Chương 148: Giao cho cảnh sát.
Tư Sản Bạo Tăng
22/06/2014
- Đồ đần!
Tiểu la lỵ Diêu Diêu đứng bên cạnh Nhạc Trọng khinh miệt liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Vũ, nhỏ giọng nói thầm.
Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười ý vị thâm trường, nói:
- Được! Tôi sẽ tin tưởng cô một lần!
Nghe được bạn bè quốc tế xảy ra sự cố, cảnh sát chung quanh chạy nhanh tới.
Một gã cảnh sát chừng hai mươi sáu hai mươi bảy đi tới trước phòng, nhìn ba gã Nhật Bản bị đánh mặt mũi bầm dập, nhướng mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tam Tỉnh Hùng Nhị đột nhiên nhìn cảnh sát kia lớn tiếng kêu lên:
- Cảnh quan, bọn hắn ngang nhiên vô lễ tập kích chúng tôi. Mau đem bọn hắn bắt lại, tay của tôi bị bọn hắn bẻ gãy!
Sự phát đột nhiên, sắc mặt Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều biến đổi, hai nàng không nghĩ tới đám người kia ác nhân cáo trạng trước, cắn ngược lại bọn họ.
Nhạc Trọng chỉ đứng một bên cười lạnh không nói. Ba người kia vừa nhìn thấy cảnh sát chẳng khác gì nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, trong lòng hắn liền sinh ra một cỗ lửa giận, nhưng vì hắn có mục đích khác nên chỉ thản nhiên nhìn đám người kia biểu diễn.
Tên cảnh sát kia nhìn nhóm người Nhạc Trọng hỏi:
- Bọn họ nói là thật sao?
Đội viên của Nhạc Trọng đều là người hung hãn, mang theo một cỗ khí tức dũng mãnh, tên cảnh sát kia mặc dù có lòng thiên vị nhóm người nước ngoài, nhưng không muốn vô cớ trêu chọc cường giả dáng vẻ cực kỳ bất phàm có thế lực như đoàn người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng cười lạnh không đáp, quay đầu lạnh lùng nhìn Quy Điền Thọ.
Quy Điền Thọ lạnh nhạt thờ ở đứng một bên nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người. Nhạc Trọng đã biết hắn là cư dân đặc khu nhưng vẫn dám cho người đánh hắn, hiển nhiên có điều dựa vào. Trước khi hắn biết rõ thân phận của Nhạc Trọng cũng không muốn cùng Nhạc Trọng thành kẻ địch.
Nghĩ thông suốt việc này, Quy Điền Thọ bước lên hung hăng tát Tam Tỉnh Hùng Nhị một bạt tai, lớn tiếng quát:
- Mẹ nó câm miệng cho tôi!
Tam Tỉnh Hùng Nhị đột nhiên bị Quy Điền Thọ tát mộng, quay đầu nhìn hắn có chút không biết phải làm sao. Hắn chỉ muốn xuất đầu cho người mình, không rõ vì sao xã trưởng là đánh hắn. Cho tới nay bọn họ ở trước mặt cảnh sát luôn khí thế mười phần.
- Nhạc quân, hết sức xin lỗi, làm cho ngài chế giễu.
Quy Điền Thọ cúc cung với Nhạc Trọng, sau đó nhìn tên cảnh sát nói:
- Thạch cảnh quan, Nhạc quân hiểu lầm tôi xâm phạm nữ nhân, mời anh điều tra cho rõ ràng, trả lại trong sạch cho tôi!
Vẻ mặt Thạch Bạch làm ra dáng nghiêm túc, giống như chính nghĩa hóa thân, giọng nói như đinh đóng cột:
- Tôi đã biết! Quy Điền xã trưởng, tôi sẽ nghiêm túc điều tra!
Thạch Bạch liếc mắt nhìn đoàn người Nhạc Trọng nói:
- Các vị đi theo tôi một chuyến đi, đến trong cục lấy khẩu cung một chút.
Khổng Đào tiến lên chỉ vào Nhạc Trọng nói:
- Thạch cảnh quan, vị này là khách quý mà Trần Kiếm Phong Trần chủ tịch chỉ định tiếp kiến hôm nay. Chuyện ghi khẩu cung thì thôi đi, anh mang theo hai nữ nhân đi lấy khẩu cung đi!
Trong lòng Thạch Bạch cả kinh, sau đó lại âm thầm may mắn mình không làm gì quá giới hạn đắc tội Nhạc Trọng. Phải biết rằng Trần Kiếm Phong là người chủ trì căn cứ Lũng Hải, muốn đối phó nhân viên công vụ nho nhỏ như hắn thì có rất nhiều biện pháp. Tùy tiện tìm cái cớ miễn trừ chức vụ cảnh sát của hắn cho dù hắn muốn khóc cũng không kịp.
Thạch Bạch làm ra bộ dạng giải quyết việc chung, nói:
- Tôi đã biết! Công vụ quan trọng hơn, các anh đi trước đi. Tôi nhất định sẽ giải quyết việc này theo lẽ công bằng!
Trần Dao nhìn nữ nhân thiếu chút nữa bị cưỡng bức kia, nói:
- Chờ một chút, tôi cũng phải đi lấy khẩu cung!
Trần Dao không phải đồ đần, nàng lo lắng bọn họ vừa đi chỉ sợ nữ nhân kia kết cục càng thêm thê thảm.
Thạch Bạch nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ phi phàm xuất chúng của Trần Dao, trong mắt hiện lên dâm quang. Mỹ nữ như vậy trước cuối thời chỉ được nhìn thấy trong loại phim ảnh AV đã được chỉnh sửa mà thôi.
Khổng Đào vội vàng nói:
- Vị này chính là cháu gái Trần Dao của Trần chủ tịch. Thạch cảnh quan, anh nên cẩn thận bảo hộ an toàn của Trần tiểu thư. Nếu xảy ra vấn đề gì, anh sẽ không gánh nổi!
Sau cuối thời, thật nhiều cảnh sát ưu tú hoặc là chết trận hoặc là biến thành tang thi. Trong quá trình thu nhận người mới, đủ loại người được chiêu mộ gia nhập đội ngũ cảnh sát, tạo thành đội cảnh sát long xà hỗn tạp, tác phong cùng kỷ luật vô cùng bại hoại.
Nếu Khổng Đào không biểu lộ rõ thân phận của Trần Dao trước, để một cô gái xinh đẹp như nàng đi vào cục cảnh sát chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
- Tôi đã biết!
Nghe xong lời nói của Khổng Đào, trong lòng Thạch Bạch rùng mình gật đầu đáp. Hắn là lão bánh quẩy trà trộn xã hội nhiều năm, tự nhiên biết người nào có thể trêu chọc mà người nào thì không. Nếu thật sự chọc phải đại nhân vật trong căn cứ, một con tôm tép nhỏ như hắn tùy tiên cũng dễ dàng bị người nghiền thành phấn vụn.
Trị an trong căn cứ không tốt, mỗi đêm đều sẽ phát hiện có thi thể ở những nơi không ai lui tới. Đối với những thi thể kia nếu không phải nhân vật trọng yếu, cảnh sát không tìm thấy manh mối gì hữu dụng sẽ không quản tới. Bởi vì loại chuyện này phát sinh rất thường xuyên, chỉ cần không công khai giết người bên đường hay ngang nhiên giết người, cảnh sát sẽ không đi để ý.
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đi theo hai nữ nhân cùng Thạch Bạch đến cục cảnh sát.
- Thật sự là khờ dại!
Nhạc Trọng nhìn theo bóng lưng hai nàng lộ ra tia mỉm cười châm chọc, cúi đầu nói nhỏ bên tai tiểu la lỵ Diêu Diêu.
Tiểu la lỵ Diêu Diêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đưa ra công phu sư tử ngoạm:
- Một đôi giày cường hóa, một khẩu súng lục 54 thức, ba mươi phát, một thanh Đường đao phảng chế!
Diêu Diêu khác với những tiểu la lỵ cùng tuổi, những la lỵ khác chỉ thích quần áo xinh đẹp, giày mới, thức ăn vặt. Diêu Diêu lại ưa thích luyện súng, đùa nghịch súng ống, cả người chạy điên khắp nơi, giống như một đứa bé hoang dã thích học đủ loại kỹ thuật chiến đấu. Hơn nữa nàng thập phần thông minh, thứ gì vừa học liền biết, so với Nhạc Trọng còn muốn nhanh hơn vài phần.
Nhạc Trọng cũng thập phần xem trọng tiểu la lỵ chuyên chiến đấu hệ này, tự mình mang theo nàng đồng thời cung cấp trang bị Thần Ma hệ thống cho nàng. Hiện tại cấp bậc cường hóa của Diêu Diêu đã tới 6 cấp, hơn nữa có thêm sự nhanh nhẹn do nàng là tiến hóa giả gia thành, làm tốc độ của nàng đứng hàng thứ ba trong toàn bộ thế lực của Nhạc Trọng. Đứng đầu đương nhiên chính là Nhạc Trọng, thứ hai chính là Trì Dương.
Nhạc Trọng đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng nói:
- Được, anh đều đáp ứng em!
Diêu Diêu mất hứng vỗ lên bàn tay Nhạc Trọng, trừng mắt nhìn hắn sau đó mới như một con mèo con linh hoạt vô thanh vô tức biến mất trong một con hẻm nhỏ.
- Đi thôi!
Khổng Đào thấy đã thuận lợi xử lý xong chuyện này, thở ra một hơi nhẹ nhõm dẫn Nhạc Trọng đi vào đặc khu.
Ở bên trong phòng khách Trần Kiếm Phong tiếp kiến Nhạc Trọng.
Đôi bên ngồi xuống sô pha, lúc này Trần Kiếm Phong mới cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng, nhìn thấy trên người hắn đã loáng thoáng có cỗ uy nghiêm của thượng vị giả, trong lòng hắn khe khẽ thở dài, thầm nghĩ:
- Đáng tiếc!
Tiểu la lỵ Diêu Diêu đứng bên cạnh Nhạc Trọng khinh miệt liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Vũ, nhỏ giọng nói thầm.
Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười ý vị thâm trường, nói:
- Được! Tôi sẽ tin tưởng cô một lần!
Nghe được bạn bè quốc tế xảy ra sự cố, cảnh sát chung quanh chạy nhanh tới.
Một gã cảnh sát chừng hai mươi sáu hai mươi bảy đi tới trước phòng, nhìn ba gã Nhật Bản bị đánh mặt mũi bầm dập, nhướng mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tam Tỉnh Hùng Nhị đột nhiên nhìn cảnh sát kia lớn tiếng kêu lên:
- Cảnh quan, bọn hắn ngang nhiên vô lễ tập kích chúng tôi. Mau đem bọn hắn bắt lại, tay của tôi bị bọn hắn bẻ gãy!
Sự phát đột nhiên, sắc mặt Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều biến đổi, hai nàng không nghĩ tới đám người kia ác nhân cáo trạng trước, cắn ngược lại bọn họ.
Nhạc Trọng chỉ đứng một bên cười lạnh không nói. Ba người kia vừa nhìn thấy cảnh sát chẳng khác gì nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, trong lòng hắn liền sinh ra một cỗ lửa giận, nhưng vì hắn có mục đích khác nên chỉ thản nhiên nhìn đám người kia biểu diễn.
Tên cảnh sát kia nhìn nhóm người Nhạc Trọng hỏi:
- Bọn họ nói là thật sao?
Đội viên của Nhạc Trọng đều là người hung hãn, mang theo một cỗ khí tức dũng mãnh, tên cảnh sát kia mặc dù có lòng thiên vị nhóm người nước ngoài, nhưng không muốn vô cớ trêu chọc cường giả dáng vẻ cực kỳ bất phàm có thế lực như đoàn người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng cười lạnh không đáp, quay đầu lạnh lùng nhìn Quy Điền Thọ.
Quy Điền Thọ lạnh nhạt thờ ở đứng một bên nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người. Nhạc Trọng đã biết hắn là cư dân đặc khu nhưng vẫn dám cho người đánh hắn, hiển nhiên có điều dựa vào. Trước khi hắn biết rõ thân phận của Nhạc Trọng cũng không muốn cùng Nhạc Trọng thành kẻ địch.
Nghĩ thông suốt việc này, Quy Điền Thọ bước lên hung hăng tát Tam Tỉnh Hùng Nhị một bạt tai, lớn tiếng quát:
- Mẹ nó câm miệng cho tôi!
Tam Tỉnh Hùng Nhị đột nhiên bị Quy Điền Thọ tát mộng, quay đầu nhìn hắn có chút không biết phải làm sao. Hắn chỉ muốn xuất đầu cho người mình, không rõ vì sao xã trưởng là đánh hắn. Cho tới nay bọn họ ở trước mặt cảnh sát luôn khí thế mười phần.
- Nhạc quân, hết sức xin lỗi, làm cho ngài chế giễu.
Quy Điền Thọ cúc cung với Nhạc Trọng, sau đó nhìn tên cảnh sát nói:
- Thạch cảnh quan, Nhạc quân hiểu lầm tôi xâm phạm nữ nhân, mời anh điều tra cho rõ ràng, trả lại trong sạch cho tôi!
Vẻ mặt Thạch Bạch làm ra dáng nghiêm túc, giống như chính nghĩa hóa thân, giọng nói như đinh đóng cột:
- Tôi đã biết! Quy Điền xã trưởng, tôi sẽ nghiêm túc điều tra!
Thạch Bạch liếc mắt nhìn đoàn người Nhạc Trọng nói:
- Các vị đi theo tôi một chuyến đi, đến trong cục lấy khẩu cung một chút.
Khổng Đào tiến lên chỉ vào Nhạc Trọng nói:
- Thạch cảnh quan, vị này là khách quý mà Trần Kiếm Phong Trần chủ tịch chỉ định tiếp kiến hôm nay. Chuyện ghi khẩu cung thì thôi đi, anh mang theo hai nữ nhân đi lấy khẩu cung đi!
Trong lòng Thạch Bạch cả kinh, sau đó lại âm thầm may mắn mình không làm gì quá giới hạn đắc tội Nhạc Trọng. Phải biết rằng Trần Kiếm Phong là người chủ trì căn cứ Lũng Hải, muốn đối phó nhân viên công vụ nho nhỏ như hắn thì có rất nhiều biện pháp. Tùy tiện tìm cái cớ miễn trừ chức vụ cảnh sát của hắn cho dù hắn muốn khóc cũng không kịp.
Thạch Bạch làm ra bộ dạng giải quyết việc chung, nói:
- Tôi đã biết! Công vụ quan trọng hơn, các anh đi trước đi. Tôi nhất định sẽ giải quyết việc này theo lẽ công bằng!
Trần Dao nhìn nữ nhân thiếu chút nữa bị cưỡng bức kia, nói:
- Chờ một chút, tôi cũng phải đi lấy khẩu cung!
Trần Dao không phải đồ đần, nàng lo lắng bọn họ vừa đi chỉ sợ nữ nhân kia kết cục càng thêm thê thảm.
Thạch Bạch nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ phi phàm xuất chúng của Trần Dao, trong mắt hiện lên dâm quang. Mỹ nữ như vậy trước cuối thời chỉ được nhìn thấy trong loại phim ảnh AV đã được chỉnh sửa mà thôi.
Khổng Đào vội vàng nói:
- Vị này chính là cháu gái Trần Dao của Trần chủ tịch. Thạch cảnh quan, anh nên cẩn thận bảo hộ an toàn của Trần tiểu thư. Nếu xảy ra vấn đề gì, anh sẽ không gánh nổi!
Sau cuối thời, thật nhiều cảnh sát ưu tú hoặc là chết trận hoặc là biến thành tang thi. Trong quá trình thu nhận người mới, đủ loại người được chiêu mộ gia nhập đội ngũ cảnh sát, tạo thành đội cảnh sát long xà hỗn tạp, tác phong cùng kỷ luật vô cùng bại hoại.
Nếu Khổng Đào không biểu lộ rõ thân phận của Trần Dao trước, để một cô gái xinh đẹp như nàng đi vào cục cảnh sát chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
- Tôi đã biết!
Nghe xong lời nói của Khổng Đào, trong lòng Thạch Bạch rùng mình gật đầu đáp. Hắn là lão bánh quẩy trà trộn xã hội nhiều năm, tự nhiên biết người nào có thể trêu chọc mà người nào thì không. Nếu thật sự chọc phải đại nhân vật trong căn cứ, một con tôm tép nhỏ như hắn tùy tiên cũng dễ dàng bị người nghiền thành phấn vụn.
Trị an trong căn cứ không tốt, mỗi đêm đều sẽ phát hiện có thi thể ở những nơi không ai lui tới. Đối với những thi thể kia nếu không phải nhân vật trọng yếu, cảnh sát không tìm thấy manh mối gì hữu dụng sẽ không quản tới. Bởi vì loại chuyện này phát sinh rất thường xuyên, chỉ cần không công khai giết người bên đường hay ngang nhiên giết người, cảnh sát sẽ không đi để ý.
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đi theo hai nữ nhân cùng Thạch Bạch đến cục cảnh sát.
- Thật sự là khờ dại!
Nhạc Trọng nhìn theo bóng lưng hai nàng lộ ra tia mỉm cười châm chọc, cúi đầu nói nhỏ bên tai tiểu la lỵ Diêu Diêu.
Tiểu la lỵ Diêu Diêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đưa ra công phu sư tử ngoạm:
- Một đôi giày cường hóa, một khẩu súng lục 54 thức, ba mươi phát, một thanh Đường đao phảng chế!
Diêu Diêu khác với những tiểu la lỵ cùng tuổi, những la lỵ khác chỉ thích quần áo xinh đẹp, giày mới, thức ăn vặt. Diêu Diêu lại ưa thích luyện súng, đùa nghịch súng ống, cả người chạy điên khắp nơi, giống như một đứa bé hoang dã thích học đủ loại kỹ thuật chiến đấu. Hơn nữa nàng thập phần thông minh, thứ gì vừa học liền biết, so với Nhạc Trọng còn muốn nhanh hơn vài phần.
Nhạc Trọng cũng thập phần xem trọng tiểu la lỵ chuyên chiến đấu hệ này, tự mình mang theo nàng đồng thời cung cấp trang bị Thần Ma hệ thống cho nàng. Hiện tại cấp bậc cường hóa của Diêu Diêu đã tới 6 cấp, hơn nữa có thêm sự nhanh nhẹn do nàng là tiến hóa giả gia thành, làm tốc độ của nàng đứng hàng thứ ba trong toàn bộ thế lực của Nhạc Trọng. Đứng đầu đương nhiên chính là Nhạc Trọng, thứ hai chính là Trì Dương.
Nhạc Trọng đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng nói:
- Được, anh đều đáp ứng em!
Diêu Diêu mất hứng vỗ lên bàn tay Nhạc Trọng, trừng mắt nhìn hắn sau đó mới như một con mèo con linh hoạt vô thanh vô tức biến mất trong một con hẻm nhỏ.
- Đi thôi!
Khổng Đào thấy đã thuận lợi xử lý xong chuyện này, thở ra một hơi nhẹ nhõm dẫn Nhạc Trọng đi vào đặc khu.
Ở bên trong phòng khách Trần Kiếm Phong tiếp kiến Nhạc Trọng.
Đôi bên ngồi xuống sô pha, lúc này Trần Kiếm Phong mới cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng, nhìn thấy trên người hắn đã loáng thoáng có cỗ uy nghiêm của thượng vị giả, trong lòng hắn khe khẽ thở dài, thầm nghĩ:
- Đáng tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.