Thần Ma Chi Mộ

Chương 337: Tu chân giả trọng thương

Phong Cuồng Khô Lâu

04/04/2013

Triệu Thụy trở về nhà trọ, tắm rửa thay quần áo rồi lấy trang sách Phong Thần chi thư ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, để trong tay cẩn thận đánh giá.

Vừa rồi lúc lấy bảo vật không kịp nhìn lâu, bây giờ không thể bỏ lỡ.

Trang sách trong suốt, bên trên khắc li chi lít chít từng hàng văn tự viễn cổ, dường như là một đoạn chú ngữ, quang mang màu xanh nước biển nhẹ nhàng lưu động trong trang sách, rực rỡ mà ôn hòa.

Trong trang sách ẩn chứa linh lực tuyệt cường, bất quá cổ linh lực này dường như bị trói buộc bởi tầng tầng xiềng xích vô hình, không cách nào tuôn ra ngoài.

Triệu Thụy cẩn thận xem trang Phong Thần chi thư này mấy lần, cảm thấy đại khái chỉ có hợp đủ toàn bộ năm trang Phong Thần chi thư, linh lực trong trang sách mới được kích phát, Phong Thần chi thư mới hiện ra uy lực chân chính của nó trước mặt người đời!

Đến lúc đó, thậm chí đến viễn cổ thông thiên chi lộ bị phong ấn, dưới thần lực của Phong Thần chi thư, cũng sẽ được khởi động lần nữa!

Triệu Thụy tưởng tượng tới cảnh tập hợp được toàn bộ năm trang Phong Thần chi thư, tâm thần phơi phới một trận, kích động đến khó bề khống chế.

Đang lúc hưng phấn, chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

Triệu Thụy xem số, lại là Xích Hỏa lão yêu gọi tới.

Hắn hơi cảm thấy kì quái, bởi vì Xích Hỏa lão yêu từ sau lần trước đưa mình Hỏa Long thảo chưa từng có liên hệ gì.

Không biết lần này có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện cho hắn.

Triệu Thụy tiếp điện thoại rồi hỏi: “A lô, Xích Hỏa lão yêu hả? Kiếm ta có chuyện gì vậy?”

“Là ta, Triệu Thụy, không biết ngài đang ở đâu vậy? Có chuyện gấp cần ngài giúp đỡ.”

“Ta ở nhà. Ngươi có chuyện gì gấp? Cứ nói đi, nếu ta giúp được, ta sẽ cố hết sức.”

Triệu Thụy nói câu này tiến được lui được, tuy có giao tiếp mấy lần với Xích Hỏa lão yêu, cũng muốn ra tay giúp đỡ thỏa đáng, nhưng nếu Xích Hỏa lão yêu gây ra chuyện gì quá lớn, vậy thì hắn sẽ cân nhắc hậu quả, dẫu sao giao tình giữa hắn và Xích Hỏa lão yêu cũng không sâu lắm.

“Bằng hữu của tôi bị trọng thương, tôi muốn thỉnh ngài trị liệu, bây giờ đang ở cửa phòng mạch của ngài!” Xích Hỏa lão yêu trong điện thoại gấp gáp đáp.

“Được, ta tới ngay.” Triệu Thụy nghe được chuyện này, lo ngại trong lòng biến mất, liền đáp ứng ngay “Ngươi chờ ta một chút.”

Nói xong, hắn thay áo ngoài, đi tới phòng mạch.



Còn chưa tới phòng mạch, hắn đã thấy Xích Hỏa lão yêu đang đỡ một đạo nhân tinh thần ủ rũ đứng ngoài phòng mạch, nóng nảy nhìn xung quanh.

Vừa thấy Triệu Thụy, thần sắc Xích Hỏa lão yêu liền hòa hoãn lại, la to từ xa: “Triệu… thần y, ngươi tới rồi?”

Triệu Thụy bước tới gần, gật gật đầu, nhìn vị đạo nhân thân hình mập lùn hỏi: “Vị này là?”

“Đây là bạn thân của ta, Hoa Sơn Hồng Hạc đạo nhân.” Xích Hỏa lão yêu vội vàng đáp “Hắn vì bất ngờ, bị trọng thương. Ta muốn mời ngươi giúp trị liệu cho hắn một lần.”

Triệu Thụy lại nhìn vị đạo nhân đó một cái, hơi có chút kinh ngạc.

Xích Hỏa lão yêu không phải loại lương thiện gì, trong tu chân giới cũng coi là yêu ma nguy hiểm hung tàn thành tính, không ngờ lại có một vị hảo hữu như vầy, hơn nữa còn là tu chân giả của Hoa Sơn danh môn chính phái!

“Chúng ta đã quen biết từ sớm.” Xích Hỏa lão yêu nhìn ra nghi hoặc của Triệu Thụy, giải thích “Đó là mấy trăm năm trước, thời đó hắn còn là một đứa trẻ, mới vào Hoa Sơn, tu luyện của ta cũng mới vừa bắt đầu. Hắn gặp nguy hiểm, ta vừa khéo cứu được một mạng, do đó kết thành nhân duyên. Lúc đó, hắn không bằng ta, ai biết mấy trăm năm loáng cái trôi qua, hắn bây giờ đã là cường giả Xuất Khiếu kì, mà ta vẫn ở Nguyên Anh kì, không cách nào đột phá.”

Triệu Thụy hơi gật đầu, nếu không phải vậy, với ác danh hiện tại của Xích Hỏa lão yêu, tu chân giả của danh môn đại phái như Hoa Sơn tru sát còn không kịp, tuyệt đối không thể theo hắn đi đâu cả.

“Vị đạo nhân này bị thương gì vậy? Sao lại bị thương?” Triệu Thụy mở cửa phòng mạch, tiếp hai người vào rồi hỏi một câu.

Xích Hỏa lão yêu đáp: “Một vị tiền bối trong sư môn hắn, tứ xứ vân du, ngẫu nhiên gặp Hạt Hổ chân nhân của Long Hoa sơn, tiền bối sư môn hắn và Hạt Hổ chân nhân lúc trước có thù, một lời không hợp bèn kịch đấu. Kết quả, trưởng bối sư môn hắn bị thua, Hồng Hạc tuy không trực tiếp tham gia đội ngũ chiến đấu cũng bị pháp thuật lan tới, ta vừa khéo đi qua liền cứu hắn, mang hắn đến Đan Đỉnh Phái cầu y, nhưng Phong Tang Tử của Đan Đỉnh Phái nói hắn thần thức bị trọng thương, thập phần khó trị, cho dù may mắn trị được cũng thành phế nhân. Ta không chịu thua, bèn tới chỗ ngươi xem thử.”

Triệu Thụy nghe Xích Hỏa lão yêu nói vậy không khỏi giật mình. Hồng Hạc đạo nhân là tu chân cường giả Xuất Khiếu kì, thực lực cơ hồ không hơn kém mình, mà vẻn vẹn chỉ đứng một bên quan chiến cũng bị thương thành thế này, thực lực của Hạt Hổ chân nhân đó cũng thật khiến người ta chấn kinh.

“Hạt Hổ chân nhân đó lai lịch thế nào?” Triệu Thụy vội vàng hỏi một câu.

Xích Hỏa lão yêu đáp: “Hạt Hổ chân nhân là một con ban văn hạt hổ (hổ nâu xám vằn) tu luyện bảy trăm năm thành hình đã đạt đến Phân Thần kì, là một trong 32 chân nhân Phân Thần kì trong tu chân giới. Tu chân giới bây giờ, tu chân giả Phân Thần kì tuy có không ít, nhưng 32 chân nhân lại là cường giả cao nhất trong đó. Hạt Hổ chân nhân có thể tiến vào trung kì, hơn nữa còn xếp thứ 17, có thể thấy thực lực của hắn cường đại cỡ nào!”

Triệu Thụy tiến vào tu chân giới đã một đoạn thời gian, tự nhiên biết chênh lệch trong đó.

Tu chân cảnh giới càng về sau chênh lệch càng lớn.

Đừng nói giữa Xuất Khiếu kì và Phân Thần kì cách nhau như trời với đất, cho dù tu chân giả cùng trong Phân Thần kì, thực lực cũng cao thấp khác nhau.

Một tu chân giả mới vừa tiến vào Phân Thần kì, khẳng định sẽ thua xa một cường giả Phân Thần kì tu luyện nhiều năm, thực lực đạt tới đỉnh.

32 chân nhân này chính là cường giả trong kim tự tháp Phân Thần kì, tự nhiên cường đại hơn nhiều so với tu chân giả cùng giai đoạn.

Tiền bối sư môn của Hồng Hạc đạo nhân bị Hạt Hổ chân nhân đánh bại cũng không phải chuyện gì kì quái.



Còn như Hồng Hạc đạo nhân lại thành người vô tội gặp tai họa, chỉ có thể nói là quá xui xẻo.

Hạt Hổ chân nhân đúng là cường giả mũi nhọn của Phân Thần kì, so với tu chân giả Xuất Khiếu kì mà nói, cao hơn cả một cảnh giới!

Thực lực đó đúng là một trời một vực!

Bị pháp thuật cường đại của hắn công kích, không chết đã coi là may mắn lắm rồi.

Bất quá, Triệu Thụy cũng biết, nếu đổi lại là hắn, tình huống của hắn cũng không tốt hơn Hồng Hạc đạo nhân bao nhiêu, bởi vì Bát Hoang lục tiên quyết của hắn mới tu luyện tới Luyện Thần trung kì, tương đương với Xuất Khiếu kì mà thôi.

“Ngươi có thể trị lành vết thương cho ta không?” Trong giọng nói yếu ớt của Hồng Hạc đạo nhân tỏ ra hoài nghi.

Trong mắt hắn, Triệu Thụy thật có hơi quá trẻ, hơn nữa hắn còn không cảm nhận được nửa điểm gợn sóng linh lực đặc hữu của tu chân giả, cũng có thể nói, người thanh niên này khả năng rất lớn là người bình thường!

Phải biết, thương thế của hắn cho dù là đại tông sư của Đan Đỉnh Phái cũng không cách nào cứu trị, một phàm nhân như vầy có thể trị khỏi sao?

Điều này khiến Hồng Hạc đạo nhân khó bề xác định.

Triệu Thụy đã quen với sự nghi ngờ của người khác, không trả lời, chỉ duỗi hai ngón tay bắt mạch Hồng Hạc đạo nhân, rồi đưa một tia chân khí cực mảnh tiến vào, cẩn thận thăm dò thương thế của Hồng Hạc đạo nhân.

Xích Hỏa lão yêu từng thấy Triệu Thụy triển hiện thực lực cường đại, nhưng tới nay cũng không cách nào lần ra căn nguyên của Triệu Thụy, trong lòng có sự sợ hãi sâu sắc đối với Triệu Thụy.

Bây giờ nghe Hồng Hạc đạo nhân nói vậy, sợ ngữ khí hoài nghi của Hồng Hạc đạo nhân chọc giận Triệu Thụy, vội vàng bổ cứu: “Vị Triệu thần y này, y thuật có thể xưng là Thiên hạ đệ nhất, cho dù chưởng môn của Đan Đỉnh Phái cũng còn xa mới bằng, nếu cả hắn cũng không cách nào trị khỏi cho ngươi, vậy thì đúng là chỉ có tiên thần hạ phàm mới diệu thủ hồi xuân được thôi.”

Nói xong, thò cái đầu to tới gần Triệu Thụy, cười bồi nói: “Đúng không, Triệu thần y?”

Triệu Thụy lúc này đại khái đã thăm dò được thương thế của Hồng Hạc đạo nhân, cảm thấy thương thế của Hồng Hạc đạo nhân tuy nặng, nhưng muốn hoàn toàn bình phục, cũng không phải là không thể, bèn nghiêng đầu nhìn Xích Hỏa lão yêu một cái, có chút buồn cười nói: “Ngươi chỉ tới chỗ ta một lần, đối với y thuật của ta biết được bao nhiêu? Sao dám nổ vậy chứ?”

Xích Hỏa lão yêu cười khà khà, thuận tay vỗ mông ngựa: “Lão nhân gia ngài cao thâm mạc trắc, tuy ta mới tới có một lần, nhưng cũng thấy ngài dùng thứ Hỏa Long thảo bình thường kia đến mức xuất thần nhập hóa, liền biết ngài khẳng định là cao nhân! Cao nhân tuyệt đối! Lại nói mấy lão tạp mao ngạo mạn vô dụng ở Đan Đỉnh Phái đã trị không nổi cho Hồng Hạc, không bằng đem tới chỗ ngài thử xem, vớt vát thôi mà.”

Hồng Hạc đạo nhân nghe tới đây mới biết thì ra Xích Hỏa lão yêu tính toán như vậy, không khỏi âm thầm kêu khổ, chút xíu hi vọng vốn còn trong lòng cũng vỡ tan như bọt xà phòng, biến mất vô ảnh vô tung.

Nếu không phải thần thái cung kính của Xích Hỏa lão yêu đối với Triệu Thụy khiến trong lòng hắn có chút nghi hoặc, nếu không phải Triệu Thụy bắn vào thân thể hắn một tia chân khí nhỏ xíu, làm hắn hơi có chút kinh ngạc, hắn đã đi ngay lập tức rồi, khỏi phải giao cái mạng mình vào tay bác sĩ giang hồ.

Hi vọng duy nhất của hắn bây giờ là vị thần y trong mỏ Xích Hỏa lão yêu kia không trị chết hắn là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ma Chi Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook