Chương 280: Quyết chiến (6)
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Thế nhưng, hộp ma mà đến Triệu Thụy còn không có cách nào mở ra, tiểu nha đầu Vân Liên này làm sao mở ra nổi?
Vân Liên hao phí thật nhiều khí lực, hì hụi nửa ngày, hộp ma vẫn nằm trơ ra đó y như cũ.
Vân Liên rất lấy làm mất hứng, vất cái hộp ma xuống đất một cái, mất triệt để hứng thú đối với thứ này.
Ai ngờ, nó ném không đúng góc độ, cái hộp ma nảy bật lại, góc cạnh hộp quẹt vào cẳng chân nó.
Góc hộp này bén nhọn phi thường, lập tức cắt rách cái quần, vạch một vết thương khá dài lên cẳng chân mịn màng, một tia máu tươi lập tức dính lên trên hộp ma.
“Úi da!”
Vân Liên sợ hãi kêu thét lên, cúi đầu nhìn vết thương của mình, thấy bị cắt một vết vừa dài vừa sâu, không khỏi nổi cáu lên, tức giận bĩu môi, hầm hầm đá cái hộp ma mấy cú, coi cái hộp ma trân quý y như trái banh.
Triệu Thụy cũng không ngăn cản, cười mím chi nhìn tiểu nha đầu này trút giận lên cái hộp ma.
Vân Phương thì lại xót con, vội la lên: “Liên Liên, tới đây, để mẹ xem con bị thương ra sao?”
“Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!” Vân Liên đáp một câu, vẫn lấy chân đá hộp ma như cũ để trút giận.
Hộp ma bị Vân Liên đá, bất tri bất giác lăn lục cục tới chỗ trung tâm của thạch điện.
Vân Liên đang chuẩn bị chạy tới đá thêm một cước.
Lúc này, cái hộp ma ấy bống phát sáng lên, tỏa ra xung quanh hào quang màu đen và màu vàng kim lẫn lộn.
Cái hộp ma này giống như một bộ phận khởi động, những chú văn cổ quái chạm khắc trên mặt đất sáng lên từng tầng một từ trong ra ngoài, tỏa lên thanh sắc quang mang nhu hòa.
Ánh sáng ba màu trộn lẫn vào nhau, càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt, sau cùng hỗn hợp lại, hình thành một chùm sáng to lớn, xuyên qua mái tròn của thạch điện, bắn thẳng lên trời, chiếu cảnh xung quanh vốn tối đen thành sáng như ban ngày.
Những chú văn vốn khắc trên mặt đất, bây giờ hóa thành quang phù phát sáng, bay lên, múa lượn xung quanh chùm sáng như bươm bướm.
Tiếng kêu trầm kì quái bắt đầu vang vọng trong thạch điện, nghe kĩ thì giống như có vô số vong hồn đang ngâm tụng chú văn kì dị trong đại điện.
Trong tiếng ngâm tụng kì dị này, chiếc hộp ma mà Triệu Thụy thử vô số phương pháp không mở ra nổi, lại phát ra một tiếng “oàng” giòn tang, trên nắp nứt ra một khe hở, rồi từ từ mở ra từng chút một.
Vân Phương và Vân Liên trước giờ chưa từng thấy tình cảnh kiểu này, không khỏi ngơ ngẩn cả ra, chỉ đứng trơ ra đó nhìn cảnh tượng chói mắt này.
Bất quá, Triệu Thụy từng trải qua rất nhiều kinh nghiệm thế này lại cảm thấy rất kì quái, pháp trận của thạch điện này sao lại đột nhiên khởi động?
Lúc trước hắn từng đặt hộp ma ở trung tâm thạch điện này, sao không có phản ứng gì cả?
Triệu Thụy hơi hơi cau mày nghĩ thế. Đột nhiên hắn nhớ lại, lúc đầu Linh Nguyên chân tiên giáo bất chấp tất cả cướp đoạt Vân Liên, chính vì Vân Liên có linh đồng chi huyết.
Bọn chúng cần máu tươi của Vân Liên, tiến hành cúng tế ở tế đàn này, để mở hộp ma ra.
Mà vừa rồi, góc hộp ma trong lúc vô ý đã quẹt rách da Vân Liên, dính phải máu tươi của Vân Liên.
Cho nên, khi hộp ma bị Vân Liên đá vào trung tâm pháp trận, cả pháp trận liền tự khởi động, nghi thức cúng tế cũng tự động bắt đầu.
Triệu Thụy nghĩ đến đây, quả tim nhảy dựng lên, không khỏi bắt đầu lo lắng cho an toàn của Vân Liên.
Bởi vì Linh Nguyên chân tiên giáo là tà giáo máu me tàn khốc, nghi thức cúng tế của chúng cũng ngụy dị vô cùng, lại có thể tự động tiến hành.
Nếu cần phải duy trì nghi thức cúng tế này hoàn thành thuận lợi, máu tươi cần dùng chỉ sợ không phải một giọt nửa giọt.
Triệu Thụy vội vàng chuyển sức chú ý lên người Vân Liên, hắn liền phát hiện, khuôn mặt vốn hồng hào của Vân Liên càng lúc càng tái, cả người càng lúc càng yếu ớt, sau cùng dần dần ngã xuống đất.
Mà ngay khi nó nằm xuống đất, một luồng sức mạnh vô hình nâng nó lên ở tư thế nằm thẳng, lơ lửng trên không, nhìn như tế phẩm được dâng lên tế đàn.
Máu tươi từ vết thương trên chân nó tuôn xuống, không ngừng chảy vào pháp trận, khiến ánh sáng do pháp trận phát ra càng lúc càng sáng, khiến tiếng ngâm tụng trong đại điện càng lúc càng vang dội.
Thấy máu tươi chảy như suối vậy, Triệu Thụy thật khó tưởng tượng, một vết thương nhỏ sao có thể chảy ra nhiều máu thế.
“Đây là chuyện gì vậy!”
Vân Phương lúc này cũng chú ý đến hiện tượng rất không bình thường này, sắc mặt không khỏi đại biến, sợ hãi la lên.
Thấy thần tình nghiêm trọng của Triệu Thụy, biết đại sự không hay, chỉ sợ con gái sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cô lớn giọng hét: “Vân Liên!” rồi bất chấp tất cả xông lên, muốn kéo Vân Liên từ trên không xuống.
Thế nhưng, cô vừa tới gần chùm sáng ba màu to lớn đó, một cổ lực lượng đã xông tới cô, đập cho cô bay thẳng về sau.
Triệu Thụy nhún mũi chân, ôm Vân Phương lại rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất, để cô khỏi bị thương.
Vân Phương nằm trong lòng Triệu Thụy, dùng ánh mắt lẻ loi yếu ớt nhìn hắn, van vỉ: “Triệu lão sư, tôi cầu khẩn anh, mau cứu Vân Liên ra đi! Vân Liên như vậy sẽ chết đó!”
Triệu Thụy trong lòng nhói lên, gật gật đầu, trầm giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ cứu Vân Liên ra.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng buông Vân Phương ra, mũi chân nhấn xuống đất, bay lên không, lơ lửng lao về phía Vân Liên.
Pháp trận vẫn vận hành như cũ, nắp hộp ma vẫn chầm chậm mở ra, mà máu tươi của Vân Liên cũng chảy ra không ngừng chút nào.
Triệu Thụy cấp tốc xông vào pháp trận, cũng gặp phải vách chắn của chùm sáng ba màu y như vậy.
Lực lượng to lớn xông về phía hắn, hy vọng có thể ngăn hắn lại.
Thế nhưng, Triệu Thụy tịnh không phải là Vân Phương, lực ngăn cản cỡ này không thể hất văng hắn được.
Hắn lao vào trong chùm sáng ba màu chói mắt, rồi điều động chân khí, rồi vươn tay ra, ôm lấy Vân Liên, kéo nó xuống đất.
Đồng thời, một cổ lực lượng khác do pháp trận sinh ra, cũng kéo Vân Liên theo hướng ngược lại.
Pháp trận này giống như một con quái thú khát máu, không hút cạn được máu Vân Liên không chịu thôi.
Triệu Thụy tức giận hừ một tiếng, nắm chặt nắm đấm, chân khí màu lam như ngọn lửa bùng cháy xuất hiện trên nắm đấm của hắn.
Hắn vung tay một cái, đấm xuống đất một cú.
“Ầm” một tiếng vang lên, cả tế đàn dường như đều rung động, một kích cuồng mãnh này của hắn đập ra trên mặt đất một cái hố, một ít chú văn khắc trên mặt đất cũng bị phá hoại.
Chùm sáng ba màu vốn vừa to vừa sáng, lập tức trở nên ảm đạm, sức mạnh tranh đoạt Vân Liên với Triệu Thụy cũng yếu đi trong chớp mắt.
Triệu Thụy thừa cơ mang Vân Liên ra khỏi pháp trận, đến bên cạnh Vân Phương.
Vân Phương thấy khuôn mặt trái xoan của Vân Liên tái mét, thần tình hư nhược, đau lòng rơi nước mắt, vội vàng ôm con vào lòng, nghẹn ngào nức nở.
“Nó không sao đâu, chỉ mất một ít máu, không nguy hiểm đến tính mạng.” Triệu Thụy xem xét tình huống thân thể Vân Liên, sau đó an ủi Vân Phương.
Sau đó hắn móc từ Càn Khôn giới chỉ ra một viên Tục mệnh đan, nhét vào miệng Vân Liên, dùng chân khí đưa đan dược vào dạ dày.
“Đây là đan dược gì vậy? Có thể cứu con gái tôi sao?” Vân Phương ngẩng đầu, nước mắt vòng quanh nhìn Triệu Thụy, buồn bã hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Triệu Thụy cười cười nói “Đây là Long Hổ tục mệnh đan, dù trong tu chân giới cũng là đan dược cực kì trân quý, thậm chí đến sinh mệnh của tu chân giả cũng có thể cứu vãn, huống chi Vân Liên?”
“Thật sao?” Vân Phương vừa nghe liền yên tâm, trên mặt lại lộ ra nụ cười rực rỡ, lúc này nước mắt vẫn còn trên mặt cô, nụ cười và nước mắt hòa lẫn nhau, xinh đẹp không thể tả.
Triệu Thụy không khỏi bị cô hấp dẫn, quả tim nhảy lên hai cái.
Bất quá, hắn rất nhanh đã di chuyển ánh mắt đi, nói: “Vân Liên không bị nguy hiểm gì, qua một lúc sẽ tỉnh lại, cô cứ việc yên tâm đi.”
Nói xong, hắn đứng lên, bước về phía chiếc hộp ma đặt ở trung tâm đại điện.
Lúc này, do Vân Liên rời đi, nghi thức cúng tế chỉ tiến hành được có một nửa đã bị ngắt ngang. Chùm sáng ba màu đã biến mất hoàn toàn, tiếng ngâm tụng trong đại điện cũng dần dần yên lặng lại, tất cả đều trở về nguyên trạng.
Chiếc hộp ma thần bí đó cũng vẻn vẹn chỉ mở ra có một nửa.
Bất quá, đối với Triệu Thụy mà nói, vậy là đủ rồi.
Hắn bước tới, cúi xuống nhặt hộp ma lên, ngó vào bên trong, phát hiện trong đó đặt một cọng cỏ ba màu dài khoảng trên dưới mười milimet.
Cọng cỏ này chỉ có hai lá, mỗi lá một màu khác nhau.
Cọng cỏ màu bạc, có quầng sáng bạc lờ mờ từ trong cọng cỏ tán phát ra, quấn lấy cọng cỏ ba màu vào bên trong, tỏ ra cực kì yêu dị.
Linh lực cường đại mà tà ác từ trong cọng cỏ toát ra, cơ hồ khiến người ta nghẹn thở.
Triệu Thụy cẩn thận quan sát cọng cỏ ba màu, trong đầu nỗ lực nhớ lại những tài liệu tu chân từng thấy, đối chiếu với cọng cỏ ba màu yêu dị này.
Đột nhiên hắn như nhớ lại thứ gì đó, thần sắc kinh ngạc dần dần lan ra trên mặt hắn.
Vân Liên hao phí thật nhiều khí lực, hì hụi nửa ngày, hộp ma vẫn nằm trơ ra đó y như cũ.
Vân Liên rất lấy làm mất hứng, vất cái hộp ma xuống đất một cái, mất triệt để hứng thú đối với thứ này.
Ai ngờ, nó ném không đúng góc độ, cái hộp ma nảy bật lại, góc cạnh hộp quẹt vào cẳng chân nó.
Góc hộp này bén nhọn phi thường, lập tức cắt rách cái quần, vạch một vết thương khá dài lên cẳng chân mịn màng, một tia máu tươi lập tức dính lên trên hộp ma.
“Úi da!”
Vân Liên sợ hãi kêu thét lên, cúi đầu nhìn vết thương của mình, thấy bị cắt một vết vừa dài vừa sâu, không khỏi nổi cáu lên, tức giận bĩu môi, hầm hầm đá cái hộp ma mấy cú, coi cái hộp ma trân quý y như trái banh.
Triệu Thụy cũng không ngăn cản, cười mím chi nhìn tiểu nha đầu này trút giận lên cái hộp ma.
Vân Phương thì lại xót con, vội la lên: “Liên Liên, tới đây, để mẹ xem con bị thương ra sao?”
“Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!” Vân Liên đáp một câu, vẫn lấy chân đá hộp ma như cũ để trút giận.
Hộp ma bị Vân Liên đá, bất tri bất giác lăn lục cục tới chỗ trung tâm của thạch điện.
Vân Liên đang chuẩn bị chạy tới đá thêm một cước.
Lúc này, cái hộp ma ấy bống phát sáng lên, tỏa ra xung quanh hào quang màu đen và màu vàng kim lẫn lộn.
Cái hộp ma này giống như một bộ phận khởi động, những chú văn cổ quái chạm khắc trên mặt đất sáng lên từng tầng một từ trong ra ngoài, tỏa lên thanh sắc quang mang nhu hòa.
Ánh sáng ba màu trộn lẫn vào nhau, càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt, sau cùng hỗn hợp lại, hình thành một chùm sáng to lớn, xuyên qua mái tròn của thạch điện, bắn thẳng lên trời, chiếu cảnh xung quanh vốn tối đen thành sáng như ban ngày.
Những chú văn vốn khắc trên mặt đất, bây giờ hóa thành quang phù phát sáng, bay lên, múa lượn xung quanh chùm sáng như bươm bướm.
Tiếng kêu trầm kì quái bắt đầu vang vọng trong thạch điện, nghe kĩ thì giống như có vô số vong hồn đang ngâm tụng chú văn kì dị trong đại điện.
Trong tiếng ngâm tụng kì dị này, chiếc hộp ma mà Triệu Thụy thử vô số phương pháp không mở ra nổi, lại phát ra một tiếng “oàng” giòn tang, trên nắp nứt ra một khe hở, rồi từ từ mở ra từng chút một.
Vân Phương và Vân Liên trước giờ chưa từng thấy tình cảnh kiểu này, không khỏi ngơ ngẩn cả ra, chỉ đứng trơ ra đó nhìn cảnh tượng chói mắt này.
Bất quá, Triệu Thụy từng trải qua rất nhiều kinh nghiệm thế này lại cảm thấy rất kì quái, pháp trận của thạch điện này sao lại đột nhiên khởi động?
Lúc trước hắn từng đặt hộp ma ở trung tâm thạch điện này, sao không có phản ứng gì cả?
Triệu Thụy hơi hơi cau mày nghĩ thế. Đột nhiên hắn nhớ lại, lúc đầu Linh Nguyên chân tiên giáo bất chấp tất cả cướp đoạt Vân Liên, chính vì Vân Liên có linh đồng chi huyết.
Bọn chúng cần máu tươi của Vân Liên, tiến hành cúng tế ở tế đàn này, để mở hộp ma ra.
Mà vừa rồi, góc hộp ma trong lúc vô ý đã quẹt rách da Vân Liên, dính phải máu tươi của Vân Liên.
Cho nên, khi hộp ma bị Vân Liên đá vào trung tâm pháp trận, cả pháp trận liền tự khởi động, nghi thức cúng tế cũng tự động bắt đầu.
Triệu Thụy nghĩ đến đây, quả tim nhảy dựng lên, không khỏi bắt đầu lo lắng cho an toàn của Vân Liên.
Bởi vì Linh Nguyên chân tiên giáo là tà giáo máu me tàn khốc, nghi thức cúng tế của chúng cũng ngụy dị vô cùng, lại có thể tự động tiến hành.
Nếu cần phải duy trì nghi thức cúng tế này hoàn thành thuận lợi, máu tươi cần dùng chỉ sợ không phải một giọt nửa giọt.
Triệu Thụy vội vàng chuyển sức chú ý lên người Vân Liên, hắn liền phát hiện, khuôn mặt vốn hồng hào của Vân Liên càng lúc càng tái, cả người càng lúc càng yếu ớt, sau cùng dần dần ngã xuống đất.
Mà ngay khi nó nằm xuống đất, một luồng sức mạnh vô hình nâng nó lên ở tư thế nằm thẳng, lơ lửng trên không, nhìn như tế phẩm được dâng lên tế đàn.
Máu tươi từ vết thương trên chân nó tuôn xuống, không ngừng chảy vào pháp trận, khiến ánh sáng do pháp trận phát ra càng lúc càng sáng, khiến tiếng ngâm tụng trong đại điện càng lúc càng vang dội.
Thấy máu tươi chảy như suối vậy, Triệu Thụy thật khó tưởng tượng, một vết thương nhỏ sao có thể chảy ra nhiều máu thế.
“Đây là chuyện gì vậy!”
Vân Phương lúc này cũng chú ý đến hiện tượng rất không bình thường này, sắc mặt không khỏi đại biến, sợ hãi la lên.
Thấy thần tình nghiêm trọng của Triệu Thụy, biết đại sự không hay, chỉ sợ con gái sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cô lớn giọng hét: “Vân Liên!” rồi bất chấp tất cả xông lên, muốn kéo Vân Liên từ trên không xuống.
Thế nhưng, cô vừa tới gần chùm sáng ba màu to lớn đó, một cổ lực lượng đã xông tới cô, đập cho cô bay thẳng về sau.
Triệu Thụy nhún mũi chân, ôm Vân Phương lại rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất, để cô khỏi bị thương.
Vân Phương nằm trong lòng Triệu Thụy, dùng ánh mắt lẻ loi yếu ớt nhìn hắn, van vỉ: “Triệu lão sư, tôi cầu khẩn anh, mau cứu Vân Liên ra đi! Vân Liên như vậy sẽ chết đó!”
Triệu Thụy trong lòng nhói lên, gật gật đầu, trầm giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ cứu Vân Liên ra.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng buông Vân Phương ra, mũi chân nhấn xuống đất, bay lên không, lơ lửng lao về phía Vân Liên.
Pháp trận vẫn vận hành như cũ, nắp hộp ma vẫn chầm chậm mở ra, mà máu tươi của Vân Liên cũng chảy ra không ngừng chút nào.
Triệu Thụy cấp tốc xông vào pháp trận, cũng gặp phải vách chắn của chùm sáng ba màu y như vậy.
Lực lượng to lớn xông về phía hắn, hy vọng có thể ngăn hắn lại.
Thế nhưng, Triệu Thụy tịnh không phải là Vân Phương, lực ngăn cản cỡ này không thể hất văng hắn được.
Hắn lao vào trong chùm sáng ba màu chói mắt, rồi điều động chân khí, rồi vươn tay ra, ôm lấy Vân Liên, kéo nó xuống đất.
Đồng thời, một cổ lực lượng khác do pháp trận sinh ra, cũng kéo Vân Liên theo hướng ngược lại.
Pháp trận này giống như một con quái thú khát máu, không hút cạn được máu Vân Liên không chịu thôi.
Triệu Thụy tức giận hừ một tiếng, nắm chặt nắm đấm, chân khí màu lam như ngọn lửa bùng cháy xuất hiện trên nắm đấm của hắn.
Hắn vung tay một cái, đấm xuống đất một cú.
“Ầm” một tiếng vang lên, cả tế đàn dường như đều rung động, một kích cuồng mãnh này của hắn đập ra trên mặt đất một cái hố, một ít chú văn khắc trên mặt đất cũng bị phá hoại.
Chùm sáng ba màu vốn vừa to vừa sáng, lập tức trở nên ảm đạm, sức mạnh tranh đoạt Vân Liên với Triệu Thụy cũng yếu đi trong chớp mắt.
Triệu Thụy thừa cơ mang Vân Liên ra khỏi pháp trận, đến bên cạnh Vân Phương.
Vân Phương thấy khuôn mặt trái xoan của Vân Liên tái mét, thần tình hư nhược, đau lòng rơi nước mắt, vội vàng ôm con vào lòng, nghẹn ngào nức nở.
“Nó không sao đâu, chỉ mất một ít máu, không nguy hiểm đến tính mạng.” Triệu Thụy xem xét tình huống thân thể Vân Liên, sau đó an ủi Vân Phương.
Sau đó hắn móc từ Càn Khôn giới chỉ ra một viên Tục mệnh đan, nhét vào miệng Vân Liên, dùng chân khí đưa đan dược vào dạ dày.
“Đây là đan dược gì vậy? Có thể cứu con gái tôi sao?” Vân Phương ngẩng đầu, nước mắt vòng quanh nhìn Triệu Thụy, buồn bã hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Triệu Thụy cười cười nói “Đây là Long Hổ tục mệnh đan, dù trong tu chân giới cũng là đan dược cực kì trân quý, thậm chí đến sinh mệnh của tu chân giả cũng có thể cứu vãn, huống chi Vân Liên?”
“Thật sao?” Vân Phương vừa nghe liền yên tâm, trên mặt lại lộ ra nụ cười rực rỡ, lúc này nước mắt vẫn còn trên mặt cô, nụ cười và nước mắt hòa lẫn nhau, xinh đẹp không thể tả.
Triệu Thụy không khỏi bị cô hấp dẫn, quả tim nhảy lên hai cái.
Bất quá, hắn rất nhanh đã di chuyển ánh mắt đi, nói: “Vân Liên không bị nguy hiểm gì, qua một lúc sẽ tỉnh lại, cô cứ việc yên tâm đi.”
Nói xong, hắn đứng lên, bước về phía chiếc hộp ma đặt ở trung tâm đại điện.
Lúc này, do Vân Liên rời đi, nghi thức cúng tế chỉ tiến hành được có một nửa đã bị ngắt ngang. Chùm sáng ba màu đã biến mất hoàn toàn, tiếng ngâm tụng trong đại điện cũng dần dần yên lặng lại, tất cả đều trở về nguyên trạng.
Chiếc hộp ma thần bí đó cũng vẻn vẹn chỉ mở ra có một nửa.
Bất quá, đối với Triệu Thụy mà nói, vậy là đủ rồi.
Hắn bước tới, cúi xuống nhặt hộp ma lên, ngó vào bên trong, phát hiện trong đó đặt một cọng cỏ ba màu dài khoảng trên dưới mười milimet.
Cọng cỏ này chỉ có hai lá, mỗi lá một màu khác nhau.
Cọng cỏ màu bạc, có quầng sáng bạc lờ mờ từ trong cọng cỏ tán phát ra, quấn lấy cọng cỏ ba màu vào bên trong, tỏ ra cực kì yêu dị.
Linh lực cường đại mà tà ác từ trong cọng cỏ toát ra, cơ hồ khiến người ta nghẹn thở.
Triệu Thụy cẩn thận quan sát cọng cỏ ba màu, trong đầu nỗ lực nhớ lại những tài liệu tu chân từng thấy, đối chiếu với cọng cỏ ba màu yêu dị này.
Đột nhiên hắn như nhớ lại thứ gì đó, thần sắc kinh ngạc dần dần lan ra trên mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.