Chương 136: Vũ Si nhận thua
Duy Nhất Thiên Tử
13/05/2013
Người thực lực không kém ra công kích đánh nát bấy cự thạch, thực lực không đủ người hoặc chật vật tránh thoát, hoặc ở bên những cao thủ kia. Mặc dù như thế, vẫn có không ít người bị thương, tất cả mọi người đều xem thường dư âm do hai đại Võ Hùng chiến đấu sinh ra.
Lực lượng thật sự quá mạnh mẽ, cũng thật là đáng sợ!
Lạc Thi Thi chứng kiến bộ dáng thong dong của Trương Hiểu Vũ, trong nội tâm vô cùng tự hào, ở trên Đằng Vân Đại Lục, nữ nhân nào không hy vọng người mình thích có thực lực tuyệt cường, có thể bảo vệ mình bằng thực lực, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là hai bên phải yêu nhau.
Vũ Si lui về phía sau hơn trăm mét, cười ha ha nói: "Thực lực quả nhiên mạnh mẽ, kế tiếp ta muốn vận dụng tuyệt chiêu, cũng không nên bị ta đánh chết."
Bởi vì núi đá dưới chân Trương Hiểu Vũ bị đánh rách tả tơi, mất đi chỗ đặt chân, liền trực tiếp phiêu phù ở không trung, tuy hắn không thể đứng yên trong hư không, nhưng cũng có thể bay lơ lửng được.
"Tiếp theo ta cũng muốn vận dụng tuyệt chiêu, tin tưởng người phải cẩn thận không phải ta."
Vũ Si muốn dùng tuyệt chiêu, những người biết rõ Vũ Si trừng to mắt, muốn xem xem hôm nay hắn lợi hại tới trình độ nào.
Thiên Lôi Ấn đã đạt tới bốn thành hỏa hậu, uy năng gần với Thất Thương Quyền, hơn nữa Trương Hiểu Vũ cũng muốn lấy Vũ Si ra để xem Thiên Lôi Ấn còn những phương diện nào cần phải chú ý, hi vọng trận chiến này có thể cho hắn một ít kinh nghiệm.
Vũ Si nắm lấy búa lớn, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, quang mang màu vàng bao trùm ở phía trên, dần dần tăng cường bằng một loại chấn động huyền diệu.
Oanh, oanh!
Hai âm thanh đáng sợ đồng thời vang lên, hai đạo ảo ảnh phá toái hư không, giống như thiên thạch đụng vào cùng một chỗ, kình khí khủng bố tuôn ra khi chạm vào nhau.
"Đại Địa Phủ Trảm Lãng." Vũ Si rống lên một tiếng dữ dội, nguyên lực và kình đạo toàn thân đều tụ tập vào một búa này.
"Thiên Lôi Ấn!" Lôi quang rừng rực bắt đầu tuôn ra từ bàn tay của Trương Hiểu Vũ.
Phanh, Trương Hiểu Vũ và Vũ Si lại lùi ra ngoài một lần nữa, lui trọn vẹn vài trăm mét có thừa, vì sự mâu thuẫn giữa hai loại lực lượng nên khí lãng cuồng bạo lại biến thành một lốc xoáy hung mãnh, gào thét nổ tung.
Tạp sát tạp sát, trên Mạnh Giao Sơn là một đống bừa bộn, lốc xoáy tàn sát bừa bãi như viễn cổ hoang thú.
"Công kích thật mạnh, còn trên cả Hoành Tảo Thiên Quân của Ô Lương Vũ." Thiên Lôi Ấn của Trương Hiểu Vũ đã xưa không bằng nay, nhưng uy lực thuần túy của đối phương còn trên cả Thiên Lôi Ấn, giống như một tòa núi nhỏ bị một búa này đè áp phía trên, mạnh mẽ mà đánh tới.
Không có phòng ngự biến thái như Trương Hiểu Vũ, Vũ Si đã cảm giác được một trận khó chịu trong ngực, trong nội tâm kinh hãi đồng thời chiến ý càng thêm đặc hơn, hắn tin tưởng nhất định Trương Hiểu Vũ không khá hơn hắn bao nhiêu, kế tiếp mới là chiến đấu chân chính.
"Tốt, đủ sướng, như vậy mới đáng giá ta chiến một trận toàn lực, uy lực Đại Địa Phủ áo nghĩa của ta ít nhất mạnh gấp hai chiêu này, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?" Vũ Si cất cao giọng nói.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Hi vọng lát nữa ngươi còn có thể nói như vậy."
Oanh!
Hai người lại đối kháng với nhau một lần nữa.
Đại Địa Phủ áo nghĩa: Tam Trọng Sơn!
Thất Thương Quyền!
Công kích chung cực của hai người bùng nổ.
Phanh, Trương Hiểu Vũ trực tiếp bị nện vào trong Mạnh Giao Sơn, hình thành một cái hố sâu đáng sợ, vô số vết nứt lấy hố sâu làm trung tâm bò đầy cả vách núi, tựa như tùy thời đều có thể bị sụp đổ.
Vũ Si cũng cũng không khá hơn chút nào, bị sát ý khủng bố ảnh hưởng đến thần kinh não, cả người trở nên chậm chạp không ít, khí lãng bao trùm ở trên thân thể cũng giảm đi gần như ba thành, trực tiếp bị Thất Thương Quyền đánh trúng mục tiêu, quẳng lên giữa không trung.
Tạp lạp lạp, Mạnh Giao Sơn sắp sụp đổ, Trương Hiểu Vũ không có việc gì vọt ra, da thịt trông như ngọc thạch lộ ra dưới quần áo đã bị rách vài chỗ.
Khóe miệng tiết ra từng sợi máu, Vũ Si không thể tin được nói: "Làm sao có thể, bị trúng một kích Tam Trọng Sơn toàn lực, cả một chút thương thế cũng không có, chẳng lẽ cả người hắn đều là huyền thiết."
Kỳ thật nếu như không phải có duyên cớ Thần Ma Cửu Biến, phòng ngự của Trương Hiểu Vũ nhiều nhất chỉ tương đương với Võ Hùng bình thường. Đương nhiên nếu hắn mặc Thiểm Lôi Chiến Giáp thì cũng không khácVũ Si, chỉ vì làm chúng nhân kinh sợ nên Trương Hiểu Vũ mới cố ý không mặc, muốn để cho người khác nhìn một cái, hắn cho dù không mặc nguyên giáp, phòng ngự cũng đã rất mạnh mẽ.
Vũ Si này tuy chỉ bài danh thứ tám, nhưng luận thực lực chỉ sợ đã đạt đến thứ năm thậm chí còn cao hơn, thứ tám là thực lực của hắn mấy năm trước. Tam Trọng Sơn vừa ra, trong ấn tượng của Trương Hiểu Vũ cũng chỉ có Võ Tông Diệp Tiêu Đình mới có thể ngạnh kháng chính diện, những người khác đều không được.
Quá mạnh mẽ, Hách Liên Mân không ngừng run rẩy, loại thực lực này đã hơn xa Đại trưởng lão.
Tu vi Hách Liên Xuân Thủy đã đạt tới Võ Vương cấp năm, coi như là chống lại cường giả mới vừa vào Võ Hùng cũng có thể miễn cưỡng liều mạng mấy chiêu, nhưng hiện tại nàng đã nhận ra mình còn không thể nào tiến vào phạm vi mười trượng nơi chiến đấu.
"Mẫu thân, ngươi nói hắn sẽ thật sự đến trả thù ta ư?" Hách Liên Mân lần đầu tiên hối hận vì chuyện mình làm, nàng cho rằng bằng thế lực của Thần Sa Phủ và Hách Liên gia có thể hoành hành ngang dọc trong sa mạc Đôn Hoàng, không người nào dám ngỗ nghịch với nàng, nhưng bây giờ nàng đã nhận ra, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thứ kia chỉ là chó má.
Thở dài một hơi, Hách Liên Xuân Thủy nói: "Những chuyện này về sau tính, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, tính cách của ngươi nên sửa lại, Đằng Vân Đại Lục rất lớn, cao thủ cũng rất nhiều, thế lực cường đại hơn Thần Sa Phủ chúng ta cũng không ít. Nếu như đắc tội người không nên đắc tội, thì không ai cứu được ngươi, thậm chí sẽ liên lụy đến những người khác, lần này coi như là cảnh cáo." Hách Liên Xuân Thủy sao có thể không lo lắng Trương Hiểu Vũ trả thù, chỉ có thể hi vọng đối phương làm việc lưu một đường.
Ta biết rồi! Hách Liên Mân nói với mình trong lòng.
"Ta cũng không tin ngươi có thể ngăn trở Tam Trọng Sơn của ta thêm mấy lần nữa." Ánh mắt Vũ Si trở nên lãnh khốc, thân hình bắn về phía Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ ha ha cười nói: "Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, tiếp được Thất Thương Quyền của ta rồi nói sau!" Nói xong, một quyền đánh về phía Vũ Si ở xa xa.
Không tốt, sát ý mãnh liệt ngưng tụ, ý nghĩ của Vũ Si lập tức sinh ra sự choáng váng, nguyên lực cũng bắt đầu tan rã.
Phanh, không đợi hắn chuẩn bị sẵn sàng, quyền kình của Thất Thương Quyền đã đánh lên người hắn.
Kế tiếp là chiến đấu hoàn toàn thiên về một bên, sát ý của Thất Thương Quyền làm cho Vũ Si căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực chiến đấu, mười thành thực lực có thể đánh ra bảy tám phần cũng đã rất không tồi.
Liên tiếp trúng chín quyền, Vũ Si đã trọng thương, nếu như còn tiếp tục nữa, hắn nhất định sẽ tử vong.
Cười khổ một tiếng, Vũ Si khua tay nói: "Ta thua." Hắn căn bản không tiếp cận Trương Hiểu Vũ được, ngoại trừ nhận thua ra thì không còn phương pháp nào khác.
Lực lượng thật sự quá mạnh mẽ, cũng thật là đáng sợ!
Lạc Thi Thi chứng kiến bộ dáng thong dong của Trương Hiểu Vũ, trong nội tâm vô cùng tự hào, ở trên Đằng Vân Đại Lục, nữ nhân nào không hy vọng người mình thích có thực lực tuyệt cường, có thể bảo vệ mình bằng thực lực, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là hai bên phải yêu nhau.
Vũ Si lui về phía sau hơn trăm mét, cười ha ha nói: "Thực lực quả nhiên mạnh mẽ, kế tiếp ta muốn vận dụng tuyệt chiêu, cũng không nên bị ta đánh chết."
Bởi vì núi đá dưới chân Trương Hiểu Vũ bị đánh rách tả tơi, mất đi chỗ đặt chân, liền trực tiếp phiêu phù ở không trung, tuy hắn không thể đứng yên trong hư không, nhưng cũng có thể bay lơ lửng được.
"Tiếp theo ta cũng muốn vận dụng tuyệt chiêu, tin tưởng người phải cẩn thận không phải ta."
Vũ Si muốn dùng tuyệt chiêu, những người biết rõ Vũ Si trừng to mắt, muốn xem xem hôm nay hắn lợi hại tới trình độ nào.
Thiên Lôi Ấn đã đạt tới bốn thành hỏa hậu, uy năng gần với Thất Thương Quyền, hơn nữa Trương Hiểu Vũ cũng muốn lấy Vũ Si ra để xem Thiên Lôi Ấn còn những phương diện nào cần phải chú ý, hi vọng trận chiến này có thể cho hắn một ít kinh nghiệm.
Vũ Si nắm lấy búa lớn, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, quang mang màu vàng bao trùm ở phía trên, dần dần tăng cường bằng một loại chấn động huyền diệu.
Oanh, oanh!
Hai âm thanh đáng sợ đồng thời vang lên, hai đạo ảo ảnh phá toái hư không, giống như thiên thạch đụng vào cùng một chỗ, kình khí khủng bố tuôn ra khi chạm vào nhau.
"Đại Địa Phủ Trảm Lãng." Vũ Si rống lên một tiếng dữ dội, nguyên lực và kình đạo toàn thân đều tụ tập vào một búa này.
"Thiên Lôi Ấn!" Lôi quang rừng rực bắt đầu tuôn ra từ bàn tay của Trương Hiểu Vũ.
Phanh, Trương Hiểu Vũ và Vũ Si lại lùi ra ngoài một lần nữa, lui trọn vẹn vài trăm mét có thừa, vì sự mâu thuẫn giữa hai loại lực lượng nên khí lãng cuồng bạo lại biến thành một lốc xoáy hung mãnh, gào thét nổ tung.
Tạp sát tạp sát, trên Mạnh Giao Sơn là một đống bừa bộn, lốc xoáy tàn sát bừa bãi như viễn cổ hoang thú.
"Công kích thật mạnh, còn trên cả Hoành Tảo Thiên Quân của Ô Lương Vũ." Thiên Lôi Ấn của Trương Hiểu Vũ đã xưa không bằng nay, nhưng uy lực thuần túy của đối phương còn trên cả Thiên Lôi Ấn, giống như một tòa núi nhỏ bị một búa này đè áp phía trên, mạnh mẽ mà đánh tới.
Không có phòng ngự biến thái như Trương Hiểu Vũ, Vũ Si đã cảm giác được một trận khó chịu trong ngực, trong nội tâm kinh hãi đồng thời chiến ý càng thêm đặc hơn, hắn tin tưởng nhất định Trương Hiểu Vũ không khá hơn hắn bao nhiêu, kế tiếp mới là chiến đấu chân chính.
"Tốt, đủ sướng, như vậy mới đáng giá ta chiến một trận toàn lực, uy lực Đại Địa Phủ áo nghĩa của ta ít nhất mạnh gấp hai chiêu này, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?" Vũ Si cất cao giọng nói.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Hi vọng lát nữa ngươi còn có thể nói như vậy."
Oanh!
Hai người lại đối kháng với nhau một lần nữa.
Đại Địa Phủ áo nghĩa: Tam Trọng Sơn!
Thất Thương Quyền!
Công kích chung cực của hai người bùng nổ.
Phanh, Trương Hiểu Vũ trực tiếp bị nện vào trong Mạnh Giao Sơn, hình thành một cái hố sâu đáng sợ, vô số vết nứt lấy hố sâu làm trung tâm bò đầy cả vách núi, tựa như tùy thời đều có thể bị sụp đổ.
Vũ Si cũng cũng không khá hơn chút nào, bị sát ý khủng bố ảnh hưởng đến thần kinh não, cả người trở nên chậm chạp không ít, khí lãng bao trùm ở trên thân thể cũng giảm đi gần như ba thành, trực tiếp bị Thất Thương Quyền đánh trúng mục tiêu, quẳng lên giữa không trung.
Tạp lạp lạp, Mạnh Giao Sơn sắp sụp đổ, Trương Hiểu Vũ không có việc gì vọt ra, da thịt trông như ngọc thạch lộ ra dưới quần áo đã bị rách vài chỗ.
Khóe miệng tiết ra từng sợi máu, Vũ Si không thể tin được nói: "Làm sao có thể, bị trúng một kích Tam Trọng Sơn toàn lực, cả một chút thương thế cũng không có, chẳng lẽ cả người hắn đều là huyền thiết."
Kỳ thật nếu như không phải có duyên cớ Thần Ma Cửu Biến, phòng ngự của Trương Hiểu Vũ nhiều nhất chỉ tương đương với Võ Hùng bình thường. Đương nhiên nếu hắn mặc Thiểm Lôi Chiến Giáp thì cũng không khácVũ Si, chỉ vì làm chúng nhân kinh sợ nên Trương Hiểu Vũ mới cố ý không mặc, muốn để cho người khác nhìn một cái, hắn cho dù không mặc nguyên giáp, phòng ngự cũng đã rất mạnh mẽ.
Vũ Si này tuy chỉ bài danh thứ tám, nhưng luận thực lực chỉ sợ đã đạt đến thứ năm thậm chí còn cao hơn, thứ tám là thực lực của hắn mấy năm trước. Tam Trọng Sơn vừa ra, trong ấn tượng của Trương Hiểu Vũ cũng chỉ có Võ Tông Diệp Tiêu Đình mới có thể ngạnh kháng chính diện, những người khác đều không được.
Quá mạnh mẽ, Hách Liên Mân không ngừng run rẩy, loại thực lực này đã hơn xa Đại trưởng lão.
Tu vi Hách Liên Xuân Thủy đã đạt tới Võ Vương cấp năm, coi như là chống lại cường giả mới vừa vào Võ Hùng cũng có thể miễn cưỡng liều mạng mấy chiêu, nhưng hiện tại nàng đã nhận ra mình còn không thể nào tiến vào phạm vi mười trượng nơi chiến đấu.
"Mẫu thân, ngươi nói hắn sẽ thật sự đến trả thù ta ư?" Hách Liên Mân lần đầu tiên hối hận vì chuyện mình làm, nàng cho rằng bằng thế lực của Thần Sa Phủ và Hách Liên gia có thể hoành hành ngang dọc trong sa mạc Đôn Hoàng, không người nào dám ngỗ nghịch với nàng, nhưng bây giờ nàng đã nhận ra, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thứ kia chỉ là chó má.
Thở dài một hơi, Hách Liên Xuân Thủy nói: "Những chuyện này về sau tính, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, tính cách của ngươi nên sửa lại, Đằng Vân Đại Lục rất lớn, cao thủ cũng rất nhiều, thế lực cường đại hơn Thần Sa Phủ chúng ta cũng không ít. Nếu như đắc tội người không nên đắc tội, thì không ai cứu được ngươi, thậm chí sẽ liên lụy đến những người khác, lần này coi như là cảnh cáo." Hách Liên Xuân Thủy sao có thể không lo lắng Trương Hiểu Vũ trả thù, chỉ có thể hi vọng đối phương làm việc lưu một đường.
Ta biết rồi! Hách Liên Mân nói với mình trong lòng.
"Ta cũng không tin ngươi có thể ngăn trở Tam Trọng Sơn của ta thêm mấy lần nữa." Ánh mắt Vũ Si trở nên lãnh khốc, thân hình bắn về phía Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ ha ha cười nói: "Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, tiếp được Thất Thương Quyền của ta rồi nói sau!" Nói xong, một quyền đánh về phía Vũ Si ở xa xa.
Không tốt, sát ý mãnh liệt ngưng tụ, ý nghĩ của Vũ Si lập tức sinh ra sự choáng váng, nguyên lực cũng bắt đầu tan rã.
Phanh, không đợi hắn chuẩn bị sẵn sàng, quyền kình của Thất Thương Quyền đã đánh lên người hắn.
Kế tiếp là chiến đấu hoàn toàn thiên về một bên, sát ý của Thất Thương Quyền làm cho Vũ Si căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực chiến đấu, mười thành thực lực có thể đánh ra bảy tám phần cũng đã rất không tồi.
Liên tiếp trúng chín quyền, Vũ Si đã trọng thương, nếu như còn tiếp tục nữa, hắn nhất định sẽ tử vong.
Cười khổ một tiếng, Vũ Si khua tay nói: "Ta thua." Hắn căn bản không tiếp cận Trương Hiểu Vũ được, ngoại trừ nhận thua ra thì không còn phương pháp nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.