Chương 127: Chém đầu
Tư Sản Bạo Tăng
10/06/2014
Người sống sót trong ba chiếc xe rất nhanh đã bị Lưu Diễm dẫn người bắt xuống, áp giải tới trước người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng cưỡng chế lửa giận trong lòng, lẳng lặng quan sát đám người sống sót lấy oán trả ơn bị áp giải tới trước mặt.
Nhóm người sống sót tổng cộng hai mươi lăm người, mười bốn nam giới, mười một nữ nhân.
Bên trong những nữ nhân có một cô gái chừng hai mươi mốt tuổi, mặc váy liền áo màu trắng, dáng người đầy đặn, hai chân thon dài xinh đẹp, tướng mạo càng tinh xảo tuyệt luân, đồng thời mang theo cỗ khí chất tự tin cùng tao nhã, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Bộ hạ của Nhạc Trọng vẫn có người thỉnh thoảng nhìn qua nàng, cho dù trước cuối thời mỹ nữ như vậy cũng tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ. Sau cuối thời rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đều bị nam nhân tàn phá, khí chất bị làm nhục hoàn toàn hỏng mất. Loại nữ nhân vẫn còn khí chất tự tin cùng tao nhã như vậy cực kỳ hiếm thấy.
- Kháo, các người là ai? Dám đối với tôi như vậy, biết tôi là ai không…
Một nam tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo hàng hiệu đắt giá quốc tế trừng mắt nhìn đội viên áp giải kêu lên.
Nhạc Trọng đi tới trước người nam tử trẻ tuổi kia, lạnh băng hỏi:
- Nga! Bản thân tôi muốn biết anh là ai!
Một nam tử trung niên đeo kính mắt, trên người mang theo một cỗ quan vị đi ra, nhìn Nhạc Trọng đánh ra giọng quan nói:
- Vị tiểu đồng chí này, lãnh đạo của anh là ai, để cho hắn tới gặp tôi, tôi là phó chủ tịch thành phố Lũng Hải Lý Viễn. Vị này chính là con trai của Bộ ủy trung ương Mã bộ trưởng Mã Minh!
Lý Viễn nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng có bộ binh chiến xa, chỉ có bộ đội chính quy mới có thể có được vũ khí như vậy. Hơn nữa nhóm người của Nhạc Trọng do vật tư khan hiếm, đội viên cùng binh sĩ đều mặc quân phục cũ, vì vậy hắn mới tìm lãnh đạo của Nhạc Trọng.
Mã Minh liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, vênh váo đắc ý nói:
- Biết tôi là ai chưa? Nếu đã biết thì để người của anh bảo hộ tôi đi căn cứ thành phố Lũng Hải!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhị thế tổ Mã Minh, lại nhìn lướt qua nhóm người sống sót, gằn từng tiếng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi là ai hạ lệnh lái xe đụng người cùng sủng vật của tôi?
Nhóm người sống sót bị ánh mắt Nhạc Trọng chạm tới đều cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Lý Viễn nghe được ngữ khí Nhạc Trọng không tốt, nhướng mày, thanh âm trầm xuống nói:
- Tiểu đồng chí, để lãnh đạo của anh tới gặp tôi!
Lưu Diễm khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Viễn, hướng nhóm người sống sót tự hào nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi đang đứng trước mặt các người, chính là vị này – Nhạc Trọng Nhạc tổng đội trưởng!
Ánh mắt toàn bộ người sống sót đều rơi lên trên người Nhạc Trọng, ngay cả mỹ nữ khí chất tao nhã cũng tò mò nhìn hắn.
- Bắt lái xe ra cho tôi!
Nhạc Trọng mệnh lệnh một tiếng, hai gã đội viên trực hệ liền kéo ba người đi ra.
Nhạc Trọng quét mắt nhìn ba người, ngữ khí băng hàn tới cực điểm:
- Ai cho các anh lái xe đụng người của tôi?
Ba gã lái xe đều cúi đầu, im lặng không nói. Truyền thống trong nước là thẳng thắn theo khoan, nhưng lại đi ngồi tù, mà kháng cự theo nghiêm, lại về nhà ăn tết. Bất cứ hành vi nào đối kháng với chính phủ chính là muốn chết, mà phía sau bọn họ lại là đại biểu chính phủ phó thị trưởng Lý Viễn, còn thêm ngưu bức là con trai bộ trưởng trung ương, bọn hắn tự nhiên sẽ không bán đứng đối phương trước mặt mọi người.
Nhìn ba gã lái xe im lặng không nói gì, Mã Minh lạnh lùng cười, nhìn Nhạc Trọng liếc mắt khiêu khích.
Nhạc Trọng chỉ vào một gã lái xe, ngữ khí lạnh lẽo tới cực điểm nói:
- Tốt lắm! Các anh trung tâm đỡ cho chủ, thật sự là tốt lắm. Từ Văn! Đem đầu của hắn chém cho tôi, loại tiểu nhân lấy oán trả ơn này, tôi không cần lưu!
Hai gã đội viên trực hệ liền tiến lên, đem tài xế kia kéo ra ngoài.
Một gã đội viên tên Từ Văn tiến tới, ánh mắt băng sương cầm Đường đao phỏng chế vung tay chém rụng, đem đầu tên lái xe kia chặt đứt, máu tươi từ cổ hắn phun mạnh ra, thủ cấp tràn ngập vẻ kinh ngạc lăn trên mặt đất, đôi mắt mở thật lớn, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
- A…
Chứng kiến một người sống ở ngay trước mặt mình bị chém đầu, thật nhiều người sống sót đều phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, đặc biệt là những nữ nhân.
Nhị thế tổ Mã Minh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của tài xế kia thoáng chốc bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, phía dưới không thể khống chế từng giọt chất lỏng màu vàng từ bên trong quần của hắn tràn xuống mặt đất.
Nữ nhân khí chất tao nhã, xinh đẹp động lòng người cũng bị dọa đến mặt hoa thất sắc.
Trong mắt một nam tử trung niên đứng bên cạnh Mã Minh chợt lóe hàn quang, đột nhiên động, hướng Nhạc Trọng vọt tới. Hắn chính là bảo tiêu mà Mã bộ trưởng tìm về bảo hộ cho đứa con bao cỏ, là một gã bộ đội đặc chủng xuất ngũ hàng thật giá thật, thực lực cực kỳ cao cường, địch nhân chết dưới tay hắn không dưới hai mươi người.
Nhạc Trọng đứng yên bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên nam tử trung niên kia.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt đang đứng bên cạnh Nhạc Trọng chợt chớp lên, huy búa hóa thành một đạo gió xoáy đem bộ đội đặc chủng thân thủ nhanh nhẹn kia trực tiếp chém ngang eo.
Thân thể tên nam tử trung niên bị chặt làm hai nửa, máu tươi cùng nội tạng từ nửa thân trên của hắn rơi xuống, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết, nửa thân trên rơi trong vũng máu thống khổ giãy dụa kêu thảm.
Nhạc Trọng nhấc tay một phát bắn thủng đầu người kia, kết thúc nỗi khổ của hắn.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm hai gã lái xe còn lại, ngữ khí băng giá hỏi:
- Ai cho các anh lái xe đụng người của tôi?
Một gã lái xe hù dọa tới mức không còn khống chế, chỉ thẳng Mã Minh, khóc quỳ trên mặt đất liều mạng hướng Nhạc Trọng cuống quýt dập đầu nói:
- Là hắn! Là hắn để cho tôi lái xe đụng người của ngài! Hắn nói sau khi đụng người hết thảy trách nhiệm do hắn đến gánh vác. Hắn là con trai của đại quan trung ương, tôi không có khả năng chống lại mệnh lệnh của hắn. Đừng giết tôi! Van cầu anh đừng giết tôi ah! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc ah!
Sắc mặt Mã Minh trắng nhợt, lớn tiếng mắng:
- Kháo! Mày cũng dám bán đứng tao! Có tin tao giết chết mày hay không!
Gã lái xe còn lại thân thể run rẩy quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng, lớn tiếng khóc nói:
- Là Lý Viễn Lý chủ tịch bảo tôi đụng người! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc, van ngài đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Lý Viễn cũng đã biến sắc, lớn tiếng kêu lên:
- Trương Thành, mày đừng ngậm máu phun người!
Lúc này là lúc sống chết trước mắt, Lý Viễn đã bất chấp hết thảy.
Lái xe Trương Thành khóc ròng chỉ vào một gã nam nhân dáng người gầy yếu nói với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng Nhạc tổng đội trưởng, thật là Lý chủ tịch nói! Lúc tôi lái xe có hỏi qua hắn, hắn nói hết thảy do hắn gánh trách nhiệm. Không tin anh có thể hỏi người kia, Lôi Gian, anh cũng nghe được!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm tên nam nhân dáng người gầy yếu lạnh lùng hỏi:
- Có thật không? Nếu anh không nói thật, bị tôi hỏi ra chân tướng, anh cũng chết theo tốt lắm!
Bị tử vong uy hiếp, thân thể Lôi Gian run rẩy, dùng thanh âm run run nói:
- Thật sự! Trương Thành cũng không nói dối, là Lý chủ tịch mệnh lệnh! Tôi nghe được!
Lý Viễn tức giận đến phát run, nhìn tâm phúc của mình lớn tiếng mắng:
- Lôi Gian! Mày lòng lang dạ sói, chẳng lẽ mày đã quên chức trưởng phòng của mình là ai giúp mình đề thăng sao!
Nhạc Trọng cưỡng chế lửa giận trong lòng, lẳng lặng quan sát đám người sống sót lấy oán trả ơn bị áp giải tới trước mặt.
Nhóm người sống sót tổng cộng hai mươi lăm người, mười bốn nam giới, mười một nữ nhân.
Bên trong những nữ nhân có một cô gái chừng hai mươi mốt tuổi, mặc váy liền áo màu trắng, dáng người đầy đặn, hai chân thon dài xinh đẹp, tướng mạo càng tinh xảo tuyệt luân, đồng thời mang theo cỗ khí chất tự tin cùng tao nhã, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Bộ hạ của Nhạc Trọng vẫn có người thỉnh thoảng nhìn qua nàng, cho dù trước cuối thời mỹ nữ như vậy cũng tuyệt đối là đỉnh cấp mỹ nữ. Sau cuối thời rất nhiều nữ nhân xinh đẹp đều bị nam nhân tàn phá, khí chất bị làm nhục hoàn toàn hỏng mất. Loại nữ nhân vẫn còn khí chất tự tin cùng tao nhã như vậy cực kỳ hiếm thấy.
- Kháo, các người là ai? Dám đối với tôi như vậy, biết tôi là ai không…
Một nam tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo hàng hiệu đắt giá quốc tế trừng mắt nhìn đội viên áp giải kêu lên.
Nhạc Trọng đi tới trước người nam tử trẻ tuổi kia, lạnh băng hỏi:
- Nga! Bản thân tôi muốn biết anh là ai!
Một nam tử trung niên đeo kính mắt, trên người mang theo một cỗ quan vị đi ra, nhìn Nhạc Trọng đánh ra giọng quan nói:
- Vị tiểu đồng chí này, lãnh đạo của anh là ai, để cho hắn tới gặp tôi, tôi là phó chủ tịch thành phố Lũng Hải Lý Viễn. Vị này chính là con trai của Bộ ủy trung ương Mã bộ trưởng Mã Minh!
Lý Viễn nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng có bộ binh chiến xa, chỉ có bộ đội chính quy mới có thể có được vũ khí như vậy. Hơn nữa nhóm người của Nhạc Trọng do vật tư khan hiếm, đội viên cùng binh sĩ đều mặc quân phục cũ, vì vậy hắn mới tìm lãnh đạo của Nhạc Trọng.
Mã Minh liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, vênh váo đắc ý nói:
- Biết tôi là ai chưa? Nếu đã biết thì để người của anh bảo hộ tôi đi căn cứ thành phố Lũng Hải!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhị thế tổ Mã Minh, lại nhìn lướt qua nhóm người sống sót, gằn từng tiếng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi là ai hạ lệnh lái xe đụng người cùng sủng vật của tôi?
Nhóm người sống sót bị ánh mắt Nhạc Trọng chạm tới đều cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Lý Viễn nghe được ngữ khí Nhạc Trọng không tốt, nhướng mày, thanh âm trầm xuống nói:
- Tiểu đồng chí, để lãnh đạo của anh tới gặp tôi!
Lưu Diễm khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Viễn, hướng nhóm người sống sót tự hào nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi đang đứng trước mặt các người, chính là vị này – Nhạc Trọng Nhạc tổng đội trưởng!
Ánh mắt toàn bộ người sống sót đều rơi lên trên người Nhạc Trọng, ngay cả mỹ nữ khí chất tao nhã cũng tò mò nhìn hắn.
- Bắt lái xe ra cho tôi!
Nhạc Trọng mệnh lệnh một tiếng, hai gã đội viên trực hệ liền kéo ba người đi ra.
Nhạc Trọng quét mắt nhìn ba người, ngữ khí băng hàn tới cực điểm:
- Ai cho các anh lái xe đụng người của tôi?
Ba gã lái xe đều cúi đầu, im lặng không nói. Truyền thống trong nước là thẳng thắn theo khoan, nhưng lại đi ngồi tù, mà kháng cự theo nghiêm, lại về nhà ăn tết. Bất cứ hành vi nào đối kháng với chính phủ chính là muốn chết, mà phía sau bọn họ lại là đại biểu chính phủ phó thị trưởng Lý Viễn, còn thêm ngưu bức là con trai bộ trưởng trung ương, bọn hắn tự nhiên sẽ không bán đứng đối phương trước mặt mọi người.
Nhìn ba gã lái xe im lặng không nói gì, Mã Minh lạnh lùng cười, nhìn Nhạc Trọng liếc mắt khiêu khích.
Nhạc Trọng chỉ vào một gã lái xe, ngữ khí lạnh lẽo tới cực điểm nói:
- Tốt lắm! Các anh trung tâm đỡ cho chủ, thật sự là tốt lắm. Từ Văn! Đem đầu của hắn chém cho tôi, loại tiểu nhân lấy oán trả ơn này, tôi không cần lưu!
Hai gã đội viên trực hệ liền tiến lên, đem tài xế kia kéo ra ngoài.
Một gã đội viên tên Từ Văn tiến tới, ánh mắt băng sương cầm Đường đao phỏng chế vung tay chém rụng, đem đầu tên lái xe kia chặt đứt, máu tươi từ cổ hắn phun mạnh ra, thủ cấp tràn ngập vẻ kinh ngạc lăn trên mặt đất, đôi mắt mở thật lớn, làm người ta cực kỳ sợ hãi.
- A…
Chứng kiến một người sống ở ngay trước mặt mình bị chém đầu, thật nhiều người sống sót đều phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, đặc biệt là những nữ nhân.
Nhị thế tổ Mã Minh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của tài xế kia thoáng chốc bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, phía dưới không thể khống chế từng giọt chất lỏng màu vàng từ bên trong quần của hắn tràn xuống mặt đất.
Nữ nhân khí chất tao nhã, xinh đẹp động lòng người cũng bị dọa đến mặt hoa thất sắc.
Trong mắt một nam tử trung niên đứng bên cạnh Mã Minh chợt lóe hàn quang, đột nhiên động, hướng Nhạc Trọng vọt tới. Hắn chính là bảo tiêu mà Mã bộ trưởng tìm về bảo hộ cho đứa con bao cỏ, là một gã bộ đội đặc chủng xuất ngũ hàng thật giá thật, thực lực cực kỳ cao cường, địch nhân chết dưới tay hắn không dưới hai mươi người.
Nhạc Trọng đứng yên bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên nam tử trung niên kia.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt đang đứng bên cạnh Nhạc Trọng chợt chớp lên, huy búa hóa thành một đạo gió xoáy đem bộ đội đặc chủng thân thủ nhanh nhẹn kia trực tiếp chém ngang eo.
Thân thể tên nam tử trung niên bị chặt làm hai nửa, máu tươi cùng nội tạng từ nửa thân trên của hắn rơi xuống, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết, nửa thân trên rơi trong vũng máu thống khổ giãy dụa kêu thảm.
Nhạc Trọng nhấc tay một phát bắn thủng đầu người kia, kết thúc nỗi khổ của hắn.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm hai gã lái xe còn lại, ngữ khí băng giá hỏi:
- Ai cho các anh lái xe đụng người của tôi?
Một gã lái xe hù dọa tới mức không còn khống chế, chỉ thẳng Mã Minh, khóc quỳ trên mặt đất liều mạng hướng Nhạc Trọng cuống quýt dập đầu nói:
- Là hắn! Là hắn để cho tôi lái xe đụng người của ngài! Hắn nói sau khi đụng người hết thảy trách nhiệm do hắn đến gánh vác. Hắn là con trai của đại quan trung ương, tôi không có khả năng chống lại mệnh lệnh của hắn. Đừng giết tôi! Van cầu anh đừng giết tôi ah! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc ah!
Sắc mặt Mã Minh trắng nhợt, lớn tiếng mắng:
- Kháo! Mày cũng dám bán đứng tao! Có tin tao giết chết mày hay không!
Gã lái xe còn lại thân thể run rẩy quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng, lớn tiếng khóc nói:
- Là Lý Viễn Lý chủ tịch bảo tôi đụng người! Tôi chỉ nghe lệnh làm việc, van ngài đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Lý Viễn cũng đã biến sắc, lớn tiếng kêu lên:
- Trương Thành, mày đừng ngậm máu phun người!
Lúc này là lúc sống chết trước mắt, Lý Viễn đã bất chấp hết thảy.
Lái xe Trương Thành khóc ròng chỉ vào một gã nam nhân dáng người gầy yếu nói với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng Nhạc tổng đội trưởng, thật là Lý chủ tịch nói! Lúc tôi lái xe có hỏi qua hắn, hắn nói hết thảy do hắn gánh trách nhiệm. Không tin anh có thể hỏi người kia, Lôi Gian, anh cũng nghe được!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm tên nam nhân dáng người gầy yếu lạnh lùng hỏi:
- Có thật không? Nếu anh không nói thật, bị tôi hỏi ra chân tướng, anh cũng chết theo tốt lắm!
Bị tử vong uy hiếp, thân thể Lôi Gian run rẩy, dùng thanh âm run run nói:
- Thật sự! Trương Thành cũng không nói dối, là Lý chủ tịch mệnh lệnh! Tôi nghe được!
Lý Viễn tức giận đến phát run, nhìn tâm phúc của mình lớn tiếng mắng:
- Lôi Gian! Mày lòng lang dạ sói, chẳng lẽ mày đã quên chức trưởng phòng của mình là ai giúp mình đề thăng sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.