Chương 880: Đánh tan quân Mãn.
Tư Sản Bạo Tăng
05/01/2015
- Sát!
Nhạc Trọng cưỡi một con hắc lân mã và trong ngực ôm Ngân Sương chỉ huy một ngàn tinh nhuệ đánh vào.
Đột nhiên lọt vào tập kích, cả quân doanh lâm vào trong hỗn loạn, binh sĩ không kịp đề phòng, rất nhiều chiến sĩ vừa mới từ trong doanh địa đi ra đã bị quái thụ hung tàn vặn gãy cổ.
Trong quân doanh có một vạn chiến sĩ, nhưng mà quân đội chính thức chỉ có ba ngàn quân, còn lại bảy ngàn người chính là quân dự bị của Mãn Châu đế quốc. Những quân dự bị này chưa trải qua chiến tranh hun đúc, trang bị không được đầy đủ, rất nhiều người trong tay cầm dao bầu. Bọn họ đột nhiên lọt vào đả kích, thoáng lâm vào trong hỗn loạn, bọn họ gào thét khắp nơi như con ruồi xông loạn, sau đó bị quái thụ hoặc là bị quân của Nhạc Trọng giết chết.
Trong quân doanh lâm vào hỗn loạn, đúng lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa vang vọng:
- Tôi là Ngao Đấu! Mọi người không nên bối rối, tập hợp qua phía của tôi!
Ngao Đấu tại Mãn Châu đế quốc giống như Định Hải thần châm vậy. Địa vị của hắn gần với Mãn Châu đế quốc hoàng đế Ái Tân Giác La Huyền Chân.
Nghe được Ngao Đấu kêu to, tất cả chiến sĩ của Mãn Châu đế quốc chiến đại bộ phận trấn định lại, nhao nhao lao mạnh về phía Ngao Đấu.
- Không tốt! Tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ rất phiền toái!
Nhạc Trọng nhìn qua Ngao Đấu như Định Hải thần châm thì nhíu mày, nhin qua Ngao Đấu chỉ một ngón tay và nói với Ngân Sương:
- Ngân Sương! Tiêu diệt kẻ này!
Tối nay đánh lén ban đêm, Nhạc Trọng hạ vốn gốc, hắn ít nhất phải đánh tan toàn bộ Mãn Mông liên quân mới đạt mục đích, nhưng mà không đánh tan được Mãn Mông liên quân thì Mãn Mông liên quân sẽ dựa vào binh lực và tiếp tế đánh Nhạc Trọng tổn thương thảm trọng.
- Biết rõ! Ba ba! Con đi giết kẻ xấu, trở về phải ban thưởng cho con đấy!
Ngân Sương nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười ngọt ngào sau đó lập tức lóe lên tiến qua phía Ngao Đấu.
Ngân Sương bay nhanh qua phia Ngao Đấu và trên mặt vẩn mỉm cười vui vẻ, tuy nhiên tiểu loli này còn hung tàn hơn cả ác quỷ, hàng loạt chiến sĩ Mãn Châu bị đánh chết, những quân sĩ Mãn Châu bị Ngân Sương thuận tay chém giết ngay trên đường đi.
Nếu vận lộn cận thân thì Nhạc Trọng thập phần tinh tường mình cũng không phải đối thủ của Ngân Sương . Tiểu loli này vừa ra khỏi bụng mẹ đã có tốc độ khủng bố, thuộc hạ của Nhạc Trọng không ai là đối thủ của nàng cả.
- Tới tốt!
Ngao Đấu nổi giận gầm lên một tiếng sau đó phát động kỹ năng huyết sắc đấu khí, một đạo huyết sắc đấu khí vờn quanh người của hắn, đề thăng tố chất thân thể của hắn thật lớn, làm cho hắn miễn cưỡng bắt được quỹ tích di động của Ngân Sương, hung hăng đánh một quyền vượt qua tốc độ âm thanh vào người Ngân Sương.
Ngân Sương mặt không biểu tình, bàn tay trắng nõn đấm vào tay của Ngao Đấu.
Hai đấm giao kích, khí kình cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh, cánh tay của Ngao Đấu bị một quyền kia đánh nát. Hóa thành một đạo huyết vụ nổ ra. Ngao Đấu mặc dù thúc dục huyết sắc đấu khí, cường hóa thân thể của mình, cũng không cách nào ngăn cản được quái lực của Ngân Sương. Hắn bởi vì đồng thời phát động chiến huyết đấu khí cùng dã man cuồng hóa cấp hai, thân thể đã không phải lúc trước. Tự nhiên khó có thể ngăn cản Ngân Sương.
Một quyền đánh nát tay của Ngao Đấu, Ngân Sương quyền trái mang theo âm bạo giống như sao băng trực tiếp đấm vào đầu của Ngao Đấu.
Oanh một tiếng vang thật lớn, đầu của Ngao Đấu bị đánh bạo.
Trong bóng tối, tóc bạc của Ngân Sương bồng bềnh giống như sát thần diệt sát tất cả dị đoan..
- Ngao Đấu đại nhân đã chết!
- Súc sinh đáng chết! !
- Mọi người cùng nhau xông lên, giết nó báo thù cho Ngao Đấu đại nhân!
"..."
Chung quanh Ngao Đấu có một trăm thân vệ, những người này thấy Ngao Đấu chết thì lập tức xông qua phía Ngân Sương, trong mắt mỗi người mang theo sát ý, tấn công Ngân Sương.
- Địch nhân của ba ba đều phải chết!
Ngân Sương nhìn qua đám thân vệ của Ngao Đấu tiến lên thì mỉm cười nhảy vào trong đám người đại khai sát giới.
Đám thân vệ bị chém giết thảm thiết.
Hơn mười chiến sĩ dưới trướng Nhạc Trọng lớn tiếng kêu to lên:
- Ngao Đấu đã chết, mọi người chạy mau!
- Ngao Đấu đại nhân đã chết!
- Ngao Đấu đại nhân chết trận!
"..."
Ngao Đấu chết trận nhanh chóng khuếch tán trong đám người, rất nhiều chiến sĩ nghe được tin tức như vậy mất hết ý chí chạy ra ngoài.
- Hỗn đản đáng chết! Bọn chúng lại có thể giết Ngao Đấu!
Huyền Chân giấu ở một góc, hắn nhìn thấy Ngao Đấu bị giết trong mắt lại tràn ngập tức giận và sợ hãi.
Lúc này là thời điểm lòng người bàng hoàng, nếu như Huyền Chân đứng ra hội tụ nhân tâm, đại doanh Mãn Châu có lực đánh một trận. Thế nhưng mà Huyền Chân thập phần tinh tường. Nếu như hắn đứng ra sẽ bị Nhạc Trọng tập trung tinh nhuệ tiêu diệt ngay.
Bên người của Huyền Chân lúc này có hơn ba mươi Khiếp Tiết Quân hộ vệ, tuy nhiên ba mươi Khiếp Tiết Quân hộ vệ đều là người tiến hóa, nhưng mà không phải đối thủ của Nhạc Trọng.
Một gã người tiến hóa trong Khiếp Tiết Quân nhìn qua Huyền Chân hỏi:
- Bệ hạ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Huyền Chân cắn răng một cái trầm giọng nói ra:
- Rút lui! Rút lui đến bên phía Hốt Ngạch Nhiễm, chúng ta sẽ có một ngày đông sơn tái khởi.
Huyền Chân quyết định thì lập tức mang theo chiến sĩ Khiếp Tiết Quân chiến sĩ cùng mấy trăm tên bộ hạ Mãn Châu quốc chạy qua hướng đại quân Mông Cổ.
Nhạc Trọng mang binh đánh giết trong binh doanh Mãn Châu, đột nhiên nhìn thấy hơn bốn mươi người da trắng chạy vào một góc. Trong mắt của hắn hiện ra hàn quang đuổi theo đám da trắng này.
- Ồ! Đó là chiến cơ lôi đình! ! Không ngờ chúng lấy được bảo bối này!
- Tốt! Tốt! Tốt! Những trang bị này là của mình!
Nhạc Trọng trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, hắn không cưỡi hắc lân mã mà nhảy xuống, phát động ảnh bộ, hắn giống như ảo ảnh tới gần hai mươi bốn trực thăng vũ trang.
Nhạc Trọng móc sung trường ra bắn giết đám da trắng kia, một đám da trắng bị hắn bắn chết.
Nhưng mà vẫn có tám tên da trắng phân biệt nhảy lên bốn chiến cơ lôi đình, bọn họ nhanh chóng khởi động chiến cơ lôi đình. Chỉ cần bọn họ có thể khởi động chiến cơ lôi đình bay lên không, bọn họ có thể đào thoát Nhạc Trọng đuổi giết.
Nhạc Trọng thân hình chớp động, giống như quỷ mị tới gần đám người này và khởi động Khủng Cụ Thuật, từng gợn sóng sợ hãi lan vào trong đám người này, làm những tên da trắng lâm vào trong sợ hãi.
Dưới sợ hãi trùng kích. Tám tên da trắng lâm vào hoảng sợ, sau đó bị dọa sợ vỡ mật mà chết.
Nhạc Trọng diệt sát đám người da trắng xong ra lênh.
- Người đâu, nhanh chóng đem hai mươi bốn trực thăng vũ trang này rời đi!
Một đám chiến sĩ nhanh chóng tới đây, đem hai mươi bốn trực thăng vũ trang và đạn dược rời đi.
Nhạc Trọng đánh tan Mãn Châu đế quốc thì mang theo quân lính đi tới bên Mông Cổ.
Lúc này trong đại doanh Mông Cổ có đề phòng, đại lượng chiến sĩ đã trở lại cương vị, giống như hung thú mạnh mẽ chờ thôn phệ Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua đại quân Mông Cổ ở xa xa thì hạ lệnh:
- Rút lui a!
Nhạc Trọng cưỡi một con hắc lân mã và trong ngực ôm Ngân Sương chỉ huy một ngàn tinh nhuệ đánh vào.
Đột nhiên lọt vào tập kích, cả quân doanh lâm vào trong hỗn loạn, binh sĩ không kịp đề phòng, rất nhiều chiến sĩ vừa mới từ trong doanh địa đi ra đã bị quái thụ hung tàn vặn gãy cổ.
Trong quân doanh có một vạn chiến sĩ, nhưng mà quân đội chính thức chỉ có ba ngàn quân, còn lại bảy ngàn người chính là quân dự bị của Mãn Châu đế quốc. Những quân dự bị này chưa trải qua chiến tranh hun đúc, trang bị không được đầy đủ, rất nhiều người trong tay cầm dao bầu. Bọn họ đột nhiên lọt vào đả kích, thoáng lâm vào trong hỗn loạn, bọn họ gào thét khắp nơi như con ruồi xông loạn, sau đó bị quái thụ hoặc là bị quân của Nhạc Trọng giết chết.
Trong quân doanh lâm vào hỗn loạn, đúng lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa vang vọng:
- Tôi là Ngao Đấu! Mọi người không nên bối rối, tập hợp qua phía của tôi!
Ngao Đấu tại Mãn Châu đế quốc giống như Định Hải thần châm vậy. Địa vị của hắn gần với Mãn Châu đế quốc hoàng đế Ái Tân Giác La Huyền Chân.
Nghe được Ngao Đấu kêu to, tất cả chiến sĩ của Mãn Châu đế quốc chiến đại bộ phận trấn định lại, nhao nhao lao mạnh về phía Ngao Đấu.
- Không tốt! Tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ rất phiền toái!
Nhạc Trọng nhìn qua Ngao Đấu như Định Hải thần châm thì nhíu mày, nhin qua Ngao Đấu chỉ một ngón tay và nói với Ngân Sương:
- Ngân Sương! Tiêu diệt kẻ này!
Tối nay đánh lén ban đêm, Nhạc Trọng hạ vốn gốc, hắn ít nhất phải đánh tan toàn bộ Mãn Mông liên quân mới đạt mục đích, nhưng mà không đánh tan được Mãn Mông liên quân thì Mãn Mông liên quân sẽ dựa vào binh lực và tiếp tế đánh Nhạc Trọng tổn thương thảm trọng.
- Biết rõ! Ba ba! Con đi giết kẻ xấu, trở về phải ban thưởng cho con đấy!
Ngân Sương nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười ngọt ngào sau đó lập tức lóe lên tiến qua phía Ngao Đấu.
Ngân Sương bay nhanh qua phia Ngao Đấu và trên mặt vẩn mỉm cười vui vẻ, tuy nhiên tiểu loli này còn hung tàn hơn cả ác quỷ, hàng loạt chiến sĩ Mãn Châu bị đánh chết, những quân sĩ Mãn Châu bị Ngân Sương thuận tay chém giết ngay trên đường đi.
Nếu vận lộn cận thân thì Nhạc Trọng thập phần tinh tường mình cũng không phải đối thủ của Ngân Sương . Tiểu loli này vừa ra khỏi bụng mẹ đã có tốc độ khủng bố, thuộc hạ của Nhạc Trọng không ai là đối thủ của nàng cả.
- Tới tốt!
Ngao Đấu nổi giận gầm lên một tiếng sau đó phát động kỹ năng huyết sắc đấu khí, một đạo huyết sắc đấu khí vờn quanh người của hắn, đề thăng tố chất thân thể của hắn thật lớn, làm cho hắn miễn cưỡng bắt được quỹ tích di động của Ngân Sương, hung hăng đánh một quyền vượt qua tốc độ âm thanh vào người Ngân Sương.
Ngân Sương mặt không biểu tình, bàn tay trắng nõn đấm vào tay của Ngao Đấu.
Hai đấm giao kích, khí kình cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh, cánh tay của Ngao Đấu bị một quyền kia đánh nát. Hóa thành một đạo huyết vụ nổ ra. Ngao Đấu mặc dù thúc dục huyết sắc đấu khí, cường hóa thân thể của mình, cũng không cách nào ngăn cản được quái lực của Ngân Sương. Hắn bởi vì đồng thời phát động chiến huyết đấu khí cùng dã man cuồng hóa cấp hai, thân thể đã không phải lúc trước. Tự nhiên khó có thể ngăn cản Ngân Sương.
Một quyền đánh nát tay của Ngao Đấu, Ngân Sương quyền trái mang theo âm bạo giống như sao băng trực tiếp đấm vào đầu của Ngao Đấu.
Oanh một tiếng vang thật lớn, đầu của Ngao Đấu bị đánh bạo.
Trong bóng tối, tóc bạc của Ngân Sương bồng bềnh giống như sát thần diệt sát tất cả dị đoan..
- Ngao Đấu đại nhân đã chết!
- Súc sinh đáng chết! !
- Mọi người cùng nhau xông lên, giết nó báo thù cho Ngao Đấu đại nhân!
"..."
Chung quanh Ngao Đấu có một trăm thân vệ, những người này thấy Ngao Đấu chết thì lập tức xông qua phía Ngân Sương, trong mắt mỗi người mang theo sát ý, tấn công Ngân Sương.
- Địch nhân của ba ba đều phải chết!
Ngân Sương nhìn qua đám thân vệ của Ngao Đấu tiến lên thì mỉm cười nhảy vào trong đám người đại khai sát giới.
Đám thân vệ bị chém giết thảm thiết.
Hơn mười chiến sĩ dưới trướng Nhạc Trọng lớn tiếng kêu to lên:
- Ngao Đấu đã chết, mọi người chạy mau!
- Ngao Đấu đại nhân đã chết!
- Ngao Đấu đại nhân chết trận!
"..."
Ngao Đấu chết trận nhanh chóng khuếch tán trong đám người, rất nhiều chiến sĩ nghe được tin tức như vậy mất hết ý chí chạy ra ngoài.
- Hỗn đản đáng chết! Bọn chúng lại có thể giết Ngao Đấu!
Huyền Chân giấu ở một góc, hắn nhìn thấy Ngao Đấu bị giết trong mắt lại tràn ngập tức giận và sợ hãi.
Lúc này là thời điểm lòng người bàng hoàng, nếu như Huyền Chân đứng ra hội tụ nhân tâm, đại doanh Mãn Châu có lực đánh một trận. Thế nhưng mà Huyền Chân thập phần tinh tường. Nếu như hắn đứng ra sẽ bị Nhạc Trọng tập trung tinh nhuệ tiêu diệt ngay.
Bên người của Huyền Chân lúc này có hơn ba mươi Khiếp Tiết Quân hộ vệ, tuy nhiên ba mươi Khiếp Tiết Quân hộ vệ đều là người tiến hóa, nhưng mà không phải đối thủ của Nhạc Trọng.
Một gã người tiến hóa trong Khiếp Tiết Quân nhìn qua Huyền Chân hỏi:
- Bệ hạ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Huyền Chân cắn răng một cái trầm giọng nói ra:
- Rút lui! Rút lui đến bên phía Hốt Ngạch Nhiễm, chúng ta sẽ có một ngày đông sơn tái khởi.
Huyền Chân quyết định thì lập tức mang theo chiến sĩ Khiếp Tiết Quân chiến sĩ cùng mấy trăm tên bộ hạ Mãn Châu quốc chạy qua hướng đại quân Mông Cổ.
Nhạc Trọng mang binh đánh giết trong binh doanh Mãn Châu, đột nhiên nhìn thấy hơn bốn mươi người da trắng chạy vào một góc. Trong mắt của hắn hiện ra hàn quang đuổi theo đám da trắng này.
- Ồ! Đó là chiến cơ lôi đình! ! Không ngờ chúng lấy được bảo bối này!
- Tốt! Tốt! Tốt! Những trang bị này là của mình!
Nhạc Trọng trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, hắn không cưỡi hắc lân mã mà nhảy xuống, phát động ảnh bộ, hắn giống như ảo ảnh tới gần hai mươi bốn trực thăng vũ trang.
Nhạc Trọng móc sung trường ra bắn giết đám da trắng kia, một đám da trắng bị hắn bắn chết.
Nhưng mà vẫn có tám tên da trắng phân biệt nhảy lên bốn chiến cơ lôi đình, bọn họ nhanh chóng khởi động chiến cơ lôi đình. Chỉ cần bọn họ có thể khởi động chiến cơ lôi đình bay lên không, bọn họ có thể đào thoát Nhạc Trọng đuổi giết.
Nhạc Trọng thân hình chớp động, giống như quỷ mị tới gần đám người này và khởi động Khủng Cụ Thuật, từng gợn sóng sợ hãi lan vào trong đám người này, làm những tên da trắng lâm vào trong sợ hãi.
Dưới sợ hãi trùng kích. Tám tên da trắng lâm vào hoảng sợ, sau đó bị dọa sợ vỡ mật mà chết.
Nhạc Trọng diệt sát đám người da trắng xong ra lênh.
- Người đâu, nhanh chóng đem hai mươi bốn trực thăng vũ trang này rời đi!
Một đám chiến sĩ nhanh chóng tới đây, đem hai mươi bốn trực thăng vũ trang và đạn dược rời đi.
Nhạc Trọng đánh tan Mãn Châu đế quốc thì mang theo quân lính đi tới bên Mông Cổ.
Lúc này trong đại doanh Mông Cổ có đề phòng, đại lượng chiến sĩ đã trở lại cương vị, giống như hung thú mạnh mẽ chờ thôn phệ Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua đại quân Mông Cổ ở xa xa thì hạ lệnh:
- Rút lui a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.