Chương 16: Sơn động, Địa cấp vũ kỹ
Duy Nhất Thiên Tử
13/05/2013
"Lưu lại một người coi chừng hắn, những người khác đi truy đuổi với ta." Hách Liên nhị tiểu thư mặt mũi tràn đầy vui mừng, trở mình trên người Đạp Sa Thú, ngạo nghễ ưỡn cái mông lên, đường cong khoa trương lộ ra dưới ánh mắt Trát Phổ.
“Lời đồn quả nhiên là thật, Nham Thạch Lĩnh có tồn tại nội đan hoá thạch, có nó, chẳng những tu vi tiến bộ một mảng lớn, từ nay về sau tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ nhanh hơn." Hách Liên gia mặc dù có không ít linh đan diệu dược, nhưng trước mắt có thể trợ giúp nàng không nhiều, một ít dược vật phẩm giai quá cao có thể làm kinh mạch nổ tung, không có chuẩn bị chắc chắn, ai cũng không dám dùng, tam giai nội đan hoá thạch là lựa chọn tốt nhất. Cảm nhận được khí lưu từ phía trước thổi tới, đôi mắt xin đẹp của Hách Liên nhị tiểu thư híp lại thành một đường nhỏ.
Một bước để lại một dấu chân chạy vội ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ quay đầu lại liếc qua hai gã hộ vệ đang đuổi theo, thầm nghĩ: Hai người này thực lực đều phía trên Võ Sư, nếu bị đuổi theo, thì hôm nay cũng phải chết ở trong này, đáng chết, vận khí thật đúng là quá kém, không muốn đụng tới lại hết lần này tới lần khác đụng phải.
Đạp Sa Thú là hoang thú có thể ngày đi ba trăm dặm, tốc độ trong sa mạc cũng coi như là nhanh, cơ hồ mỗi một lần cất bước đều đi được khoảng cách mấy mét, mắt thấy khoảng cách của hai bên chưa tới mười mét.
Sưu sưu sưu, đột nhiên lúc đó, từ bốn phương tám hướng phóng tới hơn mười con Ban Nham Xà, thân hình to chừng cổ tay mạnh mẽ mang theo tiếng xé gió đánh úp về phía hai gã hộ vệ.
"Muốn chết!" Trên nắm tay hoặc là mang theo quang mang màu vàng đất, hoặc là màu xanh, một mảnh Ban Nham Xà dài hẹp nhanh chóng bị đánh giết, thực lực Võ Sư mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Nơi đây tựa hồ là khu vực Ban Nham Xà tụ tập, Ban Nham Xà càng ngày càng nhiều, trên trăm con Ban Nham Xà hội tụ cùng một chỗ, nguyên một đám vây công làm hai gã hộ vệ gặp phiền toái không nhỏ.
"Cơ hội tốt!" Vốn có một số Ban Nham Xà công kích Trương Hiểu Vũ, nhưng bên kia hai gã hộ vệ đại khai sát giới, nên tất cả đều quay người lại vọt về chỗ đó, điều này đã tạo ra một cơ hội chạy trốn cho Trương Hiểu Vũ.
Đi tới bên cạnh một vách núi dựng đứng của một ngọn Nham Sơn, Trương Hiểu Vũ dùng cả tay lẫn chân, bò lên trên, tốc độ cực nhanh giống như đang dẫm trên đất bằng, đợi leo được chừng hơn mười mét, trên một hòn đá nhô lên xuất hiện một cái động khẩu khá hẹp, bởi vì góc độ nên người đứng ở dưới mặt đất rất khó phát hiện ra nơi này có một cái cửa động, Trương Hiểu Vũ dựa theo sức quan sát nhạy cảm, trong lúc vô tình mới hiện nơi này có huyền cơ.
Thân thể hơi nghiêng, Trương Hiểu Vũ lách mình chui vào trong, biến mất ở mặt ngoài Nham Sơn.
Hách Liên nhị tiểu thư cưỡi Đạp Sa Thú vương giả xông lên phía trước, quát lạnh nói: "Người hai người các ngươi truy đuổi đâu?"
"Nhị tiểu thư, đây là nơi Ban Nham Xà tụ tập, chúng ta bị cuốn lấy, tiểu tử kia đã nhân cơ hội chạy mất rồi." .
"Ngu xuẩn!" Lấy ra một cây cốt tiên màu đen, hỏa nguyên lực mãnh liệt quán chú lên trên, trong chốc lát bên ngoài cốt tràn ngập hồng mang nóng bỏng, tựa như vừa bị thiêu đốt bên trong lửa vậy. Nó mang theo khí kình gào thét đánh nát vô số Ban Nham Xà phía trước, thân ảnh Hách Liên nhị tiểu thư và năm tên hộ vệ nhanh chóng xông qua cái khu vực này.
Hơn nửa canh giờ đi qua.
Oanh một tiếng nổ vang truyền ra, một hòn đá to lớn dày nửa thước bên cạnh Nham Sơn bị đánh vỡ, cháy đen một mảnh, Hách Liên nhị tiểu thư nắm lấy cốt tiên nóng bỏng ngồi trên lưng Đạp Sa Thú, khuôn mặt lạnh lẽo, oán hận nói: "Đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ rút gân ngươi, lột da ngươi." .
Hai gã hộ vệ truy đuổi Trương Hiểu Vũ lúc trước hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết rõ giờ phút này Hách Liên nhị tiểu thư đang tức giận, hi vọng nàng sẽ không trút lên người bọn họ.
Con mắt nghiêng một cái, khóe miệng Hách Liên nhị tiểu thư câu dẫn ra một đường cong xinh đẹp: "Hai người các ngươi chuẩn bị chịu phạt như thế nào, hay là ta để cho các ngươi chơi với Đại Sa và Nhị Sa." .
Hai người sắc mặt trắng bệch, nhất tề nhảy xuống Đạp Sa Thú quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Tiểu thư tha mạng!" Đại Sa, Nhị Sa là hai con Sa Mãng hoang thú cấp ba, bị Hách Liên nhị tiểu thư nhốt ở trong trong lồng sắt đặc chế, bình thường có người phạm sai lầm, đều bị ném vào bên trong làm thức ăn cho Sa Mãng.
Mi mắt nhảy lên, Hách Liên nhị tiểu thư cười lạnh một tiếng, "Nếu không bắt được hắn, hai người các ngươi cứ chờ chết đi! Còn không muốn chết thì đi tìm cho ta."
"Vâng, tiểu thư!" Năm tên hộ vệ bối rối phân tán ra, sợ chọc giận bão tố tiểu thư lần nữa.
Sáu gã Võ Sư tách đi ra tìm kiếm, cũng không tin bắt không được ngươi, con mắt Hách Liên nhị tiểu thư híp thành đường cong nguy hiểm.
Tiến vào đến bên trong sơn động, không gian lớn hơn rất nhiều, độ cao khoảng hai thước, rộng hơn một thước, cũng đủ để một người thoải mái đi qua.
Trên vách động cách năm sáu thước khảm một khỏa huỳnh quang thạch, nương theo ánh sáng yếu ớt Trương Hiểu Vũ dẫm lên bậc thang cẩn thận đi vào trong. Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong sơn động. Không biết vì sao, trong sơn động cũng không có Ban Nham Xà xuất hiện như Trương Hiểu Vũ dự đoán. Đối với hoang thú loại rắn, những sơn động này hẳn là nơi chúng yêu thích nhất.
Càng vào sâu, Trương Hiểu Vũ âm thầm đánh giá vị trí độ cao của mình hẳn là đang ở trong Nham Sơn, chỗ sâu nhất chắc ở đỉnh Nham Sơn.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Trương Hiểu Vũ bị một cánh cửa đá phía trước ngăn lại.
Đưa tay sờ sờ cửa đá, Trương Hiểu Vũ nhíu mày, cái cửa đá này độ dày tối thiểu phải hơn một thước, rất khó mở ra bằng ngoại lực, đương nhiên nếu như hắn là một tên Đại Võ Sư thì có thể dùng công kích cường đại phá nát nó, đáng tiếc hắn không phải.
Hẳn là có tồn tại cơ quan khống chế, Trương Hiểu Vũ cẩn thận tìm kiếm bốn phía.
Quả nhiên, trong một góc âm u ở bên trái cửa đá có một cục đá rất khác thường, ngón tay Trương Hiểu Vũ vừa nhẹ nhàng chạm vào, cửa đá chậm rãi được đưa lên.
Cất bước đi vào, trước mắt Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên trở nên rộng lớn.
Đây là một thạch thất rất lớn, nhìn về phía trên có chút đơn giản và trống trải, trên vách tường, có khảm vô số huỳnh quang thạch, khiến cho cả thạch thất sáng như ban ngày, vừa nhìn đã rõ ngay.
Ở ví trí trong cùng của thạch thất có một tòa bệ đá rất lớn, trên bệ đá có đặt một cái hộp.
Cái hộp, không phải là bảo bối gì chứ, ánh mắt Trương Hiểu Vũ sáng lên, vội vàng đi tới.
Cái hộp không có khóa, Trương Hiểu Vũ cẩn thận dùng ngón tay mở ra.
Chi két một tiếng, cái hộp được mở ra, bên trong là một quyển sách, trên đó viết ba chữ to - Thất Thương Quyền, mang theo tâm tình hưng phấn không yên, Trương Hiểu Vũ lấy nó ra ngoài, mở tờ thứ nhất ra, "Địa cấp thượng thừa vũ kỹ: Thất Thương Quyền."
"Địa cấp thượng thừa vũ kỹ!" Trong miệng thì thào nói ra đẳng cấp của bộ quyền pháp này, con mắt Trương Hiểu Vũ trừng thành hình tròn, dĩ nhiên là Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, vốn Trương Hiểu Vũ cho rằng có thể có một quyển cao cấp vũ kỹ đã cảm thấy mỹ mãn, như thế nào cũng không nghĩ ra lại là một quyển Địa cấp vũ kỹ hiếm thấy.
Cái vận khí này cũng quá nghịch thiên đi! Chỉ học một môn công pháp trung cấp hạ thừa Cương Lôi Kính, Trương Hiểu Vũ đã có thể chiến thắng đối thủ hơn hai cấp, dưới mắt đột nhiên xuất hiện một quyển Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, điều này làm cho hắn tim đập như trống ngực run rẩy đến độ sắp choáng váng.
Trương Hiểu Vũ nhớ rõ, vị thần bí Võ Hùng cường giả Ô Lương Vũ kia cũng chỉ có học tập một môn Địa cấp hạ thừa vũ kỹ: Cự Linh Thần Đao, khí thế kinh khủng lúc ấy làm cho Trương Hiểu Vũ rất hâm mộ, đẳng cấp của Thất Thương Quyền so với Cự Linh Thần Đao còn cao hơn hai thừa, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cố gắng ổn định lại tâm tình, Trương Hiểu Vũ chú ý tới trên bệ đá có khắc chữ, chữ viết mượt mà có đường cong, hẳn là dùng ngón tay viết lên, người viết chữ này tu vi không tệ, muốn viết chữ bằng ngón tay trên tảng đá so với đập phá nó chắc chắn khó khăn hơn rất nhiều.
“Lời đồn quả nhiên là thật, Nham Thạch Lĩnh có tồn tại nội đan hoá thạch, có nó, chẳng những tu vi tiến bộ một mảng lớn, từ nay về sau tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ nhanh hơn." Hách Liên gia mặc dù có không ít linh đan diệu dược, nhưng trước mắt có thể trợ giúp nàng không nhiều, một ít dược vật phẩm giai quá cao có thể làm kinh mạch nổ tung, không có chuẩn bị chắc chắn, ai cũng không dám dùng, tam giai nội đan hoá thạch là lựa chọn tốt nhất. Cảm nhận được khí lưu từ phía trước thổi tới, đôi mắt xin đẹp của Hách Liên nhị tiểu thư híp lại thành một đường nhỏ.
Một bước để lại một dấu chân chạy vội ở trên cát vàng, Trương Hiểu Vũ quay đầu lại liếc qua hai gã hộ vệ đang đuổi theo, thầm nghĩ: Hai người này thực lực đều phía trên Võ Sư, nếu bị đuổi theo, thì hôm nay cũng phải chết ở trong này, đáng chết, vận khí thật đúng là quá kém, không muốn đụng tới lại hết lần này tới lần khác đụng phải.
Đạp Sa Thú là hoang thú có thể ngày đi ba trăm dặm, tốc độ trong sa mạc cũng coi như là nhanh, cơ hồ mỗi một lần cất bước đều đi được khoảng cách mấy mét, mắt thấy khoảng cách của hai bên chưa tới mười mét.
Sưu sưu sưu, đột nhiên lúc đó, từ bốn phương tám hướng phóng tới hơn mười con Ban Nham Xà, thân hình to chừng cổ tay mạnh mẽ mang theo tiếng xé gió đánh úp về phía hai gã hộ vệ.
"Muốn chết!" Trên nắm tay hoặc là mang theo quang mang màu vàng đất, hoặc là màu xanh, một mảnh Ban Nham Xà dài hẹp nhanh chóng bị đánh giết, thực lực Võ Sư mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Nơi đây tựa hồ là khu vực Ban Nham Xà tụ tập, Ban Nham Xà càng ngày càng nhiều, trên trăm con Ban Nham Xà hội tụ cùng một chỗ, nguyên một đám vây công làm hai gã hộ vệ gặp phiền toái không nhỏ.
"Cơ hội tốt!" Vốn có một số Ban Nham Xà công kích Trương Hiểu Vũ, nhưng bên kia hai gã hộ vệ đại khai sát giới, nên tất cả đều quay người lại vọt về chỗ đó, điều này đã tạo ra một cơ hội chạy trốn cho Trương Hiểu Vũ.
Đi tới bên cạnh một vách núi dựng đứng của một ngọn Nham Sơn, Trương Hiểu Vũ dùng cả tay lẫn chân, bò lên trên, tốc độ cực nhanh giống như đang dẫm trên đất bằng, đợi leo được chừng hơn mười mét, trên một hòn đá nhô lên xuất hiện một cái động khẩu khá hẹp, bởi vì góc độ nên người đứng ở dưới mặt đất rất khó phát hiện ra nơi này có một cái cửa động, Trương Hiểu Vũ dựa theo sức quan sát nhạy cảm, trong lúc vô tình mới hiện nơi này có huyền cơ.
Thân thể hơi nghiêng, Trương Hiểu Vũ lách mình chui vào trong, biến mất ở mặt ngoài Nham Sơn.
Hách Liên nhị tiểu thư cưỡi Đạp Sa Thú vương giả xông lên phía trước, quát lạnh nói: "Người hai người các ngươi truy đuổi đâu?"
"Nhị tiểu thư, đây là nơi Ban Nham Xà tụ tập, chúng ta bị cuốn lấy, tiểu tử kia đã nhân cơ hội chạy mất rồi." .
"Ngu xuẩn!" Lấy ra một cây cốt tiên màu đen, hỏa nguyên lực mãnh liệt quán chú lên trên, trong chốc lát bên ngoài cốt tràn ngập hồng mang nóng bỏng, tựa như vừa bị thiêu đốt bên trong lửa vậy. Nó mang theo khí kình gào thét đánh nát vô số Ban Nham Xà phía trước, thân ảnh Hách Liên nhị tiểu thư và năm tên hộ vệ nhanh chóng xông qua cái khu vực này.
Hơn nửa canh giờ đi qua.
Oanh một tiếng nổ vang truyền ra, một hòn đá to lớn dày nửa thước bên cạnh Nham Sơn bị đánh vỡ, cháy đen một mảnh, Hách Liên nhị tiểu thư nắm lấy cốt tiên nóng bỏng ngồi trên lưng Đạp Sa Thú, khuôn mặt lạnh lẽo, oán hận nói: "Đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ rút gân ngươi, lột da ngươi." .
Hai gã hộ vệ truy đuổi Trương Hiểu Vũ lúc trước hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết rõ giờ phút này Hách Liên nhị tiểu thư đang tức giận, hi vọng nàng sẽ không trút lên người bọn họ.
Con mắt nghiêng một cái, khóe miệng Hách Liên nhị tiểu thư câu dẫn ra một đường cong xinh đẹp: "Hai người các ngươi chuẩn bị chịu phạt như thế nào, hay là ta để cho các ngươi chơi với Đại Sa và Nhị Sa." .
Hai người sắc mặt trắng bệch, nhất tề nhảy xuống Đạp Sa Thú quỳ trên mặt đất run giọng nói: "Tiểu thư tha mạng!" Đại Sa, Nhị Sa là hai con Sa Mãng hoang thú cấp ba, bị Hách Liên nhị tiểu thư nhốt ở trong trong lồng sắt đặc chế, bình thường có người phạm sai lầm, đều bị ném vào bên trong làm thức ăn cho Sa Mãng.
Mi mắt nhảy lên, Hách Liên nhị tiểu thư cười lạnh một tiếng, "Nếu không bắt được hắn, hai người các ngươi cứ chờ chết đi! Còn không muốn chết thì đi tìm cho ta."
"Vâng, tiểu thư!" Năm tên hộ vệ bối rối phân tán ra, sợ chọc giận bão tố tiểu thư lần nữa.
Sáu gã Võ Sư tách đi ra tìm kiếm, cũng không tin bắt không được ngươi, con mắt Hách Liên nhị tiểu thư híp thành đường cong nguy hiểm.
Tiến vào đến bên trong sơn động, không gian lớn hơn rất nhiều, độ cao khoảng hai thước, rộng hơn một thước, cũng đủ để một người thoải mái đi qua.
Trên vách động cách năm sáu thước khảm một khỏa huỳnh quang thạch, nương theo ánh sáng yếu ớt Trương Hiểu Vũ dẫm lên bậc thang cẩn thận đi vào trong. Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong sơn động. Không biết vì sao, trong sơn động cũng không có Ban Nham Xà xuất hiện như Trương Hiểu Vũ dự đoán. Đối với hoang thú loại rắn, những sơn động này hẳn là nơi chúng yêu thích nhất.
Càng vào sâu, Trương Hiểu Vũ âm thầm đánh giá vị trí độ cao của mình hẳn là đang ở trong Nham Sơn, chỗ sâu nhất chắc ở đỉnh Nham Sơn.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Trương Hiểu Vũ bị một cánh cửa đá phía trước ngăn lại.
Đưa tay sờ sờ cửa đá, Trương Hiểu Vũ nhíu mày, cái cửa đá này độ dày tối thiểu phải hơn một thước, rất khó mở ra bằng ngoại lực, đương nhiên nếu như hắn là một tên Đại Võ Sư thì có thể dùng công kích cường đại phá nát nó, đáng tiếc hắn không phải.
Hẳn là có tồn tại cơ quan khống chế, Trương Hiểu Vũ cẩn thận tìm kiếm bốn phía.
Quả nhiên, trong một góc âm u ở bên trái cửa đá có một cục đá rất khác thường, ngón tay Trương Hiểu Vũ vừa nhẹ nhàng chạm vào, cửa đá chậm rãi được đưa lên.
Cất bước đi vào, trước mắt Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên trở nên rộng lớn.
Đây là một thạch thất rất lớn, nhìn về phía trên có chút đơn giản và trống trải, trên vách tường, có khảm vô số huỳnh quang thạch, khiến cho cả thạch thất sáng như ban ngày, vừa nhìn đã rõ ngay.
Ở ví trí trong cùng của thạch thất có một tòa bệ đá rất lớn, trên bệ đá có đặt một cái hộp.
Cái hộp, không phải là bảo bối gì chứ, ánh mắt Trương Hiểu Vũ sáng lên, vội vàng đi tới.
Cái hộp không có khóa, Trương Hiểu Vũ cẩn thận dùng ngón tay mở ra.
Chi két một tiếng, cái hộp được mở ra, bên trong là một quyển sách, trên đó viết ba chữ to - Thất Thương Quyền, mang theo tâm tình hưng phấn không yên, Trương Hiểu Vũ lấy nó ra ngoài, mở tờ thứ nhất ra, "Địa cấp thượng thừa vũ kỹ: Thất Thương Quyền."
"Địa cấp thượng thừa vũ kỹ!" Trong miệng thì thào nói ra đẳng cấp của bộ quyền pháp này, con mắt Trương Hiểu Vũ trừng thành hình tròn, dĩ nhiên là Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, vốn Trương Hiểu Vũ cho rằng có thể có một quyển cao cấp vũ kỹ đã cảm thấy mỹ mãn, như thế nào cũng không nghĩ ra lại là một quyển Địa cấp vũ kỹ hiếm thấy.
Cái vận khí này cũng quá nghịch thiên đi! Chỉ học một môn công pháp trung cấp hạ thừa Cương Lôi Kính, Trương Hiểu Vũ đã có thể chiến thắng đối thủ hơn hai cấp, dưới mắt đột nhiên xuất hiện một quyển Địa cấp thượng thừa vũ kỹ, điều này làm cho hắn tim đập như trống ngực run rẩy đến độ sắp choáng váng.
Trương Hiểu Vũ nhớ rõ, vị thần bí Võ Hùng cường giả Ô Lương Vũ kia cũng chỉ có học tập một môn Địa cấp hạ thừa vũ kỹ: Cự Linh Thần Đao, khí thế kinh khủng lúc ấy làm cho Trương Hiểu Vũ rất hâm mộ, đẳng cấp của Thất Thương Quyền so với Cự Linh Thần Đao còn cao hơn hai thừa, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cố gắng ổn định lại tâm tình, Trương Hiểu Vũ chú ý tới trên bệ đá có khắc chữ, chữ viết mượt mà có đường cong, hẳn là dùng ngón tay viết lên, người viết chữ này tu vi không tệ, muốn viết chữ bằng ngón tay trên tảng đá so với đập phá nó chắc chắn khó khăn hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.