Chương 933: Đàm phán! (2)
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
Có được tình báo về căn cứu vệ tinh, nhưng hắn cũng không vội mà xuất phát, hiên tại việc cần làm là chỉnh biên lại quân đôi Đồng Minh. Đồng Minh hội bị Nhạc Trọng bắt hơn nửa làm tù binh, có tất cả khoảng một vạn bảy người, thì trong đó tính ra có một vạn người là nam tính.
Nhạc Trọng từ bên trong đó ra ba ngàn người lập nên đệ ngũ lữ, lữ trưởng để cho Vũ Văn Ưng đảm nhiệm. Tô Tinh Hà với Thiện Vệ Hoa cũng được xếp vào bên trong đệ ngũ lữ.
Đệ ngũ lữ là một đại quân đoàn, Vũ Văn Ưng thống suất đám người trong đó có một đoàn là do người của Tài Quyết tạo nên. Chỉ cần một đoàn người đó là đủ có thể trấn áp được Tô Tinh Hà lẫn Thiện Vệ Hoa rồi. Cũng tiếp đó, hắn giao cho Tô Tinh Hà và Thiện Vệ Hoa đại lượng quân, coi như ở một số tình huống, cho dù tâm bọn họ bất thường thì cũng không thể nào điều động được hai đoàn binh đó.
Vừa chỉnh lý biên chế lại bộ đội, Nhạc Trọng lại phái ra đệ nhất sư đoàn bọc thép tiến về phía Lương Khố. Lương thực ở lúc này so với hoàng kim của thời đại trước còn trân quý hơn nhiều. Nếu như lương khố dự trữ kia rơi vào trong tay hắn, thì chí ít trong một thời gian hắn cũng không phải vi thiếu lương mà ưu sầu nữa.
Đệ nhất sư bọc thép tiến quân thuận lợi vô cùng, một đường đi cũng không gặp phải biến dị thú đàn lần nào cho nên bọn họ thu được lương khố vào tay thực dễ dàng. Chỉ là lương khố đã bị đám biến dị thú đàn phá hơn phân nửa. Nơi nơi đều là túi lương bị cắn, có thể thấy được phân và nước tiểu của đám chuột đó, xú khí ngập trời...
Chiến lược dự trữ lương đại bộ phận đã bị bọn biến dị thú làm hỏng hơn nửa, tuy nhiên vẫn còn có một phần mười số lương trong đó vẫn còn trong trạng thái sạch sẽ.
Nhạc Trọng liền tổ chức đại đội vận lương, không ngừng đưa lương trở về Trương Khẩu thị, Hô Hòa thị và Bao Hỉ thị cho người dân.
Còn thi đàn, biến dị thú đàn đã lui lại kia thì cũng không phải là sự uy hiếp quá lớn với Nhạc Trọng, nhưng hắn cũng không dám đem lương thực gửi vào cùng một nơi.
Vừa tổ chức nhân thủ vận lương, Nhạc Trọng phái ra đệ ngũ lữ và đệ tứ lữ đi thanh trừ tang thi, để cho thế lực của hắn có thể mở rộng về phương hướng thủ đô.
Lúc này, Thiên Đường thần quốc sau khi nghe được tin tức lần thứ hai chiến bại, đã truyền tin về nước Đức, thông tin này khiến cho trưởng lão hội dậy lên một hồi sóng to gió lớn.
- Cái tên Ai Liệt Khắc ngu xuẩn lại thất bại!
- Tám trăm hài tử của chúng ta chỉ vì Ai Liệt Khắc mà chết trong tay tên bạo quân kia. Làm sao đây?
- Ta nghĩ phải cho Ai Liệt Khắc hình phạt treo cổ!
- Đúng, cần phải phạt treo cổ hắn! Hãy treo cổ hắn lên.
- ...
Trưởng lão hội truyền ra toàn âm thanh rít gào phẫn nộ.
Hơn tám trăm Tài Quyết, Thẩm Phán đều là người Aryan thuần chủng, bọn họ chính là lực lượng trung kiên của Thiên Đường thần quốc, cũng là những nam nhân mà chủng tộc này còn lại. Một chi lực lượng này nếu đặt ở Châu Phi thì có thể đơn giản nhẹ nhàng thu phục một tiểu quốc gia, chứ không phải là đám bộ đội bình thường có thể làm gì.
Đám ngoại tịch quân của Vũ Văn Ưng cho dù có bị tiêu diệt từng quân đoàn một thì Thiên Đường thần quốc trưởng lão hội cũng sẽ không có phản ứng quá lớn. Bởi với những tài nguyên mà bọn họ nắm trong tay thì có thể nồi dưỡng ra một nhóm ngoại tịch quân đoàn khác, thế nhưng Aryan quân đoàn mà Ai Liệt Khắc thống suất lại là bảo bối của bọn hắn.
Phải biết rằng binh đoàn tám trăm người Aryan tấn công đệ tam lữ có ba ngàn người, bọn họ chỉ để lại ba trăm người, trong khi đệ tam lữ mất đi sáu trăm chiến sĩ. Mà ba trăm người Aryan kia không ít người là thiệt mạng bên trong miệng của biến dị thú, chết trong tay tiến hóa giả tinh nhuệ dưới trướng Nhạc Trọng là nhiều, chứ chân chính bị đệ tam lữ giết hẳn là cũng chỉ hơn trăm mạng mà thôi.
Nếu không có ngoại lực gì trợ giúp thì một binh đoàn Aryan có thể chân chính đánh bại đệ tam lữ có ban ngàn người, sức chiến đấu của bọn họ mạnh mẽ vô cùng.
Đại trưởng lão Jonas chậm rãi tuyên bố:
- Tử hình Ai Liệt Khắc!
Nghe Jonas nói thì cả đám trưởng lão hội mới dần dần bình phục lại một chút tâm tình đang phấn khích đó.
Một người lên tiếng hỏi:
- Theo như những gì Duy Sâm nói thì trong tay Nhạc Trọng còn đang giữ năm trăm hài tử của chúng ta. Bọn họ phải làm sao bây giờ?
- Phải cứu bọn họ!
- Làm sao cứu được? Rơi vào trong tay tên bạo quân kia rồi, nếu như chúng ta phái quân tới tiếp thì cũng để cho hắn giết mà thôi.
- Ấn Độ! Chúng ta hẳn có thể điều binh từ đó để tấn công Nhạc Trọng, hiện tại Ấn độ đã là thuộc địa của chúng ta. Chúng ta có thể điều động quân đoàn mười vạn ngoại tịch giả. Mười vạn người này cũng đủ để phá hủy cái hệ thống bạo quân của Nhạc Trọng rồi.
- Quân đoàn mười vạn ngoại tịch, là tất cả lực lượng mà chúng ta có thể dùng được từ Ấn Độ. Nếu như quân đoàn đó mà tiến vào chiến đấu thì lực lượng của chúng ta ở Ấn Độ sẽ hạ thấp tới một trình độ đáng sợ, hơn nữa một khi chiến bại thì chúng ta sẽ mất đi Ấn Độ. Ta phản đối điều binh từ Ấn Độ đi.
- Ta cũng không tán thành điều binh đi từ Ấn Độ. Nếu như điều binh thì chúng ta phải mang đại lượng vật tư điều qua đó, chỉ là chuyển vật tư thôi cũng sẽ tiêu hao vận lực của chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục chiến tranh với Nhạc Trọng thì tất cả lực lượng phải để lên chiến trường, ngành công nghiệp nặng quốc nội mà chúng ta mới chiếm được sẽ bị chậm lại, cho nên điều này không phù hợp lợi ích của chúng ta.
- Đàm phán! Ta thấy chúng ta nên đàm phán với hắn để giải quyết vấn đề. Khi đại pháo và lưỡi lê không thể đổi được thứ chúng ta cần, chúng ta cần phải thu nó trên bàn đàm phán mà thôi.
- Đúng thế! Một Hoa hạ quốc cường đại thống nhất không phù hợp lợi ích của chúng ta. Nhưng số lượng tang thi ở nơi này đã vượt qua mười lăm ức, cho dù có mười năm thì Nhạc Trọng cũng không thể nào diệt sạch được bọn chúng. Hiện tại địch nhân của chúng ta là tang thi, chứng không phải là nhân loại. Tuy rằng bỏ qua một Hoa Hạ quốc thực là có chút đáng tiếc nhưng chúng ta có thể tập trung để xuất thủ thu phục thành phố lớn khác.
- ...
Đám trưởng lão thực là hiện thực, vừa thấy không thể dùng vũ lực để tiêu diệt, để khuất phục Nhạc Trọng thì lựa chọn phương pháp đàm phán.
Đại trưởng lão Jonas chậm rãi quyết định:
- Để cho Ai Lôi Đặc đi đàm phán đón những hài tử của chúng ta về thôi!
Mệnh lệnh từ bên Thiên Đường thần quốc rất nhanh truyền tới Hoa Hạ, Thiên Đường thần quốc ở Hoa Hạ cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, phái sứ giả qua bên Nhạc Trọng.
An Lôi Đặc đi tới trước người Nhạc Trọng, thi lễ nói:
- Xin chào ngài, Nhạc Trọng thủ lĩnh!
Nhạc Trọng cười mỉm nhìn An Lôi Đặc:
- Ngươi là An Lôi Đặc sao? Nói đi, tới đây có chuyện gì?
Nhạc Trọng ở Việt Nam đã từng gặp qua An Lôi Đặc, hắn lúc đó còn bị Thiên Đường thần quốc mạnh mẽ cắm cho một đao.
Nhạc Trọng từ bên trong đó ra ba ngàn người lập nên đệ ngũ lữ, lữ trưởng để cho Vũ Văn Ưng đảm nhiệm. Tô Tinh Hà với Thiện Vệ Hoa cũng được xếp vào bên trong đệ ngũ lữ.
Đệ ngũ lữ là một đại quân đoàn, Vũ Văn Ưng thống suất đám người trong đó có một đoàn là do người của Tài Quyết tạo nên. Chỉ cần một đoàn người đó là đủ có thể trấn áp được Tô Tinh Hà lẫn Thiện Vệ Hoa rồi. Cũng tiếp đó, hắn giao cho Tô Tinh Hà và Thiện Vệ Hoa đại lượng quân, coi như ở một số tình huống, cho dù tâm bọn họ bất thường thì cũng không thể nào điều động được hai đoàn binh đó.
Vừa chỉnh lý biên chế lại bộ đội, Nhạc Trọng lại phái ra đệ nhất sư đoàn bọc thép tiến về phía Lương Khố. Lương thực ở lúc này so với hoàng kim của thời đại trước còn trân quý hơn nhiều. Nếu như lương khố dự trữ kia rơi vào trong tay hắn, thì chí ít trong một thời gian hắn cũng không phải vi thiếu lương mà ưu sầu nữa.
Đệ nhất sư bọc thép tiến quân thuận lợi vô cùng, một đường đi cũng không gặp phải biến dị thú đàn lần nào cho nên bọn họ thu được lương khố vào tay thực dễ dàng. Chỉ là lương khố đã bị đám biến dị thú đàn phá hơn phân nửa. Nơi nơi đều là túi lương bị cắn, có thể thấy được phân và nước tiểu của đám chuột đó, xú khí ngập trời...
Chiến lược dự trữ lương đại bộ phận đã bị bọn biến dị thú làm hỏng hơn nửa, tuy nhiên vẫn còn có một phần mười số lương trong đó vẫn còn trong trạng thái sạch sẽ.
Nhạc Trọng liền tổ chức đại đội vận lương, không ngừng đưa lương trở về Trương Khẩu thị, Hô Hòa thị và Bao Hỉ thị cho người dân.
Còn thi đàn, biến dị thú đàn đã lui lại kia thì cũng không phải là sự uy hiếp quá lớn với Nhạc Trọng, nhưng hắn cũng không dám đem lương thực gửi vào cùng một nơi.
Vừa tổ chức nhân thủ vận lương, Nhạc Trọng phái ra đệ ngũ lữ và đệ tứ lữ đi thanh trừ tang thi, để cho thế lực của hắn có thể mở rộng về phương hướng thủ đô.
Lúc này, Thiên Đường thần quốc sau khi nghe được tin tức lần thứ hai chiến bại, đã truyền tin về nước Đức, thông tin này khiến cho trưởng lão hội dậy lên một hồi sóng to gió lớn.
- Cái tên Ai Liệt Khắc ngu xuẩn lại thất bại!
- Tám trăm hài tử của chúng ta chỉ vì Ai Liệt Khắc mà chết trong tay tên bạo quân kia. Làm sao đây?
- Ta nghĩ phải cho Ai Liệt Khắc hình phạt treo cổ!
- Đúng, cần phải phạt treo cổ hắn! Hãy treo cổ hắn lên.
- ...
Trưởng lão hội truyền ra toàn âm thanh rít gào phẫn nộ.
Hơn tám trăm Tài Quyết, Thẩm Phán đều là người Aryan thuần chủng, bọn họ chính là lực lượng trung kiên của Thiên Đường thần quốc, cũng là những nam nhân mà chủng tộc này còn lại. Một chi lực lượng này nếu đặt ở Châu Phi thì có thể đơn giản nhẹ nhàng thu phục một tiểu quốc gia, chứ không phải là đám bộ đội bình thường có thể làm gì.
Đám ngoại tịch quân của Vũ Văn Ưng cho dù có bị tiêu diệt từng quân đoàn một thì Thiên Đường thần quốc trưởng lão hội cũng sẽ không có phản ứng quá lớn. Bởi với những tài nguyên mà bọn họ nắm trong tay thì có thể nồi dưỡng ra một nhóm ngoại tịch quân đoàn khác, thế nhưng Aryan quân đoàn mà Ai Liệt Khắc thống suất lại là bảo bối của bọn hắn.
Phải biết rằng binh đoàn tám trăm người Aryan tấn công đệ tam lữ có ba ngàn người, bọn họ chỉ để lại ba trăm người, trong khi đệ tam lữ mất đi sáu trăm chiến sĩ. Mà ba trăm người Aryan kia không ít người là thiệt mạng bên trong miệng của biến dị thú, chết trong tay tiến hóa giả tinh nhuệ dưới trướng Nhạc Trọng là nhiều, chứ chân chính bị đệ tam lữ giết hẳn là cũng chỉ hơn trăm mạng mà thôi.
Nếu không có ngoại lực gì trợ giúp thì một binh đoàn Aryan có thể chân chính đánh bại đệ tam lữ có ban ngàn người, sức chiến đấu của bọn họ mạnh mẽ vô cùng.
Đại trưởng lão Jonas chậm rãi tuyên bố:
- Tử hình Ai Liệt Khắc!
Nghe Jonas nói thì cả đám trưởng lão hội mới dần dần bình phục lại một chút tâm tình đang phấn khích đó.
Một người lên tiếng hỏi:
- Theo như những gì Duy Sâm nói thì trong tay Nhạc Trọng còn đang giữ năm trăm hài tử của chúng ta. Bọn họ phải làm sao bây giờ?
- Phải cứu bọn họ!
- Làm sao cứu được? Rơi vào trong tay tên bạo quân kia rồi, nếu như chúng ta phái quân tới tiếp thì cũng để cho hắn giết mà thôi.
- Ấn Độ! Chúng ta hẳn có thể điều binh từ đó để tấn công Nhạc Trọng, hiện tại Ấn độ đã là thuộc địa của chúng ta. Chúng ta có thể điều động quân đoàn mười vạn ngoại tịch giả. Mười vạn người này cũng đủ để phá hủy cái hệ thống bạo quân của Nhạc Trọng rồi.
- Quân đoàn mười vạn ngoại tịch, là tất cả lực lượng mà chúng ta có thể dùng được từ Ấn Độ. Nếu như quân đoàn đó mà tiến vào chiến đấu thì lực lượng của chúng ta ở Ấn Độ sẽ hạ thấp tới một trình độ đáng sợ, hơn nữa một khi chiến bại thì chúng ta sẽ mất đi Ấn Độ. Ta phản đối điều binh từ Ấn Độ đi.
- Ta cũng không tán thành điều binh đi từ Ấn Độ. Nếu như điều binh thì chúng ta phải mang đại lượng vật tư điều qua đó, chỉ là chuyển vật tư thôi cũng sẽ tiêu hao vận lực của chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục chiến tranh với Nhạc Trọng thì tất cả lực lượng phải để lên chiến trường, ngành công nghiệp nặng quốc nội mà chúng ta mới chiếm được sẽ bị chậm lại, cho nên điều này không phù hợp lợi ích của chúng ta.
- Đàm phán! Ta thấy chúng ta nên đàm phán với hắn để giải quyết vấn đề. Khi đại pháo và lưỡi lê không thể đổi được thứ chúng ta cần, chúng ta cần phải thu nó trên bàn đàm phán mà thôi.
- Đúng thế! Một Hoa hạ quốc cường đại thống nhất không phù hợp lợi ích của chúng ta. Nhưng số lượng tang thi ở nơi này đã vượt qua mười lăm ức, cho dù có mười năm thì Nhạc Trọng cũng không thể nào diệt sạch được bọn chúng. Hiện tại địch nhân của chúng ta là tang thi, chứng không phải là nhân loại. Tuy rằng bỏ qua một Hoa Hạ quốc thực là có chút đáng tiếc nhưng chúng ta có thể tập trung để xuất thủ thu phục thành phố lớn khác.
- ...
Đám trưởng lão thực là hiện thực, vừa thấy không thể dùng vũ lực để tiêu diệt, để khuất phục Nhạc Trọng thì lựa chọn phương pháp đàm phán.
Đại trưởng lão Jonas chậm rãi quyết định:
- Để cho Ai Lôi Đặc đi đàm phán đón những hài tử của chúng ta về thôi!
Mệnh lệnh từ bên Thiên Đường thần quốc rất nhanh truyền tới Hoa Hạ, Thiên Đường thần quốc ở Hoa Hạ cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, phái sứ giả qua bên Nhạc Trọng.
An Lôi Đặc đi tới trước người Nhạc Trọng, thi lễ nói:
- Xin chào ngài, Nhạc Trọng thủ lĩnh!
Nhạc Trọng cười mỉm nhìn An Lôi Đặc:
- Ngươi là An Lôi Đặc sao? Nói đi, tới đây có chuyện gì?
Nhạc Trọng ở Việt Nam đã từng gặp qua An Lôi Đặc, hắn lúc đó còn bị Thiên Đường thần quốc mạnh mẽ cắm cho một đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.