Thần Ma Cung Ứng Thương ( Bản Dịch )
Chương 25: Thương Gia Xảo Quyệt Giang Thái Huyền
Hà Xứ Bất Nhiễm Trần
28/08/2021
“Phần thưởng hôm nay…á đù, ba thức đầu của Như Lai Thần Chưởng?”
Giang Thái Huyền trợn tròn mắt, nghệch mặt nhìn bàn xoay, chỉ ba chiêu đầu của Như Lai Thần Chưởng cũng đủ để xếp vào hạng thần cấp, nếu như học hết toàn bộ thì sẽ đạt đến mức độ nào?
“Hệ thống, có thể giới thiệu một chút về Như Lai Thần Chưởng này hay không?” Giang Thái Huyền vội vã gọi hệ thống.
“Đinh, Như Lai Thần Chưởng, kỹ năng thần cấp cao cấp, tổng cộng chín thức, ba thức đầu là thần cấp cấp thấp, ba thức tiếp theo thần cấp trung cấp, ba thức cuối cùng thần cấp cao cấp (để nắm vững ba thức cuối, nhất định phải học đủ sáu thức đầu).”
“Kỹ năng thần cấp cao cấp.” Hai mắt Giang Thái Huyền tỏa sáng, hắn biết cơ hội thế này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Bỏ lỡ cơ hội này, lần sau chưa chắc lại gặp được.
Vả lại, kiếp trước lúc xem ti vi, xem phim, không biết hắn đã mơ tưởng về Như Lai Thần Chưởng này không biết bao nhiêu lần? Có phải hắn nên thành toàn cho ước mộng lúc trước của mình không?
Hơn nữa muốn học các thức sau thì phải học hết các phần trước đó, đồng nghĩa với việc nếu sau này toàn bộ phần còn lại của Như Lai Thần Chưởng xuất hiện mà bản thân hắn vẫn chưa học sáu thức đầu thì dù cho hắn có lấy được các thức cuối, hắn cũng không thể học được.
Một kim tệ xuất hiện trong lòng bàn tay Giang Thái Huyền, ngay khi hắn định bỏ tiền vào, một giọng nói kinh ngạc vọng đến từ ngoài cửa: “Chủ thượng, khách hàng đến!”
“Ai thế, mới sáng sớm đã tìm đến đây, không sợ bị phát hiện à?”
Giang Thái Huyền bất mãn nhìn ra ngoài, hắn bước ra khỏi đạo tràng, Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc, Trần Xung, Vương Minh Minh đều đã đến.
“Bốn người cứ đến như thế không sợ bị phát hiện hả?” Giang Thái Huyền xoa trán, bất đắc dĩ nói, sao mấy người không để ta lấy được Như Lai Thần Chưởng rồi hẵng đến?
“Tràng chủ, đây là một nghìn nguyên tệ, ta muốn Lý Quảng tiền bối.” Thang Nguyệt Lộ dứt khoát giao ra một nghìn nguyên tệ.
Đến sớm? Nàng còn thấy bản thân đến trễ nữa đấy, hôm qua mới phát truyền đơn, không biết có bao nhiêu người sẽ đến đây, nếu các nàng không tranh thủ, sợ rằng cả nước canh suông cũng không có mà húp.
“Không được, ở đây có một nghìn một trăm nguyên tệ, Lý Quảng tiền bối theo ta.” Trần Lạc không đồng ý.
“Của ta, Lý Quảng tiền bối là của ta.” Vương Minh Minh vội vã lên tiếng, khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được phụ mẫu nghĩ cách gom đủ một nghìn nguyên tệ, còn cam đoan giành được hạng nhất trong cuộc thi săn bắn.
Tây Môn Mập Mạp đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn, nguyên tệ đó, vậy mà ba người này chớp mắt cũng không thèm chớp, cứ thế giao ra? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như nếu Giang Thái Huyền không nhận thì sẽ nhào lên tính sổ với hắn vậy.
“Thang Nguyệt Lộ, ngươi đã có huyết mạch thần cấp rồi, còn muốn tranh với bọn ta, ngươi có biết xấu hổ hay không?” Trần Lạc tức giận trừng mắt nhìn Thang Nguyệt Lộ.
“Đó là ta dùng tiền có được, có giỏi thì ngươi tự mà giành lấy.” Thang Nguyệt Lộ hừ lạnh, không thèm nể mặt Trần Lạc chút nào.
“Hai vị, thương xót tiểu đệ nhường Lý Quảng tiền bối cho ta đi mà.” Trong hai vị mỹ nữ này, ai Vương Minh Minh cũng không dám làm phật lòng, chỉ có thể thấp giọng năn nỉ.
“Còn lâu, ngươi đã được hạng nhất một lần rồi, lần này đừng hòng!” Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc đồng thanh quát.
Giang Thái Huyền nhìn ba người mặt đỏ tía tai, rất giống như chỉ cần thêm một lời không hợp sẽ lao vào đánh nhau ngay tức khắc, hắn vội lên tiếng: “Tình huống lần này có chút đặc biệt, ba vị cứ nghe ta nói trước đã.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ba ngươi đồng thời nhìn sang Giang Thái Huyền, không khỏi có dự cảm chẳng lành.
“Năm trăm nguyên tệ một canh giờ, không trả giá.” Giang Thái Huyền híp mắt cười.
“Ăn cướp, ăn cướp trắng trợn!” Trần Xung bật thốt.
Ba người Thang Nguyệt Lộ đổi sắc mặt, đừng thấy giá cả hiện tại đã giảm nhưng thời gian cũng bị rút ngắn.
Lần trước bọn họ đi thi đã từng thuê một lần, là thuê trong suốt toàn bộ thời gian thi tròn hai ngày, nhưng hiện tại, tuy giá đã giảm nhiều nhưng thời gian lại bị rút lại chỉ còn một canh giờ?
“Huyền ca, ngươi thèm tiền thèm tới điên rồi hả? Xảo quyệt, thật quá xảo quyệt!” Cả Vương Minh Minh cũng không nhịn được nữa, cho dù y có giàu hơn nữa cũng không chịu được cảnh Giang Thái Huyền cứ chặt chém như thế này.
“Khụ khụ, các ngươi nghe ta nói đã, mục tiêu của các ngươi là hạng nhất cuộc thi, mà phần thưởng cho quán quân cuộc thi thì không cần ta phải nó rõ đâu nhỉ? Tuyệt đối không ít hơn một nghìn nguyên tệ.” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói.
“Nhưng bọn ta có thể làm gì chỉ trong một canh giờ chứ? Có thể săn được bao nhiêu yêu thú? Từ nơi này đến Yêu Thú Sơn Mạch phải mất mười lăm phút, cộng thêm thời gian tìm yêu thú, cứ thế tốn hết nửa canh giờ rồi.” Trần Lạc nói.
“Lý Quảng, nói cho bốn vị khách này biết, ngươi có thể làm những gì trong một canh giờ?” Giang Thái Huyền thờ ơ hỏi.
“Nếu căn cứ vào yêu cầu của kỳ thi lần trước, ba vị đều nghe theo đề nghị của Quảng, ít nhất có thể giết được ba con yêu thú trúc cơ.” Lý Quảng bình tĩnh đáp, nhưng lời này lọt vào tai bốn người ở đây lại không còn bình thường nữa.
Ít nhất ba con?
Về cơ bản chỉ có nhóm thiếu niên võ đạo, hay một vài võ giả tiên thiên có tình huống đặc biệt cùng cường giả có cuộc sống không như ý muốn mới tham gia cuộc thi săn bắn này, nhưng dù là thiếu niên thiên tài hai tiên thiên đều không có khả năng giết chết yêu thú trúc cơ.
Nếu bọn họ săn được yêu thú trúc cơ chắc chắn có thể ăn đứt những đối thủ cạnh tranh khác, nhưng phải xem ai trong số bọn họ thuê được Lý Quảng nhiều lần nhất.
“Lỡ như không giết được ba con thì sao?” Trần Lạc lạnh lùng hỏi, yêu thú trúc cơ dễ săn như vậy? Trong thành nhiều lão tổ trúc cơ như thế nhưng chẳng ai dám nói họ có thể tự giết chết một con yêu thú trúc cơ cả.
“Không giết đủ, ta sẽ không lấy một xu nào của các ngươi, còn tặng các ngươi một quyển võ công thần cấp.” Giang Thái Huyền hừ lạnh, lạnh nhạt nói: “Nếu chút bãn lĩnh này cũng không có thì Thần Ma đạo tràng có thể đóng cửa được rồi!”
Giang Thái Huyền trợn tròn mắt, nghệch mặt nhìn bàn xoay, chỉ ba chiêu đầu của Như Lai Thần Chưởng cũng đủ để xếp vào hạng thần cấp, nếu như học hết toàn bộ thì sẽ đạt đến mức độ nào?
“Hệ thống, có thể giới thiệu một chút về Như Lai Thần Chưởng này hay không?” Giang Thái Huyền vội vã gọi hệ thống.
“Đinh, Như Lai Thần Chưởng, kỹ năng thần cấp cao cấp, tổng cộng chín thức, ba thức đầu là thần cấp cấp thấp, ba thức tiếp theo thần cấp trung cấp, ba thức cuối cùng thần cấp cao cấp (để nắm vững ba thức cuối, nhất định phải học đủ sáu thức đầu).”
“Kỹ năng thần cấp cao cấp.” Hai mắt Giang Thái Huyền tỏa sáng, hắn biết cơ hội thế này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Bỏ lỡ cơ hội này, lần sau chưa chắc lại gặp được.
Vả lại, kiếp trước lúc xem ti vi, xem phim, không biết hắn đã mơ tưởng về Như Lai Thần Chưởng này không biết bao nhiêu lần? Có phải hắn nên thành toàn cho ước mộng lúc trước của mình không?
Hơn nữa muốn học các thức sau thì phải học hết các phần trước đó, đồng nghĩa với việc nếu sau này toàn bộ phần còn lại của Như Lai Thần Chưởng xuất hiện mà bản thân hắn vẫn chưa học sáu thức đầu thì dù cho hắn có lấy được các thức cuối, hắn cũng không thể học được.
Một kim tệ xuất hiện trong lòng bàn tay Giang Thái Huyền, ngay khi hắn định bỏ tiền vào, một giọng nói kinh ngạc vọng đến từ ngoài cửa: “Chủ thượng, khách hàng đến!”
“Ai thế, mới sáng sớm đã tìm đến đây, không sợ bị phát hiện à?”
Giang Thái Huyền bất mãn nhìn ra ngoài, hắn bước ra khỏi đạo tràng, Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc, Trần Xung, Vương Minh Minh đều đã đến.
“Bốn người cứ đến như thế không sợ bị phát hiện hả?” Giang Thái Huyền xoa trán, bất đắc dĩ nói, sao mấy người không để ta lấy được Như Lai Thần Chưởng rồi hẵng đến?
“Tràng chủ, đây là một nghìn nguyên tệ, ta muốn Lý Quảng tiền bối.” Thang Nguyệt Lộ dứt khoát giao ra một nghìn nguyên tệ.
Đến sớm? Nàng còn thấy bản thân đến trễ nữa đấy, hôm qua mới phát truyền đơn, không biết có bao nhiêu người sẽ đến đây, nếu các nàng không tranh thủ, sợ rằng cả nước canh suông cũng không có mà húp.
“Không được, ở đây có một nghìn một trăm nguyên tệ, Lý Quảng tiền bối theo ta.” Trần Lạc không đồng ý.
“Của ta, Lý Quảng tiền bối là của ta.” Vương Minh Minh vội vã lên tiếng, khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được phụ mẫu nghĩ cách gom đủ một nghìn nguyên tệ, còn cam đoan giành được hạng nhất trong cuộc thi săn bắn.
Tây Môn Mập Mạp đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn, nguyên tệ đó, vậy mà ba người này chớp mắt cũng không thèm chớp, cứ thế giao ra? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như nếu Giang Thái Huyền không nhận thì sẽ nhào lên tính sổ với hắn vậy.
“Thang Nguyệt Lộ, ngươi đã có huyết mạch thần cấp rồi, còn muốn tranh với bọn ta, ngươi có biết xấu hổ hay không?” Trần Lạc tức giận trừng mắt nhìn Thang Nguyệt Lộ.
“Đó là ta dùng tiền có được, có giỏi thì ngươi tự mà giành lấy.” Thang Nguyệt Lộ hừ lạnh, không thèm nể mặt Trần Lạc chút nào.
“Hai vị, thương xót tiểu đệ nhường Lý Quảng tiền bối cho ta đi mà.” Trong hai vị mỹ nữ này, ai Vương Minh Minh cũng không dám làm phật lòng, chỉ có thể thấp giọng năn nỉ.
“Còn lâu, ngươi đã được hạng nhất một lần rồi, lần này đừng hòng!” Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc đồng thanh quát.
Giang Thái Huyền nhìn ba người mặt đỏ tía tai, rất giống như chỉ cần thêm một lời không hợp sẽ lao vào đánh nhau ngay tức khắc, hắn vội lên tiếng: “Tình huống lần này có chút đặc biệt, ba vị cứ nghe ta nói trước đã.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ba ngươi đồng thời nhìn sang Giang Thái Huyền, không khỏi có dự cảm chẳng lành.
“Năm trăm nguyên tệ một canh giờ, không trả giá.” Giang Thái Huyền híp mắt cười.
“Ăn cướp, ăn cướp trắng trợn!” Trần Xung bật thốt.
Ba người Thang Nguyệt Lộ đổi sắc mặt, đừng thấy giá cả hiện tại đã giảm nhưng thời gian cũng bị rút ngắn.
Lần trước bọn họ đi thi đã từng thuê một lần, là thuê trong suốt toàn bộ thời gian thi tròn hai ngày, nhưng hiện tại, tuy giá đã giảm nhiều nhưng thời gian lại bị rút lại chỉ còn một canh giờ?
“Huyền ca, ngươi thèm tiền thèm tới điên rồi hả? Xảo quyệt, thật quá xảo quyệt!” Cả Vương Minh Minh cũng không nhịn được nữa, cho dù y có giàu hơn nữa cũng không chịu được cảnh Giang Thái Huyền cứ chặt chém như thế này.
“Khụ khụ, các ngươi nghe ta nói đã, mục tiêu của các ngươi là hạng nhất cuộc thi, mà phần thưởng cho quán quân cuộc thi thì không cần ta phải nó rõ đâu nhỉ? Tuyệt đối không ít hơn một nghìn nguyên tệ.” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói.
“Nhưng bọn ta có thể làm gì chỉ trong một canh giờ chứ? Có thể săn được bao nhiêu yêu thú? Từ nơi này đến Yêu Thú Sơn Mạch phải mất mười lăm phút, cộng thêm thời gian tìm yêu thú, cứ thế tốn hết nửa canh giờ rồi.” Trần Lạc nói.
“Lý Quảng, nói cho bốn vị khách này biết, ngươi có thể làm những gì trong một canh giờ?” Giang Thái Huyền thờ ơ hỏi.
“Nếu căn cứ vào yêu cầu của kỳ thi lần trước, ba vị đều nghe theo đề nghị của Quảng, ít nhất có thể giết được ba con yêu thú trúc cơ.” Lý Quảng bình tĩnh đáp, nhưng lời này lọt vào tai bốn người ở đây lại không còn bình thường nữa.
Ít nhất ba con?
Về cơ bản chỉ có nhóm thiếu niên võ đạo, hay một vài võ giả tiên thiên có tình huống đặc biệt cùng cường giả có cuộc sống không như ý muốn mới tham gia cuộc thi săn bắn này, nhưng dù là thiếu niên thiên tài hai tiên thiên đều không có khả năng giết chết yêu thú trúc cơ.
Nếu bọn họ săn được yêu thú trúc cơ chắc chắn có thể ăn đứt những đối thủ cạnh tranh khác, nhưng phải xem ai trong số bọn họ thuê được Lý Quảng nhiều lần nhất.
“Lỡ như không giết được ba con thì sao?” Trần Lạc lạnh lùng hỏi, yêu thú trúc cơ dễ săn như vậy? Trong thành nhiều lão tổ trúc cơ như thế nhưng chẳng ai dám nói họ có thể tự giết chết một con yêu thú trúc cơ cả.
“Không giết đủ, ta sẽ không lấy một xu nào của các ngươi, còn tặng các ngươi một quyển võ công thần cấp.” Giang Thái Huyền hừ lạnh, lạnh nhạt nói: “Nếu chút bãn lĩnh này cũng không có thì Thần Ma đạo tràng có thể đóng cửa được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.