Thần Ma Chi Mộ

Chương 345: Tử Dương truy phong hoàn

Phong Cuồng Khô Lâu

04/04/2013

Triệu Thụy trước giờ không cho rằng vận tốt chủ động tìm tới.

Vì vậy, hắn căn bản không chuẩn bị ngu ngốc tuân theo mệnh lệnh của Đinh Linh, đi canh cửa nhà Chung Diệu Quang.

Làm vậy không chỉ lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, mà quan trọng hơn, làm vậy không thể có thu hoạch gì.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ của Đinh Linh bố trí trong thời gian ngắn nhất, phải chủ động xuất kích mới được.

Chỉ là trong biển người mênh mông, muốn tìm một phàm nhân cơ hồ không có đặc điểm gì chẳng thể dễ dàng.

Cho dù thực lực của Triệu Thụy đã đến Luyện Thần trung kì, nhất thời cũng khó làm được.

Hắn hơi cau mày lại, tay phải chống cằm, chăm chăm nhìn tập hồ sơ, cẩn thận suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách nào tốt

Thế là hắn quyết định đi Thiên Phúc ảo cảnh một chuyến, hi vọng có thể thu được kinh hỉ bất ngờ ở ảo cảnh thần kì đó.

Chờ làm việc xong, Triệu Thụy rời văn phòng, trở về nhà trọ mình thuê ở Tân Dương, rồi lấy ra Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh.

Xuyên qua biển mây mênh mông, rơi lên quảng trường đá trắng trên Huyền Không Đảo, hắn đi xuyên qua đám tu chân giả đông đúc, đến trước cửa hiệu của Luyện Khí Tông, chuẩn bị kiếm Huyền Linh đạo trưởng hỏi thăm một lần.

Đạo trưởng là đại tông sư của Luyện Khí Tông, đã lăn lộn trong tu chân giới mấy trăm năm, thấy nhiều hiểu rộng, có lẽ có biện pháp nào đó.

Khi hắn tiến vào cửa hiệu, Huyền Linh đạo trưởng đang đứng song song với Phong Tang Tử của Đan Đỉnh Phái, dường như đang tán gẫu, đệ tử xung quanh thần thái cung kính, cẩn thận hầu hạ hai nhân vật cấp tông sư trong tu chân giới.

Những tu chân giả và các loại yêu ma quỷ quái tiến vào cửa hiệu, cũng ào ào hành lễ với hai người.

Phong Tang Tử và Huyền Linh đạo trưởng chỉ ngạo mạn hơi gật đầu, coi như đáp lễ.

Triệu Thụy sải bước tới trước hai người, cười chào hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Chà! Minh Linh đạo hữu tới rồi, đã lâu không thấy!” Huyền Linh đạo trưởng cười đáp, khác một trời một vực với những người khác “Minh Linh đạo hữu, ngươi lần này đến, có phải kiếm được tàn phiến của viễn cổ thần khí nào không?”

Huyền Linh đạo trưởng nói tới câu cuối cùng, mắt cũng sáng lên, thập phần mong mỏi nhìn Triệu Thụy.

“Vậy thì ông phải thất vọng rồi.” Triệu Thụy cười nói “Tàn phiến của viễn cổ thần khí đâu phải rau cải, làm sao nói có là có được.”

Trên mặt Huyền Linh đạo trưởng không khỏi lộ vẻ thất vọng: “Vậy lần này chẳng biết có chuyển gì?”

Triệu Thụy trực tiếp nói thẳng ý mình cho Huyền Linh đạo trưởng: “Tôi muốn hỏi thăm đạo trưởng một chuyện. Luyện Khí Tông có loại pháp khí nào có thể tìm ra một phàm nhân giữa biển người mênh mông không?”

“Pháp khí tìm phàm nhân? Cái đó bọn ta không có.” Huyền Linh đạo trưởng vuốt râu, cẩn thận suy nghĩ rồi nói “Chẳng qua ta nghe nói Tử Dương đạo nhân ở Hoa Sơn phái dường như từng tự mình luyện chế một loại pháp khí, tên là Tử Dương truy phong hoàn, có thể truy tìm tung tích của phàm nhân, điều kiện tiền đề là, ngươi có được đồ đạc mà người cần tìm đã dùng qua.

Sau khi Tử Dương truy phong hoàn tìm được linh khí của người cần tìm trên đồ vật đó rồi, liền có thể tự động truy tìm.

Tuy linh khí của phàm nhân tương đối yếu ớt, còn xa mới so được với tu chân giả, nhưng cũng có đặc điểm riêng, Tử Dương truy phong hoàn chế tạo theo nguyên lý đó.



Bất quá, kiện Tử Dương truy phong hoàn này chế tạo tương đối rắc rối, đối với tu chân giả mà nói, cơ hồ không có tác dụng gì. Dẫu sao cũng không có tu chân giả nào lại hao phí nhiều khí lực để truy tìm một phàm nhân trong thế tục.

Ngay cả Tử Dương đạo nhân cũng trăm năm khó dùng được một lần.

Ta nhớ sáu mươi năm trước lúc ta gặp hắn, hắn còn oán trách với ta, lãng phí nhiều thiên tài địa bảo trên Tử Dương truy phong hoàn!”

Nói tới đây, Huyền Linh đạo trưởng ngửa đầu lên cười.

Trên mặt Phong Tang Tử cũng lộ ra nụ cười mỉm.

Triệu Thụy nghe câu này, mắt đột nhiên sáng lên.

Tử Dương truy phong hoàn này chính là bảo vật mà hắn cần tìm.

Nếu có thể tìm Tử Dương đạo nhân mượn dùng Tử Dương truy phong hoàn một lần, tìm ra Chung Diệu Quang hẳn chẳng phải chuyện khó.

Chỉ là hắn hoàn toàn không quen biết với Tử Dương đạo nhân, hơn nữa tu chân giả trước giờ cực kì xem trọng pháp khí của mình, thông thường sẽ không cho người khác mượn.

Vì vậy, muốn mượn Tử Dương truy phong hoàn, hi vọng không lớn.

Triệu Thụy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra Hồng Hạc đạo nhân chính là tu chân giả ở Hoa Sơn phái, chỉ là không biết quan hệ giữa hắn và Tử Dương đạo nhân thế nào, nhờ hắn ra mặt mượn đồ, có lẽ cũng có một chút hi vọng.

Triệu Thụy phán đoán, Hồng Hạc đạo nhân hẳn sẽ không từ chối, hắn xem ra là người trọng tình cảm, hơn nữa mình còn từng cứu hắn một mạng.

Nghĩ tới đây, Triệu Thụy liền từ biệt Huyền Linh đạo trưởng và Phong Tang Tử, rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh.

Do không có cách liên hệ với Hồng Hạc đạo nhân, Triệu Thụy bèn gọi điện cho Xích Hỏa lão yêu, nói ý đồ của mình cho hắn, lại nói cho hắn địa chỉ mới của mình ở Tân Dương, rồi bảo Xích Hỏa lão yêu đi Hoa Sơn phái tìm Hồng Hạc đạo nhân.

Xích Hỏa lão yêu trước giờ kính sợ Triệu Thụy, không dám làm trái, lập tức lên đường đi Hoa Sơn.

Triệu Thụy nói địa chỉ của mình cho Xích Hỏa lão yêu xong, bèn yên tĩnh ở nhà chờ tin tức.

Chờ trong nhà trọ đại khái bảy tám tiếng đồng hồ, cửa phòng trọ đột nhiên bị gõ.

Triệu Thụy bước tới mở cửa ra nhìn, Xích Hỏa lão yêu đầu râu tóc đỏ xuất hiện trước mắt hắn.

“Vật mà ngươi cần, Hồng Hạc đạo nhân đã mượn được rồi!”

Xích Hỏa lão yêu vừa thấy Triệu Thụy đã tranh công kêu gào.

“Há? Thật sao? Nhanh vậy sao?”

Triệu Thụy lách qua cho Xích Hỏa lão yêu vào nhà, trên mặt lộ vẻ hơi kinh ngạc.



Triệu Thụy vốn cho rằng, cho dù Hồng Hạc đạo nhân có mượn được Tử Dương truy phong hoàn của Tử Dương đạo nhân, cũng phải tốn một đoạn thời gian thuyết phục Tử Dương đạo nhân.

Không ngờ chỉ trong một đoạn thời gian ngắn như vậy, Hồng Hạc đạo nhân đã mượn được Tử Dương truy phong hoàn!

“Có phải có chút bất ngờ không?” Xích Hỏa lão yêu ngồi trên sofa cười “Thật ra ta cũng hết sức bất ngờ, không ngờ sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy. Sau đó mới biết, Tử Dương đạo nhân vốn là sư tôn của Hồng Hạc, hơn nữa Tử Dương truy phong hoàn này đối với Tử Dương đạo nhân mà nói, tác dụng cũng không lớn, cho nên Hồng Hạc vừa nói, Tử Dương đạo nhân đã hết sức sảng khoái cho hắn mượn.”

“Thì ra là vậy.” Triệu Thụy gật gật đầu, trong lòng cảm thấy vui mừng “Xem ra vận khí của ta cũng coi như không tệ. Xích Hỏa, ngươi mau lấy Tử Dương truy phong hoàn ra đây ta xem.”

Xích Hỏa lão yêu đáp ứng một tiếng, lấy Tử Dương truy phong hoàn từ trong Trữ vật giới chỉ ra đưa cho Triệu Thụy.

Triệu Thụy tiếp lấy cẩn thận đánh giá, Tử Dương truy phong hoàn này là một vòng kim loại to cỡ lòng bàn tay, trên vòng lấp lánh quang mang màu xanh, phù văn khắc li chi lít chít trên vòng, khiến cái vòng tỏ ra thập phần kì dị.

Triệu Thụy quan sát cẩn thận một hồi, rồi lấy ra hai thứ vật dụng của Chung Diệu Quang đã chuẩn bị trước, lắc lắc trên Tử Dương truy phong hoàn.

Tử Dương truy phong hoàn liền bắn ra một cột sáng màu xanh, che phủ lấy toàn bộ kiện vật phẩm đó.

Cột sáng kéo dài đại khái khoảng nửa phút, chớp cái rồi mất.

Sau đó Tử Dương truy phong hoàn “vù” một cái nhanh chóng xoay chuyển, xông qua cửa sổ, hóa thành một vòng sáng màu xanh, bay thẳng về hướng nam.

Triệu Thụy lấy ra tấm ảnh của Chung Diệu Quang, đưa vào tay Xích Hỏa lão yêu, nhanh chóng phân phó: “Xích Hỏa lão yêu, ngươi mau đuổi theo Tử Dương truy phong hoàn, nếu tìm được người này, mau gọi điện thoại cho ta.”

“Sao ngươi không tự thân đi?” Xích Hỏa lão yêu cầm tấm ảnh coi, có chút kì quái hỏi.

“Trời sắp sáng rồi, ta phải đi làm. Bây giờ sếp ta đang nhìn ta không thuận mắt đó! Đột nhiên không đi làm, chẳng phải cho cô ta một cơ hội làm khó mình sao?” Triệu Thụy nhớ lại khuôn mặt thù to khổ lớn đó của Đinh Linh, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Xích Hỏa lão yêu lắc lắc đầu, cảm thấy khó lòng tưởng tượng: “Triệu Thụy, ngươi tu vi tinh thần, thực lực cường đại, vì sao phải lưu lãng trong thế tục, chịu ước thúc như vậy? Xa rời trần thế, không phải tự do tự tại hơn sao?”

Triệu Thụy không trả lời thẳng, chỉ cười cười. Hắn tự nhiên có lý do, chỉ là lý do này không thể nói cho Xích Hỏa lão yêu.

Xích Hỏa lão yêu thấy Triệu Thụy không chịu trả lời, cũng không hỏi nữa, triển khai thân hình, hóa thành một luồng sáng đỏ, đuổi theo Tử Dương truy phong hoàn bay về hướng nam.

Triệu Thụy lại ngồi xếp bằng xuống, tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết một hồi, khôi phục một ít tinh lực, mới tinh thần dồi dào đi tới cục cảnh sát làm việc.

Khi Triệu Thụy tới văn phòng, đã có không ít cảnh sát tới trước, Đường Lỗi cũng có trong đó.

Vừa thấy Triệu Thụy, Đường Lỗi đã bước qua, cười hỏi:

“Này, Triệu Thụy, ngươi hôm qua có đi canh cửa nhà Chung Diệu Quang không? Có manh mối gì không?”

“Hôm qua không đi. Chuẩn bị bữa nay đi nè.”

Đường Lỗi vỗ vai hắn: “Đồng tình với ngươi, thật sự đồng tình. Không biết Đinh đội trưởng nghĩ gì, đột nhiên lại bảo ngươi đi theo dõi, chí ít cũng phải cho ngươi tìm người hợp tác, vạn nhất có chuyện gì, cũng thay đổi được chứ.”

“Sao? Ngươi muốn hợp tác với hắn?” Đinh Linh không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ma Chi Mộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook