Chương 276: Huyền Minh Thiên Độc Thú
Duy Nhất Thiên Tử
02/06/2013
Sáng sớm hôm sau, Trương Hiểu Vũ tắm rửa một chút sau đó đi tới Tàng thư các Huyền Âm Môn để tìm kiếm tài liệu về hoang thú có Tiểu Vũ trụ lực lượng.
Tàng thư các Huyền Âm Môn có hơn mười vạn đầu sách, tuy so ra thì vẫn kém Tàng thư tháp của nhân tộc nhưng cũng là không nhỏ rồi.
Tàng thư các dựa theo thể loại mà sắp xếp ngay ngắn, trong đó có loại chuyên môn ghi chép và phân loại hoang thú, số lượng khoảng chừng mấy nghìn đầu sách để tràn cả ba cái giá sách.
Tìm từ bên trái sang phải, sau một canh giờ Trương Hiểu Vũ đã tìm được một quyển sách tên là Tiểu vũ trụ lực lượng - Hoang thú thiên. Xem mục lục thì bên trong có ghi chép lại hai mươi loại hoang thú đều thập phần mạnh mẽ và có Tiểu Vũ trụ lực lượng.
Con thứ nhất được ghi chép lại là tam giai hoang thú Huyết Chiến Trư nhưng bị Trương Hiểu Vũ trực tiếp buông tha, cấp bậc quá thấp, cho dù có lấy được máu huyết thì cũng không có mấy tác dụng. Khi lật đến trang hai mươi hai thì Trương Hiểu Vũ ngừng lại.
"Lục giai hoang thú Cuồng Bạo Long, là hoang thú hiếm thấy, trong cơ thể ẩn chứa Tiểu Vũ trụ lực lượng kinh khủng, sức chiến đấu ngang với lục giai bá vương cấp hoang thú”.
...
"Lục giai bá vương cấp hoang thú Huyền Minh Thiên Độc Thú là một loại hải thú hiếm thấy, hình dạng như tôm hùm, thâm màu đen, trong cơ thể ẩn chứa Tiểu Vũ trụ lực lượng kinh khủng và kỳ độc không gì sánh được, sức chiến đấu hơn xa cùng giai hải thú, ngang với thất giai hải thú”.
Cả Đằng Vân đại lục cùng với tứ hải dĩ nhiên chỉ có sáu loại hoang thú có Tiểu Vũ trụ lực lượng, hơn nữa tên tuổi đều xa lạ như vậy khiến Trương Hiểu Vũ không khỏi nhíu nhíu mày đầu.
Có thể Thôn Kình Long Xà sẽ biết được một chút, hắn đã sống hơn một vạn năm rồi, sự hiểu biết về hoang thú hơn xa hắn.
Ở bên trong Đồ Vân Sơn có bảy tòa sơn phong, trong đó là một mảnh rừng rậm rộng lớn, giữa rừng rậm có một cái hồ nước lớn, trên bờ một con Địa Hành Long uy phong lẫm lẫm nằm phục trên đó, hai cái mắt to tướng nhìn xuống hồ nước theo dõi một con rắn nhỏ đang bơi quanh hồ.
"Long ca, cả buổi sáng ngươi chỉ bơi qua bơi lại như vậy không buồn chán sao”. Địa Hành Long há mồm nói.
Con rắn nhỏ kia bĩu môi nói: "Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là hưởng thụ nhân sinh đó”.
"Ta đây cùng ngươi cùng nhau du lịch đi”. Địa Hành Long làm bộ lấn tới nói.
"Ngươi thì quên đi, thân hình to đến dọa người, tôm cá đều bị ngươi dọa chạy hết rồi”. Con rắn nhỏ vội vã lắc đầu, cái đầu hình xoắn ốc dưới ánh mặt trời phản xạ mà phát ra ánh sáng nhu hòa.
Địa Hành Long khinh bỉ nói: "Thân thể ban đầu của ngươi còn lớn hơn ta gấp trăm lần, lúc đó ta chưa từng kỳ thị ngươi, ngươi thực làm ta đau lòng quá”.
Con rắn nhỏ đang muốn phản bác thì lại chợt ngẩng đầu lên nhìn phía phương bắc. Phía đó có một đạo lam sắc lưu quang bay rất nhanh thoáng cái đã xuất hiện phía trên hồ nước, Địa Hành Long vội đứng lên lớn tiếng nói: "Lão đại!".
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Xem ra các ngươi sinh hoạt không tệ”.
Địa Hành Long hay là Tiểu Hỏa hắc hắc cười nói: "Quá nhàn nhã đến mức khớp đầu gối cũng mềm nhũn rồi”.
Thôn Kình Long Xà bơi lại hỏi: "Lão đại, có chuyện gì à”. Từ sau khi tiến giai thân hình nó có thể biến thành như con rắn nhỏ khi gặp người lạ, hắn Trương Hiểu Vũ là lão đại còn nó lại 'Khuất nhục' trở thành Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết sáu loại hoang thú này... ?" Trương Hiểu Vũ hỏi.
Tiểu Hắc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Năm loại kia ta không biết thế nhưng Huyền Minh Thiên Độc Thú kia thì rất rõ, ta và nó đã từng giao thủ ba lần bất quá ba lần ta đều thảm bại, độc nó phun ra so với độc của ta thì còn hơn vài lần”. Nói tới đây ngữ khí Tiểu Hắc trở nên oán hận nhưng có vẻ bất phục.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nói: "Có đúng là rất nhiều năm trước hay không ”. Dù sao trong bảy mươi năm qua Tiểu Hắc đang trong giai đoạn tiến giai, thực lực so với lục giai bá vương cấp hoang thú thì mạnh hơn không ít.
Tiểu Hắc lắc đầu tức giận nói: "Lần đầu tiên là bốn trăm năm trước, lần thứ hai là hai trăm hai mươi năm trước, lần thứ ba là mười bảy năm trước, nếu như không phải dưới ngọn núi kia có phong tỏa trụ Kim Chúc Lan (DG: không biết thứ này là gì nữa) thì ta đã sớm bị nó giết rồi, ngươi không nói thì ta cũng không nghĩ ra, lần này nhất định phải tính toán nợ cũ với nó”.
Lợi hại như vậy sao, lục giai bá vương cấp hoang thú thì cho dù mười con tới cũng không phải là đối thủ của Tiểu Hắc thế mà Huyền Minh Thiên Độc Thú này lại có được thực lực giết chết Tiểu Hắc, không hổ là hải thú có Tiểu Vũ trụ lực lượng, rất cường đại.
"Nghe ngươi nói như vậy thì nó hẳn là ở ngay Nam vực rồi, ta vừa lúc cần máu huyết trên người nó để tu luyện, không biết ngươi có biện pháp nào để tìm nó không ”. Trương Hiểu Vũ nói.
Tiểu Hắc nói: "Không có cách nào tìm được nó, bất quá không cần chúng ta đi tìm nó, nó đối với đám hải thú có hình thể cực đại thập phần hứng thú, cách xa mấy nghìn dặm đã có thể cảm ứng được rồi, đến lúc chúng ta chờ nó”.
Tiểu Hỏa nghe được có náo nhiệt thì vội vã nói: "Lão đại, ta cũng muốn đi”.
Trương Hiểu Vũ liếc liếc thân hình khổng lồ của nó nói: “Ngươi rất lớn, đi theo ta không tiện”.
"Lẽ nào to lớn cũng là sai lầm”.
Buổi chiều, Trương Hiểu Vũ mang theo Tiểu Hắc chạy về nội hải Nam vực. Tuy nhiên còn chưa tới gần Lâm Hải Thành thì Trương Hiểu Vũ đã nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy về phía Thiên la quốc, trong đó rất nhiều mang theo cả nhà, dường như đang chạy nạn vậy.
Trong lòng hiếu kỳ Trương Hiểu Vũ hạ xuống mặt đất ngăn cản một vị võ giả hỏi: "Lâm Hải Thành phát sinh chuyện gì hả?".
Tên võ giả kia sợ hãi nói: "Lâm Hải Thành vừa có một con hải thú rất lớn, nó há mồm một cái đã đem dân cư một con phố ăn hết, ngay cả Võ vương cao thủ cũng không đỡ được nhất kích của nó”.
Trương Hiểu Vũ nói: "Đầu hải thú kia bộ dáng thế nào?".
"Nó giống như một con tôm hùm màu đen, miệng còn có thể phun độc”.
"Là Huyền Minh Thiên Độc Thú rồi!" Tiểu Hắc lớn tiếng nói.
Cho tới bây giờ, tên võ giả kia mới phát hiện ra trên vai trái Trương Hiểu Vũ có một con rắn nhỏ màu đen thì nhất thời lại càng hoảng sợ, hắn run giọng chỉ vào Tiểu Hắc nói: "Có thể nói được, ngươi là lục giai hoang thú hả”.
Tiểu Hắc xem thường nói: "Lục giai hoang thú thì tính toán là cái gì!".
"Đa tạ!", biết được Huyền Minh Thiên Độc Thú đã lên bờ, Trương Hiểu Vũ rất cao hứng, trong lòng thầm hô thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới, điều này không thể trách ta được.
Thân hình hóa thành lưu quang, Trương Hiểu Vũ hướng về Lâm Hải Thành bay đi.
Ầm ầm, từ xa nhìn lại đã có thể thấy được một con tôm hùm màu đen dài hơn trăm trượng đang tàn sát Lâm Hải Thành, hai cái kìm như hai quả núi nhỏ thỉnh thoảng đập xuống, sóng xung kích hung mãnh một lúc có thể nghiền nát vô số công trình kiến trúc.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên hừ lạnh nói: "Quả nhiên là nó, không ngờ nó dám quay trở về, dĩ nhiên lại đi tàn sát nhân loại nhỏ yếu này”.
Trương Hiểu Vũ nói: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật không uổng công phu, gặp phải chúng ta là nó không may rồi, ngươi lên hay ta lên trước”.
"Đương nhiên ta lên rồi”. Tiểu Hắc từ trên người Trương Hiểu Vũ nhảy xuống.
Trong Lâm Hải Thành. Một lão giả mặc Hoa phục nhìn thấy vô số binh sĩ bị Huyền Minh Thiên Độc Thú giết chết thì rống to nói: "Mau chạy đi! Con quái vật này chúng ta không thể chống lại được ”.
Kỳ thực không cần lão giả nói, đại bộ phận binh sĩ đã bắt đầu chạy trốn, rồi, tuy nhiên thân hình Huyền Minh Thiên Độc Thú quá lớn, khoảng cách hơn hai mươi mấy trượng chỉ cần hai cái càng thoáng đập xuống, sóng xung kích trong nháy mắt giết chết hàng vạn binh sĩ và cư dân không kịp đào tẩu.
"Thành chủ, nó phát hiện ra chúng ta rồi, ngài đi trước đi”. Bên người lão giả, đông đảo cao thủ thấy Huyền Minh Thiên Độc Thú bắt đầu chuyển hướng về phía bên này thì thất kinh nói.
Hoa phục lão giả chính là thành chủ Lâm Hải Thành, hắn cười khổ nói: "Không được, đã bị nó nhìn chăm chú rồi thì trốn không thoát được, các ngươi mau chạy đi! Có thể trốn được người nào tốt người đấy”. Hắn bất quá là một phổ thông võ giả, dưới tình huống không thể phi hành mà muốn trốn thoát là điều không thể.
"Bất hảo, nó tới rồi”. Không chờ mọi người có phản ứng, một cái bóng đen khổng lồ đã phủ xuống, hai cái càng lớn của Huyền Minh Thiên Độc Thú mang theo tiếng kình phong đáng sợ đập về hướng bọn họ.
Trong âm thanh bùm bùm, hai cái càng như cái kéo lớn cắt đi, phàm là nơi nào nó đi qua, cho dù là vật kiến trúc cứng rắn nhất cũng trực tiếp nổ tung, hai bên đường từng hàng đại thụ cao chót vót cũng bị cắt ngang, các vai thủ thực lực Võ vương tự nhiên cũng trốn không thoát bị phân thây, máu tươi đầy đất.
Thành chủ Lâm Hải Thành nhận mệnh nhắm mắt lại chờ kết cục bị phân thây thì đột nhiên có âm thanh truyền đến: "Đã lâu không gặp, tiểu độc vật, ngày hôm nay ta không đem ngươi đánh ngã thì không thôi”. Một tiếng nổ từ phía nam Lâm Hải Thành truyền tới vang vọng khắp không gian.
Tàng thư các Huyền Âm Môn có hơn mười vạn đầu sách, tuy so ra thì vẫn kém Tàng thư tháp của nhân tộc nhưng cũng là không nhỏ rồi.
Tàng thư các dựa theo thể loại mà sắp xếp ngay ngắn, trong đó có loại chuyên môn ghi chép và phân loại hoang thú, số lượng khoảng chừng mấy nghìn đầu sách để tràn cả ba cái giá sách.
Tìm từ bên trái sang phải, sau một canh giờ Trương Hiểu Vũ đã tìm được một quyển sách tên là Tiểu vũ trụ lực lượng - Hoang thú thiên. Xem mục lục thì bên trong có ghi chép lại hai mươi loại hoang thú đều thập phần mạnh mẽ và có Tiểu Vũ trụ lực lượng.
Con thứ nhất được ghi chép lại là tam giai hoang thú Huyết Chiến Trư nhưng bị Trương Hiểu Vũ trực tiếp buông tha, cấp bậc quá thấp, cho dù có lấy được máu huyết thì cũng không có mấy tác dụng. Khi lật đến trang hai mươi hai thì Trương Hiểu Vũ ngừng lại.
"Lục giai hoang thú Cuồng Bạo Long, là hoang thú hiếm thấy, trong cơ thể ẩn chứa Tiểu Vũ trụ lực lượng kinh khủng, sức chiến đấu ngang với lục giai bá vương cấp hoang thú”.
...
"Lục giai bá vương cấp hoang thú Huyền Minh Thiên Độc Thú là một loại hải thú hiếm thấy, hình dạng như tôm hùm, thâm màu đen, trong cơ thể ẩn chứa Tiểu Vũ trụ lực lượng kinh khủng và kỳ độc không gì sánh được, sức chiến đấu hơn xa cùng giai hải thú, ngang với thất giai hải thú”.
Cả Đằng Vân đại lục cùng với tứ hải dĩ nhiên chỉ có sáu loại hoang thú có Tiểu Vũ trụ lực lượng, hơn nữa tên tuổi đều xa lạ như vậy khiến Trương Hiểu Vũ không khỏi nhíu nhíu mày đầu.
Có thể Thôn Kình Long Xà sẽ biết được một chút, hắn đã sống hơn một vạn năm rồi, sự hiểu biết về hoang thú hơn xa hắn.
Ở bên trong Đồ Vân Sơn có bảy tòa sơn phong, trong đó là một mảnh rừng rậm rộng lớn, giữa rừng rậm có một cái hồ nước lớn, trên bờ một con Địa Hành Long uy phong lẫm lẫm nằm phục trên đó, hai cái mắt to tướng nhìn xuống hồ nước theo dõi một con rắn nhỏ đang bơi quanh hồ.
"Long ca, cả buổi sáng ngươi chỉ bơi qua bơi lại như vậy không buồn chán sao”. Địa Hành Long há mồm nói.
Con rắn nhỏ kia bĩu môi nói: "Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là hưởng thụ nhân sinh đó”.
"Ta đây cùng ngươi cùng nhau du lịch đi”. Địa Hành Long làm bộ lấn tới nói.
"Ngươi thì quên đi, thân hình to đến dọa người, tôm cá đều bị ngươi dọa chạy hết rồi”. Con rắn nhỏ vội vã lắc đầu, cái đầu hình xoắn ốc dưới ánh mặt trời phản xạ mà phát ra ánh sáng nhu hòa.
Địa Hành Long khinh bỉ nói: "Thân thể ban đầu của ngươi còn lớn hơn ta gấp trăm lần, lúc đó ta chưa từng kỳ thị ngươi, ngươi thực làm ta đau lòng quá”.
Con rắn nhỏ đang muốn phản bác thì lại chợt ngẩng đầu lên nhìn phía phương bắc. Phía đó có một đạo lam sắc lưu quang bay rất nhanh thoáng cái đã xuất hiện phía trên hồ nước, Địa Hành Long vội đứng lên lớn tiếng nói: "Lão đại!".
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Xem ra các ngươi sinh hoạt không tệ”.
Địa Hành Long hay là Tiểu Hỏa hắc hắc cười nói: "Quá nhàn nhã đến mức khớp đầu gối cũng mềm nhũn rồi”.
Thôn Kình Long Xà bơi lại hỏi: "Lão đại, có chuyện gì à”. Từ sau khi tiến giai thân hình nó có thể biến thành như con rắn nhỏ khi gặp người lạ, hắn Trương Hiểu Vũ là lão đại còn nó lại 'Khuất nhục' trở thành Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết sáu loại hoang thú này... ?" Trương Hiểu Vũ hỏi.
Tiểu Hắc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Năm loại kia ta không biết thế nhưng Huyền Minh Thiên Độc Thú kia thì rất rõ, ta và nó đã từng giao thủ ba lần bất quá ba lần ta đều thảm bại, độc nó phun ra so với độc của ta thì còn hơn vài lần”. Nói tới đây ngữ khí Tiểu Hắc trở nên oán hận nhưng có vẻ bất phục.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nói: "Có đúng là rất nhiều năm trước hay không ”. Dù sao trong bảy mươi năm qua Tiểu Hắc đang trong giai đoạn tiến giai, thực lực so với lục giai bá vương cấp hoang thú thì mạnh hơn không ít.
Tiểu Hắc lắc đầu tức giận nói: "Lần đầu tiên là bốn trăm năm trước, lần thứ hai là hai trăm hai mươi năm trước, lần thứ ba là mười bảy năm trước, nếu như không phải dưới ngọn núi kia có phong tỏa trụ Kim Chúc Lan (DG: không biết thứ này là gì nữa) thì ta đã sớm bị nó giết rồi, ngươi không nói thì ta cũng không nghĩ ra, lần này nhất định phải tính toán nợ cũ với nó”.
Lợi hại như vậy sao, lục giai bá vương cấp hoang thú thì cho dù mười con tới cũng không phải là đối thủ của Tiểu Hắc thế mà Huyền Minh Thiên Độc Thú này lại có được thực lực giết chết Tiểu Hắc, không hổ là hải thú có Tiểu Vũ trụ lực lượng, rất cường đại.
"Nghe ngươi nói như vậy thì nó hẳn là ở ngay Nam vực rồi, ta vừa lúc cần máu huyết trên người nó để tu luyện, không biết ngươi có biện pháp nào để tìm nó không ”. Trương Hiểu Vũ nói.
Tiểu Hắc nói: "Không có cách nào tìm được nó, bất quá không cần chúng ta đi tìm nó, nó đối với đám hải thú có hình thể cực đại thập phần hứng thú, cách xa mấy nghìn dặm đã có thể cảm ứng được rồi, đến lúc chúng ta chờ nó”.
Tiểu Hỏa nghe được có náo nhiệt thì vội vã nói: "Lão đại, ta cũng muốn đi”.
Trương Hiểu Vũ liếc liếc thân hình khổng lồ của nó nói: “Ngươi rất lớn, đi theo ta không tiện”.
"Lẽ nào to lớn cũng là sai lầm”.
Buổi chiều, Trương Hiểu Vũ mang theo Tiểu Hắc chạy về nội hải Nam vực. Tuy nhiên còn chưa tới gần Lâm Hải Thành thì Trương Hiểu Vũ đã nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy về phía Thiên la quốc, trong đó rất nhiều mang theo cả nhà, dường như đang chạy nạn vậy.
Trong lòng hiếu kỳ Trương Hiểu Vũ hạ xuống mặt đất ngăn cản một vị võ giả hỏi: "Lâm Hải Thành phát sinh chuyện gì hả?".
Tên võ giả kia sợ hãi nói: "Lâm Hải Thành vừa có một con hải thú rất lớn, nó há mồm một cái đã đem dân cư một con phố ăn hết, ngay cả Võ vương cao thủ cũng không đỡ được nhất kích của nó”.
Trương Hiểu Vũ nói: "Đầu hải thú kia bộ dáng thế nào?".
"Nó giống như một con tôm hùm màu đen, miệng còn có thể phun độc”.
"Là Huyền Minh Thiên Độc Thú rồi!" Tiểu Hắc lớn tiếng nói.
Cho tới bây giờ, tên võ giả kia mới phát hiện ra trên vai trái Trương Hiểu Vũ có một con rắn nhỏ màu đen thì nhất thời lại càng hoảng sợ, hắn run giọng chỉ vào Tiểu Hắc nói: "Có thể nói được, ngươi là lục giai hoang thú hả”.
Tiểu Hắc xem thường nói: "Lục giai hoang thú thì tính toán là cái gì!".
"Đa tạ!", biết được Huyền Minh Thiên Độc Thú đã lên bờ, Trương Hiểu Vũ rất cao hứng, trong lòng thầm hô thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới, điều này không thể trách ta được.
Thân hình hóa thành lưu quang, Trương Hiểu Vũ hướng về Lâm Hải Thành bay đi.
Ầm ầm, từ xa nhìn lại đã có thể thấy được một con tôm hùm màu đen dài hơn trăm trượng đang tàn sát Lâm Hải Thành, hai cái kìm như hai quả núi nhỏ thỉnh thoảng đập xuống, sóng xung kích hung mãnh một lúc có thể nghiền nát vô số công trình kiến trúc.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên hừ lạnh nói: "Quả nhiên là nó, không ngờ nó dám quay trở về, dĩ nhiên lại đi tàn sát nhân loại nhỏ yếu này”.
Trương Hiểu Vũ nói: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật không uổng công phu, gặp phải chúng ta là nó không may rồi, ngươi lên hay ta lên trước”.
"Đương nhiên ta lên rồi”. Tiểu Hắc từ trên người Trương Hiểu Vũ nhảy xuống.
Trong Lâm Hải Thành. Một lão giả mặc Hoa phục nhìn thấy vô số binh sĩ bị Huyền Minh Thiên Độc Thú giết chết thì rống to nói: "Mau chạy đi! Con quái vật này chúng ta không thể chống lại được ”.
Kỳ thực không cần lão giả nói, đại bộ phận binh sĩ đã bắt đầu chạy trốn, rồi, tuy nhiên thân hình Huyền Minh Thiên Độc Thú quá lớn, khoảng cách hơn hai mươi mấy trượng chỉ cần hai cái càng thoáng đập xuống, sóng xung kích trong nháy mắt giết chết hàng vạn binh sĩ và cư dân không kịp đào tẩu.
"Thành chủ, nó phát hiện ra chúng ta rồi, ngài đi trước đi”. Bên người lão giả, đông đảo cao thủ thấy Huyền Minh Thiên Độc Thú bắt đầu chuyển hướng về phía bên này thì thất kinh nói.
Hoa phục lão giả chính là thành chủ Lâm Hải Thành, hắn cười khổ nói: "Không được, đã bị nó nhìn chăm chú rồi thì trốn không thoát được, các ngươi mau chạy đi! Có thể trốn được người nào tốt người đấy”. Hắn bất quá là một phổ thông võ giả, dưới tình huống không thể phi hành mà muốn trốn thoát là điều không thể.
"Bất hảo, nó tới rồi”. Không chờ mọi người có phản ứng, một cái bóng đen khổng lồ đã phủ xuống, hai cái càng lớn của Huyền Minh Thiên Độc Thú mang theo tiếng kình phong đáng sợ đập về hướng bọn họ.
Trong âm thanh bùm bùm, hai cái càng như cái kéo lớn cắt đi, phàm là nơi nào nó đi qua, cho dù là vật kiến trúc cứng rắn nhất cũng trực tiếp nổ tung, hai bên đường từng hàng đại thụ cao chót vót cũng bị cắt ngang, các vai thủ thực lực Võ vương tự nhiên cũng trốn không thoát bị phân thây, máu tươi đầy đất.
Thành chủ Lâm Hải Thành nhận mệnh nhắm mắt lại chờ kết cục bị phân thây thì đột nhiên có âm thanh truyền đến: "Đã lâu không gặp, tiểu độc vật, ngày hôm nay ta không đem ngươi đánh ngã thì không thôi”. Một tiếng nổ từ phía nam Lâm Hải Thành truyền tới vang vọng khắp không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.