Chương 230: Toàn diệt ngư nhân
Duy Nhất Thiên Tử
18/05/2013
Thương, tuy nhiên Trọng quang mâu không dễ đâm thủng người Trương Hiểu Vũ như vậy mà bị Trương Hiểu Vũ túm lấy đầu thương rồi xoay đại kiếm lại chém vào Đông Lợi.
Rầm, Đông Lợi thấy không ổn thì lập tức thi triển ra thủy phân thân thoát đi, cái bị chém trúng giống như là một khối hơi nước vậy.
“Công kích đơn thể xem ra là vô dụng ?” Trương Hiểu Vũ căn bản là không phân biệt được sự khác nhau giữa các phân thân của Đông Lợi, ngoại trừ lực phòng ngự thấp hơn ra thì các phân thân này ngay cả mùi cá đều không khác gì Đông Lợi.
“Ngươi không coi chúng ta vào đâu hả”. Sáu ngư nhân kia thấy Trương Hiểu Vũ căn bản không thèm đánh bọn họ mà trước sau chỉ đuổi giết Đông Lợi thì nhất thời giận dữ mà kết thành chiến trận lao về hướng Trương Hiểu Vũ áp đến.
“Lôi quang thiểm!” Lôi độn áo nghĩa mà Vũ hoàng cho Trương Hiểu Vũ xem tuy trước mắt không thể tu luyện nhưng từ trong đó Trương Hiểu Vũ đã ngộ ra được một ít lôi điện đặc tính mà kết hợp với thân pháp ‘Lôi thiểm’ và hình thành ra một loại thân pháp mới là “Lôi quang thiểm” với tốc độ nhanh gấp đôi so với Lôi thiểm, nhất thời hắn xẹt qua ngư nhân chiến trận đi tới trước mặt Đông Lợi.
“Tốc độ sao có thể nhanh như vậy chứ”. Đông Lợi hoảng sợ nghĩ.
Trương Hiểu Vũ lành lạnh cười nói:“Lần này xem ngươi trốn như thế nào, Điện hoa thiên luân thế!”. Lôi điện lấp lóe rồi vô số đạo Điện hoa luân bắn ra bao phủ kín không gian mấy chục thước chung quanh khiến cho mỗi một tấc không gian địa phương này đều có Điện hoa luân chém qua.
Không tốt, Đông Lợi lập tức huyễn hóa thành ba cái phân thân lao về Trương Hiểu Vũ mưu cầu bức bách Trương Hiểu Vũ thối lui. Tuy nhiên không thèm để ý đến ba cái phân thân kia, thân thể Trương Hiểu Vũ lập tức phá thủy mà ra rồi xuất hiện ở trước người Đông Lợi ba thước, đại kiếm trong tay hung hăng chém qua.
Rầm, có thể nói là Đông Lợi chưa bao giờ thi triển thủy phân thân đến mức xuất thần nhập hóa như thế, trong nháy mắt đó hắn vẫn trốn thoát khỏi một kích trí mệnh của Trương Hiểu Vũ bất quá hắn không dám đánh nữa mà chạy trốn quanh vô số Điện hoa luân.
Tạp sát, nhất thời một cánh tay bị Điện hoa luân chém đứt, Đông Lợi đau đớn kêu thảm thiết một tiếng nói:“Ta là người của Hải thần Thiên cung, ngươi giết ta cũng không có gì tốt”.
“Ta không quản, ngươi đi tìm chết đi”. Trương Hiểu Vũ lại vung một kiếm nữa chặt đứt đùi Đông Lợi, trên mặt hiện lên vẻ sắc lạnh, kiếm thế dừng lại, hai tay túm Đông Lợi xách lên.
Đông Lợi hoảng sợ vạn phần hô:“Ngươi muốn làm gì! Xin ngươi tha cho ta một mạng”.
“Buông ra hắn!”, lúc này sáu ngư nhân lao lại, nhất tề phá hủy vô số Điện hoa luân mà công kích về hướng Trương Hiểu Vũ.
Bang bang phanh, tuy nhiên công kích của bọn họ không thể làm cho Trương Hiểu Vũ nhúc nhích chút nào, lúc này những người khác mới biết được nguyên lai thân thể hắn đã cứng rắn đến trình độ thế nào.
“Chết đi!” Tựa như chiến thần vĩnh viễn không ngã xuống, hai tay Trương Hiểu Vũ khẽ dùng sức, Đông Lợi lập tức bị xé làm đôi, máu me bắn ra tung tóe.
“Ngươi giết người Hải thần Thiên cung, khoảng cách đến lúc chết cũng không còn xa nữa đâu”. Sáu ngư nhân kia sợ hãi, thậm chí không dám biến hóa thành hình thái chiến đấu nữa bởi vì như vậy khiến cho mục tiêu lớn hơn, càng dễ dàng bị đối phương đánh chết.
Trương Hiểu Vũ bỏ thi thể Đông Lợi xuống âm trầm nói:“Đáng tiếc là các ngươi không thể chờ tới ngày đó, bởi vì hôm nay các ngươi phải chết không thể nghi ngờ”. Nói xong hắn cầm đại kiếm sải bước lao về hướng sáu gã kia.
Đối mặt với thân thể mạnh mẽ của Trương Hiểu Vũ, bọn họ căn bản là không có biện pháp, vô luận công kích như thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới Trương Hiểu Vũ khiến bọn chúng nhất thời sinh ra sợ hãi, sao mình lại đi trêu chọc vào ác ma này chứ.
“Ngươi thả cho chúng ta một mạng, ta thề là Hải thần Thiên cung sẽ không tìm ngươi trả thù”. một ngư nhân vừa né tránh Trương Hiểu Vũ vừa gấp gáp nói.
Bá, Trương Hiểu Vũ lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn nói:“Không có khả năng!” nói xong đại kiếm liền bổ xuống, máu tươi nhất thời bắn ra, thiên phú kỹ năng của hắn đối với Trương Hiểu Vũ mà nói không ngăn được chút nào.
“Thiên phú kỹ năng: Phản đạn thủy kính!” Ngay lúc Trương Hiểu Vũ sắp sửa đánh chết ngư nhân thứ ba thì ngư nhân này thi triển ra thiên phú kỹ năng so với Thiết Chiến thì có chút giống nhau nhưng không lợi hại bằng.
“Thiên phú kỹ năng của ngươi yếu lắm”. Trương Hiểu Vũ lắc mình xẹt tránh qua Phản đạn thủy kính rồi đâm ra một kiếm xuyên qua đầu hắn.
Đây hoàn toàn là một màn giết chóc, khi bắt đầu không ai nghĩ kết quả lại như vậy.
Ngư nhân cuối cùng thấy vậy thì nhìn Bảo Tây Tạp giận dữ hét lên:“Bảo Tây Tạp, sao ngươi còn chưa động, để hắn giết hết ngư nhân chúng ta sao”.
Bảo Tây Tạp sắc mặt phức tạp, giờ phút này cho dù hắn lên cũng không có khả năng chống đỡ được Trương Hiểu Vũ, ngược lại có thể bị giết chết nhưng dù sao cũng là một thành viên của Hải thần Thiên cung, nếu không giúp ngư nhân trong mà bị cao tầng biết được, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Cuối cùng Bảo Tây Tạp đã động, giờ hợp kích một phen nói không chừng là còn có một đường sinh cơ, nhất thời hắn nhìn Hộ Quốc pháp sư Bạch tuộc nhân bên cạnh nói:“Cùng tiến lên giết hắn đi”.
“Chiết xạ thủy tráo!” trên hai tay Bảo Tây Tạp kim quang nở rộ rồi lập tức hình thành một tầng thủy tráo bao lấy hắn và Bạch tuộc nhân cùng với ngư nhân kia.
Di, đại kiếm của Trương Hiểu Vũ vốn chém vào ngực ngư nhân kia nhưng lại trượt đi mà chém vào tay hắn. Thì ra là thế, Trương Hiểu Vũ lập tức hiểu được nguyên lý trong đó, cái này giống như xem vật trong nước vậy, ngươi cho rằng nó ở chỗ này nhưng khi đưa bàn tay xuống bắt lấy thì lại phát hiện ra có sự sai lệch rất lớn, đây chính là định luật khúc xạ đây mà.
“Điện hoa thiên luân thế!” Nếu công kích đơn thể không có hiệu quả thì Trương Hiểu Vũ lập tức thi triển ra công kích phạm vi lớn, tuy rằng uy lực có giảm đi khoảng tam thành nhưng lại có trăm ngàn đạo thay phiên nhau công kích, cho dù thân đối thủ làm bằng sắt thì cũng sẽ bị chém nát, một chút khác biệt lại không thành vấn đề.
“Tam bội (gấp ba) công kích”. Hộ Quốc pháp sư Bạch tuộc nhân đột nhiên ra tay công kích Trương Hiểu Vũ, nhất kích này khi đi tới nửa đường thì lại đột nhiên biến hóa mạnh hơn gấp ba lần, như lợi tiễn đánh vào sau lưng Trương Hiểu Vũ.
Oanh, lực đạo thật lớn đánh vào làm cho thân hình Trương Hiểu Vũ lảo đảo một cái rồi xoay người lăn ra ngoài.
“ Công kích gấp ba mà cũng không thể đả thương được hắn”. Bạch tuộc nhân cau mày nghĩ.
Trong nháy mắt, ngư nhân cuối cùng trong sáu ngư nhân kia cũng bị Điện hoa luân giết chết, trước mắt chỉ còn lại có Bảo Tây Tạp cùng Bạch tuộc nhân.
“Điện hoa thiên luân thế!”......
Bạch tuộc nhân và Bảo Tây Tạp chậm rãi ngã xuống, trên người không còn một chỗ nào toàn vẹn, toàn bộ thân thể đều bị đốt cháy đen.
Cực Lạc phu nhân hai mắt sáng lên nói:“Hảo thân thủ, phu nhân ta thích đó”.
Huyết đạo nhân liếm liếm môi hắc hắc cười nói:“Thật là ra ngoài dự kiến của ta, tiểu tử, có hứng thú gia nhập vào Thiên Huyết môn hay không”. Thiên Huyết môn cũng không phải phải tất cả mọi người đều tu luyện Huyết nguyên lực.
Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ không để ý đến hai người này mà quay về tới trận doanh bên mình.
Ba người Thác Lôi chạy tới vung bàn tay to hung hăng vỗ vào vai Trương Hiểu Vũ hắc hắc cười nói:“Trương huynh đệ, giết rất hay, đám ngư nhân đó làm cho Cự nhân chúng ta ghê tởm”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Hôm nay ta và Hải thần Thiên cung đã trở mặt rồi, không biết thế lực của Hải thần Thiên cung này như thế nào”.
Huyết đạo nhân thấy Trương Hiểu Vũ không để ý đến hắn thì sắc mặt có chút phát lạnh, lúc này nghe vậy thì âm hiểm cười nói:“Nếu luận về số lượng thì Hải thần Thiên cung là thiên hạ đệ nhất, luận về cao thủ thì cũng gần bằng Cự nhân tộc, nhất là lục giai ngư nhân chiến sĩ lại càng rất hiếm có, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Đương nhiên nếu ngươi gia nhập Thiên Huyết môn, ta nghĩ Hải thần Thiên cung sẽ không dám bắt ngươi nữa, Thiên Huyết môn chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm để bọn họ bóp nặn đâu”.
Kim vương ở một bên nói:“Gia nhập vào Thiên Huyết môn các ngươi không bằng gia nhập vào Cự nhân chúng ta, Trương huynh đệ ngoại trừ khổ người hơi nhỏ một chút còn các phương diện khác thì đều giống Cự nhân cả”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Ta chỉ muốn hiểu rõ thêm về Hải thần Thiên cung một chút mà thôi, nói không chừng về sau còn có cơ hội giết thêm vài tên nữa”. Nếu đã trở mặt thì Trương Hiểu Vũ cũng sẽ không hối hận, dù sao còn bốn năm nữa cấm chế mới mở ra, đến lúc đó nhất biến của Thần ma cửu biến đã tu luyện thành, cho dù đối mặt với Võ tôn hắn cũng có lòng tin bất tử, đương nhiên, nếu tu vi đồng dạng tiến giai đến Võ tôn cảnh giới thì càng tốt.
Mọi người nghe nói như thế thì ánh mắt nhìn về phía Trương Hiểu Vũ đều mang theo sự kiêng kị, đây là một tên thanh niên điên cuồng, chọc vào hắn ư, chẳng quản ngươi là ai, giết trước rồi nói sau, nếu không có thực lực tuyệt đối thì tốt nhất là không cần chọc vào hắn.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày sáng thứ ba, thời gian đến lúc truyền tống trận kích hoạt còn lại có sáu canh giờ.
Đám Kim vương, Thác Lôi và Vũ hoàng thì lần này không đi cùng Trương Hiểu Vũ vì bọn họ ở ngay tại Bắc vực mà mấy người Đấu hoàng Nạp Lan Tô thì đi cùng Trương Hiểu Vũ bởi vì Đấu tộc ở Nam Hải.
Ầm, ngay lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ như trời sụp đất nứt vậy, cả cổ điện đều đều lay động tựa hồ như tùy thời có thể sụp xuống.
“Sao lại thế này!”
Mọi người đi ra khỏi đại điện xem tình huống.
Cách đó hơn một ngàn thước, bình nguyên bên ngoài không biết khi nào đã xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn, không ai có thể hình dung lỗ hổng này khủng bố cỡ nào bởi vì tựa như đại địa vừa bị xuyên thủng, một cỗ khí tức màu đen lao thẳng lên trời tựa như khói báo động.
Rầm, Đông Lợi thấy không ổn thì lập tức thi triển ra thủy phân thân thoát đi, cái bị chém trúng giống như là một khối hơi nước vậy.
“Công kích đơn thể xem ra là vô dụng ?” Trương Hiểu Vũ căn bản là không phân biệt được sự khác nhau giữa các phân thân của Đông Lợi, ngoại trừ lực phòng ngự thấp hơn ra thì các phân thân này ngay cả mùi cá đều không khác gì Đông Lợi.
“Ngươi không coi chúng ta vào đâu hả”. Sáu ngư nhân kia thấy Trương Hiểu Vũ căn bản không thèm đánh bọn họ mà trước sau chỉ đuổi giết Đông Lợi thì nhất thời giận dữ mà kết thành chiến trận lao về hướng Trương Hiểu Vũ áp đến.
“Lôi quang thiểm!” Lôi độn áo nghĩa mà Vũ hoàng cho Trương Hiểu Vũ xem tuy trước mắt không thể tu luyện nhưng từ trong đó Trương Hiểu Vũ đã ngộ ra được một ít lôi điện đặc tính mà kết hợp với thân pháp ‘Lôi thiểm’ và hình thành ra một loại thân pháp mới là “Lôi quang thiểm” với tốc độ nhanh gấp đôi so với Lôi thiểm, nhất thời hắn xẹt qua ngư nhân chiến trận đi tới trước mặt Đông Lợi.
“Tốc độ sao có thể nhanh như vậy chứ”. Đông Lợi hoảng sợ nghĩ.
Trương Hiểu Vũ lành lạnh cười nói:“Lần này xem ngươi trốn như thế nào, Điện hoa thiên luân thế!”. Lôi điện lấp lóe rồi vô số đạo Điện hoa luân bắn ra bao phủ kín không gian mấy chục thước chung quanh khiến cho mỗi một tấc không gian địa phương này đều có Điện hoa luân chém qua.
Không tốt, Đông Lợi lập tức huyễn hóa thành ba cái phân thân lao về Trương Hiểu Vũ mưu cầu bức bách Trương Hiểu Vũ thối lui. Tuy nhiên không thèm để ý đến ba cái phân thân kia, thân thể Trương Hiểu Vũ lập tức phá thủy mà ra rồi xuất hiện ở trước người Đông Lợi ba thước, đại kiếm trong tay hung hăng chém qua.
Rầm, có thể nói là Đông Lợi chưa bao giờ thi triển thủy phân thân đến mức xuất thần nhập hóa như thế, trong nháy mắt đó hắn vẫn trốn thoát khỏi một kích trí mệnh của Trương Hiểu Vũ bất quá hắn không dám đánh nữa mà chạy trốn quanh vô số Điện hoa luân.
Tạp sát, nhất thời một cánh tay bị Điện hoa luân chém đứt, Đông Lợi đau đớn kêu thảm thiết một tiếng nói:“Ta là người của Hải thần Thiên cung, ngươi giết ta cũng không có gì tốt”.
“Ta không quản, ngươi đi tìm chết đi”. Trương Hiểu Vũ lại vung một kiếm nữa chặt đứt đùi Đông Lợi, trên mặt hiện lên vẻ sắc lạnh, kiếm thế dừng lại, hai tay túm Đông Lợi xách lên.
Đông Lợi hoảng sợ vạn phần hô:“Ngươi muốn làm gì! Xin ngươi tha cho ta một mạng”.
“Buông ra hắn!”, lúc này sáu ngư nhân lao lại, nhất tề phá hủy vô số Điện hoa luân mà công kích về hướng Trương Hiểu Vũ.
Bang bang phanh, tuy nhiên công kích của bọn họ không thể làm cho Trương Hiểu Vũ nhúc nhích chút nào, lúc này những người khác mới biết được nguyên lai thân thể hắn đã cứng rắn đến trình độ thế nào.
“Chết đi!” Tựa như chiến thần vĩnh viễn không ngã xuống, hai tay Trương Hiểu Vũ khẽ dùng sức, Đông Lợi lập tức bị xé làm đôi, máu me bắn ra tung tóe.
“Ngươi giết người Hải thần Thiên cung, khoảng cách đến lúc chết cũng không còn xa nữa đâu”. Sáu ngư nhân kia sợ hãi, thậm chí không dám biến hóa thành hình thái chiến đấu nữa bởi vì như vậy khiến cho mục tiêu lớn hơn, càng dễ dàng bị đối phương đánh chết.
Trương Hiểu Vũ bỏ thi thể Đông Lợi xuống âm trầm nói:“Đáng tiếc là các ngươi không thể chờ tới ngày đó, bởi vì hôm nay các ngươi phải chết không thể nghi ngờ”. Nói xong hắn cầm đại kiếm sải bước lao về hướng sáu gã kia.
Đối mặt với thân thể mạnh mẽ của Trương Hiểu Vũ, bọn họ căn bản là không có biện pháp, vô luận công kích như thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới Trương Hiểu Vũ khiến bọn chúng nhất thời sinh ra sợ hãi, sao mình lại đi trêu chọc vào ác ma này chứ.
“Ngươi thả cho chúng ta một mạng, ta thề là Hải thần Thiên cung sẽ không tìm ngươi trả thù”. một ngư nhân vừa né tránh Trương Hiểu Vũ vừa gấp gáp nói.
Bá, Trương Hiểu Vũ lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn nói:“Không có khả năng!” nói xong đại kiếm liền bổ xuống, máu tươi nhất thời bắn ra, thiên phú kỹ năng của hắn đối với Trương Hiểu Vũ mà nói không ngăn được chút nào.
“Thiên phú kỹ năng: Phản đạn thủy kính!” Ngay lúc Trương Hiểu Vũ sắp sửa đánh chết ngư nhân thứ ba thì ngư nhân này thi triển ra thiên phú kỹ năng so với Thiết Chiến thì có chút giống nhau nhưng không lợi hại bằng.
“Thiên phú kỹ năng của ngươi yếu lắm”. Trương Hiểu Vũ lắc mình xẹt tránh qua Phản đạn thủy kính rồi đâm ra một kiếm xuyên qua đầu hắn.
Đây hoàn toàn là một màn giết chóc, khi bắt đầu không ai nghĩ kết quả lại như vậy.
Ngư nhân cuối cùng thấy vậy thì nhìn Bảo Tây Tạp giận dữ hét lên:“Bảo Tây Tạp, sao ngươi còn chưa động, để hắn giết hết ngư nhân chúng ta sao”.
Bảo Tây Tạp sắc mặt phức tạp, giờ phút này cho dù hắn lên cũng không có khả năng chống đỡ được Trương Hiểu Vũ, ngược lại có thể bị giết chết nhưng dù sao cũng là một thành viên của Hải thần Thiên cung, nếu không giúp ngư nhân trong mà bị cao tầng biết được, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Cuối cùng Bảo Tây Tạp đã động, giờ hợp kích một phen nói không chừng là còn có một đường sinh cơ, nhất thời hắn nhìn Hộ Quốc pháp sư Bạch tuộc nhân bên cạnh nói:“Cùng tiến lên giết hắn đi”.
“Chiết xạ thủy tráo!” trên hai tay Bảo Tây Tạp kim quang nở rộ rồi lập tức hình thành một tầng thủy tráo bao lấy hắn và Bạch tuộc nhân cùng với ngư nhân kia.
Di, đại kiếm của Trương Hiểu Vũ vốn chém vào ngực ngư nhân kia nhưng lại trượt đi mà chém vào tay hắn. Thì ra là thế, Trương Hiểu Vũ lập tức hiểu được nguyên lý trong đó, cái này giống như xem vật trong nước vậy, ngươi cho rằng nó ở chỗ này nhưng khi đưa bàn tay xuống bắt lấy thì lại phát hiện ra có sự sai lệch rất lớn, đây chính là định luật khúc xạ đây mà.
“Điện hoa thiên luân thế!” Nếu công kích đơn thể không có hiệu quả thì Trương Hiểu Vũ lập tức thi triển ra công kích phạm vi lớn, tuy rằng uy lực có giảm đi khoảng tam thành nhưng lại có trăm ngàn đạo thay phiên nhau công kích, cho dù thân đối thủ làm bằng sắt thì cũng sẽ bị chém nát, một chút khác biệt lại không thành vấn đề.
“Tam bội (gấp ba) công kích”. Hộ Quốc pháp sư Bạch tuộc nhân đột nhiên ra tay công kích Trương Hiểu Vũ, nhất kích này khi đi tới nửa đường thì lại đột nhiên biến hóa mạnh hơn gấp ba lần, như lợi tiễn đánh vào sau lưng Trương Hiểu Vũ.
Oanh, lực đạo thật lớn đánh vào làm cho thân hình Trương Hiểu Vũ lảo đảo một cái rồi xoay người lăn ra ngoài.
“ Công kích gấp ba mà cũng không thể đả thương được hắn”. Bạch tuộc nhân cau mày nghĩ.
Trong nháy mắt, ngư nhân cuối cùng trong sáu ngư nhân kia cũng bị Điện hoa luân giết chết, trước mắt chỉ còn lại có Bảo Tây Tạp cùng Bạch tuộc nhân.
“Điện hoa thiên luân thế!”......
Bạch tuộc nhân và Bảo Tây Tạp chậm rãi ngã xuống, trên người không còn một chỗ nào toàn vẹn, toàn bộ thân thể đều bị đốt cháy đen.
Cực Lạc phu nhân hai mắt sáng lên nói:“Hảo thân thủ, phu nhân ta thích đó”.
Huyết đạo nhân liếm liếm môi hắc hắc cười nói:“Thật là ra ngoài dự kiến của ta, tiểu tử, có hứng thú gia nhập vào Thiên Huyết môn hay không”. Thiên Huyết môn cũng không phải phải tất cả mọi người đều tu luyện Huyết nguyên lực.
Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ không để ý đến hai người này mà quay về tới trận doanh bên mình.
Ba người Thác Lôi chạy tới vung bàn tay to hung hăng vỗ vào vai Trương Hiểu Vũ hắc hắc cười nói:“Trương huynh đệ, giết rất hay, đám ngư nhân đó làm cho Cự nhân chúng ta ghê tởm”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Hôm nay ta và Hải thần Thiên cung đã trở mặt rồi, không biết thế lực của Hải thần Thiên cung này như thế nào”.
Huyết đạo nhân thấy Trương Hiểu Vũ không để ý đến hắn thì sắc mặt có chút phát lạnh, lúc này nghe vậy thì âm hiểm cười nói:“Nếu luận về số lượng thì Hải thần Thiên cung là thiên hạ đệ nhất, luận về cao thủ thì cũng gần bằng Cự nhân tộc, nhất là lục giai ngư nhân chiến sĩ lại càng rất hiếm có, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Đương nhiên nếu ngươi gia nhập Thiên Huyết môn, ta nghĩ Hải thần Thiên cung sẽ không dám bắt ngươi nữa, Thiên Huyết môn chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm để bọn họ bóp nặn đâu”.
Kim vương ở một bên nói:“Gia nhập vào Thiên Huyết môn các ngươi không bằng gia nhập vào Cự nhân chúng ta, Trương huynh đệ ngoại trừ khổ người hơi nhỏ một chút còn các phương diện khác thì đều giống Cự nhân cả”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Ta chỉ muốn hiểu rõ thêm về Hải thần Thiên cung một chút mà thôi, nói không chừng về sau còn có cơ hội giết thêm vài tên nữa”. Nếu đã trở mặt thì Trương Hiểu Vũ cũng sẽ không hối hận, dù sao còn bốn năm nữa cấm chế mới mở ra, đến lúc đó nhất biến của Thần ma cửu biến đã tu luyện thành, cho dù đối mặt với Võ tôn hắn cũng có lòng tin bất tử, đương nhiên, nếu tu vi đồng dạng tiến giai đến Võ tôn cảnh giới thì càng tốt.
Mọi người nghe nói như thế thì ánh mắt nhìn về phía Trương Hiểu Vũ đều mang theo sự kiêng kị, đây là một tên thanh niên điên cuồng, chọc vào hắn ư, chẳng quản ngươi là ai, giết trước rồi nói sau, nếu không có thực lực tuyệt đối thì tốt nhất là không cần chọc vào hắn.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày sáng thứ ba, thời gian đến lúc truyền tống trận kích hoạt còn lại có sáu canh giờ.
Đám Kim vương, Thác Lôi và Vũ hoàng thì lần này không đi cùng Trương Hiểu Vũ vì bọn họ ở ngay tại Bắc vực mà mấy người Đấu hoàng Nạp Lan Tô thì đi cùng Trương Hiểu Vũ bởi vì Đấu tộc ở Nam Hải.
Ầm, ngay lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ như trời sụp đất nứt vậy, cả cổ điện đều đều lay động tựa hồ như tùy thời có thể sụp xuống.
“Sao lại thế này!”
Mọi người đi ra khỏi đại điện xem tình huống.
Cách đó hơn một ngàn thước, bình nguyên bên ngoài không biết khi nào đã xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn, không ai có thể hình dung lỗ hổng này khủng bố cỡ nào bởi vì tựa như đại địa vừa bị xuyên thủng, một cỗ khí tức màu đen lao thẳng lên trời tựa như khói báo động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.