Chương 175: Cảnh giới Khuy Đạo
Duy Nhất Thiên Tử
13/05/2013
Lôi Mộc hung hăng trừng mắt nhìn Nhị ca, đau lòng nói với Lôi Nguyệt: "Nguyệt nhi, ngươi không cần phải gả cho Âm Thiểu Kiệt.”
Lôi Nguyệt hai mắt đẫm lệ nhìn Tam thúc Lôi Mộc.
"Có người tới cứu Lôi gia chúng ta, cho nên ngươi có thể thanh thản ổn định làm tiểu thư Lôi gia, sau này cũng không có người nào để ngươi đi hy sinh, ta thề.”
"Là ai." Trong ấn tượng của Lôi Nguyệt, những người giao hảo với Lôi gia không có ai có thể đối nghịch cùng Âm Sơn Tông, điều này không khỏi làm nàng nổi lên nghi ngờ.
Lôi Mộc đem chuyện Trương Hiểu Vũ và lão tổ tông Lôi Ngạo nhất nhất kể cho Lôi Nguyệt nghe.
Lôi Sơn áy náy nhìn Lôi Nguyệt, nói: "Nguyệt nhi, lần này là cha không tốt, vì cả Lôi gia mà lại định buông tha ngươi, may mà vẫn chưa làm, nếu không ta đã phụ lòng mẫu thân đã mất của ngươi.”
"Cha, người đừng nói vậy, Nguyệt nhi biết rõ cha mới là người thống khổ nhất, ta không trách người đâu.”
Lôi Phách đĩnh đạc nói: "Tốt rồi, bây giờ là việc vui, không cần phải làm như bi kịch nữa, mọi người vui vẻ lên một chút.”
Trong đại viện lớn nhất phía sau Tê Hà Sơn Trang, bên trong có giả sơn, có nước biếc, đình đài lầu các, so với phủ trạch của nhà đại phú đại quý còn lớn hơn rất nhiều.
Ở cạnh một con sông nhỏ bên trong đại viện, Trương Hiểu Vũ hai mắt khép hờ, lơ lửng ở trên mặt nước, mũi chân và mặt nước bảo trì trạng thái đụng mà không phải đụng.
Sau khi tu luyện Băng Tâm Quyết, Trương Hiểu Vũ mỗi ngày đều tiêu tốn thời gian rất lâu để gia tăng băng nguyên lực, có trung phẩm nguyên thạch ủng hộ, ở Hoàng Kim Đảo đã đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư, chỉ là vì băng nguyên lực cấp bậc Đại Võ Sư căn bản không có chút tác dụng nào, nên mới không có thi triển.
Sau đó, băng nguyên lực như nguyện tiến vào cấp bậc Võ Vương, tốc độ tu luyện mới dần dần trì hoãn xuống, nhưng trước mắt sự trì hoãn này chỉ là đối với Trương Hiểu Vũ, so sánh với thường nhân đã nhanh gấp mấy chục lần.
Ở trên biển hơn hai tháng, cả ngày đối mặt biển rộng vô biên vô hạn, còn có thủy nguyên khí nồng đậm, các loại nguyên nhân ảnh hưởng xuống đã khiến cho băng thuộc tính của hắn càng ngày càng gần cảnh giới Khuy Đạo, đã vượt qua lôi thuộc tính.
Hôm nay nhìn thấy sông nhỏ yên tĩnh hoàn toàn khác với biển khơi sôi trào, Trương Hiểu Vũ thoáng cái như tiến vào bên trong một cái cảnh giới huyền diệu, cảnh giới này phi thường mỹ diệu, không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Giờ phút này hắn có thể nghe được thanh âm của sông nhỏ, có thể cảm nhận được tâm tình của sông nhỏ, có thể chứng kiến quỹ tích vận chuyển của sông nhỏ, thậm chí có thể ở trong lúc vô hình hòa hợp với mỗi một giọt nước của nó.
Đều nói băng và nước vốn là một thể, hai bên không hề phân biệt, chỉ là trên hình thức biểu hiện cso biến hóa vi diệu riêng của mình, băng nguyên lực và thủy nguyên lực cũng vậy, đồng căn đồng nguyên, quan hệ chặt chẽ.
Hồn lực lấy một loại phương thức đặc thù dẫn động thủy nguyên khí trong sông nhỏ, dần dần, một mảng tuyết trắng xuất hiện ở trên mặt nước, hơn nữa đang không ngừng lan tràn ra, rất nhanh đã bao trùm cả sông nhỏ.
Trong vô thức, não hải của Trương Hiểu Vũ đột nhiên mở ra một thứ gì đó, sau đó vô số tin tức huyền ảo tối nghĩa bừng lên.
Thân hình chấn động mạnh một cái, Trương Hiểu Vũ mở hai mắt ra.
Nhìn sông nhỏ phía dưới đã kết băng, Trương Hiểu Vũ khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó thầm nghĩ: Chẳng lẽ băng thuộc tính của ta đã tiến vào cảnh giới Khuy Đạo.
Hồn lực điều tra toàn thân, cuối cùng ở một vị trí trong não vực, Trương Hiểu Vũ phát hiện ra một thứ kỳ quái, đó là một bông tuyết trong suốt, lẳng lặng lơ lửng tại đó.
Có thể là bông tuyết mới vừa sinh ra, Trương Hiểu Vũ căn bản không có biện pháp câu thông cùng nó, cũng vô pháp dò xét đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể khẳng định là băng băng thuộc tính của hắn đã tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, hơn nữa băng nguyên lực ở dưới sự kích thích cũng đã trở thành nguyên lực đạt tới cấp bậc Võ Hùng thứ ba trong cơ thể Trương Hiểu Vũ.
Vươn bàn tay ra, Trương Hiểu Vũ tuy ý vung tới một cây đại thụ bên bờ sông.
Dòng nước lạnh trong suốt từ trong bàn tay Trương Hiểu Vũ dâng ra, trong thời gian ngắn bao trùm mặt ngoài đại thụ, sau một khắc, một gốc cây bằng băng trong nháy mắt hình thành, thông thấu chỉnh thể vô cùng huyến lệ.
Tựa như có chỗ nào đó không giống với lúc trước, Trương Hiểu Vũ cẩn thận nhớ lại băng nguyên lực phóng thích vừa rồi một chút, cuối cùng tỉnh ngộ lại, công kích lần này mặc dù chỉ là một kích bất kì, nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, không có một chút tiêu hao nào, đem băng nguyên lực có hạn làm ra điều chỉnh tiêu chuẩn nhất, đây chính là sự thể hiện của cảnh giới Khuy Đạo, lợi dụng nguyên lực một cách hoàn mỹ.
Tu vi của bản thân không có có thay đổi quá nhiều, nhưng mà ở phương diện vận dụng nguyên lực lại chỗ khác biệt rất lớn, trước kia Trương Hiểu Vũ chỉ có thể đánh ra công kích mười thành lực lượng, thì như vậy hiện tại hắn có thể đánh ra lực công kích cao hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới thứ đột phá trước lại là băng thuộc tính, mà lôi thuộc tính một mực làm bạn cùng hắn thì còn kém cửa lớn một bước, về phần phong thuộc tính còn không có manh mối, huyết thuộc tính càng không cần phải nói, tiến độ so sánh với thuộc tính khác chậm hơn rất nhiều, đến bây giờ vẫn còn là Võ Vương đỉnh phong.
Băng thuộc tính tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, cũng đại biểu cho Trương Hiểu Vũ đã đủ sánh vai cùng Lục Đại Võ Tông, mặc dù có khả năng nội tình cá nhân còn kém một chút, nhưng ít ra đã là một cấp bậc.
Người nào!" Trương Hiểu Vũ nhàn nhạt liếc qua.
Một màn kinh người xảy ra, chỉ thấy theo tầm mắt của Trương Hiểu Vũ, trên mặt đất cùng tường sân lưu lại một đạo dấu vết bạch sắc, phía trên lại là băng sương nhàn nhạt.
!
Một giọng nữ thanh thúy truyền vào.
Thân hình nhoáng một cái, Trương Hiểu Vũ đã xuất hiện ở trên bức tường cao cao, ở trên cành cây bên ngoài tường là một nữ tử trẻ tuổi thanh lệ động lòng người, trên cổ tay là một mảng băng sương, lúc này nàng đang ôm tay thống khổ rên rỉ.
Trương Hiểu Vũ nhíu mày, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên phía trước, đứng ở bên cạnh nữ tử trẻ tuổi, sau đó nói: "Đừng nhúc nhích." Vừa nói, bàn tay phủ lên trên cổ tay đối phương, mắt thường có thể thấy được hàn khí bị Trương Hiểu Vũ hút vào trong lòng bàn tay.
"Ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?” Trương Hiểu Vũ sơ bộ tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, còn không cách nào hoàn toàn khống chế nó, cho nên hồn lực mới có thể vô ý thức nương theo ánh mắt tự động dẫn động thủy nguyên khí trong thiên địa, nhanh chóng chuyển hóa thành băng sương công kích.
Lôi Nguyệt ủy khuất nói: "Người ta nghe cha nói có một người có thể trợ giúp Lôi gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên muốn qua xem, ai biết ngươi bên trong tu luyện, cho nên đứng ở cành cây quan sát."
"Được rồi, ta trợ giúp Lôi gia các ngươi là vì báo ân, năm đó Lôi Ngạo tiền bối trao cho ta Lôi Thiểm Quyết, dựa vào Lôi Thiểm Quyết ta mới có thành tựu hôm nay, cho nên ngươi không cần cảm tạ ta." Trương Hiểu Vũ nói.
Lôi Nguyệt nói: "Báo ân hay không báo ân thật ra căn bản là không có người biết rõ, nhưng mà ngươi đã đi mười vạn dặm, từ Nam Vực xa xôi chạy tới đây.”
Lôi Nguyệt hai mắt đẫm lệ nhìn Tam thúc Lôi Mộc.
"Có người tới cứu Lôi gia chúng ta, cho nên ngươi có thể thanh thản ổn định làm tiểu thư Lôi gia, sau này cũng không có người nào để ngươi đi hy sinh, ta thề.”
"Là ai." Trong ấn tượng của Lôi Nguyệt, những người giao hảo với Lôi gia không có ai có thể đối nghịch cùng Âm Sơn Tông, điều này không khỏi làm nàng nổi lên nghi ngờ.
Lôi Mộc đem chuyện Trương Hiểu Vũ và lão tổ tông Lôi Ngạo nhất nhất kể cho Lôi Nguyệt nghe.
Lôi Sơn áy náy nhìn Lôi Nguyệt, nói: "Nguyệt nhi, lần này là cha không tốt, vì cả Lôi gia mà lại định buông tha ngươi, may mà vẫn chưa làm, nếu không ta đã phụ lòng mẫu thân đã mất của ngươi.”
"Cha, người đừng nói vậy, Nguyệt nhi biết rõ cha mới là người thống khổ nhất, ta không trách người đâu.”
Lôi Phách đĩnh đạc nói: "Tốt rồi, bây giờ là việc vui, không cần phải làm như bi kịch nữa, mọi người vui vẻ lên một chút.”
Trong đại viện lớn nhất phía sau Tê Hà Sơn Trang, bên trong có giả sơn, có nước biếc, đình đài lầu các, so với phủ trạch của nhà đại phú đại quý còn lớn hơn rất nhiều.
Ở cạnh một con sông nhỏ bên trong đại viện, Trương Hiểu Vũ hai mắt khép hờ, lơ lửng ở trên mặt nước, mũi chân và mặt nước bảo trì trạng thái đụng mà không phải đụng.
Sau khi tu luyện Băng Tâm Quyết, Trương Hiểu Vũ mỗi ngày đều tiêu tốn thời gian rất lâu để gia tăng băng nguyên lực, có trung phẩm nguyên thạch ủng hộ, ở Hoàng Kim Đảo đã đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư, chỉ là vì băng nguyên lực cấp bậc Đại Võ Sư căn bản không có chút tác dụng nào, nên mới không có thi triển.
Sau đó, băng nguyên lực như nguyện tiến vào cấp bậc Võ Vương, tốc độ tu luyện mới dần dần trì hoãn xuống, nhưng trước mắt sự trì hoãn này chỉ là đối với Trương Hiểu Vũ, so sánh với thường nhân đã nhanh gấp mấy chục lần.
Ở trên biển hơn hai tháng, cả ngày đối mặt biển rộng vô biên vô hạn, còn có thủy nguyên khí nồng đậm, các loại nguyên nhân ảnh hưởng xuống đã khiến cho băng thuộc tính của hắn càng ngày càng gần cảnh giới Khuy Đạo, đã vượt qua lôi thuộc tính.
Hôm nay nhìn thấy sông nhỏ yên tĩnh hoàn toàn khác với biển khơi sôi trào, Trương Hiểu Vũ thoáng cái như tiến vào bên trong một cái cảnh giới huyền diệu, cảnh giới này phi thường mỹ diệu, không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Giờ phút này hắn có thể nghe được thanh âm của sông nhỏ, có thể cảm nhận được tâm tình của sông nhỏ, có thể chứng kiến quỹ tích vận chuyển của sông nhỏ, thậm chí có thể ở trong lúc vô hình hòa hợp với mỗi một giọt nước của nó.
Đều nói băng và nước vốn là một thể, hai bên không hề phân biệt, chỉ là trên hình thức biểu hiện cso biến hóa vi diệu riêng của mình, băng nguyên lực và thủy nguyên lực cũng vậy, đồng căn đồng nguyên, quan hệ chặt chẽ.
Hồn lực lấy một loại phương thức đặc thù dẫn động thủy nguyên khí trong sông nhỏ, dần dần, một mảng tuyết trắng xuất hiện ở trên mặt nước, hơn nữa đang không ngừng lan tràn ra, rất nhanh đã bao trùm cả sông nhỏ.
Trong vô thức, não hải của Trương Hiểu Vũ đột nhiên mở ra một thứ gì đó, sau đó vô số tin tức huyền ảo tối nghĩa bừng lên.
Thân hình chấn động mạnh một cái, Trương Hiểu Vũ mở hai mắt ra.
Nhìn sông nhỏ phía dưới đã kết băng, Trương Hiểu Vũ khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó thầm nghĩ: Chẳng lẽ băng thuộc tính của ta đã tiến vào cảnh giới Khuy Đạo.
Hồn lực điều tra toàn thân, cuối cùng ở một vị trí trong não vực, Trương Hiểu Vũ phát hiện ra một thứ kỳ quái, đó là một bông tuyết trong suốt, lẳng lặng lơ lửng tại đó.
Có thể là bông tuyết mới vừa sinh ra, Trương Hiểu Vũ căn bản không có biện pháp câu thông cùng nó, cũng vô pháp dò xét đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể khẳng định là băng băng thuộc tính của hắn đã tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, hơn nữa băng nguyên lực ở dưới sự kích thích cũng đã trở thành nguyên lực đạt tới cấp bậc Võ Hùng thứ ba trong cơ thể Trương Hiểu Vũ.
Vươn bàn tay ra, Trương Hiểu Vũ tuy ý vung tới một cây đại thụ bên bờ sông.
Dòng nước lạnh trong suốt từ trong bàn tay Trương Hiểu Vũ dâng ra, trong thời gian ngắn bao trùm mặt ngoài đại thụ, sau một khắc, một gốc cây bằng băng trong nháy mắt hình thành, thông thấu chỉnh thể vô cùng huyến lệ.
Tựa như có chỗ nào đó không giống với lúc trước, Trương Hiểu Vũ cẩn thận nhớ lại băng nguyên lực phóng thích vừa rồi một chút, cuối cùng tỉnh ngộ lại, công kích lần này mặc dù chỉ là một kích bất kì, nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, không có một chút tiêu hao nào, đem băng nguyên lực có hạn làm ra điều chỉnh tiêu chuẩn nhất, đây chính là sự thể hiện của cảnh giới Khuy Đạo, lợi dụng nguyên lực một cách hoàn mỹ.
Tu vi của bản thân không có có thay đổi quá nhiều, nhưng mà ở phương diện vận dụng nguyên lực lại chỗ khác biệt rất lớn, trước kia Trương Hiểu Vũ chỉ có thể đánh ra công kích mười thành lực lượng, thì như vậy hiện tại hắn có thể đánh ra lực công kích cao hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới thứ đột phá trước lại là băng thuộc tính, mà lôi thuộc tính một mực làm bạn cùng hắn thì còn kém cửa lớn một bước, về phần phong thuộc tính còn không có manh mối, huyết thuộc tính càng không cần phải nói, tiến độ so sánh với thuộc tính khác chậm hơn rất nhiều, đến bây giờ vẫn còn là Võ Vương đỉnh phong.
Băng thuộc tính tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, cũng đại biểu cho Trương Hiểu Vũ đã đủ sánh vai cùng Lục Đại Võ Tông, mặc dù có khả năng nội tình cá nhân còn kém một chút, nhưng ít ra đã là một cấp bậc.
Người nào!" Trương Hiểu Vũ nhàn nhạt liếc qua.
Một màn kinh người xảy ra, chỉ thấy theo tầm mắt của Trương Hiểu Vũ, trên mặt đất cùng tường sân lưu lại một đạo dấu vết bạch sắc, phía trên lại là băng sương nhàn nhạt.
!
Một giọng nữ thanh thúy truyền vào.
Thân hình nhoáng một cái, Trương Hiểu Vũ đã xuất hiện ở trên bức tường cao cao, ở trên cành cây bên ngoài tường là một nữ tử trẻ tuổi thanh lệ động lòng người, trên cổ tay là một mảng băng sương, lúc này nàng đang ôm tay thống khổ rên rỉ.
Trương Hiểu Vũ nhíu mày, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên phía trước, đứng ở bên cạnh nữ tử trẻ tuổi, sau đó nói: "Đừng nhúc nhích." Vừa nói, bàn tay phủ lên trên cổ tay đối phương, mắt thường có thể thấy được hàn khí bị Trương Hiểu Vũ hút vào trong lòng bàn tay.
"Ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?” Trương Hiểu Vũ sơ bộ tiến vào cảnh giới Khuy Đạo, còn không cách nào hoàn toàn khống chế nó, cho nên hồn lực mới có thể vô ý thức nương theo ánh mắt tự động dẫn động thủy nguyên khí trong thiên địa, nhanh chóng chuyển hóa thành băng sương công kích.
Lôi Nguyệt ủy khuất nói: "Người ta nghe cha nói có một người có thể trợ giúp Lôi gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên muốn qua xem, ai biết ngươi bên trong tu luyện, cho nên đứng ở cành cây quan sát."
"Được rồi, ta trợ giúp Lôi gia các ngươi là vì báo ân, năm đó Lôi Ngạo tiền bối trao cho ta Lôi Thiểm Quyết, dựa vào Lôi Thiểm Quyết ta mới có thành tựu hôm nay, cho nên ngươi không cần cảm tạ ta." Trương Hiểu Vũ nói.
Lôi Nguyệt nói: "Báo ân hay không báo ân thật ra căn bản là không có người biết rõ, nhưng mà ngươi đã đi mười vạn dặm, từ Nam Vực xa xôi chạy tới đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.