Chương 974: Giá trị của nước! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
16/01/2015
- Cứu tôi! Cứu tôi!
Ngay lúc này Mã Phàm thấy được Nhạc Trọng, vừa hộc máu vừa lảo đảo bò tới chỗ hắn. Nhưng chỉ vừa bò được hơn mười thước đã phun ra một ngụm máu tươi, thất khiếu tuôn máu chết tại chỗ.
Theo mức độ khỏe mạnh của thân thể mỗi người, từng người đều rất nhanh hộc máu mà chết, chỉ có vài người biến dị vẫn đang đau khổ vùng vẫy.
Nhạc Trọng lưu lại một chút cuối cùng yên lặng quay đầu rời đi. Việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm được điểm tiếp xúc của thế giới này, nếu còn tiếp tục lưu lại nơi đây thật không biết tiếp theo sẽ phát sinh ra sự tình gì. Bản thân hắn có được nguồn nước cùng thực vật sung túc, nhưng hơn ba mươi người còn sống thì hoàn toàn không có.
Hơn ba mươi người còn lại yên lặng cầm theo di vật của những người đã chết đi theo sau Nhạc Trọng.
Khổng Thúy Vân nhìn những người chết, trong lòng sợ hãi. Chỉ trôi qua một ngày đã có vài trăm người tử vong, thế giới này đáng sợ vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Nàng quay đầu nhìn Nhạc Trọng, trong lòng chợt thấy an tâm. Chỉ cần có Nhạc Trọng bảo hộ nàng, nàng tin tưởng mình vẫn có thể sống sót.
Đoàn người yên lặng theo Nhạc Trọng đi về phía trước.
Trước mặt vẫn luôn là đồng ruộng vô cùng hoang lương, không nhìn thấy một chút màu xanh biếc, những mảnh vỏ đạn rơi rụng khắp nơi.
Những người sống sót đi theo sau lưng Nhạc Trọng càng lúc càng nóng nảy, trong mắt lóe ra hung quang, họ đã một ngày đêm không có nước uống, thân thể ngày càng tiêu hao, làm họ càng thêm khát khô cổ họng vô cùng khó chịu.
Những ánh mắt hung tàn giao nhau, ngay lúc Nhạc Trọng dừng lại nghỉ ngơi, hơn ba mươi người sống sót còn lại liền vây quanh hắn.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người trên mặt đầy vẻ bất thiện đang vây quanh hắn lạnh lùng hỏi:
- Các người muốn làm cái gì?
Thoáng chần chờ, tên nam tử trần truồng lúc trước lộ ra khuôn mặt âm trầm nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, tôi biết trong tay anh còn có nước. Chúng tôi cần một bình nước, chỉ cần anh có thể cấp cho chúng tôi một bình nước để chúng tôi sống sót là được!
Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống nói:
- Không có khả năng! Trong tay tôi đích xác là có nước, nhưng đó là vật phẩm riêng tư của tôi. Tôi cần đi xuyên qua địa phương quỷ quái này không biết cần tiêu hao bao nhiêu thời gian, tôi không có khả năng đem nước cấp các người. Nếu muốn uống nước, chính mình đi tìm!
Tên nam tử khuôn mặt âm trầm nói:
- Anh đừng bức chúng tôi! Chúng tôi muốn sống sót, nếu dồn tới tuyệt cảnh, chúng tôi sẽ liều mạng!
Ba mươi người còn lại sắc mặt đều tối sầm bước lên một bước.
Ngay lúc này Bạch Cốt yên lặng bước lên một bước, mười đạo gai xương bén nhọn bắn ra ngoài chỉ thẳng vào nhóm người kia.
Nhìn thấy gai xương của Bạch Cốt, sắc mặt nhóm người đại biến. Một Nhạc Trọng đã có đủ năng lực trảm sát toàn bộ bọn họ ở nơi này, có thêm một Bạch Cốt, bọn họ thực sự sẽ chết không chỗ chôn.
Ngay lúc này, trong mắt Phù Lan Na lóe lên ánh sáng chỉ vào phương xa nói:
- Đừng nóng nảy! Mọi người nhìn xem! Mau nhìn xem! Đó là cái gì?
Ánh mắt mọi người nhất thời nhìn theo tay của nàng, chỉ thấy một nhóm nhân loại đang di chuyển ở phương xa như một đàn kiến nho nhỏ.
- Nhân loại!
Những người sống sót nhìn thấy nhân loại trong mắt sáng ngời liền hướng chỗ kia chạy tới.
Địa phương có nhân loại sẽ có nước tồn tại, bọn họ chỉ cần tìm được nguồn nước thì có thể sống sót. Về phần nhân loại bình thường bọn họ cũng không sợ hãi.
Nhạc Trọng nhìn về hướng kia, lại nói với Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân một câu:
- Hai cô ở chỗ này đợi!
Dứt lời, Nhạc Trọng cũng đuổi theo.
Phanh! Phanh!
Những người sống sót vừa mới xông tới cách nhóm nhân loại kia chừng một trăm thước ngay lập tức vang lên thanh âm tiếng súng nổ vang.
Trong tiếng súng vang, đầu của nhóm người sống sót trực tiếp bị xỏ xuyên, thi thể ngã trên mặt đất.
Tiếng súng cũng không dày đặc, nhưng mỗi khi vang lên một tiếng đều sẽ có một người bị bắn nổ tung đầu.
Bị tiếng súng áp chế, những người sống sót vội vàng nằm úp sấp dưới đất lăn tròn tại chỗ, trốn vào hai bên đường.
Nhạc Trọng cảm ứng được ánh mắt tập trung trên người của hắn:
- Kỹ thuật bắn kích thật lợi hại, thư kích thủ?
Nhạc Trọng từng chiến đấu với tay súng bắn tỉa đứng đầu, cảm giác được tầm mắt tập trung liền biết đó là cao thủ tay súng bắn tỉa.
Nhạc Trọng hướng bên kia lớn tiếng quát:
- Tôi không có ác ý! Hi vọng có thể nói chuyện với đầu lĩnh của các người!
Phanh!
Trả lời Nhạc Trọng là một viên đạn nhắm thẳng vào đầu của hắn.
- Đáng chết!
Thân hình Nhạc Trọng lóe lên, dễ dàng tránh thoát viên đạn bay tới, trong mắt thoáng hiện hàn ý. Hắn có ý tốt muốn đàm phán với đối phương, thế nhưng đổi lại kết quả này, lập tức làm sát tâm của hắn nổi lên.
Không có bất kỳ do dự, Nhạc Trọng rút đột kích thương hướng nơi xa bóp cò. Tên cao thủ thư kích vừa rồi lập tức bị một phát súng của hắn nổ tung đầu.
Nếu đã hạ sát thủ, rốt cục Nhạc Trọng không còn gì cố kỵ, thân hình hắn chớp động hướng chỗ nhóm người xông qua, đồng thời không ngừng bắn đem từng chiến sĩ nhân loại kia bắn chết.
Những người kia cảm giác được sự uy hiếp của Nhạc Trọng, liền chuyển họng súng bắn về phía hắn.
Thân hình Nhạc Trọng hóa thành đạo lưu quang trùng vào trong đám người, hai tay ôm súng càn quét, dễ dàng đem những người kia bắn chết.
Những người cầm súng bị bắn chết, mấy chục nam tử cầm gậy gộc đao kiếm gương mặt hung hãn hướng chỗ Nhạc Trọng xông tới.
Nhạc Trọng nhìn đám người kia, trong mắt lóe ra hàn quang cầm đột kích thương không chút lưu tình bóp cò.
Trong mưa đạn dày đặc, những nam tử hung dữ lập tức bị nổ bạo đầu.
Nhạc Trọng dễ dàng giết sạch nhóm người chống cự sau đó mới nhìn qua nhóm nhân loại kia.
Chỉ thấy nhóm nhân loại kia có nam có nữ, màu tóc hỗn tạp, có màu lam, có vàng, lại có đen, màu da có vàng có đen lẫn trắng, hỗn loạn vô cùng, nhân số lên tới mấy trăm người, lúc này những người kia đều tràn ngập sợ hãi nhìn Nhạc Trọng.
Một lão già tóc vàng mắt xanh khuôn mặt sợ hãi đi tới trước mặt Nhạc Trọng quỳ xuống dùng Trung văn trúc trắc nói:
- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, tôi là tộc trưởng Ai Phân của bộ lạc dân lưu lạc này! Mạo muội tập kích bộ hạ của ngài còn thỉnh ngài khoan thứ cho chúng tôi đã mạo phạm!
Xoạt một tiếng mấy trăm nhân loại quỳ trên mặt đất hướng Nhạc Trọng cầu xin:
- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, thỉnh ngài khoan thứ chúng tôi đã mạo phạm!
Nhạc Trọng nghe họ xưng hô trong lòng lập tức làm ra phân tích:
- Thần chiến sĩ? Đó là cái gì? Chỉ sợ là thứ tồn tại cường đại của thế giới này!
Những người địa cầu lục tục chạy qua bên này, nhìn những người đang quỳ trước mặt Nhạc Trọng trong mắt tràn ngập rung động.
Tên nam tử trần trụi lúc trước nhìn những người bị Nhạc Trọng bắn nổ đầu nằm đầy dưới đất, trong lòng nhất thời tuôn đầy mồ hôi lạnh:
- Thật mạnh! Còn may vừa rồi không thật sự động thủ, bằng không chỉ sợ mình đã chết!
Phù Lan Na nhìn Nhạc Trọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phức tạp:
- Thật sự là lợi hại!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Ai Phân, trầm giọng nói:
- Nước, thực vật!
Ngay lúc này Mã Phàm thấy được Nhạc Trọng, vừa hộc máu vừa lảo đảo bò tới chỗ hắn. Nhưng chỉ vừa bò được hơn mười thước đã phun ra một ngụm máu tươi, thất khiếu tuôn máu chết tại chỗ.
Theo mức độ khỏe mạnh của thân thể mỗi người, từng người đều rất nhanh hộc máu mà chết, chỉ có vài người biến dị vẫn đang đau khổ vùng vẫy.
Nhạc Trọng lưu lại một chút cuối cùng yên lặng quay đầu rời đi. Việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm được điểm tiếp xúc của thế giới này, nếu còn tiếp tục lưu lại nơi đây thật không biết tiếp theo sẽ phát sinh ra sự tình gì. Bản thân hắn có được nguồn nước cùng thực vật sung túc, nhưng hơn ba mươi người còn sống thì hoàn toàn không có.
Hơn ba mươi người còn lại yên lặng cầm theo di vật của những người đã chết đi theo sau Nhạc Trọng.
Khổng Thúy Vân nhìn những người chết, trong lòng sợ hãi. Chỉ trôi qua một ngày đã có vài trăm người tử vong, thế giới này đáng sợ vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Nàng quay đầu nhìn Nhạc Trọng, trong lòng chợt thấy an tâm. Chỉ cần có Nhạc Trọng bảo hộ nàng, nàng tin tưởng mình vẫn có thể sống sót.
Đoàn người yên lặng theo Nhạc Trọng đi về phía trước.
Trước mặt vẫn luôn là đồng ruộng vô cùng hoang lương, không nhìn thấy một chút màu xanh biếc, những mảnh vỏ đạn rơi rụng khắp nơi.
Những người sống sót đi theo sau lưng Nhạc Trọng càng lúc càng nóng nảy, trong mắt lóe ra hung quang, họ đã một ngày đêm không có nước uống, thân thể ngày càng tiêu hao, làm họ càng thêm khát khô cổ họng vô cùng khó chịu.
Những ánh mắt hung tàn giao nhau, ngay lúc Nhạc Trọng dừng lại nghỉ ngơi, hơn ba mươi người sống sót còn lại liền vây quanh hắn.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người trên mặt đầy vẻ bất thiện đang vây quanh hắn lạnh lùng hỏi:
- Các người muốn làm cái gì?
Thoáng chần chờ, tên nam tử trần truồng lúc trước lộ ra khuôn mặt âm trầm nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, tôi biết trong tay anh còn có nước. Chúng tôi cần một bình nước, chỉ cần anh có thể cấp cho chúng tôi một bình nước để chúng tôi sống sót là được!
Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống nói:
- Không có khả năng! Trong tay tôi đích xác là có nước, nhưng đó là vật phẩm riêng tư của tôi. Tôi cần đi xuyên qua địa phương quỷ quái này không biết cần tiêu hao bao nhiêu thời gian, tôi không có khả năng đem nước cấp các người. Nếu muốn uống nước, chính mình đi tìm!
Tên nam tử khuôn mặt âm trầm nói:
- Anh đừng bức chúng tôi! Chúng tôi muốn sống sót, nếu dồn tới tuyệt cảnh, chúng tôi sẽ liều mạng!
Ba mươi người còn lại sắc mặt đều tối sầm bước lên một bước.
Ngay lúc này Bạch Cốt yên lặng bước lên một bước, mười đạo gai xương bén nhọn bắn ra ngoài chỉ thẳng vào nhóm người kia.
Nhìn thấy gai xương của Bạch Cốt, sắc mặt nhóm người đại biến. Một Nhạc Trọng đã có đủ năng lực trảm sát toàn bộ bọn họ ở nơi này, có thêm một Bạch Cốt, bọn họ thực sự sẽ chết không chỗ chôn.
Ngay lúc này, trong mắt Phù Lan Na lóe lên ánh sáng chỉ vào phương xa nói:
- Đừng nóng nảy! Mọi người nhìn xem! Mau nhìn xem! Đó là cái gì?
Ánh mắt mọi người nhất thời nhìn theo tay của nàng, chỉ thấy một nhóm nhân loại đang di chuyển ở phương xa như một đàn kiến nho nhỏ.
- Nhân loại!
Những người sống sót nhìn thấy nhân loại trong mắt sáng ngời liền hướng chỗ kia chạy tới.
Địa phương có nhân loại sẽ có nước tồn tại, bọn họ chỉ cần tìm được nguồn nước thì có thể sống sót. Về phần nhân loại bình thường bọn họ cũng không sợ hãi.
Nhạc Trọng nhìn về hướng kia, lại nói với Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân một câu:
- Hai cô ở chỗ này đợi!
Dứt lời, Nhạc Trọng cũng đuổi theo.
Phanh! Phanh!
Những người sống sót vừa mới xông tới cách nhóm nhân loại kia chừng một trăm thước ngay lập tức vang lên thanh âm tiếng súng nổ vang.
Trong tiếng súng vang, đầu của nhóm người sống sót trực tiếp bị xỏ xuyên, thi thể ngã trên mặt đất.
Tiếng súng cũng không dày đặc, nhưng mỗi khi vang lên một tiếng đều sẽ có một người bị bắn nổ tung đầu.
Bị tiếng súng áp chế, những người sống sót vội vàng nằm úp sấp dưới đất lăn tròn tại chỗ, trốn vào hai bên đường.
Nhạc Trọng cảm ứng được ánh mắt tập trung trên người của hắn:
- Kỹ thuật bắn kích thật lợi hại, thư kích thủ?
Nhạc Trọng từng chiến đấu với tay súng bắn tỉa đứng đầu, cảm giác được tầm mắt tập trung liền biết đó là cao thủ tay súng bắn tỉa.
Nhạc Trọng hướng bên kia lớn tiếng quát:
- Tôi không có ác ý! Hi vọng có thể nói chuyện với đầu lĩnh của các người!
Phanh!
Trả lời Nhạc Trọng là một viên đạn nhắm thẳng vào đầu của hắn.
- Đáng chết!
Thân hình Nhạc Trọng lóe lên, dễ dàng tránh thoát viên đạn bay tới, trong mắt thoáng hiện hàn ý. Hắn có ý tốt muốn đàm phán với đối phương, thế nhưng đổi lại kết quả này, lập tức làm sát tâm của hắn nổi lên.
Không có bất kỳ do dự, Nhạc Trọng rút đột kích thương hướng nơi xa bóp cò. Tên cao thủ thư kích vừa rồi lập tức bị một phát súng của hắn nổ tung đầu.
Nếu đã hạ sát thủ, rốt cục Nhạc Trọng không còn gì cố kỵ, thân hình hắn chớp động hướng chỗ nhóm người xông qua, đồng thời không ngừng bắn đem từng chiến sĩ nhân loại kia bắn chết.
Những người kia cảm giác được sự uy hiếp của Nhạc Trọng, liền chuyển họng súng bắn về phía hắn.
Thân hình Nhạc Trọng hóa thành đạo lưu quang trùng vào trong đám người, hai tay ôm súng càn quét, dễ dàng đem những người kia bắn chết.
Những người cầm súng bị bắn chết, mấy chục nam tử cầm gậy gộc đao kiếm gương mặt hung hãn hướng chỗ Nhạc Trọng xông tới.
Nhạc Trọng nhìn đám người kia, trong mắt lóe ra hàn quang cầm đột kích thương không chút lưu tình bóp cò.
Trong mưa đạn dày đặc, những nam tử hung dữ lập tức bị nổ bạo đầu.
Nhạc Trọng dễ dàng giết sạch nhóm người chống cự sau đó mới nhìn qua nhóm nhân loại kia.
Chỉ thấy nhóm nhân loại kia có nam có nữ, màu tóc hỗn tạp, có màu lam, có vàng, lại có đen, màu da có vàng có đen lẫn trắng, hỗn loạn vô cùng, nhân số lên tới mấy trăm người, lúc này những người kia đều tràn ngập sợ hãi nhìn Nhạc Trọng.
Một lão già tóc vàng mắt xanh khuôn mặt sợ hãi đi tới trước mặt Nhạc Trọng quỳ xuống dùng Trung văn trúc trắc nói:
- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, tôi là tộc trưởng Ai Phân của bộ lạc dân lưu lạc này! Mạo muội tập kích bộ hạ của ngài còn thỉnh ngài khoan thứ cho chúng tôi đã mạo phạm!
Xoạt một tiếng mấy trăm nhân loại quỳ trên mặt đất hướng Nhạc Trọng cầu xin:
- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, thỉnh ngài khoan thứ chúng tôi đã mạo phạm!
Nhạc Trọng nghe họ xưng hô trong lòng lập tức làm ra phân tích:
- Thần chiến sĩ? Đó là cái gì? Chỉ sợ là thứ tồn tại cường đại của thế giới này!
Những người địa cầu lục tục chạy qua bên này, nhìn những người đang quỳ trước mặt Nhạc Trọng trong mắt tràn ngập rung động.
Tên nam tử trần trụi lúc trước nhìn những người bị Nhạc Trọng bắn nổ đầu nằm đầy dưới đất, trong lòng nhất thời tuôn đầy mồ hôi lạnh:
- Thật mạnh! Còn may vừa rồi không thật sự động thủ, bằng không chỉ sợ mình đã chết!
Phù Lan Na nhìn Nhạc Trọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phức tạp:
- Thật sự là lợi hại!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Ai Phân, trầm giọng nói:
- Nước, thực vật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.