Chương 169: Đại Nham trấn
Tư Sản Bạo Tăng
01/07/2014
Tiểu Thanh vỗ
cánh bay tới đồng hoang, bắt đầu cắn nuốt thi thể chuột biến dị. Bởi vì
thi thể chuột biến dị có tới mấy ngàn con, không thể toàn bộ khiêng hết
lên trên xe.
Sau khi thu phục kho lương huyện Thượng Lâm, người sống sót hai căn cứ Thạch Mã trấn cùng Lũng Hải đều thở phào một hơi.
Sau khi Từ Chính Cương quay về căn cứ, cũng được khen ngợi bằng miệng vài câu. Đối với những chiến sĩ đã đầu phục dưới trướng Nhạc Trọng lại không nghe Lôi Thành hỏi thăm câu nào, điều này làm trái tim Lôi Thành băng giá không thôi, vì vậy cũng không đem chuyện những chiến hữu kia đi theo Nhạc Trọng hội báo cho Lôi Thành.
Đại Nham trấn nằm về hướng đông Thạch Mã trấn, có một nhà máy sắt thép loại nhỏ, ở trong trấn có thật nhiều xí nghiệp gia công dựa vào nhà máy sắt thép kia.
Một ngày một chiếc bộ binh chiến xa, bảy chiếc xe tải Đông Phong, năm chiếc xe Jeep, năm chiếc Đông Phong chở súng máy dừng lại trước Đại Nham trấn.
- Mau xuống đây! Con mẹ nó đám cặn bã các người mau lăn xuống cho lão tử!
Dưới tiếng gầm lên giận dữ của Khổng Thiên Dự, từ bên trong bảy chiếc xe tải Đông Phong bước xuống gần trăm nam nhân áo quần rách rưới.
Các đội viên đứng hai bên đoàn xe đều cầm súng tự động 79 thức trong tay, súng trường 03 thức nhìn chằm chằm vào những nam nhân bước xuống từ xe tải, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt.
Các đội viên đi tới đem thật nhiều đại đao cùng tấm chắn ném tới trước người gần trăm nam nhân áo quần rách rưới kia.
Nghề nguội tại Thạch Mã trấn tuy rằng không phát đạt bằng Đại Nham trấn, nhưng cũng có vài xưởng nhỏ chế tạo thái đao, những thanh đại đao cùng tấm chắn kia là do những xưởng nhỏ kia vừa sản xuất trong mấy ngày gần đây.
Khổng Thiên Dự nhìn chằm chằm đám nam nhân áo quần rách rưới dữ tợn cười nói:
- Nghe kỹ! Chư vị cặn bã doanh, vốn dựa theo tội ác các ngươi phạm phải đã sớm nên bắn chết hoặc chém đầu. Nhưng con người Nhạc đội nhân từ, chẳng những tha các ngươi một mạng, còn lãng phí lương thực quý giá cho các ngươi ăn uống no đủ. Hiện tại là thời gian các ngươi phát huy tác dụng. Lập tức cầm đại đao cùng tấm chắn dựa theo mệnh lệnh của chúng ta đi liệp sát tang thi, hiểu chưa?
Dưới tiếng trách mắng của Khổng Thiên Dự, những tù phạm cặn bã doanh thoáng do dự cuối cùng nhặt lên cương đao cùng tấm chắn dưới đất, dưới họng súng uy hiếp, bọn hắn không cách nào phản kháng.
Trăm người này là tù phạm mà Nhạc Trọng đưa vào cặn bã doanh. Tuy rằng nhân số của tù phạm còn nhiều hơn số lượng đội viên đoàn xe, nhưng dưới uy hiếp của những khẩu súng máy cùng đủ loại súng ống, cho dù bọn hắn cầm cương đao cùng tấm chắn cũng không phải đối thủ của những đội viên kia.
- Đều đi qua bên này!
Theo tiếng trách mắng của Khổng Thiên Dự, tù phạm cặn bã doanh đều cầm lên cương đao cùng tấm chắn yên lặng tập hợp một bên đợi mệnh lệnh.
Những đội viên còn lại thật thành thục tản ra, chuẩn bị sẵn súng ống.
Từng đội viên nhanh chóng tiến lên, giơ cao búa đem một loạt đinh cắm xuống đất, sau đó buộc lên dây thép hình thành rào cản.
- Đi đem những thứ kia dẫn dụ tới đây!
Làm xong hết thảy chuẩn bị trước khi chiến đấu, Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Cốt trầm giọng ra lệnh.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt chợt lóe, thân thể sái đầy máu tươi xông nhanh vào trong trấn.
Bạch Cốt huy động cây búa trong tay giống như một cơn gió lốc chém giết tang thi trong trấn.
Ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bạch Cốt, tang thi trong trấn bắt đầu di động. Nhưng khác với lúc tấn công Thạch Mã trấn, mấy ngàn con tang thi giống như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, từ khắp bốn phương tám hướng đi ra chậm rãi hội tụ cùng nhau, hướng cửa trấn lao tới.
Bạch Cốt điên cuồng chém giết hơn mười con tang thi rốt cục thối lui về phía sau.
Thi đàn quần áo rách rưới lảo đảo đi theo ra ngoài.
- Tại sao không có tang thi tiến hóa?
Nhìn thi đàn bình thường theo sau Bạch Cốt, Nhạc Trọng khẽ cau mày nghĩ thầm trong lòng.
Nói chung tốc độ của tang thi tiến hóa cực nhanh, khi dẫn dụ thi đàn thì chúng luôn xông lên trước nhất. Tang thi tiến hóa cũng có lực sát thương lớn nhất đối với đội viên của Nhạc Trọng, uy hiếp của chúng so với tang thi 1 càng lớn.
- Tự do bắn tỉa!
Nhạc Trọng nhìn thi đàn đi tới cách chừng trăm thước trầm giọng ra lệnh.
Nhất thời tiếng súng nổ vang khắp nơi.
Rất nhiều tang thi lập tức bị nổ bạo đầu, trực tiếp ngã xuống đất, sau đó bị tang thi phía sau giẫm đạp đi qua.
Thực tế chiến đấu là huấn luyện tốt nhất, trải qua nhiều lần chiến đấu, tiêu hao thật nhiều viên đạn, đội ngũ Nhạc Trọng đã rèn luyện ra hai mươi mấy thần xạ thủ, trong vòng trăm thước dùng súng trường 03 thức bạo đầu đạt tới bảy thành.
Những thần xạ thủ chủ yếu đều xuất thân từ binh lính chức nghiệp mà Nhạc Trọng mời chào, bọn họ từng trải qua huấn luyện bắn súng quân sự nghiêm khắc, đại đa số từng tham gia chiến đấu thu phục huyện Thanh Nguyên, trải qua chiến đấu tẩy lễ bọn họ biến chất thật nhanh.
Ngoại trừ hai mươi mấy thần xạ thủ, hiệu quả những xạ thủ khác cũng không quá rõ ràng.
Tang thi đã hình thành thi đàn đại quy mô, những tang thi bị bạo đầu té ngã trên mặt đất, bên trong thi triều không nhấc nổi gợn sóng, căn bản không thể ngăn cản bước tiến của thi đàn.
Tù phạm cặn bã doanh nhìn thấy thi đàn chậm rãi đẩy mạnh, trong mắt mỗi người đều tràn ngập kinh hãi. Bọn hắn ức hiếp vũ nhục nhân loại thì thật tài giỏi, nhưng nhìn thi đàn cuồn cuộn như vậy thật sự chưa từng trực tiếp đối mặt bao giờ.
Thi đàn rậm rạp tạo cho người ta cảm giác giết mãi không hết, làm người ta vừa thấy liền tràn ngập cảm giác sợ hãi cùng vô lực hoàn toàn.
Trên mặt đất đi thông ra cửa trấn bị người của Nhạc Trọng giăng đầy những dây thép ngăn cản bên dưới.
Những tang thi bình thường khi đi ngang qua chỗ dây thép ngăn cản, lập tức bị té ngã trên đất, những tang thi phía sau lại tiếp tục giẫm lên thân thể chúng đi tiếp tới trước, trong lúc không ngừng giẫm đạp những con tang thi té ngã đều bị đạp thành thịt vụn.
Những dây thép kia tồn tại chẳng khác gì tầng tầng cắt lên thi đàn, chỉ trải qua những dây thép kia đã có mấy trăm con tang thi bị chính những con khác giẫm thành thịt nát.
Nhưng tang thi thật sự là quá nhiều, những dây thép kia thật nhanh bị chúng dùng thi thể áp đảo san bằng. Những con tang thi còn lại giẫm lên thi thể đồng bọn tiếp tục đi tới.
Nhìn thấy thi đàn không ngừng tiếp cận, áp lực trong lòng mọi người không ngừng gia tăng.
Đội viên của Nhạc Trọng còn hoàn hảo một chút, bọn họ đã trải qua nhiều lần đối chiến với tang thi. Nhưng sắc mặt của tù phạm cặn bã doanh đều trắng bệch, thân thể run rẩy, tưởng tượng tới cảnh phải chém giết với thi đàn bọn hắn đều run rẩy sợ hãi tột cùng.
- Toàn lực nổ súng!
Khi thi đàn đến gần đội ngũ chừng ba mươi thước Nhạc Trọng trầm giọng ra lệnh.
Trong tích tắc hỏa lực nổ vang, vô số viên đạn hóa thành màn mưa đem thi đàn khổng lồ bao phủ, chẳng khác gì cắt ngang lúa mạch ngã rạp trên mặt đất.
- Ngừng!
Bắn không bao lâu, Nhạc Trọng lại quát.
Dưới mệnh lệnh của hắn, toàn bộ hỏa lực đều dừng lại.
Thế lực của hắn hiện tại còn chưa chế tạo được đạn dược, không thể tái sử dụng, toàn bộ đều nhờ tồn kho, càng dùng càng thiếu thốn, nếu không tiết kiệm rất nhanh sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Sau khi thu phục kho lương huyện Thượng Lâm, người sống sót hai căn cứ Thạch Mã trấn cùng Lũng Hải đều thở phào một hơi.
Sau khi Từ Chính Cương quay về căn cứ, cũng được khen ngợi bằng miệng vài câu. Đối với những chiến sĩ đã đầu phục dưới trướng Nhạc Trọng lại không nghe Lôi Thành hỏi thăm câu nào, điều này làm trái tim Lôi Thành băng giá không thôi, vì vậy cũng không đem chuyện những chiến hữu kia đi theo Nhạc Trọng hội báo cho Lôi Thành.
Đại Nham trấn nằm về hướng đông Thạch Mã trấn, có một nhà máy sắt thép loại nhỏ, ở trong trấn có thật nhiều xí nghiệp gia công dựa vào nhà máy sắt thép kia.
Một ngày một chiếc bộ binh chiến xa, bảy chiếc xe tải Đông Phong, năm chiếc xe Jeep, năm chiếc Đông Phong chở súng máy dừng lại trước Đại Nham trấn.
- Mau xuống đây! Con mẹ nó đám cặn bã các người mau lăn xuống cho lão tử!
Dưới tiếng gầm lên giận dữ của Khổng Thiên Dự, từ bên trong bảy chiếc xe tải Đông Phong bước xuống gần trăm nam nhân áo quần rách rưới.
Các đội viên đứng hai bên đoàn xe đều cầm súng tự động 79 thức trong tay, súng trường 03 thức nhìn chằm chằm vào những nam nhân bước xuống từ xe tải, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt.
Các đội viên đi tới đem thật nhiều đại đao cùng tấm chắn ném tới trước người gần trăm nam nhân áo quần rách rưới kia.
Nghề nguội tại Thạch Mã trấn tuy rằng không phát đạt bằng Đại Nham trấn, nhưng cũng có vài xưởng nhỏ chế tạo thái đao, những thanh đại đao cùng tấm chắn kia là do những xưởng nhỏ kia vừa sản xuất trong mấy ngày gần đây.
Khổng Thiên Dự nhìn chằm chằm đám nam nhân áo quần rách rưới dữ tợn cười nói:
- Nghe kỹ! Chư vị cặn bã doanh, vốn dựa theo tội ác các ngươi phạm phải đã sớm nên bắn chết hoặc chém đầu. Nhưng con người Nhạc đội nhân từ, chẳng những tha các ngươi một mạng, còn lãng phí lương thực quý giá cho các ngươi ăn uống no đủ. Hiện tại là thời gian các ngươi phát huy tác dụng. Lập tức cầm đại đao cùng tấm chắn dựa theo mệnh lệnh của chúng ta đi liệp sát tang thi, hiểu chưa?
Dưới tiếng trách mắng của Khổng Thiên Dự, những tù phạm cặn bã doanh thoáng do dự cuối cùng nhặt lên cương đao cùng tấm chắn dưới đất, dưới họng súng uy hiếp, bọn hắn không cách nào phản kháng.
Trăm người này là tù phạm mà Nhạc Trọng đưa vào cặn bã doanh. Tuy rằng nhân số của tù phạm còn nhiều hơn số lượng đội viên đoàn xe, nhưng dưới uy hiếp của những khẩu súng máy cùng đủ loại súng ống, cho dù bọn hắn cầm cương đao cùng tấm chắn cũng không phải đối thủ của những đội viên kia.
- Đều đi qua bên này!
Theo tiếng trách mắng của Khổng Thiên Dự, tù phạm cặn bã doanh đều cầm lên cương đao cùng tấm chắn yên lặng tập hợp một bên đợi mệnh lệnh.
Những đội viên còn lại thật thành thục tản ra, chuẩn bị sẵn súng ống.
Từng đội viên nhanh chóng tiến lên, giơ cao búa đem một loạt đinh cắm xuống đất, sau đó buộc lên dây thép hình thành rào cản.
- Đi đem những thứ kia dẫn dụ tới đây!
Làm xong hết thảy chuẩn bị trước khi chiến đấu, Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Cốt trầm giọng ra lệnh.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt chợt lóe, thân thể sái đầy máu tươi xông nhanh vào trong trấn.
Bạch Cốt huy động cây búa trong tay giống như một cơn gió lốc chém giết tang thi trong trấn.
Ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bạch Cốt, tang thi trong trấn bắt đầu di động. Nhưng khác với lúc tấn công Thạch Mã trấn, mấy ngàn con tang thi giống như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, từ khắp bốn phương tám hướng đi ra chậm rãi hội tụ cùng nhau, hướng cửa trấn lao tới.
Bạch Cốt điên cuồng chém giết hơn mười con tang thi rốt cục thối lui về phía sau.
Thi đàn quần áo rách rưới lảo đảo đi theo ra ngoài.
- Tại sao không có tang thi tiến hóa?
Nhìn thi đàn bình thường theo sau Bạch Cốt, Nhạc Trọng khẽ cau mày nghĩ thầm trong lòng.
Nói chung tốc độ của tang thi tiến hóa cực nhanh, khi dẫn dụ thi đàn thì chúng luôn xông lên trước nhất. Tang thi tiến hóa cũng có lực sát thương lớn nhất đối với đội viên của Nhạc Trọng, uy hiếp của chúng so với tang thi 1 càng lớn.
- Tự do bắn tỉa!
Nhạc Trọng nhìn thi đàn đi tới cách chừng trăm thước trầm giọng ra lệnh.
Nhất thời tiếng súng nổ vang khắp nơi.
Rất nhiều tang thi lập tức bị nổ bạo đầu, trực tiếp ngã xuống đất, sau đó bị tang thi phía sau giẫm đạp đi qua.
Thực tế chiến đấu là huấn luyện tốt nhất, trải qua nhiều lần chiến đấu, tiêu hao thật nhiều viên đạn, đội ngũ Nhạc Trọng đã rèn luyện ra hai mươi mấy thần xạ thủ, trong vòng trăm thước dùng súng trường 03 thức bạo đầu đạt tới bảy thành.
Những thần xạ thủ chủ yếu đều xuất thân từ binh lính chức nghiệp mà Nhạc Trọng mời chào, bọn họ từng trải qua huấn luyện bắn súng quân sự nghiêm khắc, đại đa số từng tham gia chiến đấu thu phục huyện Thanh Nguyên, trải qua chiến đấu tẩy lễ bọn họ biến chất thật nhanh.
Ngoại trừ hai mươi mấy thần xạ thủ, hiệu quả những xạ thủ khác cũng không quá rõ ràng.
Tang thi đã hình thành thi đàn đại quy mô, những tang thi bị bạo đầu té ngã trên mặt đất, bên trong thi triều không nhấc nổi gợn sóng, căn bản không thể ngăn cản bước tiến của thi đàn.
Tù phạm cặn bã doanh nhìn thấy thi đàn chậm rãi đẩy mạnh, trong mắt mỗi người đều tràn ngập kinh hãi. Bọn hắn ức hiếp vũ nhục nhân loại thì thật tài giỏi, nhưng nhìn thi đàn cuồn cuộn như vậy thật sự chưa từng trực tiếp đối mặt bao giờ.
Thi đàn rậm rạp tạo cho người ta cảm giác giết mãi không hết, làm người ta vừa thấy liền tràn ngập cảm giác sợ hãi cùng vô lực hoàn toàn.
Trên mặt đất đi thông ra cửa trấn bị người của Nhạc Trọng giăng đầy những dây thép ngăn cản bên dưới.
Những tang thi bình thường khi đi ngang qua chỗ dây thép ngăn cản, lập tức bị té ngã trên đất, những tang thi phía sau lại tiếp tục giẫm lên thân thể chúng đi tiếp tới trước, trong lúc không ngừng giẫm đạp những con tang thi té ngã đều bị đạp thành thịt vụn.
Những dây thép kia tồn tại chẳng khác gì tầng tầng cắt lên thi đàn, chỉ trải qua những dây thép kia đã có mấy trăm con tang thi bị chính những con khác giẫm thành thịt nát.
Nhưng tang thi thật sự là quá nhiều, những dây thép kia thật nhanh bị chúng dùng thi thể áp đảo san bằng. Những con tang thi còn lại giẫm lên thi thể đồng bọn tiếp tục đi tới.
Nhìn thấy thi đàn không ngừng tiếp cận, áp lực trong lòng mọi người không ngừng gia tăng.
Đội viên của Nhạc Trọng còn hoàn hảo một chút, bọn họ đã trải qua nhiều lần đối chiến với tang thi. Nhưng sắc mặt của tù phạm cặn bã doanh đều trắng bệch, thân thể run rẩy, tưởng tượng tới cảnh phải chém giết với thi đàn bọn hắn đều run rẩy sợ hãi tột cùng.
- Toàn lực nổ súng!
Khi thi đàn đến gần đội ngũ chừng ba mươi thước Nhạc Trọng trầm giọng ra lệnh.
Trong tích tắc hỏa lực nổ vang, vô số viên đạn hóa thành màn mưa đem thi đàn khổng lồ bao phủ, chẳng khác gì cắt ngang lúa mạch ngã rạp trên mặt đất.
- Ngừng!
Bắn không bao lâu, Nhạc Trọng lại quát.
Dưới mệnh lệnh của hắn, toàn bộ hỏa lực đều dừng lại.
Thế lực của hắn hiện tại còn chưa chế tạo được đạn dược, không thể tái sử dụng, toàn bộ đều nhờ tồn kho, càng dùng càng thiếu thốn, nếu không tiết kiệm rất nhanh sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.