Chương 256: Vạn lân yêu trùng
Phong Cuồng Khô Lâu
04/04/2013
Lợi Bảo nãy giờ ở bên cạnh Tiền Giác, thu hút hết những thần tình vui vẻ của Tiền Giác vào trong mắt.
Hắn làm ăn với Tiền Giác cũng đã mấy năm rồi, Tiền Giác dường như mang một cái mặt nạ da người, trên mặt vĩnh viễn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ có hôm nay sau khi được tiểu nữ hài này mới thích thú như điên, quả thực khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bất quá, Lợi Bảo rất nhanh đã ý thức được, đây có lẽ là một cái cơ hội gạt được một số tiền lớn.
Tiền Giác này lai lịch cực kì thần bí, tuy Lợi Bảo buôn bán với hắn đã mấy năm, nhưng đến thân phận của Tiền Giác cũng không cách nào minh bạch, nói không chừng đến cái tên Tiền Giác này cũng là giả.
Bất quá, có một điểm Lợi Bảo phi thường khẳng định, đó chính là Tiền Giác này giàu có phi thường, trước giờ đều là giao dịch bằng hiện kim, tuyệt đối không có nửa điểm thiếu chịu.
Tiền Giác đã rất hứng thú đối với tiểu nữ hài này như vậy, như thế, Lợi Bảo cảm thấy mình có lẽ đem tiểu nữ hài này bán giá cao được.
Đương nhiên, làm như vậy có lẽ có chút không được thành thật, bất quá, có tiền không gạt, đó là vương bát đản, hắn tuyệt đối sẽ không boăn khoăn.
“Ba mươi vạn.” Lợi Bảo há rộng miệng sư tử.
“Ba mươi vạn?” Tiền Giác hơi có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn Lợi Bảo, nhàn nhạt hỏi “Giá tiền này có cao quá không, giao dịch trước kia của chúng ta, giá tiền đều không đến mười vạn, có phải ngươi thấy ta có hứng thú với nó nên muốn thừa cơ bắt chẹt ta một vố không?”
“Sao lại vậy chứ? Tiền tiên sinh? Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, làm sao có thể vì chút lợi nhỏ mọn mà phá hoại quan hệ hợp tác giữa chúng ta chứ?” Lợi Bảo ngậm điếu thuốc, nhún nhún vai “Tiểu nữ hài này không giống với người khác, là một bằng hữu rất có thân phận địa vị nhờ ta bắt lại đó, nói thật, nếu không phải nhìn về mặt chúng ta là lão bằng hữu, ta tuyệt đối sẽ không bán nó đi. Bởi vì, đến lúc bằng hữu của ta kiếm ta đòi người, ta thật không biết làm sao mà giao cho bà ấy đây!”
“Thật sao?” Tiền Giác lập lờ nhếch mép “Đây không phải là lý do tốt để tăng giá. Thế này đi, ta đưa ngươi mười vạn, tiểu nữ hài này ta mang đi.”
Lợi Bảo trong lòng chợt động, bình thường gạt bán con nít, một hai vạn cũng không tới, bây giờ một phát tăng lên năm lần, cũng coi là một vụ gạt lớn rồi.
Hơn nữa, bằng hữu của hắn, tuy nói để hắn gạt bắt tiểu nữ hài kêu là Vân Liên này, nhưng tịnh không xác quyết, rốt cuộc là xử lý ra sao, cũng như nói, tùy ý hắn muốn làm sao cũng được.
Bán Vân Liên đi với giá mười vạn là một lựa chọn không tệ.
Bất quá, tham dục của con người vĩnh viễn không có giới hạn.
Lợi Bảo nhận ra, Tiền Giác đối với Vân Liên cảm thấy hứng thú dị thường, tự nhiên sẽ không thỏa mãn như vậy.
Thế là hắn toét miệng, lộ ra một miệng đầy răng vàng, cười cười nói: “Tiền tiên sinh, ba mươi vạn là giá thấp nhất rồi, nếu là người khác, dù có bỏ ra nhiều tiền hơn, ta cũng không bán.”
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được rồi?” Tiền Giác trừng mắt nhìn Lợi Bảo, ánh mắt dần dần trở nên sâm lãnh.
Lợi Bảo cảm thấy mình dường như bị một con độc xà trừng mắt nhìn, quả tim hốt nhiên trồi lên.
Hắn đột nhiên phát hiện, vị Tiền Giác này mặc âu phục màu đen, sơ mi màu đen, cà vạt cũng màu đen, kết hợp với gương mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì, đúng là giống như kẻ chuyên đưa tang!
Lợi Bảo trong lòng có chút sợ hãi, bất quá nghĩ đến đây là địa bàn của mình, trong cả tòa nhà này có tám chín tên tiểu đệ, bốn năm khẩu súng, dũng khí không khỏi to lên, một lần nữa trở nên cương quyết.
“Buôn bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, nếu không… ông xem món hàng khác coi thử?”
“Không cần!” Tiền Giác đột nhiên cười cười, nụ cười thập phần cổ quái.
Lợi Bảo cảm thấy có chút bất thường, trong lòng thầm cảnh giác, tay cũng lặng lẽ sờ đến khẩu súng lục sau lưng.
Chính vào lúc này, Tiền Giác búng một ngón tay, một tiểu trùng toàn thân bốc lên lục sắc hỏa diễm ngụy dị từ trong ngón tay hắn bắn ra, rơi trên người Lợi Bảo.
Tiểu trùng này cực nhỏ, trên người tuy bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, nhưng tựa hồ đến giấy vụn cũng không đốt được.
Thế nhưng, khiến người ta kinh dị là, khi tiểu trùng rơi lên người Lợi Bảo, “Vù” một tiếng, cả người Lợi Bảo dường như bị châm lửa, toàn thân bị xung thiên lục sắc hỏa diễm bao vây triệt để!
Lợi Bảo trong ngọn lửa lớn giọng la thảm, thanh âm thảm thiết, tựa hồ đau khổ không chịu nổi.
Bốn tên buôn người chờ ở ngoài cửa, nghe tiếng lão đại kêu thảm trong hầm truyền ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng một cước đá mở cánh cửa sắt, mang hai khẩu súng săn xông vào trong hầm ngầm, bọn chúng liền nhìn thấy một cảnh suốt đời khó quên.
Lợi Bảo bị lục sắc hỏa diễm rừng rực bao phủ, đau khổ kêu thảm vùng vẫy.
Sau đó, bọn chúng liền nhìn thấy, Lợi Bảo ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không động đậy gì nữa.
Nhưng lục sắc hỏa diễm ngụy dị vẫn tiếp tục cháy, càng lúc càng sáng, phảng phất như máu thịt của con người chính là thứ nhiên liệu tốt nhất.
Bốn tên buôn người ấy mắt trừng trừng nhìn lão đại của chúng sau mấy giây bị đốt thành một đống tro tàn, thế nhưng, y phục trên người lão đại của chúng, lại hoàn toàn không bị tổn hại, không có bất cứ dấu vết bị cháy nào!
“Đây là chuyện gì!”
Bốn tên buôn người chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, không hẹn mà cùng run lên cầm cập, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi pha lẫn sợ sệt.
Chỉ đốt người, không đốt quần áo, trong hầm ngầm sao lại xuất hiện lục sắc hỏa diễm ngụy dị ác độc như vậy?
Ánh mắt nghi ngại của bốn tên nhìn Tiền Giác, hi vọng có thể tìm được giải thích từ chỗ hắn.
Đồng thời, bọn chúng chĩa mũi súng thẳng vào Tiền Giác, bảo trì cảnh giác cao độ, dù sao Tiền Giác cũng là người ngoài, Lợi Bảo đột nhiên bị đốt thành tro, hắn khó thoát khỏi nghi ngờ.
“Đây là Vạn lân yêu hỏa, là do vạn lân yêu trùng đốt lên.” Tiền Giác đối với sự uy hiếp của bốn tên coi như không thấy, thong dong đứng tại chỗ cũ, lạnh nhạt giải thích “Vạn Lân yêu trùng khắp người bốc lên lục sắc độc hỏa, thích máu thịt, chỉ cần nhiễm phải chút xíu, sẽ lập tức biến thành tro bụi. Rất không may, lão đại của các ngươi đã chạm phải.”
Bốn tên buôn người chỉ nghe sống lưng phát lạnh, khắp người bốc lên hàn khí, bọn chúng vội quát hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao biết rõ như vậy? Có phải là trò quỷ do ngươi làm không?”
Tiền Giác kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh giá: “Các ngươi thật thông minh, lão đại của các ngươi là do ta thanh toán đó.”
Bốn tên vừa nghe, trên mặt đồng thời biến sắc, liền chuẩn bị bóp cò, bắn chết Tiền Giác.
Nhưng đúng lúc này, bốn con Vạn Lân yêu trùng đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, đáp chính xác lên đỉnh đầu bọn chúng.
Trong sát na, một khối lửa từ đỉnh đầu bọn chúng bùng ra, sau đó nuốt trọn cả người bọn chúng.
Những đứa trẻ bị gạt bắt lại ấy, nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa đến lớn giọng kêu khóc, bạt mạng rút vào góc tường, hận không thể tự biến thành con kiến, biến mất vô ảnh vô tung, rời xa khỏi ác ma khủng bố này.
Vân Liên cũng sợ hãi co thành một khối, khuôn mặt vốn hồng hào, lúc này đã biến thành tái mét, thân thể không ngừng run rẩy.
Bất quá, nó cắn chặt miệng, nỗ lực để mình không khóc lớn la lớn lên như những đứa trẻ khác.
Dẫu sao, nó cũng đã trải qua không ít chuyện nguy hiểm, sức chịu đựng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Tiền Giác cũng không để ý đến, vẫy tay một cái, mấy con Vạn Lân yêu trùng vỗ cánh vù vù, bay ra khỏi hầm ngầm.
Qua một lúc, mấy tiếng kêu thảm ngắn ngủi truyền đến, tiếp đó yên lặng trở lại rất nhanh, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bất quá, Tiền Giác trong lòng phi thường rõ ràng, thủ hạ của Lợi Bảo trong tòa nhà này đều bị Vạn Lân yêu trùng thiêu đến thần hồn câu diệt rồi.
Hắn thu mấy con Vạn Lân yêu trùng lại, rồi mới chậm bước đến gần Vân Liên.
Khom lưng xuống, để mặt sát Vân Liên cẩn thận đánh giá thật lâu, trong đôi mắt lãnh mạc của Tiền Giác dần dần rực cháy lên, phát ra quang mang tà ác và điên cuồng.
“Thiên bảo linh đồng a! Chúng ta tìm ngươi biết bao nhiêu năm rồi! Không ngờ, cuối cùng lại tìm được ngươi ở đây! Khặc khặc khặc, giáo chủ lão nhân gia nhất định sẽ phi thường cao hứng đây!”
Tiền Giác nghĩ vậy, thấp giọng cười, càng cười càng hài lòng, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc của hắn, khiến người ta cảm thấy đặc biệt cổ quái.
Vân Liên hoàn toàn không hiểu người này vì sao mà bật cười, chỉ bị dọa đến cả người run cầm cập, đến nói cũng không nói nổi.
Tiền Giác cười một trận, đột nhiên vẫy tay một cái, một trận gió lạnh lướt qua, những đứa trẻ đều hôn mê toàn bộ.
Tiền Giác đem những đứa trẻ này trói lại, nhét lên một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, bất quá đối với Vân Liên lại chiếu cố đặc biệt, đem nó bỏ lên ghế ngồi của tài xế phụ, sau đó nổ máy xe, chạy ra khỏi làng, lên đường lớn, chạy về phía bắc.
Tiền Giác tâm tình rất hớn hở, thậm chí thiếu chút nữa đã hát lên, hắn đã quên, hắn rốt cuộc đã bao lâu không cao hứng như vậy.
Bởi vì, hắn đã phát hiện ra Thiên bảo linh đồng mà giáo chủ khổ cực tìm kiếm trước giờ vẫn không được.
Đây đúng là một công lao to lớn, nếu đem Thiên bảo linh đồng giao cho giáo chủ, địa vị của hắn trong giáo nhất định sẽ nâng cao một bước dài, nói không chừng sẽ được giáo chủ tự thân truyền thụ pháp thuật!
Tiền Giác tâm tình khoan khoái nghĩ vậy, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn hốt nhiên phát hiện, mặt trăng đêm nay tựa hồ tỏ ra có chút quái dị, lại mang màu đỏ máu treo trên không trung.
Trong lúc Tiền Giác trong lòng đang cảm thấy kì quái, một đạo quang mang ánh trăng màu đỏ máu đột nhiên từ huyết nguyệt đó bắn ra, rơi lên chiếc xe tải, giống như một thanh lợi nhận, trong chớp mắt chặt chiếc xe ra làm hai!
Đây là chuyện gì!
Ánh trăng màu đỏ máu này, làm sao lại khủng bố như vậy! Đúng là giống như ánh sáng tử vong!
Trên khuôn mặt đờ đẫn của Tiền Giác lộ ra thần sắc kinh hãi!
Hắn ôm lấy Vân Liên đang hôn mê, nhảy lên khỏi xe.
Mới vừa đứng vững, hắn liền phát hiện ra, ở ngoài trăm mét, một người thần bí mang mặt nạ màu bạc đang yên lặng đứng đó, tựa hồ chờ hắn đến.
Hắn làm ăn với Tiền Giác cũng đã mấy năm rồi, Tiền Giác dường như mang một cái mặt nạ da người, trên mặt vĩnh viễn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ có hôm nay sau khi được tiểu nữ hài này mới thích thú như điên, quả thực khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bất quá, Lợi Bảo rất nhanh đã ý thức được, đây có lẽ là một cái cơ hội gạt được một số tiền lớn.
Tiền Giác này lai lịch cực kì thần bí, tuy Lợi Bảo buôn bán với hắn đã mấy năm, nhưng đến thân phận của Tiền Giác cũng không cách nào minh bạch, nói không chừng đến cái tên Tiền Giác này cũng là giả.
Bất quá, có một điểm Lợi Bảo phi thường khẳng định, đó chính là Tiền Giác này giàu có phi thường, trước giờ đều là giao dịch bằng hiện kim, tuyệt đối không có nửa điểm thiếu chịu.
Tiền Giác đã rất hứng thú đối với tiểu nữ hài này như vậy, như thế, Lợi Bảo cảm thấy mình có lẽ đem tiểu nữ hài này bán giá cao được.
Đương nhiên, làm như vậy có lẽ có chút không được thành thật, bất quá, có tiền không gạt, đó là vương bát đản, hắn tuyệt đối sẽ không boăn khoăn.
“Ba mươi vạn.” Lợi Bảo há rộng miệng sư tử.
“Ba mươi vạn?” Tiền Giác hơi có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn Lợi Bảo, nhàn nhạt hỏi “Giá tiền này có cao quá không, giao dịch trước kia của chúng ta, giá tiền đều không đến mười vạn, có phải ngươi thấy ta có hứng thú với nó nên muốn thừa cơ bắt chẹt ta một vố không?”
“Sao lại vậy chứ? Tiền tiên sinh? Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, làm sao có thể vì chút lợi nhỏ mọn mà phá hoại quan hệ hợp tác giữa chúng ta chứ?” Lợi Bảo ngậm điếu thuốc, nhún nhún vai “Tiểu nữ hài này không giống với người khác, là một bằng hữu rất có thân phận địa vị nhờ ta bắt lại đó, nói thật, nếu không phải nhìn về mặt chúng ta là lão bằng hữu, ta tuyệt đối sẽ không bán nó đi. Bởi vì, đến lúc bằng hữu của ta kiếm ta đòi người, ta thật không biết làm sao mà giao cho bà ấy đây!”
“Thật sao?” Tiền Giác lập lờ nhếch mép “Đây không phải là lý do tốt để tăng giá. Thế này đi, ta đưa ngươi mười vạn, tiểu nữ hài này ta mang đi.”
Lợi Bảo trong lòng chợt động, bình thường gạt bán con nít, một hai vạn cũng không tới, bây giờ một phát tăng lên năm lần, cũng coi là một vụ gạt lớn rồi.
Hơn nữa, bằng hữu của hắn, tuy nói để hắn gạt bắt tiểu nữ hài kêu là Vân Liên này, nhưng tịnh không xác quyết, rốt cuộc là xử lý ra sao, cũng như nói, tùy ý hắn muốn làm sao cũng được.
Bán Vân Liên đi với giá mười vạn là một lựa chọn không tệ.
Bất quá, tham dục của con người vĩnh viễn không có giới hạn.
Lợi Bảo nhận ra, Tiền Giác đối với Vân Liên cảm thấy hứng thú dị thường, tự nhiên sẽ không thỏa mãn như vậy.
Thế là hắn toét miệng, lộ ra một miệng đầy răng vàng, cười cười nói: “Tiền tiên sinh, ba mươi vạn là giá thấp nhất rồi, nếu là người khác, dù có bỏ ra nhiều tiền hơn, ta cũng không bán.”
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được rồi?” Tiền Giác trừng mắt nhìn Lợi Bảo, ánh mắt dần dần trở nên sâm lãnh.
Lợi Bảo cảm thấy mình dường như bị một con độc xà trừng mắt nhìn, quả tim hốt nhiên trồi lên.
Hắn đột nhiên phát hiện, vị Tiền Giác này mặc âu phục màu đen, sơ mi màu đen, cà vạt cũng màu đen, kết hợp với gương mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì, đúng là giống như kẻ chuyên đưa tang!
Lợi Bảo trong lòng có chút sợ hãi, bất quá nghĩ đến đây là địa bàn của mình, trong cả tòa nhà này có tám chín tên tiểu đệ, bốn năm khẩu súng, dũng khí không khỏi to lên, một lần nữa trở nên cương quyết.
“Buôn bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, nếu không… ông xem món hàng khác coi thử?”
“Không cần!” Tiền Giác đột nhiên cười cười, nụ cười thập phần cổ quái.
Lợi Bảo cảm thấy có chút bất thường, trong lòng thầm cảnh giác, tay cũng lặng lẽ sờ đến khẩu súng lục sau lưng.
Chính vào lúc này, Tiền Giác búng một ngón tay, một tiểu trùng toàn thân bốc lên lục sắc hỏa diễm ngụy dị từ trong ngón tay hắn bắn ra, rơi trên người Lợi Bảo.
Tiểu trùng này cực nhỏ, trên người tuy bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, nhưng tựa hồ đến giấy vụn cũng không đốt được.
Thế nhưng, khiến người ta kinh dị là, khi tiểu trùng rơi lên người Lợi Bảo, “Vù” một tiếng, cả người Lợi Bảo dường như bị châm lửa, toàn thân bị xung thiên lục sắc hỏa diễm bao vây triệt để!
Lợi Bảo trong ngọn lửa lớn giọng la thảm, thanh âm thảm thiết, tựa hồ đau khổ không chịu nổi.
Bốn tên buôn người chờ ở ngoài cửa, nghe tiếng lão đại kêu thảm trong hầm truyền ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng một cước đá mở cánh cửa sắt, mang hai khẩu súng săn xông vào trong hầm ngầm, bọn chúng liền nhìn thấy một cảnh suốt đời khó quên.
Lợi Bảo bị lục sắc hỏa diễm rừng rực bao phủ, đau khổ kêu thảm vùng vẫy.
Sau đó, bọn chúng liền nhìn thấy, Lợi Bảo ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không động đậy gì nữa.
Nhưng lục sắc hỏa diễm ngụy dị vẫn tiếp tục cháy, càng lúc càng sáng, phảng phất như máu thịt của con người chính là thứ nhiên liệu tốt nhất.
Bốn tên buôn người ấy mắt trừng trừng nhìn lão đại của chúng sau mấy giây bị đốt thành một đống tro tàn, thế nhưng, y phục trên người lão đại của chúng, lại hoàn toàn không bị tổn hại, không có bất cứ dấu vết bị cháy nào!
“Đây là chuyện gì!”
Bốn tên buôn người chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, không hẹn mà cùng run lên cầm cập, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi pha lẫn sợ sệt.
Chỉ đốt người, không đốt quần áo, trong hầm ngầm sao lại xuất hiện lục sắc hỏa diễm ngụy dị ác độc như vậy?
Ánh mắt nghi ngại của bốn tên nhìn Tiền Giác, hi vọng có thể tìm được giải thích từ chỗ hắn.
Đồng thời, bọn chúng chĩa mũi súng thẳng vào Tiền Giác, bảo trì cảnh giác cao độ, dù sao Tiền Giác cũng là người ngoài, Lợi Bảo đột nhiên bị đốt thành tro, hắn khó thoát khỏi nghi ngờ.
“Đây là Vạn lân yêu hỏa, là do vạn lân yêu trùng đốt lên.” Tiền Giác đối với sự uy hiếp của bốn tên coi như không thấy, thong dong đứng tại chỗ cũ, lạnh nhạt giải thích “Vạn Lân yêu trùng khắp người bốc lên lục sắc độc hỏa, thích máu thịt, chỉ cần nhiễm phải chút xíu, sẽ lập tức biến thành tro bụi. Rất không may, lão đại của các ngươi đã chạm phải.”
Bốn tên buôn người chỉ nghe sống lưng phát lạnh, khắp người bốc lên hàn khí, bọn chúng vội quát hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao biết rõ như vậy? Có phải là trò quỷ do ngươi làm không?”
Tiền Giác kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh giá: “Các ngươi thật thông minh, lão đại của các ngươi là do ta thanh toán đó.”
Bốn tên vừa nghe, trên mặt đồng thời biến sắc, liền chuẩn bị bóp cò, bắn chết Tiền Giác.
Nhưng đúng lúc này, bốn con Vạn Lân yêu trùng đột nhiên từ trên không trung rơi xuống, đáp chính xác lên đỉnh đầu bọn chúng.
Trong sát na, một khối lửa từ đỉnh đầu bọn chúng bùng ra, sau đó nuốt trọn cả người bọn chúng.
Những đứa trẻ bị gạt bắt lại ấy, nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa đến lớn giọng kêu khóc, bạt mạng rút vào góc tường, hận không thể tự biến thành con kiến, biến mất vô ảnh vô tung, rời xa khỏi ác ma khủng bố này.
Vân Liên cũng sợ hãi co thành một khối, khuôn mặt vốn hồng hào, lúc này đã biến thành tái mét, thân thể không ngừng run rẩy.
Bất quá, nó cắn chặt miệng, nỗ lực để mình không khóc lớn la lớn lên như những đứa trẻ khác.
Dẫu sao, nó cũng đã trải qua không ít chuyện nguy hiểm, sức chịu đựng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Tiền Giác cũng không để ý đến, vẫy tay một cái, mấy con Vạn Lân yêu trùng vỗ cánh vù vù, bay ra khỏi hầm ngầm.
Qua một lúc, mấy tiếng kêu thảm ngắn ngủi truyền đến, tiếp đó yên lặng trở lại rất nhanh, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bất quá, Tiền Giác trong lòng phi thường rõ ràng, thủ hạ của Lợi Bảo trong tòa nhà này đều bị Vạn Lân yêu trùng thiêu đến thần hồn câu diệt rồi.
Hắn thu mấy con Vạn Lân yêu trùng lại, rồi mới chậm bước đến gần Vân Liên.
Khom lưng xuống, để mặt sát Vân Liên cẩn thận đánh giá thật lâu, trong đôi mắt lãnh mạc của Tiền Giác dần dần rực cháy lên, phát ra quang mang tà ác và điên cuồng.
“Thiên bảo linh đồng a! Chúng ta tìm ngươi biết bao nhiêu năm rồi! Không ngờ, cuối cùng lại tìm được ngươi ở đây! Khặc khặc khặc, giáo chủ lão nhân gia nhất định sẽ phi thường cao hứng đây!”
Tiền Giác nghĩ vậy, thấp giọng cười, càng cười càng hài lòng, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc của hắn, khiến người ta cảm thấy đặc biệt cổ quái.
Vân Liên hoàn toàn không hiểu người này vì sao mà bật cười, chỉ bị dọa đến cả người run cầm cập, đến nói cũng không nói nổi.
Tiền Giác cười một trận, đột nhiên vẫy tay một cái, một trận gió lạnh lướt qua, những đứa trẻ đều hôn mê toàn bộ.
Tiền Giác đem những đứa trẻ này trói lại, nhét lên một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, bất quá đối với Vân Liên lại chiếu cố đặc biệt, đem nó bỏ lên ghế ngồi của tài xế phụ, sau đó nổ máy xe, chạy ra khỏi làng, lên đường lớn, chạy về phía bắc.
Tiền Giác tâm tình rất hớn hở, thậm chí thiếu chút nữa đã hát lên, hắn đã quên, hắn rốt cuộc đã bao lâu không cao hứng như vậy.
Bởi vì, hắn đã phát hiện ra Thiên bảo linh đồng mà giáo chủ khổ cực tìm kiếm trước giờ vẫn không được.
Đây đúng là một công lao to lớn, nếu đem Thiên bảo linh đồng giao cho giáo chủ, địa vị của hắn trong giáo nhất định sẽ nâng cao một bước dài, nói không chừng sẽ được giáo chủ tự thân truyền thụ pháp thuật!
Tiền Giác tâm tình khoan khoái nghĩ vậy, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn hốt nhiên phát hiện, mặt trăng đêm nay tựa hồ tỏ ra có chút quái dị, lại mang màu đỏ máu treo trên không trung.
Trong lúc Tiền Giác trong lòng đang cảm thấy kì quái, một đạo quang mang ánh trăng màu đỏ máu đột nhiên từ huyết nguyệt đó bắn ra, rơi lên chiếc xe tải, giống như một thanh lợi nhận, trong chớp mắt chặt chiếc xe ra làm hai!
Đây là chuyện gì!
Ánh trăng màu đỏ máu này, làm sao lại khủng bố như vậy! Đúng là giống như ánh sáng tử vong!
Trên khuôn mặt đờ đẫn của Tiền Giác lộ ra thần sắc kinh hãi!
Hắn ôm lấy Vân Liên đang hôn mê, nhảy lên khỏi xe.
Mới vừa đứng vững, hắn liền phát hiện ra, ở ngoài trăm mét, một người thần bí mang mặt nạ màu bạc đang yên lặng đứng đó, tựa hồ chờ hắn đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.