Chương 177: Trận chiến ác liệt
Phong Cuồng Khô Lâu
28/03/2013
Yêu mãng hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Thụy, con mắt màu xanh biếc tản ánh sáng ra bốn phía trong đêm, chiếu rọi cả thân hình thật lớn đầy vảy bạc, thỉnh thoảng đu đưa, tạo nên trận trận gió mạnh gào thét.
Phần eo của nó có một vết thương rất lớn, như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nào đó xé toạc ra, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống, rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng máu.
Yêu rắn vảy bạc há to miệng, nước miếng mang tính ăn mòn từ trong chảy ra.
Lửa giận bốc cao vạn trượng, trong lòng nó ngập tràn oán hận.
Chính kẻ thần bí đeo mặt nạ màu bạc trước mắt, trên người tản ra hơi thở yêu ma nồng nặc đánh nó một đòn nặng nề, khiến nội đan của nó bị thương tổn rất lớn, thực lực giảm mạnh, tu vi mấy trăm năm cơ hồ bị hủy trong chốc lát!
Nó không biết bản thân lúc nào gặp qua tên yêu ma cổ quái như vậy, dĩ nhiên thần không hay, quỷ không biết đến gần nó, đối với một yêu vật nguyên anh kỳ như nó thì điều này quả thực là không thể tưởng tượng!
Nó liên tục thụt thò cái lưỡi dài trong miệng, hận không thể cắn xé tên yêu ma mặt bạc này, rồi nuốt vào bụng.
Mắt thấy tên yêu ma mặt bạc sắp phóng tới trước mặt, nó đột nhiên giãy dụa thân thể, một cái đuôi rắn thật lớn bổ từ trên đầu xuống.
Triệu Thụy vừa nghe một tiếng “Vù”, tiếng gió gào thét, ngay sau đó ánh trăng trên đầu tối lại, một cỗ lực lượng mạnh mẽ như thái sơn từ trên đầu hắn ép xuống.
Hắn vội vàng cúi người xuống, sau đó né qua bên trái.
Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, cái đuôi vảy bạc của yêu rắn sượt qua người hắn, nặng nề đập vào vách núi.
Cả vách núi đều đổ sụp, đất đá cùng cây gãy cuồn cuộn rơi xuống như thác đổ.
Một đòn không trúng, yêu rắn không cho Triệu Thụy cơ hội thở dốc, liền bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Nó há cái miệng đầy máu phun ra hơn mười cột nước vừa đặc vừa lớn, như một con rắn lớn giương nanh múa vuốt hướng về phía Triệu Thụy, khí thế kinh người!
Đối mặt với thế công hung mãnh của yêu rắn vảy bạc, Triệu Thụy không chút sợ hãi, hắn bình tĩnh huơ huyết ma đao chém vỡ con rắn nước gần nhất, sau đó tìm cơ hội phản công.
Nội đan của yêu rắn đã bị hắn gây tổn thương nặng, tu vi giảm xuống rất nhiều, dù thế công hung mãnh nhưng uy lực đã yếu đi, không còn mạnh mẽ như trước.
Triệu Thụy cũng không nóng vội, hắn tin chắc chỉ cần từ từ tiêu hao sức lực của yêu rắn, thì chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Ngay khi Triệu Thụy cùng yêu rắn quyết đấu thì thôn dân ở ngọn núi gần đó đã bị kinh động.
Ban ngày họ đã nhận ra mặt đất bị chấn động, chăm chú lắng nghe như có tiếng đánh nhau kịch liệt từ xa truyền đến, nhưng khoảng cách quá xa nên không mấy ai để ý. Nhiều nhất thì cũng chỉ bàn vài câu lúc ăn cơm ở nhà.
Không nghĩ đến tới buổi tối, tiếng đánh nhau kịch liệt lại đột nhiên đến gần, bọn họ trong thôn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cảm giác được mặt đất chấn động mạnh, nghe tiếng núi đá bị vỡ, thôn dân không khỏi vừa hoài nghi vừa sợ hãi, ngờ rằng có vụ lở núi.
Vài người trẻ tuổi lớn gan đi dọc theo đường mòn về phía truyền ra thanh âm quyết đấu.
Đi một lúc lâu, khi bò lên một đỉnh đồi trọc gần đó, bọn họ chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên.
Dưới ánh trăng, một người thần bí đeo mặt nạ màu bạc cầm cây trường đao tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đang quyết đấu cùng một con rắn bạc cực lớn ở sườn núi đối diện!
Trong lúc quyết đấu, những tảng đá lớn không ngừng rơi từ trên núi xuống bên dưới, tạo ra âm thanh ầm ầm.
Mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận rõ ràng mặt đất dưới chân đang run rẩy.
Mấy người tuổi trẻ trong nháy mắt đứng ngây ngốc tại chỗ, không thể tin điều đang diễn ra trước mắt!
Rắn bạc hung ác cực lớn!
Người đeo mặt nạ bạc thần bí uy mãnh!
Quái vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết dĩ nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ!
Loại kích động này khiến bọn họ ngay cơ hô hấp cũng khó khăn!
Qua một lúc lâu, mới có người phản ứng, chỉ vào bầu trời, sợ hãi hỏi: “Đó…đó đến cùng là quái vật gì?”
“Rắn cực lớn! Đó là một con rắn cực lớn!”
“Trên đời làm gì có con rắn nào lớn đến vậy! Trời ạ, nó cũng hơn vài chục mét a!”
“Chắc chắn có! Chỉ sợ là yêu quái thành tinh!”
“Vậy chiến đấu cùng con rắn lớn là ai? Đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi lắm a!”
“Có phải là đến đây để trảm yêu trừ ma? Hắn đánh lại con rắn lớn kia không? Hình như toàn bị động đỡ đòn a!”
Vài người nhỏ giọng nói chuyện, sau đó đưa mắt bình tĩnh nhìn cuộc chiến, đồng thời trong lòng lo cho người đeo mặt nạ. Vì con rắn lớn màu bạc kia quá mức khủng khiếp, khiến người khác khiếp sợ.
Trong lúc mấy người trẻ tuổi nói chuyện, thì cuộc chiến giữa Triệu Thụy cùng yêu rắn đã đến lúc quan trọng nhất.
Yêu rắn vảy bạc đã tiêu hao chân khí rất nhiều, máu chảy không ngừng, lực chiến đấu suy yếu.
Đây là thời cơ phản công tốt nhất!
Triệu Thụy tránh khỏi cột nước yêu rắn phóng tới, nhún mạnh người nhảy lên lưng yêu rắn.
So với thân thể thật lớn của yêu rắn, hắn chỉ là một điểm nhỏ đứng trên lưng nó.
Yêu rắn không ngừng giãy dụa, mong đuổi hắn xuống nhưng hắn vẫn đứng vững.
Chân bước liên tục, Triệu Thụy nhanh chóng đi đến phần eo của yêu rắn, đây là chỗ nó bị thương nặng nhất.
Hai tay hắn cầm chuôi đao giơ lên cao, toàn lực đưa chân khí vào, đao mang màu đỏ tỏa ra ánh sáng đẹp mắt!
Triệu Thụy điên cuồng hét lên, cánh tay lập tức chém mạnh xuống.
“Ầm”
Đao mang điên cuồng chém vào miệng vết thương đầm đìa máu tươi trên yêu rắn vảy bác.
Đao mang sắc bén vô cùng mạnh mẽ phá nát vảy bạc của yêu rắn, đột phá lớp phòng ngự, chém nó thành hai đoạn.
Nội đan của yêu rắn bị một đòn này đánh nát.
Yêu rắn vảy bạc ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa, hai đoạn thân hình thật lớn điên cuồng giãy dụa, mang theo cơn mưa máu đầy trời rơi xuống chân núi.
Cây cối ở nơi nó rớt xuống như cọng cỏ nhỏ bị thân thể nặng nề đè bẹp.
Trong lúc giãy chết, nó không ngừng quay cuồng trên mặt đất, tàn phá một mảng cây cối.
Qua một lúc lâu, nó mới từ từ yên lặng, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
“A!”
“Con rắn lớn đó bị giết!”
“Con rắn lớn đáng sợ như vậy dĩ nhiên bị người đeo mặt nạ bạc chém thành hai đoạn!”
Mấy người trẻ tuổi trợn mắt há miệng, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được!
Có thể chém con rắn lớn đáng sợ như vậy thành hai đoạn, không phải có nghĩa thực lực của người đeo mặt nạ bạc càng thêm lợi hại!
Rốt cuộc người đeo mặt nạ bạc này là ai?
Không lẽ là thần tiên ?
Sau tấm mặt nạ đó là khuôn mặt thế nào?
Trong lòng mấy người trẻ tuổi không khỏi nảy sinh những ý nghĩ như vậy.
Thật ra xích hỏa lão yêu cũng nghe thấy âm thanh của cuộc chiến kịch liệt trong núi sâu từ xa.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh ý muốn đi tới xem, nhưng nhớ đến lời dặn của yêu ma mặt bạc thần bí trước khi đi, hắn đành miễn cưỡng dằn lòng lại.
Hắn là một tên yêu vật thông minh, biết có những thứ không thể quá phận, lỡ như bị yêu ma mặt bạc phát hiện đang lén rình coi một bên, làm tên yêu ma nổi giận, không chừng mình sẽ bị giết chết.
Tính tình tên yêu ma mặt bạc hiển nhiên không ôn hòa.
Sau khi cẩn thận cân nhắc lợi hại trong lòng, Xích hỏa lão yêu an tâm chờ đợi ở chỗ cũ, hắn chỉ cần kết quả, quá trình không quan trọng.
Nếu như yêu ma mặt bạc có thể giết yêu rắn, vậy chuyện hắn nên làm là thành thật nghe lời, sau đó chạy xa được bao nhiêu thì chạy.
Trong khi suy nghĩ, tiếng đánh nhau kịch liệt đã ngừng, trong núi lại khôi phục yên tĩnh, qua một lúc, tên yêu ma mặt bạc thần bí từ từ đi ra.
“Con rắn kia đã bị ta giết.” Triệu Thụy thản nhiên nói.
Nghe câu này, thân thể Xích hỏa lão yêu hơi run, khó có thể miêu tả sự rung động trong lòng hắn.
Cùng hắn đánh nhau hơn năm trăm năm yêu rắn vảy bạc, dĩ nhiên cứ như vậy bị tên mặt bạc thần bí trước mắt giết!
Đây là yêu vật đã vượt qua tiểu thiên kiếp, đạt cảnh giới nguyên anh kì a!
Hơn nữa thần tình của yêu ma mặt bạc dĩ nhiên ung dung như vậy, như thể chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
Kinh khủng!
Thực lực của yêu ma mặt bạc trước mắt rất kinh khủng!
Nhất thời trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ này.
“Nhớ kỹ, ta giúp ngươi giết yêu rắn vảy bạc, ngươi nợ ta một nhân tình!” Đột nhiên Triệu Thụy lạnh lùng nói, uy thế mạnh mẽ phát ra từ mặt nạ minh linh, khiến lão yêu trong lòng run rẩy không ngừng.
Bây giờ Xích hảo lão yêu tin chắc yêu ma mặt bạc trước mắt là một vị tuyệt thế cao thủ ở Tu Chân giới, hắn không dám có chút phản đối.
“Vâng.” Xích hỏa lão yêu cúi người hành lễ, cung kính trả lời.
“Ta không thích người khác nợ nhân tình của ta.” Triệu Thụy nói tiếp.
Xích hỏa lão yêu liền ngây ra, không hiểu tên cường giả kinh khủng này đến cùng là có ý gì.
“Ngài có yêu cầu gì? Tại hạ sẵn sàng dốc sức giúp ngài hoàn thành.” Xích hỏa lão yêu suy nghĩ một chút rồi thông minh trả lời.
Triệu Thụy liếc mắt nhìn hắn, nhẹ gật đầu, dường như rất hài lòng khi thấy hắn biết điều như vậy.
“Trước tiên ngươi thu dọn thi thể của yêu rắn đi, rồi ta nói tiếp.” Xích hỏa yêu vội vàng gật đầu đồng ý, không dám chậm trễ.
Phần eo của nó có một vết thương rất lớn, như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nào đó xé toạc ra, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống, rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng máu.
Yêu rắn vảy bạc há to miệng, nước miếng mang tính ăn mòn từ trong chảy ra.
Lửa giận bốc cao vạn trượng, trong lòng nó ngập tràn oán hận.
Chính kẻ thần bí đeo mặt nạ màu bạc trước mắt, trên người tản ra hơi thở yêu ma nồng nặc đánh nó một đòn nặng nề, khiến nội đan của nó bị thương tổn rất lớn, thực lực giảm mạnh, tu vi mấy trăm năm cơ hồ bị hủy trong chốc lát!
Nó không biết bản thân lúc nào gặp qua tên yêu ma cổ quái như vậy, dĩ nhiên thần không hay, quỷ không biết đến gần nó, đối với một yêu vật nguyên anh kỳ như nó thì điều này quả thực là không thể tưởng tượng!
Nó liên tục thụt thò cái lưỡi dài trong miệng, hận không thể cắn xé tên yêu ma mặt bạc này, rồi nuốt vào bụng.
Mắt thấy tên yêu ma mặt bạc sắp phóng tới trước mặt, nó đột nhiên giãy dụa thân thể, một cái đuôi rắn thật lớn bổ từ trên đầu xuống.
Triệu Thụy vừa nghe một tiếng “Vù”, tiếng gió gào thét, ngay sau đó ánh trăng trên đầu tối lại, một cỗ lực lượng mạnh mẽ như thái sơn từ trên đầu hắn ép xuống.
Hắn vội vàng cúi người xuống, sau đó né qua bên trái.
Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, cái đuôi vảy bạc của yêu rắn sượt qua người hắn, nặng nề đập vào vách núi.
Cả vách núi đều đổ sụp, đất đá cùng cây gãy cuồn cuộn rơi xuống như thác đổ.
Một đòn không trúng, yêu rắn không cho Triệu Thụy cơ hội thở dốc, liền bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Nó há cái miệng đầy máu phun ra hơn mười cột nước vừa đặc vừa lớn, như một con rắn lớn giương nanh múa vuốt hướng về phía Triệu Thụy, khí thế kinh người!
Đối mặt với thế công hung mãnh của yêu rắn vảy bạc, Triệu Thụy không chút sợ hãi, hắn bình tĩnh huơ huyết ma đao chém vỡ con rắn nước gần nhất, sau đó tìm cơ hội phản công.
Nội đan của yêu rắn đã bị hắn gây tổn thương nặng, tu vi giảm xuống rất nhiều, dù thế công hung mãnh nhưng uy lực đã yếu đi, không còn mạnh mẽ như trước.
Triệu Thụy cũng không nóng vội, hắn tin chắc chỉ cần từ từ tiêu hao sức lực của yêu rắn, thì chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Ngay khi Triệu Thụy cùng yêu rắn quyết đấu thì thôn dân ở ngọn núi gần đó đã bị kinh động.
Ban ngày họ đã nhận ra mặt đất bị chấn động, chăm chú lắng nghe như có tiếng đánh nhau kịch liệt từ xa truyền đến, nhưng khoảng cách quá xa nên không mấy ai để ý. Nhiều nhất thì cũng chỉ bàn vài câu lúc ăn cơm ở nhà.
Không nghĩ đến tới buổi tối, tiếng đánh nhau kịch liệt lại đột nhiên đến gần, bọn họ trong thôn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cảm giác được mặt đất chấn động mạnh, nghe tiếng núi đá bị vỡ, thôn dân không khỏi vừa hoài nghi vừa sợ hãi, ngờ rằng có vụ lở núi.
Vài người trẻ tuổi lớn gan đi dọc theo đường mòn về phía truyền ra thanh âm quyết đấu.
Đi một lúc lâu, khi bò lên một đỉnh đồi trọc gần đó, bọn họ chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên.
Dưới ánh trăng, một người thần bí đeo mặt nạ màu bạc cầm cây trường đao tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đang quyết đấu cùng một con rắn bạc cực lớn ở sườn núi đối diện!
Trong lúc quyết đấu, những tảng đá lớn không ngừng rơi từ trên núi xuống bên dưới, tạo ra âm thanh ầm ầm.
Mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận rõ ràng mặt đất dưới chân đang run rẩy.
Mấy người tuổi trẻ trong nháy mắt đứng ngây ngốc tại chỗ, không thể tin điều đang diễn ra trước mắt!
Rắn bạc hung ác cực lớn!
Người đeo mặt nạ bạc thần bí uy mãnh!
Quái vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết dĩ nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ!
Loại kích động này khiến bọn họ ngay cơ hô hấp cũng khó khăn!
Qua một lúc lâu, mới có người phản ứng, chỉ vào bầu trời, sợ hãi hỏi: “Đó…đó đến cùng là quái vật gì?”
“Rắn cực lớn! Đó là một con rắn cực lớn!”
“Trên đời làm gì có con rắn nào lớn đến vậy! Trời ạ, nó cũng hơn vài chục mét a!”
“Chắc chắn có! Chỉ sợ là yêu quái thành tinh!”
“Vậy chiến đấu cùng con rắn lớn là ai? Đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi lắm a!”
“Có phải là đến đây để trảm yêu trừ ma? Hắn đánh lại con rắn lớn kia không? Hình như toàn bị động đỡ đòn a!”
Vài người nhỏ giọng nói chuyện, sau đó đưa mắt bình tĩnh nhìn cuộc chiến, đồng thời trong lòng lo cho người đeo mặt nạ. Vì con rắn lớn màu bạc kia quá mức khủng khiếp, khiến người khác khiếp sợ.
Trong lúc mấy người trẻ tuổi nói chuyện, thì cuộc chiến giữa Triệu Thụy cùng yêu rắn đã đến lúc quan trọng nhất.
Yêu rắn vảy bạc đã tiêu hao chân khí rất nhiều, máu chảy không ngừng, lực chiến đấu suy yếu.
Đây là thời cơ phản công tốt nhất!
Triệu Thụy tránh khỏi cột nước yêu rắn phóng tới, nhún mạnh người nhảy lên lưng yêu rắn.
So với thân thể thật lớn của yêu rắn, hắn chỉ là một điểm nhỏ đứng trên lưng nó.
Yêu rắn không ngừng giãy dụa, mong đuổi hắn xuống nhưng hắn vẫn đứng vững.
Chân bước liên tục, Triệu Thụy nhanh chóng đi đến phần eo của yêu rắn, đây là chỗ nó bị thương nặng nhất.
Hai tay hắn cầm chuôi đao giơ lên cao, toàn lực đưa chân khí vào, đao mang màu đỏ tỏa ra ánh sáng đẹp mắt!
Triệu Thụy điên cuồng hét lên, cánh tay lập tức chém mạnh xuống.
“Ầm”
Đao mang điên cuồng chém vào miệng vết thương đầm đìa máu tươi trên yêu rắn vảy bác.
Đao mang sắc bén vô cùng mạnh mẽ phá nát vảy bạc của yêu rắn, đột phá lớp phòng ngự, chém nó thành hai đoạn.
Nội đan của yêu rắn bị một đòn này đánh nát.
Yêu rắn vảy bạc ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa, hai đoạn thân hình thật lớn điên cuồng giãy dụa, mang theo cơn mưa máu đầy trời rơi xuống chân núi.
Cây cối ở nơi nó rớt xuống như cọng cỏ nhỏ bị thân thể nặng nề đè bẹp.
Trong lúc giãy chết, nó không ngừng quay cuồng trên mặt đất, tàn phá một mảng cây cối.
Qua một lúc lâu, nó mới từ từ yên lặng, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
“A!”
“Con rắn lớn đó bị giết!”
“Con rắn lớn đáng sợ như vậy dĩ nhiên bị người đeo mặt nạ bạc chém thành hai đoạn!”
Mấy người trẻ tuổi trợn mắt há miệng, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được!
Có thể chém con rắn lớn đáng sợ như vậy thành hai đoạn, không phải có nghĩa thực lực của người đeo mặt nạ bạc càng thêm lợi hại!
Rốt cuộc người đeo mặt nạ bạc này là ai?
Không lẽ là thần tiên ?
Sau tấm mặt nạ đó là khuôn mặt thế nào?
Trong lòng mấy người trẻ tuổi không khỏi nảy sinh những ý nghĩ như vậy.
Thật ra xích hỏa lão yêu cũng nghe thấy âm thanh của cuộc chiến kịch liệt trong núi sâu từ xa.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh ý muốn đi tới xem, nhưng nhớ đến lời dặn của yêu ma mặt bạc thần bí trước khi đi, hắn đành miễn cưỡng dằn lòng lại.
Hắn là một tên yêu vật thông minh, biết có những thứ không thể quá phận, lỡ như bị yêu ma mặt bạc phát hiện đang lén rình coi một bên, làm tên yêu ma nổi giận, không chừng mình sẽ bị giết chết.
Tính tình tên yêu ma mặt bạc hiển nhiên không ôn hòa.
Sau khi cẩn thận cân nhắc lợi hại trong lòng, Xích hỏa lão yêu an tâm chờ đợi ở chỗ cũ, hắn chỉ cần kết quả, quá trình không quan trọng.
Nếu như yêu ma mặt bạc có thể giết yêu rắn, vậy chuyện hắn nên làm là thành thật nghe lời, sau đó chạy xa được bao nhiêu thì chạy.
Trong khi suy nghĩ, tiếng đánh nhau kịch liệt đã ngừng, trong núi lại khôi phục yên tĩnh, qua một lúc, tên yêu ma mặt bạc thần bí từ từ đi ra.
“Con rắn kia đã bị ta giết.” Triệu Thụy thản nhiên nói.
Nghe câu này, thân thể Xích hỏa lão yêu hơi run, khó có thể miêu tả sự rung động trong lòng hắn.
Cùng hắn đánh nhau hơn năm trăm năm yêu rắn vảy bạc, dĩ nhiên cứ như vậy bị tên mặt bạc thần bí trước mắt giết!
Đây là yêu vật đã vượt qua tiểu thiên kiếp, đạt cảnh giới nguyên anh kì a!
Hơn nữa thần tình của yêu ma mặt bạc dĩ nhiên ung dung như vậy, như thể chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
Kinh khủng!
Thực lực của yêu ma mặt bạc trước mắt rất kinh khủng!
Nhất thời trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ này.
“Nhớ kỹ, ta giúp ngươi giết yêu rắn vảy bạc, ngươi nợ ta một nhân tình!” Đột nhiên Triệu Thụy lạnh lùng nói, uy thế mạnh mẽ phát ra từ mặt nạ minh linh, khiến lão yêu trong lòng run rẩy không ngừng.
Bây giờ Xích hảo lão yêu tin chắc yêu ma mặt bạc trước mắt là một vị tuyệt thế cao thủ ở Tu Chân giới, hắn không dám có chút phản đối.
“Vâng.” Xích hỏa lão yêu cúi người hành lễ, cung kính trả lời.
“Ta không thích người khác nợ nhân tình của ta.” Triệu Thụy nói tiếp.
Xích hỏa lão yêu liền ngây ra, không hiểu tên cường giả kinh khủng này đến cùng là có ý gì.
“Ngài có yêu cầu gì? Tại hạ sẵn sàng dốc sức giúp ngài hoàn thành.” Xích hỏa lão yêu suy nghĩ một chút rồi thông minh trả lời.
Triệu Thụy liếc mắt nhìn hắn, nhẹ gật đầu, dường như rất hài lòng khi thấy hắn biết điều như vậy.
“Trước tiên ngươi thu dọn thi thể của yêu rắn đi, rồi ta nói tiếp.” Xích hỏa yêu vội vàng gật đầu đồng ý, không dám chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.