Chương 453: Thất bại
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Triệu Thụy bắt đầu tìm kiếm tung tích Ám ảnh thích khách, thế nhưng ám ảnh thích khách không biết đã nấp đâu mất rồi.
Triệu Thụy tìm khắp nơi không được, chỉ đành vứt bỏ.
Dẫu sao bảo đảm cho an toàn của hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ mới là nhiệm vụ hàng đầu, Hồ phủ đã là một chỗ nguy hiểm cực độ, đầu tiên phải di chuyển hai người tới chỗ an toàn đã rồi hãy nói.
Thế là hắn thay đổi giọng, nói với Hồ Lâm: “Chỗ này đã không còn là nơi an toàn nữa, các ngươi tốt nhất là nên đổi một chỗ khác.”
Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm mới vừa thoát chết, cực kì sợ hãi ám ảnh thích khách, tự nhiên là đáp ứng ngay.
Triệu Thụy cắp hai người bay về hướng đông bắc, Thi Long thì chạy theo phía sau Triệu Thụy.
Chính vào lúc này, tiếng gió nổi lên phía sau Triệu Thụy.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ to cỡ nắm tay, không biết từ đâu bay lại.
Triệu Thụy hơi cau mày, đang cảm thấy cổ quái.
Đột nhiên, một cái bóng đen xuất hiện từ phía sau trái banh đó, đồng thời nhanh chóng lớn lên, hình thành một khuôn mặt cười quỷ dị.
Ám ảnh thích khách không ngờ lại bám vào trên một viên đá!
Triệu Thụy hơi giật mình, không ngờ Ám ảnh thích khách lại dùng cách này để bay lên không.
Còn như hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ càng kinh hãi thất sắc.
Ám ảnh thích khách từ trên viên đá vươn thân thể ra, bổ tới Triệu Thụy, đồng thời ám ảnh chủy thủ trong tay đâm như chớp tới Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ trong tay Triệu Thụy.
Đây là mục tiêu thích sát của hắn, không đạt được không buông bỏ. Mắt thấy chủy thủ của ám ảnh thích khách sắp đâm tới Hồ Lâm, Triệu Thụy đột nhiên ném hai người lên không một cái!
Ám ảnh chủy thủ vô thanh vô tức đâm qua bên cạnh thân Hồ Lâm, đâm thủng y phục, cách da chỉ có chút xíu.
Hồ Lâm sợ tái mét mặt, bất quá lòng tự tôn khiến cô cắn chặt môi, nỗ lực khiến mình không phát ra tiếng kinh hô.
Ám ảnh thích khách tựa hồ cũng không ngờ Triệu Thụy lại dùng cách này tránh để tránh sự thích sát của hắn.
Trong nhất thời, cũng không khỏi ngẩn ra.
Chính trong chút thời gian ngắn ngủi đó, Triệu Thụy đã tăng tốc độ, bay lên trên cao, chụp lại hai cha con Hồ Lâm đang rơi xuống.
Đồng thời, dùng tốc độ nhanh nhất lấy Phượng Hoàng bảo kính trong Càn Khôn giới chỉ ra, rồi ngâm tụng câu chú văn khởi động.
Theo hai tiếng phượng minh thanh thúy, hai con phượng hoàng khắp người bốc lửa từ trong bảo kính bay ra, mang theo ngọn lửa phừng phừng, bổ tới Ám ảnh thích khách.
Ám ảnh thích khách thân ở trên không, không thể nào tránh né, liền bị hai con phượng hoàng bao vây cùng với viên đá.
Ám ảnh thích khách phát ra một tiếng kêu thét, muốn xông ra ngoài, đột phá vòng vây của ngọn lửa, nhưng không dám rời khỏi viên đá, chỉ đành phát ra tiếng kêu rít phẫn nộ.
Lửa nóng hừng hực thiêu đốt viên đá đó.
Dưới nhiệt độ siêu cao, viên đá đó bị nung chảy cực nhanh.
Viên đá mới bị nung chảy một phần, ám ảnh thích khách đã bắt đầu kinh hoảng, nếu cả viên đá bị nung chảy hết, nó tất sẽ mất đi mảnh đất cắm dùi, tan tành tro bụi!
Nó muốn dùng toàn lực xoay chuyển tình thế, bất quá, mọi thứ nó có thể làm được đều hoàn toàn là phí công.
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa phừng phừng nuốt gọn chính mình từng chút một.
Cuối cùng, khi cả viên đá đều bị nung chảy hết, ám ảnh thích khách mất đi chỗ đặt chân cuối cùng, nổ tung trong tiếng kêu gào tuyệt vọng, biến mất vô ảnh vô tung.
Triệu Thụy kẹp Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm ngừng trên không một lúc, sau khi xác định ám ảnh thích khách đã bị tiêu diệt, mới đưa hai người trở lại mặt đất.
Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ cứ ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất như vậy, giống như đang mơ.
Ám ảnh thích khách khủng bố như vậy, ngụy bí cường đại như vậy, thậm chí đến kì nhân dị sĩ mà Thi gia phái ra cũng không có cả cơ hội phản kháng, đã bị thích sát.
Bọn họ vốn cho rằng đại hạn của mình đã đến, khẳng định sẽ chết trong tay ám ảnh thích khách.
Không ngờ người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này lại đánh bại ám ảnh thích khách, cứu mạng bọn họ!
Đây đúng là ngoài trời có trời, ngoài người có người!
Nếu như không tận mắt chứng kiến, bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng nổi trên thế giới lại có cường giả cường đại như vậy!
Hai người đứng ngẩn ra một hồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cuồng hỉ.
Có thể chạy thoát dưới lưỡi hái tử thần, thực sự khiến bọn họ hưng phấn và kích động vô cùng.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, hai người cảm kích bất tận đối với người mang mặt nạ bạc đã cứu mạng mình, đang chuẩn bị cảm tạ.
Vừa quay lại, họ liền phát hiện người mang mặt nạ bạc đó sớm đã biến mất, không biết đi đâu.
Hồ Kinh Vĩ tìm kiếm xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra tung tích của người mang mặt nạ bạc đó, không khỏi ngẩn ngơ như mất thứ gì.
Rất hiển nhiên, người mang mặt nạ bạc này là bạn chứ không phải địch, nếu hắn có thể giữ người mang mặt nạ bạc này lại, sự an toàn của cả gia tộc hắn cũng không cần phải lo lắng nữa.
Bất quá, nghĩ lại một cái, nhân vật thần thông quảng đại như vậy sẽ không vì một chút lợi ích mà bán mạng cho người.
Thế là, trong lòng lại thoải mái.
Chỉ là trong lòng hắn có nghi vấn, người mang mặt nạ bạc này vì sao lại ra tay vào thời điểm mấu chốt, giải cứu hắn và con gái Hồ Lâm?
Hồ Lâm cũng nghi vấn như vậy, cô nhớ lại tình huống gặp gỡ vừa rồi, đột nhiên cảm thấy, thân hình của người mang mặt nạ bạc đó tựa hồ hơi quen mắt.
Không chỉ như vậy, khi người mang mặt nạ bạc đó ôm cô, cô thậm chí còn cảm thấy khí tức trên người mang mặt nạ bạc này có phần hơi quen thuộc!
Cô không khỏi nghĩ đến, đằng sau cái mặt nạ màu bạc đó rốt cuộc là bộ mặt ra sao?
Có phải chăng là một bộ mặt cô từng nhìn thấy, thậm chí quen thuộc?
Lúc này, những tân khách ở trong phòng tiệc đó, nghe nhưng tiếng ầm ầm sinh ra do đánh nhau, còn cho là xảy ra cháy nổ, kinh hoảng chạy ra khỏi phòng tiệc, thăm dò tình hình.
Sau đó, bọn họ liền phát hiện, chủ nhân Hồ phủ Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm đang áo quần nhếch nhác, kinh hồn chưa định đứng trong vườn hoa, nam tử bộ dạng bảo vệ đang ở cùng.
Tất cả khách khứa cơ hồ đều cùng lúc phán đoán.
Đêm nay, trong Hồ phủ phát sinh đại sự kiện.
Sáng sớm, trời mới vừa hửng, tiếng gõ cửa gấp rút đã đánh thức đổ vương Uy Kim đang ngủ say trong phòng tổng thống ở Kim Duyệt tửu điếm.
Hắn bất mãn chửi rủa một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, dụi dụi con mắt đỏ hồng, rồi phẫn nộ quát ra ngoài cửa: “Chuyện gì? Sao gõ cửa sớm vậy?”
“Uy Kim tiên sinh, Vi gia Vi lão thái gia có chuyện khẩn cấp cần gặp mặt ngài bàn bạc, đang chờ ngài trong phòng khách.” Giọng cung kính của bảo vệ từ ngoài cửa phòng ngủ truyền vào.
Cái lão bất tử này, mới sáng sớm chạy tới làm gì vậy?
Trong lòng Uy Kim bất mãn lầm bầm một câu, bất quá, hắn vẫn khoác áo ngủ lên, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vi lão thái gia tới tìm hắn ngay sáng sớm như vậy, khẳng định là có chuyện khẩn cấp.
Hắn vẫn phải gặp một cái mới được.
Lưu luyến quay đầu nhìn lại mĩ nữ tóc vàng thiên kiều bách mị trên giường, Uy Kim khó khăn lắm mới buộc được mình cất bước đi ra ngoài.
Đến phòng khách, Vi lão thái gia đang chống gậy, mặt không biểu tình ngồi trên sofa chờ đợi.
Vừa thấy Uy Kim xuất hiện, Vi lão thái gia liền đứng lên, hỏi: “Uy Kim tiên sinh nghỉ trong khách sạn có thoải mái không?”
“Rất không tệ, hết sức thích hợp, giống như ở nhà vậy. Ta cảm thấy đầu tư cái khách sạn này cũng đáng giá.” Uy Kim cười châm cho mình một điếu xì gàm rồi đi vào chuyện chính: “Vi tiên sinh tới tìm tôi sớm như vậy, không biết có chuyện gì?”
Sắc mặt Vi lão thái gia liền trầm xuống: “Uy Kim tiên sinh có thể còn không biết, trong đêm qua Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm gặp phải sát thủ thân phận bất minh ám sát.”
“Ồ? Đó hẳn phải là chuyện tốt chứ! Kết quả thế nào?” Uy Kim phun ra một vòng khói, thong thả hỏi.
Vi lão thái gia gằn từng chữ: “Cha con Hồ gia an nhiên vô sự, thích khách hạ lạc bất minh.”
“Cái gì! Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm an nhiên vô sự! Chẳng lẽ… ám ảnh thích khách thất bại rồi!” Nụ cười của Uy Kim cứng lại trên mặt, hắn cắn xì gà, tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Sát thủ đêm qua hắn phái ra, chính là ám ảnh thích khách!
Đó là sát thủ đệ nhất lưu trong Sơn Lão ám sát đoàn!
Ám ảnh thích khách tiến hành thích sát trong trăm năm nay, không cách nào đếm nổi, mỗi lần đều có kết quả thành công hoàn mĩ, hắc bang lão đại, nguyên thủ quốc gia chết dưới tay không biết bao nhiêu mà kể!
Sao lần này lại thất bại!
Sao có thể thất bại được?
Hơn nữa ám ảnh thích khách còn hạ lạc bất minh!
Vậy chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi!
Ngẩn ra cả buổi, Uy Kim mới thanh tỉnh lại từ trong kinh ngạc.
Hắn quăng điếu xì gà trong tay đi, gấp gáp hỏi: “Ám ảnh thích khách rốt cuộc làm sao mà thất bại? Rốt cuộc là ai tiêu diệt hắn? Nơi này chính là địa bàn của ông, ông có tin tức nội bộ nào không?” Vi lão thái gia đáp: “Tôi nghe nói mấy ngày nay, Hồ Kinh Vĩ hợp tác với Thượng Hải Thi gia, tốn khoản tiền lớn mới Thi gia đệ tử tới làm hộ vệ. Thi gia ở Thượng Hải đó thế lực to lớn, đệ tử gia tộc đại đa số đều là kỳ nhân dị sĩ, có đại thần thông.
Bất quá, tôi hoài nghi, kẻ ngăn trở ám ảnh thích khách lần này tịnh không phải là đệ tử Thi gia mà là người khác.
Bởi vì, tôi nghe nói, đệ tử Thi gia lần này tử thương thảm trọng, cơ hồ bị diệt hoàn toàn, chỉ sống sót có một người!
Hơn nữa, còn có người nhìn thấy đêm qua trong Hồ phủ xuất hiện một nhân vật thần bí mang mặt nạ màu bạc.”
Uy Kim rút điếu xì gà trầm mặc không nói, qua một hồi mới từ từ nói: “Ý ông là người mang mặt nạ bạc đó tiêu diệt ám ảnh thích khách?”
“Rất có khả năng đó.”
Uy Kim lại trầm mặc, qua hẳn một hồi mới nói: “Như vậy, chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta không phải là Hồ Kinh Vĩ nữa, mà là người mang mặt nạ bạc đó!”
Vi lão thái gia trầm mặt, gật gật đầu: “Không sai, nếu quả thật người mang mặt nạ bạc đó tiêu diệt ám ảnh thích khách. Như vậy, người mang mặt nạ bạc đó thực sự quá đáng sợ. Chúng ta nhất định phải tìm ra thân phận chân thật của hắn, rồi trừ diệt hắn. Nếu không, chúng ta sẽ chết không có đất chôn! Chỉ là, ai có thể đối phó với người mang mặt nạ bạc đó?” Uy Kim gằn từng chữ: “Thủ lĩnh Sơn Lão ám sát đoàn Tát Tân!”
“Tát Tân?”
“Không sai, Tát Tân là thủ lĩnh của Sơn Lão ám sát đoàn, là đệ tử của thủ lĩnh đời thứ nhất Hoắc Sơn, sống tới bây giờ, đại khái cũng năm sáu trăm năm rồi! Hắn từng thích sát vô số giáo sĩ và Hồng y giáo chủ phương tây, nghe nói tu chân giả phương đông cũng có không ít người từng chết dưới tay hắn.
Bất quá, từ một trăm năm trước, hắn bế quan tu luyện, không nhúng tay vào chuyện thế tục nữa, muốn mời được hắn, hết sức không dễ.
Cũng may tổ tiên của ta từng có chút ân huệ với gia tộc của hắn, lại thêm ám ảnh thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn lại bị người mang mặt nạ bạc giết chết.
Dựa vào hai điểm này, có lẽ mời được hắn xuất mã. Chỉ là, giá cả khẳng định không thấp.”
Vi lão thái gia do dự một lúc, rồi cắn răng, hung hăng nói: “Chỉ cần có thể trừ diệt người mang mặt nạ bạc đó, tôi đồng ý gánh vác hai phần ba chi phí trong đó! Không trừ được người mang mặt nạ bạc, Vi gia chúng tôi tồn vong khó liệu! Tùy thời đều sống trong bóng đen của hắn!”
“Quyết định vậy đi!” Uy Kim dùng sức vỗ lên tay Vi lão thái gia “Tôi sẽ tự thân đi thỉnh hắn xuất sơn. Bất quá, Tát Tân ở trong dãy núi hiểm trở Ách Nhĩ Bố Nhĩ Sĩ ở Trung Đông. Tôi có thể phải cần mấy ngày. Đoạn thời gian này, ông cần phải hạ cờ im trống, tốt nhất là tìm chỗ trốn đi, ngàn vạn lần đừng xung đột với Hồ gia, đặc biệt là với người mang mặt nạ bạc đó! Tôi không muốn bị diệt hoàn toàn!”
Triệu Thụy tìm khắp nơi không được, chỉ đành vứt bỏ.
Dẫu sao bảo đảm cho an toàn của hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ mới là nhiệm vụ hàng đầu, Hồ phủ đã là một chỗ nguy hiểm cực độ, đầu tiên phải di chuyển hai người tới chỗ an toàn đã rồi hãy nói.
Thế là hắn thay đổi giọng, nói với Hồ Lâm: “Chỗ này đã không còn là nơi an toàn nữa, các ngươi tốt nhất là nên đổi một chỗ khác.”
Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm mới vừa thoát chết, cực kì sợ hãi ám ảnh thích khách, tự nhiên là đáp ứng ngay.
Triệu Thụy cắp hai người bay về hướng đông bắc, Thi Long thì chạy theo phía sau Triệu Thụy.
Chính vào lúc này, tiếng gió nổi lên phía sau Triệu Thụy.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ to cỡ nắm tay, không biết từ đâu bay lại.
Triệu Thụy hơi cau mày, đang cảm thấy cổ quái.
Đột nhiên, một cái bóng đen xuất hiện từ phía sau trái banh đó, đồng thời nhanh chóng lớn lên, hình thành một khuôn mặt cười quỷ dị.
Ám ảnh thích khách không ngờ lại bám vào trên một viên đá!
Triệu Thụy hơi giật mình, không ngờ Ám ảnh thích khách lại dùng cách này để bay lên không.
Còn như hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ càng kinh hãi thất sắc.
Ám ảnh thích khách từ trên viên đá vươn thân thể ra, bổ tới Triệu Thụy, đồng thời ám ảnh chủy thủ trong tay đâm như chớp tới Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ trong tay Triệu Thụy.
Đây là mục tiêu thích sát của hắn, không đạt được không buông bỏ. Mắt thấy chủy thủ của ám ảnh thích khách sắp đâm tới Hồ Lâm, Triệu Thụy đột nhiên ném hai người lên không một cái!
Ám ảnh chủy thủ vô thanh vô tức đâm qua bên cạnh thân Hồ Lâm, đâm thủng y phục, cách da chỉ có chút xíu.
Hồ Lâm sợ tái mét mặt, bất quá lòng tự tôn khiến cô cắn chặt môi, nỗ lực khiến mình không phát ra tiếng kinh hô.
Ám ảnh thích khách tựa hồ cũng không ngờ Triệu Thụy lại dùng cách này tránh để tránh sự thích sát của hắn.
Trong nhất thời, cũng không khỏi ngẩn ra.
Chính trong chút thời gian ngắn ngủi đó, Triệu Thụy đã tăng tốc độ, bay lên trên cao, chụp lại hai cha con Hồ Lâm đang rơi xuống.
Đồng thời, dùng tốc độ nhanh nhất lấy Phượng Hoàng bảo kính trong Càn Khôn giới chỉ ra, rồi ngâm tụng câu chú văn khởi động.
Theo hai tiếng phượng minh thanh thúy, hai con phượng hoàng khắp người bốc lửa từ trong bảo kính bay ra, mang theo ngọn lửa phừng phừng, bổ tới Ám ảnh thích khách.
Ám ảnh thích khách thân ở trên không, không thể nào tránh né, liền bị hai con phượng hoàng bao vây cùng với viên đá.
Ám ảnh thích khách phát ra một tiếng kêu thét, muốn xông ra ngoài, đột phá vòng vây của ngọn lửa, nhưng không dám rời khỏi viên đá, chỉ đành phát ra tiếng kêu rít phẫn nộ.
Lửa nóng hừng hực thiêu đốt viên đá đó.
Dưới nhiệt độ siêu cao, viên đá đó bị nung chảy cực nhanh.
Viên đá mới bị nung chảy một phần, ám ảnh thích khách đã bắt đầu kinh hoảng, nếu cả viên đá bị nung chảy hết, nó tất sẽ mất đi mảnh đất cắm dùi, tan tành tro bụi!
Nó muốn dùng toàn lực xoay chuyển tình thế, bất quá, mọi thứ nó có thể làm được đều hoàn toàn là phí công.
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa phừng phừng nuốt gọn chính mình từng chút một.
Cuối cùng, khi cả viên đá đều bị nung chảy hết, ám ảnh thích khách mất đi chỗ đặt chân cuối cùng, nổ tung trong tiếng kêu gào tuyệt vọng, biến mất vô ảnh vô tung.
Triệu Thụy kẹp Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm ngừng trên không một lúc, sau khi xác định ám ảnh thích khách đã bị tiêu diệt, mới đưa hai người trở lại mặt đất.
Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ cứ ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất như vậy, giống như đang mơ.
Ám ảnh thích khách khủng bố như vậy, ngụy bí cường đại như vậy, thậm chí đến kì nhân dị sĩ mà Thi gia phái ra cũng không có cả cơ hội phản kháng, đã bị thích sát.
Bọn họ vốn cho rằng đại hạn của mình đã đến, khẳng định sẽ chết trong tay ám ảnh thích khách.
Không ngờ người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này lại đánh bại ám ảnh thích khách, cứu mạng bọn họ!
Đây đúng là ngoài trời có trời, ngoài người có người!
Nếu như không tận mắt chứng kiến, bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng nổi trên thế giới lại có cường giả cường đại như vậy!
Hai người đứng ngẩn ra một hồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cuồng hỉ.
Có thể chạy thoát dưới lưỡi hái tử thần, thực sự khiến bọn họ hưng phấn và kích động vô cùng.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, hai người cảm kích bất tận đối với người mang mặt nạ bạc đã cứu mạng mình, đang chuẩn bị cảm tạ.
Vừa quay lại, họ liền phát hiện người mang mặt nạ bạc đó sớm đã biến mất, không biết đi đâu.
Hồ Kinh Vĩ tìm kiếm xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra tung tích của người mang mặt nạ bạc đó, không khỏi ngẩn ngơ như mất thứ gì.
Rất hiển nhiên, người mang mặt nạ bạc này là bạn chứ không phải địch, nếu hắn có thể giữ người mang mặt nạ bạc này lại, sự an toàn của cả gia tộc hắn cũng không cần phải lo lắng nữa.
Bất quá, nghĩ lại một cái, nhân vật thần thông quảng đại như vậy sẽ không vì một chút lợi ích mà bán mạng cho người.
Thế là, trong lòng lại thoải mái.
Chỉ là trong lòng hắn có nghi vấn, người mang mặt nạ bạc này vì sao lại ra tay vào thời điểm mấu chốt, giải cứu hắn và con gái Hồ Lâm?
Hồ Lâm cũng nghi vấn như vậy, cô nhớ lại tình huống gặp gỡ vừa rồi, đột nhiên cảm thấy, thân hình của người mang mặt nạ bạc đó tựa hồ hơi quen mắt.
Không chỉ như vậy, khi người mang mặt nạ bạc đó ôm cô, cô thậm chí còn cảm thấy khí tức trên người mang mặt nạ bạc này có phần hơi quen thuộc!
Cô không khỏi nghĩ đến, đằng sau cái mặt nạ màu bạc đó rốt cuộc là bộ mặt ra sao?
Có phải chăng là một bộ mặt cô từng nhìn thấy, thậm chí quen thuộc?
Lúc này, những tân khách ở trong phòng tiệc đó, nghe nhưng tiếng ầm ầm sinh ra do đánh nhau, còn cho là xảy ra cháy nổ, kinh hoảng chạy ra khỏi phòng tiệc, thăm dò tình hình.
Sau đó, bọn họ liền phát hiện, chủ nhân Hồ phủ Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm đang áo quần nhếch nhác, kinh hồn chưa định đứng trong vườn hoa, nam tử bộ dạng bảo vệ đang ở cùng.
Tất cả khách khứa cơ hồ đều cùng lúc phán đoán.
Đêm nay, trong Hồ phủ phát sinh đại sự kiện.
Sáng sớm, trời mới vừa hửng, tiếng gõ cửa gấp rút đã đánh thức đổ vương Uy Kim đang ngủ say trong phòng tổng thống ở Kim Duyệt tửu điếm.
Hắn bất mãn chửi rủa một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, dụi dụi con mắt đỏ hồng, rồi phẫn nộ quát ra ngoài cửa: “Chuyện gì? Sao gõ cửa sớm vậy?”
“Uy Kim tiên sinh, Vi gia Vi lão thái gia có chuyện khẩn cấp cần gặp mặt ngài bàn bạc, đang chờ ngài trong phòng khách.” Giọng cung kính của bảo vệ từ ngoài cửa phòng ngủ truyền vào.
Cái lão bất tử này, mới sáng sớm chạy tới làm gì vậy?
Trong lòng Uy Kim bất mãn lầm bầm một câu, bất quá, hắn vẫn khoác áo ngủ lên, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vi lão thái gia tới tìm hắn ngay sáng sớm như vậy, khẳng định là có chuyện khẩn cấp.
Hắn vẫn phải gặp một cái mới được.
Lưu luyến quay đầu nhìn lại mĩ nữ tóc vàng thiên kiều bách mị trên giường, Uy Kim khó khăn lắm mới buộc được mình cất bước đi ra ngoài.
Đến phòng khách, Vi lão thái gia đang chống gậy, mặt không biểu tình ngồi trên sofa chờ đợi.
Vừa thấy Uy Kim xuất hiện, Vi lão thái gia liền đứng lên, hỏi: “Uy Kim tiên sinh nghỉ trong khách sạn có thoải mái không?”
“Rất không tệ, hết sức thích hợp, giống như ở nhà vậy. Ta cảm thấy đầu tư cái khách sạn này cũng đáng giá.” Uy Kim cười châm cho mình một điếu xì gàm rồi đi vào chuyện chính: “Vi tiên sinh tới tìm tôi sớm như vậy, không biết có chuyện gì?”
Sắc mặt Vi lão thái gia liền trầm xuống: “Uy Kim tiên sinh có thể còn không biết, trong đêm qua Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm gặp phải sát thủ thân phận bất minh ám sát.”
“Ồ? Đó hẳn phải là chuyện tốt chứ! Kết quả thế nào?” Uy Kim phun ra một vòng khói, thong thả hỏi.
Vi lão thái gia gằn từng chữ: “Cha con Hồ gia an nhiên vô sự, thích khách hạ lạc bất minh.”
“Cái gì! Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm an nhiên vô sự! Chẳng lẽ… ám ảnh thích khách thất bại rồi!” Nụ cười của Uy Kim cứng lại trên mặt, hắn cắn xì gà, tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Sát thủ đêm qua hắn phái ra, chính là ám ảnh thích khách!
Đó là sát thủ đệ nhất lưu trong Sơn Lão ám sát đoàn!
Ám ảnh thích khách tiến hành thích sát trong trăm năm nay, không cách nào đếm nổi, mỗi lần đều có kết quả thành công hoàn mĩ, hắc bang lão đại, nguyên thủ quốc gia chết dưới tay không biết bao nhiêu mà kể!
Sao lần này lại thất bại!
Sao có thể thất bại được?
Hơn nữa ám ảnh thích khách còn hạ lạc bất minh!
Vậy chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi!
Ngẩn ra cả buổi, Uy Kim mới thanh tỉnh lại từ trong kinh ngạc.
Hắn quăng điếu xì gà trong tay đi, gấp gáp hỏi: “Ám ảnh thích khách rốt cuộc làm sao mà thất bại? Rốt cuộc là ai tiêu diệt hắn? Nơi này chính là địa bàn của ông, ông có tin tức nội bộ nào không?” Vi lão thái gia đáp: “Tôi nghe nói mấy ngày nay, Hồ Kinh Vĩ hợp tác với Thượng Hải Thi gia, tốn khoản tiền lớn mới Thi gia đệ tử tới làm hộ vệ. Thi gia ở Thượng Hải đó thế lực to lớn, đệ tử gia tộc đại đa số đều là kỳ nhân dị sĩ, có đại thần thông.
Bất quá, tôi hoài nghi, kẻ ngăn trở ám ảnh thích khách lần này tịnh không phải là đệ tử Thi gia mà là người khác.
Bởi vì, tôi nghe nói, đệ tử Thi gia lần này tử thương thảm trọng, cơ hồ bị diệt hoàn toàn, chỉ sống sót có một người!
Hơn nữa, còn có người nhìn thấy đêm qua trong Hồ phủ xuất hiện một nhân vật thần bí mang mặt nạ màu bạc.”
Uy Kim rút điếu xì gà trầm mặc không nói, qua một hồi mới từ từ nói: “Ý ông là người mang mặt nạ bạc đó tiêu diệt ám ảnh thích khách?”
“Rất có khả năng đó.”
Uy Kim lại trầm mặc, qua hẳn một hồi mới nói: “Như vậy, chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta không phải là Hồ Kinh Vĩ nữa, mà là người mang mặt nạ bạc đó!”
Vi lão thái gia trầm mặt, gật gật đầu: “Không sai, nếu quả thật người mang mặt nạ bạc đó tiêu diệt ám ảnh thích khách. Như vậy, người mang mặt nạ bạc đó thực sự quá đáng sợ. Chúng ta nhất định phải tìm ra thân phận chân thật của hắn, rồi trừ diệt hắn. Nếu không, chúng ta sẽ chết không có đất chôn! Chỉ là, ai có thể đối phó với người mang mặt nạ bạc đó?” Uy Kim gằn từng chữ: “Thủ lĩnh Sơn Lão ám sát đoàn Tát Tân!”
“Tát Tân?”
“Không sai, Tát Tân là thủ lĩnh của Sơn Lão ám sát đoàn, là đệ tử của thủ lĩnh đời thứ nhất Hoắc Sơn, sống tới bây giờ, đại khái cũng năm sáu trăm năm rồi! Hắn từng thích sát vô số giáo sĩ và Hồng y giáo chủ phương tây, nghe nói tu chân giả phương đông cũng có không ít người từng chết dưới tay hắn.
Bất quá, từ một trăm năm trước, hắn bế quan tu luyện, không nhúng tay vào chuyện thế tục nữa, muốn mời được hắn, hết sức không dễ.
Cũng may tổ tiên của ta từng có chút ân huệ với gia tộc của hắn, lại thêm ám ảnh thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn lại bị người mang mặt nạ bạc giết chết.
Dựa vào hai điểm này, có lẽ mời được hắn xuất mã. Chỉ là, giá cả khẳng định không thấp.”
Vi lão thái gia do dự một lúc, rồi cắn răng, hung hăng nói: “Chỉ cần có thể trừ diệt người mang mặt nạ bạc đó, tôi đồng ý gánh vác hai phần ba chi phí trong đó! Không trừ được người mang mặt nạ bạc, Vi gia chúng tôi tồn vong khó liệu! Tùy thời đều sống trong bóng đen của hắn!”
“Quyết định vậy đi!” Uy Kim dùng sức vỗ lên tay Vi lão thái gia “Tôi sẽ tự thân đi thỉnh hắn xuất sơn. Bất quá, Tát Tân ở trong dãy núi hiểm trở Ách Nhĩ Bố Nhĩ Sĩ ở Trung Đông. Tôi có thể phải cần mấy ngày. Đoạn thời gian này, ông cần phải hạ cờ im trống, tốt nhất là tìm chỗ trốn đi, ngàn vạn lần đừng xung đột với Hồ gia, đặc biệt là với người mang mặt nạ bạc đó! Tôi không muốn bị diệt hoàn toàn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.