Chương 194: Hổ Sát Chân Thân (1,2)
Duy Nhất Thiên Tử
13/05/2013
Xích, một thanh âm cực kỳ nhỏ vang lên.
Chí hàn chỉ lực của Trương Hiểu Vũ bị quang tráo màu vàng thoáng trở ngại một chút, vẫn xuyên thấu tới như cũ, trong nháy mắt lên trên ngực hắn.
Điểm đóng băng nhanh chóng tách ra, đóng băng cả người Đầu Đà Lão Tổ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kể cả hộ thể nguyên lực ngoài thân.
Mạnh mẽ hít một hơi, đồng tử Dạ Chi Hoàng co rút lại, rung động Trương Hiểu Vũ mang đến cho hắn thật sự là từng đợt rồi lại từng đợt, một chiêu đóng băng Hồ Thiết, một chiêu đóng băng Đầu Đà Lão Tổ, đều là một chiêu, căn bản không cần biết ngươi là ai, tu vi cao bao nhiêu, điều làm cho người ta giật mình là hộ thể nguyên lực lại không thể ngăn cản được. Sắc mặc của Dạ Chi Hoàng dù là đối mặt thiên băng địa liệt vẫn không thay đổi, mà bây giờ hắn lại động dung.
Ken két!
Tượng băng vỡ ra một khe nhỏ, bắt đầu từ khe nhỏ này, vô số khe nhỏ khác kéo dài ra, trong chớp mắt liền trải rộng khắp tượng băng, mắt thấy Đầu Đà Lão Tổ muốn phá băng ra ngoài.
Xích, lại là một đạo chí hàn chỉ lực bổ sung lên, những vết nứt kia trong nháy mắt bị tu bổ đầy đủ, hơn nữa cả tòa tượng băng tăng dày gấp đôi.
Không ổn, Trương Hiểu Vũ chứng kiến ánh sáng màu vàng dữ dội bên trong tượng băng phóng ra, giống như biến thành một người ánh sáng, từng tia sáng rừng rực cả mặt trời trêo cao cũng có vẻ không bằng, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt thân hình hướng về sau bay đi.
Phốc phốc phốc, ngay tại một khắc Trương Hiểu Vũ lui về phía sau, tượng băng hóa thành trăm ngàn bông tuyết lợi hại bắn về bốn phương tám hướng, trên đó hoàng mang chứa cực kỳ bá đạo, giống như là trăm ngàn Võ Hùng cao thủ toàn lực phóng ra ám khí, kinh tâm động phách.
Lục Đại Võ Tông không hổ là Lục Đại Võ Tông, xem ra vẫn là coi thường ngươi, Trương Hiểu Vũ thấy Đầu Đà Lão Tổ có thể chấn vỡ tượng băng, cảm thấy bội phục, bất quá cũng làm cho hắn thoáng ước lượng được nguyên lực của đối phương hùng hậu như thế nào. Không phải Trương Hiểu Vũ nói mạnh miệng, nếu nguyên lực không đủ hùng hậu, thì vừa rồi hắn đã trực tiếp bị đông cứng nguyên lực trong kinh mạch, sau đó cả đan điền cũng đóng băng, đây là sự đáng sợ của Khuy Đạo cao thủ, hoàn mỹ lợi dụng tinh túy nguyên lực.
"Dám đóng băng lão tổ, ta muốn lột da ngươi." Đầu Đà Lão Tổ cả đời chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, trong đôi mắt tràn đầy sát khí, một quyền trực tiếp đánh về phía khuôn mặt Trương Hiểu.
Mắt nhìn quyền kinh ngang trời vọt tới, băng nguyên lực trong cơ thể Trương Hiểu Vũ nháy mắt chuyển hóa thành lôi nguyên lực và phong nguyên lực, sấm gió tề tụ, một tia chớp màu lam thẳng tắp đón quyền kình đang vọt tới.
Một cây nấm màu vàng xanh bốc lên, sóng xung kích chấn động mãnh mẽ khiến thân hình hai người đều phải chấn động, quần áo bay phất phới.
Ngoài trăm dặm, Hắc Thiên Tông, Bạch Đà sơn, Tử Hà Kiếm Phái và bảy tám cái môn phái lớn nhỏ từ các nơi chạy về Man Hoang Sơn Mạch số tám, nhân số gần hai vạn người.
Ngoại trừ Tử Hà Kiếm Phái ra, còn có bốn năm môn phái thế lực nhị lưu, tam lưu ở Thương Dương Quận Thành biết được. Tất cả bọn họ cộng lại cũng chỉ có thể phân được nửa thành, nhưng tâm tình đã kích động, phải biết rằng chỉ có vài cao tầng trong môn phải mới có thể dùng nguyên thạch. Mà số lượng lại phải hạn chế tối đa, có thể thấy được sự quí giá và quan trọng của nguyên thạch.
Trong đội ngũ Tử Hà Kiếm Phái, Tôn Nguyệt Hương mặc quần áo màu vàng có chút hả hê nói: "Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng đều đã tới đây, nhìn xem hắn còn cuồng ngạo cái gì." Vốn Tôn Tùng cũng không có mang Tôn Nguyệt Hương tới, bất quá khó có cơ hội nhìn Trương Hiểu Vũ ăn quả đắng, Tôn Nguyệt Hương sẽ không thể nào bỏ qua, đương nhiên, nàng còn không biết, người lộ ra tin tức cho Dạ Chi Hoàng chính là phụ thân nàng Tôn Tùng.
Tôn Phóng sóng vai cùng Tôn Nguyệt Hương cười hắc hắc nói: "Hương muội nói đúng, nghe nói lần trước Đầu Đà Lão Tổ cũng muốn giết hắn, nhưng hắn may mắn còn sống, lần này Đầu Đà Lão Tổ nhất định sẽ không chủ quan." .
"Phải giết hắn!" Lông mày có Tôn Nguyệt Hương có chút nhíu lại, nàng và Trương Hiểu Vũ cũng không có thâm cừu đại hận, có chỉ là tranh đấu giữa thanh niên với nhau mà thôi. Nhưng về sau Trương Hiểu Vũ giống như cuồng long thăng thiên, danh xưng thiên tài của hắn không người nào không biết, không người nào không hiểu. Cả Dạ Trường Phong cũng bị đè xuống dưới. Từ đó, Tôn Nguyệt Hương không thể không thừa nhận, Trương Hiểu Vũ chính là thiên tài mà cả ông trời cũng muốn ghen ghét, loại thiên tài này phải chết non cũng quá là đáng tiếc. Thật ra nàng chỉ muốn thấy bộ dáng hắn ăn thiệt thòi mà thôi.
Tôn Tùng liếc hai người, nói: "Các ngươi cũng nên tôi luyện cho tốt, nguyên thạch không phải vạn năng, cần phải đề cao tâm thần, mới có thể chi phối càng nhiều nguyên lực, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ theo kịp."
"Nghĩa phụ yên tâm, qua vài ngày nữa con sẽ một mình đi vào trong núi sâu tu luyện, mau chóng đạt tới Võ Vương cấp ba." Thiên phú của Tôn Phóng ở cả Thiên La Quốc cũng là bậc nhất, hôm nay hắn đạt tới Võ Vương cấp một, đã là cao tầng của Tử Hà Kiếm Phái.
Tôn Tùng thoả mãn nói: "Không tệ, ngươi để cho ta yên tâm nhất." Nói xong thở dài một hơi, Vạn Trác Minh chết làm cho Tử Hà Kiếm Phái với hắn nhận phải đả kích rất lớn, đây chính là thiên tài có thể tranh thua cùng với bọn người Tiêu Linh.
"Cự Đà Thần Chưởng áo nghĩa: Phật Quang Gia Trì." Đầu Đà Lão Tổ trợn mắt như muốn nứt ra, nguyên lực toàn thân vận đến đỉnh phong, ở trên đầu hắn hình thành một vầng hàn quang lớn mấy chục thước. Sau lưng hào quang này có ba đạo ánh sáng hình ống khác nhau ẩn hiện. Khí thế bá đạo lan tràn ra khắp bốn phương, làm cho Đầu Đà Lão Tổ trông như Phật môn đại năng.
Trong nháy mắt, quang mang màu vàng co lại thành một bàn tay lớn cỡ hai mươi mét, chợt ba đạo ánh sáng hình ống bay tới lòng bàn tay rồi vỡ ra, một chưởng đánh tới Trương Hiểu Vũ.
Tán đi phong lôi nguyên lực, Trương Hiểu Vũ tinh tường trước mắt Thiên Lôi Ấn còn chưa có hoàn thiện, một bộ phận là vì chưa đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, một bộ phận khác phận là vì phong nguyên lực và lôi nguyên lực cũng không dung hợp với nhau, vẻn vẹn là tụ lại với nhau rất đơn giản mà thôi. Chỉ như vậy mà uy lực đã tăng lên được mấy lần, có thể thấy được một khi dung hợp hai loại nguyên lực, lực phá hoại sẽ kinh khủng như thế nào.
Băng nguyên lực bị Trương Hiểu Vũ vận hành đến cực hạn, sau đó bằng hình thái và quy luật hoàn mỹ nhất hội tụ trên ngón giữa tay phải, bạch sắc quang mang nồng đậm cũng không làm lóa mắt, mà làm cho người ta cảm thấy một loại mờ mịt, trái tim bị băng giá. Chỉ nhìn vào đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Một bên là đạt tới cự chưởng đạt tới hai mươi mét, bên kia là chí hàn chỉ lực chỉ lớn bằng đầu ngón tay, kích thước của hai bên vô cùng tương phản, tạo thành hiệu ứng thị giác rung động không gì sánh kịp.
Sát sát sát, hoa băng cực lớn bành trướng ra, không hề nhỏ hơn cự chưởng. Thậm chí còn ép lên một chút, hung hăng bao vây cự chưởng lại. Giống như là một con quái thú há cái miệng bằng băng không lồ ra cắn một cái. Nhưng mà lần này Nhất Tuyến Băng Phong cũng không hoàn toàn chiếm lấy thượng phong, ba màu sáng rọi trên lòng bàn tay lần lượt đánh lui vậy hàn khí, không làm nó thẩm thấu vào bên trong, hơn nữa còn dần dần hao mòn hàn khí, mặc dù bản thân chúng nó cũng suy yếu đi.
Chương 194: Hổ Sát Chân Thân (2)
Ba loại ánh sáng này cũng không đơn giản, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng để chống lại Nhất Tuyến Băng Phong, cả hàn khí cũng bị đánh lui, Lục Đại Võ Tông quả nhiên không đơn giản.
Cuối cùng cự chưởng và hàn khí cùng nhau nổ tung, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng kết một thủ ấn, một đoàn vòi rồng mãnh liệt xuất hiện, cái này vẫn chưa xong, chí hàn chỉ lực trong nháy mắt điểm lên trên vòi rồng.
Sau một khắc, vòi rồng táo bạo biến thành băng long tái nhợt đâm vào hộ thể nguyên lực của Đầu Đà Lão Tổ.
Ý niệm duy nhất của Đầu Đà Lão Tổ trước khi bị đóng băng chính là, tại sao hắn có thể thi triển chiêu thức trong thời gian ngắn như vậy.
Chứng kiến loại tình huống này, Dạ Chi Hoàng phi thường rõ ràng, độ thâm hậu của hồn lực liên quan trực tiếp tới thời gian phóng thích chiêu thức. Hồn lực của Trương Hiểu Vũ so với Đầu Đà Lão Tổ chỉ hơn chứ không kém, huống chi nguyên lực so với hắn ít hơn rất nhiều, khống chế tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió hơn. Còn bản thân Đầu Đà Lão Tổ chưa đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, nguyên lực lại thâm hậu số một số hai, khống chế nguyên lực hiển nhiên chậm hơn không chỉ một bậc.
Nếu cùng người khác chiến đấu, Đầu Đà Lão Tổ sẽ không lộ ra chỗ thiếu hụt này, nhưng hắn người hắn đụng phải là Trương Hiểu Vũ, một cái kỳ tài võ học vô tiền khoáng hậu.
Bên trong băng trụ cực lớn, thân thể Đầu Đà Lão Tổ đột ngột co rút lại một vòng, biến thành hai thước ba, trên người đột nhiên hiện ra mũi nhọn màu vàng đen, thoáng cái xuyên thủng băng trụ.
Cùng băng trụ vỡ vụn còn có quần áo của Đầu Đà Lão Tổ, trên thân chỉ còn lại một cái quần ngắn màu đen, lóe ra tia sáng nhàn nhạt. Sau khi những mũi nhọn màu vàng đen phá tan trói buộc, chúng quay lại trên người Đầu Đà Lão Tổ, tạo thành những hình xăm hoa văn mãnh hổ.
Chậm rãi mở to mắt, đồng tử của Đầu Đà Lão Tổ không còn là đồng tử, của nhân loại mà là đồng tử dẹp của dã thú. Tròng mắt hung tàn có màu vàng, nhìn hắn giống như một con hổ hình người, vô cùng hung hãn.
"Lại có thể làm cho ta phải dùng Hổ Sát Chân Thân, thiên phú của ngươi quả thực làm cho người ta sợ hãi, cho nên hôm nay ngươi không thể không chết." Vèo, mặt đất rạn nứt nghiền nát, thân thể Đầu Đà Lão Tổ biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã đến trước người Trương Hiểu Vũ một mét, một quyền chứa đầy hoa văn hung hăng đánh lên ngực Trương Hiểu Vũ.
Oanh một tiếng vang thật lớn, Trương Hiểu Vũ phảng phất như bị một tòa núi nhỏ đập trúng, hai chân chà xát trên mặt đất bắn đi, cuối cùng hung hăng đâm vào trong vách núi đối diện, mà thạch bích cứng rắn lúc này so với đậu hủ cũng không cứng hơn được bao nhiêu. Không thể nào ngăn được thân hình Trương Hiểu Vũ mảy may.
Cũng không biết lâm vào bao sâu, ngọn núi mãnh liệt lay động không ngừng, đá núi cuồn cuộn rớt xuống dưới, bụi mù nổi lên bốn phía.
"Ha ha, lão tổ ta có thể trở thành một trong Lục Đại Võ Tông, ngươi há có thể tưởng tượng được, Huyền Âm Môn đã không quy thuận ta, thì cứ diệt vong chung với ngươi!"
Vững vàng đứng ở trên mặt đất, thân hình Đầu Đà Lão Tổ hùng tráng, bên trên trên Hổ Văn che kín màu vàng đen, có vẻ như không ai bì nổi, giống như thần thú trở về từ hoang dã.
Két, trên vách núi đá có vài khe núi nhỏ mắt thường không thể nhận ra xuất hiện, rồi lan tràn ra y như dây thường xuân.
Dạ Chi Hoàng nhíu mày, thanh âm rất nhỏ này căn bản chạy không khỏi lỗ tai hắn, không thể ngờ được người này đã phát triển đến mức này, trong nội tâm vô duyên vô cớ bay lên một cỗ hàn ý làm lạnh cả người.
Khe nhỏ càng nứt ra càng nhiều, cuối cùng bò đầy cả vách núi, thanh âm mở rộng tự nhiên dần dần cũng làm cho Đầu Đà Lão Tổ chú ý. Phảng phất không phải vang lên ở ngoài, mà là vang lên trong tim hắn. Vẻ kinh hãi dần dần hiện lên trong con mắt thô bạo kia.
Hồng, giống như nước lũ bất ngờ dữ dội, vô số tảng đá cực lớn bay đầy trời, che khuất bầu trời, xuyên thấu qua khoảng cách của các tảng đá trên không trung, có thể chứng kiến cả ngọn núi đã bị đào rỗng bên giống, lưu lại một hố sâu hình cái chén rộng cỡ trăm thước.
Mà dưới đáy chén không phải Trương Hiểu Vũ thì là ai.
Từng bước một đi ra, Trương Hiểu Vũ dừng lại ở trước người Đầu Đà Lão Tổ trăm mét, mở miệng nói: "Ngươi đã muốn chơi cận chiến, ta đây sẽ chơi với ngươi."
Đầu Đà Lão Tổ quát: "Tiểu tử, không cần phải cố làm ra vẻ, lại tiếp ta một quyền." Khoảng cách trăm mét đối với Đầu Đà Lão Tổ căn bản cũng không có hạn chế, vừa sải bước ra đã tới trước mặt Trương Hiểu Vũ.
Bất quá hắn nhanh, Trương Hiểu Vũ còn nhanh hơn, chân trái hơi cong, người trống rỗng xuất hiện ở ngoài hơn trăm mét, nói: "Quá chậm, lực đạo cũng không được, đến lượt ta."
Trương Hiểu Vũ nói còn chưa dứt lời, một quyền không thể tưởng tượng nổi đánh lên bụng Đầu Đà Lão Tổ, lực đạo mạnh mẽ mênh mông cuồn cuộn làm Đầu Đà Lão Tổ con người như con tôm bay thẳng lên trời.
Ngẩng đầu tập trung vào lão tổ thân hình, bàn chân Trương Hiểu Vũ đơn giản đạp mạnh xuống mặt đất, cả mặt đất lập tức ầm ầm vỡ ra, khí lãng cuồn cuộn, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe một cái, liền xuất hiện ở phía trên Đầu Đà Lão Tổ, một cước lăng không đá xuống dưới.
Phốc, nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người Đầu Đà Lão Tổ bị đánh vào sâu trong lòng đất.
Nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống mặt đất, ánh mắt Trương Hiểu Vũ nhìn qua phía bên trái, đó là nơi các đại môn phái hội tụ, bất quá tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Trương Hiểu Vũ, giống như đã gặp quỷ vậy.
Ánh mắt lưu lại trên người Tôn Tùng một chút, Trương Hiểu Vũ quay đầu trở lại.
Sắc mặt tái nhợt, Tôn Tùng như thế nào cũng không nghĩ ra Trương Hiểu Vũ đã mạnh mẽ đến Đầu Đà Lão Tổ cũng có thể đánh bại, như vậy chuyện mình làm trước kia thật sự quá buồn cười. Hơn nữa từ trong ánh mắt đối phương, hiển nhiên rõ ràng ai là người mật báo.
Trời gây nghiệt có thể thoát, tự gây nghiệt không thể sống, trong đầu Tôn Tùng không khỏi hiển hiện những lời này.
Ầm ầm, bùn đất dưới chân Trương Hiểu Vũ đột ngột long lên, một con nắm tay to lớn từ dưới đất bắn ra, muốn đánh tới hạ bộ của Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng, chân phải bước nhỏ đến, hung hăng đá vào phần gáy của người nọ, lực lượng cực lớn khiến cho hắn quay cuồng phát nát mặt đất bay ra.
Chậm rãi đứng lên, hai tay Đầu Đà Lão Tổ đem cái cổ đã lệch đi chỉnh lại, trên mặt miệng mũi mắt đều chảy máu, đó là do thân thể không chịu nổi áp lực, phóng ra khỏi những chỗ yếu ớt. Bởi vậy có thể thấy được lực lượng của Trương Hiểu Vũ đã đạt tới tình trạng quỷ thần khó lường.
Hổ Sát Chân Thân của ta mặc dù mới tu luyện tới đệ nhất trọng, nhưng trình độ cứng rắn của thân thể không dưới hàn thiết mấy trăm năm, lại không chịu nổi vài quyền mấy cước của hắn, chẳng lẽ hắn đã đạt tới tình trạng Bất Phôi Chi Thân, Đầu Đà Lão Tổ lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trả lại gấp đôi." Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nói ra một câu, tay phải chợt nắm lại thành quyền, sử dụng phương pháp vận khí của Hùng Vương Quyền.
Chí hàn chỉ lực của Trương Hiểu Vũ bị quang tráo màu vàng thoáng trở ngại một chút, vẫn xuyên thấu tới như cũ, trong nháy mắt lên trên ngực hắn.
Điểm đóng băng nhanh chóng tách ra, đóng băng cả người Đầu Đà Lão Tổ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kể cả hộ thể nguyên lực ngoài thân.
Mạnh mẽ hít một hơi, đồng tử Dạ Chi Hoàng co rút lại, rung động Trương Hiểu Vũ mang đến cho hắn thật sự là từng đợt rồi lại từng đợt, một chiêu đóng băng Hồ Thiết, một chiêu đóng băng Đầu Đà Lão Tổ, đều là một chiêu, căn bản không cần biết ngươi là ai, tu vi cao bao nhiêu, điều làm cho người ta giật mình là hộ thể nguyên lực lại không thể ngăn cản được. Sắc mặc của Dạ Chi Hoàng dù là đối mặt thiên băng địa liệt vẫn không thay đổi, mà bây giờ hắn lại động dung.
Ken két!
Tượng băng vỡ ra một khe nhỏ, bắt đầu từ khe nhỏ này, vô số khe nhỏ khác kéo dài ra, trong chớp mắt liền trải rộng khắp tượng băng, mắt thấy Đầu Đà Lão Tổ muốn phá băng ra ngoài.
Xích, lại là một đạo chí hàn chỉ lực bổ sung lên, những vết nứt kia trong nháy mắt bị tu bổ đầy đủ, hơn nữa cả tòa tượng băng tăng dày gấp đôi.
Không ổn, Trương Hiểu Vũ chứng kiến ánh sáng màu vàng dữ dội bên trong tượng băng phóng ra, giống như biến thành một người ánh sáng, từng tia sáng rừng rực cả mặt trời trêo cao cũng có vẻ không bằng, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt thân hình hướng về sau bay đi.
Phốc phốc phốc, ngay tại một khắc Trương Hiểu Vũ lui về phía sau, tượng băng hóa thành trăm ngàn bông tuyết lợi hại bắn về bốn phương tám hướng, trên đó hoàng mang chứa cực kỳ bá đạo, giống như là trăm ngàn Võ Hùng cao thủ toàn lực phóng ra ám khí, kinh tâm động phách.
Lục Đại Võ Tông không hổ là Lục Đại Võ Tông, xem ra vẫn là coi thường ngươi, Trương Hiểu Vũ thấy Đầu Đà Lão Tổ có thể chấn vỡ tượng băng, cảm thấy bội phục, bất quá cũng làm cho hắn thoáng ước lượng được nguyên lực của đối phương hùng hậu như thế nào. Không phải Trương Hiểu Vũ nói mạnh miệng, nếu nguyên lực không đủ hùng hậu, thì vừa rồi hắn đã trực tiếp bị đông cứng nguyên lực trong kinh mạch, sau đó cả đan điền cũng đóng băng, đây là sự đáng sợ của Khuy Đạo cao thủ, hoàn mỹ lợi dụng tinh túy nguyên lực.
"Dám đóng băng lão tổ, ta muốn lột da ngươi." Đầu Đà Lão Tổ cả đời chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, trong đôi mắt tràn đầy sát khí, một quyền trực tiếp đánh về phía khuôn mặt Trương Hiểu.
Mắt nhìn quyền kinh ngang trời vọt tới, băng nguyên lực trong cơ thể Trương Hiểu Vũ nháy mắt chuyển hóa thành lôi nguyên lực và phong nguyên lực, sấm gió tề tụ, một tia chớp màu lam thẳng tắp đón quyền kình đang vọt tới.
Một cây nấm màu vàng xanh bốc lên, sóng xung kích chấn động mãnh mẽ khiến thân hình hai người đều phải chấn động, quần áo bay phất phới.
Ngoài trăm dặm, Hắc Thiên Tông, Bạch Đà sơn, Tử Hà Kiếm Phái và bảy tám cái môn phái lớn nhỏ từ các nơi chạy về Man Hoang Sơn Mạch số tám, nhân số gần hai vạn người.
Ngoại trừ Tử Hà Kiếm Phái ra, còn có bốn năm môn phái thế lực nhị lưu, tam lưu ở Thương Dương Quận Thành biết được. Tất cả bọn họ cộng lại cũng chỉ có thể phân được nửa thành, nhưng tâm tình đã kích động, phải biết rằng chỉ có vài cao tầng trong môn phải mới có thể dùng nguyên thạch. Mà số lượng lại phải hạn chế tối đa, có thể thấy được sự quí giá và quan trọng của nguyên thạch.
Trong đội ngũ Tử Hà Kiếm Phái, Tôn Nguyệt Hương mặc quần áo màu vàng có chút hả hê nói: "Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng đều đã tới đây, nhìn xem hắn còn cuồng ngạo cái gì." Vốn Tôn Tùng cũng không có mang Tôn Nguyệt Hương tới, bất quá khó có cơ hội nhìn Trương Hiểu Vũ ăn quả đắng, Tôn Nguyệt Hương sẽ không thể nào bỏ qua, đương nhiên, nàng còn không biết, người lộ ra tin tức cho Dạ Chi Hoàng chính là phụ thân nàng Tôn Tùng.
Tôn Phóng sóng vai cùng Tôn Nguyệt Hương cười hắc hắc nói: "Hương muội nói đúng, nghe nói lần trước Đầu Đà Lão Tổ cũng muốn giết hắn, nhưng hắn may mắn còn sống, lần này Đầu Đà Lão Tổ nhất định sẽ không chủ quan." .
"Phải giết hắn!" Lông mày có Tôn Nguyệt Hương có chút nhíu lại, nàng và Trương Hiểu Vũ cũng không có thâm cừu đại hận, có chỉ là tranh đấu giữa thanh niên với nhau mà thôi. Nhưng về sau Trương Hiểu Vũ giống như cuồng long thăng thiên, danh xưng thiên tài của hắn không người nào không biết, không người nào không hiểu. Cả Dạ Trường Phong cũng bị đè xuống dưới. Từ đó, Tôn Nguyệt Hương không thể không thừa nhận, Trương Hiểu Vũ chính là thiên tài mà cả ông trời cũng muốn ghen ghét, loại thiên tài này phải chết non cũng quá là đáng tiếc. Thật ra nàng chỉ muốn thấy bộ dáng hắn ăn thiệt thòi mà thôi.
Tôn Tùng liếc hai người, nói: "Các ngươi cũng nên tôi luyện cho tốt, nguyên thạch không phải vạn năng, cần phải đề cao tâm thần, mới có thể chi phối càng nhiều nguyên lực, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ theo kịp."
"Nghĩa phụ yên tâm, qua vài ngày nữa con sẽ một mình đi vào trong núi sâu tu luyện, mau chóng đạt tới Võ Vương cấp ba." Thiên phú của Tôn Phóng ở cả Thiên La Quốc cũng là bậc nhất, hôm nay hắn đạt tới Võ Vương cấp một, đã là cao tầng của Tử Hà Kiếm Phái.
Tôn Tùng thoả mãn nói: "Không tệ, ngươi để cho ta yên tâm nhất." Nói xong thở dài một hơi, Vạn Trác Minh chết làm cho Tử Hà Kiếm Phái với hắn nhận phải đả kích rất lớn, đây chính là thiên tài có thể tranh thua cùng với bọn người Tiêu Linh.
"Cự Đà Thần Chưởng áo nghĩa: Phật Quang Gia Trì." Đầu Đà Lão Tổ trợn mắt như muốn nứt ra, nguyên lực toàn thân vận đến đỉnh phong, ở trên đầu hắn hình thành một vầng hàn quang lớn mấy chục thước. Sau lưng hào quang này có ba đạo ánh sáng hình ống khác nhau ẩn hiện. Khí thế bá đạo lan tràn ra khắp bốn phương, làm cho Đầu Đà Lão Tổ trông như Phật môn đại năng.
Trong nháy mắt, quang mang màu vàng co lại thành một bàn tay lớn cỡ hai mươi mét, chợt ba đạo ánh sáng hình ống bay tới lòng bàn tay rồi vỡ ra, một chưởng đánh tới Trương Hiểu Vũ.
Tán đi phong lôi nguyên lực, Trương Hiểu Vũ tinh tường trước mắt Thiên Lôi Ấn còn chưa có hoàn thiện, một bộ phận là vì chưa đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, một bộ phận khác phận là vì phong nguyên lực và lôi nguyên lực cũng không dung hợp với nhau, vẻn vẹn là tụ lại với nhau rất đơn giản mà thôi. Chỉ như vậy mà uy lực đã tăng lên được mấy lần, có thể thấy được một khi dung hợp hai loại nguyên lực, lực phá hoại sẽ kinh khủng như thế nào.
Băng nguyên lực bị Trương Hiểu Vũ vận hành đến cực hạn, sau đó bằng hình thái và quy luật hoàn mỹ nhất hội tụ trên ngón giữa tay phải, bạch sắc quang mang nồng đậm cũng không làm lóa mắt, mà làm cho người ta cảm thấy một loại mờ mịt, trái tim bị băng giá. Chỉ nhìn vào đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Một bên là đạt tới cự chưởng đạt tới hai mươi mét, bên kia là chí hàn chỉ lực chỉ lớn bằng đầu ngón tay, kích thước của hai bên vô cùng tương phản, tạo thành hiệu ứng thị giác rung động không gì sánh kịp.
Sát sát sát, hoa băng cực lớn bành trướng ra, không hề nhỏ hơn cự chưởng. Thậm chí còn ép lên một chút, hung hăng bao vây cự chưởng lại. Giống như là một con quái thú há cái miệng bằng băng không lồ ra cắn một cái. Nhưng mà lần này Nhất Tuyến Băng Phong cũng không hoàn toàn chiếm lấy thượng phong, ba màu sáng rọi trên lòng bàn tay lần lượt đánh lui vậy hàn khí, không làm nó thẩm thấu vào bên trong, hơn nữa còn dần dần hao mòn hàn khí, mặc dù bản thân chúng nó cũng suy yếu đi.
Chương 194: Hổ Sát Chân Thân (2)
Ba loại ánh sáng này cũng không đơn giản, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng để chống lại Nhất Tuyến Băng Phong, cả hàn khí cũng bị đánh lui, Lục Đại Võ Tông quả nhiên không đơn giản.
Cuối cùng cự chưởng và hàn khí cùng nhau nổ tung, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng kết một thủ ấn, một đoàn vòi rồng mãnh liệt xuất hiện, cái này vẫn chưa xong, chí hàn chỉ lực trong nháy mắt điểm lên trên vòi rồng.
Sau một khắc, vòi rồng táo bạo biến thành băng long tái nhợt đâm vào hộ thể nguyên lực của Đầu Đà Lão Tổ.
Ý niệm duy nhất của Đầu Đà Lão Tổ trước khi bị đóng băng chính là, tại sao hắn có thể thi triển chiêu thức trong thời gian ngắn như vậy.
Chứng kiến loại tình huống này, Dạ Chi Hoàng phi thường rõ ràng, độ thâm hậu của hồn lực liên quan trực tiếp tới thời gian phóng thích chiêu thức. Hồn lực của Trương Hiểu Vũ so với Đầu Đà Lão Tổ chỉ hơn chứ không kém, huống chi nguyên lực so với hắn ít hơn rất nhiều, khống chế tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió hơn. Còn bản thân Đầu Đà Lão Tổ chưa đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, nguyên lực lại thâm hậu số một số hai, khống chế nguyên lực hiển nhiên chậm hơn không chỉ một bậc.
Nếu cùng người khác chiến đấu, Đầu Đà Lão Tổ sẽ không lộ ra chỗ thiếu hụt này, nhưng hắn người hắn đụng phải là Trương Hiểu Vũ, một cái kỳ tài võ học vô tiền khoáng hậu.
Bên trong băng trụ cực lớn, thân thể Đầu Đà Lão Tổ đột ngột co rút lại một vòng, biến thành hai thước ba, trên người đột nhiên hiện ra mũi nhọn màu vàng đen, thoáng cái xuyên thủng băng trụ.
Cùng băng trụ vỡ vụn còn có quần áo của Đầu Đà Lão Tổ, trên thân chỉ còn lại một cái quần ngắn màu đen, lóe ra tia sáng nhàn nhạt. Sau khi những mũi nhọn màu vàng đen phá tan trói buộc, chúng quay lại trên người Đầu Đà Lão Tổ, tạo thành những hình xăm hoa văn mãnh hổ.
Chậm rãi mở to mắt, đồng tử của Đầu Đà Lão Tổ không còn là đồng tử, của nhân loại mà là đồng tử dẹp của dã thú. Tròng mắt hung tàn có màu vàng, nhìn hắn giống như một con hổ hình người, vô cùng hung hãn.
"Lại có thể làm cho ta phải dùng Hổ Sát Chân Thân, thiên phú của ngươi quả thực làm cho người ta sợ hãi, cho nên hôm nay ngươi không thể không chết." Vèo, mặt đất rạn nứt nghiền nát, thân thể Đầu Đà Lão Tổ biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã đến trước người Trương Hiểu Vũ một mét, một quyền chứa đầy hoa văn hung hăng đánh lên ngực Trương Hiểu Vũ.
Oanh một tiếng vang thật lớn, Trương Hiểu Vũ phảng phất như bị một tòa núi nhỏ đập trúng, hai chân chà xát trên mặt đất bắn đi, cuối cùng hung hăng đâm vào trong vách núi đối diện, mà thạch bích cứng rắn lúc này so với đậu hủ cũng không cứng hơn được bao nhiêu. Không thể nào ngăn được thân hình Trương Hiểu Vũ mảy may.
Cũng không biết lâm vào bao sâu, ngọn núi mãnh liệt lay động không ngừng, đá núi cuồn cuộn rớt xuống dưới, bụi mù nổi lên bốn phía.
"Ha ha, lão tổ ta có thể trở thành một trong Lục Đại Võ Tông, ngươi há có thể tưởng tượng được, Huyền Âm Môn đã không quy thuận ta, thì cứ diệt vong chung với ngươi!"
Vững vàng đứng ở trên mặt đất, thân hình Đầu Đà Lão Tổ hùng tráng, bên trên trên Hổ Văn che kín màu vàng đen, có vẻ như không ai bì nổi, giống như thần thú trở về từ hoang dã.
Két, trên vách núi đá có vài khe núi nhỏ mắt thường không thể nhận ra xuất hiện, rồi lan tràn ra y như dây thường xuân.
Dạ Chi Hoàng nhíu mày, thanh âm rất nhỏ này căn bản chạy không khỏi lỗ tai hắn, không thể ngờ được người này đã phát triển đến mức này, trong nội tâm vô duyên vô cớ bay lên một cỗ hàn ý làm lạnh cả người.
Khe nhỏ càng nứt ra càng nhiều, cuối cùng bò đầy cả vách núi, thanh âm mở rộng tự nhiên dần dần cũng làm cho Đầu Đà Lão Tổ chú ý. Phảng phất không phải vang lên ở ngoài, mà là vang lên trong tim hắn. Vẻ kinh hãi dần dần hiện lên trong con mắt thô bạo kia.
Hồng, giống như nước lũ bất ngờ dữ dội, vô số tảng đá cực lớn bay đầy trời, che khuất bầu trời, xuyên thấu qua khoảng cách của các tảng đá trên không trung, có thể chứng kiến cả ngọn núi đã bị đào rỗng bên giống, lưu lại một hố sâu hình cái chén rộng cỡ trăm thước.
Mà dưới đáy chén không phải Trương Hiểu Vũ thì là ai.
Từng bước một đi ra, Trương Hiểu Vũ dừng lại ở trước người Đầu Đà Lão Tổ trăm mét, mở miệng nói: "Ngươi đã muốn chơi cận chiến, ta đây sẽ chơi với ngươi."
Đầu Đà Lão Tổ quát: "Tiểu tử, không cần phải cố làm ra vẻ, lại tiếp ta một quyền." Khoảng cách trăm mét đối với Đầu Đà Lão Tổ căn bản cũng không có hạn chế, vừa sải bước ra đã tới trước mặt Trương Hiểu Vũ.
Bất quá hắn nhanh, Trương Hiểu Vũ còn nhanh hơn, chân trái hơi cong, người trống rỗng xuất hiện ở ngoài hơn trăm mét, nói: "Quá chậm, lực đạo cũng không được, đến lượt ta."
Trương Hiểu Vũ nói còn chưa dứt lời, một quyền không thể tưởng tượng nổi đánh lên bụng Đầu Đà Lão Tổ, lực đạo mạnh mẽ mênh mông cuồn cuộn làm Đầu Đà Lão Tổ con người như con tôm bay thẳng lên trời.
Ngẩng đầu tập trung vào lão tổ thân hình, bàn chân Trương Hiểu Vũ đơn giản đạp mạnh xuống mặt đất, cả mặt đất lập tức ầm ầm vỡ ra, khí lãng cuồn cuộn, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe một cái, liền xuất hiện ở phía trên Đầu Đà Lão Tổ, một cước lăng không đá xuống dưới.
Phốc, nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người Đầu Đà Lão Tổ bị đánh vào sâu trong lòng đất.
Nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống mặt đất, ánh mắt Trương Hiểu Vũ nhìn qua phía bên trái, đó là nơi các đại môn phái hội tụ, bất quá tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Trương Hiểu Vũ, giống như đã gặp quỷ vậy.
Ánh mắt lưu lại trên người Tôn Tùng một chút, Trương Hiểu Vũ quay đầu trở lại.
Sắc mặt tái nhợt, Tôn Tùng như thế nào cũng không nghĩ ra Trương Hiểu Vũ đã mạnh mẽ đến Đầu Đà Lão Tổ cũng có thể đánh bại, như vậy chuyện mình làm trước kia thật sự quá buồn cười. Hơn nữa từ trong ánh mắt đối phương, hiển nhiên rõ ràng ai là người mật báo.
Trời gây nghiệt có thể thoát, tự gây nghiệt không thể sống, trong đầu Tôn Tùng không khỏi hiển hiện những lời này.
Ầm ầm, bùn đất dưới chân Trương Hiểu Vũ đột ngột long lên, một con nắm tay to lớn từ dưới đất bắn ra, muốn đánh tới hạ bộ của Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng, chân phải bước nhỏ đến, hung hăng đá vào phần gáy của người nọ, lực lượng cực lớn khiến cho hắn quay cuồng phát nát mặt đất bay ra.
Chậm rãi đứng lên, hai tay Đầu Đà Lão Tổ đem cái cổ đã lệch đi chỉnh lại, trên mặt miệng mũi mắt đều chảy máu, đó là do thân thể không chịu nổi áp lực, phóng ra khỏi những chỗ yếu ớt. Bởi vậy có thể thấy được lực lượng của Trương Hiểu Vũ đã đạt tới tình trạng quỷ thần khó lường.
Hổ Sát Chân Thân của ta mặc dù mới tu luyện tới đệ nhất trọng, nhưng trình độ cứng rắn của thân thể không dưới hàn thiết mấy trăm năm, lại không chịu nổi vài quyền mấy cước của hắn, chẳng lẽ hắn đã đạt tới tình trạng Bất Phôi Chi Thân, Đầu Đà Lão Tổ lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trả lại gấp đôi." Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nói ra một câu, tay phải chợt nắm lại thành quyền, sử dụng phương pháp vận khí của Hùng Vương Quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.