Thần Ma Chi Mộ

Chương 137: tiến vào tiên mộ

Phong Cuồng Khô Lâu

04/04/2013

Vì Tôn Tiểu Lan đến nên Triệu Thụy vô cùng cao hứng, nhưng dù sao Tôn Tiểu Lan cũng là con gái nên không ở chung phòng với Triệu Thụy được, mà ở tại khu nhà cho nhân viên ở bệnh viện.

Nơi Tôn Tiểu Lan đến thực tập là Bắc Giang đệ nhất bệnh viện, là bệnh viện có quy mô lớn nhất, thiết bị tốt nhất và nhiều y bác sĩ nhất ở đây.

Tại Vì Bắc Giang đệ nhất bệnh viện tiền lương cao, đãi ngộ tốt nên số người muốn vào đây làm việc nhiều như lông trâu, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, nếu như không phải người có quan hệ đặc biệt, dù tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng khó mà vào.

Mặc dù Vân gia ở Đông An có thế lực không nhỏ, nhưng dù sao cũng không kéo dài đến tận Bắc Giang, để cho Tôn Tiểu Lan đến Bắc Giang đệ nhất bệnh viện thực tập cũng đã tốn không ít công phu và tinh lực!

Viện trưởng Bắc Giang đệ nhất bệnh viện là người rất có lai lịch, nghe nói là người thân của vị nào đó quyền cao tại tập đoàn Việt Tú, vì thế nên bệnh viện thường xuyên được tập đoàn Việt Tú quyên tặng rất nhiều tiền.

Điều này vừa làm cho hình tượng của tập đoàn Việt Tú trước mắt công chúng tốt hơn, vừa cải thiện điều kiện cơ sở vật chất của bệnh viện, quả thật là cái lợi không vào tay người ngoài, lợi cả đôi đường.

Tôn Tiểu Lan ở tại bệnh viện thực tập hai ngày, đã biết rõ ràng một chút tình huống, buổi tối khi tan làm xong đi ăn cơm cũng Triệu Thụy đã kể hết cho hắn nghe trong lúc nói chuyện phiếm.

Triệu Thụy cảm thấy hơi ngoài ý muốn, mặ dù hắn sớm đã biết rằng thế lực của tập đoànViệt Tú tại Bắc Giang là cực lớn, nhưng không ngờ vòi bạch tuộc của họ đã vươn tới cả những đại ngành nghiệp, cho dù là Vân gia ở Đông An, so sánh về tài lực và thế lực có vẻ cũng không bằng bọn họ.

“Tiểu Lan tỷ xinh đẹp như vậy, người muốn theo đuổi ngươi chắc chắn không ít”Triệu Thụy cười nói một câu.

“Tiểu Thụy đáng chết, chỉ giỏi trêu ta!”. Tôn Tiểu Lan trợn trắng mắt nhìn Triệu Thụy, nhưng trong mắt lại mơ hồ nhìn thấy mấy phần vui mừng, bởi vì Triệu Thụy nói như vậy là biến tướng của việc khen ngợi nàng. Được người trong lòng mình ca ngợi luôn làm nàng cao hứng.

“Vậy được rồi, mặc dù có mấy bác sĩ cũng mời ta ăn cơm, nhưng đều bị ta cự tuyệt, ta không dề dãi như vậy đâu nha! Chẳng qua, hôm nay khi ta tan việc, có một vị trưởng bối nói với ta, con trai của viện trưởng hình như cũng có ý tứ với ta đấy! A di đà phật, ngay cả mặt mũi hắn thế nào ta còn không biết, thật kìlạ, với cả nghe ói thnh danh của hắn cũng không tốt lắm”

“Nếu hắn dám làm gì ngươi, cứ nói cho ta biết.” Triệu Thụy vừa húp canh vừa thản nhiên nói.

“Ta biết rồi! Có ngươi ở đây, ta không sợ gì cả!” Tôn Tiểu Lan cười nhẹ nhàng, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, nàng biết Triệu Thụy mạnh như thế nào, biết hắn hoàn toàn có đủ năng lực để bảo vệ nàng.

“Được rồi, tiểu Thụy, hôm nay là lễ bái ngũ. Ngươi có thời gian không, chúng ta cùng đi xem phim được không ?” Tôn Tiểu Lan nhìn hắn.Trong đôi mắt to ngập tràn sự mong đợi.

Tiệu Thụy cười cười xin lỗi. Hôm nay 15 âm lịch, là đêm trăng tròn. Hắn phải vào tiên ma lăng viên để mở ra ngũ cấp tiên mộ, thu hoạch viễn cổ bảo vật trong đó. Nếu bỏ lỡ cơ hộ này thì phải đợi đến tháng sau. Ai biết được lúc đó lại xảy ra sự cố gì ?

Vì thế, hôm nay quả thật là hắn không không có thời gian làm bạn vớiTôn Tiểu Lan.

“Không được rồi! Đêm nay ta có việc bận, để ngày mai được không.”

Trên mặt Tôn Tiểu Lan lóe lên một tia thất vọng. Chẳng qua nàng cũng không hỏi gì, chỉ nói:”Tiểu Thụy, nếu thật sự có việc bận vậy đi làm đi, không cần phải ở đây với ta đâu.”

Triệu Thụy cảm thấy hơi hơi áy náy trong lòng, nói, ”Ngày mai ta nhất định đi với ngươi mà.”



“Vậy để mai đi. Sớm hay muộn một ngày cũng không có vấn đề gì cả.” Tôn Tiểu Lan cười nói.

Hai người ăn cơm xong rồi, Triệu Thụy đưa Tôn Tiểu Lan về khu công ngụ ở bệnh viện, sau đó đi tới ngoại ô Bắc Giang.

Tại vì lần trước bị yêu vật phục kích khi từ lăng viên đi ra, nên lần này Triệu Thụy cẩn thận hơn rất nhiều.

Hắn cố ý chọn một nơi hoang tàn vắng vẻ, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía, xác định bốn phía không có ãiong mới yên lòng.

Lúc này trăng tròn đã lên cao, ngàn vạn tia sáng chiếu xuống mặt đất, làm mặt đất biến thành một mảng màu trắng.

Triệu Thụy lấy tiên bài để vào mộ ra từ Càn Không giới, giơ lên cao, nhắm ngay vào vầng trăng, để cho ánh trăng bắn thẳng vào tiên bài, mở ra cánh cửa đá đi thông vào thần ma lăng viên.

Sau một hồi, từ bên trong tiên bài tỏa ra hào quang màu trắng sữa rồi sau đó từ từ khuếch trương, càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, cơ hồ chiếu sáng ngời cả bầu trời đêm.

Không giang vùng phụ cận bắt đầu chấn động, sau đó vặn vẹo không có quy tắc, rồi một cái cửa đá cao tới mười thước, hình dạng cổ phác uy nghiêm, hoa văn đơn giản thanh thoát, phát ra tiếng ù ù

Xuất hiện trong vùng không gian vặn vẹo.

Bỗng nhiên, một cái thang thần tỏa ra quang mang màu bạc xuất hiện, kéo dài từ cửa đá tới chân Triệu Thụy.

Đây đã là lần thứ năm Triệu Thụy sử dụng tiên bài để vào mộ, bây giờ hắn đã rất quen thuộc với cái cửa đá này, khi nhìn thấy cảnh này hắn đã có thể bảo trì bình tĩnh, không hề hưng phấn tới mức khó có thể khống chế như lần trước.

Hắn bươc lên cái thang thần màu trắng sữa, bước từng bậc tiến vào trong cửa đá.

Ngay sát na hắn tiến vào cửa đá, cái cửa đá khổng lồ từ thời viễn cổ này bỗng nhiên sáng lóe lên, sau đó biến mất không còn tăm hơi, không gian lại trở lại bình thường, quang mang màu trắng sữa cũng đã biến mất, phảng phất như tất cả những thứ này chỉ là mộng, vốn không hề tồn tại.

Triệu Thụy chỉ thấy quầng sáng màu trắng trước mắt bỗng lóe lên, sau đó đã vào đến giữa tiên ma lăng viên.

Cảnh vật không có gì thay đổi, giai điệu tiên nhạc tuyệt vời mà đau thương, phiêu diêu mộng ảo, như có như không, ngấm vào đáy lòng.

Ánh sáng màu vàng vĩnh viễn huyễn lệ như vậy, làm cho người ta tim đập thần run, mộ của tiên ma đong đúc như rừng, im lặng sắp theo từng hàng trong mộ viên, có vẻ vô cũng thần thánh.

Dựa vào quy mô kiến tạo, Tiên mộ trong mộ viên có thể chia làm mười lăm cấp, lần trước Triệu Thụy tiến vào, mở ra được ngôi mộ cấp bốn của ngân giác lân báo, lấy được thị huyết ma đao, mà đúng là nhờ có thanh ma đao đó, hắn mới có thể nhiều lần chiến thắng kẻ thù!

Hiện tại, hắn đã lên tới cảnh giới sinh tức trung kì, có thể mở ra được tiên mộ cấp năm, cao một bậc so với trước!

Triệu Thụy vô cùng chờ mong, mong mình có thể lấy được bảo vật thật hữu dụng từ tiên mộ cấp năm.



Hắn đi rất chậm, tìm tòi cẩn thận, phát hiện số lượng của tiên mộ cấp năm ít hơn nhiều so với tiên mộ cấp bốn, thực ra, cả lăng viên được sắp xếp như hình kim tự tháp, tiên mộ cáp càng cao, số lượng lai càng ít.

Triệu Thụy tìm tòi tại lăng viên một hồi, phát hiện không ít tiên mộ có bảo vật, nhưng rất đáng tiếc là, những bảo vật từ thời viễn cổ này đã bị tàn phá rất nặng sau thần ma đại chiến, nên đã không thể sử dụng được nữa.

Cuối cùng, hắn dừng bước tại một ngôi mộ cấp năm.

Vị tiên nhân trong tòa băng mộ này mặt rộng mũi to, nhìn có vẻ rất thô hào, khuôn mặt không giận mà uy. Hắn khoác trên người một bộ chiến giáp màu đen đã bị tàn phá, trên từng mảnh nhỏ của chiến giáp còn có thể thấy được vô số vết máu đỏ sậm.

Hai tay Vị tiên nhân này cầm một pháp bảo màu bạc rất lớn, nhìn có vẻ giống một cái lò luyện đan, nhưng lại có chút khác biệt, hình như đã phải chịu đòn rất nặng, có rất nhiều vị trí đã bị tổn hại, chẳng qua tổng thể thì vẫn coi như là được.

Triệu Thụy đoán rằng pháp bảo này còn có thể sử dụng

Hắn cúi đầu xem kĩ bia mộ này, biết rõ ràng tiên nhân này là ai.

Thì ra, tiên nhân này tên là đinh dĩ thần Thôi Cự Khanh, là một thành viên trong Lục đinh Lục giáp dưới quyền Thiên Đế, có khả năng sử dụng phong lôi, khống chế qủy thần.

Đinh dĩ thần Thôi Cự Khanh, trong chiến tranh đi trước sĩ tốt, anh dũng hướng thẳng về phía trước, pháp bảo trong tay gọi là Ngũ Phương Luyện Thần lò, đã từng luyện hóa đến hơn cả ngàn thần ma Tây phương.

Triệu Thụy xem hết những dòng giải thích trên bia mộ, cảm thấy trong lòng như đang ngồi xe qua núi, lúc thì lên, lúc thì xuống.

Một viễn cổ bảo vật mà ngay cả viễn cổ thần ma cũng có thể luyện hóa thế này, nếu mà hoàn hảo không tổn hao gì thì thật là kinh khủng, tuyệt đối có thể làm người ta thèm chảy nước miếng!

Nếu như lộ ra ngoài, chỉ sợ cả Tu Chân giới đều lâm vào khủng hoảng!

Điều đáng tiếc là , viễn cổ bảo vật này tựa hồ đã bị tổn hại nghiêm trọng trong chiến tranh, cơ hồ khó có thể tiếp tục sử dụng.

Chẳng qua, Triệu Thụy ngẫm lại, thấy mặc dù Ngũ Phương Luyện Thần lò đã bị tổn hại, nhưng dù sao cũng là tiên bảo từ thời viễn cổ, dù bị Tây phương thần yêu thi nhau giáng những đòn rất nghiêm trọng, nhưng vẫn không hoàn toàn bị phá hủy, điều này thể hiện rõ rằng Ngũ Phương Luyện Thần lồ cực kỳ chắc chắn!

Cho dù không thể dùng nó để luyện hóa thần linh yêu ma, nhưng chỉ cần thay đổi cách sử dụng một chút, dùng nó để luyện đan thì kết quả sẽ như thế nào đây ?

Ngũ Phương Luyện Thần lò này nhìn bề ngoài cực kỳ giống lò luyện đan bình thường a.

Nếu có thể dùng một viễn cổ pháp bảo như vậy để luyện đan, hiệu quả hẳn phải hơn xa lò luyện đan bình thường mới đúng!

Dù là Ngũ Phượng Địa Hỏa lò dùng để luyện đan của vạn cổ đan vương Ngụy Bá Dương, cũng có vẻ kém xa so với cái lò này.

Nghĩ thế, Triệu Thụy cảm thấy tinh thần phấn chấn, bắt đầu cố sức phá ngôi mộ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ma Chi Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook