Chương 327: Tin tức xấu
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Ngay tối hôm đó, các phương tiện truyền thông trong thành phố Thương Hải đều phát tin tức sự kiện xảy ra trên đường cao tốc ra sân bay.
Bất quá, cách nhìn nhận căn bản đều thống nhất.
Chỉ nói là đường cao tốc do có vấn đề về chất lượng, có một đoạn đường xảy ra sụp đổ, tạm thời phong bế, còn như tình huống khác, đều không đề cập đến một chữ.
Đến những người chứng kiến ấy, cũng bị cảnh sát cảnh cáo, không được tùy ý để lộ những tình huống mình đã thấy.
Đối với Triệu Thụy mà nói, đây trái lại là một chuyện tốt, chí ít cũng không mang lại quá nhiều phiền phức cho hắn.
Một đoạn thời gian sau đó, Triệu Thụy tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết gấp hơn, tranh thủ sớm ngày luyện thành Vạn Tích chi thể, đạt đến cảnh giới vạn độc bất xâm, để ứng phó với Tạp Mã thần vu của Thần Vu giáo.
Bất quá, do thiên tài địa bảo phụ trợ cho tu luyện, trừ Lục Viêm Đan Châu ra, những thứ khác đều tiêu hao nhanh phi thường, hắn không thể không trở lại Thiên Phúc ảo cảnh, mua những bảo vật cần thiết cho tu luyện từ tay Đan Đỉnh Phái Phong Tang Tử.
Điều này khiến Triệu Thụy có chút đau đầu, cho dù hắn có quan hệ không tệ với Phong Tang Tử, nhưng mua sắm thiên tài địa bảo cần phải tốn tiền, hơn nữa còn là những tiên thạch cực kì hiếm.
Tiên thạch trong tay hắn đều từ Luyện khí tông sư Huyền Linh đạo trưởng mà có, thật chẳng dư dả gì.
Triệu Thụy thậm chí còn cân nhắc có phải lấy mảnh vỡ thần khí từ Tiên Ma lăng viên ra đổi lấy tiên thạch để xài không.
Thông qua Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, vượt qua biển mây mênh mông, tiến vào Huyền Không Đảo, đáp xuống quảng trường rộng lớn bằng đá trắng.
Quảng trường vẫn náo nhiệt như cũ, có thể thấy tu chân giả và các loại các thứ yêu ma quỷ quái khắp nơi.
Triệu Thụy đi thẳng tới cửa hàng Đan Đỉnh Phái tìm Phong Tang Tử.
Phong Tang Tử lúc này vừa khéo ở trong cửa hàng trông coi sinh ý, Triệu Thụy bèn dùng tiên thạch còn lại mua thiên tài địa bảo cần cho tu luyện, lại nói trên trời dưới đất với Phong Tang Tử vài câu, bèn chuẩn bị rời đi.
Vừa xoay người, hắn đột nhiên thấy cửa hàng phía xéo đối diện, không biết mở cửa lúc nào, đột nhiên giăng thêm một cái bảng thông báo dài tán phát quang mang màu vỏ quýt, hết sức bắt mắt.
Cạnh bảng thông báo tụ tập bảy tám yêu ma bộ dạng cổ quái, đang đọc văn tự ghi trên đó.
“Lần trước ta đến dường như không thấy thứ này!” Triệu Thụy cười nói với Phong Tang Tử “Mọc ra hồi nào vậy?”
Phong Tang Tử ngồi trong quầy hàng, nhìn bảng thông báo một cái rồi quay đầu lại đáp: “Mấy ngày trước, là tu chân giả trong Thần Vu giáo lập ra, dường như muốn tìm một tu chân giả thần bí mang mặt nạ bạc. Nghe nói, thằng cha đó giết một đại linh vu trong Thần Vu giáo. Bây giờ Thần Vu giáo đang tầm cừu khắp thế giới.”
Nói đến đây, hắn không khỏi cười cười: “Tên mang mặt nạ bạc đó đúng là gan lớn trùm trời, đến đại linh vu của Thần Vu giáo cũng dám giết! Chẳng lẽ không biết Thần Vu giáo trước giờ nhỏ nhen thù vặt sao?
Chỉ hơi đụng tới Thần Vu giáo một chút, đều có thể dẫn đến họa sát thân, không ngờ thằng cha đó lại dám giết đại linh vu của chúng!
Đây đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
A a… cũng không biết tu chân giả mang mặt nạ bạc đó rốt cuộc có bối cảnh gì.
Thần Vu giáo phát ra cáo thị, nói muốn biết mặt mũi thật của tu chân giả thần bí đó, bọn chúng vì chuyện này còn hứa thưởng ba trăm thượng phẩm tiên thạch!”
“Há? Ba trăm thượng phẩm tiên thạch, không phải con số nhỏ à!” Triệu Thụy hai mắt sáng lên, trong lòng cân nhắc, xem có nên tự giao mình ra để đổi lấy mấy trăm thượng phẩm tiên thạch không.
Phong Tang Tử lắc đầu nói: “Cái này tính là gì, ta nghe nói, Thần Vu giáo giáo chủ Tạp Mã thần vu, vì chuyện này mà rất tức giận, rời khỏi Thần Vu Đảo, tự thân xuất mã, thể phải bắt hung thủ toái thi vạn đoạn!”
“Tạp Mã thần vu tự thân xuất mã?”
Triệu Thụy nghe tin này, trong lòng hơi phát hoảng, thu nụ cười trên mặt lại.
Tuy hắn đã tính trước chuyện Tạp Mã thần vu tìm tới cửa, nhưng không ngờ Tạp Mã thần vu đó lại gấp tới mức tự thân xuất thủ!
“Đúng rồi, mấy ngày trước, lúc tụi linh vu của Thần Vu giáo tới treo bảng thông báo giải thưởng, ta từng nghe bọn chúng nói qua.” Phong Tang Tử gật gật đầu nói “Tu chân giả mang mặt nạ bạc đó nếu không bị tóm, thì cũng quên đi, còn nếu quả thật bị Tạp Mã thần vu tóm được, ta xem chỉ sợ sẽ chết rất thảm. Sự cường hãn và hung tàn của Tạp Mã thần vu nổi tiếng trong tu chân giới, môn phái tu chân bình thường đều không dám đụng đến hắn.”
“Thật sao? Đến Đan Đỉnh Phái của ngươi gặp hắn cũng tránh lui ba bước?” Triệu Thụy muốn lấy được nhiều tin tức hơn từ Phong Tang Tử, bèn cố ý khích hắn một câu.
Phong Tang Tử vuốt vuốt chòm râu sơn dương của mình, chậm chạp nói: “Với thế lực của Đan Đỉnh Phái chúng ta trong tu chân giới, tự nhiên không cần phải sợ quá.Thế nhưng, chưởng môn sư huynh đã từng nghiêm khắc cảnh cáo môn hạ đệ tử, tuyệt đối không được chủ động đụng đến Thần Vu giáo, càng không được đụng đến Tạp Mã thần vu!”
Triệu Thụy không khỏi trầm mặc, Đan Đỉnh Phái trong tu chân giới có thể nói là thanh uy hiển hách, mà sư huynh của Phong Tang Tử lại càng là tu chân giới Đan Đỉnh Phái đệ nhất nhân, cũng có qua lại với những cường giả đứng đầu tu chân giới!
Đến cường giả như vậy cũng phải cảnh cáo đệ tử mình không được dễ dàng đụng đến Tạp Mã thần vu, có thể thấy sự hung hãn tàn nhẫn của Tạp Mã thần vu đúng là không giống bình thường!
Tuy sự cường đại khủng bố của Tạp Mã thần vu khiến Triệu Thụy cũng cảm thấy uy hiếp, bất quá hắn tịnh không cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn ẩn giấu chính mình rất tốt, có thể hòa mình vào thành thị ngàn vạn nhân khẩu mà không bị bất cứ ai phát hiện ra.
Đây là kĩ năng sinh tồn đặc thù thu được từ việc tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, là thứ mà những tu chân giả khác không thể có được.
Triệu Thụy tin nếu Tạp Mã thần vu quả thật đến Thương Hải, chỉ cần tốn một ít công phu, mình khẳng định sẽ tra ra.
Đến lúc đó, địch sáng ta tối, hắn không thấy mình sẽ rơi vào hạ phong.
Lại nói chuyện phiếm mấy câu với Phong Tang Tử, Triệu Thụy mang thiên tài địa bảo rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, trở về chỗ ở của mình.
Vừa trở về, Triệu Thụy liền bắt đầu tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết.
Tạp Mã thần vu đã tự thân xuất mà tìm hung thủ đánh chết Luke đại linh vu. Như thế, Tạp Mã thần vu chỉ sợ sẽ đến thành phố Thương Hải rất nhanh, nói không chừng lão đã đến Thương Hải rồi, ẩn trốn trong góc nào đó của đại đô thị này.
Hắn phải tăng thêm tốc độ tu luyện, luyện thành Vạn Tích chi thể trong thời gian sớm nhất để ứng phó với trận chiến sắp tới.
Dưới sự phối hợp của bí phương, Triệu Thụy tu luyện từ trưa tới tối mới kết thúc trạng thái tu luyện.
Triệu Thụy thu công, đứng lên, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài một màu đen kịt, đèn đường bên đường đã sáng.
Hắn lấy điện thoại ra coi giờ, đã bảy giờ tối.
Triệu Thụy lúc này cảm thấy bụng hơi đói, cũng không muốn tự nấu ăn, bèn thuận tay lấy áo khoác, đi ra tiệm ăn ngoài chung cư để ăn.
Xuống lầu, vừa ra khỏi cửa chung cư, một chiếc taxi đã dừng phía bên trái.
Liền đó, một nữ hài tóc dài thân hình uyển chuyển, mang vẻ trí thức, đeo cái xắc tay tinh xảo bước xuống xe.
Triệu Thụy nhìn nữ hài đó một cái, cảm thấy nữ hài này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Lúc đó, chỉ nghe bảo vệ trong trạm gác cười chào hỏi nữ hài đó: “Tô tiểu thư, cô tối rồi mới tan ca sao?”
“Đúng đó, công việc ở đài truyền hình tương đối nhiều.” Nữ hài đó mệt mỏi cười cười, trả lời một câu rồi đi vào khu chung cư.
Triệu Thụy nghe cô nói vậy, đột nhiên nhớ lại, nữ hài này là phóng viên đài truyền hình, dường như kêu là Tô Lôi.
Lúc đầu tin tức Tạ Trung Đình bị giết, hình như là cô ta phát thanh.
“Vị Tô tiểu thư đó ở trong khu chúng ta ư?” Triệu Thụy đến bên trạm gác, hỏi bảo vệ.
“Đúng đó, Triệu tiên sinh, hình như ở cùng một tòa lầu với ông đó. Đúng rồi, Triệu tiên sinh, ông ở tầng mấy?” Viên bảo vệ đó hỏi.
“Mười sáu.”
“Há. Tô tiểu thư hình như ở tầng mười chín. Cách không xa lắm.”
“Vậy cũng khá xa rồi.” Triệu Thụy cười cười.
Trước kia ở cùng một chỗ, hàng xóm đồng hương đều quen nhau, thậm chí ở được bao lâu cũng đều biết.
Bây giờ làm láng giềng mấy năm với người khác, cũng không biết hàng xóm của mình là ai.
Còn như cách ba tầng lầu, đó đúng là như ở ngoài khoảng không vũ trụ rồi.
Triệu Thụy chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không để ý lắm, hỏi xong đi ra khỏi khu chung cư, tới quán ăn cơm.
Tô Lôi cũng chỉ vẻn vẹn quay đầu nhìn Triệu Thụy một cái rồi tiếp tục trở về phòng trọ của mình, tịnh không lưu ý tới Triệu Thụy lắm.
Hôm nay cô thật quá mệt, ngoại trừ hoàn thành cuộc phỏng vấn do đài bố trí, cô còn phải đi cục cảnh sát hỏi thăm vụ án xảy ra trên đường cao tốc ra sân bay mấy ngày trước, xem có tiến triển gì không.
Ngày đó mọi thứ thấy ở hiện trường khiến cô cảm thấy rung động cực độ, cô gấp rút muốn tìm ra người mang mặt nạ bạc thần bí đó, vạch trần chân tướng cả vụ án.
Chỉ là cô vô luận thế nào cũng không ngờ, người mang mặt nạ bạc mà cô khổ cực tìm kiếm, mới vừa đi qua sát bên người cô!
Bất quá, cách nhìn nhận căn bản đều thống nhất.
Chỉ nói là đường cao tốc do có vấn đề về chất lượng, có một đoạn đường xảy ra sụp đổ, tạm thời phong bế, còn như tình huống khác, đều không đề cập đến một chữ.
Đến những người chứng kiến ấy, cũng bị cảnh sát cảnh cáo, không được tùy ý để lộ những tình huống mình đã thấy.
Đối với Triệu Thụy mà nói, đây trái lại là một chuyện tốt, chí ít cũng không mang lại quá nhiều phiền phức cho hắn.
Một đoạn thời gian sau đó, Triệu Thụy tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết gấp hơn, tranh thủ sớm ngày luyện thành Vạn Tích chi thể, đạt đến cảnh giới vạn độc bất xâm, để ứng phó với Tạp Mã thần vu của Thần Vu giáo.
Bất quá, do thiên tài địa bảo phụ trợ cho tu luyện, trừ Lục Viêm Đan Châu ra, những thứ khác đều tiêu hao nhanh phi thường, hắn không thể không trở lại Thiên Phúc ảo cảnh, mua những bảo vật cần thiết cho tu luyện từ tay Đan Đỉnh Phái Phong Tang Tử.
Điều này khiến Triệu Thụy có chút đau đầu, cho dù hắn có quan hệ không tệ với Phong Tang Tử, nhưng mua sắm thiên tài địa bảo cần phải tốn tiền, hơn nữa còn là những tiên thạch cực kì hiếm.
Tiên thạch trong tay hắn đều từ Luyện khí tông sư Huyền Linh đạo trưởng mà có, thật chẳng dư dả gì.
Triệu Thụy thậm chí còn cân nhắc có phải lấy mảnh vỡ thần khí từ Tiên Ma lăng viên ra đổi lấy tiên thạch để xài không.
Thông qua Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, vượt qua biển mây mênh mông, tiến vào Huyền Không Đảo, đáp xuống quảng trường rộng lớn bằng đá trắng.
Quảng trường vẫn náo nhiệt như cũ, có thể thấy tu chân giả và các loại các thứ yêu ma quỷ quái khắp nơi.
Triệu Thụy đi thẳng tới cửa hàng Đan Đỉnh Phái tìm Phong Tang Tử.
Phong Tang Tử lúc này vừa khéo ở trong cửa hàng trông coi sinh ý, Triệu Thụy bèn dùng tiên thạch còn lại mua thiên tài địa bảo cần cho tu luyện, lại nói trên trời dưới đất với Phong Tang Tử vài câu, bèn chuẩn bị rời đi.
Vừa xoay người, hắn đột nhiên thấy cửa hàng phía xéo đối diện, không biết mở cửa lúc nào, đột nhiên giăng thêm một cái bảng thông báo dài tán phát quang mang màu vỏ quýt, hết sức bắt mắt.
Cạnh bảng thông báo tụ tập bảy tám yêu ma bộ dạng cổ quái, đang đọc văn tự ghi trên đó.
“Lần trước ta đến dường như không thấy thứ này!” Triệu Thụy cười nói với Phong Tang Tử “Mọc ra hồi nào vậy?”
Phong Tang Tử ngồi trong quầy hàng, nhìn bảng thông báo một cái rồi quay đầu lại đáp: “Mấy ngày trước, là tu chân giả trong Thần Vu giáo lập ra, dường như muốn tìm một tu chân giả thần bí mang mặt nạ bạc. Nghe nói, thằng cha đó giết một đại linh vu trong Thần Vu giáo. Bây giờ Thần Vu giáo đang tầm cừu khắp thế giới.”
Nói đến đây, hắn không khỏi cười cười: “Tên mang mặt nạ bạc đó đúng là gan lớn trùm trời, đến đại linh vu của Thần Vu giáo cũng dám giết! Chẳng lẽ không biết Thần Vu giáo trước giờ nhỏ nhen thù vặt sao?
Chỉ hơi đụng tới Thần Vu giáo một chút, đều có thể dẫn đến họa sát thân, không ngờ thằng cha đó lại dám giết đại linh vu của chúng!
Đây đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
A a… cũng không biết tu chân giả mang mặt nạ bạc đó rốt cuộc có bối cảnh gì.
Thần Vu giáo phát ra cáo thị, nói muốn biết mặt mũi thật của tu chân giả thần bí đó, bọn chúng vì chuyện này còn hứa thưởng ba trăm thượng phẩm tiên thạch!”
“Há? Ba trăm thượng phẩm tiên thạch, không phải con số nhỏ à!” Triệu Thụy hai mắt sáng lên, trong lòng cân nhắc, xem có nên tự giao mình ra để đổi lấy mấy trăm thượng phẩm tiên thạch không.
Phong Tang Tử lắc đầu nói: “Cái này tính là gì, ta nghe nói, Thần Vu giáo giáo chủ Tạp Mã thần vu, vì chuyện này mà rất tức giận, rời khỏi Thần Vu Đảo, tự thân xuất mã, thể phải bắt hung thủ toái thi vạn đoạn!”
“Tạp Mã thần vu tự thân xuất mã?”
Triệu Thụy nghe tin này, trong lòng hơi phát hoảng, thu nụ cười trên mặt lại.
Tuy hắn đã tính trước chuyện Tạp Mã thần vu tìm tới cửa, nhưng không ngờ Tạp Mã thần vu đó lại gấp tới mức tự thân xuất thủ!
“Đúng rồi, mấy ngày trước, lúc tụi linh vu của Thần Vu giáo tới treo bảng thông báo giải thưởng, ta từng nghe bọn chúng nói qua.” Phong Tang Tử gật gật đầu nói “Tu chân giả mang mặt nạ bạc đó nếu không bị tóm, thì cũng quên đi, còn nếu quả thật bị Tạp Mã thần vu tóm được, ta xem chỉ sợ sẽ chết rất thảm. Sự cường hãn và hung tàn của Tạp Mã thần vu nổi tiếng trong tu chân giới, môn phái tu chân bình thường đều không dám đụng đến hắn.”
“Thật sao? Đến Đan Đỉnh Phái của ngươi gặp hắn cũng tránh lui ba bước?” Triệu Thụy muốn lấy được nhiều tin tức hơn từ Phong Tang Tử, bèn cố ý khích hắn một câu.
Phong Tang Tử vuốt vuốt chòm râu sơn dương của mình, chậm chạp nói: “Với thế lực của Đan Đỉnh Phái chúng ta trong tu chân giới, tự nhiên không cần phải sợ quá.Thế nhưng, chưởng môn sư huynh đã từng nghiêm khắc cảnh cáo môn hạ đệ tử, tuyệt đối không được chủ động đụng đến Thần Vu giáo, càng không được đụng đến Tạp Mã thần vu!”
Triệu Thụy không khỏi trầm mặc, Đan Đỉnh Phái trong tu chân giới có thể nói là thanh uy hiển hách, mà sư huynh của Phong Tang Tử lại càng là tu chân giới Đan Đỉnh Phái đệ nhất nhân, cũng có qua lại với những cường giả đứng đầu tu chân giới!
Đến cường giả như vậy cũng phải cảnh cáo đệ tử mình không được dễ dàng đụng đến Tạp Mã thần vu, có thể thấy sự hung hãn tàn nhẫn của Tạp Mã thần vu đúng là không giống bình thường!
Tuy sự cường đại khủng bố của Tạp Mã thần vu khiến Triệu Thụy cũng cảm thấy uy hiếp, bất quá hắn tịnh không cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn ẩn giấu chính mình rất tốt, có thể hòa mình vào thành thị ngàn vạn nhân khẩu mà không bị bất cứ ai phát hiện ra.
Đây là kĩ năng sinh tồn đặc thù thu được từ việc tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, là thứ mà những tu chân giả khác không thể có được.
Triệu Thụy tin nếu Tạp Mã thần vu quả thật đến Thương Hải, chỉ cần tốn một ít công phu, mình khẳng định sẽ tra ra.
Đến lúc đó, địch sáng ta tối, hắn không thấy mình sẽ rơi vào hạ phong.
Lại nói chuyện phiếm mấy câu với Phong Tang Tử, Triệu Thụy mang thiên tài địa bảo rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, trở về chỗ ở của mình.
Vừa trở về, Triệu Thụy liền bắt đầu tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết.
Tạp Mã thần vu đã tự thân xuất mà tìm hung thủ đánh chết Luke đại linh vu. Như thế, Tạp Mã thần vu chỉ sợ sẽ đến thành phố Thương Hải rất nhanh, nói không chừng lão đã đến Thương Hải rồi, ẩn trốn trong góc nào đó của đại đô thị này.
Hắn phải tăng thêm tốc độ tu luyện, luyện thành Vạn Tích chi thể trong thời gian sớm nhất để ứng phó với trận chiến sắp tới.
Dưới sự phối hợp của bí phương, Triệu Thụy tu luyện từ trưa tới tối mới kết thúc trạng thái tu luyện.
Triệu Thụy thu công, đứng lên, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài một màu đen kịt, đèn đường bên đường đã sáng.
Hắn lấy điện thoại ra coi giờ, đã bảy giờ tối.
Triệu Thụy lúc này cảm thấy bụng hơi đói, cũng không muốn tự nấu ăn, bèn thuận tay lấy áo khoác, đi ra tiệm ăn ngoài chung cư để ăn.
Xuống lầu, vừa ra khỏi cửa chung cư, một chiếc taxi đã dừng phía bên trái.
Liền đó, một nữ hài tóc dài thân hình uyển chuyển, mang vẻ trí thức, đeo cái xắc tay tinh xảo bước xuống xe.
Triệu Thụy nhìn nữ hài đó một cái, cảm thấy nữ hài này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Lúc đó, chỉ nghe bảo vệ trong trạm gác cười chào hỏi nữ hài đó: “Tô tiểu thư, cô tối rồi mới tan ca sao?”
“Đúng đó, công việc ở đài truyền hình tương đối nhiều.” Nữ hài đó mệt mỏi cười cười, trả lời một câu rồi đi vào khu chung cư.
Triệu Thụy nghe cô nói vậy, đột nhiên nhớ lại, nữ hài này là phóng viên đài truyền hình, dường như kêu là Tô Lôi.
Lúc đầu tin tức Tạ Trung Đình bị giết, hình như là cô ta phát thanh.
“Vị Tô tiểu thư đó ở trong khu chúng ta ư?” Triệu Thụy đến bên trạm gác, hỏi bảo vệ.
“Đúng đó, Triệu tiên sinh, hình như ở cùng một tòa lầu với ông đó. Đúng rồi, Triệu tiên sinh, ông ở tầng mấy?” Viên bảo vệ đó hỏi.
“Mười sáu.”
“Há. Tô tiểu thư hình như ở tầng mười chín. Cách không xa lắm.”
“Vậy cũng khá xa rồi.” Triệu Thụy cười cười.
Trước kia ở cùng một chỗ, hàng xóm đồng hương đều quen nhau, thậm chí ở được bao lâu cũng đều biết.
Bây giờ làm láng giềng mấy năm với người khác, cũng không biết hàng xóm của mình là ai.
Còn như cách ba tầng lầu, đó đúng là như ở ngoài khoảng không vũ trụ rồi.
Triệu Thụy chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không để ý lắm, hỏi xong đi ra khỏi khu chung cư, tới quán ăn cơm.
Tô Lôi cũng chỉ vẻn vẹn quay đầu nhìn Triệu Thụy một cái rồi tiếp tục trở về phòng trọ của mình, tịnh không lưu ý tới Triệu Thụy lắm.
Hôm nay cô thật quá mệt, ngoại trừ hoàn thành cuộc phỏng vấn do đài bố trí, cô còn phải đi cục cảnh sát hỏi thăm vụ án xảy ra trên đường cao tốc ra sân bay mấy ngày trước, xem có tiến triển gì không.
Ngày đó mọi thứ thấy ở hiện trường khiến cô cảm thấy rung động cực độ, cô gấp rút muốn tìm ra người mang mặt nạ bạc thần bí đó, vạch trần chân tướng cả vụ án.
Chỉ là cô vô luận thế nào cũng không ngờ, người mang mặt nạ bạc mà cô khổ cực tìm kiếm, mới vừa đi qua sát bên người cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.