Chương 230: Hoàng Duy An bức vua thoái vị! (1)
Tư Sản Bạo Tăng
10/07/2014
Nhìn qua biểu
lộ của Cố Mạn Tư thì Trác Nhã Đồng hiểu ý cười cười, cắt lấy từng miếng
thịt nướng chứa vào trong dĩa đưa cho Cố Mạn Tư. Nàng không lâu trước
cũng là như vậy.
Cố Mạn Tư vừa tiếp xúc với thịt nướng, lập tức cầm lấy cái đĩa ăn như hổ đói, ăn sạch sẽ, ngay cả dĩa cũng bị nàng liếm hai lần, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào thịt nướng.
Nhạc Trọng nhìn qua Cố Mạn Tư và nói:
- Cô nên ăn ba dĩa thịt nướng thôi,. Dùng tình huống thân thể của cô bây giờ, ăn quá nhiều sẽ không tốt với thân thể đâu!
Người bị đói lâu ngày như Cố Mạn Tư nếu như cho ăn thả cửa, vô cùng có khả năng sẽ bị no chết.
Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì Trác Nhã Đồng lần nữa cắt ra hai dĩa thịt nướng, hơn nữa đem một chén cơm đưa cho Cố Mạn Tư.
Cố Mạn Tư nhìn qua chén cơm và hai dĩa thịt nướng trước mặt, hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt trên mặt của nàng chảy xuống. Đây là lần đầu tiên ba tháng qua nàng ăn đồ ăn xa hoa như vậy. Nhưng mà sau khi ăn mỹ vị này thì nàng không còn là thiên nga trắng được người ta nhìn ngắm như xưa, sẽ trở thành sai vặt của Nhạc Trọng. Tuy là sai vặt nhưng mà nàng cũng vô cùng hiểu rõ ràng, nếu như nam nhân này muốn lấy thân thể của nàng, nàng không được chống cự.
Sự đáo lâm đầu, Cố Mạn Tư mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà ủy khuất trong lòng làm cho nàng cảm thấy thương cảm.
Ngưu Giang không có nhìn qua Cố Mạn Tư thút thít nỉ non, gắt gao nhìn chằm chằm vào vào từng miếng thịt mỏng kia, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Cho tôi một dĩa nữa, Nhạc Trọng! Thịt này của anh quá ngon, là thịt gì vậy?
Nhạc Trọng mỉm cười, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng.
- Thịt biến dị thú.
Trác Nhã Đồng nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói, lần nữa cắt ra một dĩa thịt cho Ngưu Giang.
Ngưu Giang cầm lấy đĩa thịt nướng, nhét một miếng vào miệng và nói:
- Thịt biến dị thú. Quả là thế. Anh đúng là lợi hại, những biến dị thú kia vô cùng hung hãn. Lúc trước tôi và hơn mười huynh đệ mới giết được một con mèo biến dị đấy. Đúng rồi, Nhạc Trọng anh cũng là người cường hóa sao? Đẳng cấp cường hóa của anh là bao nhiêu?
Ngưu Giang vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều nhìn qua Nhạc Trọng. Tất cả mọi người muốn biết bí mật này.
Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:
- Đây là một bí mật!
Đẳng cấp người cường hóa cũng là bí mật. Biết rõ đẳng cấp của người cường hóa là có thể suy đoán ra hắn có bao nhiêu điểm kỹ năng và cường hóa thuộc tính gì nhiều nhất. Đây là tình báo vô cùng trọng yếu, Nhạc Trọng tự nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Thời điểm Nhạc Trọng cùng Ngưu Giang nói chuyện phiếm thì trong đám người sống sót kia có năm người đi ra và đi về phía Nhạc Trọng.
- Tiên sinh, cho tôi ăn chút gì đi! Tôi đã một tháng qua chưa ăn no. Chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì làm gì tôi cùng nguyện ý.
Một nữ nhân có vài phần tư sắc, sắc mặt tiều tụy sau khi chỉnh sửa lại mái tóc hỗn loạn của mình một chút và đi tới nơi này, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng và cầu khẩn.
Một thiếu nữ tướng mạo bình thường nhưng thẳng ở trẻ tuổi tron đám người sống sót đi qua cầu khẩn Nhạc Trọng.
- Van cầu ngài cho tôi chut gì ăn đi! Hai miếng, chỉ cần ngài cho tôi hai miếng thịt nướng thì tôi sẽ cho ngài chơi cả đêm!
- Cầu ngài cho tôi một miếng thịt nướng...
"..."
Lúc này có năm thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, nhìn qua hắn cầu xin. Cố Mạn Tư được Nhạc Trọng lưu lại thì các nàng nhìn thấy hy vọng. Các nàng đều sắp đói điên rồi, chỉ cần cho các nàng ăn no thì thể diện gì đó không đáng tiền.
Đói khát có thể khiến người ta điên cuồng. Trong lịch sử của nhân loại thì niên đại nạn đói thì người chết quá dễ nhìn thấy, thời điểm nạn đói diên ra thì cũng có chuyện cha ăn thịt con được ghi lại chân thật, có thể thấy được đói khát là chuyện đáng sợ cỡ nào. Năm nữ nhân bị đói khát tra tấn quá dữ dội, tôn nghiêm thể diện cùng so sánh với cảm giác đói khát là không cách nào đánh đồng cả.
Ngay cả Cố Mạn Tư trước tận thế là thiên kim tiểu thư giống như con thiên nga cao ngạo cũng bị đói tới mức đi cầu xin Nhạc Trọng. Các nàng tự nhiên cũng không có chướng ngại tâm lý.
Nhìn qua năm nữ nhân vì ăn no mà bán đứng thân thể của mình, nhìn qua Nhạc Trọng đau khổ cầu khẩn thì trong nội tâm Trác Nhã Đồng run lên, lúc này cầm chặt bàn tay lớn của Nhạc Trọng. Nàng cũng từng trải qua nhận thức vì đói khát tra tấn, nếu như Nhạc Trọng không xuất hiện thì mẹ con nàng chỉ có con đường chết. Bây giờ nhìn qua cảnh tượng tàn khốc này thì nàng càng thêm cảm giác có được nam nhân cường đại là chuyện tốt cỡ nào.
Nhạc Trọng nhìn qua năm nữ nhân này thì khẽ chau mày, hắn chỉ vào Cố Mạn Tư và nhìn qua năm nữ nhân sống sót thản nhiên nói:
- Nếu điều kiện các người tốt hơn Cố Mạn Tư thì tôi sẽ lưu các cô lại, không được thì nên tự động rời đi, đừng để tôi đuổi người!
Nhạc Trọng vừa dứt lời thì bạch cốt thân cao hai mét thân thể khí thế bức người cầm búa lớn giống như kim loại đứng lên, linh hồn ma hỏa nhìn chằm chằm vào năm nữ nhân sống sót này.
Dưới tác dụng của kỹ năng ngụy trang, những người còn lại chỉ nhìn thấy bạch cốt là đại hán cao hai mét, nhưng mà đại hán cao hai mét lại cầm theo búa lớn bằng kim loại đứng lên thì làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại, lại cảm thấy sợ run lên.
Năm người sống sót lúc này thở dài, trong mắt Cố Mạn Tư hiện ra thần sắc ảm đạm, tuy các nàng cũng có tư sắc đấy, nhưng mà so với Cố Mạn Tư thì không cách nào sánh bằng được.
Bốn nữ nhân này vô cùng sợ hãi nhìn thấy đại hán cao hai mét cầm búa lớn, quay người chạy thẳng vào doanh địa của mình. Sau tận thế thì trật tự sụp đổ, nhân tính tan vỡ, các nàng không biết nếu ở lại thì Nhạc Trọng sẽ làm gì các nàng, các nàng không dám đắc tội một gã cường giả.
Trong năm người sống sót có một nữ nhân dáng người cao gầy da trắng nõn, lớn lên cũng có chút xinh đẹp và mặt tròn nhìn qua Nhạc Trọng.
- Tôi là đồng học của Cố Mạn Tư, Vương Ny, tốt nghiệp ở đại học nghệ thuật xxx, năm nay hai mươi bốn tuổi. Tôi biết khiêu vũ, biết ca hát, biết làm cơm, cũng biết giặt quần áo. Vị tiên sinh này, xin ngài lưu tôi lại đi a! Tôi không kém hơn Cố Mạn Tư, chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì cái gì tôi cũng làm.
Đột nhiên Cố Mạn Tư ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua Vương Ny và lạnh như băng nói ra.
- Vương Ny. Thời điểm cô học đại học cũng không phải học đại học nghệ thuật. Sau đại học thì cô đổi bốn bạn trai, cô lấy cái gì so được với tôi.
Sau khi trải qua tận thế tàn khốc, Cố Mạn Tư cũng biến đổi rất nhiều. Nàng chỉ nhìn thấy Nhạc Trọng mang theo vật tư cũng không nhiều. Càng ít người lưu lại thì đội ngũ nhỏ này càng chèo chống được lâu, mang theo người càng nhiều thì phân phối vật tư càng nhiều. Hơn nữa có người tới thì có ý nghĩa Cố Mạn Tư cũng phải chia xẻ Nhạc Trọng với nữ nhân khác, đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy.
Cố Mạn Tư vừa tiếp xúc với thịt nướng, lập tức cầm lấy cái đĩa ăn như hổ đói, ăn sạch sẽ, ngay cả dĩa cũng bị nàng liếm hai lần, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào thịt nướng.
Nhạc Trọng nhìn qua Cố Mạn Tư và nói:
- Cô nên ăn ba dĩa thịt nướng thôi,. Dùng tình huống thân thể của cô bây giờ, ăn quá nhiều sẽ không tốt với thân thể đâu!
Người bị đói lâu ngày như Cố Mạn Tư nếu như cho ăn thả cửa, vô cùng có khả năng sẽ bị no chết.
Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì Trác Nhã Đồng lần nữa cắt ra hai dĩa thịt nướng, hơn nữa đem một chén cơm đưa cho Cố Mạn Tư.
Cố Mạn Tư nhìn qua chén cơm và hai dĩa thịt nướng trước mặt, hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt trên mặt của nàng chảy xuống. Đây là lần đầu tiên ba tháng qua nàng ăn đồ ăn xa hoa như vậy. Nhưng mà sau khi ăn mỹ vị này thì nàng không còn là thiên nga trắng được người ta nhìn ngắm như xưa, sẽ trở thành sai vặt của Nhạc Trọng. Tuy là sai vặt nhưng mà nàng cũng vô cùng hiểu rõ ràng, nếu như nam nhân này muốn lấy thân thể của nàng, nàng không được chống cự.
Sự đáo lâm đầu, Cố Mạn Tư mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà ủy khuất trong lòng làm cho nàng cảm thấy thương cảm.
Ngưu Giang không có nhìn qua Cố Mạn Tư thút thít nỉ non, gắt gao nhìn chằm chằm vào vào từng miếng thịt mỏng kia, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Cho tôi một dĩa nữa, Nhạc Trọng! Thịt này của anh quá ngon, là thịt gì vậy?
Nhạc Trọng mỉm cười, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng.
- Thịt biến dị thú.
Trác Nhã Đồng nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói, lần nữa cắt ra một dĩa thịt cho Ngưu Giang.
Ngưu Giang cầm lấy đĩa thịt nướng, nhét một miếng vào miệng và nói:
- Thịt biến dị thú. Quả là thế. Anh đúng là lợi hại, những biến dị thú kia vô cùng hung hãn. Lúc trước tôi và hơn mười huynh đệ mới giết được một con mèo biến dị đấy. Đúng rồi, Nhạc Trọng anh cũng là người cường hóa sao? Đẳng cấp cường hóa của anh là bao nhiêu?
Ngưu Giang vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều nhìn qua Nhạc Trọng. Tất cả mọi người muốn biết bí mật này.
Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:
- Đây là một bí mật!
Đẳng cấp người cường hóa cũng là bí mật. Biết rõ đẳng cấp của người cường hóa là có thể suy đoán ra hắn có bao nhiêu điểm kỹ năng và cường hóa thuộc tính gì nhiều nhất. Đây là tình báo vô cùng trọng yếu, Nhạc Trọng tự nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Thời điểm Nhạc Trọng cùng Ngưu Giang nói chuyện phiếm thì trong đám người sống sót kia có năm người đi ra và đi về phía Nhạc Trọng.
- Tiên sinh, cho tôi ăn chút gì đi! Tôi đã một tháng qua chưa ăn no. Chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì làm gì tôi cùng nguyện ý.
Một nữ nhân có vài phần tư sắc, sắc mặt tiều tụy sau khi chỉnh sửa lại mái tóc hỗn loạn của mình một chút và đi tới nơi này, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng và cầu khẩn.
Một thiếu nữ tướng mạo bình thường nhưng thẳng ở trẻ tuổi tron đám người sống sót đi qua cầu khẩn Nhạc Trọng.
- Van cầu ngài cho tôi chut gì ăn đi! Hai miếng, chỉ cần ngài cho tôi hai miếng thịt nướng thì tôi sẽ cho ngài chơi cả đêm!
- Cầu ngài cho tôi một miếng thịt nướng...
"..."
Lúc này có năm thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, nhìn qua hắn cầu xin. Cố Mạn Tư được Nhạc Trọng lưu lại thì các nàng nhìn thấy hy vọng. Các nàng đều sắp đói điên rồi, chỉ cần cho các nàng ăn no thì thể diện gì đó không đáng tiền.
Đói khát có thể khiến người ta điên cuồng. Trong lịch sử của nhân loại thì niên đại nạn đói thì người chết quá dễ nhìn thấy, thời điểm nạn đói diên ra thì cũng có chuyện cha ăn thịt con được ghi lại chân thật, có thể thấy được đói khát là chuyện đáng sợ cỡ nào. Năm nữ nhân bị đói khát tra tấn quá dữ dội, tôn nghiêm thể diện cùng so sánh với cảm giác đói khát là không cách nào đánh đồng cả.
Ngay cả Cố Mạn Tư trước tận thế là thiên kim tiểu thư giống như con thiên nga cao ngạo cũng bị đói tới mức đi cầu xin Nhạc Trọng. Các nàng tự nhiên cũng không có chướng ngại tâm lý.
Nhìn qua năm nữ nhân vì ăn no mà bán đứng thân thể của mình, nhìn qua Nhạc Trọng đau khổ cầu khẩn thì trong nội tâm Trác Nhã Đồng run lên, lúc này cầm chặt bàn tay lớn của Nhạc Trọng. Nàng cũng từng trải qua nhận thức vì đói khát tra tấn, nếu như Nhạc Trọng không xuất hiện thì mẹ con nàng chỉ có con đường chết. Bây giờ nhìn qua cảnh tượng tàn khốc này thì nàng càng thêm cảm giác có được nam nhân cường đại là chuyện tốt cỡ nào.
Nhạc Trọng nhìn qua năm nữ nhân này thì khẽ chau mày, hắn chỉ vào Cố Mạn Tư và nhìn qua năm nữ nhân sống sót thản nhiên nói:
- Nếu điều kiện các người tốt hơn Cố Mạn Tư thì tôi sẽ lưu các cô lại, không được thì nên tự động rời đi, đừng để tôi đuổi người!
Nhạc Trọng vừa dứt lời thì bạch cốt thân cao hai mét thân thể khí thế bức người cầm búa lớn giống như kim loại đứng lên, linh hồn ma hỏa nhìn chằm chằm vào năm nữ nhân sống sót này.
Dưới tác dụng của kỹ năng ngụy trang, những người còn lại chỉ nhìn thấy bạch cốt là đại hán cao hai mét, nhưng mà đại hán cao hai mét lại cầm theo búa lớn bằng kim loại đứng lên thì làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại, lại cảm thấy sợ run lên.
Năm người sống sót lúc này thở dài, trong mắt Cố Mạn Tư hiện ra thần sắc ảm đạm, tuy các nàng cũng có tư sắc đấy, nhưng mà so với Cố Mạn Tư thì không cách nào sánh bằng được.
Bốn nữ nhân này vô cùng sợ hãi nhìn thấy đại hán cao hai mét cầm búa lớn, quay người chạy thẳng vào doanh địa của mình. Sau tận thế thì trật tự sụp đổ, nhân tính tan vỡ, các nàng không biết nếu ở lại thì Nhạc Trọng sẽ làm gì các nàng, các nàng không dám đắc tội một gã cường giả.
Trong năm người sống sót có một nữ nhân dáng người cao gầy da trắng nõn, lớn lên cũng có chút xinh đẹp và mặt tròn nhìn qua Nhạc Trọng.
- Tôi là đồng học của Cố Mạn Tư, Vương Ny, tốt nghiệp ở đại học nghệ thuật xxx, năm nay hai mươi bốn tuổi. Tôi biết khiêu vũ, biết ca hát, biết làm cơm, cũng biết giặt quần áo. Vị tiên sinh này, xin ngài lưu tôi lại đi a! Tôi không kém hơn Cố Mạn Tư, chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì cái gì tôi cũng làm.
Đột nhiên Cố Mạn Tư ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua Vương Ny và lạnh như băng nói ra.
- Vương Ny. Thời điểm cô học đại học cũng không phải học đại học nghệ thuật. Sau đại học thì cô đổi bốn bạn trai, cô lấy cái gì so được với tôi.
Sau khi trải qua tận thế tàn khốc, Cố Mạn Tư cũng biến đổi rất nhiều. Nàng chỉ nhìn thấy Nhạc Trọng mang theo vật tư cũng không nhiều. Càng ít người lưu lại thì đội ngũ nhỏ này càng chèo chống được lâu, mang theo người càng nhiều thì phân phối vật tư càng nhiều. Hơn nữa có người tới thì có ý nghĩa Cố Mạn Tư cũng phải chia xẻ Nhạc Trọng với nữ nhân khác, đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.