Chương 285: Sát khí tứ phía
Duy Nhất Thiên Tử
05/06/2013
Nếu như Ngưu Tôn Giả nghe được mấy chữ Giao Vương Công này, tất nhiên sẽ biết rõ, đây là một trong thượng cổ Thập Đại Chân Thân, bài danh còn trước cả Hổ Sát Chân Thân, chừng hạng bảy hạng tám. Mà bước đầu tiên khi tu luyện Giao Vương Công, phải nuốt máu huyết hoang thú loại giao, không giống với Kỳ Lân Chân Thân, Kỳ Lân chỉ cần máu bình thường trên người là được.
Đối với Võ Tôn sống lâu vạn năm mà nói, tánh mạng là vạn phần quý giá, còn mạng thì cái gì cũng có khả năng làm được, nói không chừng sẽ tiến giai lên Vũ Đế, trường sinh tiêu dao, mất mạng thì cái gì cũng không còn, cố gắng mấy ngàn năm cũng tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Cho nên sau khi tiến giai Võ Tôn, tuyệt đại bộ phận đều cố gắng tu luyện, đồng thời cũng tìm kiếm càng nhiều bảo vật bảo vệ tánh mạng, như Bất Tử Đan các loại đan dược, có cực phẩm nguyên giáp phòng ngự cực mạnh, bí pháp chạy trốn trong nháy mắt. Đối mặt nhiều lựa chọn như vậy, thứ đầu tiên được nghĩ đến là tu luyện, nhưng vì các loại nguyên nhân mà lựa chọn các phương án tiếp theo.
Võ Tôn sống lâu dài dằng dặc, dù là luyện đến Bất Phôi Chi Thân sơ kỳ cũng là một bảo đảm cực lớn, ngoại trừ trái tim và đại não ra, bất luận nội thương nghiêm trọng gì cũng có thể khôi phục trong nháy mắt, như thế thì đối mặt với cao thủ tương đương mình không có nhiều lo lắng, lo ngại, có thể phóng tay tấn công. Nếu tu luyện tới Bất Phôi Thân trung kỳ lại càng khó lường, dù là đối thủ mạnh mẽ hơn mình một đường cũng không dám trêu vào, dù sao chỉ cần trái tim và đại não không nát bấy, trên người thiếu khuyết một phần cũng có thể khôi phục trong nháy mắt, trừ phi đối phương có thể đánh ra một kích trí mạng, về phần Bất Phôi Thân hậu kỳ quá mức khó luyện, có lẽ trừ phi là thân thể tu luyện giả, những người khác rất khó đạt tới cái cấp độ này.
Mà có thể tu luyện thân thể công pháp cũng không nhiều, trong đó tự nhiên là lấy Thập Đại Chân Thân vi tôn, Lam trung niên nhân có thể có được Giao Vương Công có thể nói là cơ duyên vận khí lớn lao, mà sau khi tìm được Giao Vương Công lại đụng phải Hồng Giao máu huyết lại càng là may mắn trong mắn, cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, sao có thể không đi giành lấy.
Con mắt Bạch Lão Giả quét qua, liền biết rõ người nào đối với Hồng Giao máu huyết là nhất định phải có, trên mặt hiện lên chút tươi cười, chờ mọi người hồn lực dẫn âm tới hắn.
. . .
Chờ đến phiên Trương Hiểu Vũ, Trương Hiểu Vũ hạ quyết tâm, hồn lực dẫn âm nói: "Một khỏa Tôn Vương Đan, một cây Tử Diễm Thảo có hai lá.”
Bạch Lão Giả nghe vậy, không khỏi sợ hãi thán phục quyết tâm của Trương Hiểu Vũ, cả Tôn Vương Đan cũng không chút do dự lấy ra đổi, huống chi còn có một cây Tử Diễm Thảo, đây cũng không phải là một phiến lá cây Tử Diễm Thảo có thể bằng được, hiệu quả ít nhất tốt hơn mấy lần. Mà dùng cả cây Tử Diễm Thảo, nói không chừng có thể đem mấy trăm năm khổ công rút ngắn đến vài chục năm, đây chính là giá trị vô lượng, thánh vật tu luyện giả hỏa thuộc tính.
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Hồng Giao máu huyết này sẽ thuộc về Trương môn chủ!" Bạch Lão Giả hồn lực dẫn âm cho Trương Hiểu Vũ.
Trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên ánh sáng kích động, chợt rất nhanh ẩn vào chỗ sâu trong đồng tử, tựa như cũng không muốn biểu lộ thần sắc quá nhanh, thân thể buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.
Sau đó Bạch Lão Giả lại nói chuyện cùng vài vị Võ Tôn, là cả bọn người Ngưu Tôn Giả, Hồng Ma, bất quá từ đầu đến cuối sắc mặt đều không có chút biến hóa nào, có vẻ rất là lạnh nhạt.
Thẳng đến khi lam trung niên nhân hồn lực dẫn âm cho Bạch Lão Giả, trong mắt Bạch Lão Giả hiện lên một vòng thần quang, mặc dù chỉ là một thoáng rồi biến mất, nhưng lại bị mọi người nhìn được.
Trong nội tâm Trương Hiểu Vũ thoáng hồi hộp một chút, thầm nghĩ không tốt, sợ là tên Lam trung niên nam tử này có thứ gì đó để Bạch Lão Giả động tâm.
Ở đây hơn mười vị Võ Tôn đều hồn lực dẫn âm nói chuyện với Bạch Lão Giả, phòng đấu giá lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt mắt của tất cả mọi người đều hội tụ ở trên người Bạch Lão Giả, chờ hắn công bố kết quả.
Sừng Thanh Ngọc Ngưu Độc cấp tám, Tôn Vương Đan, Tử Diễm Thảo, thật đúng là rất hấp dẫn, bất quá so sánh với nhau thì nó lại càng thêm giá trị, trong đầu Bạch Lão Giả hiện lên những ý niệm này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía tuyên bố: "Sau khi cân nhắc cẩn thận, ta đã quyết định đối tượng trao đổi cuối cùng, Ngũ Lôi Tôn Giả!"
Thanh âm của Bạch Lão Giả rơi xuống, hào khí của phòng đấu giá lập tức trì trệ, trong mấy phòng khách quý đồng thời có vài người khóe miệng chậm rãi nở nụ cười lạnh âm trầm, sát khí tiềm phục thật sâu trong cơ thể trào lên. Bàn tay đặt trên thành ghế nắm chặt lại, ở chỗ sâu trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên sát khí nồng đậm, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Hồng Giao tinh huyết.
"Ngũ Lôi Tôn Giả này ta cũng không quá quen thuộc, bất quá từng nghe người ta nói qua hắn bộ dáng bên ngoài của hắn vô cùng hiền lành, nhưng trong nội tâm vô cùng hung tàn, mà thủ đoạn công kích lại rất kỳ diệu, có thể liên tục đánh ra năm đạo sấm sét, mỗi một đạo đều tương đương với uy lực hồn lực bạo, không dễ trêu chọc chút nào." Hắc Nguyệt Tôn Giả ở một bên nhắc nhở.
Trương Hiểu Vũ khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Ta muốn giết hắn, tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội trở tay."
Hắc Nguyệt Tôn Giả liếc qua Hồng Bạch Nhị Ma và Ngưu Tôn Giả, lo lắng nói: "Kỳ thật Ngũ Lôi Tôn Giả coi như dễ đối phó, chính thức khó đối phó là Hồng Bạch Nhị Ma và Ngưu Tôn Giả, Hồng Ma tu luyện tà ác huyết nguyên lực, hắn rất có hứng thú với máu huyết cường đại. Sao có thể trơ mặt nhìn nó mất đi. Mà Ngưu Tôn Giả và ngươi đều là thân thể tu luyện giả, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên chúng ta muốn thành công đoạt được Hồng Giao máu huyết có muôn vàn khó khăn." Hắn kỳ thật không quá đồng ý để Trương Hiểu Vũ mạo hiểm, nhất là loại cục diện hỗn loạn này rất dễ dàng bị đối phương liên thủ, dù sao trên người Trương Hiểu Vũ vẫn là có Tôn Vương Đan và bảo vật khác.
Trương Hiểu Vũ thành khẩn nói: "Mặc Tôn Giả, ta biết hành động lần này phi thường nguy hiểm, hơn nữa đây là chuyện của ta, cho nên ngươi cũng không cần tham gia."Trong hỗn chiến, Trương Hiểu Vũ có thể cam đoan mình không chết, nhưng Hắc Nguyệt Tôn Giả hắn cũng không dám bảo đảm, dù sao thì hắn cũng chỉ Võ Tôn bình thường mà thôi.
"Ngươi đã quyết tâm hành động, ta thân là người của Huyền Thiên Liên Minh làm sao có thể không đếm xỉa đến, nếu không thì Huyền Thiên Liên minh chỉ còn là danh nghĩa mà thôi." Hắc Nguyệt Tôn Giả lắc lắc đầu nói.
Trương Hiểu Vũ thấy đối phương không đồng ý, hơn nữa nói rất có đạo lý, chợt suy tư nói: "Kỳ thật lần này cũng không phải rất nguy hiểm, ta và ngươi cộng thêm Tiểu Hắc có thể ở giết chết đối phương trong nháy mắt, chỉ cần nắm bắt thời cơ tốt, thì không phải sợ bọn hắn liên thủ đối phó chúng ta."
Về phương diện này Hắc Nguyệt Tôn Giả đương nhiên đã suy nghĩ qua, nếu không càng thêm không đồng ý hành động lần này, đúng như lời Trương Hiểu Vũ, nếu như bọn họ nắm chắc thời cơ, trên cơ bản có thể dễ dàng cướp được Hồng Giao tinh huyết, rồi sau đó sát thương ba người, thong dong rời đi.
Ngũ Lôi Tôn Giả nhìn thấy ánh mắt của mọi người mơ hồ quăng về phía hắn mang theo một chút quỷ bí, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, một đám tự cao đại tự đại, cho rằng bản tôn dễ đối phó như vậy, đến lúc đó cho các ngươi giật mình một cái.
Trên đài đấu giá, Bạch Lão Giả vẫn mang vẻ mặt tươi cười, như cũ nói: "Kiện vật phẩm đấu giá áp trục cuối cùng là Hồng Giao máu huyết cũng đã có chủ nhân, đấu giá hội Tinh Thần Gia Tộc chúng ta tổ chức đến đây chấm dứt, tất cả vật phẩm các vị đã mua, có thể đến hậu trường nhận."
Sau khi nói xong Bạch Lão Giả xoay người đi vào trong hậu trường, vài vị thị nữ đằng sau đi theo phía sau.
Chậm rãi đứng lên, Trương Hiểu Vũ cười nhạt nói: "Trò hay bây giờ mới chính thức bắt đầu, không biết lần này sẽ có mấy vị Võ Tôn vẫn lạc."
Đến hậu trường nhận lấy mấy vật phẩm mình đã mua, Trương Hiểu Vũ và Hắc Nguyệt Tôn Giả đi vào một tòa tửu lâu ở phụ cận, âm thầm thông tri đệ tử tình báo của Huyền Âm Môn ở Hoàng thành Đại Thân Quốc, để cho bọn họ thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Ngũ Lôi Tôn Giả và Hồng Bạch Nhị Ma.
Đương nhiên, vẻn vẹn như thế còn không cách nào chính thức biết rõ nhất cử nhất động của những người này, dù sao Võ Tôn cường giả nếu thật sự muốn rời đi, thì cao thủ bình thường tuyệt đối không thể nhận ra được. Cho nên Trương Hiểu Vũ cũng không nhàn rỗi, thu liễm khí tức, mặc vào một bộ trang phục Đại Thân Quốc bình thường, lặng lẽ tiềm ẩn trên đường cái.
Phòng nghị sự Tinh Thần Gia Tộc, La Kim Diêm sắc mặt thản nhiên nghe Bạch Lão Giả nói.
"Không thể ngờ được Ngũ Lôi Tôn Giả này chẳng qua là một Võ Tôn bình thường, lại có thể tìm được sừng của hoang thú cấp tám Thanh Ngọc Ngưu, nghe nói sau khi hoang thú đạt tới cấp tám, bất cứ bộ phận nào trên người cũng đem theo một bộ phận năng lượng, uy năng kinh người.”
La Kim Diêm nghe vậy sắc mặt nhu hòa rất nhiều, có chút nghi ngờ nói: "Sừng Thanh Ngọc Ngưu giá trị còn trên cả Hồng Giao máu huyết, thậm chí vượt qua không ít, chẳng lẽ Ngũ Lôi Tôn Giả không biết nhìn hàng."
Bạch Lão Giả lấy ra một cái sừng dài hơn một thước từ trong nguyên giới ra, thứ nhất đầu tiêm, cái sừng này hiện lên hình cung hoàn mỹ, trên bề mặt có đường vân đinh ốc huyền ảo, chỉnh thể hiện lên màu thanh ngọc, phảng phất như nó được điêu khắc từ một khối cực phẩm Thanh Ngọc, đánh mạnh vào ánh mắt người nhìn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhìn từ bên ngoài, chính thức làm cho người ta kinh dị là năng lượng uy áp nó tản ra, nhắm mắt lại dùng hồn lực cảm nhận, có thể mơ hồ chứng kiến một con trâu hiện ra trong đó, ngửa mặt lên trời rít gào, toàn thân tràn ngập khí thế đế vương.
La Kim Diêm mở to mắt, cả kinh nói: "Vẻn vẹn là một cái sừng cũng đã kỳ diệu như vậy, xác thực không phải là phàm vật, Ngũ Lôi Tôn Giả không phải không biết đặc thù và giá trị của cái sừng này! Chỉ sợ là Hồng Giao máu huyết có tác dụng quan trọng với hắn, đủ để làm cho hắn bỏ qua sừng bát giai Thanh Ngọc Ngưu Giác này."
Đối với Võ Tôn sống lâu vạn năm mà nói, tánh mạng là vạn phần quý giá, còn mạng thì cái gì cũng có khả năng làm được, nói không chừng sẽ tiến giai lên Vũ Đế, trường sinh tiêu dao, mất mạng thì cái gì cũng không còn, cố gắng mấy ngàn năm cũng tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Cho nên sau khi tiến giai Võ Tôn, tuyệt đại bộ phận đều cố gắng tu luyện, đồng thời cũng tìm kiếm càng nhiều bảo vật bảo vệ tánh mạng, như Bất Tử Đan các loại đan dược, có cực phẩm nguyên giáp phòng ngự cực mạnh, bí pháp chạy trốn trong nháy mắt. Đối mặt nhiều lựa chọn như vậy, thứ đầu tiên được nghĩ đến là tu luyện, nhưng vì các loại nguyên nhân mà lựa chọn các phương án tiếp theo.
Võ Tôn sống lâu dài dằng dặc, dù là luyện đến Bất Phôi Chi Thân sơ kỳ cũng là một bảo đảm cực lớn, ngoại trừ trái tim và đại não ra, bất luận nội thương nghiêm trọng gì cũng có thể khôi phục trong nháy mắt, như thế thì đối mặt với cao thủ tương đương mình không có nhiều lo lắng, lo ngại, có thể phóng tay tấn công. Nếu tu luyện tới Bất Phôi Thân trung kỳ lại càng khó lường, dù là đối thủ mạnh mẽ hơn mình một đường cũng không dám trêu vào, dù sao chỉ cần trái tim và đại não không nát bấy, trên người thiếu khuyết một phần cũng có thể khôi phục trong nháy mắt, trừ phi đối phương có thể đánh ra một kích trí mạng, về phần Bất Phôi Thân hậu kỳ quá mức khó luyện, có lẽ trừ phi là thân thể tu luyện giả, những người khác rất khó đạt tới cái cấp độ này.
Mà có thể tu luyện thân thể công pháp cũng không nhiều, trong đó tự nhiên là lấy Thập Đại Chân Thân vi tôn, Lam trung niên nhân có thể có được Giao Vương Công có thể nói là cơ duyên vận khí lớn lao, mà sau khi tìm được Giao Vương Công lại đụng phải Hồng Giao máu huyết lại càng là may mắn trong mắn, cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, sao có thể không đi giành lấy.
Con mắt Bạch Lão Giả quét qua, liền biết rõ người nào đối với Hồng Giao máu huyết là nhất định phải có, trên mặt hiện lên chút tươi cười, chờ mọi người hồn lực dẫn âm tới hắn.
. . .
Chờ đến phiên Trương Hiểu Vũ, Trương Hiểu Vũ hạ quyết tâm, hồn lực dẫn âm nói: "Một khỏa Tôn Vương Đan, một cây Tử Diễm Thảo có hai lá.”
Bạch Lão Giả nghe vậy, không khỏi sợ hãi thán phục quyết tâm của Trương Hiểu Vũ, cả Tôn Vương Đan cũng không chút do dự lấy ra đổi, huống chi còn có một cây Tử Diễm Thảo, đây cũng không phải là một phiến lá cây Tử Diễm Thảo có thể bằng được, hiệu quả ít nhất tốt hơn mấy lần. Mà dùng cả cây Tử Diễm Thảo, nói không chừng có thể đem mấy trăm năm khổ công rút ngắn đến vài chục năm, đây chính là giá trị vô lượng, thánh vật tu luyện giả hỏa thuộc tính.
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Hồng Giao máu huyết này sẽ thuộc về Trương môn chủ!" Bạch Lão Giả hồn lực dẫn âm cho Trương Hiểu Vũ.
Trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên ánh sáng kích động, chợt rất nhanh ẩn vào chỗ sâu trong đồng tử, tựa như cũng không muốn biểu lộ thần sắc quá nhanh, thân thể buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.
Sau đó Bạch Lão Giả lại nói chuyện cùng vài vị Võ Tôn, là cả bọn người Ngưu Tôn Giả, Hồng Ma, bất quá từ đầu đến cuối sắc mặt đều không có chút biến hóa nào, có vẻ rất là lạnh nhạt.
Thẳng đến khi lam trung niên nhân hồn lực dẫn âm cho Bạch Lão Giả, trong mắt Bạch Lão Giả hiện lên một vòng thần quang, mặc dù chỉ là một thoáng rồi biến mất, nhưng lại bị mọi người nhìn được.
Trong nội tâm Trương Hiểu Vũ thoáng hồi hộp một chút, thầm nghĩ không tốt, sợ là tên Lam trung niên nam tử này có thứ gì đó để Bạch Lão Giả động tâm.
Ở đây hơn mười vị Võ Tôn đều hồn lực dẫn âm nói chuyện với Bạch Lão Giả, phòng đấu giá lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt mắt của tất cả mọi người đều hội tụ ở trên người Bạch Lão Giả, chờ hắn công bố kết quả.
Sừng Thanh Ngọc Ngưu Độc cấp tám, Tôn Vương Đan, Tử Diễm Thảo, thật đúng là rất hấp dẫn, bất quá so sánh với nhau thì nó lại càng thêm giá trị, trong đầu Bạch Lão Giả hiện lên những ý niệm này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía tuyên bố: "Sau khi cân nhắc cẩn thận, ta đã quyết định đối tượng trao đổi cuối cùng, Ngũ Lôi Tôn Giả!"
Thanh âm của Bạch Lão Giả rơi xuống, hào khí của phòng đấu giá lập tức trì trệ, trong mấy phòng khách quý đồng thời có vài người khóe miệng chậm rãi nở nụ cười lạnh âm trầm, sát khí tiềm phục thật sâu trong cơ thể trào lên. Bàn tay đặt trên thành ghế nắm chặt lại, ở chỗ sâu trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên sát khí nồng đậm, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Hồng Giao tinh huyết.
"Ngũ Lôi Tôn Giả này ta cũng không quá quen thuộc, bất quá từng nghe người ta nói qua hắn bộ dáng bên ngoài của hắn vô cùng hiền lành, nhưng trong nội tâm vô cùng hung tàn, mà thủ đoạn công kích lại rất kỳ diệu, có thể liên tục đánh ra năm đạo sấm sét, mỗi một đạo đều tương đương với uy lực hồn lực bạo, không dễ trêu chọc chút nào." Hắc Nguyệt Tôn Giả ở một bên nhắc nhở.
Trương Hiểu Vũ khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Ta muốn giết hắn, tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội trở tay."
Hắc Nguyệt Tôn Giả liếc qua Hồng Bạch Nhị Ma và Ngưu Tôn Giả, lo lắng nói: "Kỳ thật Ngũ Lôi Tôn Giả coi như dễ đối phó, chính thức khó đối phó là Hồng Bạch Nhị Ma và Ngưu Tôn Giả, Hồng Ma tu luyện tà ác huyết nguyên lực, hắn rất có hứng thú với máu huyết cường đại. Sao có thể trơ mặt nhìn nó mất đi. Mà Ngưu Tôn Giả và ngươi đều là thân thể tu luyện giả, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên chúng ta muốn thành công đoạt được Hồng Giao máu huyết có muôn vàn khó khăn." Hắn kỳ thật không quá đồng ý để Trương Hiểu Vũ mạo hiểm, nhất là loại cục diện hỗn loạn này rất dễ dàng bị đối phương liên thủ, dù sao trên người Trương Hiểu Vũ vẫn là có Tôn Vương Đan và bảo vật khác.
Trương Hiểu Vũ thành khẩn nói: "Mặc Tôn Giả, ta biết hành động lần này phi thường nguy hiểm, hơn nữa đây là chuyện của ta, cho nên ngươi cũng không cần tham gia."Trong hỗn chiến, Trương Hiểu Vũ có thể cam đoan mình không chết, nhưng Hắc Nguyệt Tôn Giả hắn cũng không dám bảo đảm, dù sao thì hắn cũng chỉ Võ Tôn bình thường mà thôi.
"Ngươi đã quyết tâm hành động, ta thân là người của Huyền Thiên Liên Minh làm sao có thể không đếm xỉa đến, nếu không thì Huyền Thiên Liên minh chỉ còn là danh nghĩa mà thôi." Hắc Nguyệt Tôn Giả lắc lắc đầu nói.
Trương Hiểu Vũ thấy đối phương không đồng ý, hơn nữa nói rất có đạo lý, chợt suy tư nói: "Kỳ thật lần này cũng không phải rất nguy hiểm, ta và ngươi cộng thêm Tiểu Hắc có thể ở giết chết đối phương trong nháy mắt, chỉ cần nắm bắt thời cơ tốt, thì không phải sợ bọn hắn liên thủ đối phó chúng ta."
Về phương diện này Hắc Nguyệt Tôn Giả đương nhiên đã suy nghĩ qua, nếu không càng thêm không đồng ý hành động lần này, đúng như lời Trương Hiểu Vũ, nếu như bọn họ nắm chắc thời cơ, trên cơ bản có thể dễ dàng cướp được Hồng Giao tinh huyết, rồi sau đó sát thương ba người, thong dong rời đi.
Ngũ Lôi Tôn Giả nhìn thấy ánh mắt của mọi người mơ hồ quăng về phía hắn mang theo một chút quỷ bí, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, một đám tự cao đại tự đại, cho rằng bản tôn dễ đối phó như vậy, đến lúc đó cho các ngươi giật mình một cái.
Trên đài đấu giá, Bạch Lão Giả vẫn mang vẻ mặt tươi cười, như cũ nói: "Kiện vật phẩm đấu giá áp trục cuối cùng là Hồng Giao máu huyết cũng đã có chủ nhân, đấu giá hội Tinh Thần Gia Tộc chúng ta tổ chức đến đây chấm dứt, tất cả vật phẩm các vị đã mua, có thể đến hậu trường nhận."
Sau khi nói xong Bạch Lão Giả xoay người đi vào trong hậu trường, vài vị thị nữ đằng sau đi theo phía sau.
Chậm rãi đứng lên, Trương Hiểu Vũ cười nhạt nói: "Trò hay bây giờ mới chính thức bắt đầu, không biết lần này sẽ có mấy vị Võ Tôn vẫn lạc."
Đến hậu trường nhận lấy mấy vật phẩm mình đã mua, Trương Hiểu Vũ và Hắc Nguyệt Tôn Giả đi vào một tòa tửu lâu ở phụ cận, âm thầm thông tri đệ tử tình báo của Huyền Âm Môn ở Hoàng thành Đại Thân Quốc, để cho bọn họ thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Ngũ Lôi Tôn Giả và Hồng Bạch Nhị Ma.
Đương nhiên, vẻn vẹn như thế còn không cách nào chính thức biết rõ nhất cử nhất động của những người này, dù sao Võ Tôn cường giả nếu thật sự muốn rời đi, thì cao thủ bình thường tuyệt đối không thể nhận ra được. Cho nên Trương Hiểu Vũ cũng không nhàn rỗi, thu liễm khí tức, mặc vào một bộ trang phục Đại Thân Quốc bình thường, lặng lẽ tiềm ẩn trên đường cái.
Phòng nghị sự Tinh Thần Gia Tộc, La Kim Diêm sắc mặt thản nhiên nghe Bạch Lão Giả nói.
"Không thể ngờ được Ngũ Lôi Tôn Giả này chẳng qua là một Võ Tôn bình thường, lại có thể tìm được sừng của hoang thú cấp tám Thanh Ngọc Ngưu, nghe nói sau khi hoang thú đạt tới cấp tám, bất cứ bộ phận nào trên người cũng đem theo một bộ phận năng lượng, uy năng kinh người.”
La Kim Diêm nghe vậy sắc mặt nhu hòa rất nhiều, có chút nghi ngờ nói: "Sừng Thanh Ngọc Ngưu giá trị còn trên cả Hồng Giao máu huyết, thậm chí vượt qua không ít, chẳng lẽ Ngũ Lôi Tôn Giả không biết nhìn hàng."
Bạch Lão Giả lấy ra một cái sừng dài hơn một thước từ trong nguyên giới ra, thứ nhất đầu tiêm, cái sừng này hiện lên hình cung hoàn mỹ, trên bề mặt có đường vân đinh ốc huyền ảo, chỉnh thể hiện lên màu thanh ngọc, phảng phất như nó được điêu khắc từ một khối cực phẩm Thanh Ngọc, đánh mạnh vào ánh mắt người nhìn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhìn từ bên ngoài, chính thức làm cho người ta kinh dị là năng lượng uy áp nó tản ra, nhắm mắt lại dùng hồn lực cảm nhận, có thể mơ hồ chứng kiến một con trâu hiện ra trong đó, ngửa mặt lên trời rít gào, toàn thân tràn ngập khí thế đế vương.
La Kim Diêm mở to mắt, cả kinh nói: "Vẻn vẹn là một cái sừng cũng đã kỳ diệu như vậy, xác thực không phải là phàm vật, Ngũ Lôi Tôn Giả không phải không biết đặc thù và giá trị của cái sừng này! Chỉ sợ là Hồng Giao máu huyết có tác dụng quan trọng với hắn, đủ để làm cho hắn bỏ qua sừng bát giai Thanh Ngọc Ngưu Giác này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.