trung niên này mặt đầy vẻ già nua, xem ra đã gần bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, người như cái thùng phuy, đỉnh đầu hơi hói, trên mặt đầy vẻ huênh hoang cuồng ngạo, dường như không xem Vân Hùng vào mắt.
Vân Hùng ngồi một bên, thân thể cao thẳng hơi khom lại, khuôn mặt trước giờ uy nghiêm, lúc này lộ ra nụ cười nịnh nọt hiếm có.
Với thân phận tôn quý của ông, mấy chục năm nay chưa từng phải thấp giọng nhún nhường thế này.
Thế nhưng vì Vân thị gia tộc, vì đứa cháu gái Vân Phi duy nhất của ông, ông không thể không kéo khuôn mặt già, đau khổ cầu xin Lưu Chung Nam và vị thiên sư Long Hổ Sơn kia hạ thủ lưu tình.
Vân Hùng trong lòng đau khổ, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra nửa phần.
“Vân lão gia tử, ta tới rồi.” Triệu Thụy cười, sải bước đi vào.
Vân Hùng ngẩng lên nhìn Triệu Thụy, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ông ta không gọi điện cho Triệu Thụy, không biết tại sao Triệu Thụy lại tới đây.
“Lão gia tử, là tôi gọi điện cho Triệu Thụy.” Vân lão quản gia bước lên một bước, thấp giọng nói.
Vân Hùng thở dài, lắc lắc đầu, ông không muốn lôi Triệu Thụy vào, nhưng đã như vậy, cũng không có cách nào.
“Triệu Thụy à, hai vị này, một vị là Lưu Chung Nam Lưu tổng, vị kia là tằng tằng tổ phụ của ông ta, Cảnh Dương thiên sư của Thiên Sư đạo.” Ông ta đứng lên, giới thiệu hai người cho Triệu Thụy.
Cảnh Dương thiên sư ngồi trên sofa, mi mắt không nhấc lên lấy một cái, coi ba người Triệu Thụy như không khí. Lưu Chung Nam nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt một cái, ánh mắt cuối cùng rơi lên ngươì Tôn Tiểu Lan.
Đôi mắt nhỏ của hắn liền sáng lên, lộ ra vẻ mê say.
Vẻ đẹp thanh xuân của Tôn Tiểu Lan khiến hắn sắc tâm đại động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.