Chương 101: Dạ Trường Phong xuất hiện, vương giả trở về
Duy Nhất Thiên Tử
13/05/2013
Công pháp đúng là trâu thật, công kích vừa rồi có Phá Diệt Tử Cầu, hiện tại lại có Bạch Nhãn Tử Đồng, mà Lôi Thiểm Quyết chỉ có một tác dụng là tăng phúc tốc độ Lôi Thiểm.
"Quỹ tích vận động nguyên lực của ngươi đều hiện ra rành mạch trong Tử Đồng của ta, xem ngươi còn đấu với ta thế nào." Vạn Trác Minh thân hình chợt lóe, từ trên không lao xuống, tử sắc quang hoa ở trên bàn tay hình thành một lưỡi đao, gọt xuống bộ ngực của Trương Hiểu Vũ.
Trong khoảnh khắc hai tay biến thành màu đen, Trương Hiểu Vũ lấy tay nghênh đón.
Thương, tiếng ma sát của kim loại vang lên, hai người đều nhoáng một cái rất nhỏ, dây dưa cùng một chỗ lần nữa.
Nguyên lực hội tụ hai chân, là muốn tránh ra, con mắt Vạn Trác Minh thoáng nhìn, chú ý tới hướng đi nguyên lực của Trương Hiểu Vũ, lập tức chân nhanh hơn, sớm chặn lại ở phía trước Trương Hiểu Vũ, bức bách hắn so độ hùng hậu của nguyên lực với mình.
Có thể thấy rõ động tác của ta, không đúng, là thấy rõ hướng đi nguyên lực của ta, Trương Hiểu Vũ tránh không được, lại cùng đối phương liều mạng mấy chiêu, sau đó đột ngột hướng về sau lùi lại.
Muốn lui, không có cửa đâu, sau khi thúc đẩy Tử Sắc Quang Hoa Triều, tốc độ Vạn Trác Minh trong nháy mắt tăng tốc đến mức tận cùng, đuổi tới trước người Trương Hiểu Vũ, lưỡi dao tử sắc hóa thành một mảng đao ảnh, bao phủ một phiến không gian lớn phía trước.
"Lôi Thiểm!" Quỷ mị thoát ra ngoài, Trương Hiểu Vũ nhăn mày lại, Tử Đồng thật khó chơi.
Thoải mái đuổi theo Trương Hiểu Vũ, Vạn Trác Minh trong lòng sảng khoái đến cực điểm, cho dù lực công kích mạnh mẽ thì như thế nào, còn không phải bị ta đùa giỡn vòng quanh.
"Đối mặt Tử Đồng, chỉ có so với hắn nhanh hơn, hoặc là chế trụ hắn ở trên thực lực, nếu không hầu như không có cơ hội lật bàn." Mỹ phụ quần áo xanh nước biển ngồi ở bên cạnh Tiêu Linh thản nhiên nói.
Tiêu Linh nói: "Sư phụ, chẳng lẽ Tử Đồng là vô địch đồng cấp sao?”
Mỹ phụ quần áo xanh nước biển nói: "Cái này cũng không nhất định, Tử Đồng cực kỳ hao tổn nguyên lực, thể lực và tâm lực, có thể vượt qua thời gian duy trì Tử Đồng, đối phương cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói; mặt khác, Tử Đồng cũng không phải đồng kỹ duy nhất, nếu như đối thủ cũng có một môn đồng kỹ giống như thế, ai thắng ai thua còn phải xem thành tựu của đồng kỹ; loại tình huống cuối cùng là ngăn cách Tử Đồng, làm cho hiệu quả Tử Đồng không có tác dụng với bản thân."
"Ngăn cách Tử Đồng?" Tiêu Linh nghi vấn.
Mỹ phụ quần áo xanh nước biển lắc lắc đầu nói: "Loại năng lực này so với đồng kỹ còn hiếm hơn, nói với ngươi cũng vô dụng."
Thấy sư phụ không có ý tứ tiếp tục giải thích, ánh mắt Tiêu Linh chuyển lên đài thi đấu.
Hai người đã giao thủ trên trăm chiêu, vẫn như cũ không cách nào phân ra thắng bại, bởi vì tốc độ quá mức mau lẹ, thực lực kẻ yếu chỉ có thể nhìn thấy hai đạo hư ảnh một lam một tím đan vào nhau trên đài thi đấu. Có khi hư ảnh ở chỗ này, sau một khắc hai người đã ở bên ngoài mười mét.
Lại là trên trăm chiêu qua đi, Vạn Trác Minh bắt đầu có chút thở hổn hển, tình huống không lạc quan như lúc đầu, Trương Hiểu Vũ cường hãn có chút ra ngoài ý định, tốc độ cũng không thua kém gì hắn. Mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể biến nguy thành an, hơn nữa hai tay kia cũng quá kì quái, trên làn da tựa như bao trùm lấy một tầng phòng ngự cực mỏng, nguyên lực của Tử Hà căn bản là không xâm nhập vào được.
Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, Tử Đồng mặc dù lợi hại khó chơi, nhưng vẫn giống như Bạch Nhãn và Tả Luân Nhãn, khó có thể duy trì lâu dài, Trương Hiểu Vũ đúng là biết rõ điểm này mới không có lo lắng tìm kiếm biện pháp, tự loạn trận cước.
Ba trăm chiêu, bốn trăm chiêu, năm trăm chiêu...
Giao thủ cực nhanh như tốc độ ánh sáng, đột ngột, đầu Vạn Trác Minh choáng váng một hồi, chợt thầm nghĩ không ổn, tác dụng phụ khi sử dụng Tử Đồng quá độ đã tới.
Cảm giác được động tác của đối phương thoáng cứng ngắc, đồng tử Trương Hiểu Vũ xoay tròn co rụt lại, cơ hội tới, Hắc Ma Thủ chuyển đổi thành Phách Không Quyền, cách không bổ về phía đối phương.
Phốc, nhổ ra một ngụm máu tươi nhỏ, tâm lực và thể lực đều tiêu hao rất nhiều, Vạn Trác Minh cứng rắn ngăn cản một chiêu này kết quả là trúng nội thương không nhẹ, bước chân phập phù lui lại.
"Lôi Thiểm."
Thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Vạn Trác Minh, Trương Hiểu Vũ gọn gàng linh hoạt một chưởng vỗ vào ót đối phương, lực đạo cương mãnh lập tức quét thân thể của hắn đi, rơi xuống dưới đài.
"Vạn sư huynh!" Tôn Nguyệt Hương sắc mặt đại biến, bước nhanh về phía Vạn Trác Minh.
Thắng, một vị Đại Võ Sư đỉnh phong thắng một vị Võ Vương, mấy trăm năm lịch sử Thanh Niên Cao Thủ Đại Tái chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, mà Trương Hiểu Vũ lại sáng tạo lịch sử.
"Con mắt của ta không phải bị hoa rồi chứ! Võ Vương đánh không lại đỉnh phong Đại Võ Sư." Tu luyện võ đạo, càng về sau chênh lệch càng lớn, võ giả đỉnh phong thắng Võ Sư sơ cấp có chút khó, Võ Sư đỉnh phong thắng sơ Đại Võ Sư cấp vô cùng khó, Đại Võ Sư đỉnh phong thắng Võ Vương sơ cấp lại càng không thể, đừng nói là cảnh giới phía sau.
"Đại Võ Sư đỉnh phong cũng có thể đánh thắng Võ Vương, không biết hắn tiến giai đến Võ Vương sẽ mạnh mẽ đến mức nào."
Không chỉ có hơn mười vạn người xem nghị luận ào ào, cả những đại nhân vật đang xem cuộc chiến cũng cực kỳ chú ý Trương Hiểu Vũ, như hoàng đế Thiên La Quốc Tiêu Quỳnh, ba vị Vương gia, còn có một số cường giả Võ Hùng thực lực cường đại, đều sinh ra hứng thú rất lớn với Trương Hiểu Vũ, thậm chí còn nổi lên một ít tâm tư.
"Nếu không có ngoài ý muốn, hắn là kẻ mà tương lai không thể đo lường được!" Mỹ phụ quần áo xanh nước biển cảm thán nói.
"Trương Hiểu Vũ, ngươi dám đả thương Vạn sư huynh, cha ta nhất định không tha cho ngươi." Tôn Nguyệt Hương nâng Vạn Trác Minh dậy, oán độc nhìn Trương Hiểu Vũ.
Lại là một nữ nhân điên, có chút giống với Hách Liên Hồng, Trương Hiểu Vũ mặc kệ những người thua không nổi này.
"Một cái kỳ tích, một cái kỷ lục, mà chúng ta là người chứng kiến thời khắc này, xin cho Miểu Sát Thiếu Niên thiếu niên Trương Hiểu Vũ một tràng vỗ tay!" Người trọng tài cực kỳ hào hứng cao giọng nói.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, liên miên không dứt, mọi người trên cả sân thi đấu hoàng gia đứng lên.
"Một trận chiến này tuy kinh điển, nhưng những trận đấu hay vẫn sẽ tiếp tục, xin mời đệ nhất cao thủ, vương giả bễ nghễ một đời tuổi trẻ - Dạ Trường Phong!"
Một bên lặng xuống, một bên nổi lên, khi cái tên Dạ Trường Phong từ người trong miệng trọng tài vang lên, lực chú ý của ba mươi vạn người lập tức bị hấp dẫn qua. Đối mặt với vầng trăng sáng Dạ Trường Phong, bất luận minh tinh gì cũng phải ảm đạm thất sắc, cho dù đó là Trương Hiểu Vũ.
"Còn có đệ nhất thiên tài Kim Quang Quận Thành chúng ta, Tiểu Kim Thân Lý Dục." Khi người trọng tài nói ra tên của Lý Dục, âm thầm vì hắn thở dài một tiếng, nếu như đối thủ không phải Dạ Trường Phong, bằng thực lực của Lý Dục tuyệt đối có thể chiến cùng bất cứ kẻ nào.
Lý dục sắc mặt bình thản, từng bước một đi lên trên đài thi đấu, sau đó giống như pho tượng đứng ở nơi đó, lẳng lặng chờ đợi vương giả người trẻ tuổi. Nếu như những người khác, có thể thầm mắng không may sau khi biết đối thủ là Dạ Trường Phong. Nhưng mà Lý Dục không cho rằng như vậy, ba năm tôi luyện, hôm nay là lúc đo lường hắn, dù đối thủ là nhất đại vương giả trẻ tuổi Dạ Trường Phong người người sợ như sợ cọp.
Một góc bí mất cách đài thi đấu năm sáu chục mét, một thanh niên mặc đồ đen đứng lên, lắc thân một cái, đột ngột xuất hiện ở trên đài thi đấu.
Trương Hiểu Vũ đồng tử co lại một chút, thật nhanh, so với mình nhanh hơn nhiều lắm, khoảng cách năm sáu chục mét đã đi qua trong nháy mắt, cũng quá kinh khủng.
"Quỹ tích vận động nguyên lực của ngươi đều hiện ra rành mạch trong Tử Đồng của ta, xem ngươi còn đấu với ta thế nào." Vạn Trác Minh thân hình chợt lóe, từ trên không lao xuống, tử sắc quang hoa ở trên bàn tay hình thành một lưỡi đao, gọt xuống bộ ngực của Trương Hiểu Vũ.
Trong khoảnh khắc hai tay biến thành màu đen, Trương Hiểu Vũ lấy tay nghênh đón.
Thương, tiếng ma sát của kim loại vang lên, hai người đều nhoáng một cái rất nhỏ, dây dưa cùng một chỗ lần nữa.
Nguyên lực hội tụ hai chân, là muốn tránh ra, con mắt Vạn Trác Minh thoáng nhìn, chú ý tới hướng đi nguyên lực của Trương Hiểu Vũ, lập tức chân nhanh hơn, sớm chặn lại ở phía trước Trương Hiểu Vũ, bức bách hắn so độ hùng hậu của nguyên lực với mình.
Có thể thấy rõ động tác của ta, không đúng, là thấy rõ hướng đi nguyên lực của ta, Trương Hiểu Vũ tránh không được, lại cùng đối phương liều mạng mấy chiêu, sau đó đột ngột hướng về sau lùi lại.
Muốn lui, không có cửa đâu, sau khi thúc đẩy Tử Sắc Quang Hoa Triều, tốc độ Vạn Trác Minh trong nháy mắt tăng tốc đến mức tận cùng, đuổi tới trước người Trương Hiểu Vũ, lưỡi dao tử sắc hóa thành một mảng đao ảnh, bao phủ một phiến không gian lớn phía trước.
"Lôi Thiểm!" Quỷ mị thoát ra ngoài, Trương Hiểu Vũ nhăn mày lại, Tử Đồng thật khó chơi.
Thoải mái đuổi theo Trương Hiểu Vũ, Vạn Trác Minh trong lòng sảng khoái đến cực điểm, cho dù lực công kích mạnh mẽ thì như thế nào, còn không phải bị ta đùa giỡn vòng quanh.
"Đối mặt Tử Đồng, chỉ có so với hắn nhanh hơn, hoặc là chế trụ hắn ở trên thực lực, nếu không hầu như không có cơ hội lật bàn." Mỹ phụ quần áo xanh nước biển ngồi ở bên cạnh Tiêu Linh thản nhiên nói.
Tiêu Linh nói: "Sư phụ, chẳng lẽ Tử Đồng là vô địch đồng cấp sao?”
Mỹ phụ quần áo xanh nước biển nói: "Cái này cũng không nhất định, Tử Đồng cực kỳ hao tổn nguyên lực, thể lực và tâm lực, có thể vượt qua thời gian duy trì Tử Đồng, đối phương cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói; mặt khác, Tử Đồng cũng không phải đồng kỹ duy nhất, nếu như đối thủ cũng có một môn đồng kỹ giống như thế, ai thắng ai thua còn phải xem thành tựu của đồng kỹ; loại tình huống cuối cùng là ngăn cách Tử Đồng, làm cho hiệu quả Tử Đồng không có tác dụng với bản thân."
"Ngăn cách Tử Đồng?" Tiêu Linh nghi vấn.
Mỹ phụ quần áo xanh nước biển lắc lắc đầu nói: "Loại năng lực này so với đồng kỹ còn hiếm hơn, nói với ngươi cũng vô dụng."
Thấy sư phụ không có ý tứ tiếp tục giải thích, ánh mắt Tiêu Linh chuyển lên đài thi đấu.
Hai người đã giao thủ trên trăm chiêu, vẫn như cũ không cách nào phân ra thắng bại, bởi vì tốc độ quá mức mau lẹ, thực lực kẻ yếu chỉ có thể nhìn thấy hai đạo hư ảnh một lam một tím đan vào nhau trên đài thi đấu. Có khi hư ảnh ở chỗ này, sau một khắc hai người đã ở bên ngoài mười mét.
Lại là trên trăm chiêu qua đi, Vạn Trác Minh bắt đầu có chút thở hổn hển, tình huống không lạc quan như lúc đầu, Trương Hiểu Vũ cường hãn có chút ra ngoài ý định, tốc độ cũng không thua kém gì hắn. Mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể biến nguy thành an, hơn nữa hai tay kia cũng quá kì quái, trên làn da tựa như bao trùm lấy một tầng phòng ngự cực mỏng, nguyên lực của Tử Hà căn bản là không xâm nhập vào được.
Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, Tử Đồng mặc dù lợi hại khó chơi, nhưng vẫn giống như Bạch Nhãn và Tả Luân Nhãn, khó có thể duy trì lâu dài, Trương Hiểu Vũ đúng là biết rõ điểm này mới không có lo lắng tìm kiếm biện pháp, tự loạn trận cước.
Ba trăm chiêu, bốn trăm chiêu, năm trăm chiêu...
Giao thủ cực nhanh như tốc độ ánh sáng, đột ngột, đầu Vạn Trác Minh choáng váng một hồi, chợt thầm nghĩ không ổn, tác dụng phụ khi sử dụng Tử Đồng quá độ đã tới.
Cảm giác được động tác của đối phương thoáng cứng ngắc, đồng tử Trương Hiểu Vũ xoay tròn co rụt lại, cơ hội tới, Hắc Ma Thủ chuyển đổi thành Phách Không Quyền, cách không bổ về phía đối phương.
Phốc, nhổ ra một ngụm máu tươi nhỏ, tâm lực và thể lực đều tiêu hao rất nhiều, Vạn Trác Minh cứng rắn ngăn cản một chiêu này kết quả là trúng nội thương không nhẹ, bước chân phập phù lui lại.
"Lôi Thiểm."
Thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Vạn Trác Minh, Trương Hiểu Vũ gọn gàng linh hoạt một chưởng vỗ vào ót đối phương, lực đạo cương mãnh lập tức quét thân thể của hắn đi, rơi xuống dưới đài.
"Vạn sư huynh!" Tôn Nguyệt Hương sắc mặt đại biến, bước nhanh về phía Vạn Trác Minh.
Thắng, một vị Đại Võ Sư đỉnh phong thắng một vị Võ Vương, mấy trăm năm lịch sử Thanh Niên Cao Thủ Đại Tái chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, mà Trương Hiểu Vũ lại sáng tạo lịch sử.
"Con mắt của ta không phải bị hoa rồi chứ! Võ Vương đánh không lại đỉnh phong Đại Võ Sư." Tu luyện võ đạo, càng về sau chênh lệch càng lớn, võ giả đỉnh phong thắng Võ Sư sơ cấp có chút khó, Võ Sư đỉnh phong thắng sơ Đại Võ Sư cấp vô cùng khó, Đại Võ Sư đỉnh phong thắng Võ Vương sơ cấp lại càng không thể, đừng nói là cảnh giới phía sau.
"Đại Võ Sư đỉnh phong cũng có thể đánh thắng Võ Vương, không biết hắn tiến giai đến Võ Vương sẽ mạnh mẽ đến mức nào."
Không chỉ có hơn mười vạn người xem nghị luận ào ào, cả những đại nhân vật đang xem cuộc chiến cũng cực kỳ chú ý Trương Hiểu Vũ, như hoàng đế Thiên La Quốc Tiêu Quỳnh, ba vị Vương gia, còn có một số cường giả Võ Hùng thực lực cường đại, đều sinh ra hứng thú rất lớn với Trương Hiểu Vũ, thậm chí còn nổi lên một ít tâm tư.
"Nếu không có ngoài ý muốn, hắn là kẻ mà tương lai không thể đo lường được!" Mỹ phụ quần áo xanh nước biển cảm thán nói.
"Trương Hiểu Vũ, ngươi dám đả thương Vạn sư huynh, cha ta nhất định không tha cho ngươi." Tôn Nguyệt Hương nâng Vạn Trác Minh dậy, oán độc nhìn Trương Hiểu Vũ.
Lại là một nữ nhân điên, có chút giống với Hách Liên Hồng, Trương Hiểu Vũ mặc kệ những người thua không nổi này.
"Một cái kỳ tích, một cái kỷ lục, mà chúng ta là người chứng kiến thời khắc này, xin cho Miểu Sát Thiếu Niên thiếu niên Trương Hiểu Vũ một tràng vỗ tay!" Người trọng tài cực kỳ hào hứng cao giọng nói.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, liên miên không dứt, mọi người trên cả sân thi đấu hoàng gia đứng lên.
"Một trận chiến này tuy kinh điển, nhưng những trận đấu hay vẫn sẽ tiếp tục, xin mời đệ nhất cao thủ, vương giả bễ nghễ một đời tuổi trẻ - Dạ Trường Phong!"
Một bên lặng xuống, một bên nổi lên, khi cái tên Dạ Trường Phong từ người trong miệng trọng tài vang lên, lực chú ý của ba mươi vạn người lập tức bị hấp dẫn qua. Đối mặt với vầng trăng sáng Dạ Trường Phong, bất luận minh tinh gì cũng phải ảm đạm thất sắc, cho dù đó là Trương Hiểu Vũ.
"Còn có đệ nhất thiên tài Kim Quang Quận Thành chúng ta, Tiểu Kim Thân Lý Dục." Khi người trọng tài nói ra tên của Lý Dục, âm thầm vì hắn thở dài một tiếng, nếu như đối thủ không phải Dạ Trường Phong, bằng thực lực của Lý Dục tuyệt đối có thể chiến cùng bất cứ kẻ nào.
Lý dục sắc mặt bình thản, từng bước một đi lên trên đài thi đấu, sau đó giống như pho tượng đứng ở nơi đó, lẳng lặng chờ đợi vương giả người trẻ tuổi. Nếu như những người khác, có thể thầm mắng không may sau khi biết đối thủ là Dạ Trường Phong. Nhưng mà Lý Dục không cho rằng như vậy, ba năm tôi luyện, hôm nay là lúc đo lường hắn, dù đối thủ là nhất đại vương giả trẻ tuổi Dạ Trường Phong người người sợ như sợ cọp.
Một góc bí mất cách đài thi đấu năm sáu chục mét, một thanh niên mặc đồ đen đứng lên, lắc thân một cái, đột ngột xuất hiện ở trên đài thi đấu.
Trương Hiểu Vũ đồng tử co lại một chút, thật nhanh, so với mình nhanh hơn nhiều lắm, khoảng cách năm sáu chục mét đã đi qua trong nháy mắt, cũng quá kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.