Chương 270: Kinh khủng kiếm cương
Duy Nhất Thiên Tử
01/06/2013
Ngưu tôn giả quát hỏi : "Đại kiếm của ngươi có phải là làm từ Hắc Ô Thiết hay không !".
Trương Hiểu Vũ nhìn thấy đại kiếm không phụ sự mong đợi của mình, nhất cử chặn được Xích Hỏa Luân thì trong lòng mừng thầm, mặc dù không phải là Thánh khí nhưng tựa hồ đối với Bất phôi thân của mình rất phù phối hợp. Khi nghe Ngưu tôn giả quát hỏi thì hắn cười lạnh nói: "Hắc Ô Thiết là vật gì vậy, có thể ngăn trụ được Xích Hỏa Luân là được, cẩn thận không lại bị đại kiếm chặt đứt đó”.
"Quả nhiên là chưa thấy chưa biết, hàn thiết chỉ là sắt thường mà Hắc Ô Thiết này là bảo thiết, nếu như đại kiếm này thực sự là Hắc Ô Thiết thì tiện nghi cho ta rồi”. Hỏa Tôn giả cực kỳ mơ ước thanh Hắc Ô Thiết đại kiếm này, đó là vô giá vật báu, ít hôm nữa Tinh Thần gia tộc khai mạc đấu giá hội, đến lúc đó sử dụng nó để đổi lấy bảo vật khác.
Trương Hiểu Vũ nói: "Muốn đại kiếm của ta hả, để mạng lại đổi đi!".
"Có thể kiến thức uy lực chân chính của Xích Hỏa Luân, ngươi có chết cũng yên tâm nhắm mắt rồi”. Hỏa Tôn giả lao đến gần Trương Hiểu Vũ, Xích Hỏa Luân trảm xuống, kình khí xoay tròn lưu lại vết tích màu xám trong không khí.
Hắc sắc đại kiếm tuy nặng bảy trăm hai mươi cân nhưng trên tay Trương Hiểu Vũ thì so với một cây cời lửa cũng không nặng hơn bao nhiêu, hắn dễ dàng đón đỡ Xích Hỏa Luân đồng thời cổ tay khẽ cong đi, mũi kiếm sắc bén đảo xuống cổ Hỏa Tôn giả, tốc độ nhanh như một đạo hắc sắc thiểm điện.
Xích Hỏa Luân quay một vòng đánh văng hắc sắc đại kiếm ra, Hỏa Tôn giả đột nhiên cười lạnh một tiếng, Xích Hỏa Luân hơi đi xuống rồi mũi nhọn kia nhắm ngay vào tim Trương Hiểu Vũ.
Bất hảo, Trương Hiểu Vũ thoáng nhìn thấy trên mũi nhọn kia có ánh hồng lóe lên thì trong lòng hiện lên sự nguy hiểm cường liệt, thân hình hắn chợt né sang bên.
Tuy Trương Hiểu Vũ đã mau thế nhưng tia sáng màu hồng kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt nó đã xuyên qua bộ vị trái tim Trương Hiểu Vũ rồi chui ra phía sau lưng, dư thế mạnh mẽ còn bắn trúng ngọn núi phái xa xa, lưu lại trên đó một lỗ thủng cỡ ngón tay cái, nếu có người tỉ mỉ quan sát thì có thể thấy là đã có liên tiếp vài ngọn núi bị xuyên qua.
Phốc, phun ra ngụm lớn tiên huyết, bộ vị trái tim Trương Hiểu Vũ kịch liệt nhảy lên hình như là muốn nổ tung vậy, chỉ thấy ngực Trương Hiểu Vũ quỷ dị phồng lên.
"Lôi quang thiểm!" Lắc mình lui ra ngoài vài trăm thước, Trương Hiểu Vũ đưa bàn tay ôm lấy ngực, nơi đó lỗ thủng nhỏ đã bắt đầu thu hẹp lại, tia sáng kia cũng không đánh trúng trái tim mà là sượt qua mé bên trái tim, đương nhiên nếu như không phải Trương Hiểu Vũ sớm cảm nhận được nguy cơ và sớm né đi thì sợ rằng lúc này trái tim đã nổ tung rồi, hắn không chết thì cũng mất đi sức chiến đấu.
Hỏa Tôn giả ha ha cười nói: "Đã quên nói cho ngươi, trong bảy vị tôn giả chết dưới Xích Hỏa Luân thì có năm vị chết bởi chiêu Cực Quang hỏa tuyến này, ngươi có thể tránh được một lần, tốt, kế tiếp xem ngươi có thể trốn được lần thứ hai không ”. Cực Quang hỏa tuyến có thể có được uy lực như vậy nguyên nhân chủ yếu là do khỏa hồng sắc tinh thể kia, nó là Xích Viêm Tinh, và Hắc Ô Thiết có cùng một cấp bậc với nó.
Cực Quang hỏa tuyến uy lực quá kinh người, Bất phôi thân ngay cả tư cách ngăn trở cũng không có, phải phá nó đi, chỉ là Xích Hỏa Luân là thượng phẩm Nguyên khí, trừ phi mình có một cực phẩm Nguyên khí khác, bằng không căn bản là không có khả năng thành công, lẽ nào phải dựa vào thanh hắc sắc đại kiếm này.
Đáng tiếc là Thần Ma chân lực chỉ có cận chiến mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất, nếu sử dụng kim chúc để dẫn lực thì uy lực không được tam thành, khó có thể phát huy được hiệu dụng, bất quá tựa hồ còn chưa từng thử qua trên thanh hắc sắc đại kiếm này.
Mặc kệ, nếu như không thử sẽ không có bất luận cơ hội nào, Trương Hiểu Vũ không chút do dự đem Thần Ma chân lực quán thâu vào trong hắc sắc đại kiếm.
Cực Quang hỏa tuyến sau mỗi lần bắn đều cần một đoạn thời gian nghỉ để tích súc lực lượng, hơn nữa khoảng cách quá xa cũng không chuẩn xác nên Hỏa Tôn giả tự nhiên là muốn lao đến gần Trương Hiểu Vũ, mưu cầu đối phương tránh không được mà đánh ra một kích trí mạng.
Có chút cứng ngắc đón đỡ Xích Hỏa Luân, Trương Hiểu Vũ trong lòng lo lắng, bên trong hắc sắc đại kiếm này như biển rộng vậy, Thần Ma chân lực đã quán thâu vào được phân nửa mà vẫn không dẫn động ra biến hóa, điều này làm cho Trương Hiểu Vũ suýt nữa thổ huyết, cái này cũng quá cổ quái rồi.
Hai người giao thủ thêm trăm chiêu nữa thì Cực Quang hỏa tuyến rốt cục đã tích súc đủ năng lượng, mũi nhọn thẳng tắp nhắm ngay vào trái tim Trương Hiểu Vũ, Hỏa Tôn giả nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ như nhìn người chết vậy.
Đúng lúc này, Trương Hiểu Vũ mừng như điên, bên trong hắc sắc đại kiếm rốt cục đã nhồi đầy Thần Ma chân lực, ở mũi kiếm xuất hiện một đạo xích hồng sắc kiếm cương mỏng, sau đó Trương Hiểu Vũ lấy tốc độ chưa từng có phách trảm vào mũi nhọn màu hồng trên Xích Hỏa Luân.
Tạp sát, trong nháy mắt Cực Quang hỏa tuyến sắp sửa phun ra thì mũi nhọn kia chợt gãy phựt, Cực Quang hỏa tuyến năng lượng bên trong lập tức nổ tung hất Trương Hiểu Vũ và Hỏa Tôn giả bay ra ngoài.
Thân thể cháy đen, Hỏa Tôn giả hai mắt trợn to quát: "Ngươi dám hủy Xích Hỏa Luân của ta, hôm nay ta phải chém ngươi thiên đao vạn quả, Nộ diễm thiên quân trảm”.
Hơn một nghìn đạo hỏa hồng quang nhận huyền phù quanh thân Hỏa Tôn giả, mỗi một đạo đều bị áp súc gấp hai, tuy rằng vô pháp làm cho hơn một nghìn đạo hồng quang nhận làm ra động tác bất đồng thế nhưng Hỏa Tôn giả chỉ cần điều khiển chúng oanh kích tới cùng một mục tiêu thì ngay cả Võ tôn cùng giai cũng hầu như không ai có thể ngăn được.
Xích, xích, xích...
Cả không gian đều là quang nhận, Trương Hiểu Vũ chỉ kịp đem hắc sắc đại kiếm dựng thẳng, dùng thân kiếm rộng che lấy thân thể và đầu, hai chân một tay và các bộ vị khác đều lộ ra dưới quang nhận.
Chốc lát sau, trên bầu trời nổi lên một mảnh huyết vũ, hai chân một tay Trương Hiểu Vũ cùng với vai bị vô số quang nhận đánh nát bấy, sự đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được kêu gầm lên một tiếng.
Lúc này thanh sắc tiểu xà cũng cắn cho Hắc Nguyệt tôn giả trên người đầy vết máu, có thể dùng huyết nhân để hình dung Hắc Nguyệt tôn giả lúc này, cực kỳ thê thảm bi tráng.
"Nộ diễm thiên quân trảm! Cũng chỉ có Hỏa Tôn giả là tứ cấp Võ tôn mới có thể phát ra chiêu này, có thể tùy ý tiêu xài nguyên lực”. Phong tôn giả trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.
Hỏa Tôn giả nhìn thấy Trương Hiểu Vũ chỉ còn lại có một cánh tay phải thì tràn đầy hưng phấn, hắc sắc đại kiếm có thể ngăn trụ một nghìn đạo quang nhận oanh kích tuyệt đối là Hắc Ô Thiết rồi, nếu không phải là thượng phẩm Nguyên khí thì căn bản là vô pháp ngăn trở, nhất thời bóng ma ái đồ chết đi thoáng tán đi một chút.
"Đi tìm chết cho ta ”. Mặc dù vết thương đang được chữa trị thế nhưng Trương Hiểu Vũ không chờ đến khi chữa trị xong mà mặt mũi dữ tợn sử dụng cánh tay phải còn lại chém ra một kiếm.
Một kiếm này ngay cả một phần trăm uy lực bình thường cũng không đến thế nhưng xích hồng sắc kiếm cương trong đó cũng không bị ảnh hưởng, sưu một tiếng đã trảm lên ngực Hỏa Tôn giả.
Thượng phẩm Nguyên giáp trên người Hỏa Tôn giả bị rách ra một vết kiếm thật lớn, bên trong thoáng cái đã bị xích hồng sắc kiếm cương đánh nát, trái tim cũng không ngoại lệ.
"Sao có thể chứ”. Hỏa Tôn giả không thể tin tưởng nhìn vào ngực mình một chút rồi nhìn Trương Hiểu Vũ, hắn mở to con mắt rồi từ không trung té rớt xuống phía dưới.
Đám đông quan chiến cũng đều lộ ra vẻ không thể tin được giống như Hỏa Tôn giả vậy, sao trong nháy mắt Trương Hiểu Vũ đang bị thua lại một kiếm giết chết Hỏa Tôn giả.
"Ngươi giết Hỏa Tôn giả rồi hả?", Phong tôn giả ngây dại hỏi.
Hắc Nguyệt tôn giả nhìn thấy Trương Hiểu Vũ một kiếm giết Hỏa Tôn giả thì thần sắc tuyệt vọng liền biến mất, hắn mừng như điên, trời không tuyệt đường người, quả thế, Hắc Nguyệt tôn giả ta thành công rồi.
"Phong tôn giả, đi tìm chết cho ta!" Huyết nhân Hắc Nguyệt tôn giả một lần nữa sử dụng Ám nguyên lực ngưng tụ đại thương đâm về hướng Phong tôn giả.
Phong tôn giả cảm thụ được tiếng kình phong thì nhất thời tỉnh táo lại, hắn hét lên một tiếng rồi lui ra ngoài, một thương tất sát của Hắc Nguyệt tôn giả chỉ đánh gãy cánh tay trái hắn.
Người Đại Tự Tại cung sắc mặt tái nhợt theo Phong tôn giả chạy đi như chó nhà có tang, đâu còn uy phong lúc trước nữa.
Trương Hiểu Vũ lúc này đã khôi phục nhưng không truy sát Phong tôn giả, hắn vừa giết chết Hỏa Tôn giả, kiếm cương kia tiêu hao hết Thần Ma chân lực rồi, cả người lúc này phảng phất như hư nhược đi rất nhiều.
Hắc Nguyệt tôn giả thụ thương cũng không nặng, nhất thương tối hậu trong trạng thái từ tuyệt vọng chuyển hóa thành mừng như điên nên sau khi thi triển xong, hắn so với Trương Hiểu Vũ còn không bằng, suýt nữa từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Bên Kỳ Lân Phủ kia, ba người Ngưu tôn giả ánh mắt lấp lóe bất định, bọn họ có thể khẳng định là Trương Hiểu Vũ không có khả năng tái chém ra một kiếm kia, từ việc hắn không truy sát Phong tôn giả là có thể thấy được.
Chỉ là một kiếm kia quá lợi hại, Ngưu tôn giả cũng không tự tin là có thể ngăn được một kiếm này, điều này làm cho trong lòng hắn lần đầu cảm thấy do dự, đến tột cùng là nên nhân cơ hội bắt Trương Hiểu Vũ hay xoay người mà đi.
Trương Hiểu Vũ tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa của Ngưu tôn giả mà trong lòng hừ lạnh đồng thời cũng bất đắc dĩ. Nếu như đối phương thực sự tới giết hắn, như vậy bọn họ sẽ thành công, nếu chỉ dựa vào Hồn lực tầng thứ hai thì không thể chống lại được ba vị Võ tôn cao thủ.
Ngưu tôn giả thản nhiên nói: "Tiểu Vũ trụ lực lượng kia hẳn là ngươi đã sử dụng hết, nếu như nguyện ý giao ra giọt tinh huyết kia, ta sẽ xoay người đi ngay”.
Trương Hiểu Vũ cười nhạt, mình nào có máu huyết gì, huống chi càng giao ra thì càng chết nhanh, điều này không phải rõ ràng nói cho đối phương biết mình đã không còn Thần Ma chân lực nữa.
Trương Hiểu Vũ nhìn thấy đại kiếm không phụ sự mong đợi của mình, nhất cử chặn được Xích Hỏa Luân thì trong lòng mừng thầm, mặc dù không phải là Thánh khí nhưng tựa hồ đối với Bất phôi thân của mình rất phù phối hợp. Khi nghe Ngưu tôn giả quát hỏi thì hắn cười lạnh nói: "Hắc Ô Thiết là vật gì vậy, có thể ngăn trụ được Xích Hỏa Luân là được, cẩn thận không lại bị đại kiếm chặt đứt đó”.
"Quả nhiên là chưa thấy chưa biết, hàn thiết chỉ là sắt thường mà Hắc Ô Thiết này là bảo thiết, nếu như đại kiếm này thực sự là Hắc Ô Thiết thì tiện nghi cho ta rồi”. Hỏa Tôn giả cực kỳ mơ ước thanh Hắc Ô Thiết đại kiếm này, đó là vô giá vật báu, ít hôm nữa Tinh Thần gia tộc khai mạc đấu giá hội, đến lúc đó sử dụng nó để đổi lấy bảo vật khác.
Trương Hiểu Vũ nói: "Muốn đại kiếm của ta hả, để mạng lại đổi đi!".
"Có thể kiến thức uy lực chân chính của Xích Hỏa Luân, ngươi có chết cũng yên tâm nhắm mắt rồi”. Hỏa Tôn giả lao đến gần Trương Hiểu Vũ, Xích Hỏa Luân trảm xuống, kình khí xoay tròn lưu lại vết tích màu xám trong không khí.
Hắc sắc đại kiếm tuy nặng bảy trăm hai mươi cân nhưng trên tay Trương Hiểu Vũ thì so với một cây cời lửa cũng không nặng hơn bao nhiêu, hắn dễ dàng đón đỡ Xích Hỏa Luân đồng thời cổ tay khẽ cong đi, mũi kiếm sắc bén đảo xuống cổ Hỏa Tôn giả, tốc độ nhanh như một đạo hắc sắc thiểm điện.
Xích Hỏa Luân quay một vòng đánh văng hắc sắc đại kiếm ra, Hỏa Tôn giả đột nhiên cười lạnh một tiếng, Xích Hỏa Luân hơi đi xuống rồi mũi nhọn kia nhắm ngay vào tim Trương Hiểu Vũ.
Bất hảo, Trương Hiểu Vũ thoáng nhìn thấy trên mũi nhọn kia có ánh hồng lóe lên thì trong lòng hiện lên sự nguy hiểm cường liệt, thân hình hắn chợt né sang bên.
Tuy Trương Hiểu Vũ đã mau thế nhưng tia sáng màu hồng kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt nó đã xuyên qua bộ vị trái tim Trương Hiểu Vũ rồi chui ra phía sau lưng, dư thế mạnh mẽ còn bắn trúng ngọn núi phái xa xa, lưu lại trên đó một lỗ thủng cỡ ngón tay cái, nếu có người tỉ mỉ quan sát thì có thể thấy là đã có liên tiếp vài ngọn núi bị xuyên qua.
Phốc, phun ra ngụm lớn tiên huyết, bộ vị trái tim Trương Hiểu Vũ kịch liệt nhảy lên hình như là muốn nổ tung vậy, chỉ thấy ngực Trương Hiểu Vũ quỷ dị phồng lên.
"Lôi quang thiểm!" Lắc mình lui ra ngoài vài trăm thước, Trương Hiểu Vũ đưa bàn tay ôm lấy ngực, nơi đó lỗ thủng nhỏ đã bắt đầu thu hẹp lại, tia sáng kia cũng không đánh trúng trái tim mà là sượt qua mé bên trái tim, đương nhiên nếu như không phải Trương Hiểu Vũ sớm cảm nhận được nguy cơ và sớm né đi thì sợ rằng lúc này trái tim đã nổ tung rồi, hắn không chết thì cũng mất đi sức chiến đấu.
Hỏa Tôn giả ha ha cười nói: "Đã quên nói cho ngươi, trong bảy vị tôn giả chết dưới Xích Hỏa Luân thì có năm vị chết bởi chiêu Cực Quang hỏa tuyến này, ngươi có thể tránh được một lần, tốt, kế tiếp xem ngươi có thể trốn được lần thứ hai không ”. Cực Quang hỏa tuyến có thể có được uy lực như vậy nguyên nhân chủ yếu là do khỏa hồng sắc tinh thể kia, nó là Xích Viêm Tinh, và Hắc Ô Thiết có cùng một cấp bậc với nó.
Cực Quang hỏa tuyến uy lực quá kinh người, Bất phôi thân ngay cả tư cách ngăn trở cũng không có, phải phá nó đi, chỉ là Xích Hỏa Luân là thượng phẩm Nguyên khí, trừ phi mình có một cực phẩm Nguyên khí khác, bằng không căn bản là không có khả năng thành công, lẽ nào phải dựa vào thanh hắc sắc đại kiếm này.
Đáng tiếc là Thần Ma chân lực chỉ có cận chiến mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất, nếu sử dụng kim chúc để dẫn lực thì uy lực không được tam thành, khó có thể phát huy được hiệu dụng, bất quá tựa hồ còn chưa từng thử qua trên thanh hắc sắc đại kiếm này.
Mặc kệ, nếu như không thử sẽ không có bất luận cơ hội nào, Trương Hiểu Vũ không chút do dự đem Thần Ma chân lực quán thâu vào trong hắc sắc đại kiếm.
Cực Quang hỏa tuyến sau mỗi lần bắn đều cần một đoạn thời gian nghỉ để tích súc lực lượng, hơn nữa khoảng cách quá xa cũng không chuẩn xác nên Hỏa Tôn giả tự nhiên là muốn lao đến gần Trương Hiểu Vũ, mưu cầu đối phương tránh không được mà đánh ra một kích trí mạng.
Có chút cứng ngắc đón đỡ Xích Hỏa Luân, Trương Hiểu Vũ trong lòng lo lắng, bên trong hắc sắc đại kiếm này như biển rộng vậy, Thần Ma chân lực đã quán thâu vào được phân nửa mà vẫn không dẫn động ra biến hóa, điều này làm cho Trương Hiểu Vũ suýt nữa thổ huyết, cái này cũng quá cổ quái rồi.
Hai người giao thủ thêm trăm chiêu nữa thì Cực Quang hỏa tuyến rốt cục đã tích súc đủ năng lượng, mũi nhọn thẳng tắp nhắm ngay vào trái tim Trương Hiểu Vũ, Hỏa Tôn giả nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ như nhìn người chết vậy.
Đúng lúc này, Trương Hiểu Vũ mừng như điên, bên trong hắc sắc đại kiếm rốt cục đã nhồi đầy Thần Ma chân lực, ở mũi kiếm xuất hiện một đạo xích hồng sắc kiếm cương mỏng, sau đó Trương Hiểu Vũ lấy tốc độ chưa từng có phách trảm vào mũi nhọn màu hồng trên Xích Hỏa Luân.
Tạp sát, trong nháy mắt Cực Quang hỏa tuyến sắp sửa phun ra thì mũi nhọn kia chợt gãy phựt, Cực Quang hỏa tuyến năng lượng bên trong lập tức nổ tung hất Trương Hiểu Vũ và Hỏa Tôn giả bay ra ngoài.
Thân thể cháy đen, Hỏa Tôn giả hai mắt trợn to quát: "Ngươi dám hủy Xích Hỏa Luân của ta, hôm nay ta phải chém ngươi thiên đao vạn quả, Nộ diễm thiên quân trảm”.
Hơn một nghìn đạo hỏa hồng quang nhận huyền phù quanh thân Hỏa Tôn giả, mỗi một đạo đều bị áp súc gấp hai, tuy rằng vô pháp làm cho hơn một nghìn đạo hồng quang nhận làm ra động tác bất đồng thế nhưng Hỏa Tôn giả chỉ cần điều khiển chúng oanh kích tới cùng một mục tiêu thì ngay cả Võ tôn cùng giai cũng hầu như không ai có thể ngăn được.
Xích, xích, xích...
Cả không gian đều là quang nhận, Trương Hiểu Vũ chỉ kịp đem hắc sắc đại kiếm dựng thẳng, dùng thân kiếm rộng che lấy thân thể và đầu, hai chân một tay và các bộ vị khác đều lộ ra dưới quang nhận.
Chốc lát sau, trên bầu trời nổi lên một mảnh huyết vũ, hai chân một tay Trương Hiểu Vũ cùng với vai bị vô số quang nhận đánh nát bấy, sự đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được kêu gầm lên một tiếng.
Lúc này thanh sắc tiểu xà cũng cắn cho Hắc Nguyệt tôn giả trên người đầy vết máu, có thể dùng huyết nhân để hình dung Hắc Nguyệt tôn giả lúc này, cực kỳ thê thảm bi tráng.
"Nộ diễm thiên quân trảm! Cũng chỉ có Hỏa Tôn giả là tứ cấp Võ tôn mới có thể phát ra chiêu này, có thể tùy ý tiêu xài nguyên lực”. Phong tôn giả trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.
Hỏa Tôn giả nhìn thấy Trương Hiểu Vũ chỉ còn lại có một cánh tay phải thì tràn đầy hưng phấn, hắc sắc đại kiếm có thể ngăn trụ một nghìn đạo quang nhận oanh kích tuyệt đối là Hắc Ô Thiết rồi, nếu không phải là thượng phẩm Nguyên khí thì căn bản là vô pháp ngăn trở, nhất thời bóng ma ái đồ chết đi thoáng tán đi một chút.
"Đi tìm chết cho ta ”. Mặc dù vết thương đang được chữa trị thế nhưng Trương Hiểu Vũ không chờ đến khi chữa trị xong mà mặt mũi dữ tợn sử dụng cánh tay phải còn lại chém ra một kiếm.
Một kiếm này ngay cả một phần trăm uy lực bình thường cũng không đến thế nhưng xích hồng sắc kiếm cương trong đó cũng không bị ảnh hưởng, sưu một tiếng đã trảm lên ngực Hỏa Tôn giả.
Thượng phẩm Nguyên giáp trên người Hỏa Tôn giả bị rách ra một vết kiếm thật lớn, bên trong thoáng cái đã bị xích hồng sắc kiếm cương đánh nát, trái tim cũng không ngoại lệ.
"Sao có thể chứ”. Hỏa Tôn giả không thể tin tưởng nhìn vào ngực mình một chút rồi nhìn Trương Hiểu Vũ, hắn mở to con mắt rồi từ không trung té rớt xuống phía dưới.
Đám đông quan chiến cũng đều lộ ra vẻ không thể tin được giống như Hỏa Tôn giả vậy, sao trong nháy mắt Trương Hiểu Vũ đang bị thua lại một kiếm giết chết Hỏa Tôn giả.
"Ngươi giết Hỏa Tôn giả rồi hả?", Phong tôn giả ngây dại hỏi.
Hắc Nguyệt tôn giả nhìn thấy Trương Hiểu Vũ một kiếm giết Hỏa Tôn giả thì thần sắc tuyệt vọng liền biến mất, hắn mừng như điên, trời không tuyệt đường người, quả thế, Hắc Nguyệt tôn giả ta thành công rồi.
"Phong tôn giả, đi tìm chết cho ta!" Huyết nhân Hắc Nguyệt tôn giả một lần nữa sử dụng Ám nguyên lực ngưng tụ đại thương đâm về hướng Phong tôn giả.
Phong tôn giả cảm thụ được tiếng kình phong thì nhất thời tỉnh táo lại, hắn hét lên một tiếng rồi lui ra ngoài, một thương tất sát của Hắc Nguyệt tôn giả chỉ đánh gãy cánh tay trái hắn.
Người Đại Tự Tại cung sắc mặt tái nhợt theo Phong tôn giả chạy đi như chó nhà có tang, đâu còn uy phong lúc trước nữa.
Trương Hiểu Vũ lúc này đã khôi phục nhưng không truy sát Phong tôn giả, hắn vừa giết chết Hỏa Tôn giả, kiếm cương kia tiêu hao hết Thần Ma chân lực rồi, cả người lúc này phảng phất như hư nhược đi rất nhiều.
Hắc Nguyệt tôn giả thụ thương cũng không nặng, nhất thương tối hậu trong trạng thái từ tuyệt vọng chuyển hóa thành mừng như điên nên sau khi thi triển xong, hắn so với Trương Hiểu Vũ còn không bằng, suýt nữa từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Bên Kỳ Lân Phủ kia, ba người Ngưu tôn giả ánh mắt lấp lóe bất định, bọn họ có thể khẳng định là Trương Hiểu Vũ không có khả năng tái chém ra một kiếm kia, từ việc hắn không truy sát Phong tôn giả là có thể thấy được.
Chỉ là một kiếm kia quá lợi hại, Ngưu tôn giả cũng không tự tin là có thể ngăn được một kiếm này, điều này làm cho trong lòng hắn lần đầu cảm thấy do dự, đến tột cùng là nên nhân cơ hội bắt Trương Hiểu Vũ hay xoay người mà đi.
Trương Hiểu Vũ tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa của Ngưu tôn giả mà trong lòng hừ lạnh đồng thời cũng bất đắc dĩ. Nếu như đối phương thực sự tới giết hắn, như vậy bọn họ sẽ thành công, nếu chỉ dựa vào Hồn lực tầng thứ hai thì không thể chống lại được ba vị Võ tôn cao thủ.
Ngưu tôn giả thản nhiên nói: "Tiểu Vũ trụ lực lượng kia hẳn là ngươi đã sử dụng hết, nếu như nguyện ý giao ra giọt tinh huyết kia, ta sẽ xoay người đi ngay”.
Trương Hiểu Vũ cười nhạt, mình nào có máu huyết gì, huống chi càng giao ra thì càng chết nhanh, điều này không phải rõ ràng nói cho đối phương biết mình đã không còn Thần Ma chân lực nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.